Chương 01: Gia đình quý tộc nghèo khó ở cực nam biên giới
(1)
"..."
Thông qua phương thức học tương tự như ngủ mà tôi nhận được thông tin về Wendelin ở trong mơ, tôi cùng với những anh em khác đến ăn sáng tại phòng ăn của căn nhà lớn khi thức dậy ngay sau đó.
Tuy là căn nhà lớn, nhưng dù sao gia đình này cũng là quý tộc hạ cấp nghèo khó.
Cho dù có rất nhiều phòng, nhưng đó là trường hợp bao gồm phòng sách, nhà kho lưu trữ thực phẩm, tiền của, vũ khí mà thôi. Theo quan điểm của tôi, nó có lẽ chỉ tốt hơn một chút so với gia đình nông dân giàu có mà thôi.
Trên thực tế, thành viên trong gia đình này cũng có phòng riêng, nhưng chỉ của chủ nhân hiện tại Artur 45 tuổi, chính thê Johanna 44 tuổi, con trai trưởng Kurt 25 tuổi và con trai thứ Hermann 23 tuổi mà thôi.
Bốn anh em còn lại, bao gồm cả tôi trong đó chỉ có thể dùng chung một căn phòng.
Con trai thứ ba là Paul 19 tuổi, con trai thứ tư là Helmut 17 tuổi và con trai thứ năm là Erich 16 tuổi.
Đứa trẻ không có quyền thừa kế đều đáng buồn như vậy và đó là bối cảnh phổ biến ở trong các tiểu thuyết thời đại trước kia.
Ngoài ra, người thiếp Leila 31 tuổi thường sống ở quê nhà. Cô ấy đang sống ở trong một biệt thự với con trai thứ sáu là Walter 14 tuổi, con trai thứ bảy là Karl 13 tuổi, con gái trưởng là Agnes 11 tuổi và con gái thứ 10 tuổi.
Mặc dù cảm giác cái tên này oai phong giống như tên quý tộc của nước Đức, nhưng bất kể là đến nơi nào thì có lẽ đều ở mức này trong thực tế.
Dựa vào thông tin thu được trong giấc mơ hôm qua, những đứa con của người thiếp hình như không cần tiếp nhận nền giáo dục của quý tộc giống như các đứa con của chính thế, cho nên bọn họ rất ít ra vào căn nhà này và hai bên cũng rất ít giao tiếp với nhau.
Hơn nữa, bất kể là ở thời đại nào thì mối quan hệ giữa chính thế và thiếp dường như cũng không tốt lắm và điều này cũng khiến cho song phương trở nên hời hợt hơn.
Trong ký ức của Wendelin, cậu ta cũng chỉ gặp mặt họ mấy lần mà thôi.
Mặc dù con trai mình rõ ràng là người thừa kế của trường làng có quyền lực ở trong lãnh địa, nhưng bọn họ vẫn có vấn đề trog việc lui tới với lãnh chúa lẫn vợ của ông. Nhưng dù sao tôi cũng không thừa kế cái gia đình này, cho nên cũng chẳng thành vấn đề luôn.
Tiếp theo chính là quản lý người hầu trong ngôi nhà này, ngoại trừ quản gia Abel đã phục vụ cho gia đình này từ thế hệ trước ra thì còn có bốn hầu gái. Bởi vì nếu như thuê bốn hầu gái trẻ thì người cha không hề có chút quan niệm nào về kế hoạch hóa gia đình sẽ khiến bụng người ta lớn lên, cho nên tất cả hầu gái đều là phụ nữ trung niên trong làng.
Ngoài ra còn có mấy tùy tùng phụ trách chỉ huy quân đội thời chiến, nhưng mọi người sống giản dị ở trong làng như một nông phu, thợ mộc, thợ săn hoặc thợ rèn và không hề sống ở trong căn nhà này.
Ngôi làng nghèo khó ở biên giới giống như vậy, tách biệt binh và nông vốn chỉ là ước mơ mà thôi.
Vào lúc phát sinh tình huống khẩn cấp, họ còn phải tự tuyên thệ thành tâm cống hiến sức lực và xuất binh giúp lãnh chúa.
Cho dù không lớn, quý tộc vẫn vì vậy mà thu được lãnh địa, nhưng dường như nơi này không có chiến tranh trong hơn 200 năm qua.
Không bị buộc phải ra chiến trường, đã xem như là bạn may mắn rồi.
Bánh mì đen ăn kèm với rau củ lẫn thịt băm, súp cũng chỉ nêm một chút muối.
Mặc dù là một bữa ăn giản dị, nhưng sáng sớm được ăn thịt thì đó dường như là bằng chứng của quý tộc.
