Tiếp tục?
Tiếp tục thế nào?
Kêu Đinh Linh Lung chỉ vào mũi Giang Nam nói chỗ của bà đây ‘chỉ cho châu quan đốt lửa, không cho dân chúng đốt đèn’?
Thế thì rất bá đạo, với giác ngộ cao như Đinh Linh Lung không thể góp một viên gạch xây dựng chủ nghĩa xã hội hài hòa đã thấy hổ thẹn, cô sẽ không chế tạo nhân tố không hài hòa.
Đinh Linh Lung hung tợn lườm Giang Nam, hậm hực quay đi:
"Tiếp tục ăn đồ ăn của anh đi! Đừng no chết trong tiệm của tôi là được!”
Giang Nam và Đinh Đinh Đinh nhìn nhau cười, giơ hai ngón chiến thắng. Tổ hợp ‘Nam Đinh’ đối kháng ‘thế lực ác’ đã có hiệu quả ban đầu.
Chốc lát sau trong tiệm lan tràn mùi đậu hủ thối. Đinh Linh Lung ngồi sau quầy ngon lành ăn đậu hủ thối, màn hình vi tính chiếu phim cung đấu đô thị kịch tính.
Giang Nam không hiểu thể loại một đám đàn bà âm mưu, dương mưu cố sức bày mưu tính kế cầu ngủ có cái gì hay mà xem, nhất là không cho xem quá trình lên giường, vì cô bé Đinh Đinh Đinh cũng bu lại hai tay chống cằm nhìn say mê.
Giang Nam đơn giản bày hàng hóa trong quầy, lòng thấp thỏm mở ra Hệ Thống Cửa Hàng Thần, hắn không biết mình thuê quầy hàng như vậy có tính là thành công mở tiệm không. Nếu không tính thì hắn sẽ phải tìm hiểu cách nấu trứng túi tiền của người ta.
[Đinh!
Chúc mừng kí chủ mở tiệm thành công, hoàn thành nhiệm vụ chính.
Nhiệm vụ thưởng: Đặc quyền chủ tiệm , quyền tự chủ nhập hàng. (Với điều kiện thương phẩm trên kệ bán hết, chủ tiệm không có tự nhập hàng).
Nhiệm vụ thưởng: Một quà lớn khai trương.]
[Đinh!
Quà lớn khai trương đã phát đến hệ thống, có mở ra không? Đồng ý hoặc không đồng ý.]
Giang Nam tuyên bố lệnh:
“Mở!”
[Đinh!
Quà mở ra, chúc mừng kí chủ được một con thần thú giữ tiệm.]
Đầu óc Giang Nam đầy dấu chấm hỏi:“Thần thú giữ tiệm? Cái quỷ gì?”
Tên cửa hàng: Cửa Hàng Đen.
Cấp bậc cửa hàng: .
Thương phẩm có thể bán: .
Thương phẩm đang bán: Mặt nạ hiệu Băng Thanh Ngọc Khiết, áo mưa hiệu Kiệt Lục Tư.
Định giá thương phẩm: Mặt nạ hiệu Băng Thanh Ngọc Khiết / hộp, áo mưa hiệu Kiệt Lục Tư / hộp.
Số lượng thương phẩm còn lại: Mười hộp mặt nạ hiệu Băng Thanh Ngọc Khiết, mười hộp áo mưa hiệu Kiệt Lục Tư
Nhiệm vụ tiêu thụ: Sau khi cửa hàng treo biển kinh doanh trong vòng một tuần bán hết thương phẩm. (Đếm ngược thời gian: ngày tiếng phút)
Nhiệm vụ thưởng: Trích % tổng ngạch tiêu thụ, một hộp mặt nạ hiệu Băng Thanh Ngọc Khiết, một hộp áo mưa hiệu Kiệt Lục Tư
Nhiệm vụ trừng phạt: Cắt dưa chuột nhỏ của kí chủ ngâm rượu nhân tiên.
Trước khi nhiệm vụ mở tiệm chưa hoàn thành thì không mở ra nhiệm vụ tiêu thụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mở tiệm thì nhiệm vụ tiêu thụ cũng khởi động, tức là tính từ bây giờ đến một tuần Giang Nam vào trạng thái bán hàng hết sức căng thẳng. Nhiệm vụ lần này khó khăn hơn bán miếng lót giày nhiều, một vì giá thương phẩm tăng mảng lớn, hai là thương phẩm khá khó bán, đặc biệt áo mưa một vạn một hộp, Giang Nam không nghĩ ra làm sao bán được.
Người có năng lực bỏ ra một vạn khối mua áo mưa còn cần dùng nó sao?
