“Ở nơi này, ta là vua…”
“Muốn giết Đế hậu của ta…”
Âm thanh hùng bá bay khắp tứ phương làm chấn động lòng người, uy hiếp đến tinh thần của tất cả mọi người.
Cũng thấm vào lòng Phong Vân…
Nàng ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Mộc Hoàng, trong ánh mắt lúc này đã cuồn cuộn cảm xúc. Bao nhiêu yêu, bao nhiêu thương, bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu đau xót, mọi cảm xúc vô hình đều lộ ra ngoài, tất cả đều chất chứa trong ánh mắt này.
Gió lại thổi qua từng cơn lạnh lẽo.
Sau khi nghe xong lời nói cực kỳ nghiêm khắc này, Diêm La cơ hồ tức giận tới xanh mét mặt mày.
“Được được!” Sau khi nói hai tiếng được được, Diêm La mặt mày xanh mét lại trầm giọng quát to, “Đã tới mức này thì không còn gì để nói nữa. Hôm nay bổn tọa nhất định phải giết chết cô ta. Nếu có bản lĩnh thì Đế quân Nam Viên ngươi cứ việc bảo vệ đi!” Lời nói tràn ngập tức giận và sát khí vang lên theo gió lộ rõ sự thô bạo.
Lời này vừa dứt, chúng đệ tử của núi Vô Kê cùng đồng thời căng người ra. Thế này thì xem ra sư tôn của bọn họ thực sự đã bị sư huynh hoàn toàn làm mất thể diện rồi?
“Vậy ngài cứ thử xem!” Đôi mắt của Mộc Hoàng lập tức tối lại. Đám thuộc hạ đi đằng sau nhanh chóng hướng tới phía trước từng bước.
Hai bên trong nháy mắt đã đứng mặt đối mặt với nhau. Khí tức sắc bén bất chợt nổi lên, đôi bên lưỡng lự đứng tại chỗ mà chưa ai dám xông lên phía trước.
Khí thế giương cung bạt kiếm cơ hồ khiến đám chim chóc đang bay trên trời cũng phải tránh xa một bên không dám thử lại gần. Dường như có một ngọn lửa vô hình đang bùng cháy ở đó. Mũi tên đã căng trên dây cung, không khí hết sức căng thẳng.
“Mộc, chàng đừng động thủ, ta sẽ xử lý!” Ngay giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm này, Phong Vân bỗng dùng thuật truyền âm nói với Mộc Hoàng một câu.
Mộc Hoàng nghe xong liền nhìn về phía Phong Vân.
Phong Vân khẽ mỉm cười với Mộc Hoàng, bàn tay tùy ý vuốt vuốt mái tóc đang tung bay trong gió.
Mộc Hoàng đã vì nàng mà rời bỏ sư môn, giờ lại ở trước mặt các cao thủ của tam đại lục công khai chống lại sư tôn và núi Vô Kê, việc làm này chính là bất kính, bất hiếu. Cho dù núi Vô Kê có sai lầm thế nào thì tiếng xấu khi sư diệt tổ cũng sẽ rơi xuống đầu Mộc Hoàng. Còn nàng thì không như vậy, nàng là người ngoài. Hắn có thể vì nàng mà vứt bỏ hết thảy, vì nàng mà chịu bêu danh thiên cổ. Nhưng nàng lại không có cách nào vui vẻ nhận lấy tấm lòng của hắn. Hắn là người mà nàng yêu thương, nàng không suy nghĩ cho hắn thì còn ai suy nghĩ cho hắn nữa đây?
Tình ý sâu xa cùng nhớ nhung tưởng niệm chất chứa trong lời nói của Phong Vân trong nháy mắt đã truyền tới chỗ Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng nhìn Phong Vân, hắn đã hiểu được hết thảy mọi thứ trong ánh mắt nàng. Mắt hắn bỗng trầm lại. Hắn hiểu tâm ý của Phong Vân, nhưng mà phía sau nàng…
“Ha ha, Đế quân, sơn chủ, chuyện gì cũng từ từ nói đã, chớ nên kích động!” Trong lúc Mộc Hoàng và Phong Vân còn đang nhìn nhau thì Ma Ha Cách đứng phía sau Mộc Hoàng đã bước ra và tươi cười hòa giải.
