Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : TOGETHER FOREVER.
Ngày thường Bách Hoài đã được mệnh danh có bản mặt người lạ chớ tới gần, lúc này không vui, toàn thân còn lạnh lùng xa cách hơn nữa. Mọi người đang hừng hực khí thế bỗng dưng thấy trời mát hẳn.
Anh đi tới gần Giản Tùng Ý nhưng cách hắn một đoạn, tránh xa mấy bạn nữ đang xúm xít vây quanh Giản Tùng Ý, giọng điệu lạnh nhạt: ‘’Lão Bạch tìm cậu.’’
Vóc dáng cả hai đều cao, dù có một đám bạn nữ vây xung quanh cũng không ngăn được tầm mắt của bọn họ. Giản Tùng Ý nhìn ra Bách Hoài không vui, hắn không hiểu tại sao nhưng vẫn lách người đi về phía anh, mấy bạn nữ cũng rất hiểu chuyện, tất cả đều dạt qua một bên.
Hắn khệ nệ ôm một đống chai nước đá, đi tới trước mặt Bách Hoài: ‘’Uống nước không?’’
Bách Hoài nhìn lướt qua: ‘’Ai đưa cũng không từ chối?’’
‘’?’’
‘’Nước ai đưa cũng nhận sao?’’
‘’Một chai nước thôi mà, căn tin trường bán hai đồng đấy. Làm gì mà anh cáu thế?’’
Đây là chuyện giá cả à?
Bách Hoài dùng ánh mắt không-có-thuốc-gì-cứu-được mà nhìn Giản Tùng Ngốc: ‘’Các bạn nữ đưa nước cho em là muốn lấy lòng em đấy, em không nhận ra sao?’’
‘’Thế nhưng tôi là Omega mà bọn họ cũng là Omega, lấy lòng tôi có ích lợi gì?’’
‘’Thế họ biết em là Omega không?’’
‘’…’’
‘’Đồ ngốc.’’ Bách Hoài không chút lưu tình vả vào trái tim của Giản Tùng Ngốc, lấy hết nước trong lòng hắn, thuận tay chia cho đám Từ Gia Hành.
Lúc Giản Tùng Ý phản ứng xong, nước một chai cũng không còn!
‘’Anh muốn tôi chết khát đúng không?’’
Bách Hoài đưa ly giữ nhiệt của mình qua: ‘’Về sau ai đưa nước cũng đừng uống bừa.’’
‘’Uống bừa là sao? Lâm Viên Viên là người tôi biết mà, lúc trước tôi còn giúp cô ấy. Bạn bè mà, chẳng lẽ Lâm Viên Viên lại hạ độc trong nước sao?’’ Ngoài miệng thì đanh đá không phục, nhưng tay lại rất thành thật cầm lấy ly nước của Bách Hoài.
Vặn nắp một cái, không mở ra, lại gắng sức vặn lần hai, vẫn không mở được.
Hơi xí hổ.
Bách Hoài mặt không đổi sắc bật khóa của ly lên.
Nắp bung ra.
‘’Đồ ngốc.’’
Anh cầm lấy máy quay, xoay người đi chỗ khác.
Đến trong băng giá.
Đi trong giá băng.
Chỉ để lại một Giản Tùng Ngốc như lọt vào sương mù, tức muốn nổ phổi, em nhỏ này kéo Lục Kỳ Phong đang đứng bên cạnh hóng chuyện qua.
‘’Có phải anh ta mới vừa mắng tôi ngốc hai lần không? Anh ta muốn tuyệt giao với tôi à?’’
‘’Ông uống thử xem nước này có chua hay không?’’
Giản Tùng Ý uống ực một hơi nước sôi để nguội mà anh đưa sau đó nhướng mày: ‘’Chua gì đâu?’’
‘’A, đồ ngốc.’’
Giản Tùng Ý muốn double kill hai con cẩu này.
Lục Kỳ Phong hất cằm về phía sau lưng hắn.
‘’Ông xem, không hổ là hot boy được vote, nổi tiếng thế chứ lị! Một hạng mục thi đấu cũng không tham gia mà còn có em gái đưa nước đưa khăn mặt kìa, chậc chậc.’’
Giản Tùng Ý quay đầu nhìn, quả nhiên có một bạn nữ đang đi theo Bách Hoài nói chuyện.
Em gái kia mặt mũi còn rất xinh xẻo, lúc trước hắn từng nghe Từ Gia Hành và Dương Nhạc nói rồi, hình như là hoa khôi khối dưới thì phải.
Nhìn qua thùy mị trang nhã, lúc cười rộ lên còn có hai cái má lúm đồng tiền cực kì ngọt ngào. Cô ấy đang cầm trêи tay một cái khăn lông màu trắng, chắc là muốn đưa cho Bách Hoài lau mồ hôi.
Mà tên Bách Hoài mặt như núi băng vừa rồi còn có thể đông chết người bây giờ lại hiện ra tươi cười. Tuy rằng anh cười rất nhẹ, rất xa cách nhưng đúng là đang cười.
Cười thì chớ, đã vậy còn nhận khăn mặt người ta đưa!
Đột nhiên Giản Tiểu Tùng cảm thấy mình tức anh ách.
Show ân ái của rác rưởi, trọng sắc khinh bạn! Đối với tôi thì ʍôиɠ lạnh, còn đối với em gái Omega xinh xắn thì làm quý ông ấm áp!
Bại Hoại!
Hắn quay đầu lại, không thèm nhìn nữa, bực bội uống ừng ực liền tù tì cả ly nước.
Lục Kỳ Phong đầu óc quá nhạy bén, nhất là trong chuyện cà khịa người khác. Tất cả phản ứng của hắn đều bị Lục Kỳ Phong nhận ra hết.
‘’Uống thấy nước này chua chưa?’’
Giản Tùng Ý lạnh mặt, không nói lời nào.
Lục Kỳ Phong lại càng vui sướиɠ khi người gặp họa, cười cười rồi vỗ vai bạn ngốc của mình.
‘’Ông cứ từ từ uống nước, tôi đi tìm Chu Lạc đây.’’
‘’Chu Lạc ở lớp Sáu, ông ở lớp Hai mà cứ suốt ngày tìm cậu ấy làm gì?’’
‘’Em ấy tuột huyết áp, tôi qua đó đưa sô cô la.’’
‘’Tôi cũng tuột huyết áp nè, sao ông không đưa cho tôi? Ai cũng là anh em mà sao ông bất công vậy? Hai người các người có ý định cô lập tôi đúng không?’’
