Bóng tối đầy trời như muốn chụp xuống mặt đất. Khí tức u ám cùng cái lạnh cuối thu phả vào mặt mọi người. Cái lạnh như băng này làm người ta rét đến thấu xương.
Dấu tay vàng óng ánh như mặt trời tỏa khắp tứ phương cùng với bóng đen bao phủ khắp nơi trong nháy mắt đã nhào vào nhau giữa không trung.
Thân hình của Thiếu chủ hắc ám chớp động một cái. Trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở đằng trước Phong Vân, tay áo bào vung lên khoảng không. Lập tức, một đóa hoa bỉ ngạn màu đen nở bên bờ địa ngục lao thẳng về phía dấu tay màu vàng khổng lồ kia. Vừa gặp gió, nó cũng lập tức nở bung ra, khí thế vô cùng sắc bén và cũng bá đạo dữ dội duy ngã độc tôn.
(Duy ngã độc tôn: Nghĩa đại khái là: “Chỉ mình ta là cao quý nhất”)
“Mau tránh ra!” Trong đám đông phía dưới thì sư tử Hoàng Kim là kẻ hiểu biết rộng rãi nhất. Vừa thấy hai luồng đại linh lực giao nhau trên không trung, nó không khỏi biến sắc và rống lên một tiếng. Đồng thời, nó khống chế con mãnh thú mà nó đang ngồi lên lùi lại phía sau.
Thiết sư quân của Tinh Vực tuy mạnh nhưng kia lại là cú đánh toàn lực của sơn chủ núi Vô Kê và đối thủ không biết từ đâu đến nhưng có sức mạnh kinh người. Khi lực đạo của cú va chạm lan tỏa đến, chúng sẽ tuân theo mệnh lệnh của người gần chúng nhất.
Cùng lúc đó, ngay khi tiếng rống to của sư tử Hoàng Kim vừa dứt, Phong Vân vốn đang đứng gần Thiếu chủ hắc ám nhất vẫn nghiêng đầu nhìn nam nhân đang thay nàng đỡ đòn nhưng nàng chắc chắn chưa từng thấy hắn bao giờ. Phong Vân khẽ nhíu mày nhưng cũng không dám chậm trễ xoay người bay vọt lại phía sau.
Cùng lúc đó, khi thấy tình huống đột nhiên biến đổi, Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo vốn đang phóng về phía nàng không khỏi cùng nhanh nhẹn chắn lên phía trước Mộc Hoàng. Ba người đồng thời vọt lại phía sau.
Ở đằng sau, đám đệ tử của núi Vô Kê cũng là những kẻ có mắt nhận định. Vừa thấy tình huống này, cả đám liền lập tức lùi lại.
Trong chớp mắt, ba phương nhân mã vốn đang đánh đấm loạn xạ đều lập tức tự tách ra và liên tục lùi lại phía sau.
Gió thổi quá ngọn cây. Hết thảy mọi việc chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Chỉ thấy, dấu tay vàng rực rỡ cùng đóa hoa bỉ ngạn khổng lồ va vào nhau đánh ầm một tiếng trông như sao Hỏa và Địa cầu mạnh mẽ va chạm. Trong khoảnh khắc, không gian xung quanh lập tức tối sầm lại.
Tiếp đó, mọi thứ lại sáng rỡ lên.
Trong lúc tranh sáng tranh tối, hai luồng linh lực khổng lồ sau khi va chạm vào nhau lập tức nứt toác ra. Sắc vàng óng ánh xen lẫn sắc đen u ám bắn tung ra xunh quanh như phong ba bão táp. Cảnh tượng lúc đó hệt như núi lửa phun trào, hệt như nham thạch nóng chảy đang tung ra khắp nơi. Như lửa, như băng, bao phủ cả đất trời. Nham thạch bắn tới chỗ nào là chỗ đó lập tức tan thành tro bụi.
