Trans + Edit: M1NO
Trans: Bản manga chapter 1 Việt hóa đã ra mắt, mọi người có thể xem ở phía ghim ở bình luận!
----------------------
Bóng đêm đã bao trùm cả thành phố Kokonoe. Từ hướng tây, một chiếc trực thăng bay ngang qua bầu trời. Lớp ngụy trang tối màu cùng hệ thống chống va đập hiện đại khiến nó hoàn toàn hòa lẫn vào bầu trời đêm. Cho nên rất khó để có khả năng có ai đó trên mặt đất phát hiện ra chiếc trực thăng này.
Chiếc trực thăng chở năm người. Trong đó có một cô gái trong bộ blouse trắng ngồi đối diện với hai vệ sĩ trang bị súng trường tự động. Mặc dù đang ở Nhật Bản thanh bình, nhưng không khí trên trực thăng căng thẳng như thể họ đang ở giữa chiến trường vậy.
Hai vệ sĩ đó là những quân nhân thuộc lực lượng tinh nhuệ, được tuyển chọn từ những người lính ưu tú được huấn luyện để chống khủng bố. Lý do cần đến những chuyên gia như vậy là vì thứ được vận chuyển cùng họ ở trong khoang hàng.
Bên trong khoang hành lý, một thùng chứa nhỏ được cố định bằng nhiều dây đai. Vật thể bên trong khiến tất cả mọi người đều căng thẳng, như vô hình thu hẹp không gian vốn dĩ đã chật hẹp của chiếc trực thăng này.
Người lính trẻ tuổi nhất không thể chịu đựng được thêm sự ngột ngạt này nữa.
“Nhìn những biện pháp an ninh nghiêm ngặt thế này, cứ ngỡ như chúng ta đang vận chuyển một con sư tử chứ chẳng chơi.” Anh ta đùa cợt, liếc nhìn về phía thùng chứa.
“Đây là lần đầu của cậu nhỉ, Kuroi?”
Một người đàn ông vạm vỡ lớn tuổi hỏi.
“Vâng, anh đã quen với việc này rồi sao, Yanagida-san?”
"Không. Nếu chúng ta vận chuyển sư tử thì chuyến đi này dễ dàng rồi. Nó sẽ không thể sống sót sau một phát súng từ thứ này đâu."
Người đàn ông giương súng lên.
“Cái gì, hàng của chúng ta không thể bị giết bằng súng sao?”
“… Bộ cậu chưa đọc tài liệu à?”
“Không, không! Tất nhiên em có xem qua rồi. Nhưng nó có vẻ khoa trương quá..."
“Chẳng trách cậu không tin. Nhưng để anh kể cho cậu nghe, hai thế hệ trước, khi họ phải đối phó với thực thể rồng ở Mỹ, bọn họ đã phải điều cả xe tăng và máy bay chiến đấu ra trận đấy.”
"Làm sao có thể?"
“Tôi không đùa đâu. Và giờ nghe này: Hàng hóa mà chúng ta đang vận chuyển sở hữu sức mạnh vượt trội so với con rồng kia. Nếu cô ta mất kiểm soát, hậu quả sẽ vô cùng tàn khốc. Dù sao thì cũng đừng lo lắng, cô ta đã bị làm suy yếu và cho tiêm thuốc an thần rồi."
"Không ngờ cô gái trong truyền thuyết lại là một con quái vật!?"
“Nói như vậy không hay đâu.” Hành khách thứ ba - cô gái mặc bộ đồ thí nghiệm lên tiếng ngắt lời. Cô ấy đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người đàn ông qua tai nghe.
“Một cô gái trẻ sẽ bị giết chỉ vì bản chất của mình đấy. Làm sao các anh có thể gọi cô ấy là quái vật được?"
Cô nhìn về phía thùng chứa hàng với ánh mắt thương cảm. "Các anh nên thương hại cho cô ấy mới đúng."
◆
Bên trong thùng chứa là Rinne Irako, cô đang bị giam giữ trên ghế với chiếc áo buộc. Nhiệt độ bên trong chiếc thùng được làm từ vonfram là -60°C. Ở đó có một thiết bị được gắn phía sau ghế, nó đang truyền chất ức chế gen rồng vào cơ thể qua nhiều ống dẫn chảy vào lưng cô.
Con người không thể nào sống sót trong điều kiện khắc nghiệt đó. Nhưng suy cho cùng, chẳng ai lại nghĩ đến việc hành hạ một người bình thường như vậy. Sức mạnh của cô rõ ràng khiến chúng sợ hãi đến mức phi lý.
