Edit: Tiểu Miêu.
Beta: Tiểu Hương.
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lãnh chứng: đăng kí kết hôn.
Sáng sớm Lộ Vô Khả bị Thẩm Ngật Tây đánh thức.
Anh hôn cô, một phương thức cực kỳ lưu luyến.
Từ môi châu đến khóe môi từ từ ngậm hôn.
Lộ Vô Khả nằm trong khuỷu tay anh, mặt vùi vào trong lòng ngực anh.
Thẩm Ngật Tây sách một tiếng, duỗi tay moi cằm cô: "Không cho hôn?"
Anh hạ vai xuống hôn một cái lên môi cô, cười: "Không có cửa đâu."
Thẩm Ngật Tây cứ làm tiếp như vậy sao cô không thanh tỉnh được, không tới hai ba lần liền bị anh làm tỉnh.
Bỗng chốc Thẩm Ngật Tây làm hơi nặng, Lộ Vô Khả rụt rụt bả vai, nhưng cũng không trốn.
Muốn được anh hôn.
Cô nghe thấy Thẩm Ngật Tây cười.
Lộ Vô Khả mở mắt ra: "Anh thật lười biếng."
"Sờ lương tâm bản thân em mà nói," dáng vẻ anh hư hỏng, "Anh rất lười biếng?"
Câu này mỗi chữ đều đang dính tới "phế liệu vàng".
Lộ Vô Khả nhìn vẻ mặt anh cười, giọng nói truyền ra mang theo ý vị lười biếng khi vừa mới tỉnh.
Cô nói: "Không có a~."
Ngoài miệng nói không có, thân mình lại chơi xấu dán lên người anh.
Lộ Vô Khả người này bình thường nhìn vừa bình tĩnh lại nhu thuận, thực tế rất dính người, tuy rằng ngoài miệng cô không nói, nhưng chỉ cần Thẩm Ngật Tây ở chỗ nào, trên cơ bản cô đều phải đi theo.
Rất là ngoan ngoãn.
Thẩm Ngật Tây thuận thế ôm cô lại.
Mùa xuân ở Lan Giang còn chưa qua, lúc này hơi lạnh trong không khí vẫn khiến người cảm thấy lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể anh làm cô thoải mái đến cả người đổ lười.
Tối hôm qua Lộ Vô Khả ngủ hơi trễ, hiện tại vùi trong lòng ngực Thẩm Ngật Tây lại bắt đầu buồn ngủ.
Liền Thẩm Ngật Tây người này, trong ngực ôm cô như vậy sao có thể không làm chút chuyện gì được, chưa được một lúc đã lưu dấu vết trên người cô.
Giữa lúc mê hoặc Lộ Vô Khả nghe thấy anh gọi tên cô, eo cô bị anh nắm giữ, nằm trên giường, cổ trắng nõn hơi ngửa ra sau.
Thẩm Ngật Tây hôn một cái lên mặt cô, giương mắt nhìn cô: "Hôm nay không tồi, đi kí giấy với anh đi?"
Hiện tại bên ngoài mưa to tầm tã.
Lộ Vô Khả vô ngữ, biết anh trợn mắt nói dối.
Thẩm Ngật Tây cười đến mức cả người đều run lên.
Lại hỏi cô: "Sao nào, suy nghĩ đi?"
Nghe được câu này, thần sắc Lộ Vô Khả hơi nghiêm trang, biết anh tới thật.
"Anh nói thật?"
Vui thích trên mặt Lộ Vô Khả còn chưa tan hết, khóe mắt đuôi lông mày sạch sẽ với sắc dục phóng đãng dung hợp tới cực hạn.
Thẩm Ngật Tây cười, cúi người cọ chóp mũi cô: "Anh đã làm chuyện thiếu đạo đức như lừa gạt em chưa?"
Cánh tay tay chống ở hai bên sườn cô, cơ bắp hữu lực lại không khoa trương, trên cao nhìn xuống cô, hướng ngoài cửa sổ phía dưới: "Bây giờ rời giường lập tức đi kí?"
Ngoài cửa sổ toàn thế giới gợn sóng đều là màu xám hỗn độn.
