Chương : Đi Thượng Hải
"Thì ra là vậy, nói như vậy nghĩa là anh thích Điệp Mộng tỷ. Nếu như ngày đó anh không đi Prague thì anh với chị ấy đã thành đôi, và sau khi tốt nghiệp đại học, hai người còn có thể tiến đến hôn nhân đúng không?" Ba người dùng vừa bữa xong là Điệp Mộng liền đi về. Còn Ngô Vũ Phàm thì dẫn Phiêu Tuyết đi uống cà phê.
Cô nhìn vào tách cà phê của Vũ Phàm một chốc rồi lại nói: "Em nhớ trước đây Phàm ca rất thích uống matcha latte, ăn bánh Tiramisu, nhưng sau khi anh trở về thì anh chỉ uống Cappuccino, ăn bánh Vanilla. Phàm ca nè, anh yêu Điệp Mộng tỷ rất chân thành."
"Phải, anh cứ như bị trúng độc của cô ấy, mà thuốc giải thì chỉ có Điệp Mộng thôi. Đáng tiếc quá, bây giờ Điệp Mộng không còn yêu anh nữa. Anh kiên trì ở Prague lâu như vậy, chỉ vì hi vọng có thể quay về gặp cô ấy sớm hơn nhưng thật đáng tiếc." Anh uống một ngụm cà phê, cười khổ.
Phiêu Tuyết đau lòng nắm lấy tay Vũ Phàm: "Phàm ca, em sẽ giúp anh."
Cô thấy anh ngẩng đầu lên nhìn cô bằng đôi mắt đầy khó hiểu thì mỉm cười: "Điệp Mộng tỷ đã chia tay với tên Chiến Thiên Hạ kia rồi, phần còn lại thì phụ thuộc vào anh đấy, Phàm ca. Em có thể thấy được Điệp Mộng tỷ vẫn còn tình cảm với anh, chỉ là chị ấy cần thời gian để lấy lại cảm giác ngày ấy thôi."
"Là vậy à?"
"Đúng vậy, nếu như chị ấy không có tình cảm gì với anh thì chị ấy sẽ không gọi món anh thích ăn, không uống matcha latte mà anh thích, không gọi loại trái cây kiwi mà anh thích ăn, cũng không từ chối đi gặp anh, càng không vì nhìn thấy anh mà bối rối." Phiêu Tuyết kể hết những điều mình nhận ra cho anh nghe.
"Thật chứ? Nhưng vậy thì tại sao mỗi lần anh hẹn Điệp Mộng ra ngoài thì cô ấy đều từ chối, anh cố gắng thế nào cô ấy cũng không nhìn thấy?" Vũ Phàm trông rất ảo não.
Phiêu Tuyết cầm tách cà phê nhấp một ngụm, sau đó nói một câu không đầu không đuôi: "Điệp Mộng tỷ hiện đang chơi Thiện Nữ U Hồn, server Đế Đô Phong Vân, tên ID là Điệp Mộng Vị Tỉnh. Anh phải cố gắng nắm giữ cơ hội này đấy. Em về trước, em còn phải đưa bữa tối cho Tiêu Nại nữa." Dứt lời, cô đứng dậy ra về.
Ngô Vũ Phàm nghe cô nói xong, ngồi lại trên sô pha một lúc rồi cũng đứng dậy tính tiền. Anh vừa mới móc ví tiền ra thì nghe thấy tiếng người phục vụ: "Thưa anh, vị tiểu thư khi nãy đã thanh toán giùm anh rồi. Cô ấy còn nhờ tôi chuyển lời lại là - Cơ hội chỉ có một lần, mong anh hãy cố gắng giữ lấy nó, đừng bỏ lỡ, bằng không thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa đâu."
Phản ứng đầu tiên của Vũ Phàm là sững sờ, nhưng rồi anh mỉm cười nhìn người phục vụ: "Cảm ơn cô, tôi biết rồi." Sau đó anh rời đi.
"A lô, Tiêu Nại, anh đang ở đâu?"
"Bây giờ anh đang trên đường về nhà."
"Ừm, vậy em về nhà đợi anh. Em mới trò chuyện với bạn một lúc nên không mang cơm về ngay cho anh được." Phiêu Tuyết ngồi trên taxi gọi điện thoại với Tiêu Nại.
"Không sao, đúng lúc anh vẫn chưa ăn tối."
"Em mang về hâm lại cho anh."
"Được."
"Cứ như vậy trước đi, bây giờ anh đang lái xe mà, không tiện nói chuyện điện thoại đâu."
"Ừm."
Sau đó cả hai người cúp máy cùng lúc.
Phiêu Tuyết về đến nhà, đem cơm thịt bò ra hâm nóng lại. Cô còn làm thêm canh cà chua nấu trứng với rau xào thịt băm cho anh nữa.