Quý tộc một ngày ba bữa ăn, nông dân một ngày hai bữa ăn.
Nhưng nhìn vào từ bữa ăn thiếu dinh dưỡng là bánh mì với súp, khoảng cách thân phận hình như cũng không lớn lắm.
Nói đến chỗ khác nhau, sự khác biệt cũng chỉ có bánh mì đen khô cứng đổi thành bánh mì mềm, hoặc kèm thêm mứt, bơ, phô mai với hồng trà và sự xa xỉ trong nguyên liệu của món súp mà thôi.
Mặc dù có sự khác biệt rất lớn giữa nông thôn với thành phố tùy thuộc vào khu vực địa lý, nhưng theo những gì Wendelin biết thì tình hình có lẽ là như vậy.
Trên thực tế, có những khu vực phải đi mới biết được, vì vậy sự thật này vẫn không rõ ràng lắm.
Tuy nhiên, điều vô cùng đáng tiếc là lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister mà tôi đang ở chắc chắn thuộc về loại nghèo nhất đó. Cái sự thật mà thậm chí xác nhận cũng không cần thiết thật sự khiến cho người ta chán nản như đưa đám.
"Anh yêu, kết quả sao rồi?"
"Anh vốn muốn mời đối phương thành lập chi nhánh công hội mạo hiểm giả ở đây, nhưng nó hoàn toàn bị từ chối."
"Ôi trời, rõ ràng là chúng ta đang có rất nhiều việc ở đây."
"Dường như là vì còn nhiều nơi khác náo nhiệt hơn, giao thông thuận tiện hơn và có thể kiếm được nhiều tiền hơn."
Phụ thân mới của tôi Artur lộ ra vẻ mặt cực kỳ không vui ở trước nửa bát súp.
Vào lúc tôi nghe thấy cha mẹ nhắc đến ma pháp ở trong mơ, tôi đã từng nghĩ tới khả năng này, xem ra ở thế giới này dường như có sự tồn tại của công hội mạo hiểm giả.
Nếu như có hai thứ này, chứng tỏ ma vật cũng có khả năng tồn tại, chứng minh rằng nơi này không chỉ có khuynh hướng theo phong cách phương Tây, mà còn là một thế giới mang phong cách Fantasy phương Tây.
"Hơn nữa, trong lãnh địa của chúng ta có ma vật rất ngoan cường..."
"Phụ thân, xem ra chúng ta vẫn phải triệu tập một đội quân và thảo phạt một mạch ở mức độ nhất định mới đúng."
"Kurt, cái này không được. Ta không muốn dẫm vào vết xe đổ của công tước Bleichroder."
Con trai cả kiêm người thừa kế là Kurt-niisan đề nghị như vậy, nhưng liền bị cha Artur bác bỏ.
"Ano... Phụ thân?"
"Chuyện gì thế? Wendelin. Không có thêm bát súp nào cho con đâu."
Rõ ràng chỉ đơn giản là đặt câu hỏi, nhưng lại bị cho là chỉ muốn đòi thêm súp và điều này khiến cho tôi nhận ra được gia đình này nghèo khó đến mức nào thêm một lần nữa.
"Không, không phải là con muốn xin thêm súp. Con chỉ muốn hỏi chuyện liên quan đến công tước Bleichroder phái quân đi thảo phạt ma vật mà thôi."
"Ừm, mấy năm trước chúng ta lấy một phần đặc quyền làm điều kiện và ủy thác công tước Bleichroder thảo phạt ma vật bên trong lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister."
"Mặc dù lúc ấy chúng ta hình như cũng bất đắc dĩ lấy rất nhiều đặc quyền làm điều kiện để ủy thác người ngoài giúp đỡ. Nhưng việc công tước Bleichroder khinh xuất phái đại quân tấn công vào lãnh thổ ma vật lại bỗng dưng kích động đối phương, cho nên đại quân hai ngàn binh sĩ của ông ta cũng vì vậy mà bị tiêu diệt."
Sau đó, công tước Bleichroder thay đổi người thừa kế, công việc đầu tiên của người đứng đầu mới chính là xây dựng lại quân chư hầu bị đánh bại sau lần thiệt hại khá nặng nề đó.
"Công tước Bleichroder mới-sama từng nói như vầy: 『 Thà từ chối đặc quyền lãnh địa của người khác, còn hơn đánh mất thân phận quý tộc. 』. Nói cách khác, ông ta không hề muốn liên quan đến ma vật ở lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister của chúng ta nữa."
