-----------------
Giang Nam cười cười, không phải hắn tài giỏi gì mà vì Ngô Bán Tiên dùng chiêu quá thấp kém. Lấy ví dụ Ngô Bán Tiên tính hai quẻ cho Giang Nam, một quẻ nói hắn đến từ phía nam, thoạt trông ‘tính’ rất chuẩn, nhưng sự thật thì Giang Nam đang ở đại học thành nằm phía Bắc Giao Giang Thành. Người đến nơi này tám chín phần mười là đến từ Giang Thành thì tất nhiên là đến từ phía nam.
Tức là nếu Ngô Bán Tiên gặp mười người từ ngoài đến đều sẽ nói câu tương tự, xác suất chính xác tám, chín phần.
Vứt bỏ xác suất đại khái này, phương hướng đông, nam, tây, bắc nói đại một hướng thì chính xác một phần bốn, nên Ngô Bán Tiên ‘bói’ quẻ thứ nhất rất đơn giản.
Nói quẻ thứ hai, Ngô Bán Tiên bảo Giang Nam đến vì cầu tài thì càng rõ ràng. Từ quảng cáo dán trước quầy của Giang Nam, rõ ràng hắn thuê quầy để làm ăn, làm ăn không vì cầu tài chứ chẳng lẽ làm từ thiện?
Cho nên nói hai quẻ của Ngô Bán Tiên là đoán bậy đoán bạ, nếu đầu óc Giang Nam chậm chạp chút có lẽ sẽ bị lừa thật.
Sau khi nhìn thấu chiêu trò của Ngô Bán Tiên nhưng Giang Nam không vạch ra, ngược lại gậy ông đập lưng ông. Giang Nam bói hai quẻ cho Ngô Bán Tiên rất dễ, đầu tiên lúc gã vào nhà đã dùng chữ ‘tui’ thay ‘tôi’, kiểu nói này hay dùng ở Đông Bắc, khẩu âm của gã hơi cứng, nên khả năng là người Đông Bắc rất lớn.
Quẻ thứ hai càng dễ, Ngô Bán Tiên và mỹ nữ tóc ngắn cùng vào nhà, mặt gã háo sắc như Trư Bát Giới, đồ ngốc đều nhìn ra gã mê cô gái tóc ngắn. Và đồ ngốc đều thấy ra cô gái không thích Ngô Bán Tiên, nên Giang Nam mới bảo duyên phận của gã chưa tới, phải chờ đợi.
Ngô Bán Tiên là người hành nghề ‘thần côn’, đầu óc xoay chuyển nhanh, hiểu ngay bị Giang Nam nhìn thấu chiêu trò, còn trông mèo vẽ hổ đáp trả. Một thanh niên mới hai mươi tuổi đã có tư duy nhanh nhẹn như vậy, Ngô Bán Tiên khen hắn thật lòng.
Giang Nam lễ phép chắp tay:
“Em mới tới, sau này nhờ ông anh giúp đỡ cho.”
Ngô Bán Tiên phất tay:
“Được được.”
Ống tay áo rộng như lá cờ phất qua trước mắt Giang Nam.
Ngô Bán Tiên tò mò áp sát quầy, hỏi:
“Phải rồi, chú Giang bán cái gì?”
Giang Nam ngẫm nghĩ, trả lời:
“Xem như tiệm tạp hóa đi.”
Ngô Bán Tiên ngóng cổ nhìn thương phẩm trong quầy:
“He he, chú Giang mới thuê đúng không? Để bần đạo xem chú bán cái gì, nếu cần dùng thì sẽ khai trương cho.”Ngô Bán Tiên chợt nhíu mày hỏi:
“Chỉ có hai thứ này?”
Giang Nam gật đầu nói:
“Ừ, tạm thời có bấy nhiêu.”
Giang Nam nở nụ cười đàn ông đều hiểu chỉ vào mấy hộp Kiệt Lục Tư:
“Ông anh chắc chắn cần dùng thứ này, sao, lấy hai hộp không?”
Ngô Bán Tiên nghiêm nghị xua tay, cố ý lớn tiếng nói:
"Nói nhảm, bần đạo đang độc thân sao có thể dùng thứ này. Không cần, không cần!”
Khóe mắt Ngô Bán Tiên liếc hướng mỹ nữ tóc ngắn ngồi sau quầy khác, rõ ràng gã nói cho người ta nghe.