Khi Phiêu Tuyết làm xong, vừa bưng đồ ăn lên bàn thì nghe thấy tiếng mở cửa và đóng cửa, cô không quay đầu lại: "Anh về rồi."
"Ừm." Tiêu Nại thay giày vào nhà.
"Em mang cơm thịt bò về cho anh này, so với cơm rang thì cơm thịt bò vẫn khá hơn một chút. Em còn xào rau thịt băm với nấu canh cà chua trứng nữa đấy. Cũng may là hôm nay trước khi đi em đã rửa rau sẵn rồi, còn thịt thì em mới mua ngày hôm qua nên mất không nhiều thời gian lắm." Đang nói giữa chừng thì cô bị anh ôm từ đằng sau.
"Ừm, phu nhân thật đảm đang."
"Vậy phu quân có thưởng cho em không?"
"Thưởng à..." Tiêu Nại xoay người cô về phía mình, mặt đối mặt: "Phần thưởng cho em là cái này."
Nói rồi anh cúi đầu hôn Phiêu Tuyết, một nụ hôn thật bá đạo, có điều cô chỉ hơi thở dốc một chút thôi. Mãi cho đến khi Phiêu Tuyết không thở nổi thì Tiêu Nại mới rời khỏi bờ môi cô: "Thích không?"
Mặt cô đỏ bừng, đánh vào người anh một cái: "Đáng ghét, anh mau ăn cơm đi, không thì sẽ nguội mất!" Nói rồi chạy vào nhà trốn mất tăm.
Tiêu Nại cười mỉm nhìn bóng lưng Phiêu Tuyết, sau đó lắc đầu ngồi xuống bàn bắt đầu dùng bữa tối.
Đợi Tiêu Nại dọn dẹp, rửa bát xong thì Phiêu Tuyết đã không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
Anh mở cửa phòng ra, thấy cô đang chống tay, dựa vào chiếc tủ đầu giường ngủ thì mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đến bên cạnh bế cô lên, chầm chậm bước tới giường.
Tiêu Nại giúp Phiêu Tuyết đắp kín chăn rồi mới rời phòng, anh quay lại phòng khách, tiếp tục công việc trên máy tính.
Ngày hôm sau, lúc Phiêu Tuyết đang ăn bữa sáng cùng Tiêu Nại thì anh đột nhiên nói: "Ngày mai anh phải đi Thượng Hải một mình, chắc tầm ngày mốt sẽ về."
Cô bỏ bánh mì trong tay xuống: "Vậy thì mai em sẽ ở ký túc xá, mấy ngày nay em cũng có chuyện phải làm. Anh đi Thượng Hải phải chú ý an toàn đó!"
"Yên tâm đi." Anh nắm lấy tay cô đáp.
Ăn điểm tâm xong thì Phiêu Tuyết bắt đầu chuẩn bị một ít quần áo giúp Tiêu Nại, còn anh thì ở trong bếp rửa bát. Đúng lúc đó điện thoại cô bỗng dưng reo lên.
"A lô, cái gì!? Anh đã chinh phục được Điệp Mộng tỷ! Khi nào sẽ tổ chức hôn lễ? Ngày mốt à? Được, em nhất định sẽ tham dự đúng giờ." Phiêu Tuyết cúp điện thoại rồi tiếp tục sắp xếp quần áo cho anh.
Sau đó Tiêu Nại đi vào, thấy cô vui vẻ thu xếp quần áo cho mình mà dở khóc dở cười, ôm chầm lấy cô từ phía sau: "Vi phu vừa đi là phu nhân đã vui như thế."
Phiêu Tuyết nhất thời chưa kịp phản ứng, qua một hồi sau mới nhận ra, có chút ngốc manh trả lời: "Không phải đâu, em vừa mới nhận được một cuộc điện thoại của người bạn, nói là chỉ cần thêm vài bước nữa thì anh ấy hoàn toàn có thể giữ lấy người mình thích."
"Thì ra là vậy." Tiêu Nại gật đầu đã hiểu, còn nói thêm: "Vậy xem ra lần này làm bà mối cũng không tệ lắm."
"Đúng vậy, cũng được mà." Phiêu Tuyết gật đầu điên cuồng.
Kế đó Tiêu Nại tiếp tục cưng chiều ôm cô hoài không buông, cho đến khi gần đến giờ mới chịu thả người. Anh nói muốn dẫn Phiêu Tuyết cùng đi đến sân bay, đợi cho đến khi cô thấy Tiêu Nại bước vào phòng cách ly thì lái chiếc SUV của anh ra về.
-oo-
(•Sam•): lúc tui đọc bộ truyện gốc, mặc dù rất đồng tình với Vy Vy nhưng tui vẫn thấy tội cho Điệp Mộng, nên tui có cảm giác thực thỏa mãn ( =ω=)..nyaa