Edit: Tiểu Miêu.
Beta: Tiểu Hương.
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một năm sau khi kết hôn Lộ Vô Khả mang thai.
Ngày lập xuân đó, que thử thai thượng nghiệm ra hai vạch đỏ tiêu chuẩn.
Từ xuân đến hạ lại đến thu, tới cuối mùa thu Lộ Vô Khả sinh con.
Trước kia Thẩm Ngật Tây từng nói, muốn cùng cô sinh con trai.
Thật đúng là con trai.
Giống ba mẹ, dáng vẻ rất trắng, đôi mắt cái mũi cái miệng nhìn không ra là giống ai, thoạt nhìn bóng dáng của ai cũng có.
Dùng lời của bọn Tề Tư Minh nói chính là, thằng nhóc này lớn lên sẽ anh tuấn hơn ba nó.
Tất nhiên đây chỉ là câu nói khách sáo, trước mắt gương mặt của Thẩm Ngật Tây thì Tề Tư Minh chưa thấy có ai soái hơn anh.
Thắng nhóc anh sinh thì có thể kỳ vọng một chút, rốt cuộc cũng có một nửa gen của ba nó, hơn nữa dáng vẻ của mẹ nó càng không kém, là kiểu mười tên con trai thì mười tên đều nhìn chằm chằm.
Tề Tư Minh cũng có thể tưởng tượng sau này gương mặt đứa nhỏ có thể đẹp tới mức nào, thêm hai cái gen này, muốn vượt qua ba nó cũng không phải là không có khả năng, đương nhiên đại khái chắc không phân cao thấp.
Đứa nhỏ này là Lộ Vô Khả muốn sinh.
Năm ấy lúc bọn họ mới bên nhau được mấy ngày, Thẩm Ngật Tây liền nói muốn cùng Lộ Vô Khả sinh con rất chắc chắn, ngược lại sau khi kết hôn thì không nhắc tới.
Đương nhiên Thẩm Ngật Tây muốn có đứa bé với Lộ Vô Khả, nhưng chuyện sinh con này rất khổ thân, đối với Thẩm Ngật Tây, Lộ Vô Khả ở vị trí thứ nhất, so với cô, đứa bé có hay không cũng không quan trọng.
Cuối cùng là Lộ Vô Khả muốn sinh con.
Không phải vì tới tuổi nước chảy bèo trôi, cũng không phải vì muốn sinh người để dưỡng lão.
Chỉ là muốn có một đứa con với anh.
Trên người đứa bé này chảy dòng máu của hai bọn họ.
Thân thể Lộ Vô Khả trụ cột yếu, hơn chín tháng mang thai chịu không ít khổ, cũng may Thẩm Ngật Tây chăm sóc tốt, cho đến khi sinh con cũng chưa thiếu một cân, mặt vẫn trắng trắng mềm mềm, ngay cả quầng thâm mắt cũng không có.
Từ khi Lộ Vô Khả mang thai hầu như không phải làm việc gì cả, sinh con xong dáng người vẫn như cũ, Thẩm Ngật Tây sợ cô va vào chỗ nào hay té ngã, xuống giường cũng phải nhìn.
Trong khoảng thời gian lúc cô gần sinh, đúng lúc có một trận thi đấu sức kéo rất lớn, trước mấy tháng liền gửi lời mời đến Thẩm Ngật Tây. Nhưng Thẩm Ngật Tây đã sớm từ chối, bởi vì biết cô sắp sinh, toàn bộ chuyện lớn chuyện bé của tháng đều trì hoãn, ở nhà bồi cô.
Lộ Vô Khả khó chịu, không vui cũng sẽ không chịu đựng, cho dù nửa đêm tỉnh lại, cô cũng sẽ hừ hừ anh tỉnh theo.
Đây là Thẩm Ngật Tây nói với cô, cho dù là lúc nào cũng đừng miễn cưỡng chịu đựng.
Đoạn thời gian ở cữ đó, dì bảo mẫu trong nhà nói đùa, nói Lộ Vô Khả giống em bé hơn đứa con trai mới sinh này nữa, bởi vì Thẩm Ngật Tây chăm sóc cô còn tận tâm tận lực hơn con trai nhiều.
Đứa bé tên gọi Thẩm Quy Lộ.
