Trans + Edit: M1NO
----------------------
Cậu tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
"Ugh... Mình lại ngủ gật nữa rồi..."
Cậu ta đưa tay quệt vệt nước miếng còn sót lại trên khóe môi. Và cũng như bao lần khác, cậu không thể nhớ được nội dung của giấc mơ ấy là gì. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn rằng: nó chính là giấc mơ quen thuộc đã ám ảnh tâm trí cậu suốt bấy lâu nay.
Trong văn phòng hội, ở đó xuất hiện một nam sinh, với mái tóc dài cùng đôi mắt sắc lẹm của mình, cậu ta đang ngồi trên chiếc ghế xếp và gục đầu xuống bàn. Trên má cậu vẫn còn in hằn những vệt đỏ do cánh tay được dùng làm gối tạm bợ gây nên.
"Hội trưởng vẫn chưa tới sao? Có vẻ như mình vẫn còn chút thời gian nhỉ."
Cậu liếc nhìn chiếc điện thoại cũ kỹ của mình để kiểm tra giờ. Sau đó, cậu ta vươn vai và đứng dậy khỏi ghế để chuẩn bị.
Phần lớn học sinh tại Trường Cao trung Tây Kokonoe đều không hề biết mặt thành viên của hội học sinh. Nhiều người cũng không quan tâm đến việc ai sẽ được bầu cử, thậm chí một số còn chẳng mảy may nhớ đến tên của Chủ tịch.
“Nhìn trông cũng ngon nghẻ đấy. Quả nhiên cơ bắp đang phát triển…”
Bọn họ có thể không nhớ nổi ai là Chủ tịch, nhưng riêng cái tên phó hội trưởng này thì là ngoại lệ.
“Đây rồi, chính là nó… Tuyệt hảo…”
Giờ đang là tháng Năm – một tháng kể từ khi năm học mới bắt đầu, và không một ai ở trường lại không biết đến cậu học sinh năm hai đặc biệt này.
“Tất cả đều đang đi đúng hướng…”
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng học bật mở, một cô gái với mái tóc vàng hai bím dài thượt bước vào.
"Gụt-mo-ning, hội học sinh! Bạn vẫn đang ủ rũ trong căn phòng nhỏ? Vậy thì hôm nay là ngày may mắn của bạn đấy!! Bởi vì cô gái xinh đẹp nhất thế giới đã có mặt rồi đây!"
Một chất giọng trong trẻo và đầy duyên dáng cất lên.
Giữa căn phòng là một chiếc bàn dài chất đống giấy tờ. Xung quanh bàn là những chiếc ghế xếp. Bên tường thì kê một tủ sắt đựng hồ sơ, trong các ngăn được xếp đầy bìa kẹp. Còn đối diện cửa ra vào là một bảng trắng với lịch trình được viết bằng bút dạ xanh.
Áo sơ mi trắng, cà vạt và áo vest được treo gọn gàng trên lưng ghế. Chủ nhân của chúng đang đứng trước gương soi ở cuối phòng. Cậu ta chính là...
“Dazai Ryuunosuke-senpai! Anh đang làm cái quái gì vậy hả…?”
Từng đường gân cơ nổi lên cùng với múi ngực săn chắc, cơ xiên chéo hiện rõ mồn một. Trông cơ bụng sáu múi kia thật hoàn mỹ làm sao. Ryuunosuke đang tạo dáng trước gương, phô bày phần thân trên một cách táo bạo.
“Kyaaaaaaaa!”
“Tại sao tiền bối lại hét lên như thế? Đáng lẽ người bị sốc phải là em cơ chứ?!”
Cô mắng Ryuunosuke và bối rối trước tiếng hét thất thanh của cậu như một thiếu nữ e thẹn, mặc dù giọng nói của cô nàng khá trầm và có chút nam tính.
“Er, có lẽ em nói phải.”
Cậu thừa nhận.
“Dù sao thì, Abara, bao giờ thì em mới học được cách gõ cửa trước khi vào thế?”
“Hmph, tiền bối vẫn gọi em là Abara… Khi nào tiền bối mới chịu gọi em là Mari vậy?”
“Chỉ khi em dừng cái việc gọi y xì đúc họ tên của anh trước, Phó-chủ-tịch-hội-học-sinh Mari Vlad Abara à.”
“Bởi vì tiền bối cứ gọi em là Abara đó. Em sẽ làm theo nếu tiền bối chịu gọi em là Mari, và em sẽ làm bấtttttttt cứ điều gì tiền bối thích.”
“Anh thà chết còn hơn là đọc cái tên dở hơi đó của em.”
"Nhìn xem ai đang nói kìa, Dazai Ryuunosuke, cái tên hệt như nhan đề của một tác phẩm văn học kinh điển phủ bụi mà chẳng ai thèm đọc!"