Lục Kỳ Phong dừng lại, quay đầu nhìn bạn mình: ‘’Chẳng lẽ tôi chưa nói cho ông biết rằng tôi thích Chu Lạc, tôi đang theo đuổi em ấy sao?’’
‘’?’’
‘’!’’
Bây giờ Giản Tùng Ý mới sực nhớ rằng Bách Hoài đã nói với mình, nụ hôn đầu của Chu Lạc là cho tên xấu xa này. Hai vụ phản bội liền ngay lập tức biến thành ba, cả người đều thấy ngứa ngáy khó chịu.
Chỉ có điều hắn rất nhanh get được trọng điểm: ‘’Ông còn chưa theo đuổi xong mà hai người đã hôn rồi à?!”
Lục Kỳ Phong vẻ mặt đầy thản nhiên: ‘’Ờ, tôi uống say nên mất nhân tính chút, cưỡng hôn em ấy, sao vậy? Không được sao?’’
‘’… Chu Lạc không giận, không dỗi hay cho ông ăn bơ à?’’
‘’Em ấy cũng uống nhiều cho nên không nhớ rõ, cho nên tôi nói là do em ấy chủ động, bây giờ Chu Lạc còn áy náy với tôi nha.’’
‘’… Lão súc sinh.’’
‘’Cảm ơn đã khen.’’
‘’Không đúng, bạn bè nhiều năm như vậy mà cậu cũng xuống tay được sao? Hai người chơi với nhau lâu như vậy rồi, cậu có thể phân rõ đâu là anh em đâu là tình yêu chứ?’’
Giản Tùng Ý hơi hoang mang nhìn bạn mình.
Lục Kỳ Phong nhìn đầu gỗ ngu ơi là ngu đứng trước mặt mình, thở dài: ‘’Đương nhiên có thể phân rõ rồi. Tôi đây nói với cậu nhé. Tôi với cậu là anh em, cậu đối xử tốt với Bách Hoài, vậy Bách Hoài cũng là anh em của tôi. Thế nhưng nếu có một ngày, bên cạnh Chu Lạc xuất hiện một người như Bách Hoài, vậy anh ấy ngay lập tức trở thành kẻ thù của tôi, cậu hiểu không?’’
Giản Tiểu Tùng vuốt vuốt cằm, cảm thấy ví dụ này có vấn đề.
Không đợi bạn ngốc trả lời, khóe mắt của Lục Kỳ Phong đã thoáng thấy bóng dáng của Bách Hoài đi qua bên này nên, cực kì thức thời mà nhường sân chơi cho hai người.
‘’Thôi được rồi, tôi đi trước, ông cứ cẩn thận nếm thử nước kia có chua hay không đi nhá!’’
Chua.
Giản Tùng Ý nhìn Bách Hoài đứng trước mặt mình, giọng điệu đầy mùi châm chọc: ‘’Ai đưa khăn mặt cũng nhận bừa? Ai đi theo cũng không cự tuyệt?’’
Vì cáu kỉnh nên giọng của bạn nhỏ nào đó chua lòe chua loét như mới uống nước chanh.
Bách Hoài vốn tâm trạng đang không tốt, đột nhiên lại xuất hiện mặt trời ló sau mây. Anh cầm lấy khăn mặt trong tay thả lên mái tóc đang ướt đẫm mồ hôi của Giản Tùng Ngốc, xoa nhẹ mấy cái.
‘’Tôi nói cho cô ấy biết là tôi lấy để cho em dùng.’’
‘’Hừ.’’ Bỗng Giản Tùng Ý cảm thấy nước kia không còn chua nữa, rồi não chợt phát hiện động tác này của Bách Hoài sai sai.
‘’Anh làm gì vậy?’’
‘’Lau mồ hôi. Nếu không gió lạnh thổi qua thì sẽ bị cảm.’’
‘’Ừm.’’
Động tác của Bách Hoài vừa khoan thai vừa dịu dàng khiến hắn cảm thấy được như đây là chuyện đương nhiên, thế nhưng phút chốc hắn nhớ lại ví dụ kia của Lục Kỳ Phong.
Lục Kỳ Phong có thể lau mồ hôi cho mình sao? Làm gì có chuyện đó!
Vậy Bách Hoài có thể lau mồ hôi cho mình sao? Cái này thì còn có thể.
Còn mình sẽ lau mồ hôi cho Lục Kỳ Phong sao? Có khi nắm đấm vào đầu chứ không phải cái khăn đâu!
Thế mình sẽ lau mồ hôi cho Bách Hoài chứ? Ừ, cũng có thể.
Tư duy lẫn logic của Giản Tùng Ý ngày thường chạy băng băng như trêи đường cao tốc, hôm nay lại cứ kẹt mãi ở ổ voi, không có cách nào đưa ra được một đáp án chính xác được.
Hắn chỉ có thể ngoan ngoãn đứng tại chỗ không nhúc nhích, để cho Bách Hoài lau đầu (lẫn vuốt lông) mình đến khi anh thấy đủ thì thôi.
Rồi bỗng dưng hắn hỏi anh: ‘’Bách Hoài, anh có thể lau mồ hôi cho Từ Gia Hành không?’’
‘’Nếu cậu ta là ông cố nội chuyển thế của tôi thì có thể.’’
‘’…’’
Câm miệng là lựa chọn của Giản Tiểu Tùng.
[…]
Chạy ba ngàn mét là hạng mục cuối cùng của đại hội thể ɖu͙ƈ, lớp mười một và lớp mười hai cùng thi với nhau, tổng cộng là mười bốn lớp. Ban Văn bỏ phiếu trống, cuối cùng giữa trăm người thì chỉ có hai mươi hai anh hùng đang cùng đứng song song trêи vạch xuất phát.
Giản Tùng Ý biết môn thể ɖu͙ƈ của lớp Một tàn tệ đến mức nào nhưng thật không ngờ nó lại yếu tới như vậy! Sáng nay Từ Gia Hành vì nhảy xa nên đã té trẹo chân, cho nên người thay cậu ta chạy ba ngàn mét là Du Tử Quốc.
Bách Hoài nhìn cây sào tre đứng sau lưng Giản Tùng Ý nhảy tới nhảy lui khởi động, hơi lo lắng nói: ‘’Được không vậy? Hay để tôi thay cậu thi?’’
Du Tử Quốc vỗ ngực, cười ngây ngô.
‘’Không sao, buổi sáng tôi nhảy cao đứng thứ hai luôn đó! Điều này đủ để chứng minh thiên phú vận động của tôi rất kinh khủng, hai người cứ yên tâm đi.’’
