Hạ Dương hai tay cầm thẻ chứng minh thư thứ ba nóng hổi mới ra lò, chỉ thiếu nâng lên bàn thờ thắp nén hương, sau đó quỳ xuống cúng bái.
Triệu Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn hắn, tuôn lời đả kích.
“Hạ thiếu gia, cậu đã nhìn ba tiếng rồi, có phải nên để cặp mắt toả sáng của cậu nghỉ ngơi rồi không?” Hắn cầm vỉ đập ruồi bên cạnh đập cái ‘bộp’, đè bẹp con ruồi xanh đậu trên tất Hạ Dương.
Hạ Dương bị doạ nhảy dựng, cúi đầu nhìn thấy liền ghê tởm tái cả mặt.
Hắn cầm khăn tay sống chết cọ cọ chỗ tất, cả giận, “Cậu có biết thứ này có bao nhiêu vi khuẩn không hả, còn dùng lực lớn như thế, hừ, ruột phòi cả ra rồi!” Oẹ, ghê muốn chết!
Triệu Văn Hạo buông vỉ đập ruồi, “Chậc, Hạ Dương à, nhà cậu ấm quá, trời tháng mười hai lạnh thế này vậy mà còn được thấy con ruồi bự như vậy, quả là một gia đình không tầm thường.” Nói xong còn chậc lưỡi, nhìn ngó chung quanh.
Không phải Triệu Văn Hạo mắc bệnh sạch sẽ thích sát sinh, chẳng qua dạo gần đây hắn bị lãnh đạo trực tiếp là Tư Không Viêm Nghiêu hành nhiều quá, cho nên xuất hiện triệu chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Nói thế nào nhỉ, sếp hắn không thích trong thời gian làm việc nghe thấy tạp âm, ừm, hơn nữa cũng rất ghét tiếng ruồi bọ vo ve, trước khi trời chuyển lạnh, tập thể ruồi bọ chuyển vào nhà, cho nên, dù là văn phòng tổng giám đốc sạch sẽ, mùi hương thơm ngát cũng không tránh được bị đôi ba con ruồi lọt lưới chui vào, so (tác giả xài tiếng anh đó các bợn), hắn được phái trọng trách — sau khi tan làm vào phòng tổng giám đốc diệt ruồi, đương nhiên là có tiền tăng ca rồi.
Ông chủ Tư Không Viêm Nghiêu sau khi thấy hắn chỉ tăng ca có một buổi đã diệt sạch ruồi bọ trong văn phòng liền tỏ vẻ vô cùng hài lòng, thưởng cho hắn hẳn một ngàn đồng, đã vậy còn có ý chuyển hắn đến công ty chi nhánh ở thành phố C làm quản lý, nhưng mà chuyện này vẫn chưa quyết định chính thức, dù sao hắn vẫn là người mới đến không thể mới hơn.
Hạ Dương vẻ mặt bội phục nghe hắn khoe chiến tích (đập ruồi) vinh quang, trong lòng liên tục dựng thẳng ngón tay cái.
Anh hai thiệt trâu bò, anh hai thiệt khủng khiếp, anh hai thiệt uy vũ, anh hai tuyệt đối là thần tượng đời này của mình, thần tượng duy nhất….Tuyệt đối là duy nhất!
Triệu Văn Hạo bị vẻ mặt sùng bái của Hạ Dương làm cho tự tin dâng trào, còn chưa kịp thổi gió thêm vài câu, đã bị hắn phát ngôn một câu đạp thẳng vào hố đen —
Hạ Dương nói như vầy, “Chuột à, có phải ông chủ cậu có ý đồ gì với cậu không? Nếu không sao lại thưởng cho cậu nhiều Mao gia gia thế?” Vừa nói vừa nháy nháy mắt, biểu tình muốn bao nhiêu đáng khinh liền có đủ bấy nhiêu.
‘Rầm’ một tiếng trời đất rung chuyển, đánh cho Triệu Văn Hạo cháy đen thui.
Hạ Dương cười đến đẹp đẽ, đắc chí hừ hừ, ai bảo cậu khoe khoang với mình, ai bảo cậu được anh hai cho tiền tiêu vặt, hắn lớn từng này rồi chưa được anh hai cho một đồng nào đâu!
Hắn nghĩ vậy quả thực đã oan uổng Tư Không Viêm Nghiêu rồi, sinh nhật, lễ tết hằng năm, còn cả lễ tảo mộ, Tư Không Viêm Nghiêu cũng không quên nhắc nhở thư kí mua quà cho người nhà y, khụ, còn chuyện lễ tảo mộ tặng quà gì thì…Chỉ có Khúc Tân thư kí của Tư Không Viêm Nghiêu là rõ ràng nhất, chỉ cần biết giá trị không nhỏ là được rồi.
Cái tên Hạ Dương này còn nhỏ mọn lầu bầu, anh hai bất công, anh cư nhiên coi trọng Chuột! Cậu ta mập như thế, nào được đẹp trai như em!
Tại tầng tập đoàn Tư Không, Tư Không Viêm Nghiêu đang nghe cấp dưới báo cáo công tác hắc xì một cái, y rút khăn ướt xoa xoa, mặt nhăn mày nhíu, nhất định là Hạ Dương đang lén lút nói xấu y rồi, vì sao hả? Những người khác nào có ai dám! Hơn nữa, không biết người một nhà đều có khả năng cảm ứng sao, nếu là anh của y Tư Không Đặc Dương nói xấu y, vậy thì tai y sẽ nóng lên, đây đều là chuyện thực tiễn đã trải qua, ừm, khoa học không thể giải thích được!
