Mở đầu: Sau khi tỉnh lại
"Haiz. Bộ ngày nghỉ không thể đến sớm hơn sao?"
Vào lúc 6 giờ sáng, tôi bị gọi dậy bởi đồng hồ báo thức giống như thường ngày và vội vàng chuẩn bị đi làm. Tôi mua Onigiri làm đồ ăn sáng ở cửa hàng tiện lợi trên đường. Tôi mua chung với trà ô long để dễ tiêu hóa thức ăn hơn và đồng thời đến nơi làm việc.
Tôi là Ichinomiya Shingo, năm nay 25 tuổi và tôi vào làm trong công ty có quy mô tương đối sau khi tốt nghiệp đại học khá danh tiếng. Đến năm thứ ba làm việc ở đây, tôi đã có những cấp dưới trẻ hơn mình và đôi khi cảm thấy những khoảng thời gian căng thằng vì nằm ở giữa bọn họ với cấp trên.
Tuy nhiên, dù ít hay nhiều thì mỗi người đều có trải nghiệm tương tự như vậy và tôi cũng rất ít khi muốn từ chức chỉ vì vậy.
Tuy nhiên, bạn chỉ cần là nhân viên văn phòng bình thường, kiểu gì cũng từng nghĩ đến chuyện từ chức.
Tuy nhiên, bởi vì tôi thật sự không có can đảm từ chức lẫn tài lực, cho nên đó thường hay chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi.
Tôi sống một mình trong căn hộ cách công ty khoảng 10 phút đi bộ, chưa lập gia đình lẫn không có bạn gái. Hầu như ba bữa ăn mỗi ngày đều được giải quyết bằng ăn đồ bên ngoài.
Bởi vì ngày thường làm việc mệt nhọc, buổi sáng tôi cũng ngủ đến phút cuối cùng mới rời khỏi giường. Vào ngày nghỉ, tôi thường dành thời gian cho công việc nhà như giặt quần áo, quét dọn. Nếu như ngay cả phần này cũng giống như người bình thường, vậy thì chẳng có gì đáng để nói cả.
Người giống như tôi, ở Nhật Bản nhiều đến mức có thể món ăn hổ lốn.
Tôi chẳng hề bất mãn chút nào về cái này và trong tương lai chắc cũng tiếp tục thói quen đi làm như vậy. Có lẽ tôi vẫn sẽ có bạn gái, kết hôn và sinh con.
Cái gọi là cuộc sống bình thường, chắc chắn chính là như vậy.
Tôi đã từng nghĩ như vậy...
Tôi trông bình thường như vậy và đến ngay cả nội dung giấc mơ cũng không nhớ khi tỉnh lại.
Nếu là như vậy, hình như tôi không có nghe thấy tiếng chuông của đồng hồ báo thức được đặt phải vô cùng lớn vì lý do an toàn.
"Ế? Trời vẫn chưa sáng sao?"
Mặc dù tôi không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng sắc trời bên ngoài tối tăm và trong phòng cũng là một mảnh đen kịt.
Đợi đến khi đôi mắt từ từ quen với bóng tôi, tôi bắt đầu mò mẫm môi trường xung quanh.
Tiếp theo, tôi lập tức phát hiện ra rất nhiều điểm bất thường.
Nơi này rõ ràng là căn hộ của chung cư tôi sống, nhưng tôi hoàn toàn không tìm được giấy dán tường hay đồ dùng trong nhà quen thuộc.
Thay vào đó, xung quanh tôi đặt ba chiếc giường cùng kích thước và chất liệu cũng giống nhau.
Nếu như tôi đang ngủ ở trên một cái giường khác, vậy thì có tổng cộng bốn chiếc giường.
Nhìn kỹ lại, trên mỗi chiếc giường cũng được phủ lên một cái chăn phồng.
Nói cách khác, tôi đang ở trong phòng 4 người.
Từ khi nào mà nhà tôi có người đến ở nhờ vậy?
Để đầu óc rơi vào trạng thái hỗn loạn tỉnh táo lại bởi vì môi trường xung quanh thay đổi đột ngột, tôi cố gắng xác nhận tình trạng của mình.
Sau đó, tôi phát hiện ra rằng quả nhiên là có rất nhiều điểm khác nhau trước khi mình đi ngủ.
Đầu tiên chiếc giường cao cấp mới mua ở trên Ni○ri, được thay thành một chiếc giường cũ kỹ và không hề thoải mái.
[Ni○ri: ám chỉ công ty nội thất Nitori của Nhật Bản ]
Chăn đắp trên người, đột nhiên trở thành cái cũ nát và bốc mùi hôi.
