Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày đó sau khi tỉnh rượu Vu Hi Nhi chỉ nhớ vụn vặt, đúng là không nhớ rất nhiều chuyện, cuối cùng chỉ mơ hồ nhớ rõ Hứa Tri Ý sờ mặt cô, cũng không biết vì sao hình ảnh đó lại khắc ghi vào đầu, sáng hôm nay tỉnh lại tìm Hứa Tri Ý tính sổ, hay đơn thuần là mình tự nghĩ ra, cô mở mắt từ lông mi đan xen nhìn lên trần nhà giây đầu tiên xuất hiện trong đầu là cái này.
Uống rượu xong đầu hơi đau, Vu Hi Nhi nằm trên giường hoãn một lát, sau đó mới chống trán từ trên giường ngồi dậy.
Đây là phòng cho khách nhà Hứa Tri Ý, rất lớn, trước kia cô tới nhà anh đều ở phòng này, cách ba năm trở lại nơi này, Vu Hi Nhi có loại cảm giác quen thuộc.
Quần áo dính mùi rượu trên người đã được thay, bây giờ mặc không phải là áo ngủ bác gái mà trước kia Hứa Tri Ý bảo người làm tùy tiện xỏ lên người cô, mà là váy ngủ cập đầu gối màu trắng không tay.
Vẫn rất bảo thủ, đơn thuần muốn chết.
Vu Hi Nhi giơ tay ngửi ngửi hương vị trên người mình, một chút mùi rượu cũng không có, lại sờ sờ tóc, tay khô ráo.
Tối hôm qua có người giúp cô tắm.
Cô kéo cổ áo mình nhìn xuống, trên người không có một dấu vết nào, cho dù là trên cổ trên vai, ngực hay trên đùi, một chút ấn ký màu đỏ cũng không có.
Không phải Hứa Tri Ý thay.
Không hiểu sao Vu Hi Nhi có chút bực mình, cô xuống giường, để chân trần đi ra khỏi phòng cho khách.
Hứa Tri Ý có bệnh sạch sẽ, Vu Hi Nhi đi chân trần cũng không sợ dơ, cô hoài nghi Hứa Tri Ý người này có khả năng ngay cả góc tường một hạt bụi cũng không tha.
Mặt trời lên cao, trong nhà rất an tĩnh, một mình Hứa Tri Ý ở căn nhà lớn như vậy, ngày thường không thấy cảnh tượng náo nhiệt.
Vu Hi Nhi dẫm lên sàn nhà đi đến cầu thang lầu hai, thang lầu khắc hoa chạm rỗng dưới là phòng khách, từ cửa thang lầu vọng xuống chỉ có thể nhìn đến cửa sổ kính sát đất.
Sáng sớm hôm nay thời tiết bên ngoài rốt cuộc chịu có ít ánh nắng, rất mỏng một tầng nhàn nhạt, nhưng có còn hơn không.
Mí mắt Vu Hi Nhi bí ánh sáng bên ngoài chiếu lên đổ lười, thoải mái híp mắt lại, cô giơ tay đặt trên lan can rồi đi xuống, mở miệng gọi Hứa Tri Ý.
Thanh âm trong phòng khách trống trải vọng lại.
Cô vốn nhìn ánh nắng mặt trời đã lâu, kết quả giây tiếp theo dưới phòng khách nháy mắt làm ánh nắng bên ngoài trở nên mịt mù.
Giọng của một người phụ nữ trẻ tuổi.
Rất ôn nhu mà không nhu nhược, câu chữ rõ ràng chào hỏi cô.
Vu Hi Nhi rũ mắt nhìn về phía âm thanh nó.
Dưới lầu người phụ nữ mặc một chiếc váy liền rất nghệ thuật, hào phóng ưu nhã, chỉ nhìn dung mạo dáng người đã là người phụ nữ rất khí chất.
Dung mạo cô ấy không diễm lệ, nhẹ nhàng thanh lệ, khí chất làm diện mạo đặc biệt có hương vị, trên mặt trang điểm nhẹ.
Vu Hi Nhi không nói năng lỗ mãng, cũng lễ phép gật đầu, hỏi cô ấy: "Tìm Hứa Tri Ý à?"
Khóe môi người phụ nữ nở nụ cười ôn hòa, gật đầu: "Đúng vậy."