Mọi người ở phía dưới đã sớm lùi lại nhưng khi thấy cảnh tượng như vậy lại lần thứ hai đồng thời lùi tiếp.
Đây là kiểu tấn công gì vậy? Một sáng rỡ, một tối sầm, sau khi va chạm lại nổ cực mạnh, đương nhiên không chỉ nổ mạnh mà còn vô cùng dữ dội.
Gió nổi mây phun, đám đông xung quanh đều đồng loạt biến đổi sắc mặt. Mọi người vừa tránh né vừa nhìn không chớp mắt cảnh tượng giữa không trung.
Nham thạch nóng chảy bùng lên rất nhanh mà cũng biến mất rất nhanh. Trong chớp mắt, mây mù bụi bặm đều tản đi, hai luồng linh lực cũng biết mất giữa không trung. Giữa khoảng không đầy mây mùi bụi bặm chỉ còn lại nam nhân bá đạo đột nhiên xuất hiện kia.
“Phong Vân, nàng không việc gì chứ?” Thiếu chủ Hắc Ngục đứng giữa không trung lạnh lùng liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh băng của sơn chủ núi Vô Kê một cái rồi chớp động thân hình xuất hiện ngay trước mặt Phong Vân. Hắn hỏi nàng với vẻ mặt lo lắng.
Lúc này Phong Vân đã đứng cạnh đám sư tử Hoàng Kim và Hách Liên Phong Lôi. Khi thấy hắn hỏi thế, trong mắt nàng hiện lên một tia kinh ngạc và lạnh lùng. Nàng nhìn nam tử kia nhưng không trả lời.
Người này thực sự lo lắng cho nàng ư? Nhưng nàng quả thực chưa trông thấy hắn bao giờ. Người này chẳng lẽ…
Thấy Phong Vân không trả lời, trên mặt lại hiện lên vẻ nghi ngờ không hiểu, Thiếu chủ hắc ám liền xem xét đánh giá Phong Vân từ trên xuống dưới một hồi. Khi thấy trên người nàng không bị tổn thương chỗ nào, lúc này hắn mới cười cười và nháy mắt với nàng.
Sau đó, thân hình của người đó trong mắt Phong Vân đột nhiên biến đổi. Hình dáng một cô gái bé nhỏ lập tức tái hiện lên trong mắt nàng. Sâu trong đáy mắt Phong Vân bỗng nhiên tối lại.
Quản nhiên là hắn.
Khi thấy Phong Vân có vẻ như đã nhớ ra mình, Thiếu chủ hắc ám bỗng vươn tay về phía nàng, “Theo ta đi! Có ta che chở cho nàng, để xem hôm nay còn ai dám động vào nàng nữa!”
Lời nói bá đạo càn rỡ và tràn ngập sự kiêu ngạo không ai bì nổi. Cùng với khuôn mặt tuấn mỹ chứa đầy sự thần bí, người này lại khiến người ta có cảm giác hắn sẽ vì nàng mà làm cho nghiêng trời lệch đất cũng không tiếc.
Phong Vân khẽ nhíu mày.
Cùng lúc đó, Mộc Hoàng vốn đang bị Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo giữ chặt đã lửa giận ngút trời. Chưa nói đến chuyện người của Hắc Ngục tự nhiên tìm tới cửa, hắn ta lại còn dám tranh đoạt Phong Vân với hắn nữa chứ!
“Bình tĩnh bình tĩnh! Xem tình hình thế nào đã!” Cảm nhận được sự phẫn nộ của Mộc Hoàng, Ngàn Dạ Cách lập tức dùng sức túm lấy hắn. Ở đây có rất nhiều người, cục diện cũng rất hệ trọng, nếu xúc động thì sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người. Trước hết cứ xem tình hình thế nào đã.
“Đế Sát!” Trong lúc cảm xúc của mọi người còn đang biến động thì tiếng nói của Diêm La bỗng nhiên vang lên với vẻ đầy chán ghét. Ánh mắt lạnh băng của ông ta nhìn chằm chằm về phía nam nhân đang đứng trước Phong Vân.
