Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vu Hi Nhi cũng có tính khí của mình, ai gặp chuyện như vậy cũng không thể không tức giận, một chiếc cuộc điện thoại cũng không gọi cho Hứa Tri Ý, từ ngày đó về sau quan hệ quen thuộc của hai người đột nhiên bị chặt đứt mạnh mẽ giờ như người xa lạ, không ai gọi điện thoại cho người kia.
Vu Hi Nhi dựa vào gương mặt với khí chất độc đáo phong cách trương dương ở trong giới càng ngày càng phong sinh thủy khởi, mấy ngày nay vừa lúc thông cáo của cô đặc nhiều, mỗi ngày ngoại trừ đi làm cũng không có thời gian để cô nghĩ chuyện khác, chỉ là nổi lên một hai năm đầu, cô đã kiếm được không ít tiền, cứ tiếp tục như vậy cô cũng không cần dùng tiền lão Vu để lại cho cô.
Rốt cuộc có ngày cô rảnh rỗi, bị một cuộc điện thoại của mẹ kêu trở về Lan Giang, còn chưa ra sân bay bà đã bảo tài xế đến chờ ở sân bay, nói dễ nghe một chút là với miếng thịt rớt từ người bà, thực tế là sợ cô không nghe lời chạy mất.
Lúc cô hạ cách vừa lúc là buổi tối, giờ này là lúc thích hợp nhất để hẹn ngồi cùng nhau ăn cơm tâm sự, Vu Hi Nhi ngồi lên xe mẹ cô, thấy ghế sau không ai còn trêu chọc hỏi tài xế một câu có phải mẹ cô còn ở công ty phải không.
Tài xế chỉ cười nhạt, nói giám đốc đã tự mình tới chỗ ăn cơm trước rồi.
Vu Hi Nhi hừ cười một tiếng, tin anh mới là lạ, mẹ cô chính là nữ cường nhân, chỉ một giây nhàn rỗi thôi bà cũng cảm thấy là đang lãng phí thời gian.
Kết quả đến nơi thì đúng là mẹ cô đang ở đó, nhưng không chỉ có mình bà, cách bức bình phong, Vu Hi Nhi nghe được tiếng nói chuyện hài hòa với nhau.
Cô vòng qua tấm bình phong đi vào hô một tiếng mẹ, mẹ cô và người đối diện cùng giương mắt nhìn qua đây.
Dáng vẻ người đàn ông mạnh mẽ, ước chừng khoảng ba mươi mấy tuổi, diện mạo anh tuấn lại không mất đại khí, chỉ là nhìn khí thế đó thì không phải người thường.
Hôm nay Vu Hi Nhi mang đôi cao gót đỏ, lớp trang điểm tươi sáng trên mặt cũng chưa tẩy, còn khoác áo Chanel, không giống như người tới gặp khách chút nào.
Trang phục của cô thành công làm mẹ Vu nhíu mi, kéo ghế ra ngồi xuống xong quả nhiên liền nghe bà trách cứ.
"Bảo con chuẩn bị một chút rồi tới, sao lại mặc như vậy mà tới?"
Vu Hi Nhi giống như không thấy ng đối diện người, có gì nói đó.
Cô nói: "Con trực tiếp từ sân bay tới cũng muộn rồi, nếu trang điểm rồi đến lại tốn thêm bao nhiêu thời gian của ngài, hơn nữa trang phục với trang điểm của con không phải rất xinh đẹp à."
Cô nói thẳng ra, ỷ vào hiện tại có người ngoài ở đây mẹ cô sẽ không la rầy cô.
Người đối diện không chỉ bị thái độ cô dọa, ngược lại cười trêu chọc, nói cô gái nhỏ thật sự cá tính.
Vu Hi Nhi nhìn anh ta một cái.
Lúc Vu Hi Nhi xuống máy bay đúng là không biết dụng ý bữa cơm này của mẹ cô, lúc đầu còn tưởng rằng rốt cuộc trong đống công việc bận rộn đó nhớ tới còn có đứa con gái, bớt thời gian cùng nhau ăn bữa cơm.