[Đinh!
Hệ thống gợi ý, thần thú giữ tiệm đã đi lạc cách kí chủ km.]
Giây lát nghe tiếng gợi ý này làm Giang Nam đen mặt:
"What!?”
Mới rồi hệ thống gợi ý quà lớn khai trương mở ra thần thú giữ tiệm gì đó là Giang Nam đã thấy thứ này cực kỳ không đáng tin, quả nhiên còn đi lạc, vậy thì giữ tiệm cái quái gì?
Giang Nam nghiêm trọng nghi ngờ quà tặng khai trương gì đó là hố to.
Giang Nam tự an ủi mình:
"Thôi, đi lạc thì lạc, thần thú ngốc như vậy sẽ không có tác dụng giữ tiệm gì.”
Cửa hàng bị đẩy ra, có người đi vào, một nam một nữ. Nữ để tóc ngắn ngang tai trông lão luyện, áo thun rộng, quần bò, khá đẹp nhưng mặt không biểu tình, đôi mắt sâu thẳm như sao trời đêm, không nhìn thấu bên trong ẩn chứa cái gì.
Nam đi theo sau nữ, trời nóng nhưng khoác áo đạo ‘sáng bóng’, vì trời quá nóng nên nhét vạt áo vào lưng quần cộc có logo Adidas hàng nhái. Cổ áo đạo rộng mở tới rốn lộ ra một mảnh xương và lông ngực rậm.
Người mặc áo đạo cười nịnh chân chó chạy tới ngang hàng cô gái:
"Tiểu Ngọc, Ngọc Ngọc, em nghe tôi nói hết đã.”
Khi gã thấy Giang Nam ngồi sau quầy thì khựng người lại, mắt hí bắn ra tia sáng, chỉ tay hướng Giang Nam:
"Mới tới?"
Giang Nam gật đầu nói:
“Đúng, mới vừa đến.”
Sau khi xem cách ăn mặc của người đàn ông là hắn đoán ra ngay thân phận của đối phương, hơn phẩn nửa là chủ tiệm bói trong cửa hàng.
Người mặc áo đạo chỉ nhìn Giang Nam chằm chằm một lúc, làm bộ làm tịch bấm đốt tay:
“Đến từ phía nam đúng không?”
Giang Nam gật đầu:
“Đúng.”
Hắn đúng là đến từ phía nam.
Người mặc áo đạo tiếp tục bấm đốt tay, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Đi cấn vị, cấm khôn, tam sát, phá quân . . . "
Người mặc áo đạo trầm giọng hỏi:
“Cậu đến vì cầu tài!”
Giang Nam lại gật đầu:
“Chính xác.”
Người mặc áo đạo nghe vậy cười nói:
“Bần đạo tặng hai quẻ miễn phí cho cậu chịu không? Có muốn tính thêm một quẻ? Nhưng quẻ này liên quan vận mệnh tương lai của cậu, không thể miễn phí.”
Giang Nam cười nói:
“Ông anh, hay để tôi tặng hai quẻ miễn phí lại cho?”
Người mặc áo đạo nhíu mày hỏi:
“A? Cậu cũng biết bói toán?”
Giang Nam gật đầu nói:
“Hiểu sơ.”
“Vậy cậu nói thử xem.”
Giang Nam nhẹ gật đầu, nhìn kỹ người đàn ông mặc áo đạo, nói:
“Ông anh không phải người địa phương Giang Thành mà đến từ Đông Bắc.”
Người mặc áo đạo giật mình kêu lên:
“Ôi chao!?”
Giang Nam cười tiếp tục bảo:
“Đây là quẻ thứ nhất. Anh trai tuy bái vào môn hạ Tam Thanh nhưng trần duyên chưa xong, hơn nữa người hữu duyên ở khảm vị. Bây giờ chưa đến thời cơ, cần kiên nhẫn chờ đợi."
Người mặc áo đạo thầm bấm đốt tay, sau đó quay đầu nhìn mỹ nữ tóc ngắn:
"Khảm vị?"
Người mặc áo đạo nhe hàm răng vàng:
“Thú vị, bần đạo tên Ngô Nha Tử, người ta gọi là Ngô Bán Tiên. Không biết xưng hô chú em thế nào?”
Lần này Giang Nam giới thiệu không hát lên:
“Giang Nam, giang của Giang Thành, nam của đông nam tây bắc.”
Ngô Bán Tiên chắp tay cười khen:
“Hân hạnh được gặp, hân hạnh được gặp. Chú em tuổi nhỏ đã có đầu óc như thế, không đơn giản, không đơn giản.”