Đế Sát? Thiếu chủ của Hắc Ngục?
Mộc Hoàng nghe vậy lập tức nhăn mặt lại. Thì ra là hắn ta!
Mà Đế Sát đang đứng bên cạnh Phong Vân nhất thời vẫn chưa nhận được câu trả lời của nàng nên khẽ chau mày nhưng cũng không tỏ ra nóng ruột. Dù sao lần này cũng coi như lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt mà. Hắn còn rất nhiều thời gian, có cả đống.
Đế Sát lại hướng tới Phong Vân mà nói, “Lão ta dám ức hiếp nàng, ta sẽ giúp nàng hả giận!” Nói xong, hắn quay đầu đi, khí tức u ám trên người lập tức hiển lộ, trong mắt lại hiện lên sự băng lạnh, “Lão lừa ngốc, người của ta mà ngươi cũng dám động vào, ngươi muốn xuống địa ngục phải không?”
Trong khẩu khí âm trầm của hắn chứa đầy sự bạo ngược.
Lời này vừa dứt, nhân mã ba phía vốn đang vây quanh đồng loạt nhìn về phía Phong Vân.
Lời này là có ý gì? Hách Liên Phong Vân rốt cuộc có quan hệ với bao nhiêu người? Đầu tiên là Đế hậu của Nam Viên, sau là em gái của Đại tướng quân Tinh Vực, giờ lại có quan hệ với nam nhân thoạt nhìn vô cùng cường bạo này.
Cái này… Nữ nhân này rốt cuộc…
“Con mẹ nhà ngươi, ngươi là kẻ nào hả?” Đế Sát vừa dứt lời, Mộc Hoàng đã không thể nhịn thêm được mà trực tiếp chửi một câu thô bạo.
Phong Vân là người của hắn ta khi nào? Con mẹ nó, hắn ta nói người của hắn là của hắn ta ư? Cút con mẹ nó đi!
Tiếng gầm giận dữ của Mộc Hoàng vang vọng cả một khoảng không tĩnh lặng. Mọi người trong nháy mắt lại nhìn về phía hắn.
Đế Sát trầm mặt xuống. Hắn đưa mắt về phía Mộc Hoàng.
“Đế Sát! Bổn tọa cũng không ngại tiễn ngươi về cõi chết đâu!” Đúng lúc Đế Sát nhìn về phía Mộc Hoàng thì sắc mặt của Diêm La lại đột nhiên trầm xuống. Lời nói của ông ta chứa đầy sát khí không hề che giấu.
“Hừ! Chỉ bằng mấy thứ vớ vẩn mà muốn diệt ta sao? Lão lừa ngốc, lão muốn sống thì cút về đi!” Đế Sát không chú ý tới Mộc Hoàng nữa mà quay đầu lại và hăng hắc cười lạnh, tầm mắt của hắn đảo qua đám đệ tử của núi Vô Kê phía đối diện một lượt, trong mắt tràn đầy sự khinh miệt điên cuồng.
Đứng phía sau hắn lúc này là đám người toàn thân bao phủ bởi hắc khí của Hắc Ngục. Đám đông đã từ hư không xuất hiện hoàn toàn và đứng vây quanh đằng sau Đế Sát. Nhân số của đám người này không nhiều bằng đám đệ tử của núi Vô Kê nhưng khí tức của bọn họ không chỗ nào không phải là những cao thủ trong các cao thủ. Xem khí tức này cũng đã phân biệt được cao thấp rồi.
“Vậy sao?” Ngữ khí của Diêm La rất vững vàng nhưng khí tức kia lại như gió thổi mưa giông trước cơn bão.