"Không ngờ cô gái trong truyền thuyết lại là một con quái vật!?"
“…”
Tai Irako khẽ giật. Mặc dù điều kiện bên trong thùng chứa khắc nghiệt đến mức cùng cực, cô nàng vẫn sống sót. Dù bị trói chặt, các giác quan của cô vẫn hoạt động một cách hoàn hảo. Cô vẫn nghe được những gì những người khác đang nói bất chấp lớp vỏ dày của thùng chứa và tiếng ồn đinh tai nhức óc từ cánh quạt của chiếc trực thăng. Bởi vì các giác quan của cô nhạy bén hơn người thường, cô là người đầu tiên nhận thấy có gì đó đã thay đổi.
“…!”
Cô muốn hét lên cảnh báo, nhưng không thể. Ngay khoảnh khắc ấy, một tia chớp màu xanh lét đánh trúng trực thăng, kèm theo là tiếng sấm. Tia chớp xé toạc một đường rách bên trên thân máy bay, tiếp tục đánh trúng thùng chứa của Rinne và phá vỡ nó. Chiếc trực thăng bắt đầu quay cuồng mất kiểm soát.
Rinne nghe thấy tiếng la hét.
“Không thể nào… Chúng ta bị tấn công sao?! Thông tin lộ tuyến rồi à?!”
“Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?!”
“Cố giữ chặt vào!”
Tia chớp đánh trúng khiến dây cáp giữ thùng chứa đứt phựt. Lực ly tâm từ sự quay của trực thăng đã hất văng thùng chứa ra ngoài cửa thoát hiểm vốn đã bung mở do trục trặc.
Rinne nhìn thấy bầu trời đêm qua vết nứt trên khoang thùng bị hư hỏng.
“…”
Chiếc thùng kim loại giam giữ Rinne đang lao vun vút xuống đất.
◆
"Loki đã nói đúng về đường bay."
Tại một khu rừng nhỏ trong Công viên Kokonoe ở phía tây thành phố, có một cô gái đang nói chuyện điện thoại. Cô mặc áo choàng dài cổ cao, bên trong là bộ giáp trắng. Cô ta đang theo dõi chiếc trực thăng rơi tự do sau khi bị sét đánh phải.
"Wow, kỹ thuật cao siêu đấy. Đám phi công hẳn phải là thiên tài mới có thể điều khiển máy bay rơi như vậy. Có khi cả đội bay còn sống sót sau vụ va chạm này."
Cô gái bình thản bình luận, như thể đang xem một màn pháo hoa vậy.
Chiếc trực thăng khiến cô mất tập trung, sau đó, cô bắt đầu thao tác trên điện thoại. Xung quanh cô có vài người khác cũng đang đứng đó đều mặc bộ giáp trắng tương tự.
"Một phát ăn điểm từ khoảng cách xa như vậy. Tuyệt vời."
Cô gái khen ngợi người đàn ông đang cầm một khẩu pháo dài.
"Cảm ơn, Ritter." Anh ta đáp lại.
Người đàn ông trông già hơn cô gái rất nhiều, nhưng dường như cô ta mới là người chỉ huy.
"Đó là nguyên mẫu từ phòng thí nghiệm của chúng ta phải không?"
"Đúng vậy, đó là một khẩu pháo nguyên mẫu được chế tạo nhân tạo, nó sử dụng sức mạnh của Thành Tố Thứ Nhất và được điều chỉnh để bắn tỉa. Băng đạn tích hợp Thành Tố là loại đầu tiên, cho phép binh lính, không chỉ Kämpfer, được sử dụng sức mạnh Thành Tố. Sức mạnh tấn công và độ chính xác của nó đều đạt đến mức hoàn hảo. Ngay cả trực thăng bọc thép đặc biệt của Viện Nghiên cứu Thảm Họa cũng hoàn toàn không có khả năng phòng thủ lại—"
"Dừng lại, tôi không quan tâm đến chuyện này."
Cô gái cắt ngang anh ta, phẩy phẩy tay ra hiệu cho qua.
“Vâng, xin lỗi vì đã lan man.”
"Điều tôi muốn biết là về cô gái đó."
"Chúng tôi đã xác nhận được thùng chứa đã rơi khỏi trực thăng. Nhưng việc cô ta có sống sót sau cú rơi từ độ cao đó không thì..."
"Nghe nói gần đây có cả gấu nhỉ?"
"À ừ... Gấu?"
Người đàn ông bối rối trước sự thay đổi chủ đề đột ngột.