‘’Cứ để cho Du Tử Quốc thi đi.’’
Giản Tùng Ý biết, Du Tử Quốc vẫn luôn muốn chứng minh bản thân không phải là đồ thừa. Mỗi ngày cậu đều chủ động quét rác trong lớp lẫn lau sạch bảng đen, cậu hẳn là muốn vì lớp này mà bỏ một ít công sức, có thể hồi báo được thiện ý của mọi người khi chấp nhận một thành phần lạc loài.
So với tấm chân tình này, mọi thứ khác đều không quan trọng nữa.
Bách Hoài hiểu rõ: ‘’Được.’’
Giản Tùng Ý nhìn anh rồi nháy mắt cười, ngón tay làm động tác hôn gió.
‘’Bắn một ngàn quả tim cho anh, chờ Tùng cưa cưa chiến thắng trở về là được rồi.’’
Động tác này vốn là muốn trêu Bách Hoài, kết quả lại vô tình làm rớt giá của một trăm người.
‘’AaÀàÁáẢảẠ! Anh Tùng hôn gió tôi kìa!’’
‘’Con lợn gợi tình? Rõ ràng là anh ấy hôn gió tôi!’’
‘’Bà đi chết đi! Anh ấy hôn tôi mới đúng!’’
‘’Tôi chết mất, a a a! Anh Tùng, ganbatte! Chúng em đang chờ anh chiến thẳng trở về!’’
‘’Tui muốn nằm trêи vạch kết thúc! Để con rể Tùng chạy ngang qua, bước về ngai vàng của anh ấy!’’
…
‘’…’’
Bách Hoài cầm lấy máy quay, nhịn không được mà cười: ‘’Xấu hổ chưa?’’
Giản Tùng Ý sờ sờ chóp mũi ngượng ngùng, ‘’Sao nhiều người xem vậy chứ…’’
Đúng là quần chúng vây xem rất đông rất đông.
Dù sao ba ngàn mét, chạy bảy vòng rưỡi, người có gan báo danh cũng rất dũng cảm rồi. Có thể kiên trì chạy được ngàn rưỡi, hoặc lấy luôn cái top một thì đúng là đàn ông đít thực!
Những năm trước quán quân đều là Alpha, chỉ có năm ngoái là ngoại lệ, vị trí quán quân được Giản Tùng Ý chưa phân hóa lấy mất.
Rồi năm nay tới, Giản Tùng Ý vẫn chưa phân hóa, còn Alpha năm xưa cũng đều đã trở thành Alpha thành thục, trận đấu liền gay cấn hơn nhiều, mọi người vây xem còn nhiều hơn đi coi cưa bom.
Đương nhiên, thấp thỏm thì thấp thỏm thật đó, nhưng trêи mặt tình cảm, mọi người đều tình nguyện tin tưởng rằng vua của đường chạy năm nay là Giản Tùng Ý.
Làm gì còn cách nào khác, là bởi vì hắn rất tỉnh và đẹp trai mà, dù sao đâu phải ai cũng đến đây để xem người ta chạy hùng hục như trâu húc mả đâu.
Cho nên trêи sân tập rộng lớn có rất đông quần chúng vây xem, ngoại trừ cổ động viên của mỗi lớp thì những người còn lại đều hô to tên của Giản Tùng Ý.
Vậy thì chớ, đã vậy còn lạm dụng chức quyền, lấy công mưu tư.
Hồi lớp mười một, Lâm Viên Viên là chủ tịch đài phát thanh của trường, tuy rằng năm nay đã từ chức nhưng cô quen rất nhiều chị em ở đây thế nên mới qua mắt được mọi người mà lẻn vào đọc slogan.
Từ lúc đó cho tới tận khi xuất phát thì chỉ có duy nhất tên của Giản Tùng Ý xuất hiện trêи loa phát thanh.
‘’Giản Tùng Ý, cậu là tia chớp, cậu là ánh sáng duy nhất! Chúng tớ vĩnh viễn chỉ yêu cậu! Ganbatte!’’
‘’Thần thoại bất bại Giản Tùng Ý, năm năm quán quân Giản Tùng Ý, cậu nhất định sẽ cầm trong tay cúp vô địch lần thứ sáu mà! Đây sẽ là dấu chấm hoàn hảo cho cuộc sống thanh xuân ở Nam Ngoại của cậu! Cậu là truyền thuyết đẹp nhất của Nam Ngoại!’’
‘’Chúng tớ tin rằng người đến sau mãi mãi là người tốt nhất! Cho nên chúng tớ cũng tin, một Giản Tùng Ý chưa phân hóa thì sau khi phân hóa rồi sẽ trở thành Alpha xuất sắc nhất Nam Ngoại! Cậu nhất định sẽ có được vị trí số một vốn đã là của cậu!’’
…
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Mọi người bắt đầu xếp hàng chuẩn bị xuất phát, Lý Đình đứng gần Giản Tùng Ý, nghe tới đoạn tung hô hắn trêи đài phát thanh của trường đột nhiên lại cười khẩy.
‘’Người tới chậm là người tuyệt nhất, Alpha số một nơi đây cho nên mới phân hóa trễ. Ôi ôi, trách không được lí do tại sao anh Tùng của chúng ta lại tài giỏi như vậy nhỉ?’’
Giọng nói không thấp, mọi người ở xung quanh đều có thể nghe được, cảm thấy kì quái nhưng đồng thời cũng cảm thấy bình thường, trào phúng đối với người giỏi hơn mình cũng đâu phải chuyện gì hiếm lạ cho nên không ai nghĩ nhiều.
Chỉ có Giản Tùng Ý và Bách Hoài hiểu được, Lý Đình vẫn không ngừng nghi ngờ kể từ ngày hôm đó.
Chỉ có điều chuyện này không quan trọng, hắn làm gì có thời gian để ý đến cách rác rưởi ẳng ẳng với mình.
Giản Tùng Ý lồng hai bàn tay vào nhau, khớp xương phát ra tiếng răng rắc nho nhỏ, nhếch khóe môi cười đến là thản nhiên, lộ ra một loại khinh thường đếch thèm quan tâm.
‘’Tôi tài giỏi vì tôi là Giản Tùng Ý, liên quan gì đến chuyện tôi là Alpha hay không?’’
Lười biếng, nhẹ nhàng, ngạo mạn lại tự đại.
Quá thiếu đòn.
Lại khiến người ta thật thích thú.