Xem ra sắp tới mình phải trải qua những tháng ngày trong cái khu vực đầy ma mật khủng khiếp này trước khi trở thành người lớn rồi.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy món súp trong miệng lại đột nhiên mất ngon.
Mặc dù bản thân nó cũng chỉ được nêm một ít muối và vốn cũng chẳng ngon miệng gì.
* * *
(2)
"Thực ra thì lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister của chúng ta rộng đến mức bằng với Đại công quốc ở phương diện diện tích."
Sau khi ăn sáng xong, anh trai cùng mẹ Erich-niisan giải thích cho tôi tình hình thực tế về quê nhà và tình hình thực tế trong lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister.
Lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister được cai trị bởi người đứng đầu hiện tại là Artur ‧ von ‧ Benno ‧ Baumeister và nằm ở cực nam biên giới vương quốc Helmut.
Nước đối địch giả tưởng hiện nay ở vương quốc Helmut ở đại lục Lingaia, Thánh Quốc Urquhart gần như chia cắt phía nam với phía bắc đại lục với vương quốc.
Vương quốc Helmut tập trung vào mở rộng những khu vực chưa khai phá ở phía nam. Còn Thánh Quốc Urquhart thì tập trung vào khu vực chưa khai phá ở phía bắc. Hai nước cũng tốn không ít tiền vốn và nhân công vào phương diện này.
Chiến tranh là vô nghĩa, chi tiêu cùng một khoản tiền cho khai phá còn thông minh gấp mấy lần.
Sau thỏa thuận ngừng chiến vào 200 năm trước, hai nước bắt đầu buôn bán với nhau và hiện giờ ngoài một số phe phái cứng rắn thì không có mấy ai sẽ đề cập đến chiến tranh.
Tôi vốn cho rằng đứa trẻ 5 tuổi đột nhiên hỏi đến loại vấn đề khó khăn này sẽ làm cho người ta hoài nghi, nhưng dường như bao gồm cả cha mẹ mới lẫn những anh em khác hoặc người hầu đều không nhận ra sự khác thường.
So với con trai thứ năm Erich lớn hơn tôi 11 tuổi có tính cách ôn hòa lẫn vẻ bề ngoài thông minh thì bình thường chẳng có ai chú ý đến đứa con trai thứ tám vô dụng như tôi.
Bị coi như là người vô dụng, đôi khi cũng rất hữu ích.
"Vậy thì chỉ cần việc mở rộng toàn bộ hoàn thành, phụ thân..."
"Tiền đề là nếu như có thể khai phá... Ừm... Ít nhất có thể thăng lên làm Công tước."
Tuy nhiên giọng của Erich-niisan lại ngập ngừng, xem ra chúng ta vẫn cần phải khai phá xong mới được.
Quê hương mới của tôi là lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister, phía đông và phía nam giáp biển.
Tuy nhiên, giữa vùng biển khơi với đất đai mà chúng tôi vất vả cực nhọc khai hoang thì còn có một vùng đất rộng lớn và khu rừng chưa khai phá.
Khu rừng này được mọi người ở trong lẫn bên ngoài lãnh địa gọi là "Khu Rừng Thần Bí". Trong đó là nơi sinh trưởng của các loại nguyên liệu tự nhiên với dược thảo và thậm chí có nhiều chố còn có thể khai thác được khoáng vật lẫn đá quý. Khu rừng này chứa đựng nguồn tài nguyên cực lớn.
Tuy nhiên, khu rừng này cũng đồng thời là kho tàng ma vật.
Cái gọi là ma vật, chính là ám chỉ những động vật hoang dã to lớn, hung bạo hơn so với loại thông thường và hoàn toàn đi chệch khỏi hệ sinh thái tự nhiên. Dĩ nhiên, cơ chế sinh ra cho đến nay vẫn là một ẩn số.
Khả năng sinh sản của ma vật rất mạnh, lực lượng của chúng mạnh đến mức dù cho là cá thể yếu nhất cũng vượt trội hơn nhiều so với con người.
Ngược lại, chỉ cần đánh bại chúng thì ta có thể thu được nguyên liệu cao cấp như lông, răng, thịt hay nguyên liệu nấu ăn.
Chính vì như vậy, mới có sự tồn tại của mạo hiểm giả chuyên thảo phạt ma vật, cùng với mạo hiểm giả quản lý và giúp đỡ bọn họ. Nhưng vấn đề ở đây là đến ngay cả công hội mạo hiểm giả đó cũng từ chối thành lập chi nhánh ở nơi này, cho nên ta có thể thấy lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister hoang vu đến mức nào.