“Núi Vô Kê và Hắc Ngục đã có quy ước, nếu hôm nay ngươi phá vỡ quy ước thì đừng trách bổn tọa vô tình!” Ngữ khí lạnh băng của Diêm La làm biến đổi khí tức xung quanh. Đám đệ tử của núi Vô Kê vốn đang nhằm vào Phong Vân bỗng chưa có chỉ thị gì mà sát khí bốc lên tập trung hết về phía đám người Hắc Ngục.
“Nói vậy là ý gì?” Ngàn Dạ Cách lúc này giống hệt một vị khách quý đang xem biểu diễn liền hạ giọng hỏi Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng vừa nhìn không chớp mắt mọi biến hóa trước mặt vừa trầm giọng nói, “Núi Vô Kê và Hắc Ngục đã quy ước bất thành văn với nhau rằng không bên nào không được phép mà tự ý xuất hiện ở địa bàn của đối phương, nếu sai thì giết không tha.”
Vài câu ít ỏi đã nói rõ quy ước giữa hai bên.
Ngàn Dạ Cách nghe nói xong liền nhíu mày. Hắn đưa mắt nhìn về xa xa nơi Phong Vân đang trầm mặc không nói và đứng bất động, lại nhìn núi Vô Kê đang muốn chống lại Hắc Ngục, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Trong lúc bọn họ còn đang thì thầm nói chuyện, Đế Sát thấy khí thế tuốt gươm khỏi vỏ của đám đệ tử núi Vô Kê nhưng cũng không sợ hãi chút nào mà bật cười ha hả.
“Bản thiếu chủ đã dám đến thì đương nhiên cũng có bản lĩnh rời đi. Muốn giữ ta ư? Để xem núi Vô Kê các ngươi tiến bộ được bao nhiêu?” Tiếng cười của Đế Sát rất càn rỡ, vẻ mặt hắn cũng lộ rõ sự tự tin và dũng mãnh.
Đáp lại sự càn rỡ của hắn, Diêm La mặt không đổi sắc nhẹ nhàng phẩy tay.
Trong nháy mắt, tình thế trước mắt như gió nổi mây phun. Tất cả các đệ tử của núi Vô Kê liền vọt về phía đám người Hắc Ngục.
Từng bóng dáng lao vút đi như sói đói bắt dê tấn công thẳng về phía các đệ tử của núi Vô Kê.
Bóng tối tràn ra tứ phía và tỏa ra cái lạnh bức người. Trong khoảng thời gian ngắn, song phương đối chiến lần thứ hai biến hóa thành núi Vô Kê chống lại Hắc Ngục.
“Lùi lại phía sau!” Phong Vân vốn vẫn lạnh lùng chứng kiến sự biến hóa của cục diện khi thấy vậy liền quay sang nói với Hách Liên Phong Lôi.
Hai bên đối đầu đều rất mạnh, lực sát thương có thể ảnh hưởng tới cả ba bên đối chiến.
Hách Liên Phong Lôi và Mạnh Khoát đều là những người hiểu biết. Khi thấy tình cảnh trước mặt, bọn họ lập tức chỉ huy quân đội lùi lại phía sau rất xa, vừa lùi vừa nhíu mày hỏi Phong Vân, “Thế này là thế nào? Bọn họ làm gì vậy?”
Bọn họ không hiểu mọi chuyện sao lại biến đổi thành thế này. Rốt cuộc sao lại như vậy?
Phong Vân nhìn Đế Sát tư thế hiên ngang đón gió, mặt mày vẫn không chút thay đổi, nàng nói, “Rất nhanh sẽ biết thôi!” Dứt lời, nàng liền đi về phía Mộc Hoàng.
Vừa rồi núi Vô Kê đã chắn ngang hai người, giờ bọn họ đang đối phó với Hắc Ngục nên đã nhường đường lại cho hai bên. Mà những cao thủ của tam đại lục lúc này đã tránh rất xa, từ chỗ nàng đi tới đó thực sự cũng không có người ngăn cản.
“Phong Vân, xem ta giúp nàng dạy dỗ lão lừa ngốc này, để ta giúp nàng hả giận!”