Lộ Vô Khả không hỏi Thẩm Ngật Tây vì sao trời mưa còn muốn đi, bởi vì đi kí giấy không liên quan đến thời tiết.
Bọn họ muốn lãnh chứng.
Ai quan tâm mưa rền gió dữ.
Trong thế giới phiêu diêu hai người đối diện.
Lộ Vô Khả nghiêm túc nhìn đôi mắt Thẩm Ngật Tây, nói: "Được."
Trước kia là hai người, về sau phải cùng có sổ hộ khẩu.
Thật ra lúc Lộ Vô Khả từ nước ngoài trở về không bao lâu, Thẩm Ngật Tây đã chờ không kịp.
Đồng dạng, Lộ Vô Khả cũng chờ không kịp.
Lộ Vô Khả nghĩ tới giữa bọn họ nếu không phát sinh những chuyện bất đắc dĩ đó, hai người họ vẫn luôn tiếp tục bên nhau như vậy thì khi nào sẽ đi nhận giấy hôn thú.
Kết quả ngày đó ở cục dân chính Thẩm Ngật Tây liền cho cô đáp án.
Lúc ấy Lộ Vô Khả đi toilet, lúc trở về thấy Thẩm Ngật Tây đang hút thuốc tán gẫu với chú công nhân.
Đàn ông chỉ cần có hai điếu thuốc là nói chuyện được, Lộ Vô Khả nghe đối thoại của bọn họ chắc là đã hàn huyên một lúc, chú ấy lớn giọng hỏi Thẩm Ngật Tây ở với cô vợ nhỏ từ lúc nào.
Thẩm Ngật Tây nói: "Đại học."
"Mới vừa tốt nghiệp?"
"Đã tốt nghiệp được nhiều năm rồi."
Chú ấy ai da một tiếng: "Vậy sao giờ mới đi lấy cuốn sổ đỏ nhỏ này, đã sống chung được nhiều năm rồi mà."
Thẩm Ngật Tây cười cười, cũng không phủ nhận lời chung sống nhiều năm của ông, chỉ nói: "Cuốn sổ đỏ này vốn là lấy trễ."
Chú ấy nghĩ nghĩ lại cảm thấy bình thường: "Nhưng mà vậy cũng bình thường, hiện có rất nhiều tình lữ sinh viên như hai người, trước khi kết hôn liều mạng mua nhà mua xe, còn phải ứng phó ba mẹ trong nhà hối thúc, chậm trễ một hai năm coi như ít."
Thẩm Ngật Tây không đánh giá gì với lời này.
Thoạt nhìn chắc chú cũng đang chán, chán nên cái gì cũng hỏi: "Cậu này, chính cậu cũng cảm thấy đăng kí trễ, vậy khi nào thì mới thích hợp."
Thẩm Ngật Tây nhả khói, cười: "Lúc đủ tuổi mà chưa tốt nghiệp đại học ấy."
Đúng vậy.
Đủ tuổi theo luật chưa tốt nghiệp đại học lúc ấy nên đăng kí.
Anh , cô .
Bước chân Lộ Vô Khả khựng lại.
Hình như Thẩm Ngật Tây vừa vặn nghĩ đến cô, quay đầu lại tìm cô.
Lộ Vô Khả đi qua.
Đây là mùa xuân thứ nhất sau khi Lộ Vô Khả về nước, thật ra cũng trở về không bao lâu, mới một hai tháng, nhưng mùa xuân này lại giống như rất dài, cô gặp rất nhiều chuyện, mỗi một ngày đều phát sinh chuyện ấn tượng rất sâu, quan trọng nhất đương nhiên là về tới bên cạnh Thẩm Ngật Tây.
Bên ngoài mưa như trút nước, hồng thủy chảy ngược khuynh đảo toàn bộ thế giới.
Bà nội đã từng nói.
Hy vọng về sau mùa xuân có thể đối với bảo bối của bà tốt một chút.
Nguyện vọng của bà nội được thực hiện.
Mùa xuân này đối với Lộ Vô Khả rất tốt.
Không chỉ mùa xuân này, về sau mỗi mùa xuân đều sẽ như thế.
