~ Quán cafe ở gần ngoại ô khu vực Haidian, thành phố Bắc Kinh~
"Hắn đuổi đến chưa?" Thiên Thư ngồi trên ghế, nhâm nhi cốc cafe, mặt điềm tĩnh, chớp nhẹ mi mắt, lông mày có hơi hướng lên một chút.
Bích Huyết thì trái lại, cô hoảng loạn vô cùng, đi đi lại lại, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nhăn lại, cô sợ hắn sẽ tìm được mình! Cả người run rẩy lo lắng, trong lòng cô nóng như lửa đốt, lại hỗn loạn vô cùng "Hắn sắp đến rồi, hắn ghê lắm! Chúng ta phải làm sao đây?" Bích Huyết vẻ mặt lo lắng, ánh mắt không hoảng hốt, không còn vẻ điềm tĩnh như mọi ngày...
Thiên Thư bình tĩnh đặt cốc cafe xuống, mỉm cười nhẹ nhàng có ý an ủi "Bình tĩnh đi chị Huyết nhi, hắn làm sao nhanh đến thế được!" Cô vừa cất tiếng nói xong, từ ngoài cửa có tầm chiếc môtô phân phối lớn phóng đến, thêm cả chiếc ô tô All Black, khói bụi mịt mù... Thiên Thư trố mắt ngạc nhiên, con ngươi chao đảo nhìn ra bên ngoài quán cafe, chưa kịp trấn tĩnh lại, Bích Huyết đã kéo luôn tay của Thiên Thư đi vòng cửa sau...
Bích Huyết biết chuyện này sẽ xảy ra mà, cô biết hắn sẽ tìm cô đến cùng, nhưng cô vẫn phải chạy tiếp, không thể để bị bắt được, cô còn yêu đời lắm, cô còn muốn sống... Bích Huyết chỉ muốn được yên ổn, vậy mà giờ đây lại bị rơi vào vòng xoáy không lối ra này. Cả hai chạy ra cửa sau, vừa kịp mở cửa, ngay trước mặt họ là Bảo Ngọc đang ngồi bên trong lái xe ô tô, vẫy tay chào, mặt cười tươi rói, lên tiếng "Chào mấy đứa, chị vừa kiếm được cái xe ô tô đẹp không?"
Bích Huyết và Thiên Thư há hốc mồm ra, chưa chiếc xe nào tan tành hơn chiếc xe trước mắt họ! Kính xe gãy một bên, màu sơn sờn cũ thôi rồi, nhìn xuống dưới lốp xe xịp một bên, động cơ phì phò như tiếng thở... Thiên Thư mặt sầm lại, điên người hét ầm lên "Cái của nợ gì đây? Em đưa cho chị bao nhiêu tiền, để chị mang về mớ sắt vụn này à?"
Tiếng hét lan ra ầm ầm khắp xó xỉnh, Bảo Ngọc giật cả mình, Mễ Linh từ trong xe ló đầu ra, nói nhỏ "Lên mau đi! Xe này tốt nhất rồi đấy! Chị kiểm nghiệm qua rồi, trông thế này thôi nhưng động cơ đỉnh lắm!"
Xe tốt ư? Thôi thì phải lên chứ biết sao được! Thiên Thư và Bích Huyết ngỡ ngàng tiến lại gần xe... Vừa mở cửa xe, cánh cửa xe kêu tiếng "Rắc rắc" tưởng chừng có thể gãy dời hẳn ra, Thiên Thư há hốc mồm, lại hét lên lần nữa...
"Xe thể loại gì thế này? Kinh dị!"
Bích Huyết phì cười, chiếc xe này liệu có giúp cô thoát khỏi tay Hắc Long không đây? Bảo Ngọc mừng rỡ lên tiếng, mặt tươi sáng rạng rỡ "Cố gắng ngồi chắc nhé, thông cảm cho chị" Nói xong, cô phóng xe đi tiến lên phía trước, nhưng khổ nỗi chiếc xe ô tô phun khói đen nghi ngút, ra tiếng kêu phì phò phì phò, lại còn thêm tiếng khói bắt ra từ ống kêu "Phụt, phụt" Thiên Thư bực mình lắm rồi, cô mặt hằm hằm nhìn Ngọc, lườm nguýt...
