Hagakure Sakura Does Not Lament

chap 4: kỹ năng đặc biệt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

—Ngày hôm sau, Tsugumi và Bell đứng đối diện nhau trong phòng khách. Chuyện này là do Tsugumi nhất quyết muốn biến hình thử trước khi chiến đấu với ma thú.

Cậu đã nói trước với Chidori rằng hôm nay cậu xin nghỉ học và nhờ cô ấy chuyển lời giúp cho giáo viên chủ nhiệm của cậu . Dù thấy có lỗi với Suzune-sensei, người đã lo lắng cho cậu, nhưng hiện tại cậu không thể đến trường được.

Tất nhiên là kế hoạch khi tan trường của cậu với Yukitaka cũng bị hủy, nhưng kì lạ là Yukitaka lại chấp nhận điều đó một cách dễ dàng. Ngược lại, cậu ta còn nói rằng sẽ lấy quyển sách giúp cậu nữa, quả là một người bạn tốt.

—Nhưng sao Yukitaka lại biết mình vẫn chưa lấy cuốn sách nhỉ?

Chà, cậu đoán rằng Yukitaka có lẽ đã nghĩ Tsugumi sẽ quên mất việc đấy.

「Vậy, ngươi thấy sao?」

「Tôi không biết phải diễn tả thế nào nữa, tuyệt thật…cả giọng tôi cũng bị thay đổi .」

Nói xong, [note61565]Sakura nhẹ nhàng xoa xoa cổ họng mình. Có cảm giác rất lạ…Mình tự hỏi chuyện gì đã xảy ra dưới lớp quần áo của mình, nhưng theo những gì mình cảm nhận thì hẳn mọi thứ đã bị biến đổi cả rồi.

–Đúng vậy, Tsugumi đã biến thành một cô gái.

Về chiều cao của cô thì có lẽ chỉ thấp hơn 1m7 một chút. Làn da mịn màng và có một thân hình mảnh mai.

…Không thể tin được cơ thể mình có thể biến đổi một cách dễ dàng như thế chỉ với việc nghĩ về nó trong đầu.Mình vừa thấy ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ. Đúng là thần linh, có thể làm những việc mà không con người nào có thể làm được.

Bell mỉm cười với vẻ hài lòng khi nhìn vào Sakura.

「Công cụ mà ta đã dùng để làm khế ước với ngươi là một thứ đặc biệt do chính ta làm ra. Vậy nên sẽ có chút cảm giác là lạ, nhưng rồi nó sẽ hết thôi.」

「Mặc dù chỉ là một chiếc nhẫn nhỏ như vậy thôi….Thần linh đúng là tuyệt thật」

Công cụ khế ước là

món đồ cần thiết để biến hình thành ma pháp thiếu nữ. Thứ Sakura được nhận là một chiếc nhẫn có đính một viên đá hình tròn màu xanh lá, ở mặt sau được khắc một biểu tượng kỳ lạ. Thiết kế của chiếc nhẫn làm cô vô cùng thích thú.

「Còn trang phục là một chiếc váy màu đen và một cái áo khoác có cổ. Cơ bản không khác mấy với đồ tôi mặc hằng ngày lắm. Cũng khá ngạc nhiên đấy.」

Cô có cảm giác như rằng đồng phục nam sinh mà cô thường mặc giờ đã trở thành trang phục kiểu nữ vậy . Nếu cứ thế này thì cũng khá nguy hiểm vì giản dị quá nó cũng trở nên nổi bật.

Mặc dù hiện tại tâm trí cô đang rất bình tĩnh nhưng cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ khi mặc lên một chiếc váy chỉ dài đến đầu gối. Vừa trống vắng lại còn lạnh nữa, cô không hiểu sao con gái lại thích mặc thứ này.

「Không, quần áo của ma pháp thiếu nữ là do trí tưởng tượng của người mặc tạo ra. Khác với ngoại hình của ngươi, cái trí tưởng tượng nghèo nàn của ngươi chẳng thay đổi tí nào cả」

「Vậy tôi có nên nghĩ về mấy bộ quần áo lấp lánh, chói loá mà mấy ma pháp thiếu nữ hay mặc không?….Ừmm, tôi không nghĩ là tôi làm được」

Từ những bộ quần áo gothic lolita, tới những bộ đồ như idol và cả những trang phục nhìn như mấy bộ váy cầu kì nữa. Cô đã nghĩ rằng trang phục tự thay đổi để phù hợp với người sử dụng, nhưng hóa ra có vẻ như người sử dụng chính mới là người thiết kế chúng.