Phong Vân mới bước lên phía trước hai bước thì Đế Sát vốn quay lưng lại với nàng bỗng quay đầu lại và mỉm cười. Sau đó, cũng không chờ Phong Vân nói gì, thân hình hắn đột nhiên lao lên tấn công về phía Diêm La.
“Lão lừa ngốc, bản thiếu chủ không có thời gian chơi đùa với lão đâu, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết không phải ai ngươi cũng có thể ức hiếp được!” Ngữ khí âm trầm tối tăm vang vọng giữa không trung. Một bóng người màu đen gần như lao vút về phía Diêm La.
Diêm La thấy vậy liền khua tay lên. Hai luồng linh lực vàng rực lập tức tấn công về phía Đế Sát.
Trông thấy Đế Sát đã sắp bổ nhào vào Diêm La, Phong Vân chớp mắt một cái rồi không dừng bước nữa mà tiếp tục đi về phía Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng trông thấy Phong Vân đang đi về phía hắn, hắn không khỏi bước lên một đoạn nghênh đón nàng.
Giữa những bóng người trùng trùng điệp điệp, hai người cùng dõi về phía nhau. Phong Vân vươn tay nắm chặt lấy bàn tay đang giơ ra của Mộc Hoàng, tầm mắt nàng lướt qua từng tấc từng tấc trên người Mộc Hoàng, tựa hồ muốn đem từng tấc da thịt trên người hắn tạc vào lòng mình. Hai mắt nàng đã ửng đỏ, mọi cảm xúc tình tự dao động đều chất chứa trong ánh mắt đó.
Mộc Hoàng cũng nắm chặt lấy tay Phong Vân, thân thể hắn khẽ run run.
Phong Vân của hắn, Phong Vân của hắn đã phải chịu khổ rồi!
“Chàng có khỏe không?”
“Nàng có khỏe không?”
Sau khi nhìn nhau thật lâu, hai người đột nhiên cùng thốt ra một câu. Một câu giống nhau như đúc, không chút sai khác.
Bao nhiêu thương tâm, bao nhiêu bi phẫn, bao nhiêu lo lắng, tất cả đều chứa đựng trong đó.
Hai người hỏi xong lại cùng lắc lắc đầu.
Sau đó, hai mắt nhìn nhau, cả hai cùng nở nụ cười.
Mộc Hoàng mạnh mẽ dùng sức ôm chặt Phong Vân trong lồng ngực.
Phong Vân cũng ôm chặt Mộc Hoàng, nàng vùi đầu thật sâu vào lòng Mộc Hoàng, gắt gao, ôm chặt.
Hai người không nói thêm lời nào, cũng không cần phải nói thêm gì nữa. Không còn lời nào để thay thế cho cái ôm này nữa, lời nào cũng đều vô ích. Chỉ có độ ấm trên cơ thể đối phương, chỉ có cái ôm của đối phương mới là tất cả. Cả hai yên lặng không nói gì, lúc này vô thanh đã thắng hữu thanh.
Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo đứng phía sau đưa mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên ý cười. Có điều ý cười này chỉ lướt qua trong giây lát, nhìn thấy chiến trường trước mắt, hai người lại đồng thời nhíu mày lại.
“Đừng khanh khanh ta ta nữa, núi Vô Kê sắp không ổn rồi!” Phượng Vũ Náo liền xoay người và trầm giọng nói với hai người đang ôm nhau kia.
Mộc Hoàng nghe nói thế thì vẻ kích động cùng cảm xúc khi gặp được Phong Vân lập tức trầm xuống.
“Người của Hắc Ngục tới đây đều là cao thủ.” Mộc Hoàng vừa nắm chặt lấy tay Phong Vân vừa lo âu nói. Đám đệ tử của núi Vô Kê đang có mặt ở đây đều cùng lứa với hắn, công lực cùng sàn sàn như nhau. Còn người của Hắc Ngục thì đều là những cao thủ đã được tuyển chọn tỉ mỉ, liếc mắt một cái cũng có thể thấy được cao thấp. Tình hình này xem ra chỉ thêm một chút nữa là núi Vô Kê sẽ bị đè bẹp. Thua chỉ là vấn đề thời gian.
