Hạ Dương Chết Vì Vênh Váo Như Thế Nào

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hạ Dương bị mẹ xách tai về phòng, “Ranh con, đi thay quần áo!”

Hạ Dương vốn định mặc bộ quần áo thể thao màu xám đi, kết lúc chuẩn bị ra cửa bị mẹ phát hiện, bà nói hắn ăn mặc quá tuỳ tiện, không thích hợp đi xem mắt.

Hắn mở tủ quần áo, bất đắc dĩ quay đầu nhìn mẹ đại nhân của hắn, chớp mắt mấy cái, vô tội nói, “Mẫu hậu Nhi thần chỉ có quần áo kiểu đấy, đổi cũng chỉ đổi màu thôi.”

Khúc Tân Hồng vừa nhìn liền nhướn mày, con bà ngoài quần áo thể thao cũng chỉ có quần áo thể thao, đến cả trang phục dạo phố cũng có rất ít.

Bà nhìn lướt qua hai bộ quần áo mùa đông trong tủ, vươn ngón tay, “Đây, mặc quần bò, áo khoác da.”

“…Mẫu hậu, người muốn nhi thần lạnh chết ư ” Hạ Dương vẻ mặt cầu xin, có biết vì sao hắn mặt quần áo thể thao mà vẫn không lạnh không? Bên trong hắn mặc hai lớp áo giữ ấm đó, nhưng mà…Cái quần bò kia là mặc vào mùa xuân đi? Còn cái áo khoác da kia thì ngoài mặc một lớp áo sơ mi mỏng bên trong ra thì không thể mặc thêm áo nào khác, mẹ muốn hắn chết rét à? Dù hắn có không nghe lời cũng không thể nhẫn tâm đông chết hắn chứ!

Khúc Tân Hồng liếc xéo một cái, Hạ Dương liền mau chóng nuốt hết oán giận vào bụng, đóng cửa, thay quần áo.

Được rồi, đi đường đã có ô tô, chỗ xem mặt cũng có điều hoà, dù mặc ít cũng không bị cảm lạnh đâu, hắn tự an ủi mình.

Cơ mà hắn đã quên, hắn không phải mỹ nữ chân dài trời lạnh âm mấy độ vẫn có thể mặc quần tất váy ngắn đi dạo phố, hắn là một anh đẹp giai chân dài trời lạnh phải mặc áo phao dày cộp, hơn nữa sau khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, trên cơ bản Hạ Dương sẽ tiến vào thời kì ‘Ngủ đông’, ừm…Chính là lười ra khỏi cửa, chôn mình ở nơi ấm áp thoải mái.

Khách sạn ngắm cảnh Cảnh Táp, nhà hàng tây tầng .

Hạ Dương xuống xe, còn chưa vào thang máy đã hắt xì mấy cái.

Khúc Tân Hồng rút giấy ăn đưa cho hắn, ánh mắt đầy vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhắc nhở, “Con nhìn con xem, lớn đùng rồi còn dễ nhiễm bệnh như thế!”

Hạ Dương bĩu môi, xoa xoa cái mũi đã hơi đỏ lên.

“Mẹ, đầu con choáng quá.” Hạ Dương hít hít mũi, cảm thấy mình nhất định là không bị ngu, vì sao à? Bởi vì chỉ có ai ngu ngốc mới không sinh bệnh thôi.

Ít nhiều cũng là con trai bà dứt ruột đẻ ra, cho nên dù ghét bỏ cái tính hâm hâm dở dở như tên thần kinh của Hạ Dương, bà vẫn rất lo cho hắn.

“Hay là mình đi về?” Khúc Tân Hồng một tay ôm cánh tay hắn, một tay cầm ví da, nghiêng đầu nhìn hắn.

Hạ Dương lắc đầu, tỏ vẻ không có vấn đề gì.

Sau khi bị một trận bệnh nặng hồi năm nhất tiểu học, hình như đã hơn mười năm Hạ Dương chưa bị ốm rồi…Hơn nữa, lần bệnh này đến có vẻ hung hăng vô cùng.

u

Khúc Tân Hồng vẫn tin tưởng thân thể con mình lắm, bởi vì con bà tốt xấu gì cũng cao lớn như vậy, sao có thể yếu đuối bị bệnh tật đánh bại cho được!

Hạ Dương hợp cảnh hắt xì ba phát, ngực cũng rung đến phát đau.

“Mẹ, bên kia à?” Hắn hai mắt phượng ướt nước, nhếch môi hướng về phía cách đó không xa, rồi quay đầu nhìn mẹ mình.

Khúc Tân Hồng vừa nhìn, trên môi liền nở nụ cười xán lạn, bà giẫm trên đôi giầy cao gót phân ‘cộp cộp cộp’ đi tới.

Hai mẹ con đang ngồi thấp giọng nói chuyện nhìn thấy bà liền mau chóng đứng dậy.