Bách Hoài một tay cầm máy quay, một tay đút trong túi quần đứng khoan thai, giọng nói bất cần.
‘’Đạo lí đúng như vậy mà. Dù sao cũng có Alpha nào đó rất yếu đấy thôi.’’
Lý Đình vừa muốn vặt lại anh thì đã bị Hoàng Phủ Dật túm gáy, kéo qua chỗ khác.
‘’Ông rước họa từ hai tên đó làm cái gì vậy? Chuyện ông gian lận tôi đã nghe rồi, giờ ông bới móc không thấy vô lí à? Cho dù lúc đó không phát hiện thì ông cho là sau lưng ông không có camera quay à? Ông thành thật giùm tôi cái, quên hết mấy chuyện bị phạt mà tập trung học tập đi.’’
Lý Đình cười lạnh: ‘’Ông sợ nhưng tôi không sợ. Ông theo đuổi Lâm Viên Viên lâu như vậy mà khi bị Giản Tùng Ý cướp mất, ông cũng để cho nó cướp luôn. Loại chuyện này tôi không hành xử giống ông được đâu.’’
‘’Tôi ngừng theo đuổi Lâm Viên Viên là bởi vì người ta thật sự không thích tôi. Mềm cứng gì tôi cũng đã dùng hết rồi, giờ còn làm gì được nữa? Hơn nữa tôi cũng sẽ xuất ngoại trong nay mai, không cần thiết phải cưỡng cầu. Thế nhưng ông thì lại khác, bây giờ không còn tự tuyển sinh thì thôi đi, đã vậy còn khiêu khích bọn họ nữa. Chuyện xử phạt cũng không thể vãn hồi, ông cứ sa đọa thế này sẽ ảnh hưởng học hành đấy. Cho nên tôi vẫn muốn khuyên ông sống thành thật tí đi, ông chẳng là cái đinh gì trong mắt bọn nó đâu.’’
‘’Ông đừng quản tôi, tự tôi có cách.’’
Lý Đình không nói nữa, chỉ chuẩn bị xuất phát chạy.
Thích giả vờ thì tôi cho giả vờ, giả càng kín thì lúc lộ mặt, độ tự vả càng đau thôi.
Súng báo hiệu vang lên, mọi người đồng thời nhanh chóng xuất phát, trêи đường chạy như có một trận gió mạnh lướt qua.
Đám người chạy dính vào nhau thiếu chút nữa khiến khán giả không phân biệt được ai với ai. Cho đến khi đội hình có sự giãn cách nhất định, mọi người mới phát hiện người chạy đầu tiên lại không phải là Giản Tùng Ý mà là mấy người thuộc đội bóng rổ như Hoàng Phủ Dật và Lý Đình.
Dù sao cũng là Alpha của lớp chuyên Thể ɖu͙ƈ, thể năng không giống người bình thường. Mấy người beta như Du Tử Quốc ngay từ đầu đã rớt tít ở phía sau rồi.
Mà Giản Tùng Ý dùng tốc độ vững vàng chắc chắn, cứ chạy ở vị trí thứ bảy thứ tám, không lên không xuống, hết sức bình thường.
Quần chúng buôn dưa không hiểu mô tê gì cho nên sốt ruột cực kì.
‘’Hôm nay có phải thể lực của Tùng ca không tốt hay không? Sao lại như vậy? Chạy thua mấy người thứ nhất một khoảng xa luôn!’’
Vậy mà người của lớp Một rất bình tĩnh: ‘’Có phải mấy người năm trước không xem anh ấy chạy ba ngàn mét đúng không?’’
‘’Ừ, đúng rồi.”
‘’Vậy hiểu rồi. Mấy người phải tin tưởng anh Tùng, anh Tùng của chúng tôi là người mang theo đầu óc mà chạy đấy, không giống loại không não kia đâu.’’
Quả nhiên tới vòng thứ ba, mấy người dẫn đầu thể lực dần cạn kiệt, tốc độ chậm dần đều, hô hấp dồn dập. Giản Tùng Ý chạy đằng sau, hơi thở lại vững vàng, hơn nữa dần tăng tốc lên.
Rất nhanh liền vượt mặt được tên đang chạy lảo đảo trước mặt mình.
Sau đó là người thứ năm.
Người thứ tư.
…
Cuối cùng hắn cũng vượt mặt được Hoàng Phủ Dật và Lý Đình đang dẫn đầu, cố gắng giữ vững tốc độ và cự li cách bọn họ hai mươi mét.
Đến khi người ở đằng sau muốn vượt mặt, cắn răng chạy nhanh về phía trước, mắt thấy người ta sắp vượt mình, Giản Tùng Ý lại tăng tốc, kéo dài khoảng cách, lơ đãng như có ý muốn chơi đùa bọn họ vậy.
Mà mọi người dần chạy được tám trăm mét hơn, thể lực bắt đầu hao hụt nhanh hơn, chỉ chạy lên được một cự li ngắn rồi chậm lại, tiết tấu hỗn loạn, hô hấp gấp gáp.
Đến giờ phút này, sức lực đã dần tới đáy, có muốn chạy chậm cũng chạy không nổi.
Cứ như vậy, Giản Tùng Ý thong thả chạy đằng trước lại chuyên nghiệp hơn bọn họ rất nhiều.
Hơn nữa mọi người còn rõ ràng rằng đây không phải là tốc độ mà hắn dốc hết sức để chạy.
Mãi cho đến vòng thứ năm thứ sáu, tình trạng trêи sân như thế này.
Bây giờ những người thi chạy chia thành ba tốp, Giản Tùng Ý đứng riêng một tốp chạy cách tốp đằng sau mình năm mươi mét, còn đám Alpha ở giữa dồn lại thành một cục mà chạy, Beta như Du Tử Quốc thì chạy chậm hơn cả hai tốp trêи gần một trăm mét.
Giáo viên Từ Giai dạy môn tiếng Anh đi từ trêи dãy phòng giáo viên xuống, thấy cảnh tượng kia thì sửng sốt.
‘’Bình thường không phải Giản Tùng Ý rất giỏi sao? Sao hôm nay lại tụt đằng sau xa thế? Du Tử Quốc ngày thường nhìn qua ốm yếu teo tóp vậy mà giỏi ghê!’’
Dương Nhạc tốt bụng nhắc nhở: ‘’Miss Từ, đấy là anh Tùng đang chạy trước một vòng đó! Du Tử Quốc thì cách đằng sau những một vòng cơ, cô nhìn ngược rồi.’’