「Fuun~ Ngươi mềm quá. Đành vậy, ngày mai ta sẽ sửa đổi trang phục của ngươi trên công cụ hợp đồng đó. Chính ta sẽ chọn trang phục phù hợp với người hầu của mình」

「Ể…」

「Muốn phàn nàn gì sao?」

「Không, ừm…..không có gì cả」

Thành thật mà nói, cô rất lo sợ không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cô không biết phải phản ứng thế nào nếu nó là một mớ diêm dúa hỗn độn hay tương tự vậy.

Tuy nhiên, dựa vào thiết kế của chiếc nhẫn thì cô cảm thấy rằng kết quả có lẽ sẽ tốt thôi. Cô quyết định đặt hết niềm tin của mình vào Bell.

Hay nói cách khác, có điều làm cậu lo lắng hơn.

「Tôi có thể soi gương một lúc được không? Tôi tò mò muốn biết mặt mũi mình trông như thế nào.」

Cô thấy có chút hồi hộp. Nói đến biến hình, sẽ thật tuyệt vời nếu cô trở thành một cô gái cực kì xinh đẹp.

Khi Tsugumi nói vậy, Bell thở dài chán nản.

「Sao con người các ngươi lúc nào cũng quan tâm tới khuôn mặt của mình vậy—nó chỉ là miếng da thôi mà」

「Đừng nói vậy chứ. Etto, gương đâu rồi. Đâu, đâu?」

Cô phấn khích nhìn vào chiếc gương. Nhưng những gì phản chiếu trên đó lại là –

「Đây là, tôi ư—? Sao trông chẳng thay đổi gì nhiều vậy?」

Sakura nói vậy và nhìn Bell với vẻ hụt hẫn.

Từ vẻ ngoài của cô gái được phản chiếu trên gương, cô có mái tóc đen thẳng dài tới bả vai, đôi mắt màu nâu vàng nhạt. Đặc điểm của cô rất giống với Tsugumi. Như thể cô có đứa em gái nhìn y hệt mình vậy.

Tất nhiên là giữa bản nam và nữ vẫn có sự khác biệt về độ sắc, độ tròn nên có thể vẫn trông không giống cùng là một người. Nhưng dù vậy cô vẫn cảm thấy rất thất vọng.

「Mọi người sẽ nhận ra tôi mất….」

「Lúc đó ngươi có thể giả vờ như không biết gì , hơn nữa không ai có thể nghĩ rằng một đứa con trai lại có thể trở thành một ma pháp thiếu nữ. Chà, nếu ai đó nói gì thì cứ nói ngươi là chị em thất lạc hay gì đó cũng được.」

「Nói thì dễ rồi. Tôi chẳng biết các ma pháp thiếu nữ khác trông như thế nào và có rất nhiều thứ tôi vẫn chưa biết nữa」

Cô không biết gì về ngành công nghiệp ma pháp thiếu nữ nên cô cũng chẳng rõ ra sao. Tuy nhiên nếu Bell, người hiểu về ma pháp thiếu nữ hơn cô nói rằng nó ổn thì chắc là sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng chuyện là chị em bị thất lạc thì khác. Nếu ai đó biết sự thật rằng Tsugumi và Chidori không nhớ gì về quá khứ của mình, họ sẽ thử đưa『Hagakure Sakura』 và họ lại với nhau.

「Nhưng ngươi không thể thay đổi khuôn mặt mình nữa cũng như chẳng còn chỗ cho sự biến đổi nào nữa」

「…Vậy thì chịu rồi. Bộ không còn cách nào khác ngoài việc phải đeo kính râm để che dấu thân phận ở dạng bình thường rồi」

Cậu không thể làm gì hơn nên chỉ có thể phàn nàn.

「Nhân tiện thì trạng thái này có đúng là trở thành『Ma pháp thiếu nữ』rồi không vậy? Tôi cảm thấy không khác mấy so với bình thường cả」

「Thằng đần này. Sức mạnh của Ma pháp thiếu nữ sau khi biến hình chỉ có thể phát huy ở trong thế giới song song thôi. Ngươi không biết điều đó sao?」

「Thật vậy sao? Tôi chưa nghe nói đến chuyện đó bao giờ」

Khi Tsugumi nói vậy, Bell cau mày với vẻ khó chịu.