“Núi Vô Kê muốn giết Đế hậu tương lai của chúng tôi thì dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ ạ? Đế quân, ngài cũng đừng quá nóng ruột, nói không chừng chỉ là hiểu lầm gì đó thôi. Chúng ta không thể để người trong thiên hạ chê cười được!” Ma Ha Cách vừa tươi cười vừa nháy mắt với Phong Vân ở đằng kia. Vừa rồi ông ta đứng gần Mộc Hoàng nên nghe thấy được lời nói của Phong Vân. Nếu Phong Vân muốn ra mặt xử lý thì ông ta đương nhiên không muốn Đế quân tự mình chống lại núi Vô Kê, dù sao núi Vô Kê và Nam Viên cũng rất gần nhau, nếu không cần đắc tội thì không nên đắc tội. Huống hồ, vị trí Đế hậu của Phong Vân còn chưa được danh chính ngôn thuận. Tuy Đế quân của bọn họ đã ban bố lệnh muốn thành thân nhưng đám quần thần Nam Viên vẫn vô cùng mâu thuẫn. Bởi vì bọn họ còn chưa biết Phong Vân là nữ mà vẫn tưởng nàng là nam nhân. Hôm nay tuy bọn họ cùng tới đây nhưng chẳng qua là theo lệnh của Mộc Hoàng mà tới chứ không phải vì thực lòng muốn cứu Phong Vân. Nếu cứ như vậy lấy cứng đối cứng thì kết quả về sau chỉ sợ đám triều thần Nam Viên sẽ có thái độ không tốt với nàng. Cho nên, nếu có thể thì để Phong Vân giải quyết chuyện này là cách tốt nhất.
Sau khi Ma Ha Cách nói xong, đám cao thủ của Nam Viên tuy không có bất kỳ phản ứng nào nhưng bầu không khí kia cũng chứng minh bọn họ đồng ý như vậy.
Phong Vân thản nhiên thu hết mọi thần sắc của đám quần thần Nam Viên vào tầm mắt.
“Nguyên nhân? Hừ, ngươi có tư cách gì mà đòi bổn tọa phải đưa ra nguyên nhân?” Ma Ha Cách vừa nói xong thì Diêm La lập tức cười lạnh một tiếng. Tiếp đó, ông ta quay đầu nhìn về phía Phong Vân và tức giận nói, “Hách Liên Phong Vân, nguyên nhân là gì trong lòng ngươi đã biết rõ ràng rồi.”
Ngữ khí lạnh băng của ông ta tỏ vẻ không muốn cho người ngoài biết được nội tình.
Phong Vân quay đầu nhìn Diêm La, trong đôi mắt vô tình bắn ra vù vù những tia sắc lạnh.
“Ta quả thực hiểu rõ. Có điều, ông đã chọc giận ta, dù nguyên nhân thế nào cũng vô nghĩa cả thôi!” Lời nói của nàng cũng lạnh như băng và mang theo sự phẫn nộ rõ ràng đang bị kiềm chế.
Diêm La nghe xong liền ném lại một câu, “Châu chấu đá xe!”
Cùng lúc đó, Bạch Sa vốn không hề mở miệng từ lúc bọn Mộc Hoàng tới đây giờ đã hết kiên nhẫn. Hắn trực tiếp quát to, “Lão Đại, nói nhiều thế làm gì? Muốn đánh thì cứ đánh đi, ai sợ ai!” Phía sau bọn họ còn có hàng ngàn nhân vật kiêu hùng của luyện ngục, trận thế này dọa được bọn họ ư? Hừ!
Phong Vân nghe nói thế liền chậm rãi giơ cao tay lên và gửi đi một đoạn bí quyết chú thuật của Huyễn Hải.
Nhưng mà, động tác này dưới con mắt của người ngoài quả thực chính là lấy trứng chọi đá, là tự tìm cái chết.
Cùng lúc đó, sắc mặt của Mộc Hoàng vốn vẫn đang nhìn Phong Vân lại lập tức biến đổi. Trong thời gian ngắn ngủi, sắc mặt hắn còn xanh mét hơn cả lúc nãy.
Hắn thấy trên cánh tay đang giơ lên của Phong Vân chằng chịt vết sẹo. Nhiều vết sẹo lắm, cho dù không sâu nhưng vẫn là chi chít chằng chịt.
Năm ngón tay của hắn nắm chặt lại thành quyền.
Phong Vân rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu khổ cực? Rốt cuộc nàng đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn?
Sát khí trên người Mộc Hoàng trong nháy mắt trở nên vô cùng hung tợn.