Hạ Dương nhìn đồng hồ treo trên tường, ném áo khoác về phía Triệu Văn Hạo đang ngồi trên sofa, nói, “Sắp mười giờ rồi, cậu không định về nhà à?” Tên này tan làm xong liền chạy đến nhà hắn giả bộ dễ thương, dỗ mẹ hắn đến là vui vẻ, nếu nhà hắn mà có con gái, nhất định sẽ bị tên này lừa về làm bà xã mất!
Triệu Văn Hạo thở dài, cầm áo khoác, “Hạ thiếu gia, cậu thiệt đáng ghét!” Nói xong giậm chân rời đi.
……..Lúc này đổi thành Hạ Dương vẻ mặt như bị sét đánh, một tên đàn ông béo tốt nặng kg, cao , làm bộ giậm chân uốn eo như phụ nữ, cái ngực kia còn rung rung lên…Thiệt quá kinh khủng! ( ⊙ o ⊙)
Sáng hôm sau, Hạ Dương thu xếp đồ đạc vào balo, vui vẻ đi ra khỏi phòng, quyết định xuống lầu ăn bữa sáng, sau đó đi thẳng tới nhà ga.
Đáng tiếc, hắn vừa mới xuống lầu đã bị mẹ đứng chặn ở cầu thang.
Hạ Dương túm chặt balo, khẩn trương hỏi, “Mẹ, mẹ muốn làm gì?”
Phu nhân Khúc Tân Hồng như có bàn tay ma thuật xoè ra một tấm ảnh, bĩu môi chỉ chỉ, “Này, đi xem mắt.”
Hạ Dương đau khổ cầu xin, “Mẹ, con có thể không đi được không? Mẹ đừng sắp xếp các cuộc xem mắt cho con nữa được không? Có phải con không tìm được đối tượng đâu, hơn nữa…Đây là một người đàn ông mà?”
Khúc Tân Hồng mặc kệ hắn, bà xụ mặt, dáng vẻ rõ ràng là đừng mong thương lượng.
“Nếu trước hai mươi lăm tuổi mà con còn chưa kết hôn, mẹ sẽ đoạn tuyệt với con!”
Hạ Dương nhún vai, “Dù sao đến lúc ấy mẹ cũng không nỡ đâu, mẹ, con đã nói hơn tám trăm lần rồi, nếu con muốn kết hôn, nhất định con sẽ tìm phụ nữ, mẹ có thể mang tấm ảnh này đi được rồi đó.” Mẹ nhàm chán không có việc gì làm, cứ thích chơi trò sưu tầm ảnh chân dung hoài.
Khúc Tân Hồng nhăn đôi mày liễu thanh thoát, bất mãn nói, “Vì sao không tìm đàn ông? Con giai à, nghe mẹ nói nè, mẹ cởi mở tiến bộ lắm, nam nữ đều như nhau, có thể lấy về là được rồi.”
Hạ Dương thở dài, ngồi xuống bàn ăn, cầm đũa xiên ba cái bánh bao thịt, đưa trước miệng cạp cạp.
Hắn vừa ăn vừa nói, “Mẹ à, dù là đàn ông cũng sinh được con, nhưng tỷ lệ ấy nhỏ lắm, mẹ không sợ nhà họ Hạ chúng ta đoạn tử tuyệt tôn sao! Mẹ làm vậy sau này con biết đối mặt với liệt tổ liệt tông nhà họ Hạ thế nào!”
Khúc Tân Hồng chớp mắt mấy cái, cũng có chút rối rắm. Lời của con giai rất đúng, bà sốt ruột mong con giai kết hôn, chẳng phải vì mong có cháu ôm sao? Ngộ nhỡ tìm trúng đàn ông, vậy thì giấc mộng có cháu ôm không biết khi nào mới thành hiện thực.
Hạ Dương vừa thấy mẹ dao động liền thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc tránh được một kiếp.
“Không đúng, con đừng kiếm cớ, dù có không tìm đàn ông thì hôm nay cũng phải đi gặp mặt người này.” Bà ném một phát cái ‘bộp’ vào bên cạnh bát cháo của Hạ Dương.
Hạ Dương cúi xuống nhìn nhìn, cảm thấy hơi quen mắt, không khỏi hỏi, “Ai đây ạ?”
Khúc Tân Hồng ngồi xuống, múc một bát cháo kê, chậm rãi xúc từng muỗng nhỏ, sau mới nói, “Đàn em học cùng trường đại học với con, giờ đang học năm bốn.”
Một ngụm cháo phun ra, Hạ Dương vội vàng cầm khăn lau miệng, mở to hai mắt, ngón tay run run chỉ vào mẹ, “Đây đây đây đây….Mẹ mẹ mẹ mẹ…Sao mẹ lại có thể như thế?” Còn chưa tốt nghiệp đại học đã bị mẹ nối dây tơ hồng, đứa nhỏ này thiệt đáng thương.
“Sao lại không thể? Mẹ nói cho con biết, mẹ và mẹ nó là bạn bè, thằng bé này ổn lắm, mẹ thấy nó rất hợp với con.” Bà cầm ảnh chụp lên nhìn nhìn, càng nhìn càng ưng cái bụng.
Hạ Dương thở dài, nhận mệnh, hôm nay hắn mà không đi xem mắt, thể nào mẹ cũng không cho hắn ra ngoài.
“Dạ dạ dạ, con đi là được chứ gì, gặp mặt ở đâu?”
Khúc Tân Hồng nghe hắn đồng ý, cười nói, “Đợi lát nữa mẹ đi cùng con, cho con khỏi tìm cách chọc giận đuổi người ta đi!” Nói xong, bà liếc xéo hắn một cái, còn tặng thêm một ánh mắt khinh thường.
“…” Hạ Dương hết nói, xong, lần này đến cả trốn đi cũng không được.