Hiện tại nghĩ lại sao có thể, mẹ cô đúng là mỗi bữa cơm đều có mục đích, phỏng chừng bữa cơm lúc này đã sắp xếp được mấy ngày, sao có thể rút chút thời gian vàng bạc mà ăn cơm với cô chứ.
Cũng không khó để biết vì sao mẹ cô an bài cô ăn cơm với người đàn ông này, người này trong nhà có tiền có thế, địa vị so nhà cô còn cao hơn chút, đương nhiên nhà cô cũng không kém, nếu không đối phương cũng sẽ không đồng ý ăn cơm với bọn họ, hai bên coi trọng lẫn nhau, đối với mình có lợi, chuyện liên hôn cứ tự nhiên vậy mà thành.
Vu Hi Nhi là con gái bà, đã sớm định trước không có tự do hôn nhân.
Vu Hi Nhi giới thiệu lẫn nhau xong liền như người câm, người sáng suốt đều nhìn ra không phải không biết nói, mà đang biểu lộ không phối hợp.
Nhưng chút kỹ xảo nhỏ của cô đương nhiên không thể đọ lại mẹ Vu, cho dù cô không phối hợp mẹ Vu cũng thành thạo, vẫn có thể làm bữa cơm này hài hòa như cũ.
Bữa cơm diễn ra khoảng hai tiếng, ngoài cửa sổ từ lúc đèn mới lên rực rỡ đã chuyển sang xa hoa truỵ lạc.
Gần đây Vu Hi Nhi bận đến nổi chân không chạm đất, đột nhiên rảnh rỗi xương cốt cả người đều ở kêu gào phải lười, cô ra cửa đứng sau lưng bị mẹ Vu đập vào eo, đột nhiên thân thể thẳng lên.
Cũng chính là lúc này, cửa phòng đối diện mở ra.
Tiếng nói chuyện của đàn ông trung niên truyền ra theo khe cửa, xen vào hành lang không hề hẹp này, hành lang lập tức có vẻ phi thường náo nhiệt.
Vu Hi Nhi tùy tiện nhìn lướt qua, vô ý thức.
Người đối diện đại khái cũng không biết cô ở chỗ này, tầm mắt hai người đột nhiên không kịp phòng ngừa giao nhau, đều sửng sốt.
Cách gần nửa tháng, Vu Hi Nhi lại lần nữa gặp được Hứa Tri Ý, anh ngồi trên xe lăn, xen lẫn trong đám đàn ông trung niên đó, tuy đang ngồi nhưng khí thế không bị người ta đàn áp chút nào.
Hứa Tri Ý vẫn đang nhìn cô, Vu Hi Nhi dời mắt.
Lúc cô quay lại liền thấy mẹ cô cũng thu hồi tầm mắt từ trên người Hứa Tri Ý, giống như bà chỉ là tùy tiện liếc mắt một cái, tiếp tục hàn huyên với người bên cạnh: "Nha đầu này tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cậu bao dung nhiều chút."
Lời này nghe tựa như là đang quở trách con gái mình, thực tế một tầng ý tứ sâu trong đó mọi người vừa nghe liền hiểu.
Vu Hi Nhi đứng bên cạnh mẹ Vu, từ dư quang biết được Hứa Tri Ý vẫn luôn nhìn cô, nhưng cô không quay đầu.
Sau lại đường ai nấy đi, khi Vu Hi Nhi bị mẹ đưa đi Hứa Tri Ý bọn họ còn ở hành lang.
Lần đó trở lại trên xe mẹ nói cô thường xuyên liên lạc với người ta, đối phương rất vừa lòng với con.
Vu Hi Nhi không để bụng mà nói anh ta muốn bị xấu mặt trong nhà à, bị mẹ cô nghiêm khắc giáo huấn, Vu Hi Nhi cho rằng chuyện này cứ vậy đi qua, kết quả mẹ cô lại mở miệng, nói cô đừng đánh chủ ý khác, vô dụng thôi, không ai chọn người cho cô thích hợp hơn bà.