Phu nhân mặc áo khoác lông chồn nhiệt tình kéo tay Khúc Tân Hồng, cười nói, “Thật không ngờ, tôi còn tưởng con bà chạy trốn chứ!”

Khoé môi Khúc Tân Hồng hiện lên nụ cười yếu ớt, bà quay đầu trừng Hạ Dương một cái, sau đó cười híp mắt với phu nhân cao quý kia, “Đây là con trai bà à, cũng rất đẹp trai!”

Chàng trai đứng bên cạnh cười chào hỏi Khúc Tân Hồng, “Chào cô, cháu là Lý Đông.”

Hạ Dương cúi đầu, nghe thấy Lý Đông nói chuyện liền ngẩng đầu lên nhìn nhìn, ừm, đàn em này chưa gặp bao giờ, không biết.

Lý Đông không ngờ đối tượng xem mắt hôm nay là Hạ Dương, thấy hắn không nhận ra mình bèn lén rút điện thoại nhắn tin cho Văn Nhân Minh Húc.

“Người anh em, mau tới cứu mình, mẹ mình bắt mình đi xem mắt!!!!!”

Hạ Dương dưới ánh nhìn chăm chăm của mẹ đành không tình nguyện tiến lên bắt chuyện.

Bốn người ngồi đối diện, mẹ Lý Đông phu nhân Lục Cầm nhìn Hạ Dương từ trên xuống dưới, càng nhìn càng vừa ý.

“Hạ Dương tốt nghiệp rồi phải không, cháu tính làm gì?” Cậu này là con trai độc nhất của thị trưởng, về sau nhất định sẽ rất có tiền đồ. Nếu hôn sự này mà thành công, vậy nhà bọn họ coi như có quan hệ với quan lớn rồi!

Hạ Dương sụt sịt, giọng nói mang theo âm mũi có vẻ mềm mềm.

“Còn chưa tính gì ạ, trước đi chơi loanh quanh. Úi…” Còn chưa nói hết hắn đã bị mẹ thò tay xuống bàn nhéo mạnh đùi, đau đến nỗi hắn phải nhe răng nhếch miệng.

Lý Đông nhìn dáng vẻ tội nghiệp của hắn không khỏi thấy đáng thương, vừa định mở miệng an ủi đôi câu, di động vang lên.

Nhìn ra thì thấy, là tin nhắn của Văn Nhân Minh Húc trả lời hắn.

“Xem mặt tốt quá còn gì? Ai bảo cậu quan hệ nam nữ bừa bãi cho nên mới bị cô bắt đi?” Từng câu từng chữ lộ rõ vẻ vui sướng khi người gặp hoạ.

Hai ngón tay của Lý Đông thoăn thoắt di chuyển, tạch tạch nhắn chữ, gửi đi.

“Lần này không phải tuỳ tiện ứng phó là được đâu, là Hạ Dương đó! Hạ Dương học cùng trường tụi mình đó!”

Lý Đông bĩu môi gửi tin đi, gửi xong mới thấy có gì không ổn, hắn ngẩng mặt lên liền thấy, hai vị phu nhân đang trừng mình, còn Hạ Dương thì vẻ mặt buồn ngủ nhàm chán.

Hắn cười gượng hai tiếng, hỏi, “Sao vậy ạ?”

Lục Cầm đạp hắn một cái, cười nói, “Cô Khúc của con đang hỏi con, học hành có bận không.” Nói xong bà còn lườm hắn một cái, đúng là không biết điều, đi xem mắt còn dám nhắn tin!

Lý Đông lắc đầu, “Không bận ạ.”

Khúc Tân Hồng vừa nghe hắn nói vậy, lập tức quay đầu trừng Hạ Dương, “Thế sao lúc ấy con bận đến mức không có thời gian về nhà?” Bà có trực giác là con bà vì trốn bà nên mới không về.

Hạ Dương trợn mắt, hắt xì thêm một cái, than thở, “Mỗi khoa mỗi khác, mẹ suy nghĩ nhiều rồi.” Có ai hiểu mẹ bằng con, hắn biết thừa cái tính hẹp hòi của mẹ rồi.

Lý Đông ở bên cạnh cười nói, “Đúng đúng, anh Hạ Dương không học cùng ngành với cháu, ngành của cháu chỉ cần học đủ học phần là có thể đi thực tập trước rồi, cho nên năm bốn cơ bản là không có bài vở gì.”

Hạ Dương nhướn mày, khẽ gật đầu, không tồi, ăn nói khéo lắm, biết giúp hắn xoa dịu mẹ.

Lý Đông thấy cặp mắt phương mờ hơi nước của Hạ Dương nhìn mình khẽ hiện ý cười, khuôn mặt liền nóng lên, tim đập thình thịch, hắn nuốt nước miếng, đột nhiên hắn cảm thấy, đàn anh này kỳ thực rất đẹp trai, hơn nữa bình thường đều không nghe thấy anh ta gây ra chuyện gì xấu, chắc vẫn còn là xử nam….