「…Vậy là nó được giữ bí mật để bảo vệ các ma pháp thiếu nữ sao? Nếu một cô gái không thể sử dụng sức mạnh của mình như khi biến hình thì đúng là cô ấy có thể bị đối phó dễ dàng」

「Nhưng thế thì cuộc sống thường ngày của họ vô cùng nguy hiểm đúng chứ? Khi mà họ trở nên nổi tiếng thì sẽ có nhiều người nhắm tới họ」

「Để ngăn việc đó xảy ra, các ma pháp thiếu nữ có thể sử dụng 2 kĩ năng đặc biệt mà không cần biến hình. Trừ khi giả vờ thua, một người bình thường không thể đánh bại họ. Vấn đề duy nhất là điệp viên từ các tổ chức nước ngoài , nếu ngươi bị bao vậy bởi một nhóm người mang súng thì cũng chịu chết thôi」

Điệp viên từ nước ngoài? Nhật Bản đã cô lập khỏi thế giới một thời gian dài, nhưng cũng có một số ít nhân viên ngoại giao được phép vào đất nước này. Dù theo luật là không được ở lại hơn một tuần, nhưng không có gì bảo đảm rằng họ sẽ không bắt cóc hay làm mấy việc khác trong khoảng thời gian đó.

Hiện tại Nhật Bản đang thu hút sự chú ý trên toàn thế giới. Lõi của『ma thú』như là đặc ân của thần linh vậy. Nhật Bản đang độc quyền sở hữu chúng nên đã trở thành mục tiêu của sự ghen tị đến từ các nước khác.

「Vậy tôi đoán là chúng ta không còn cách nào khác ngoài phải cẩn thận nhỉ?…Vậy kĩ năng đặc biệt là gì vậy? Nghe cũng giống game phết, vậy có lẽ cũng có bảng trạng thái hiển thị mấy thông số nhỉ?」

Khi cô hỏi vậy, Bell liếc xéo cô với ánh mắt đầy khinh thường. Ông ấy thậm chí còn cố tính bay cao hơn tầm mắt cô. Hmm, phải nói là tỉ mỉ đến từng chi tiết.

「Ngay từ ban đầu, hiệu sử dụng thánh lực, phạm vi sử dụng và loại kĩ năng hoàn toàn tùy thuộc vào mỗi người. Không đời nào những thông tin lại định lượng được đâu. Đây chính là lý do mà mấy tên ngốc thật phiền phức」

「Chậc, chậc」,Bell khịt mũi rồi nhún vai. Chà, dù sao cũng là lỗi của Sakura khi hỏi câu đó với vẻ phấn khích như vậy. Thật thô lỗ khi coi nó như một trò chơi trong khi các ma pháp thiếu nữ đang chiến đấu vì mạng sống của họ mỗi ngày. Cô phải tự kiểm điểm lại chính mình thôi.

「Chỉ có cái『Bảng kỹ năng』này thôi. Sao ngươi không xem thử đi」

Với một âm thanh máy móc, có thứ gì đó nhìn như một cái bảng mỏng đang phát sáng xuất hiện trên tay của Bell.

Cô rụt rè cầm lấy tấm bảng. Nhưng cái bảng lại không hề có chút trọng lượng nào, cứ như cô đang cầm không khí vậy.

Có vẻ nó là một tấm bảng cảm ứng và ta có thể lướt xuống để xem.

「…..Ano」

「Gì vậy?」

「Với con người chúng tôi thì cái này được gọi là bảng trạng thái」

Sakura lặng lẽ nói.

Lượng thánh lực còn lại được biểu thị dưới dạng biểu đồ tròn, mức độ tiêu thụ chúng. Cô thấy cả những kĩ năng mình có thể sử dụng cũng như mức độ thành thạo của chúng. Ngoài chiều cao và cân nặng ra còn có cột biểu thị số lượng Ma Thú đã tiêu diệt và tần suất chiến đấu. Nhìn kiểu gì cũng ra là một cái bảng trạng thái. Hoàn toàn khác với sự phủ nhận vừa nãy của Bell.