‘’…’’
Vừa dứt lời, Giản Tùng Ý lại chạy qua vạch xuất phát một lần nữa, bắt đầu chạy vòng thứ sáu.
Miss Từ bật ngón tay cái ngọc ngà của mình lên: ‘’Cô thấy Giản Tùng Ý vì muốn mang lại vinh dự cho cả lớp, tạm thời tha thứ cho trò ấy chuyện rơi ra ngoài top hai mươi môn tiếng Anh đấy.’’
Bọn học sinh xung quanh ngay lập tức hít vào một hơi khí lạnh, lực chú ý đều dời hết lên người Miss Từ.
‘’Cô ơi thế có kết quả hết rồi ạ?’’
Miss Từ cực kì đắc ý: ‘’Tổ chuyên môn thức trắng đêm để chấm thi, cuối cùng cũng chấm xong rồi. Các thầy cô đang thống kê lại, khi mấy em về lớp lại thì có thể thấy bảng thành tích dán ở bên ngoài đấy.’’
‘’…’’
Mọi người cũng quen rồi, lúc trước vừa thi xong tiếng Anh thì bài Toán thi ngày hôm trước đã được cái thầy cô thức hói đầu chấm hết.
Tốc độ này, không quá ngạc nhiên.
Cũng tốt, chết sớm siêu sinh sớm!
Mà đương nhiên Miss Từ đâu đến đây để tán gẫu, cô đến sân thể ɖu͙ƈ là để bắt người. Giản Tùng Ý đang chạy ngoài sân, không bắt được, mục tiêu liền chuyển sang Bách Hoài đang cầm máy quay phim.
Cô duỗi ngón tay ra, ‘’Handsome boy, come here!’’
(Anh đẹp giai kia, qua đây!)
Bách Hoài đi qua.
Miss Từ chống nạnh. ‘’Cậu đừng tưởng rằng mặt bề ngoài cậu cool cho nên tôi không nỡ mắng. Cậu có biết lần này cậu thi tiếng Anh được bao nhiêu điểm không? Tuy rằng Giản Tùng Ý nộp bài đầu tiên thế nhưng thằng nhóc đó tốt xấu gì cũng quẹt đại được mấy dòng, cũng được một trăm ba mươi mấy điểm. Còn cậu thì giỏi rồi, làm mỗi câu năm mươi điểm, cả bài tổng lại chỉ có một trăm điểm thôi! Hai người các cậu muốn chọc tôi giận tới mức rối loạn tiền đình luôn đúng không?’’
Bách Hoài bình tĩnh giải thích: ‘’Hôm qua em và Giản Tùng Ý buổi trưa ăn hàng cho nên đau bụng, không có cách nào khác ạ.’’
Nam Ngoại có quy định, cứ là cuộc thi chính quy thì rời khỏi phòng thi quá mười phút, cho dù có là người nộp bài đầu tiên đi chăng nữa cũng không được phép quay lại trường thi.
Cho nên lí do này coi như đầy đủ.
Hơn nữa Bách Hoài đẹp như vậy, tuy rằng khí chất rất lạnh lùng lại như một người quân tử cực kì đứng đắn. Anh mặt không đổi sắc nói chuyện thế khiến cho Miss Từ tin sái quai hàm, cũng không trách nữa mà chỉ tiếc nuối không thôi.
‘’Đáng tiếc, quá đáng tiếc luôn đấy! Tôi nghe nói cậu lần này có tiến bộ thần tốc ở các môn Khoa học tự nhiên, nếu điểm tiếng Anh không kém như vậy thì tôi cũng rất kì vọng cậu đứng thứ nhất đấy.’’
Hai người đang nói chuyện thì bỗng dưng ở đâu phát ra một tiếng thét kinh hãi. Bách Hoài không hề suy nghĩ mà bay thẳng tới đầu sân thể ɖu͙ƈ bên kia.
Lúc nãy, Giản Tùng Ý chạy vượt qua Du Tử Quốc, dẫn đầu cả đám người những một vòng sân, Lý Đình dùng hết sức hết lực, điên cuồng chạy cho nên đã đuổi kịp được hắn.
Cấp hai gã đã là học sinh thể ɖu͙ƈ, thế nhưng gã lại thuộc bộ môn đánh bóng chuyền cho nên thật sự không có kinh nghiệm trong việc chạy cự li dài. Lý Đình biết lần này mình không lấy được vị trí thứ nhất, cho nên muốn chơi bẩn kéo Giản Tùng Ý xuống nước cùng mình, thực hiện màn tự vả mà gã đã trù tính.
Gã cố gắng đuổi kịp, sau khi ra khỏi đường chạy thì muốn gây rối với Giản Tùng Ý. Giản Tùng Ý lại vì bắt đầu vòng chạy mới, tiến lên từ phía sau cho nên đắn đo, không dám gia tăng tốc độ, không kéo dài được khoảng cách, tránh qua tránh lại lại bị Lý Đình ở đằng sau lôi kéo mấy lần, ảnh hưởng tới tốc độ chạy.
Cuối cùng gã quyết tâm trực tiếp đưa tay ra, muốn túm đằng sau của Giản Tùng Ý lại nhưng không ngờ bị Du Tử Quốc ở đằng sau phát hiện ra ý đồ bẩn thỉu kia.
Lôi kéo như vậy, không chỉ ảnh hưởng đến thành tích thôi đâu, nếu kéo anh Tùng bị thương, thằng giẻ rách này lấy mạng ra trả cũng không đủ!
Bỗng dưng Du Tử Quốc nổi trận lôi đình, tăng tốc độ lên, từ phía sau mà ôm lấy eo của Lý Đình.
Đột nhiên Lý Đình bị ôm chặt cứng, gã hoảng sợ, quay đầu lại nhìn. Thì ra là thằng học sinh nghèo mới chuyển tới, gã đếch đắn đo, trực tiếp đẩy Du Tử Quốc té lăn quay.
Du Tử Quốc tình nguyện dùng chiến thuật mạng đổi mạng, có chết cũng không buông tay, hai người quấn lấy nhau thành một cục trêи đường chạy. Khán giả không nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra cho nên không dám tùy tiện chạy vào đường đua, chỉ có thể kêu trọng tài tới.
Giản Tùng Ý nghe được tiếng kêu la, quay đầu, ngay tức khắc đoán được sơ sơ chuyện gì đang xảy ra.
Hắn biết Du Tử Quốc vừa ngốc vừa bướng bỉnh, sợ Lý Đình chó cùng rứt giậu làm cho cậu bị thương nghiêm trọng hơn, vội vàng chạy ngược về.