Mari bĩu môi khó chịu rồi đóng sầm cửa lại mà không thèm ngoái nhìn. Cô nàng vén lọn mái tóc màu vàng óng ả lấp lánh của mình lên. Giống như Ryuunosuke, Mari cũng là thành viên hội học sinh, nhưng cô kém cậu một tuổi. Nhan sắc của Mari vượt xa mọi tiêu chuẩn đến mức gọi là cô gái xinh đẹp nhất thế giới cũng không thể lột tả hết vẻ đẹp của cô. Đôi mắt rực sáng của Mari hắt lại những tia nắng cuối cùng của mùa xuân, lấp lánh như ngọc lục bảo. Không chỉ vậy, khuôn mặt của cô cũng được tạc nên một cách tinh xảo, quý giá hơn cả kim cương. Vẻ đẹp của cô nàng chính là báu vật hiếm có khiến bao kẻ phải đắm say.
Mari diện đơn giản với chiếc áo khoác đồng phục kết hợp cùng chân váy ngắn, tôn lên vẻ thon dài của đôi chân. Cô nàng còn đeo một chiếc choker [note58650] quanh cổ. Chỉ cần bước vào phòng, vẻ đẹp của cô đã lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Tuy nhiên, tâm điểm lúc này lại là chàng trai bán khỏa thân ở phía bên kia.
Mari đặt túi xách xuống bàn. Tiếng leng keng từ chiếc móc khóa hình thỏ màu hồng gắn trên túi khẽ vang lên.
“Cơ mà tiền bối đang làm gì vậy, tại sao lại cởi trần thế kia?”
Cô nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Em không nhận ra sao? Tất nhiên là anh đang kiểm tra cơ bắp rồi.”
Ryuunosuke đi lấy chiếc áo sơ mi của mình.
“Ể…
hả? Sao tiền bối lại làm điều đó ở đây? Đừng có nói như thể nó là chuyện bình thường chứ!”
“Thì bình thường mà, cũng giống như việc kiểm tra son phấn hay xem có lông mũi nào chĩa ra ngoài hay không thôi.”
“Ừ thì thi thoảng em cũng có kiểm tra lại… Nhưng lông mũi?! Một cô gái xinh đẹp như em làm sao có lông mũi được cơ chứ! Đừng có so sánh việc tiền bối đang làm với việc dặm son!… Mặc dù phải công nhận là thân hình tiền bối đẹp hơn em nghĩ đấy.”
“Thử tưởng tượng xem: Lỡ như một cô gái yếu đuối như em bị một con gấu tấn công chẳng hạn. Abara, chẳng phải thật tốt khi có một anh chàng cơ bắp ở bên cạnh mình hay sao?”
“Cho dù có nâng bao nhiêu cục tạ đi chăng nữa thì tiền bối cũng chẳng thể đánh bại một con gấu được đâu! Tất nhiên, em đây chỉ cần búng tay là xong chuyện. Nhưng sao tiền bối lại lo xa đến mức chuẩn bị cho cả trường hợp bị gấu tấn công cơ chứ?”
“Có gấu ở quanh đây đấy.”
“Ở Tokyo á? Tiền bối đang đùa em đấy à.”
Mari dõi theo Ryuunosuke đang mặc lại chiếc áo của mình.
“Ryuu-senpai đang giấu một cơ thể tuyệt vời ở dưới lớp áo này đấy, nhưng hình như tiền bối không tham gia hoạt động thể thao nào phải không?”
“Hmm? Cũng không hẳn. Thỉnh thoảng anh được gọi đi giúp đỡ mấy công việc lặt vặt, nhưng không thường xuyên. Anh cũng không tham gia câu lạc bộ, nhưng anh đã tập một thứ nam tính hơn rất nhiều, là võ thuật. Chính xác thì Karate. Học trực tuyến thôi.”
Ryuunosuke đứng bằng một chân và tạo tư thế tấn công.
“Thế này chẳng phải là Kung Fu sao? Tiền bối bảo là học Karate cơ mà… lại còn học online nữa? Anh không thấy ngại khi nói ra điều đó à?”
Ai quen Ryuunosuke Dazai cũng đều đồng ý rằng cậu ta là một kẻ lập dị. Cho dù những tin đồn về cậu – từ việc tóm gọn kẻ giật túi xách, cứu học sinh bị côn đồ trường khác quấy rối hay ném kẻ bắt nạt xuống hồ bơi và chấm dứt trò bỉ ổi của chúng mãi mãi - là sự thật hay được thêu dệt bởi trí tưởng tượng phong phú, thì việc có quá nhiều tin đồn kiểu này đã chứng tỏ cậu không phải học sinh bình thường. Chẳng mấy chốc, biệt danh "Rồng Xanh Kokonoe Tây" ra đời và gắn liền với Ryuunosuke. Bản thân cậu ta thì thấy nó thật ngớ ngẩn và cậu ước gì mọi người ngừng gọi mình như vậy.
“Vì sao tiền bối lại học Karate trên mạng?”
“Bởi vì anh muốn học võ thuật nhưng không có thời gian để đến phòng gym. Thật may mắn là anh vẫn có thể học tại nhà!”