Lập xuân ngày đó cô hoài thai Thẩm Ngật Tây đặt.
Mọi người đều cho rằng đứa nhỏ này sinh ra, tính tình tám phần là giống ba nó, dù sao cũng là con trai.
A Thích thường xuyên tới bồi Lộ Vô Khả thuận tiện chơi với đứa bé, liền nhũ danh sau này cũng đã nghĩ kỹ rồi, gọi là tiểu bá vương.
Kết quả tiểu bá vương Thẩm Quy Lộ này sinh ra không bá vương một chút nào, mỗi ngày không ồn không phá, tiếng thì tiếng là đang ngủ, một tiếng còn lại là đang uống sữa.
Thoạt nhìn tính tình này hơi giống mẹ nó, không phải tiểu bá vương, là tiểu vương tử.
Giường em bé của tiểu vương tử đặt cạnh mép giường ba mẹ, đứa bé còn nhỏ, chưa có phòng riêng, cứ ở chỗ ba mẹ trước.
Hôm đó bảo mẫu đi vào đút sữa cho tiểu Thẩm Quy Lộ, lúc ấy là sau cơm chiều, Lộ Vô Khả tắm rửa xong đi vào, bảo mẫu ôm tiểu Thẩm Quy Lộ trong khủy tay đưa nhẹ, cầm bình sữa đút cho bé.
Tiểu Thẩm Quy Lộ bị dì ôm vào ngực, ôm bình sữa mút ngon lành.
Dì thấy Lộ Vô Khả vào, nhìn tiểu Thẩm Quy Lộ trong ngực cười khen với cô: "Quy Lộ thật ngoan, con nít lớn như vậy lúc tỉnh lại đều khóc, tôi đi vào đổi tã giấy cho bé, kết quả vừa vào liền thấy bé đã tỉnh lại, nằm trên giường tự mình chơi, ăn ăn ngón tay."
Thật ra là chưa đủ đói, bình thường tiểu Quy Lộ đói liền oa oa khóc lớn, phải nhét bình sữa vào miệng nhỏ của nó mới nín khóc.
Đại đa số thời điểm là ngoan, nhưng khóc lên cũng khó dỗ.
Lúc trước, hơn nửa đêm Thẩm Ngật Tây bị nó khóc đòi sữa còn hỏi Lộ Vô Khả, hỏi cô có phải lúc nhỏ thích khóc lắm đúng không.
Khi nhỏ Lộ Vô Khả rất thích khóc, bà nội từng nói cô là quỷ mê khóc.
Nhưng đứa nhỏ này cũng không hoàn toàn giống Lộ Vô Khả, có đôi khi một ít hành vi với hứng thú trong lúc lơ đãng rất giống ba nó, đây là chỗ cường đại của gen.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki.com: @huongcuacothom(Hương Của Cỏ Thơm).
Dì ôm tiểu Quy Lộ tới cho Lộ Vô Khả xem, không giống những người mẹ khác lập tức ôm con mình qua vui đùa, Lộ Vô Khả chỉ đứng bên cạnh dì nhìn nhìn, xem tiểu Quy Lộ ôm bình sữa mút.
Từ nhỏ Lộ Vô Khả không chơi với trẻ con, không làm sao để theo chân bọn họ chơi, tuy là tiểu Quy Lộ, cô rất thích con trai của mình, nhưng cũng không biết ở chung với bé.
Lúc tiểu Quy Lộ thấy mẹ đứng đó, mắt to liền dừng trên người mẹ.
Một lớn một nhỏ, hai đôi mắt nhìn nhau.
Dì xem vui vẻ: "Quy Lộ thích mẹ đó, con nít thấy thích hay hứng thú thì sẽ nhìn chằm chằm."
Lộ Vô Khả nhìn nó, tiểu Thẩm Quy Lộ cũng vậy, nhìn mẹ.
Dì hỏi cô: "Muốn ôm bé một cái không?"
Bà hỏi Lộ Vô Khả, Lộ Vô Khả nhìn về phía bà.
Thật ra không phải Lộ Vô Khả chưa từng ôm con, nhưng tiểu Quy Lộ sau khi sinh thì phần lớn thời gian là đang ngủ, căn bản không cần người nhọc lòng dỗ, bình thường đều là dì đút sữa cho uống, cho nên qua một tháng Lộ Vô Khả cũng chỉ ôm con trai có mấy lần, chỉ thường xuyên ghé vào mép giường em bé yên lặng chơi với bé.