----------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki.com: @huongcuacothom(Hương Của Cỏ Thơm).
Hôm đó mưa tới giữa trưa liền ngừng, chạng vạng gió nổi lên, mặt đường bị làm khô một nửa.
Mấy ngày hôm trước Tề Tư Minh tổ chức một bữa gặp gỡ, vốn dĩ cho rằng hôm nay mưa to bữa tiệc này chắc phải hủy, buổi sáng còn ở trong nhóm phun tào một trận, kết quả giữa trưa mưa liền ngừng, còn mang đến vài phần mát lạnh sảng khoái.
Buổi tiệc này Thẩm Ngật Tây đương nhiên là người đầu tiên bị Tề Tư Minh gọi tới, nói anh bảo đao chưa già vẫn có thể căng được, nghe được Thẩm Ngật Tây trong điện thoại mắng anh ta.
Buổi sáng ngày đó đăng kí xong trở về, buổi chiều vũ đoàn của Lộ Vô Khả có chút việc bị gọi đi, Thẩm Ngật Tây cũng bận việc ở đoàn xe cả một buổi trưa, thấy gần tới giờ mới lái xe đến vũ đoàn đón Lộ Vô Khả.
Bữa tiệc được đặt phòng ăn ở khách sạn, nói gặp gỡ thật ra là tới ăn một bữa cơm cùng nhau, mời đều là bạn học lớp bốn tự động hóa máy móc trước kia.
Mọi người đều cảm thấy thứ tình cảm này buồn cười, nhưng tới sau tuổi nào đó thì rất khó không bị mấy thứ này chọc trúng vài trái tim.
Những thời học sinh vô ưu vô lo mỗi ngày chỉ cắm mặt vào biển đề, hoặc là năm mấy đồng tiền một lọ nước có ga, hay là cái quạt cũ vang răng rắc, sau khi tới thế giới người trưởng thành lại thấy này đó khó tránh khỏi buồn bã.
Trước kia hay la hét thế giới người trưởng thành thú vị.
Đúng là mẹ nó rất thú vị, phương thức phá hoại cuộc sống thiên kỳ bách quái, không thú vị mới là lạ.
thiên kì bách quái: vô cùng kì quặc.
Mỗi lần đến lúc này nếu gặp phải trước đây khịt mũi coi thường cái tình cảm này, người rất khó không xúc động.
Muốn trở lại, nhưng không trở lại được.
Buổi gặp mặt hôm nay của Tề Tư Minh chính là vì chút tình cảm đó, anh ta là đội trưởng đội giao lưu của lớp, gọi điện thoại một lát đã được không ít người, lúc Lộ Vô Khả và Thẩm Ngật Tây đến những người này đã tới rồi.
Hai người bọn họ mới vừa đi vào đám người đó liền ồn ào, y như lúc trước Thẩm Ngật Tây dẫn cô đến lớp họ, một đám ấu trĩ.
Thẩm Ngật Tây vừa thong dong vừa tự tại chặn mấy lời trêu chọc của bọn họ, kéo hai cái ghế ra, anh và Lộ Vô Khả cùng nhau ngồi xuống.
Đồ ăn còn chưa lên, đám đàn ông đã uống rượu trước, luyên thuyên chuyện trên trời dưới đất, trên bàn náo nhiệt như cái chợ.
Lúc sau A Thích tan tầm cũng chạy tới, kéo ghế ngồi bên cạnh Lộ Vô Khả, mấy ngày nữa là sinh nhật tên mọt sách, Lộ Vô Khả bị cô ấy lôi kéo hỗ trợ xem quà tặng.
Sau đó đồ ăn bưng lên nhóm người này nói cũng không ít, nói chỗ này nói chỗ kia, từ công việc kéo đến trò chơi, lại kéo đến chuyện đua xe, trong xương cốt đàn ông đều thích những thứ nhiệt huyết, lại biết Thẩm Ngật Tây chơi xe, liền tán gẫu đề tài này, từ các loại xe đua đến khoảng thời gian trước vừa mới tổ chức một trận thi đấu sức kéo lớn, nói thật sự hăng say, đề tài phía sau còn rơi xuống đoàn xe của Thẩm Ngật Tây.