"Xe gì mà nghe như tiếng xì hơi thế vậy? Chị đùa em à?"
Cả ba cười ầm lên, đáng cười ghê! Xe vừa phóng ra ngoài đường chính, thuộc hạ của Hắc Long quay ra nhìn, báo động với hắn "Thưa ngài, xe đã phóng đi rồi ạ!" Tất cả yên ắng, bỗng tiếng nói của một người đàn ông cất lên từ trong xe "Đuổi theo... Cứ chậm một chút!" Giọng nói băng lãnh vang lên đầy khí thế, trong giọng nói ẩn chứa đầy mờ ám, nghe rất mê hoặc, bí ẩn... Người đàn ông vừa cất tiếng, tất cả những thuộc hạ nhanh chóng lên xe, chiếc xe môtô và chiếc xe ô tô phóng lao đuổi theo như gió...
Mễ Linh chợt nghĩ ra một kế, mắt cô sáng rực lên, nhếch mép cười nhẹ "Có cách rồi! Giờ hắn chưa đuổi kịp theo chúng ta, vậy ta sẽ dụ hắn..." Mắt Bích Huyết ánh lên tia mừng rỡ tột độ, cô cầm tay Mễ Linh lay lay "Cách gì vậy?"
Mễ Linh lung lay nghiêng nghiêng nhẹ đầu, vẻ mặt đắc ý "Chúng ta sẽ để chị ra đường bao biển trốn, chỗ đấy trốn tốt nhất vì ở đấy có đừơng hầm đi xúống! Còn ba đứa mình sẽ dụ hắn để chị Huyết Nhi trốn"... Thiên Thư sắc mặt lạnh như băng, quay ra lườm Bảo Ngọc...
"Vậy... Chị Bảo Ngọc sẽ lo phần giúp chị Bích trốn cho cẩn thận nhé?"
Bảo Ngọc ngây thơ, mắt chớp chớp lấp lánh "Được, yên tâm đi" Họ bắt đầu dừng xe lại gần đường bao biển, phải thật nhanh chóng cho Bích Huyết trốn ngay, nếu không bọn chúng sẽ đến ngay mất! Bảo Ngọc và Bích Huyết xuống xe, thay vào đó là Mễ Linh cầm lái... Bích Huýêt và Bảo Ngọc nhìn quanh đây, cả hai chẳng thấy chỗ nào để trốn cho vừa cả, cũng chẳng thấy đừơng hầm nào hết, chẳng lẽ Mễ Linh nói nhầm, Bảo Ngọc thở phào một hơi... Tự dưng cô nảy ra ý định rất vớ vẩn... Cô chỉ tay về phía cây dừa to phía trước...
"Ah! Có chỗ trốn rồi kìa!"
Bảo Ngọc vừa chỉ vào, Bích Huyết ngớ người... Trốn sau cây dừa, thật buồn cười! Nhưng hắn sắp đến rồi, lại chẳng có cái đường hầm nào cả, đành phải làm theo ý chị ấy thôi! Bích Huyết lao về phía sau cây dừa, thu hẹp người lại, người run lẩy bẩy, tự an ủi mình... Đúng lúc tiếng ga phóng từ xa đang lao đến, Bảo Ngọc nhanh chân leo lên xe, nhưng Mễ Linh chưa phóng xe, thế mới lạ chứ! Thiên Thư lo lắng hết hồn, gào ầm lên...
"Sao chị không đi?"
"Chị muốn xem mặt hắn! Tò mò quá đi!" Mễ Linh nhướn mày, cắn nhẹ môi, nhếch mép cười... Thiên Thư kinh ngạc chỉ muốn ngất xỉu luôn, Bảo Ngọc thì mỉm cười u ám "Chị cũng muốn nhìn thử"... Whattt? Hai chị này điên rồi! Thiên Thư bực hết cả mình, lái xe thì không chịu lái đi, giờ còn tâm trạng ngắm trai sao?