Không biết vì sao, bỗng nhiên Vu Hi Nhi thấy trên người người phụ nữ trước mặt có chút bóng dáng Hứa Tri Ý, là người cực kì xứng đôi với Hứa Tri Ý.
"Cô là?" người phụ nữ đó hỏi.
Vu Hi Nhi không muốn để người ta hiểu lầm: "Bạn bè."
Cô cũng chưa gì khác, nghĩ thầm chắc dì giúp việc đi gọi người, cô nghĩ xong là nên đi xuống là tránh đi thì tốt, dưới lầu liền truyền đến tiếng Hứa Tri Ý.
"Sao lại tới đây?"
Ngữ khí không tính đặc biệt quen thuộc, nhưng cũng không quá xa lạ, có thể chạm tới hai chữ bạn bè.
Bước chân Vu Hi Nhi lập tức dừng trên cầu thang.
Tầm mắt cô ấy sớm không dừng ở chỗ cô, nói với Hứa Tri Ý: "Nghe nói anh xuất viện, nên em qua nhìn xem."
"Không cần khách khí như vậy, ngồi đi."
Cô gái đó không lập tức ngồi xuống sô pha, nhìn về lên lầu: "Trong nhà có khách tới? Nếu thật sự không tiện hôm nào em ghé lại nhìn anh."
Trên lầu Vu Hi Nhi nghe vậy liền thấy Hứa Tri Ý theo kia ánh mắt cô ấy nhìn qua đây.
Cô đứng trên cầu thang, ánh mắt đối diện với Hứa Tri Ý.
Hứa Tri Ý ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp cái thảm, thực mau anh thu hồi ánh mắt, giơ tay ý bảo cô gái ngồi xuống: "Không có gì, là bạn bè, ngồi đi."
Là bạn bè.
Nghe lý do thoái thác của Hứa Tri Ý giống cô, Vu Hi Nhi suy nghĩ bọn họ thật đúng là rất ăn ý.
Nhưng sự ăn ý này không hiểu sao làm người chua xót.
Không chờ cô xoay người lên lầu thu đồ chạy lấy người không quấy rầy anh tiếp khách nữa, dưới lầu Hứa Tri Ý đã mở miệng.
"Cô ấy là Vu Hi Nhi." Giới thiệu cho cô ấy xong tầm mắt anh lại rơi xuống người cô.
Hứa Tri Ý nhìn cô, ánh mắt không khác ánh mắt anh nhìn cô gần đây, khách khí lại xa cách.
Cô cho rằng chính miệng anh sẽ giới thiệu cho cô, không ngờ người phụ nữ bên cạnh đã giành mở miệng mở miệng trước, cô ấy mỉm cười nói.
"Vị hôn thê, Chung Sanh."
Vu Hi Nhi sửng sốt.
Ngay từ đầu bầu không khí vi diệu giữ bọn họ chi cô ít nhiều cũng phát giác này có khả năng hai người này vượt qua quan hệ bạn bè, nhưng Vu Hi Nhi chỉ đoán được là bạn gái cũ không đoán được là vị hôn thê.
Nhất thời cô chưa phản ứng lại, sững sờ trên cầu thang.
Hứa Tri Ý vẫn luôn nhìn cô.
Nhưng Vu Hi Nhi không có thất thố, trên mặt không có một tia sơ hở nào, cô vẫn luôn nhìn Chung Sanh.
"Xin chào, nhìn hai người rất xứng đôi."
Đây không phải một câu nói dỗi, ngược lại phát ra từ nội tâm.
Khoảnh khắc đầu tiên nhìn đến cô ấy, cô liền cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi, tính tình chắc cũng hợp nhau.
Nhưng cô thừa nhận bọn họ xứng đôi không có nghĩa là cô thấy thoải mái.
Vu Hi Nhi rất khó chịu, nhưng không viết hai chữ này lên mặt, cũng tươi cười lại: "Tôi lên lầu lấy túi xách đã, sáng nay còn có buổi chụp tạp chí."
Cô nói xong cũng không quan tâm bọn họ nói gì, xoay người đi lên.
Vu Hi Nhi không thay váy trên người, chỉ mặc áo khoác bên ngoài, lấy túi xách rồi đi.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lúc cô xuống lầu hình như Hứa Tri Ý và Chung Sanh đang nói đến vị nghệ thuật gia nào đó, Vu Hi Nhi không hỏi một tiếng, từ lúc Chung Sanh nói là vị hôn thê của anh cô không nhìn Hứa Tri Ý một cái, xách túi ra cửa.