Giản Tùng Ý gỡ Lý Đình ra khỏi Du Tử Quốc, đá rớt gã ta qua một bên rồi ngồi xổm xuống xem miệng vết thương của bạn mình.
Du Tử Quốc nóng nảy, không ngừng đẩy hắn đi chỗ khác: ‘’Anh Tùng, anh mau chạy đi, đừng chăm sóc tôi nữa! Mấy người ở đằng sau muốn vượt mặt rồi kìa, tôi thật sự không sao mà, anh chạy mau đi, thay chúng tôi cầm về vị trí thứ nhất!’’
Giản Tùng Ý không để ý tới cậu, mặc kệ phản ứng của người khác mà cuộn ống quần Du Tử Quốc lên, nhìn thoáng qua rồi thở ra một hơi.
‘’Cũng may chỉ bị thương da thịt, tôi đỡ cậu vào trong chờ y tá tới.’’
‘’Anh Tùng, tôi không sao mà!’’
‘’Em tiếp tục thi đấu, nơi này có tôi đây.’’
Thanh âm trong trẻo mà lãnh đạm từ tốn.
Giản Tùng Ý ngẩng đầu, nhìn thấy Bách Hoài.
Hắn gật đầu.
‘’Được.’’
Hắn quyết đoán đứng dậy, bắt đầu chạy vòng thứ bảy.
Giản Tùng Ý có thể giao mọi chuyện sau lưng mình cho Bách Hoài, hắn không băn khoăn, tiếp tục hướng về thắng lợi mà chạy.
Chỉ là thời gian chậm trễ rất nhiều, vài tuyển thủ có kinh nghiệm chạy cự li dài đã bắt đầu tăng tốc chạy nước rút, hơn nữa ai cũng bắt đầu vượt mặt Giản Tùng Ý ào ào.
Phía trước Giản Tùng Ý có ba người.
Một người cách hắn năm mươi mét, một người thì tám mươi mét, người dẫn đầu thì cách hắn một trăm mét.
Sáu trăm mét cuối cùng, tình hình cũng không lạc quan cho lắm, trái tim mọi người như trào ra tới cổ họng, không dám thở mạnh.
Dù sao Giản Tùng Ý cũng không phải là người sắt, cơ thể cũng là máu thịt bình thường thôi. Hai ngàn bốn trăm mét qua, thể lực cũng đã hao mòn hết, ban nãy còn ngừng một đoạn để giúp đỡ bạn mình, tiết tấu chạy vững vàng cũng đã bị cắt đứt, trạng thái không tốt như lúc trước nữa.
Vị trí thứ nhất, chín mươi phần trăm đã không còn.
Lão Bạch an ủi mọi người: ‘’Không sao không sao, bạn học đoàn kết hòa đồng mới là quan trọng nhất. Không lấy được top một cũng không sao, top ba là tốt rồi. Mọi người mau cổ vũ anh Tùng cố lên nào!’’
Mọi người nhanh chóng xốc lại tinh thần, lấy không được top một cũng không sao, trong mắt ai cũng thấy đây không phải là vấn đề của thực lực mà là vấn đề của lương tâm. Sau tất cả, anh Tùng vẫn là một người tốt, có một trái tim ấm áp vô cùng, là số một trong lòng bọn họ.
Vì thế một chút lo lắng và nản lòng của tất cả mọi người đều biến mất hết. Dù sao anh Tùng của bọn họ là the best, cả đám đều gào lên cổ vũ muốn rách họng.
Từ Gia Hành và Dương Nhạc thẳng thắn hơn, hai đứa này nhảy lên chỗ ban phát thanh, đoạt lấy chính quyền trong tay Lâm Viên Viên sau đó gân cổ, hét vào micro bằng cái giọng ồm ồm.
‘’Tùng cưa dũng cảm bay! Lớp Một vĩnh viễn theo!’’ (♫)
‘’Bạn bè là nhất, thi đấu thứ hai, người đẹp tâm đẹp, đức nghệ song toàn! Giản Tùng Ý! Anh chính là vua của chúng em!’’
‘’Trái tim nhân hậu Giản Tùng Ý! Đoàn kết hòa đồng Giản Tùng Ý! Da trắng như sữa Giản Tùng Ý! Sa răng hê dô Giản Tùng Ý… Ông buông ra! Anh Tùng cần sự tiếp ứng của chúng tôi mà! Ô ô ô…’’
Anh em cây khế kia bị cưỡng chế đá đít xuống đài.
Giản Tùng Ý vừa chạy vừa mắng hai thằng đồng đội ngu như bò, đang chạy mệt muốn chết đây này, đừng có mà chọc tôi cười chứ!
Nhưng tốc độ của hắn một chút cũng không hề giảm, điều chỉnh hô hấp, hít sâu một hơi, tiến lên phía trước.
Bây giờ tuy rằng hắn còn đang ở trong kì phát tình, tuy rằng tiêm thuốc ức chế thế nhưng tất nhiên là thể trạng không thể tốt giống như bình thường được rồi. Loại chạy cự li dài ba ngàn mét khốc liệt như vậy, quả thật đã có thể lấy đi cái mạng nhỏ của một Omega bình thường.
Thế nhưng hắn là Giản Tùng Ý, hắn vĩnh viễn không bình thường.
Nhưng đúng là họa vô đơn chí, Giản Tùng Ý đột nhiên cảm thấy cơ bụng mình hơi đau. Hẳn là ban nãy dừng lại, thân thể mất đi độ nóng lại không khởi động mà tiếp tục chạy khiến cho cơ bị co hay sốc hông rồi.
Tóc tai và áo quần ướt đẫm mồ hôi, Giản Tùng Ý cắn răng, không muốn cảm nhận hơi thở rối loạn và nhịp tim tăng nhanh của mình. Hắn cũng không thèm để ý đến tứ chi bủn rủn, chỉ có chăm chăm chạy nhanh về phía trước.
Vượt qua người thứ ba.
Qua mặt người thứ hai.
Cùng người thứ nhất chạy song song.
Hai trăm mét cuối cùng.
Giản Tùng Ý cảm thấy mình sắp mất đi ý thức rồi, cả người lâng lâng, thiếu dưỡng khí, cảm giác chết lặng từ từ dâng lên. Sức lực trong cơ thể dần xói mòn, hắn chỉ có thể dựa vào ý chí mà tiến về phía trước, cơ thể này giống như đã không còn là của hắn nữa.
Hắn thở không nổi.
Hô hấp khó khăn.
Bụng càng lúc càng đau như cào như xé.