"Đối với mạo hiểm giả có thực lực mạnh, có lẽ Khu Rừng Thần Bí thực sự là một nơi rất dễ kiếm tiền. Cho dù muốn cả đời giàu có cũng không phải là ảo tưởng nữa. Tuy nhiên, hang ổ ma vật cỡ đó, có hàng ngàn cái ở trên đại lục này... Ngay cả khu vực trung tâm cũng có những khu vực chưa được khai phá, cho nên đó là lý do tại sao mà chẳng đến lượt khu vực biên giới."
Lãnh thổ có ma vật giống như loại này, dường như có hơn mấy ngàn cái với đủ quy mô lớn nhỏ ở trên đại lục Lingaia.
Những nơi kia có thể là vùng hoang dã, đồng bằng, sông, hồ hoặc rừng rậm giống như của chúng ta và có thể nói là môi trường đa dạng đến mức loại nào cũng có.
Nói tóm lại, ma vật sẽ chiếm khu vực nhất định làm lãnh thổ của mình và miễn là phát hiện có con người hay những loài động vật khác xâm phạm lãnh thổ mình thì chúng sẽ loại bỏ không thương tiếc. Ngược lại, chẳng biết tại sao mà bọn chúng dường như sẽ không chủ động bước ra khỏi lãnh thổ của mình.
Phụ thân Artur vừa mới nói đến kết cục bi thảm của quân Công tước Bleichroder và đó chính là kết quả do xem thường quá mức về ý thức lãnh thổ của ma vật.
"Lý do tại sao quân của Công tước Bleichroder lại có kết cục đó, chủ yếu là bởi vì phụ thân và Công tước Bleichroder đời trước quá nóng vội... Hơn nữa, một phần cũng là vì phán đoán lực lượng nằm ở trung tâm cái ổ?"
Để trở nên giàu có trong một đêm mà con người xâm phạm lãnh thổ của ma vật và còn định mở ra cuộc chiến một mất một con với ma vật định loại bỏ kẻ xâm phạm.
Do đó, đã có không biết bao nhiêu người trở thành mạo hiểm giả, nhân số cũng tiếp tục giảm và cho dù là khu vực trung tâm thì vẫn tồn tại rất nhiều khu vực có ma vật chưa có người nào khai phá ở trên đại lục Lingaia.
Dĩ nhiên, bởi vì những khu vực không thể khai phá được này, cho nên bất kể là vương quốc Helmut hay Thánh Quốc Urquhart đều cảm thấy khốn khổ một cách sâu sắc và cũng gọi khu vực mà ma vật sống là "Vùng Tối Đại Lục".
"Người ngẫm lại xem, cho dù là biên giới, tại sao vùng đất rộng lớn giống như lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister lại được cai trị bởi lãnh chúa có tước vị hiệp sĩ."
Thời điểm lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister thành lập, nghe nói là hiệp sĩ nghèo khổ lận đận từ vương đô mang theo hơn hàng chục dân thường từ khu ổ chuột đến vùng đất này và bắt đầu thành lập nông thôn.
"Phía hoàng gia dường như cũng không ngờ tới lại có người có thể thành lập nông thôn ở chỗ này, cho nên sau khi tổ tiên-sama nhận được báo cáo xây dựng thành công ngôi làng, thì lập tức được cho phép thành lập lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister. Lấy dãy núi phía bắc với phía tây làm biên giới lãnh địa và thành lập ba ngôi làng ở chân đồi với nhân khẩu khoảng 800 người. Của cải chủ yếu từ sản xuất nông nghiệp và một số ít từ săn bắn lẫn hái lượm. May mắn thay, mặc dù sản lượng không nhiều, nhưng tại đây vẫn có thể khai thác ra được sắt và đồng."
Còn về hàng xóm lân cận, phía tây là lãnh địa của Công tước Bleichroder từng nếm phải trái đắng bởi vì có mối quan hệ liên quan đến chúng ta và phía bắc chính là lãnh địa được liên hợp bởi những lãnh chúa nhỏ yếu như chúng ta.
Tuy nhiên dãy núi phía bắc lẫn phía tây có Wyvern và rất nhiều ma vật cư trú, cho nên việc trao đổi với bọn họ cũng chỉ thông qua chuyến ghé thăm của thương đội mấy tháng một lần để mua bán mà thôi.
"Dường như có một con đường núi hẹp ở đây, miễn có người hộ tống thì tạm có thể đi qua. Tuy nhiên, bởi vì như vậy mà đồ nhập khẩu từ vùng khác đều vô cùng mắc."
Hơn nữa, chủ yếu là không bao nhiều mạo hiểm giả thích loại nhiệm vụ có thể bị Wyvern tập kích và phải hộ tống thương hội đến ngôi làng hẻo lánh.