Giữa chừng Thẩm Ngật Tây đứng dậy đi ra ngoài, một mình Lộ Vô Khả ngồi ăn đống đồ trong chén do Thẩm Ngật Tây kẹp cho cô, bên cạnh A Thích với Tề Tư Minh nói cực kì hăng, cào chuyện xấu thời đại học lẫn nhau.
Lộ Vô Khả mới ăn một lát liền buông đũa xuống, đi ra ngoài phòng.
Cô đi toilet, kết quả đi qua chỗ rẽ liền đụng phải Thẩm Ngật Tây.
Anh ở đầu kia hành lang, một tay cắm túi quần dựa vào tường, mà đứng đối diện anh là một cô gái.
Mắt Lộ Vô Khả rất tinh, thấy được lỗ tai cô gái đó đỏ bừng.
Cô gái đó Lộ Vô Khả không nhớ tên, chỉ cảm thấy hơi quen mắt, chắc là người của lớp Thẩm Ngật Tây. Lúc nãy trong phòng bao Lộ Vô Khả không thấy có cô, hẳn là mới tới đây vừa lúc gặp phải Thẩm Ngật Tây ở bên ngoài.
Không biết cô ta nói gì đó với Thẩm Ngật Tây, sau đó hơi thẹn thùng cúi đầu.
Cùng lúc đó Thẩm Ngật Tây như là nhận ra cái gì, nhìn về phía cô.
Hành lang khá dài, Lộ Vô Khả biết ánh mắt anh dừng trên người mình.
Hình như Thẩm Ngật Tây cười, quay đầu lại, không biết nói câu gì với cô gái đó.
Sau đó cô ta nhìn về phía cô.
Bước chân cô vẫn như lúc tới, không nhanh cũng không chậm, giống như thật sự chỉ là muốn đi toilet.
Thẩm Ngật Tây dựa vào tường, cũng không đi lại đây, cứ như vậy ung dung nhìn cô đến gần.
Lộ Vô Khả không nhìn anh, đi đến chỗ anh rồi định đi qua anh luôn, kết quả bị Thẩm Ngật Tây túm tay kéo vào trong ngực một phen.
"Chồng em, người sống sờ sờ to vậy đứng đây mà em chạy đi đâu đấy?"
Lộ Vô Khả ở trong ngực anh chớp mắt, nói còn rất có lý: "Anh là toilet sao?"
Thẩm Ngật Tây nhìn cô như vậy quả thực muốn giải quyết cô ngay tại chỗ, nhưng nghĩ lại, cũng không khó xử cô nữa, thả cô ra giơ cằm chỉ hướng toilet: "Đi đi."
Lộ Vô Khả rất tiêu sái đi vào.
Thẩm Ngật Tây ở phía sau nhìn bóng dáng cô không hiểu sao bật cười.
Lộ Vô Khả rửa tay xong đi ra toilet Thẩm Ngật Tây còn chờ cô bên ngoài, cô đi qua anh đi ở phía trước, Thẩm Ngật Tây cũng đi theo phía sau.
Trở lại phòng ăn thức ăn trong chén Lộ Vô Khả đều lạnh, Thẩm Ngật Tây đem đồ trong chén cô đổ qua chén mình, thấy Lộ Vô Khả phát ngốc, Thẩm Ngật Tây cầm chén thả lại trước mặt cô, liếc mắt nhìn cô một cái: "Em không ăn à."
Lại lấy đũa gắp cho cô mấy món nóng hổi bỏ vào chén cô, một loạt động tác tự nhiên cực kì thuận tay, thả đũa xuống nói chuyện với người bên cạnh.
A Thích ở bên cạnh xem đến tấm tắc kinh ngạc cảm thán: "Lộ Vô Khả, tên mọt sách nếu chỉ thông suốt một nửa như Thẩm Ngật Tây, tớ đã cám ơn trời đất rồi."
Lộ Vô Khả không nói gì, lấy đũa gắp đồ trong chén ăn.