“Không thể được, chúng ta không thể để núi Vô Kê thua được!” Phượng Vũ Náo chau mày.
Núi Vô Kê dù sao cũng thuộc chính phái, còn Hắc Ngục thì ai chẳng biết là đế quốc hắc ám, nếu bọn họ thắng thì hậu quả…
“Người đâu, bản quân…”
“Không cần!” Mệnh lệnh của Mộc Hoàng vừa mới thốt ra thì Phong Vân vốn đang nắm chặt tay hắn bỗng nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.
Lời này không chỉ khiến Mộc Hoàng mà ngay cả Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách cũng phải quay đầu lại nhìn Phong Vân.
Trong mắt Phong Vân hiện lên một tia trào phúng.
“Núi Vô Kê có chuẩn bị trước khi tới đây!”
Mấy chữ thản nhiên lại khiến Mộc Hoàng đột nhiên băng lạnh toàn thân.
Phong Vân có ý gì?
Nàng nói sư phụ của hắn, bọn họ…
Trong lúc tam đại đế quân bọn Mộc Hoàng còn đang khiếp sợ thì núi Vô Kê vốn đang bị áp chế bỗng có biến hóa.
Gió thổi từng cơn, mây bay nhè nhẹ trên bầu trời xanh…
Mà giữa những đám mây bỗng có hơn trăm cao thủ thân mặc chiến giáp như mưa sao băng từ hư không xông ra. Đám người này lập tức bao vây xung quanh người của Hắc Ngục. Mà người cầm đầu chính là sư bá Thần Tiên của Mộc Hoàng.
“Đội kim giáp!” Mộc Hoàng trông thấy hơn trăm cao thủ mặc chiến giáp màu vàng trước mắt thì trừng lớn hai mắt.
Đội kim giáp là chiến đội do các trưởng lão của núi Vô Kê tạo ra. Bình thường họ không dễ dàng xuất hiện. Mà lúc này lại… Lại…
Mộc Hoàng cảm nhận được một luồng khí lạnh bức người. Muốn lấy tính mạng của Phong Vân thì không cần dùng tới đội kim giáp này. Vậy là lúc này xem ra bọn họ đã chuẩn bị từ sớm, ngay tại nơi này, chờ cho mọi chuyện…
Vì sao bọn họ lại cần chuẩn bị như vậy? Vì sao mọi chuyện lại giống như sư phụ hắn đã dự đoán các cao thủ của Hắc Ngục sẽ tới đây?
Vì sao? Vì sao?
Việc này… Bàn tay của Mộc Hoàng siết chặt lấy tay Phong Vân.
Phong Vân quay đầu lại nhìn Mộc Hoàng và thầm nghiến răng thật chặt. Nàng cũng nắm chặt lấy tay hắn, “Đừng thương tâm!”
Đừng thương tâm!
Phong Vân còn chưa nói xong thì Mộc Hoàng đã rét lạnh đến tận xương tủy.
Mà Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo ở bên cạnh cũng đều là những người tinh khôn. Nhìn thấy cảnh tượng này, lại nghe Phong Vân nói thế, cả hai đưa mắt nhìn nhau và đã hiểu được ba bốn phần.
Người của núi Vô Kê quả thực đã sớm chuẩn bị từ trước chứ không phải đến lúc có chuyện mới bố trí.
Cả hai không khỏi khiếp sợ nhìn Mộc Hoàng và Phong Vân.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Mộc Hoàng trầm mặc trong nháy mắt. Hắn hít sâu một hơi rồi quay đầu hỏi Phong Vân.
Phong Vân không nhìn chiến trường mà chỉ bình tĩnh nhìn Mộc Hoàng.