Vu Hi Nhi nghe những lời này đột nhiên quay đầu, cô nghĩ tới ánh mắt mẹ đảo qua Hứa Tri Ý một giây ở phòng bao mới nãy, giữa mày nhăn lại: "Ngài đi tìm Hứa Tri Ý?"
Mẹ Vu cực kỳ ung dung: "Thì sao, cậu ta không nói cho con?"
Bà nói đúng là thú vị, người phụ nữ của mình cũng không biết giữ chặt, vốn cho rằng phải gây sức ép một trận.
Vu Hi Nhi tức giận nói: "Ngài dựa vào cái gì mà đi tìm anh ấy?"
Lời nói không khách khí của cô làm mẹ Vu thay đổi sắc mặt, nhíu mi lại: "Chỉ bằng ta là mẹ con."
"Vu Hi Nhi, con cho rằng ba mẹ con phí công nuôi con lớn như vậy để làm gì, tìm cái môn đăng hộ đối, hữu dụng với sự nghiệp gia đình, vĩnh viễn ổn định và lâu dài so với những cái tình yêu đó của con."
Lúc này Vu Hi Nhi sao nghe được vào đạo lý lớn đó, cô nói: "Ngài để ý làm gì con thích ai yêu ai thì là người đó."
Mẹ Vu nói: "Con cho rằng chỉ bằng tình yêu của mấy cô gái nhỏ là duy trì được cả đời? Vu Hi Nhi con có biết con ngây thơ bao nhiêu không, một người đàn ông với một đôi chân phế có khác gì phế vật, đời này của cậu ta cứ như vậy cũng khó thành tài, ngay cả cậu ta cũng hiểu chuyện này, con thì sao."
Vu Hi Nhi cũng xé rách da mặt: "Con thích anh ấy liên lụy đến là chuyện của con, ngài dựa vào cái gì mà nhúng tay vào? Tự con nguyện ý dán lên cũng không liên quan đến mẹ !"
Cô nói xong liền định mở cửa xe ra.
"Vu Hi Nhi!"
"Đồng cam cộng khổ cảm tình có thể chống đỡ được bao lâu, ba con với ta, cảm tình mấy chục năm, từ cùng nhau gây dựng sự nghiệp đến kết hôn sinh ra con, cuối cùng cũng không phải rơi vào kết cục ly hôn, nếu được làm lại, mẹ con sẽ không lựa chọn ba con, mà là nghe theo an bài trong nhà kết hôn với người môn đăng hộ đối."
"Cho dù là yêu cũng không chống đỡ được, huống chi hiện tại con chỉ là nóng đầu thích, nói khó nghe, khả năng chưa tới một năm, con liền bị cậu ta liên lụy cảm tình với cậu ta đều tiêu hao hầu như không còn."
Lão Vu tính tình tốt, như người hiền lành, Vu Hi Nhi không giống ông.
Cô giống ai đáp án không cần nói cũng biết, tính tình cô quả thực là từ khuôn mẫu của mẹ cô khắc ra.
Cho nên hai người mà tranh chấp, sao có thể không đối chọi gay gắt.
Cô đẩy cửa xe ra, để lại một câu, đương nhiên cũng mang theo giận dỗi, cô nói con và cùng ngài không giống nhau.
Con giống ngài, nhưng chính là con và ngài không giống nhau.
Cô đóng cửa xe lại đi mất.
Hôm đó sau khi xuống xe cô đương nhiên không có đi tìm Hứa Tri Ý, liền gọi điện thoại cho anh cũng không, chính là đang buồn khí sầu không biết đi đâu thì trùng hợp A Thích gọi cho cô, bảo cô cùng nhau đi uống rượu đi.