Hoan hô, cổ vũ, hay cố lên gì gì đấy, hắn nghe không được nữa, chỉ cảm giác mình vào bất cứ lúc nào cũng có thể chầu trời ngay.
Cho đến khi bên tai vang lên một câu nói nhẹ nhàng trầm thấp.
‘’Đi theo tiết tấu của tôi, điều chỉnh hô hấp, không sao đâu.’’
Là Bách Hoài.
Thế giới ồn ào náo động ở bên ngoài như được tách ra. Bên trong Giản Tùng Ý chỉ nghe được duy nhất âm thanh kia mà thôi, đột nhiên hắn có rất nhiều thứ muốn nói nhưng không thể thốt nên lời.
Giản Tùng Ý lựa chọn tin tưởng Bách Hoài đầu tiên, đi theo tiết tấu của anh, đi theo hô hấp của anh, từng chút từng chút điều chỉnh sức lực, đau đớn vùng bụng dần dần đỡ hơn.
Năm mươi mét cuối cùng, bởi vì đau đớn được giảm đi cho nên hắn chỉ chạy sau vị trí thứ nhất một chút.
Hắn liếc mắt nhìn Bách Hoài một cái.
Bách Hoài hiểu, gật đầu: ‘’Em muốn đến thế nào thì đến thế đó, tôi sẽ đỡ được em.’’
Giản Tùng Ý thả lỏng tâm trí, hai mắt nhắm nghiền.
Không cần nhìn điểm kết thúc ở chỗ nào, không cần nhìn mình ở vị trí thứ mấy, quẳng đi hết tất cả những tạp niệm. Hắn như người chạy trốn trong bóng đêm, giao tất cả mọi thứ cho người mà hắn tòa tâm tín nhiệm, cảm thụ được hô hấp và tiết tấu, tần suất đặt chân đều nhau, đi theo anh về hướng chiến thắng.
Rồi Giản Tùng Ý nghe thấy được tiếng hoan hô như núi rền sóng cuộn ập tới.
Người bên cạnh thấp giọng nói: ‘’Chúc mừng.’’
Hắn mở mắt ra, chính hắn là người đầu tiên chạy qua đường kẻ kết thúc kia.
Như trút được gánh nặng, người thiếu niên ấy nở nụ cười.
Hắn không ngừng lại, chỉ tiếp tục chạy về phía trước.
Sức lực cạn kiệt, tốc độ đương nhiên cũng thả chậm theo.
Tất cả mọi người đối với hành động này của Giản Tùng Ý đều bó tay cuốn chiếu, chỉ có Bách Hoài không hề nghi vấn, chậm rãi chạy với hắn.
Cho đến khi bọn họ chạy tới bên người Du Tử Quốc, ba người cùng nhau ở trêи đường đua trống không đi về phía trước thì mọi người mới kịp phản ứng rằng, bọn họ phải mang theo đồng bạn của mình đi cùng.
Trong trận đấu đã có hơn một nửa Alpha bỏ cuộc, kiên trì tới cùng chưa tới mười người và bọn họ cũng đã đều chạy qua vạch kết thúc.
Tuy nhiên, ngay cả khi tất cả những người khác đã muốn trận đấu nhanh nhanh kết thúc, cho dù Du Tử Quốc có thể là người phạm quy, không có thành tích đi chăng nữa thì bọn họ vẫn muốn cùng cậu chạy xong toàn bộ quãng đường này.
Không từ bỏ, mặc dù cơ thể đã không thể chống cự thêm được nữa.
Bốn trăm mét, hai trăm mét, một trăm mét, năm mươi mét, mười mét.
Thấy Giản Tùng Ý và Du Tử Quốc rõ ràng mệt mỏi không chịu nổi nữa, mọi người vẫn thong thả ung dung như cũ sóng vai từng bước chạy cùng nhau dưới bóng trời chiều về vạch xuất phát.
Có người quá cảm động, thậm chí nước mắt cũng lăn dài.
Cái gọi là bạn bè tốt, sẽ không bao giờ có chuyện để ai bị bỏ lại phía sau, cũng sẽ vì nhau mà hi sinh, đùm bọc, nắm lấy tay nhau để trở thành phiên bản tốt hơn.
Còn cái gọi là người thương chân chính, người đó sẽ mãi mãi sóng vai với bạn, không bao giờ để cho bạn sợ hãi đắn đo.
Ba người cùng nhau đi ngang qua băng rôn.
Lần đầu tiên trong lịch sử chạy cự li dài của Nam Ngoại, người chạy đầu và người chạy cuối cùng nhau vượt qua vạch đích.
Trêи bãi tập, mọi người không hẹn mà cùng nhau vỗ tay nhiệt liệt.
‘’Chúc mừng lớp Một đã đạt được vị trí thứ nhất chạy cự li dài ba ngàn mét ở đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao Nam Ngoại!’’
Giản Tùng Ý cuối cùng cũng có thể dừng lại, hắn cúi người về phía trước, hai tay chống đầu gối, hít sâu, điều chỉnh trạng thái cho tốt. Sau đó hắn đứng thẳng người, chậm rãi bước lên đài chủ tịch, cầm lấy micro trong tay Lâm Viên Viên.
Giọng nói hơi yếu ớt, hơi thở không vững vàng cho lắm nhưng không hề ảnh hưởng tới kiêu ngạo của hắn dù chỉ là một chút.
‘’Có câu này, tôi sợ có người không nghe rõ cho nên tôi ở đây nhắc lại một lần nữa. Tôi tài giỏi, là bởi vì tôi là Giản Tùng Ý. Còn chuyện tôi có phải là Alpha hay không, không liên quan.’’
Nói xong, gương mặt tái nhợt xinh đẹp kia lộ ra một nụ cười đắc ý đầy tự tin.
Lần này giá của một ngàn người đều đem đi xào với thịt bò hết.
Ở một chỗ khác, Alpha Lý Đình nào đó đã trộm gà không được mà còn mất nắm gạo, nửa đường bỏ cuộc ngay lập tức đen mặt.
Gã cảm thấy có người bị bao bọc quá kĩ cho nên quên mất khi phân hóa, Omega vẫn không thể nào có quyền ngang hàng với Alpha được. Tên Omega này lại không có sự bảo hộ của pháp luật cho nên cũng chỉ có thể là đồ chơi của Alpha mà thôi.
Đây là ở trong gen rồi, sẽ không có cách nào thay đổi được.
Gã đứng dậy, một mình rời khỏi sân thể ɖu͙ƈ.