“Cái gì mà trong lòng biết rõ ràng, bản quân không rõ!” Một tiếng nói lạnh lẽo trầm thấp vang lên phá vỡ thế đối đầu giữa Phong Vân và Diêm La. Mộc Hoàng bước từng bước lại gần. Hắn vô cùng tức giận nói, “Có cái gì mà không thể nói được trước mặt mọi người trong thiên hạ? Không thể nói đã muốn động vào người của bản quân sao? Mơ tưởng! Hách Liên Phong Vân, bản quân đã nhất định phải che chở cho nàng rồi!”
Lời nói như đinh đóng cột vang vọng khắp bầu trời, mang theo sự quyết liệt khắc cốt ghi tâm. Chuyện của Phong Vân trong chớp mắt lại bị Mộc Hoàng kéo lại thành chuyện của hắn, hắn nhất quyết phải đối đầu với núi Vô Kê.
“Đế quân, đó là nam nhân…”
Đúng lúc Mộc Hoàng vừa dứt lời thì một đại tướng quân đứng phía sau hắn cơ hồ là theo bản năng lập tức kêu lên. Đó là nam nhân mà, Đế quân của bọn họ sao có thể vì một nam nhân, vì muốn lập một nam nhân làm Đế hậu mà chống lại núi Vô Kê được?
Bọn họ sẽ biến thành trò cười mất!
Việc này…
Đại tướng quân kia còn chưa nói dứt lời thì Ma Ha Cách đã đanh mặt lại và gầm lên một tiếng, “Làm càn!”
Người này lại dám ở trước mặt đế quân của tam đại lục mà nghi ngờ quyết định của Đế quân bọn họ, việc này khác gì giáng cho thể diện của Đế quân bọn họ một cái bạt tai đâu?
“A…” Vị đại tướng quân kia cũng lập tức có phản ứng, vẻ mặt hắn nhất thời hết sức khó coi và xấu hổ.
“Đế quân, vi thần đáng chết, vi thần không có ý này,vi thần…” Vị đại tướng quân này lập tức quỳ xuống trước mặt Mộc Hoàng và liên tục nói xin lỗi.
Mà hắn không quỳ còn được, khi hắn quỳ xuống thế này, đừng nói là Mộc Hoàng mà ngay cả sắc mặt của Ma Ha Cách cũng hết sức khó coi.
Mộc Hoàng không quay đầu lại mà vẫn lạnh lùng đối diện với Diêm La. Tiếng nói lãnh khốc mà hờ hững của hắn âm vang lên bên tai tất cả các cao thủ của đại lục Nam Viên.
“Nếu ai không muốn thì bản quân cũng tuyệt đối không ép. Giờ cút hết cho bản quân!” Lời nói lạnh băng mang theo sự vô tình tuyệt đối. Cấp dưới không trung thành với Đế quân thì còn lưu giữ làm gì? Không thể chia sẻ nỗi lo với Đế quân thì còn lưu giữ làm gì? Vào thời điểm thế này lại nghi ngờ quyết định của Đế quân thì còn lưu giữ làm gì?
Mệnh lệnh lạnh băng vừa hạ xuống, sắc mặt của vị đại tướng quân kia lập tức xám như màu đất. Cả người hắn bắt đầu run lên. Hắn không thốt ra được lời nào mà chỉ dập đầu kính cẩn về phía Mộc Hoàng.
Nhìn cảnh tượng này, trong mắt Diêm La hiện lên một tia khinh miệt, “Xem ra ngươi…”
“Phong Vân, đừng sợ!” Trong lúc Diêm La còn đang mở miệng chưa nói xong thì ở một phương đằng sau lưng bọn họ đột nhiên có tiếng quát vang vọng giữa không trung. Ngay sau đó, lập tức có vô số tiếng của sư tử đầu rồng ầm ầm kéo đến. Tiếng động âm vang giống như tiếng sấm sét rền vang giữa trời làm người ta kinh sợ. Từ phía đường chân trời có một dải đen kịt đang nhanh chóng lao về phía này.
Hai bên đang đứng đối mặt với nhau đều nhất thời nhíu mày lại nhìn.
Đây là tiếng động của quân đội mà, quân đội nhà ai kéo đến đây thế?