Đó rõ ràng là cái chăn mới mà tôi vừa mới mua cách đây một tuần... Mặc dù trong đầu hiện lên suy nghĩ nhỏ mọn này, nhưng tôi lập tức tập trung tinh thần và kiểm tra tình trạng cơ thể mình.
(Ế? Cơ thể mình nhỏ đi sao? )
Mặc dù tôi không hẳn được gọi là cực kỳ cao, nhưng cơ thể ít nhất cũng ở mức chiều cao trung bình của đàn ông Nhật Bản và bây giờ rõ ràng là thu nhỏ đến kích thước của một đứa trẻ.
(Ế? Chẳng lẽ đây là? )
Gần đây, tôi thường xuyên đọc Web Novel, trong đầu lập tức hiện lên suy nghĩ chuyển sinh đến thế giới khác và tôi cũng thật sự là 'vô phương cứu chữa' rồi. Nếu như tôi xuyên không và bắt đầu từ trẻ con, liệu ý thức của tôi có được chuyển sang người khác ở thế giới khác hay không?
Nếu thật sự là trường hợp đó...
Trời vẫn còn chưa sáng, tốt nhất là đừng hành động thiếu suy nghĩ thì an toàn hơn.
Dẫu sao tôi vẫn không rõ chủ nhân của cơ thể nhỏ nhắn này có liên quan gì đến những người ngủ xung quanh.
Mặc dù họ rất có thể là người nhà, nhưng tôi hoàn toàn không rõ thân phận của họ.
Nói tóm lại, trước khi có thể xác nhận tình trạng của mình, tôi phải an phận một chút trước mới được.
Vậy thì, ngủ thêm chút nữa đi...
Nghĩ đến đây, tôi liền cảm thấy cơn buồn ngủ khó mà kháng cự được và cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ li bì một lần nữa.
"Lại là con trai... Đây đã là đứa thứ 8 rồi."
"Anh yêu, đứa nhỏ này tràn đầy sức sống như vậy. Anh hãy chọn một cái tên thích hợp cho con đi."
"Em nói cũng đúng. Vậy gọi thằng bé là Wendelin đi. Mặc dù khả năng thừa kế nhà Baoumeister của đứa nhỏ gần như là con số không."
Tôi đột nhiên cảm thấy buồn ngủ cũng chìm vào trong giấc mộng đẹp lần nữa và thấy được cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi ở trong mơ.
Tôi giống như đang thưởng thức một bộ phim vậy, nhìn thấy hình ảnh của đứa trẻ mới sinh dường như bị tôi chiếm mất ý thức.
Còn về cặp vợ chồng thì trông không còn trẻ nữa.
Hơn nữa, vẻ bề ngoài vẫn là kiểu người Âu Mỹ điển hình.
Nhưng chẳng biết tại sao, tôi tin chắc đứa trẻ con đó chính là mình.
Cho dù hỏi tôi lý do, tôi cũng không nên trả lời như thế nào hay dựa vào lý giải của bản năng cũng không chính xác.
Xem ra, hình như tôi được sinh ra với tư cách là đứa con trai thứ 8 của nhà Baumeister.
Không đúng, nếu như phải nói đúng, hẳn là chiếm mất sự tồn tại của người kia thì chính xác hơn?
Hơn nữa, theo sự phát triển của giấc mơ, tôi cung biết được nhà Baumeister này là một quý tộc hạ cấp quản lý ba ngôi làng biên giới với 200 đến 300 nhân khẩu.
Tiếp theo, bất kể đây là chuyện tốt hay xấu, người đứng đầu hiện tại Artur ‧ von ‧ Benno ‧ Baumeister là một người đàn ông hơn 40 tuổi bình thường và ông cũng có người vợ cùng xuất thân từ quý tộc hạ cấp. Ngoài ra ông còn cưới con gái của trưởng làng bản địa làm thiếp. Bao gồm cả tôi ——
Wendelin, ông với hai người vợ sinh ra tổng cộng 8 nam 2 nữ và những thông tin này từ từ được giải thích rõ với những cái tên.
Tuy nhiên, quý tộc hạ cấp quản lý hơn 800 người lại có tận 10 đứa con.
Điều này khiến cho người ta nghiêm túc hoài nghi chẳng lẽ người này già đầu mà vẫn không thể hiểu được cái gọi là kế hoạch hóa gia đình.
Dựa theo những thông tin thu được cho đến nay, thế giới mà tôi đang sống là một nơi rất giống với châu Âu thời trung cổ.
Cho dù có đứa trẻ được sinh ra, cũng chưa chắc nó có thể bình an trở thành người lớn.