Vì vậy, thù lao dĩ nhiên phải tăng cao và điểm này cũng phản ánh rõ ở giá cả hàng hóa. Ngoại trừ cái này ra, cha Artur dường như không đánh bất kỳ thuế quan nào như là một trong những đặc quyền của lãnh chúa.
"Dẫu sao nếu áp đặt thuế quan, cũng không còn thương đội nào đến nơi này nữa."
Erich cười khổ và giải thích tiếp, nhưng nói tóm lại chính là nơi này bị bao vây bởi lãnh thổ của ma vật ở mọi hướng. Ngay cả khi vương quốc thừa nhận vùng đất chưa khai phá rộng lớn bên trong làm lãnh thổ, thì nơi này vẫn là lãnh địa nông thôn nhỏ yếu và không có cách nào khai phá.
Đây chính là tình hình hiện giờ nhà mới của tôi —— Lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister.
"Vậy đó, tiếp theo anh còn phải luyện kiếm thuật."
"Cám ơn anh. Erich-niisan."
"Chỉ cần là vì em trai đáng yêu, không sao cả."
Sau khi Erich giải thích đại khái về tình trạng nhà Baumeister cho tôi, anh ấy liền ra khỏi nhà luyện kiếm thuật.
Mặc dù chỉ là hạ cấp quý tộc, nhưng là một trong những trình độ của quý tộc mà Erich-niisan không giỏi kiếm thuật vẫn học dùng kiếm thuật và tự rèn luyện sau bữa sáng.
Tuy là nói như vậy, nhưng bên trong lãnh địa thiếu kẻ thù bên ngoài này cũng không có kiếm sĩ hay chiến binh ưu tú.
Bởi vì vùng đất này bị ma vật bao vây mọi hướng, cho nên tôi vốn cũng cho rằng cư dân ở đây đã trải qua cuộc sống thực tế giống như Ga○briel Knight, nhưng trên thực tế cũng không phải là như vậy.
Đó là bởi vì ma vật tuyệt đối sẽ không rời khỏi lãnh thổ của mình.
Mặc dù xung quanh có lãnh thổ của ma vật, nhưng miễn là bạn không bước chân vào trong những lãnh thổ kia, thì có thể tránh khỏi sự đe dọa của ma vật.
Hơn nữa, mặc dù nói như vậy rất khó nghe, nhưng lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister này là một vùng nông thôn nghèo khó. Ngoại trừ người đứng đầu hiện tại là phụ thân Artur với con trai trưởng kiêm người thừa kế là Kurt ra, thì tất cả mọi người đều được giao một công việc nhất định.
Cho dù không cần phải tự mình cày ruộng hay phải mở rộng đồng bằng chưa khai phá không có ma vật sống, nhưng để có được thịt chỉ có thể vào rừng săn động vật hoang dã bình thường hay ra bờ sông bắt cá và cũng phải luyện tập võ nghệ như kiếm thuật hay cung thuật hoặc thậm chí là luyện tập kỵ thuật lúc rảnh rỗi.
Bất kể là gia đình quý tộc hạ cập ở đâu, tình hình thực tế dường như cũng không khác biệt lắm.
"Ế? Chẳng lẽ chúng ta không phải học lễ nghi của quý tộc, hay đọc viết và toán học sao?"
"Quý tập hạ cấp ở biên giới giống như chúng ta, cho dù học lễ nghi thì có thể làm gì đây? Ngoại trừ lúc phong tước ra, chúng ta chẳng bao giờ đến vương đô."
Không ngờ là nội dung đào tào quý tộc lại thiếu đến mức đó. Mặc dù mẫu thân rõ ràng là phu nhân quý tộc nhưng vào lúc tôi hỏi thì bà lại trả lời với vẻ mặt đầy kinh ngạc trong khi đang cố gắng bện dây.
Bởi vì nội dụng đào tạo không ngờ lại thiếu, cho nên sau khi tôi hỏi từ mẫu thân là phu nhân quý tộc 100% đang cố gắng thắt dây, thì bà lại trả lời với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Nói tóm lại, tại lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister này thì ngoại trừ lúc thay lãnh chúa và người thừa kế phải đến vương đô để phong tước ra, bình thường cũng không cần dùng đến lễ nghi của quý tộc.
Hơn nữa, đến ngay cả việc phong tước, chỉ cần nhà Baumeister mặc áo giáp được truyền từ thế hệ này đến thế hệ khác đi yết kiến ——"
『 Ta, quốc vương Helmut đời ○○ của vương quốc Helmut, trao tặng ngươi, tước hiệp sĩ đệ thất ○○. 』
『 Kiếm của thần, cùng với nhân dân vung lên, vì Bệ hạ, vì vương quốc. 』
Nói xong lời thoại này thì việc phong tước kết thúc.