Cô đón xe đi tới.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Tối hôm đó khả năng vận khí của Vu Hi Nhi không tốt, từ tối nay ăn cơm với mẹ cô mọi chuyện đều trở nên không vừa ý, cô ở Thanh Ba gặp được Chung Lí đã ba năm không thấy, nói là gặp phải, không bằng nói là bạn cô không biết chọn chỗ, chọn chỗ nào không chọn cố tình chọn quán Thanh Ba Chung Lí mở tới.
Chung Lí vẫn là Chung Lí trước kia, là ông chủ nhưng cũng tùy thời có thể ôm đàn ghi-ta lên sân khấu.
Hai người gặp mặt cũng không có nhiều kinh ngạc, cũng không có không thể tiếp thu và xấu hổ như trong tưởng tượng, ngược lại chào hỏi như bạn học cũ, Vu Hi Nhi và Chung Lí đã ba năm chưa từng gặp, năm đó lần thứ hai chia tay dứt khoát, hai bên đều mang theo tuyệt tâm, một cuộc điện thoại cũng không gọi, từ đây biến mất khỏi thế giới của đối phương.
Bên cạnh Chung Lí có cô gái khác, cô ấy thanh tú đáng yêu, tính cách nhìn rất ngoan hoàn toàn khác tính cách cô, thấy Chung Lí có bạn cũ liền lui qua một bên nhường không gian cho bọn họ nói chuyện phiếm.
Đã trôi qua nhiều năm, nguyên nhân chia tay năm đó cũng có thể thoải mái nói ra.
Sao Vu Hi Nhi có thể không biết nguyên nhân Chung Lí chia tay với cô năm đó, chẳng qua hiện tại nghe chính miệng Chung Lí nói ra.
Nếu là Chung Lí trước kia, chắc chắn sẽ không mở miệng, nhưng người không thể luôn trì trệ không tiến, Vu Hi Nhi biết hiện tại Chung Lí không cảm thấy chuyện này có gì không thể mở miệng.
Lòng tự trọng của Chung Lí nặng, Vu Hi chướng ngại lớn nhất giữa Vu Hi Nhi và anh chính là chêch lệch gia đình, nhà cô có tiền, mà nhà Chung Lí gia không chỉ không giàu có, hơn nữa còn tới mức bần cùng, hai người có thể ở bên nhau lâu vậy toàn bằng tức thích trong xương cốt. Nếu lòng tự trọng của Chung Lí không nặng như vậy, lúc ấy bọn họ cũng không đến mức chia tay như bây giờ.
Bạn gái hiện tại của Chung Lí môn đăng hộ đối, tháng sau liền đi kí giấy, Vu Hi Nhi thành tâm nói chúc mừng.
Chung Lí hỏi cô mấy năm nay sống như thế nào, cô nói qua loa đại khái, Chung Lí trầm mặc một lúc, cười, về sau phải tìm một người tốt.
Câu kế anh tiếp chưa nói, nhưng Vu Hi Nhi biết ý ngầm trong đó, phải tìm người tốt hơn anh.
Vu Hi Nhi nói được.
Đêm nay mọi thứ đều như đang đối nghịch với cô, cái gì cũng môn đăng hộ đối.
Sau lại Chung Lí bị nhân viên gọi đi, Vu Hi Nhi vừa uống rượu vừa tàn gẫu với A Thích, A Thích nói trước kia tớ còn cho rằng bạn trai cũ của cậu là tra nam.
Vu Hi Nhi nói tới Chung Lí, một ly tiếp một ly, trong đầu không có gì khác, uống một ngụm mắng Hứa Tri Ý một câu, mắng anh ích kỷ, mắng anh nhát gan, mắng anh có vị hôn thê.
Cô không biết sau lại cô đều đem toàn bộ mắng ra, thẳng đến khi uống choáng rồi mời nằm bò trên bàn, có A Thích ở đây, cô không cần lo lắng đêm nay không có ai quan tâm cô.