Cũng không thể chỉ sinh một đứa con, lại không thể đảm bảo đứa con sinh ra của chính thê nhất định sẽ sống, cho nên có thể hiểu được tại sao phải cưới thêm thiếp.
Tuy nhiên, nhân số này cũng hơi quá nhiều. Không làm tốt cũng sẽ dẫn đến tranh chấp thừa kế.
Mặc dù rất đáng thương, nhưng đứa con của thiếp cũng vô duyên với phần này.
Dựa theo ký ức của cơ thể này trên thực tế, người đó chưa từng gặp người thiếp là mẹ của hai người con trai và hai người con gái. Hai người con trai dường như đã có dự định làm người thừa kế của trưởng làng hoặc ở rể trong gia đình nông dân giàu có chỉ sinh được mỗi con gái.
Hai người con gái cũng đều tìm nhà chồng tương lai của mình.
Chuyện của bọn họ có thể bỏ qua một bên trước đã. Dẫu sao tương lai của bọn họ đã được xác định.
Điểm quan trọng là 6 anh em còn lại và cũng chính những đứa con được chính thê sinh ra.
Bởi vì chính thất là con gái quý tộc, những đứa trẻ của nàng cũng không thể ở rể trong gia đình dân thường bản địa.
Cái gọi là khoảng cách thân phận thật đúng là đáng sợ.
Bản thân là đứa con trai thứ 8, tôi vốn cho rằng mình là đứa con của người thiếp, nhưng không ngờ tới chính thê sinh được con lúc gần 40 tuổi.
Không bằng nói rằng bọn họ ở tầm tuổi này, vẫn còn 'cố gắng tích cực' nhu vậy.
Lãnh địa này bất kể nhìn ra sao thì đều rất thiếu thốn, có lẽ là vấn đề tài chính, cho nên mới không thể cưới thêm thiếp trẻ tuổi nữa.
Ngược lại, tình cảm vợ chồng vì vậy mà hòa thuận cũng là chuyện tốt.
"Anh yêu, có lẽ Wendelin có tài năng kiếm thuật hoặc ma pháp."
"Nếu thật sự là như vậy, nó chắc có thể độc lập được."
Có lẽ đó đến từ ký ức của đứa trẻ bị tôi chiếm mất, tôi đã sắp xếp lại thông tin liền một mạch và nắm rõ tình hình hiện tại của mình.
Đầu tiên, thay vì nói là chuyển sinh, không bằng nói rằng ý thức của tôi được dịch chuyển vào đứa con trai thứ 8 được sinh ra bởi quý tộc nghèo khó lúc tuổi già ——
Năm nay Wendelin đã 5 tuổi.
Mặc dù sinh ra trong gia đình quý tộc, nhưng bởi vì con quá nhiều, cho nên họ đương nhiên là không thể thừa kế lãnh địa và trong tương lai càng không thể, nói đúng hơn là rất có khả năng không thể tiếp tục sống với thân phận quý tộc. Thông thường, con trai cả sẽ được cho thừa kế gia tộc, con trai thứ 2 được coi như là ứng cử viên dự bị và đứa trẻ từ thứ 3 trở xuống cũng phải tự tìm cách sinh tồn.
Tạm thời miễn bàn gia đình đại quý tộc có lãnh địa rộng lớn hay cho dù gia đình quý tộc danh dự không có lãnh địa, nhưng họ đều giữ vị trí quan trọng từ thế hệ này đến thế hệ khác. Những đứa con được sinh ra ở thứ hạng 'đặc biệt' ở trong gia đình quý tộc hạ cấp nghèo khó, thì vẫn đừng mong đợi họ sẽ thay thế đứa trẻ thứ ba mà nên lập kế hoạch cho tương lai thì tốt hơn.
Bởi vì như vậy ——
Tôi vốn không hề thừa thời gian suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra với căn hộ của mình ở Nhật Bản thời Bình Thành (Heisei) lúc ngủ hoặc là bởi vì vừa mới nghe đến cái từ khóa "ma pháp" này mà cảm thấy phấn khích.
Mặc dù tôi không biết mấy tuổi ở thế giới này được xem như là người trưởng thành, nhưng tôi phải nghĩ cách bồi dưỡng năng lực 'tự lực cánh sinh' trước tiên đã.
Mặc dù lo lắng quá mức cũng không tốt, nhưng nếu như vì bạn bây giờ là trẻ con mà cứ tha hồ chơi và không chú ý đến nó thì cuộc sống tương lai coi như 'đi đời nhà ma'.
Sau đó, thông qua góc nhìn của người thứ 3 thì tôi xác nhận ngắn gọn về cuộc đời của Wendelin cho đến nay và cố gắng thu thập thông tin để tránh cho gia đình mới hoài nghi sau khi thức dậy.