“Ai dám bắt nạt Phong Vân nhà ta? Các ngươi coi thường Phong Vân nhà ta không có chỗ dựa đằng sau phải không? Tưởng muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt, muốn giết thế nào thì giết thế ấy sao? Đế quân Nam Viên không che chở được cho nó thì còn có chúng ta đây. Ai dám ức hiếp Phong Vân nhà ta, thiết sư quân Tinh Vực của ta sẽ giết sạch cửu tộc nhà hắn!”
(Thiết sư quân: Đội quân sư tử được trang bị giáp sắt và vũ khí bằng sắt.)
Cùng với lời nói tràn ngập bạo ngược này, có rất nhiều sư tử đầu rồng xếp hàng chỉnh tề đang điên cuồng lao tới. Dung mạo của người cầm đầu cũng dần dần lộ ra.
Một thân chiến giáp màu ngọc bích, một mái tóc đen tung bay trong gió. Trang phục dung nhan đều hết sức xinh đẹp.
Mạnh mẽ mà mang theo sự lanh lẹ vô cùng.
Hách Liên Phong Lôi, người vừa tới chính là Hách Liên Phong Lôi!
“Phong Vân, ai dám coi thường ngươi? Để tỷ đây giết chết hắn!” Đằng sau Hách Liên Phong Lôi bỗng vang lên một tiếng quát to đầy giận dữ.
Y phục chiến giáp màu trắng, vẻ mặt tức giận ngút trời.
Hách Liên Phong Vũ, nhị tỷ của Phong Vân.
“Aaaa…” Cùng với tiếng quát to của Hách Liên Phong Vũ, đám người phía sau cùng đồng loạt ngẩng đầu thét to một tiếng. Tiếng thét âm vang tới tận chín tầng mây làm người người khiếp sợ.
Những gương mặt đều hiện rõ sự phẫn nộ này cũng là những gương mặt hết sức quen thuộc làm cho Phong Vân trong nháy mắt cắn chặt môi dưới.
Cha nàng, mẹ nàng, ông nội của nàng, bá bá của nàng…
Cả gia tộc Hách Liên đều đã tới đây…
“Thiết sư quân của Tinh Vực?” Trong lúc Phong Vân còn đang cắn chặt môi thì hai phía đối địch xung quanh đều nhíu mày.
Kia chính là chiến đội át chủ bài của Tinh Vực, đội quân này không bao giờ tùy tiện xuất hiện, vì sao hôm nay lại… Hơn nữa, dựa vào những lời nói của Đại tướng quân cầm đầu là Hách Liên Phong Lôi, bọn họ…
Hách Liên Phong Vân này có quan hệ gì với đại tướng quân của Tinh Vực?
Mà Lâm Quỳnh vốn cũng đến đây trợ giúp cho Phong Vân và đang đứng phía sau Mộc Hoàng khi thấy Phong Vũ một thân uy phong liền lập tức bất động.
Hách Liên Phong Vũ, nàng cũng đã đến đây rồi!
Đội quân hiển hách đã vội vàng chạy tới và trong thời gian ngắn đã đứng sau lưng Phong Vân. Hai người dẫn đầu lập tức phóng ngựa tiến lên và bảo hộ chặt chẽ bên cạnh Phong Vân, tạo thành thế đối đầu với núi Vô Kê.
Đó là Mạnh Khoát và Hách Liên Phong Lôi, là hai vị đại tướng quân của Tinh Vực.
“Ai dám coi thường gia tộc Hách Liên nhà ta không có người hả?” Phong Lôi quất roi và hét to một tiếng.
Quần hùng im lặng không có ai dám phản ứng lại.
Giữa không khí yên lặng này, Ngàn Dạ Cách vốn vẫn đi theo bên cạnh Mộc Hoàng nhưng chưa nói một lời nào liền chậm rãi thong thả bước lên. Hắn đảo mắt nhìn ba bên đang chống đối nhau và nở nụ cười. Thế nhưng nụ cười của hắn không có vẻ gì là có ý cười cả.
“Đế quân Nam Viên đối kháng với sơn chủ núi Vô Kê là khi sư diệt tổ, Tinh Vực ta cũng không quan tâm tới làm gì. Nhưng Hách Liên Phong Vân là người nhà của hai đại tướng quân của Tinh Vực ta, trận này Tinh Vực ta nhất định phải bảo hộ cho Phong Vân rồi.”
Lời nói trước sau như một vẫn luôn sáng lạn ánh mặt trời nhưng ngụ ý trong đó lại lạnh lẽo và vô cùng kiên định.