Khi ra tới hiên vừa lúc gặp dì giúp việc cầm bính tưới nước từ bên ngoài về, hình như thấy cô dậy sớm còn bị dọa.
"Cô gái, sao tỉnh sớm vậy, tối hôm qua ầm ĩ đến nửa đêm cũng không chịu ngủ."
Bình thường nếu nghe thấy lời này chắc cô sẽ cao hứng, sẽ hỏi dì tối hôm qua ai bị cô giày vò đến nửa đêm, nhưng hôm nay cô không hỏi.
Dì ấy thấy sắc mặt cô không thích hợp, ý cười bên môi cũng cứng đờ theo, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nhìn vào trong.
Nhìn dáng vẻ này, tám phần mọi người đều biết, chỉ có cô chẳng biết gì.
Dì định mở miệng giải thích gì đó: "Tiên sinh với Chung tiểu thư......" Cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Vu Hi Nhi cũng không hỏi dì nửa câu sau là gì, cầm túi mở cửa đi qua người dì: "Dì, đi trước đây."
Tối hôm qua là tài xế Hứa Tri Ý đến quán bar đón cô về, lúc ấy tài xế đưa cô về nhà cô, nhưng cô cố tình mượn rượu giả điên không chịu xuống xe, cuối cùng tài xế không có biện pháp mới đưa cô về chỗ Hứa Tri Ý.
Cô không lái xe tới, đứng ở cửa lớn gọi xe, nhưng cái địa phương quỷ này qua mấy năm cũng không thay đổi, điện thoại quay nữa ngày cũng không gọi được chiếc xe nào.
Như là trong nháy mắt cô lại về tới buổi sáng ba năm trước đây.
Đó là lần đầu tiên quen biết Hứa Tri Ý, từ nhà Hứa Tri Ý đi ra, khi đó cô cũng đứng ở đây, nửa ngày không gọi được xe, sau đó Hứa Tri Ý lái xe tới đón cô, anh nói, nói là ba cô tạm thời phó thác cô cho anh.
Vu Hi Nhi lại nghĩ tới lão Vu.
Đột nhiên cô nhớ tới lão Với từng nói một câu, lúc ấy cô mới vừa chia tay với Chung Lí, lão Vu bảo cô nhớ thương ai cũng không cần nhớ thương Hứa Tri Ý, không cần đánh chủ ý lên anh, cô muốn thì nói ông tìm cho.
Khi đó Vu Hi Nhi hoàn toàn không hiểu những lời này, nhưng hiện tại cô đã hiểu, bởi vì cho dù là lão Vu, cũng biết anh có vị hôn thê.
Bao gồm cha mẹ anh, lúc ấy ở bệnh viện gặp được cô cũng là biểu tình ngoài ý muốn.
Đồng thời Vu Hi Nhi cũng nhịn xuống ý tưởng xúc động đánh Hứa Tri Ý trong lòng.
Lúc anh có vị hôn thê còn dây dưa với cô rốt cuộc được coi là gì.
Không gọi được xe, hơn nữa tâm như lửa đốt, Vu Hi Nhi trực tiếp cất điện thoại đi bộ.
Rất nhanh có xe từ phía sau đuổi theo, Vu Hi Nhi không quay đầu lại.
Phía sau truyền đến tiếng tài xế hạ cửa sổ xe xuống.
Bước chân Vu Hi Nhi ngập ngừng, thực mau khôi phục tự nhiên, tiếp tục đi tiếp.
Tài xế liền đuổi theo: "Vu tiểu thư."
Vu Hi Nhi dứt khoát từ chối: "Đi về đi."
Mặc kệ người đàn ông sau người nói gì, cô không chịu lên xe, chỉ cần chuyện cô không muốn làm, ai cũng không có cách với cô.
Hôm đó cô đi một đường rất dài, đi ra khỏi khu biệt thự nhà giàu, rốt cuộc nửa tiếng sau gọi được một chiếc xe.
Ngày đó giày cao gót mới mua không quá vừa chân, gót chân bị mài ra máu.
Giống như người vậy, không thích hợp dù cô có muốn cũng không được.
Vu Hi Nhi dựa vào ghế, không hiểu sao chóp mũi chua xót.