"Một người bình thường không có vũ khí thì khó mà thắng nổi gấu phải không?"
"Tôi... đồng ý..."
"Nhưng một Nữ Nhân Huyễn Tưởng lại có thể giết gấu chỉ bằng một ngón tay."
"Tôi hiểu, nhưng chuyện này liên quan gì đến...?"
"Ý tôi là, cô ta sẽ không chết vì cú rơi từ độ cao đó. Nếu có nguy cơ nào xảy ra, anh nghĩ chúng tôi sẽ tiếp tục kế hoạch này sao? May mắn đấy, những Nữ Nhân Huyễn Tưởng đủ mạnh mẽ để chịu đựng bất kỳ sự đối xử thô bạo nào."
Cô gái ngả người ra sau, vươn vai khiến mái tóc vàng óng của cô lắc lư theo nhịp.
"Thứ lỗi, Ritter, nhưng... ngài có vẻ đang không tập trung vào nhiệm vụ..."
"Ước gì bây giờ mình đang tán tỉnh senpai yêu quý của mình thay vì bị mắc kẹt trong nhiệm vụ này."
"Với tất cả sự tôn trọng—"
"Sheesh, tôi biết mà! Ngay cả với cấp bậc của tôi, tôi cũng không dám chống lệnh đâu. Các anh đã rà soát khu vực dân thường chưa?"
"Sắp hoàn thành rồi. Đây là một khu vực rộng, nhưng chúng tôi ước tính đến giờ đã thông thoáng được khoảng chín mươi sáu phần trăm. Thiết bị liên lạc đã được thiết lập xong."
“Tình trạng mất kiểm soát của cô gái đó như thế nào rồi?”
"Theo báo cáo của Loki, trạng thái hung bạo của cô ta đã ngừng lại một cách đây một tiếng nhờ sử dụng thuốc ức chế và đóng băng."
"Được. Ra lệnh cho Đội Hai duy trì cảnh giác và thiết lập tuyến đường rút lui an toàn."
"Rõ. Có chỉ thị nào dành cho các Kämpfer không ạ?”
"Nếu tôi ra chiến đấu, bọn họ chỉ tổ cản trở thôi. Yêu cầu họ hỗ trợ Đội Hai."
Cô gạt một sợi tóc rối ra khỏi má mình.
"Thật buồn khi phải bắt giữ chính đồng loại khốn khổ của mình."
◆
Khi Ryuunosuke hoàn thành xong công việc của hội học sinh thì trời đã tối mịt. Các thành viên khác trong hội học sinh đã về nhà vào giờ quen thuộc để tham gia các câu lạc bộ hoặc bất cứ hoạt động gì họ đã lên kế hoạch cho ngày hôm đó. Nhưng Ryuunosuke thì chăm chỉ ở lại để hoàn thành các nhiệm vụ mà Ranko giao phó cho cậu. Cậu ấy hăng hái lao vào việc xử lý tài liệu, tận dụng đà đó để hoàn thành cả các giấy tờ còn lại và chỉ rời khỏi phòng khi bảo vệ thúc giục cậu về nhà.
Trời đêm quang đãng, và mặt trăng sáng rọi. Ryuunosuke đi xuyên qua Công viên Kokonoe - một công viên giải trí và thiên nhiên rộng lớn với những con đường mòn đi bộ, một hồ nước và một dòng suối nhỏ, một bãi cỏ, sân chơi và thậm chí còn có cả khu vực nướng thịt đã được chỉ định. Cậu ta sải bước trên thảm cỏ, nơi con đường được chiếu sáng bởi những cột đèn. Bên trái cậu là một khu rừng nhỏ, bên phải là hồ nước. Cậu đi ngang qua một biển cảnh báo mọi người về những kẻ biến thái. Vào ban ngày, công viên đầy những người dắt chó đi dạo, nhưng đến khi đêm về, thậm chí còn chẳng có bất kỳ một người nào chạy qua. Đi bộ qua một công viên vắng vẻ vào ban đêm có thể không phải là lựa chọn an toàn nhất, nhưng đối với Ryuunosuke, đó là con đường tắt để về nhà.