Gió lạnh thổi qua mang theo cơn rét lạnh.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ căn bản không nghĩ rằng…
Hách Liên Phong Vân và hai đại tướng quân của Tinh Vực lại có quan hệ này. Giờ Tinh Vực không phải giúp đỡ NamViên mà là tự mình chen ngang, việc này…
Vả lại, bọn họ đương nhiên không thể phản bác. Ai bảo chỗ hai đại tướng quân Tinh Vực đang đứng chính là địa giới của Tinh Vực. Mà nếu họ có vượt qua ranh giới đi chăng nữa thì vẫn không tính là xâm phạm trái phép vào Nam Viên.
Trong lúc đám quần thần Nam Viên còn đang oán thầm trong lòng thì Hách Liên Phong Lôi đã xoay người và đưa tay về phía Phong Vân, “Tam muội, tới đây!”
Đồng thời, phía sau lập tức có người dắt một con chiến mã tới.
Phong Vân ngẩng đầu nhìn Phong Lôi. Ánh mắt sắc lẹm, dung mạo rực rỡ, lửa giận hừng hực, tất cả đều đan xen trên thân người Phong Lôi. Nhưng mà, trên người nàng ấy lại càng nhiều sự tin tưởng, dung túng, bảo vệ.
Nàng biết Mạnh Khoát là đại tướng quân của Tinh Vực nhưng không biết chị của nàng cũng thế. Thực sự không ở đâu mà gia tộc Hách Liên không làm nên chuyện, thực không có. Sự phẫn nộ ngập tràn trong người nàng tại nơi nồng đậm thân tình này đã hóa thành sự kích động vô tận và hào khí ngất trời.
Phong Vân đưa tay cầm lấy tay Hách Liên Phong Lôi rồi bay vọt một cái ngồi lên chiến mã và sánh vai với Mạnh Khoát, Hách Liên Phong Lôi.
Gió lạnh căm căm thổi qua vù vù.
Ai nói nữ nhân không bằng nam nhân?
Một thân ngồi thẳng, Phong Vân ngẩng đầu nhìn về phía xa nơi đám trọng thần của Nam Viên đang đứng. Không nói hai lời, nàng trực tiếp kéo một cái ở trên cổ ra. Trong tay nàng lập tức xuất hiện một thứ gì đó. Mà từ lúc Phong Vân kéo vật này xuống, khí tức nam nhân trên người nàng lập tức thay đổi.
Chuyện này đã quá rõ ràng, bất luận kẻ nào cũng có thể nhìn ra nàng là nữ nhân.
Lần này, sau khi biết được thân phận của Phong Vân, đừng nói tới đám trọng thần Nam Viên cảm thấy khiếp sợ, ngay cả những người của hai đại lục kia cũng kinh ngạc không kém.
Phong Vân này là nữ nhân sao?
Phải biết rằng Phong Vân đã tạo nên danh tiếng tại đại hội kén rể ở Nam Viên, là một nam nhân tiếng tăm vang dội thiên hạ, hàng thật giá thật, đồng tẩu vô khi.
(Đồng tẩu vô khi: Dịch nghĩa: “Không lừa dối trẻ con và người già”, ý nghĩa là sự thật không thể thật hơn được nữa.)
Hơn nữa, khi truy ra nguồn gốc, Phong Vân của bộ tộc Hách Liên ở Á Sắt cũng là nam nhân, sao giờ lại…
Sao giờ lại biến thành nữ nhân thế này?
Mái tóc đen tung bay theo gió, trên người toát ra hơi lạnh thấu xương, Phong Vân ngẩng đầu không nhìn tầm mắt của mọi người mà quay lại nhìn người nhà của nàng. Nàng nhẹ nhàng cúi người xuống, “Con xin lỗi!”
Con xin lỗi đã giấu giếm mọi người mười mấy năm qua!
Con xin lỗi vì con không phải là con trai, con là con gái.
Con xin lỗi, con không phải là con cháu thực sự của mọi người.
Nhưng mà, con không hổ thẹn vì mình là con gái!
Nhìn theo thân hình của Phong Vân, nghe lời xin lỗi của nàng, mẫu thân của Phong Vân đang đứng phía sau, Hạ Điệp Vũ, liền nhẹ nhàng cười nói, “Con à, những lời này là mẹ nên nói mới đúng. Nhiều năm qua thực cực khổ cho con, giờ cứ vứt bỏ mọi lo lắng băn khoăn đi!”