Xe sắp đuổi sắp tới nơi, nhưng chợt có một xe ô tô dừng lại, đó là chiếc xe ô tô Carton đời thứ , ngầu dã man! Mễ Linh bắt đầu cho xe đi chậm chậm, tốc độ chậm rãi tầm km/h cả ba quay ra đằng sau... Bỗng, có một tên thuộc hạ ra mở cửa xe, một người đàn ông bước chân ra ngoài...
Người đàn ông vừa bước ra khỏi xe, hắn là Lâm Triệt đầy quyền lực... Cả ba chị em há hốc mồm ra, mắt mở to hết cỡ kinh ngạc ngước nhìn, từ xa người đàn ông như toát lên khí chất vương giả, cả cơ thể như tỏa ra mùi hương nồng nàn của sát khí, dáng người cao to, cơ thể săn chắc... Khuôn mặt hoàn hảo từng chút một, gương mặt đó hoàn mỹ đến lạ thường, mái tóc dài ngang vai đen láy, đã được buộc gọn lên, đôi mắt mang màu vàng xám, ánh mắt đầy ngạo nghễ, hằn sâu thẳm, đầy huyền bí... Đuôi mắt dài như đuôi phượng, ẩn chứa trong đôi mắt tràn ngập tham vọng và quyền lực, đôi môi dày khêu gợi hơi nhếch lên... Quần áo từ đầu xuống đều mang màu đen tối, người đàn ông mặc vest đen, tay đeo ba đến bốn chiếc nhẫn vàng, nhẫn bạc lấp lánh trong ánh nắng chiều, tai đeo khuyên bạc, vô cùng kiêu ngạo và chất chơi...
Mặt Bảo Ngọc đỏ gắt lên, cứng hết người lại, tự dưng từ mũi cô phun ra một hàng máu tươi, mặt mũi nóng ran mà ngây ngất trước vẻ đẹp tuyệt mỹ đó! Thiên Thư thì há hốc mồm, tuyến nước bọt của cô cứ tiết ra triền miên, ai mà ngờ được lại có người đẹp đến mê người như này! Cả đời cô chưa công nhận ai đẹp cả, nhưng giờ cô phải công nhận... người đàn ông trước mặt cô là người tuấn mỹ nhất cô từng gặp... Về phần Mễ Linh, cô ngây ngất lơ đãng, còn quên cả lái xe, bên trong lòng cô như muốn nổ tung thành trăm mảnh!
Hắn cao ngạo bước xuống, gió thổi từ biển đến, hắn đang cảm nhận mùi gió biển tanh nồng đó, cười sảng khoái "Mau đuổi theo xe kia!" Giọng nói lạnh lùng đầy khí thế lại vang lên lần nữa, lúc này cả ba người mới sực nhớ, phóng xe lao về phía trước... Thiên Thư ngồi ghế gần với tay lái của Mễ Linh, vừa hoàn hồn vừa nhìn về phía sau... Hẳn một xe ô tô đi ngay sau và xe môtô đang phóng tới đuổi theo xe của họ...
"Mễ Linh!! Chị phóng xe nhanh nữa lên, yên tâm vì đường vắng mà!" Thiên Thư hét ầm lên... Mễ Linh không hề hoảng loạn, cô biết xe này tồi tàn lắm rồi, nên đã chuẩn bị tinh thần trước "Tốc độ km/h rồi đấy! Mà xe lại không có gương nữa chứ, trời đất!" Chưa bao giờ dù chỉ một lần, cả bốn đứa đi tốc độ vượt quá km/h cả, nên đứa nào cũng thét ầm lên kinh hãi...
Xe môtô của chúng cũng chỉ đang đi tầm km/h thôi! Rõ là bọn thuộc hạ của hắn có ý trêu ghẹo và coi thường họ nên mới cố tình đi chậm như thế, thôi kệ, giờ coi thường hì cũng phải chạy đã... Tất cả im lặng một lát, Thiên Thư sực nhớ gì đó, cô quay ra hỏi Bảo Ngọc "Ngọc, chị giúp chị Huyết nhi trốn kĩ chưa?" Bảo Ngọc nở nụ cười tươi như hoa, tự tin trả lời...