Giang Nam thấy vậy mắt sáng rực chỉ mặt nạ hiệu Băng Thanh Ngọc Khiết đặt bên cạnh:
“Ông anh, mặt nạ này là tôi buôn lậu từ nước ngoài, số lượng có hạn, nước nôi trắng đẹp, trừ mụn bảo vệ dạ. Sao, mua hai hộp cho mỹ nữ kia đi?”
Giang Nam bĩu môi hướng mỹ nữ tóc ngắn.
Ngô Bán Tiên vỗ tay cười toe:
“Được đấy, cái này một việc hai lợi, vừa khai trương cho chú em vừa làm quà tặng Tiểu Ngọc.”
Ngô Bán Tiên thuận tay móc điện thoại di động ra:
“Ưm, vậy lấy mặt nạ đi. Chú em thêm vi tín, bần đạo trực tiếp chuyển tiền cho.”
Giang Nam cầm di động đưa ra nhị duy mã của mình:
“Được rồi!”
Hai người thêm vi tín.
Ngô Bán Tiên cố ý lớn tiếng nói:
“Chú em, mặt nạ này là bần đạo mua tặng Tiểu Ngọc, chọn cái mắc vào, đừng lấy hàng rẻ!”
Giang Nam nghe vậy bật cười, hắn không biết công hiệu của mặt nạ thế nào nhưng hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu ‘mắc’ của Ngô Bán Tiên.
Giang Nam cười tủm tỉm nói:
“Ông anh rất có tâm, mặt nạ này không rẻ đâu.”
Ngô Bán Tiên ngẩng cao đầu làm bộ dáng nhà giàu mới nổi:
“Rẻ bần đạo mới không cần, lấy hai hộp đi, nhớ lấy cái mắc nhất!”
Giang Nam cầm hai hộp mặt nạ đặt lên quầy:
“Được!”
Ngô Bán Tiên bày ra bộ dạng xem tiền như rác:
“Ừ, bao nhiêu tiền bần đạo chuyển cho.”
Giang Nam cười tươi giơ một ngón tay:
"Một vạn."
Ngô Bán Tiên bản năng gật đầu:
“À.”
Sau đó Ngô Bán Tiên như bị đạp đuôi hét lên:
“Bao nhiêu!?”
Giang Nam bình tĩnh nói:
“Mặt nạ này một hộp năm ngàn, hai hộp là một vạn.”
Đôi mắt nhỏ như hạt mè trợn to thành hột đầu, vẻ mặt của Ngô Bán Tiên không còn là xem tiền như cỏ rác nữa:
“Một hộp mặt nạ quèn mà đòi năm ngàn?”
Giang Nam vẫn cười nói:
“Một phần tiền đáng một phần hàng.”
Ngô Bán Tiên trợn trắng mắt, tức giận đến mấy cọng lông ngực dựng đứng:
“Vớ vẩn! Chú em rất không nhân hậu, bần đạo tính cổ vũ khai trương giúp chú em, nhưng chú em thì sao? Xem bần đạo như dê béo!”
Ngô Bán Tiên la hét quay về quầy xem bói của mình:
"Không mua! Không mua!!!”
Giang Nam xòe tay:
“Ông anh mới rồi tự nói là muốn mắc nhất, tôi chỉ làm theo ý ông anh.”
Ngô Bán Tiên sầm mặt nói:
“Bậy bạ! Mắc đến đâu cũng không thể một hộp mặt nạ giá trị năm ngàn!”
“Ông anh có điều không biết, mặt nạ A Tư Phổ Lôi một hộp bán hai vạn.”
Trước khi bắt đầu nhiệm vụ bán hàng thì Giang Nam có học tập một chút, công nhận có một số mặt nạ giá trên trời, mắc còn hơn đồ hắn bán. Giang Nam ghi nhớ hiệu một số mặt nạ giá cao, A Tư Phổ Lôi nằm trong số đó.
Ngô Bán Tiên mặt đỏ tía tai hét:
“A Tư Phổ Lôi mắc là có cái lý của nó, còn hàng vỉa hè như chú em cũng bán mắc như vậy là sao?”
Giang Nam cười khẽ:
“Vẫn câu cũ, một phần tiền một phần hàng, mặt nạ của tôi bán giá này đương nhiên vì nó đáng giá đó. Ông anh không mua chẳng sao nhưng đừng bôi nhọ mặt nạ của tôi.”
Ngô Bán Tiên bĩu môi:
“Bằng mặt nạ thế này còn cần bần đạo bôi nhọ? Một hộp năm ngàn khối, nếu chú em có thể bán được một hộp thì bần đạo sẽ cởi áo đạo chạy lõa thể trên Thất Bảo Nhai một vòng!”