Hạ Điệp Vũ vừa dứt lời thì Hách Liên vương công đã hướng về phía Phong Vân mà quát, “Đừng đánh mất thanh danh của họ Hách Liên nhà ta, có gì về nhà nói sau!”
Phong Vân nghe xong những lời này thì trên mặt không giấu được vẻ tươi cười. Nàng quay đầu nhìn Phong Lôi chăm chú. Nàng biết Phong Lôi đã đem mọi chuyện nói cho mọi người biết. Chị ấy đã nói ra mọi chuyện mà nàng không thể nói được, đã giúp nàng quét sạch mọi chướng ngại vật.
Vẻ mặt cương nghị, tư thế hiên ngang oai hùng, Phong Lôi đối diện với ánh mắt của Phong Vân và đáp trả Phong Vân bằng một nụ cười sáng lạn.
Em gái của nàng, nàng không che chở thì ai che chở?
“Cam đảm lên, muội muốn làm gì hôm nay tỷ tỷ đây sẽ giúp. Ta thật muốn xem ai dám khiêu chiến với thiết sư quân của ta!” Lời nói của Phong Lôi tràn đầy ngữ khí hào hùng nhưng cũng cất giấu thật sâu những yêu thương che chở.
Phong Vân nghe nói thế liền bất giác không hẹn mà cùng giơ tay lên đập tay với Phong Lôi.
Trước đây bọn họ vẫn luôn như thế.
Đột nhiên xoay người, Phong Vân nhìn về phía đám quần thần Nam Viên, cảm xúc thân tình nóng bỏng trong đáy mắt đã bị áp chế và thế vào đó là vẻ châm biếm cùng khinh miệt.
“Đế quân của các ngươi tín nhiệm các ngươi như thế, các ngươi lại hồi báo Đế quân của mình như vậy, thực sự là buồn cười. Các ngươi không bảo hộ chàng, được, ta sẽ bảo hộ!”
Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng vang vọng trong không trung đã không còn tiếng khàn khàn của nam nhân nữa mà như một dòng suối mát lạnh. Trong lời nói đó không có phẫn nộ lên án, cũng không có trách tội, thế nhưng lại chứa đầy sự trào phúng khiến tất cả đám quần thần Nam Viên phải xấu hổ cúi đầu.
Ma Ha Cách bỗng thở dài một tiếng, “Phong Vân vốn là nữ nhân và đã quen biết Đế quân từ trước, cô ấy cũng đã cứu Đế quân một mạng. Nhưng bởi vì thân phận đặc biệt nên không tiện tiết lộ.”
Một câu giải thích thản nhiên nhưng khi đi qua tai đám chúng thần Nam Viên lại vang rền như sấm sét.
Phong Vân là ân nhân cứu mạng của Đế quân bọn họ?
Hai người đã sớm quen biết…
Mà Phong Vân xuất hiện trong tình huống nào? Đó là đại hội kén rể, nàng là tuyển thủ dự thi…
Trong nháy mắt, tất cả đám người Nam Viên và người của tam đại lục đều hiểu ra. Đó là bởi vì không tiện giải thích với Thiên Khung nên mới không dám tiết lộ. Mà bọn họ, bọn họ đã làm cái gì vậy?
Không một lời, không một cử chỉ, mọi ánh mắt của đám quần thần Nam Viên đều hướng về phía Mộc Hoàng. Bọn họ đứng thành vòng quanh người hắn và phủ phục xuống đất. Đó chính là cách thức sám hối của bọn họ đối với Mộc Hoàng, cách thức biểu đạt lời xin lỗi và lòng trung thành của bọn họ với Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng không thể ý tới sự hối lỗi của các đại thần, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn Phong Vân ở phía xa kia.
Nàng đã vì hắn mà vạch trần thân phận nữ nhân ở trước mặt mọi người trong thiên hạ. Thực là một cô gái ngốc nghếch, hành động này khác gì phá sạch thể diện của Phượng Vũ Náo?
Nhưng mà, hắn thực sự yêu thích hành động của nàng đến cùng cực.
Hắn lại yêu cô gái đó đến cùng cực.
Phong Vân là của hắn, chỉ là của hắn…
“Đế quân của chúng tôi, chúng tôi sẽ tự mình bảo vệ, Đế hậu của chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ tự mình bảo vệ!” Trong lúc đám quần thần còn đang sám hối, Ma Ha Cách đột nhiên lên tiếng.