Cô gái mới nãy nói chuyện với Thẩm Ngật Tây ngoài hành lang cũng ở đây, ngồi đối diện Lộ Vô Khả, tựa hồ cô ta rất xấu hổ, thường thường ngó Lộ Vô Khả một cái.
Nhưng Lộ Vô Khả không để ý đến, chỉ lo ăn đồ trong chén mình.
Sau đó cũng không biết ai khơi mào tới đề tài kết hôn, phần lớn người đang ngồi đây đều chưa kết hôn, rất nhiều người còn đang phát sầu vì nhà vì xe, có người ngay cả đối tượng cũng không có, phun tào mỗi ngày bị người trong nhà chộp tới xem mắt.
Loại đề tài này sao có thể không chuyển tới người cùng lớp.
Thẩm Ngật Tây còn đang ở đó thảnh thơi uống rượu, không một lát liền bị điểm danh.
Có người nháy mắt ra hiệu hỏi anh khi nào dẫn người đi lãnh chứng.
Lời này chỉ ai mọi người không cần nói cũng biết, tiệc gặp mặt lần trước tư thái hai người này nhìn như cả đời không qua lại với nhau, lần đó mọi người còn tưởng rằng hai người xong rồi, nhưng hiện tại Thẩm Ngật Tây lại dẫn người theo bên cạnh, tám phần, không phải tám phần, chắc chắn là bên nhau lại rồi.
Bọn họ ở trên bàn ồn ào hỏi Thẩm Ngật Tây khi nào kết hôn mời ăn kẹo mừng, một đám người miệng bô bô, người muốn nói chuyện căn bản không chen miệng vào được.
Thẩm Ngật Tây còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói bên cạnh đã chen ngang.
"Lãnh chứng rồi."
Thanh âm này cơ hồ là từ lúc tiến vào phòng liền không tham dự bất luận đề tài gì, đột nhiên xuyên vào, vẫn là tin tức to đùng như vậy, không khí trên bàn tiệc nháy mắt yên lặng.
Lộ Vô Khả có thể cảm giác được tay Thẩm Ngật Tây đang cầm ly rượu ngắm nghía ngừng lại, rất hứng thú nhìn cô.
Cô quay đầu chống lại đôi mắt anh, trong ánh mắt Thẩm Ngật Tây mang ý mừng thầm, đúng vậy, là ý cười rất thuần túy.
Lúc mọi người đều đang khiếp sợ vẫn là A Thích bên cạnh Lộ Vô Khả phản ứng lại trước.
Cánh tay Lộ Vô Khả bị cô ấy bắt lấy lắc lắc: "Mẹ ơi! Từ khi nào vậy? Lộ Vô Khả cậu lãnh chứng từ lúc nào đấy?!".
Lộ Vô Khả nói: "Sáng nay."
Tiếng nói của cô vừa dứt đám người trên bàn như mới hậu tri hậu giác mà bùng nổ.
"Mẹ nó! Ngật ca thật trâu bò, buổi sáng mưa to đi lấy sổ đỏ à?!"
"Ngật ca lợi hại, chưa tới ba tháng, nhanh chóng ẩn hôn!"
"Thao thao thao! Các huynh đệ có kẹo hỉ ăn rồi!"
chữ hỉ ở đây nghĩa là có thai.
Tề Tư Minh vị này mới khôi phục lại độc thân đã chịu vạn điểm bạo kích: "Cũng đoán được là nhanh thôi, nhưng không nghĩ là con mẹ nó nhanh như vậy, cậu mẹ nó kết hôn thật à?"
Thẩm Ngật Tây nhìn anh ta: "Còn lừa cậu được à? Sổ còn cất ở trong túi tôi nè, nóng hôi hổi, muốn tôi lấy ra cho cậu nhìn một cái không?"
"Mẹ, tôi cự tuyệt."
Mọi người cười ha ha.
Lại có người trêu chọc: "Ngật ca, lãnh chứng xong cao hứng như vậy à? Từ sáng đến giờ còn cất trong túi?".
Thẩm Ngật Tây rầu rĩ cười: "Đây không phải là vì sợ lỡ cô vợ nhỏ không vui một cái, không muốn theo tôi nữa cầm đi ly hôn à.".