Mơ mơ màng màng hình như bị người xuyên qua tay ôm lên, Vu Hi Nhi chỉ cho là bị A Thích nâng lên, định gác lên bả vai cô ấy, kết quả còn chưa gác liền nghe được thanh âm rất quen thuộc.
"Đừng nhúc nhích."
Vu Hi Nhi sửng sốt, chậm nửa nhịp mở bừng mắt, nhìn gương mặt cô muốn dùng móng tay cào nát xuất hiện trước mặt cô.
Nguyên bản biểu tình cô còn vài phần mê mang dần dần chuyển thành căm tức, duỗi tay định đẩy anh ra, kết quả bị anh ôm trở về.
"Anh buông ra!"
Vu Hi Nhi ở trong lòng ngực anh đánh đấm loạn xạ.
"Hứa Tri Ý anh buông em ra!"
Hứa Tri Ý sao có thể nghe cô, mặc cô đánh.
Vu Hi Nhi cái gì cũng mắng, nói năng lỗ mãng, trước mặt anh mắng anh là tra nam, mắng anh vì sao có vị hôn thê còn muốn trêu chọc cô, mắng rất nhiều còn chưa hết giận, lại mắng anh nhát gan, cô còn không sợ mẹ cô đây này.
Tuy rằng trong tiềm thức cô cảm giác Hứa Tri Ý như vậy có chút không thích hợp, nhìn anh như thế nào cũng không giống người như vậy, chính là cô vừa say vừa tức giận, còn quan tâm nó hợp lý hay không hợp lý, càng nói càng nhanh.
Hứa Tri Ý người này dù cô mắng thế nào cũng không tức giận, vì thế Vu Hi Nhi liền tức hơn, rốt cuộc cô cũng là con gái, nói xong câu cuối cùng ủy khuất thương tâm.
Cô tránh không thoát Hứa Tri Ý, vốn dĩ uống rượu xong càng không có sức, sau lại liền nằm liệt trong lòng ngực anh.
Vu Hi Nhi hơi ngửa đầu, nửa khuôn mặt bị giữ trong cánh tay anh, cô quậy mệt rồi, hồi lâu không nói chuyện.
Hứa Tri Ý cũng không buông tha cô, cuối cùng cô bị anh bế ngang lên một phen.
Vu Hi Nhi mơ mơ màng màng, không phát hiện chỗ nào không đúng, cô dựa vào vai anh, hồi lâu mới mở miệng: "Hứa Tri Ý, cô ấy là vị hôn thê của anh, phải không?"
Vừa rồi Hứa Tri Ý đều để cô mắng, hầu như không mở miệng.
Giờ phút này anh mở miệng Vu Hi Nhi mới phát hiện anh ngữ khí rất nghiêm túc.
"Không phải."
Giọng anh lại lạnh vài phần.
"Tối nay gặp ai đó?"
Hai người mới vừa bùng nổ mâu thuẫn sao có thể thẳng thắng nói chuyện, hiện tại cả người Vu Hi Nhi toàn là gai, cô cố ý chọc anh nói: "Không phải anh biết à?"
"Lại nói anh quan tâm em làm gì, Hứa Tri Ý anh không quản được."
Dứt lời cô có thể cảm giác được tay Hứa Tri Ý ôm cô đang buộc chặt.
Nguyên lai anh cũng có lúc tức giận thời.
Nhưng mà như vậy không thú vị, không rên một tiếng nào.
Anh ôm cô đi xuống bậc thang, Vu Hi Nhi mới hậu tri hậu giác không đúng chỗ nào, cô nhìn gương mặt Hứa Tri Ý bình tĩnh không thấy bất luận đau khổ gì, đột nhiên ý thức lại hiện tại anh đang ôm cô đi.
Hứa Tri Ý.
Đi?
Vu Hi Nhi sợ tới mức giật mình, người thanh tỉnh không ít, chăm chú nhìn lên mới phát hiện sắc mặt anh hơi tái nhợt, định xuống khỏi lòng ngực anh.
"Hứa Tri Ý, anh buông ra!".