Lời này vừa dứt, không khí xung quanh lại lập tức tĩnh lặng.
“Đúng, chúng ta sẽ tự mình bảo vệ!” Ngay sau đó, những tiếng hô liên tiếp vang lên. Đó chính là khí thế hừng hực và mạnh mẽ sau khi đã hoàn toàn tỉnh ngộ, là sự cuồng nhiệt sau khi trải qua sự áy náy.
Giữa những tiếng hô rung trời, tất cả quần thần Nam Viên không cần Mộc Hoàng ra lệnh mà tự động rút kiếm khỏi vỏ và tiến về phía đám người của núi Vô Kê.
Đế hậu của bọn họ không phải nam nhân, Đế hậu của bọn họ là ân nhân cứu mạng của Đế quân. Chỉ một câu nói này cũng có thể khiến bọn họ liều mạng xông lên.
Trông thấy cảnh tượng như vậy, Phượng Vũ Náo đứng một bên khẽ lắc đầu cười khổ. Ngàn Dạ Cách vừa vặn trông thấy, hắn lập tức cười cười vỗ lên bả vai của Phượng Vũ Náo.
Chiêu này của Phong Vân làm cho tất cả Nam Viên cùng chung một mối thù, nhưng cũng làm thể diện của hắn…
Nhưng mà, thôi quên đi, ai bảo hắn muốn giúp đỡ bọn họ làm gì?
Khí thế của Nam Viên đã tụ lại thành một, lại thêm binh mã hùng tráng của Tinh Vực, trong thời gian ngắn, núi Vô Kê đã lâm vào cảnh bị kẹp giữa hai gọng kìm.
Trông thấy thế trận có biến đổi, Diêm La vốn vẫn lạnh lùng trầm mặc lại càng toát lên sự lạnh lùng, “Xem ra bổn tọa đã coi thường ngươi rồi!”
Một lời vừa dứt, hai mắt Diêm La đột nhiên tối lại.
“Vậy để xem các ngươi có bảo vệ được không!” Tiếng quát lạnh thô bạo của ông ta vang vọng khắp tứ phương.
Cùng với tiếng quát chói tai của Diêm La, tất cả các đệ tử của núi Vô Kê đều lập tức di động.
Trong phút chốc, một cơn mưa linh lực đã ào ào phóng ra, tạo thành vô số ánh sáng lấp lánh như mưa bụi mông lung nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh kinh người. Loạt linh lực này ào ào tấn công về hai phía.
Bóng người tung bay phấp phới. Núi Vô Kê đã không ra tay thì thôi, mà vừa ra tay là phải tấn công như mưa rền gió dữ.
Mộc Hoàng thấy vậy liền nghiêm mặt lạnh lùng hừ một tiếng. Cùng với tiếng hừ này, các cao thủ của tam đại lục đứng phía sau đám người của núi Vô Kê cũng bắt đầu hành động. Bọn họ tuy rằng cũng thuộc hàng cao thủ nhưng so với đám đệ tử của núi Vô Kê cũng vẫn chưa đủ. Nhưng mà bọn họ lại thắng về số lượng, thắng vì quyết tâm muốn biểu lộ lòng trung thành của mình ở trước mặt Mộc Hoàng vào lúc này.
Hai người đối một, ba người đối một, không gian xung quanh lập tức hỗn loạn như ong vỡ tổ. Trong lúc nhất thời chỉ thấy linh lực bay múa rợp trời. Đám đông đánh đấm hỗn loạn, đích thực là một đám đông đánh đẫm hỗn loạn.
Trong lúc các cao thủ của Mộc Hoàng vọt lên, binh mã của Phong Lôi ở một bên cũng bắt đầu hành động.
“Lên!” Mạnh Khoát thấy thế liền lạnh lùng vung chiếc tam xoa kích cực to lên không trung và chỉ về phía đám đệ tử của núi Vô Kê đang muốn đánh tới chỗ Phong Vân.
“Graoooo…” Quân đội đằng sau hắn lập tức bày ra thế trận tấn công, mọi động tác dịch chuyển đều hết sức nghiêm cẩn và có tính toán, vừa công vừa thủ, có phụ trách tấn công, có phụ trách phòng ngự, có phụ trách chỉ huy. Trận thế này hoàn toàn không phải giống như đám đông đang đánh nhau hỗn loạn đằng kia.