Giản Tùng Ý giả vờ thì phải giả vờ cho trót, ở trong bầu không khí ồn ào náo nhiệt hoan hô mình mà bình tĩnh tự nhiên đi xuống đài chủ tịch. Lúc bước xuống bậc, bởi vì không còn sức nữa mà nhoáng một cái, chân mềm nhũn, suýt nữa thì rớt nài bu đầu rồi.
Nhưng không, hắn rơi vào cái ôm dịu dàng mà mình mong ngóng đã lâu kia cơ.
‘’Tôi đỡ được em rồi.’’
‘’Ừm.’’
Đỡ thế là được rồi, ông đây mệt bở hơi tai, sắp chầu trời tới nơi đây.
Giản Tùng Ý nghĩ, tự nhiên đặt cằm trêи vai Bách Hoài, mang hết toàn bộ trọng tâm đặt trêи người anh. Hắn không động đậy một chút nào, Bách Hoài vừa đỡ người vừa vỗ lưng Giản Tiểu Tùng nhè nhẹ giúp hắn thông khí.
Mọi người ở lớp Một muốn tới đây để tung hô chúc mừng Giản Tùng Ý, cuối cùng thấy một màn này thì tự động chọn làm bức tường thịt, dưới sự chỉ huy của Lục Kỳ Phong mà che đi ánh mắt hoang mang của người bên ngoài. Bạn nào đi lấy nước thì lấy nước, lấy khăn thì lấy khăn.
Bách Hoài cầm lấy khăn lông, luồn tay vào trong áo của hắn rồi nhẹ nhàng lau đi mồ hôi.
‘’Có cần tôi cõng em hay không?’’
‘’Mẹ nó, ai cần anh cõng.’’
‘’Vậy em có thể đi về lớp không?’’
‘’Đương nhiên có thể, tôi đi chậm nhưng cũng về được mà.’’
‘’Chắc chắn?’’
‘’Chắc chắn.’’
Nói xong Giản Tùng Ý đẩy Bách Hoài ra, định tự mình đi nhưng lúc đứng thẳng lên, trước mắt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa ngất luôn, may mà Bách Hoài nhanh tay lẹ mắt đỡ được.
‘’Có phải em lại tuột huyết áp rồi hay không?’’
‘’Hình như vậy.’’
Bách Hoài giúp hắn lau xong mồ hôi, ném khăn mặt rồi lấy trong túi ra một viên kẹo đường, bóc vỏ rồi nhét vào trong miệng hắn.
‘’Cũng không biết đống kẹo từ bé đến lớn tôi đút cho em ăn chạy đi đâu mất rồi?’’
Đại não đã thiếu oxy thì chớ, đã vậy còn có người mồm nhanh hơn não cơ.
‘’Chẳng lẽ tôi không ngọt sao?’’
‘’…’’
Bách Hoài cúi đầu, cố gắng không cười, trước khi Giản Tùng Ý kịp nối lại dây thần kinh xấu hổ, vỗ vỗ bả vai Lục Kỳ Phong, ‘’Mấy cậu đưa Giản Tùng Ý về đi, tôi đến phòng y tế lấy cho cậu ấy ít kẹo bổ sung đường.’’
‘’Không thành vấn đề.’’
Bách Hoài rời đi, Lục Kỳ Phong muốn qua đỡ hắn, thổ lộ một ít tình huynh đệ cảm động giữa lúc khó khăn.
Kết quả lại bị Giản Tùng Ý ghét bỏ hất tay ra: ‘’Ông đây không có yếu đuối như vậy.’’
Nháy mắt, Lục Kỳ Phong nhớ lại những điều Chu Lạc đã phổ cập xóa mù chữ cho mình về tình trạng Omega hiện nay.
Trước mặt Alpha là Lâm Đại Ngọc. Sau lưng lại hóa Voldemort.
Chỉ có điều Giản Tùng Ý hiển nhiên không ý thức được mình trước mặt Bách Hoài khác mình trước mặt bạn mình như thế nào. Hắn vừa mím môi vừa phóng khoáng lướt qua fan hhuyệt đang vây quanh mà đi về phòng học.
Về phòng học, hắn thấy ở bên ngoài treo bảng điểm, hàng thứ nhất có ba chữ ‘’Giản Tùng Ý’’ thật to, tâm trạng cực kì vui vẻ.
Hắn lấy điện thoại ra, chụp ảnh rồi share cho Bách Hoài.
Giản Tùng Ý thuận tay thả bảy tám cái sticker bay lắc, cực kì khiêu khích bên kia.
Bách Hoài chỉ nhắn lại một câu.
╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆:・゚
CHÚ THÍCH ( ˘ ³˘)
Lâm Đại Ngọc: là một mĩ nữ cực kì xinh đẹp, dịu dàng trang nhã trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng. Trích đoạn miêu tả vẻ đẹp của nàng: ”Khi nhíu mày – phiền muộn, khi cau mày – giận dữ, khi nhướn mày – ngạc nhiên… Đôi lông mày điểm màu khói lạt, dường như cau mà lại không cau.” (Thông tin thêm tại Wiki)
Lâm Đại Ngọc do Trần Hiểu Húc thủ vai
Hồng Lâu Mộng là tác phẩm kinh điển thời đại do Tào Tuyết Cần viết. Nổi tiếng với câu nói của Bảo Ngọc trong hồi : ”Nhược thủy tam thiên, chích nhất biều ẩm.” tức ”Ba ngàn con sông, ta chỉ lấy một gáo nước.” Nghĩa bóng: Thế gian ngàn người, nhưng ta chỉ chọn một mình ngươi.
Voldemort: hay Lord Voldemort, còn được gọi là “Chúa tể Voldemort”, “Kẻ mà ai cũng biết là ai”, “Kẻ chớ gọi tên ra”,… Đây là nhân vật phản diện chính trong bộ truyện Harry Potter, một phù thủy thuộc “phe ác – hắc ám”. Sức ảnh hưởng của ông về độ tàn ác khiến cả thế giới phù thủy phải sợ hãi mà đến cả cái tên cũng không dám nói thẳng ra. (Thông tin thêm tại Wiki)
Rớt nài = té từ trêи … xuống.
Cool: ngầu như trái bầu.
Dũng cảm bay, vĩnh viễn theo: nguyên văn là ‘’Trương Kiệt dũng cảm bay, sao nhỏ vĩnh viễn theo’’ (张杰勇敢飞,星星永相随). Đây là slogan của fandom Trương Kiệt lúc anh mới bước vào con đường ca hát năm .