Lúc dì hỏi đã đưa tiểu Thẩm Quy Lộ qua cho cô, động tác Lộ Vô Khả còn hơi mới lạ, sửng sốt một giây rồi mới giơ tay, dì đưa tiểu Quy Lộ vào trong khuỷu tay cô.
Trước kia dì cũng từng làm việc ở nhà người khác, tiếp xúc không ít với những người mẹ mới sinh con xong, dịch tay đang ôm con của cô, cười nói: "Đứa bé mới sinh đều như vậy, ôm một cái rồi sẽ quen."
Đứa bé nho nhỏ một đoàn, cả người mềm mại, nằm trong khuỷu tay Lộ Vô Khả.
Bình sữa chỉ to bằng bàn tay, miệng nhỏ tiểu Quy Lộ ngập núʍ ѵú cao su, gương mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm mút hai bên má phồng phồng như cái bao.
Hình như bé thích mẹ, chân đạp đạp.
"Ơ, được mẹ ôm nên vui vẻ?" Dì ở bên cạnh cười, nhẹ nhéo nhéo mặt tiểu Quy Lộ mặt.
Đứa nhỏ này thật sự khiến người thích, là kiểu ai nhìn cũng muốn hôn một cái.
Dì không để Lộ Vô Khả ôm lâu, hiện tại cơ thể Lộ Vô Khả còn rất yếu, không thể đứng lâu, ngày hôm qua còn sốt cao.
Nhưng Lộ Vô Khả không đi, vẫn là đứng bên cạnh dì, cầm bình sữa đút tiểu Quy Lộ uống.
Tiểu Quy Lộ rất ngoan, cũng không biết là do được uống sữa hay là do thấy mẹ.
Uống sữa, trong miệng còn thường thường huyên thuyên một tiếng.
Vui vẻ.
Đứa nhỏ này rất biết ăn, điểm này giống ba nó, cái miệng nhỏ mút rất nhanh, chưa được một lát bên miệng chảy sữa ra.
Lộ Vô Khả nhìn vết sữa bên miệng con trai, giương mắt nhìn hai giây rồi giơ tay, đầu ngón tay lau đi.
Mới vừa đụng tới vết sữa, đầu ngón tay đã bị một nắm tay nhỏ mềm mại chụp lại.
Cô sửng sốt, tay nhỏ của tiểu Quy Lộ mềm mại nắm thành vòng, ôm ngón tay mẹ.
Tay trẻ con rất mềm mại, mà đôi mắt bé đã khép lại, ăn no mệt nhọc, nhìn giống như muốn đi vào mộng đẹp.
Trong lòng Lộ Vô Khả hơi mềm mại.
Sau đó tiểu Quy Lộ cứ vậy ngủ rồi, được dì ôm bỏ vào giường em bé.
Lúc Thẩm Ngật Tây trở về cô đang quỳ gối trên giường ghé vào mép giường em bé, trên người mặt váy ngủ màu trắng, làn váy rút lên tới cẳng chân.
Hiện tại đoàn xe của Thẩm Ngật Tây không thể so với lúc xuống dốc trước kia, ký với không ít tay đua chuyên nghiệp, người đều do Thẩm Ngật Tây tự mình chọn, sự thật chứng minh anh rất giỏi trong chuyện này, chỉ một hai người mới ký năm trước đã kiếm cho anh không ít lời, đương nhiên nếu chính anh lên sân khấu thì sẽ kiếm được nhiều hơn.
Lộ Vô Khả nghe thấy tiếng vang, quay đầu lại nhìn anh.
Anh vắt áo khoác lên ghế, đi tới mép giường.
Lộ Vô Khả lại quay đầu lại nhìn, Thẩm Ngật Tây đi tới nhìn thoáng qua: "Anh còn tưởng rằng thằng nhóc này không ngủ, ngủ rồi thì nhìn cái gì."
Anh ngồi xuống mép giường, cánh tay duỗi ra ôm cô tới trên đùi mình.
Hai chân Lộ Vô Khả trắng đến lóa mắt, vẫn nhìn giường em bé.
"Đứa bé thật đáng yêu."