Thế trận mới được hình thành giống như binh đoàn ma thú khổng lồ lập tức dâng lên cao. Đám đệ tử của núi Vô Kê không thể tới gần Phong Vân được nửa bước.
Núi Vô Kê có mạnh đến đâu thì cũng làm sao có thể so được với quân đội? Cá nhân đánh đấm tán loạn vĩnh viễn không so được với quân đội đã được huấn luyện nghiêm ngặt. Đấy là lời dạy của tổ tiên rồi. Huống chi, thiết sư quân này chính là đội quân được huấn luyện để chuyên đối phó với các cao thủ như vậy.
Ai mạnh ai yếu kết quả có lẽ đã rõ ràng.
Trong chớp mắt, cả một góc trời đã bị bao phủ bởi những tiếng gào thét kinh thiên động địa.
“Ai ya, quả nhiên là lão Đại của chúng ta, rất có thế lực!” Bạch Sa vẫn đi theo Phong Vân từ nãy lúc này mới hưng phấn mở miệng. Xem ra không cần tới nhóm người kiêu hùng của luyện ngục bọn họ, lão Đại cũng có thể đối phó được rồi.
“Hừ!” Giữa âm thanh ầm ầm ồn ào, Diêm La có vẻ không đoán được có nhiều người muốn bảo vệ cho Phong Vân như thế. Trong mắt tràn ngập sát khí, ông ta hừ lạnh một tiếng.
Trong lúc còn đang hừ lạnh, thân hình của Diêm La đột nhiên tung lên khoảng không và phóng ra một chưởng về phía Phong Vân. Linh lực bén nhọn vàng rực này vừa gặp gió liền nở bung ra.
Trong nháy mắt, giữa không trung bỗng ngưng tụ thành một bàn tay năm ngón đang chụm lại với một sức mạnh tuyệt đối dữ dội và lao về phía Phong Vân.
“Phật sơn kim ấn!” Phượng Vũ Náo quát khẽ một tiếng.
Đây là chiêu thức sát thủ đáng sợ nhất của sơn chủ núi Vô Kê.
Nhân mã ba phía đang đối chọi nhau lập tức biến sắc.
Sơn chủ của núi Vô Kê đã đích thân ra tay, ông ta thực sự muốn dồn Phong Vân vào chỗ chết đây mà!
“Phong Vân…” Mộc Hoàng thét to một tiếng rồi không chút nghĩ ngợi lao về phía nàng.
Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo cũng bám sát bên hắn.
Sơn chủ núi Vô Kê đã tung ra chiêu sát thủ, Phong Vân có lẽ…
Mà Phong Vân vốn đang ngồi trên chiến mã khi thấy vậy thì trong mắt chợt lóe lên ánh đỏ. Nàng chẳng những không né tránh mà trái lại còn phi thân lao đến. Trường kiếm bén nhọn trong tay cũng đâm về phía bàn tay khổng lồ kia.
Những thứ lão tử đây học được ở luyện ngục vậy là không toi công rồi!
“Thú vị quá, ta thích!” Bạch Sa vẫn chuyên tâm đi theo Phong Vân càng thêm hưng phấn khi thấy bàn tay của Diêm La. Một cảm xúc kích động và khí thế tiềm tàng trước nay chưa từng có từ cơ thể hắn tỏa ra.
Cường giả, hắn thích, hắn thích! Hắn cũng vặn tay định xông lên.
“Đừng nhúc nhích!” Bạch Sa còn chưa xông lên phía trước thì sư tử Hoàng Kim vốn đang ngồi chồm hỗm một chỗ mà không xông lên cùng Phong Vân bỗng quát khẽ một tiếng và ngăn cản hai vị đại vương giả đang định ra tay lại.
“Tại sao? Ta…”
“Lão lừa ngốc, ngươi dám động vào nàng xem!” Trong lúc Bạch Sa còn đang mở miệng bất mãn hỏi thì trên trời đột ngột vang lên một giọng nói tối tăm u ám. Ngay sau đó, một bóng người từ khoảng không bỗng nhiên xuất hiện và vung chưởng đánh lại kim thủ ấn đang tấn công về phía Phong Vân của Diêm La.
Khí đen hắc ám bỗng vần vũ đầy trời.
Đồng thời, cùng với sự xuất hiện của người này, phía sau hắn có vô số bóng đen cũng dần dần hiện hình.
Thiếu chủ Hắc Ngục đã đến!