Hiệp sĩ của vương quốc thì nhiều vô cùng, cho nên quốc vương bận rộn không thể dành quá nhiều thời gian cho bọn họ.
Mẫu thân mới giải thích rõ cho tôi khi bà khéo léo xoắn sợi dây.
Bất luận là quý tộc cao cấp hay quý tộc danh dự phục vụ tại chính quyền trung ương.
Nếu như cả đời chỉ nói lời thoại như vậy, đó thực sự là lễ nghi không cần phải học.
"Tiếp theo, liên quan đến việc đọc viết văn tự và toán học..."
Phương diện này dường như cũng không cần thiết. Mặc dù tôi cảm thấy quý tộc nên có những thứ này, nhưng suy nghĩ một chút thì cho dù ở châu Âu thời trung cổ, quý tộc không biết viết chữ cũng có rất nhiều.
Tôi nhớ mình đã từng đọc nó ở trong cuốn sách và mặc dù ít nhất sẽ phải ký tên mình, nhưng bởi vì tính toán thuế vụ của lãnh thổ đều giao cho trưởng làng hay trưởng thôn xử lý, cho nên bọn họ cảm thấy việc học đọc viết hoàn toàn không cần thiết. Mặc dù quý tộc trong hoàng cung tại trung ương không thể như vậy, nhưng nếu như là quý tộc bản xứ tập trung vào việc duy trì trị an với phát triển tại chiến trường, thì phần này dường như không thành vấn đề.
Dẫu sao, nếu như họ thường ở trong lãnh địa của mình, thì họ cũng không có cơ hội thể hiện cái tài năng này.
Còn về phương diện lễ nghị, cho dù là quý tộc thời trung cổ, vẫn có một số người ăn bốc.
Trở lại chủ đề ban đầu, mặc dù tất cả thành viên trong gia đình ít nhất đều viết được tên mình, nhưng mỗi một người lại không hề giống nhau.
"Nhân tiện, Wendelin sẽ đọc viết như mọi khi chứ?"
Có lẽ vì không bị đối xử như nhân công, Wendenlin trước khi bị ý thức của tôi thay thế thì cậu ta dường như là một đứa trẻ ngoan ngoãn và lúc nào cũng vùi đầu ở trong thư phòng đọc sách.
Công việc quan trọng nhất của đứa con trai thứ tám vô dụng, chính là không cản trở công việc của mọi người trong nhà.
"Vâng, mặc dù con xem không được nhiều lắm."
"Con cần phải cố gắng nhiều hơn nữa."
Mẫu thân thúc giục như vậy. Cân nhắc đến sự phát triển trong tương lai, đây cũng là chuyện đương nhiên.
"Con đến thư phòng đọc sách đây ạ."
"Như vậy mới ngoan chứ."
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với mẹ, tôi vội vàng đến thư phòng.
Mọi người đều có công việc của riêng mình để làm và tôi lại là đứa con trai vô dụng được cha mẹ lúc lớn tuổi sinh ra.
Không chỉ tuổi tác kém các anh một khoảng, thường ngày nói chuyện với con trai trưởng và con trai thứ cũng không nhiều lắm.
Bọn họ cũng không ghét tôi, thực tế là do tuổi tác chênh lệch quá nhiều và dẫn đến hai bên không tiếp xúc nhiều.
Cho dù trên đường đến thư phòng thấy mặt nhau, hai bên cũng không đặc biệt mở miệng nói chuyện."
"Ồ, không ngờ nơi này lưu trữ rất nhiều sách."
Cho dù là nhà của quý tộc nghèo khố, nhưng họ vẫn có lịch sử đáng kể, cho nên thư phòng của phụ thân lưu trữ số lượng sách vô cùng đa dạng.
Phạm vi cũng đủ loại như lịch sử, địa lý, văn học, toán học, sinh học và ma vật học. Nếu như là ở Nhật Bản thời Bình Thành (Heisei), những nội dung này có thể tương đương với trình độ tốt nghiệp cao trung. Ngoài ra, còn có một vài truyện cổ tích đơn giản, sách tranh và sách dạy nấu ăn. Cho dù có sách dạy nấu ăn, mức độ dinh dưỡng trong món ăn của gia đình chúng chúng tôi vẫn vô cùng thiếu hụt, nhưng cũng không cách nào đảm bảo những nguyên liệu cần thiết để nấu ăn và cái này vẫn chỉ có thể từ bỏ.