"Yên tâm, trốn rất kĩ"
Nhưng Mễ Linh lại hỏi thêm "Chị cho chị ấy trốn ở đâu? Ở đừơng hầm à?" Bảo Ngọc nhe răng cười, nét mặt vẫn ngây ngô, vô tư đáp "Trốn ở sau cây dừa"... Cái gì??? Trốn sau cây dừa sao? Thiên Thư và Mễ Linh giãn hết nhãn cầu ra, mặt mũi biến sắc "Chị đùa em à? Trốn ở đấy chỉ có chết thôi!" Bảo Ngọc ngu ngơ nhìn hai đứa...
"Nhưng có thấy đường hầm nào đâu!"
Mễ Linh phóng xe đến đoạn đường giao nhau ở ngã ba, cô quành đầu xe lại, chiếc xe nghiêng đến hết cỡ, hai bánh bên phải ghì chặt xuống đường gây cọ xát mạnh, hai bánh xe trái nhấc bổng lên, theo quán tính, cơ thể cả ba đứa đổ hết sang bên trái... Bảo Ngọc đúng là ngốc hết chỗ nói mà, cô hét ầm lên sợ run, sắc mặt tái mét...
"Ta làm gì vậy?"
Mễ Linh đang bực mình, lại thêm câu hỏi thừa thãi của Bảo Ngọc, cô lớn giọng nói "Thì đi cứu chị Bích chứ sao? Kế hoạch này thất bại rồi!" Sao mình không tìm ra được sơ hở của kế hoạch này ngay từ đầu nhỉ? Mễ Linh đầu óc như mụ mị đi, cô loạn hết cả lên...
Còn về phía Bích Huyết, cô cứ đứng nấp sau cây dừa, thân cây thì nhỏ, may mà người cô cũng nhỏ... Cô cứ đứng đấy, không dám quay lại nhìn, chợt lại thấy sống lưng lạnh giá, lại là dòng điện chạy qua từng đốt sống... Cô cảm nhận được... Hắn đang đến!!
Đúng như cảm nhận của cô, Lâm Triệt đang đứng cách cây dừa không xa lắm, đứng gần cây cột đèn, người tựa vào đó, khoanh tay đứng nhìn cái cây dừa, sát khí đầy người, đôi mắt nhìn cây dừa mân mê, ánh mắt sắc lạnh như hổ đói muốn ăn tươi nuốt sống cái gì đó! Chẳng lẽ hắn mê ăn dừa? Không phải, ánh mắt đó như đang khao khát thèm người, chứ không phải dừa... Thuộc hạ của hắn một vài người đang đứng xung quanh, còn lại đang đuổi theo xe ô tô kia rồi!
Bích Huyết một phan giật gân, cô thắc mắc sao hắn lại ở đây? Đáng nhẽ hắn phải phóng xe đuổi theo xe kia chứ! Cô bồn chồn đủ kiểu, cựa quậy liên tục, không chịu đứng yên một chỗ!! Hắc Long nhân thấy động ở cây dừa, hắn hơi nhíu mày... Hắn biết là ai rồi! Lâm Triệt tự dưng phì cười, nụ cười đẹp mê hồn, hắn đưa tay che miệng cười... Trốn ở đấy mà cũng đòi trốn?
"Dễ thương thật"
Lâm Triệt cứ đứng yên ở đây, đôi mắt hai mí hơi trầm lắng, cứ đứng nhìn cây dừa thôi! Hắn muốn xem cô gái đứng sau cây dừa kia trốn được đến khi nào? Im lặng một lát, chợt từ xa, chiếc xe tan tành của Bảo Ngọc lao đến chỗ hắn, như xe mất phanh vậy! Hắn lùi lại nhanh chóng, mắt nhìn cái xe như muốn tàn sát kẻ đã dám đâm về phía hắn...
~HẾT CHƯƠNG ~