Thẩm Ngật Tây cười nhạo: "Nếu đổi đứa khác, để anh coi em có thấy nó đáng yêu không."
Lộ Vô Khả rất thành thật: "Không đáng yêu."
Chính là bởi vì là của mình, cho nên cảm thấy đáng yêu.
Thẩm Ngật Tây cái tên không biết xấu hổ này lại dán vàng lên mặt mình, tiện hề hề: "Bởi vì nhờ gen đẹp của chồng em."
Lộ Vô Khả quay đầu nhìn anh: "Không biết xấu hổ."
Thẩm Ngật Tây cười, muốn thò lại gần hôn miệng cô.
Lộ Vô Khả chống ngực anh.
Thẩm Ngật Tây vẫn duỗi cổ về trước muốn hôn cô: "Không phải không biết xấu hổ à? Vậy hôn hôn."
Còn trộm đổi khái niệm.
Vừa lúc Lộ Vô Khả bị anh hôn, ôm cổ anh đáp lại.
Thẩm Ngật Tây: "Cả buổi trưa không gặp, nhớ anh không?"
Lộ Vô Khả hôn anh, cố ý nói: "Không nhớ."
"Thật không?" Thẩm Ngật Tây tên phiền phức này, "Không có mà em còn hôn hăng say như vậy? Miệng cũng sắp bị em hôn rách rồi.
Lộ Vô Khả liền cắn anh môi.
Thẩm Ngật Tây tê một tiếng, hút khí lạnh cười, đức hạnh này của cô vẫn giống trước kia như đúc.
Cho dù hai người bên nhau bao lâu, đụng tới nhau vẫn như hai thanh củi khô.
Một chút lửa là có thể nhen nhóm hai người bọn họ.
Hai người hôn hôn bỗng nhiên nghe được tiếng nước, là tiếng từng giọt từng giọt nhỏ trên mặt đất.
Tốt xấu gì cũng đã làm cha mẹ một hai tháng, hai người lập tức liền biết phát sinh chuyện gì, môi tách ra.
Thẩm Ngật Tây buông Lộ Vô Khả ra, nhìn về phía giường em bé.
Quả nhiên, trên gạch men có thủy.
Thẩm Ngật Tây sách một tiếng.
Thằng nhóc này đi tiểu còn rất lớn.
Trên giường Lộ Vô Khả đang cười, Thẩm Ngật Tây đứng dậy, nặn eo cô: "Còn cười được?"
"Dù sao cũng không phải em thay."
"Còn rất đúng tình hợp lý?"
Lộ Vô Khả ôm cổ anh: "Đúng vậy."
Cô nói: "Anh đi thay đi."
Có thể làm sao bây giờ.
Còn không phải do mình dỗ.
Tã giấy để ở trong phòng, chắc lúc nãy bảo mẫu vào quên thay, lúc này cửa phòng ngủ đã đóng, Thẩm Ngật Tây cũng không đi xuống tìm dì, đứng dậy nhét điếu thuốc vào miệng cầm tã giấy đi đến mép giường con trai.
Anh ngậm điếu thuốc, đứng cạnh mép giường cầm tã em bé nhìn nhìn: "Cái thứ này mặc như thế nào?"
Lộ Vô Khả đã thấy bảo mẫu thay cho tiểu Quy Lộ, nói cho Thẩm Ngật Tây.
Thẩm Ngật Tây tự mình nghiên cứu một lát, cong lưng mặc tã vào cho thằng nhóc.
Tiểu Quy Lộ ngủ rất say, bị ba nó lăn lộn như vậy cũng không tỉnh.
Thẩm Ngật Tây đổi xong cũng không lập tức đứng dậy, hai cánh tay phủ lên lan can giường lan, nhìn con trai.
"Sao thằng nhóc này lớn lên có chút nữ tính nhỉ."
Lộ Vô Khả cãi lại anh: "Là thanh tú."
Tiểu Quy Lộ lớn lên giống Thẩm Ngật Tây cũng giống Lộ Vô Khả, cả ba mẹ nó đều dính một chút, cho nên chắc chắn lớn lên sẽ thanh tú hơn Thẩm Ngật Tây.
Thẩm Ngật Tây duỗi tay nhéo nhéo mặt con trai.
"Khá tốt, đẹp giống mẹ nó.".