"Mình có thể đọc bình thường. Nhân tiện, cái này chủ yếu là tiếng Nhật."
Mặc dù tôi có thể dùng tiếng Nhật nói chuyện với thành viên trong gia đình, nhưng tôi cũng có dự cảm rằng ngôn ngữ chung của thế giới này đúng là tiếng Nhật. Chỉ có chút khác biệt mà thôi.
Đầu tiên, văn chương mà quý tộc hạ cấp hơi có thể đọc viết không liên quan đến dân thường hay hoàng gia ở trung ương. Những văn chương này đều không sử dụng chữ Kanji.
Một phần Kanji bị đổi thành Hiragana, một phần Hiragana lại bị ghi thành Katakana.
Phần lớn văn chương phổ biến ở thế giới này đều ở dạng này và nó khá khó đọc với tôi.
Tiếp theo chính là văn kiện chính thức được phát hành bởi vương tộc, hoàng tộc, quý tộc cao cấp và chính quyền trung ương, giáo hội với các loại công hội cao cấp, cùng với học giả và hội các nhà khoa học ở trong các lĩnh vực khác nhau — Nói cách khác, chính là văn bản được các người tai to mặt lớn sử dụng, hình thức gần giống với văn chương tiếng Nhật.
Cái này vô cùng dễ đọc đối với tôi.
Cho dù là thứ đã nhìn quen, nhưng có một vài phần không thể hiểu được.
Chẳng biết tại sao, có một số danh từ trộn lẫn từ đơn tiếng Anh hoặc các ký tự tiếng Nhật được thể hiện bằng bính âm La Mã.
Từ đơn tiếng Anh khó nhất cũng chỉ ở trình độ cao trung và phần lớn văn chương đều là tiếng Nhật, cho nên nó cũng không ảnh hưởng đến việc đọc. Tùy thuộc vào nội dung cuốn sách, một số dùng danh từ viết bằng Kanji, một số chú âm vẫn lấy kí hiệu bằng bính âm La Mã và trong sách luật pháp thì cho đến nay vẫn chưa rõ.
Còn về văn kiện chính thức về lễ tiết chú trọng ngôn từ hoa mĩ, chính là loại bao gồm 70% Hiragana với Katakana, 20% Kanji và những thứ khác chiếm 10% tạo thành tỉ lệ vàng.
Thành thực mà nói, tôi chẳng hề quan tâm đến những thứ này và bất kể ở thế giới này thì chỉ có quan chức hay công chức sẽ để ý đến phương diện này.
Nói tóm lại, hiện giờ tôi vẫn là đứa trẻ 5 tuổi, vẫn nên cố gắng hết sức nâng cao thể lực và rèn luyện võ nghệ. Sau đó, tôi tiếp tục tích lũy nhiều kiến thức hơn về thế giới này thông qua nghiên cứu ở trong thư phòng.
Tôi vừa nghĩ đến chuyện này vừa nhìn vào giá sách và sau đó phát hiện ra loại sách mà tôi muốn tìm nhất.
"Sơ Cấp Ma Pháp, Trung Cấp Ma Pháp, Thượng Cấp Ma Pháp, Căn bản của Luyện Kim Thuật, Lần đầu tiên chế tạo ma pháp cụ. Ồ ồ! Hóa ra thật sự có Ma Pháp!"
Vừa nghĩ đến có lẽ bản thân cũng có thể sử dụng ma pháp, tôi liền vui vẻ cầm những quyển sách kia lên.
* * *
(3)
Vào lúc chuẩn bị bắt đầu đọc sách, thì đã đến giờ ăn trưa cho nên tôi tiếc nuối đến phòng ăn.
Độ dinh dưỡng của bữa trưa cũng giống như bữa sáng, là bánh mì đen ăn kèm với súp thịt băm và rau củ nêm một ít muối. Nghĩ đến việc ở thế giới này có cơm ăn thôi cũng rất hạnh phúc, tôi đưa từng món vào trong miệng.
"Em nói ma pháp sao?"
"Vâng, chính là ma pháp."
Dùng bữa xong, tôi hỏi Erich-niisan ngồi bên cạnh về chuyện ma pháp.
Nhân tiện, cha mẹ với hai anh trai lớn nhất dường như đang thảo luận về vùng đất mới khai phá và hoàn toàn không chú ý đến tôi.
"Sách liên quan đến ma pháp, phần lớn để ở trong thư phòng của phụ thân. Quả cầu pha lê dùng để tu luyện ma pháp cũng để ở đó."
Xem ra công nghệ ma pháp ở thế giới này cũng không phải là thứ đặc biệt tuyệt mật gì.