Nàng có thể cảm nhận được Mộc Hoàng đang run rẩy, đó là sự bi thương và không thể tin được từ tận đáy lòng phát ra.
Phong Vân đỏ mắt, hai tay ôm chặt lấy Mộc Hoàng.
“Nói cho ta biết!” Mộc Hoàng nắm chặt tay Phong Vân.
“Được!” Phong Vân ôm Mộc Hoàng. Tuy biết những lời của nàng sắp nói ra sẽ khiến nội tâm hắn đau đớn nhưng đây là sự thực.
Giữa tình cảnh bối rối của bốn người bọn Phong Vân, trận thế lúc này cũng có biến đổi.
“Đế Sát, ngươi còn chưa có tư cách đọ được với sơn chủ của chúng ta đâu!” Ngữ khí băng lạnh của sư bá Thần Tiên vang vọng giữa không trung. Cùng với lời nói của ông ta, có ba cao thủ kim giáp lập tức lao về phía Đế Sát. Những cao thủ trong chiến đội kim giáp còn lại cũng bám sát phía sau của người Hắc Ngục. Bọn họ từ từ áp sát và bắt đầu bao vây tấn công người của Hắc Ngục.
“Đội kim giáp?” Đế Sát liếc mắt nhìn những người vừa từ hư không xuất hiện, sắc mặt hắn nhất thời trầm xuống. Tiếp đó, hắn lập tức hiểu ra, “Khá lắm lão già! Thì ra mọi chuyện đều là diễn trò.”
Nói xong những lời đó, Đế Sát lại cười lạnh một tiếng, “Đúng là chẳng tiếc cái gì, ngay cả đại đệ tử của chính mình cũng dám hủy.”
Ngữ khí tràn ngập sự trào phúng vang vọng giữa không trung làm Mộc Hoàng run rẩy. Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Đế Sát không phải người trong cuộc nên vừa thấy trận thế này đã hiểu được mọi chuyện. Nếu không phải thám tử của hắn ở núi Vô Kê chính mắt trông thấy Mộc Hoàng rời bỏ sư môn, nếu không trông thấy Diêm La quyết liệt phẫn nộ muốn truy sát Phong Vân, hôm nay hắn sẽ không mang theo nhiều cao thủ Hắc Ngục bừa bãi tùy tiện vọt tới đây. Cũng bởi vì vậy nên hắn không sắp xếp vẹn toàn. Hắn định sẽ bí mật ra tay. Mà hiện giờ lại bị lão lừa ngốc này lừa gạt.
Có điều, muốn lừa Đế Sát hắn ư? Kết quả trả giá thế nào e rằng lão lừa ngốc này sẽ không chịu nổi!
“Muốn bắt ta ư? Để xem lão lừa ngốc nhà ngươi có bản lĩnh không đã!” Đế Sát lại cười lạnh một tiếng. Tiếp đó, hắn hét lên một tiếng vang vọng tới tận trời xanh. Những cao thủ của Hắc Ngục vừa rồi còn hành động đơn lẻ lập tức lập đội bày trận. Khí tức linh lực vốn âm lạnh trong thời gian ngắn lại nhẹ nhàng tỏa ra và so với vừa nãy còn nồng đậm hơn nhiều.
Mà nhóm cao thủ trong chiến đội kim giáp dường như trong lòng đã có chuẩn bị trước mọi tình huống biến hóa, một đám mặt không đổi sắc bày ra trận địa sẵn sàng nghênh đón kẻ thù.
Đen và vàng trong phút chốc lao vào nhau tại một phương trời đất.
“Người của Hắc Ngục, một kẻ cũng không tha!”
Giữa khung cảnh đối chọi dữ dội, tiếng nói băng lạnh tận xương của Diêm La lại vang vọng khắp tứ phương.
Đó chính là sự oán hận thấu cốt ghi tâm.
Gió thu đột nhiên nổi lên làm tứ phương run rẩy.