Đúng lúc hắn đang miên man suy nghĩ, di động vang lên, tuy nhiên lần này không phải tin nhắn, mà là một cuộc gọi.

Chuông điện thoại vừa vặn cắt ngang ánh nhìn chằm chằm mãnh liệt của hắn dành cho Hạ Dương, Lý Đông nghe điện, “Cái gì? Nói mau.” Bây giờ hắn thấy xem mắt với Hạ Dương cũng không có gì xấu, còn có chút ghét bỏ người gọi điện tới làm phiền hắn đi xem mắt.

Văn Nhân Minh Húc đầu dây bên kia sắc mặt âm u, ngón tay nắm vô lăng trắng bệch.

Y lạnh lùng nói, “Không phải cậu nói mình đến cứu cậu sao?”

Lý Đông sửng sốt, giờ mới nhận ra người gọi đến là Văn Nhân Minh Húc, hắn quay người che điện thoại nói. “À, mình thay đổi ý định rồi, bao giờ xong việc mình sẽ gọi cho cậu, cúp máy đây!”

“…” Nghe tiếng ‘tút tút tút’ từ đầu dây bên kia truyền tới, Văn Nhân Minh Húc đấm một quyền vào vô lăng.

Giỏi lắm, Hạ Dương, anh vậy mà dám chạy đi xem mắt khắp nơi, đã có một lần rồi, còn dám đi tiếp lần nữa, ai cho anh cái gan đó hả! (Mẹ anh chứ ai:v)

Càng nghĩ càng giận, Văn Nhân Minh Húc rút điện thoại gọi lại.

Lý Đông đang tìm cách làm thân với Hạ Dương, di động lại kêu.

Nhìn tên người gọi tới, vẫn là Văn Nhân Minh Húc, hắn không khỏi có chút bực mình, “Gì vậy? Đã bảo cậu mình bận rồi mà!”

Văn Nhân Minh Húc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chém Lý Đông thành tám khúc.

Y hít sâu, kiềm chế cho giọng mình không quá nóng nảy, nói, “Vừa nãy có người đến nhà trọ tìm cậu, là một người phụ nữ đang mang thai.”

Lý Đông choáng váng, “Ai? Ai mang thai tới tìm mình cơ?” Hắn nói hơi lớn, ba người ngồi ở đây đều nghe rõ ràng.

Hạ Dương mở bừng mắt, môi bắt đầu toét ra.

Khúc Tân Hồng khẽ nhíu mày, mặt mũi nhìn thì sáng sủa, không ngờ cũng chỉ giống mấy thằng công tử quan hệ bừa bãi ngày nay! So ra vẫn là Hạ Dương nhà bà ngoan.

Phu nhân Lục Cầm rõ ràng cảm giác được Khúc Tân Hồng tức giận, không khỏi xấu hổ đạp chân Lý Đông, trừng hắn.

Văn Nhân Minh Húc nghe thấy hắn thốt ra một câu như vậy liền cười lạnh, hừ, để coi cậu còn dám có tâm tư với Hạ Dương nữa không! Dám cướp người của tôi à, nhãi ranh như cậu còn non lắm!

“Cậu đừng sốt ruột, mình nghĩ chắc là con dâu của ông quản túc nhà trọ chúng ta thôi.” Nói xong liền cúp máy cái rụp.

Lý Đông há miệng, cứng ngắc buông di động, động tác này của hắn % là vì bị Văn Nhân Minh ném bom, nhưng trong mắt mẹ hắn và Khúc Tân Hồng lại bị biến tính.

Sắc mặt Khúc Tân Hồng không tốt lắm, bà miễn cưỡng cười, nói với Lục Cầm, “Ừm, tôi còn có chút việc, phải đưa Hạ Dương về trước rồi.”

Hạ Dương vừa nghe mẹ nói vậy, tinh thần lập tức tỉnh táo, cười với Lục Cầm, “Cô và Lý Đông nhìn có vẻ cũng đang có việc gấp, chúng ta gặp lại sau nhé.”

Lục Cầm lúc này cũng không thể không biết xấu hổ giữ người ta ở lại, chỉ có thể gật đầu, cười với hai mẹ con họ, “Vậy đi, cháu và Đông Đông gặp nhau sau.” Nói xong còn quay đầu trừng Lý Đông cái nữa.

Lý Đông khổ không nói nên lời, đành phải cười cười theo. Trong lòng hắn đã sớm mắng đến tưng bừng, Văn Nhân Minh Húc cậu là đồ phúc hắc, rốt cuộc thì cậu muốn làm gì hả! Hại chết mình rồi!

Truyện Chữ Hay