「Ta không nói là không có biểu thị trạng thái, ta chỉ nói là sức mạnh của ngươi không được thể hiện qua dạng số thôi. Không cần phải bực mình như thế đâu」

「Tôi nghĩ chúng ta nên sớm thống nhất ý kiến để hiểu nhau hơn. Vì tương lai tốt đẹp sau này」

Sakura nghiêm túc nói. Nếu cứ để như vậy thì nó sẽ gây ra nhiều vấn đề về sau và chính cô sẽ là người gánh lấy hậu quả. Mặc dù rồi dần họ cũng sẽ quen thôi nhưng mà chẳng có lý do gì để làm khó mình như thế cả.

「Etto, cái bảng kĩ năng này? Theo nó thì kỹ năng đặc biệt của tôi là—【Dịch chuyển】và 【Chỉ】. Chỉ á?」

Cô hiểu dịch chuyển là gì. Nó cho cậu dịch chuyển bản thân hay đồ vật tới bất kì nơi nào. Ít nhất thì điều đó được ghi trên cột mô tả kỹ năng của cô. Nhưng 【Chỉ 】có tác dụng gì? Trong cột mô tả, nó chỉ nói「Tạo và điều khiển những sợi chỉ」.

Thêm vào đó, ngoài cột kỹ năng đặc biệt, còn có cả cột kĩ năng chủ động cột kỹ năng bị động nữa, nhưng chúng toàn một màu đen. Có lẽ cô chỉ có thể xác nhận được khi vào trong kết giới.

「Mừng thật. Cái kỹ năng【dịch chuyển】đó hiếm lắm đấy. Theo kết quả điều tra của ta, ta biết rằng chỉ có vài người làm việc cho chính phủ có kỹ năng đấy thôi. Nhờ nó chúng ta có thể thoải máu di chuyển mà không bị ai chú ý. Ngươi có được lời khen từ ta đấy」

「Vậy cái kĩ năng【Chỉ】này là sao…?」

「Chả biết. Ta nghe nói là kỹ năng đầu tiên là ngẫu nhiên, nhưng kỹ năng thứ hai là từ đặc tính cá nhân bắt nguồn từ chính người đó. Nếu ngươi không biết thì ta cũng chịu」

Bell là thứ duy nhất Sakura có thể dựa dẫm vào lúc này, thế nhưng ông ấy lại không biết. Cô thấy bối rối quá, cô nên làm gì đây?

Một kỹ năng dựa vào đặc tính của cô….cô có thể điều khiển chỉ à..? Thật sự thì cô cũng không nhớ có vụ đó.

「…..Tôi đã nghĩ điều này từ nãy giờ rồi, nhưng ai đã nghĩ ra cái『Kỹ năng đặc biệt』và『Bảng kĩ năng』vậy? Dù nó dễ hiểu nhưng cảm thấy nó không thực tế cho lắm」

Hồi nãy cô đã nghĩ rằng hệ thống này rất giống với hệ thống game mà những thanh thiếu niên ngày nay biết tới. Từ những lời của Bell, cô có thể đoán rằng các ma pháp thiếu nữ khác đều có chúng. Sakura khó có thể tưởng tượng được một chính phủ cứng ngắc có thể chế ra mấy cái như vậy.

「Ta cũng không biết chi tiết, nhưng có vẻ như ả nữ thần Mặt Trời của các ngươi Amaterasu đã tạo ra nó như là một phần sở thích của ả. Dù vậy chính phủ là người đặt tên. Ta nghĩ nó được làm như vậy để những đứa đầu đất như ngươi cũng có thể hiểu được. Lý do vì sao mà kỹ năng đặc biệt lại ngẫu nhiên và dựa vào đặc tính vốn có của ma pháp thiếu nữ là vì những đứa như thế tạo ra những thứ mà chúng còn chẳng dùng được 」

「Th, Thật vậy sao?」

Thật sự thì cô cũng muốn tin lắm, nhưng mà chính cô cũng cảm thấy như bị chính phủ thao túng nên cảm xúc của cô cũng khá lẫn lộn.

Những người tự hủy khi tạo kỹ năng riêng chắc chắn là đã không biết tự lượng sức mình. Tuổi trẻ bồng bột mà.

Cô cảm thấy may mắn ở một mức độ nào đó khi trở thành ma pháp thiếu nữ sau khi hệ thống như này đã được sử dụng.

Sakura rũ người xuống và thở dài .

「—Mình không biết mình có thể sống sót trong tương lai không nữa.

Đó là một cảm giác chán nản kinh khủng.

Truyện Chữ Hay