"Không chỉ quả cầu pha lê, sách liên quan đến ma pháp vẫn rẻ hơn nhiều so với sách thuộc lĩnh vực khác."
Lý do vô cùng đơn giản, bởi vì số lượng người có tài năng trong ma pháp vô cùng ít ỏi.
Hơn nữa, tài năng về ma pháp cũng không di truyền. Cho dù là nông dân, vẫn có khả năng đột nhiên sinh ra đời sau là thiên tài về ma lực. Nói cách khác, lý do tại sao mà đến ngay cả dân thường cũng có thể dễ dàng kiếm được sách liên quan đến ma pháp là để tránh cho việc mọi người sống cả đời mà không biết được mình có tài năng trong ma pháp.
Nhân tiện, vương quốc cũng hỗ trợ trong phương diện này.
Ma pháp sư ưu tú là tồn tại vô cùng có ích đối với quốc gia.
"Bất kể là ai thì vẫn xuất hiện trường hợp có ma lực yếu ớt. Nhưng dựa hết vào mức độ ma lực này cũng không đủ để sử dụng ma pháp. Nghe nói cứ một ngàn người thì sẽ có một người có thể sử dụng ma pháp."
Hơn nữa, một nửa trong số đó chỉ ở mức có thể tạo ra mồi lửa hay làm ra một cốc nước mỗi ngày mà thôi.
"Nếu như là ma pháp sư có thể phóng ra quả cầu lửa thiêu chết ma vật, kiểu gì cũng được vương công quý tộc thuê với mức lương cao. Tuy nhiên, người giống như vậy cũng không nhiều."
Ở trình độ này, trong mấy ngàn người cũng chỉ có một người, cho nên người như vậy vô cùng hiếm.
Dựa vào kiến thức thu được từ sách vở, dân số của quốc gia khoảng 50 triệu người. Tính sơ qua, tối đa chỉ có 50.000 ma pháp sư có thực lực nhất định được phát hiện.
"Hơn nữa..."
Người được gọi là ma pháp sư, dường như có thể chia theo nhiều hướng sử dụng.
Người sử dụng ma pháp công kích như Hỏa Cầu, Băng Tiễn, Gai Đá, Phong Nhận (Lưỡi Đao Gió).
Người thiên về cận chiến, sử dụng ma pháp phòng ngự như Cường Hóa Công Kích, Cường Hóa Phòng Ngự, Gia Tốc.
Người phát triển ở phương diện khác ngoài chiến đấu như liên lạc với người ở xa, nói chuyện hay di chuyển đến mục tiêu với tốc độ cao.
Cuối cùng, chính là người giỏi tinh luyện kim loại có độ tinh khiết cao từ mỏ quặng hoặc sử dụng tinh thể tích trữ ma lực để chế tạo ma pháp cụ.
Các lĩnh vực tiếp theo, nhân lực càng ngày càng ít và nói một cách cực đoan hơn thì đó chính là càng về sau thu nhập càng cao.
"Ma pháp à, đúng là tuyệt vời quá đi."
"Ừm, đúng vậy..."
Lời phát biểu của tôi khiến cho Erich-niisan khẽ mỉm cười.
Có lẽ anh ấy cho rằng tôi là một đứa trẻ thích mơ mộng, nhưng bởi vì bên trong tôi là thanh niên 25 tuổi rồi, cho nên tôi thật sự không thích mơ mộng lắm. Nhưng chỉ cần thể hiện thái độ như vậy, những người lớn sẽ nhìn tôi với ánh mắt vui vẻ thôi.
"Anh nhớ mình lúc nhỏ cũng giống như Well vậy, anh cũng từng luyện tập ma pháp mỗi ngày."
Hình như Erich-niisan đang hồi tưởng lại quá khứ khi nói như vậy.
Hình như Well là biệt danh của tôi, hay nói đúng hơn là nó giống như biệt danh của tôi.
Mặc dù tôi không hiểu được cái tên Wendelin này, rốt cuộc là tại sao lại rút ngắn thành Well vậy.
"Ta đi luyện tập ma pháp ngay đây."
"Cố gắng lên ha."
Tôi vội vàng đến thư phòng khi dùng bữa xong và người duy nhất nói chuyện với tôi cũng chỉ có Erich-niisan mà thôi.
Những thành viên khác trong gia đình cũng bận rộn thảo luận rèn luyện kiếm thuật hay vùng đất mới khai phá và chẳng hề quan tâm đến tôi.
Nếu như đã có thức ăn tối thiểu cho đứa trẻ vô dụng, lại không muốn nó lao động nặng nhọc, thì thành viên trong gia đình thấy như vậy cũng không tệ, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn tự lập sớm hơn.