Thành phố Kokonoe nằm trong vùng đô thị Tokyo, nhưng không đông dân bằng bất kỳ thành phố lớn nào trong 23 quận đặc biệt. Ngôi nhà của Ryuunosuke nằm ở phía Tây Kokonoe, được xây dựng trên vùng đất bằng phẳng, xung quanh là những ngọn đồi. Chỉ cần đi bộ một quãng ngắn từ ga tàu là đến những cánh đồng canh tác thưa thớt dân cư. Một thị trấn với nhiều rừng cây xung quanh - nghe thật tuyệt. Nó thực sự không giống như Tokyo. Một điều kỳ lạ về Kokonoe là mặc dù dân cư không đông đúc, nhưng lại có nhiều công viên. Và luôn luôn có một số công trình giao thông đang được thi công, vì vậy đường sá ở đây êm hơn nhiều so với hầu hết các nơi khác.
“Huh.”
Vừa lúc đó, điện thoại của Ryuunosuke rung lên báo hiệu tin nhắn. Cậu lấy điện thoại ra khỏi túi áo khoác và nhìn thấy tên người gửi là Mari. Nội dung tin nhắn chỉ có ba từ: “Đang hiển thị…”
Cô đang nhắn tin với tốc độ chóng mặt, từng dòng tin nhắn nối đuôi nhau hỏi xem cậu có rảnh không. Ryuunosuke rùng mình.
"Tiền bối nhất định phải đi ăn ramen với em vào một trong những ngày này đấy! Em sẽ không chấp nhận câu trả lời từ chối đâu!’’
...Kèm theo đó là bao nhiêu dán nhãn nhỉ? Nhỏ đó ‘thèm khát’ sự chú ý của mình đến mức nào vậy?"
Cậu suy nghĩ một hồi về cách trả lời. Cuối cùng, cậu chọn một con tem duy nhất có hình ảnh một chú ô phân hoạt hình đang xoáy cuộn, với nội dung "Chúc ngủ ngon". Vừa tắt ứng dụng nhắn tin, tiếng thông báo lại vang lên.
“Nhanh thế...!?”
Nhưng lần này không phải là tin nhắn từ Mari. Đó là cảnh báo từ một trang tin tức.
“Chờ đã, mình không nhớ là đã đăng ký nhận cập nhật từ trang này mà.”
Cậu nghi ngờ mình có vô tình nhấn nhầm gì đó hay đăng ký nhận thông báo mà không hề hay biết. Mở trang web lên, cậu nhìn thấu tiêu đề nổi bật là về một kẻ giết người đã bị kết án tử hình. Ryuunosuke nhớ rằng mình đã đọc về vụ án mạng này vài năm trước. Một người đàn ông đã được một người khác cho vay tiền để trả nợ. Thế nhưng, hắn ta không những không trả nợ mà còn giết chết cả ân nhân cùng gia đình họ. Thậm chí, hắn ta còn phóng hỏa ngôi nhà của bọn họ nữa. Thật là một vụ án kinh khủng.
Bài báo về án tử hình có rất nhiều bình luận từ người dùng. Thông thường, Ryuunosuke sẽ không bận tâm đọc bình luận trên các trang tin tức, nhưng lần này, cậu ta lại đang lướt qua chúng.
Đó là kẻ đã giết chết một Samaritan phải không? Và bây giờ họ mới tuyên án tử hình hắn ta sao?
Tên đấy định sống sung sướng nhờ tiền thuế của dân chúng đến bao giờ?”
Nếu là thành viên hội thẩm, ngay từ đầu tôi đã tuyên án kết liễu hắn ta rồi.
Cuối cùng, gia đình và bạn bè của các nạn nhân cũng được an ủi phần nào.Ánh mắt Ryuunosuke nấn lại ở bình luận tiếp theo. Bình luận bắt đầu bằng câu:
Tên đó đúng là rác rưởi của nhân loại, thật đấy.
Nhưng dòng tiếp theo mới là thứ khiến Ryuunosuke không thể rời mắt.
Một số kẻ không đáng được sống!Đó chỉ là một bình luận thoảng qua dưới một bài báo phản ánh quan điểm chung về vụ án. Một câu nói sáo rỗng không giá trị. Một dòng suy nghĩ nhạy cảm bị công khai.
Dù chỉ là những dòng chữ hiển thị trên màn hình điện thoại nhỏ nhưng chúng lại khiến Ryuunosuke trăn trở. Cậu suy nghĩ về quyết định đó, về ý nghĩa của nó đối với mình, nhưng nhanh chóng tự nhủ phải dừng lại. Cậu đã biết câu trả lời rồi.
Ryuunosuke vuốt màn hình để đóng trình duyệt và tắt tiếng thông báo.
Liệu có thật sự một số người xấu xa đến mức phải bị giết?
Ryuunosuke nhớ lại những gì Mari đã nói với cậu trước đó trong cuộc họp hội học sinh.
“Sao tiền bối cứ phải bon chen đi giúp đỡ ngay cả khi nó không đáng vậy.”"Dù gì thì mình cũng sẽ không giúp một kẻ như thế đâu." Cậu lẩm bẩm.
Cậu hình dung ra cảnh tưởng cậu gặp một người, mà mọi người đều cho rằng kẻ đó đáng chết đang van xin cậu cứu giúp.
"Nếu chuyện đó xảy ra, thì mình sẽ..."
Việc giúp đỡ mọi người không chỉ đơn thuần là sở thích đối với Ryuunosuke. Cậu hoàn toàn hiểu rằng nó vượt xa khái niệm ấy. Cậu mang trong mình một cảm giác trách nhiệm mãnh liệt, nó thôi thúc bản thân cậu phải giúp đỡ người khác, ngay cả khi sự giúp đỡ đó không như mong muốn, thậm chí còn khiến người được giúp cảm thấy khó chịu hay bực bội. Phải có lý do nào đó khiến cậu trở nên như vậy, nhưng dù đã tự vấn bản thân rất nhiều lần, Ryuunosuke vẫn không thể tìm ra câu trả lời.
Một tia chớp loé sáng bất ngờ xé ngang bầu trời, tiếp theo là tiếng sấm vang dội khiến cả người Ryuunosuke run lên.
"Có phải sấm không? Trời sắp mưa rồi sao? Chết thật, mình không mang theo ô."
Bầu trời thoáng đãng. Nếu không phải là vì đang là đêm khuya, thì cảnh tượng vừa xảy ra đúng nghĩa là "một cú sét từ trên trời đánh xuống". Ryuunosuke đảo mắt khắp khung trời nhưng không thấy đám mây nào đang tụ lại. Tuy nhiên, cậu lại phát hiện ra một thứ gì đó bất thường: một vật thể đang bốc cháy trên trời, di chuyển một cách kì lạ.
“Whoa… Mình đang nhìn thấy cái quái gì thế này?”
Mắt Ryuunosuke sáng lên với hy vọng cuối cùng là cậu cũng được chứng kiến một chiếc UFO thực sự. Khi đôi mắt cậu điều chỉnh để quan sát vật thể sáng trên bầu trời, thì đã quá muộn để nhận ra nó sắp lao xuống gần mình.
“Chờ đã, hả?”
Nó đáp xuống chỉ cách vài mét.
“Cái đ-!”
Sức mạnh từ cú va chạm và sự bất ngờ tột độ khiến Ryuunosuke ngã nhào xuống đất.
Vật thể rơi từ trên trời rơi xuống hất tung một đám bụi mù mịt, che khuất tầm nhìn của cậu trong tích tắc.
“Ugh! Hôm nay lại có chuyện gì nữa đây…?”
Vừa ho sặc sụi, Ryuunosuke vùa đứng dậy. Bụi mù tan dần và cuối cùng cậu cũng có thể nhìn thấy thứ đã rơi xuống trước mặt mình - một thùng container cỡ lớn, bị vỡ nát và méo mó một phần. Nhưng tâm trí Ryuunosuke không hề đặt vào nó, hay hố va chạm mà nó tạo ra trên mặt đất. Cậu hoàn toàn chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Ánh trăng, ánh sao trời cùng với những nguồn sáng nhân tạo từ thành phố hắt vào bên trong thùng container. Hình như có ai đó đang ngồi trên chiếc ghế này.
Mái tóc dài óng ả cùng vẻ đẹp kiêu sa đủ sức đăng quang hoa hậu thế giới, nhưng trang phục của cô gái ấy lại hoàn toàn không hề ăn nhập - đó là một chiếc áo bó dành cho người điên. Điều đáng kinh ngạc không chỉ nằm ở bộ áo giam trói buộc người con gái xinh đẹp này, mà còn là cặp sừng trên đầu cô ấy, chúng hiên ngang chĩa thẳng lên trời. Ryuunosuke nhìn chằm chằm vào chúng, rồi ánh mắt cậu lướt xuống chiếc đuôi có vảy với những tấm sừng cứng cáp nhô ra từ phần cuối của cột sống. Trên bả vai cô ấy là đôi cánh thiếu màng da chưa hoàn thiện. Đây là những bộ phận mà cơ thể con người bình thường không bao giờ nên có. Chắc chắn, cô gái này không thuộc về thế giới loài người. Vẻ ngoài của cô khiến Ryuunosuke liên tưởng đến một sinh vật thần thoại nào đó.
“Một… con rồng?”