Mari thở dài.
“Tại sao mình lại thích tên ngốc này cơ chứ…?”
Cô nàng lẩm bẩm.
“Hả? Em vừa nói gì cơ?”
“Không có gì. Nhưng mà quan trọng hơn hết, Dazai Ryuunosuke-senpai, lần tới em rảnh, tiền bối có muốn đi cùng em tới quán Saburou không?”
“Um… Anh không chắc nữa…”
“Thôi nào, đồng ý đi! Một bữa ăn cân bằng với thịt lợn béo ngậy thơm phức với rau xanh đang đợi chúng ta đấy!”
Mari tiến lại gần, Ryuunosuke cứ lùi mãi cho đến khi chạm phải góc tường. Thấy vậy, cô nàng liền chộp lấy cánh tay cậu.
“N-này, em đang làm gì vậy? Buông anh ra!”
"Bình thường nhìn tiền bối rất bình tĩnh, nhưng sao chuyện này có vẻ ảnh hưởng đến tiền bối vậy? Mặt senpai~ đỏ hết cả lên rồi kìa. Em bắt đầu cảm thấy hứng thú rồi đó."
Mari cười gian xảo.
"Đủ rồi! A-Abara, đứng đắn lên!"
"Hê hê... Sao senpai~ không dùng mấy chiêu karate online để thoát khỏi em ý?"
Mari bắt đầu với tới chiếc cúc áo trên cùng của Ryuunosuke…
"Kh-không, DỪNG LẠI!"
Đột nhiên, cánh cửa bật mở. Hai cô gái đứng hình trước cảnh tượng trong phòng.
“Abara và Dazai-kun. Hai người đang làm gì vậy?"
"K-không không không được Ryuu, Mari!!! Đừng làm những chuyện như vậy… trong văn phòng hội học sinh chứ!!"
Trong số những người mới đến có một cô gái nhỏ nhắn đến mức thoạt qua còn có thể bị hiểu lầm là học sinh tiểu học, nhưng phong thái của cô lại toát lên vẻ thông minh sắc sảo.
Cô gái còn lại có vẻ rụt rè. Cô nàng che mắt bằng tay và lén nhìn Ryuunosuke và Mari qua kẽ hở giữa các ngón.
“I-Isurugi…! Hội trưởng…!”
Cô gái nhút nhát đó là Isurugi Aya, học sinh năm hai, hiện đang là thư ký hội học sinh. Còn cô gái nhỏ nhắn bên cạnh là Akeda Ranko, chủ tịch hội học sinh, hiện đang là học sinh năm ba tại trường.
“Ôi không! Mối quan hệ bí mật giữa mình và Dazai Ryunosuke-senpai bị bại lộ mất tiêu rồi!”
“Đừng có giả ngây nữa, Abara! Ai cũng thấy em đang bám lấy anh đấy!”
“Tớ cứ tưởng cậu là một người nghiêm túc.” Aya nói với Ryunosuke. “Hành động này… thật thiếu chừng mực.”
"Chúng ta nên là những học sinh gương mẫu. Hành vi chim chuột của hai cô cậu đã ảnh hưởng tiêu cực đến tinh thần của hội học sinh, và với tư cách là Hội trưởng, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Đợi ra khỏi khuôn viên trường rồi hẵng thân mật với nhau!"
"R-Ranko, đừng khuyến khích những hành động tình cảm giữa thanh thiên bạch nhật chứ."
Aya nhắc nhở.
“Không, làm ơn hãy nghe em giải thích! Mọi người hiểu lầm rồi, mặc dù em hoàn toàn hiểu tại sao hai người lại nghĩ như vậy sau khi nhìn thấy cảnh tượng này... Em thề, em đang cởi áo để kiểm tra cơ thể thì Mari bất ngờ bước vào và—""Tiền bối vừa thừa nhận đã cởi đồ trước mặt em kìa!" Mari nói.
“Ryuu, cậu đã khỏa thân trong phòng hội học sinh sao…?”
“Thấy chưa, Dazai-kun? Ngay cả Aya, bạn thời thơ ấu của cậu cũng xấu hổ vì sự biến thái của cậu đấy."
"Ơ, không, không phải vậy đâu hội trưởng, em chỉ nghĩ là không cần thiết phải cởi đồ trong phòng hội học sinh để ngắm nhìn cơ bắp đâu. Cậu ấy đã làm thế mỗi sáng trước khi ra khỏi nhà rồi..."
"À, ra là thế! Tiền bối đang khẳng định sự thân thiết với Dazai bằng cách cho mọi người biết hai người đang sống gần nhau và đi học cùng nhau ha!"
Mari hét lên.
"Hả? Không, ý chị không phải như thế!"
Ranko vẫn đứng ở cửa. Cô nhìn Ryuunosuke với ánh mắt lạnh lùng.
“Vậy tóm lại là Dazai-kun thể hiện sự biến thái của mình ở khắp mọi nơi, bất kể là trường học hay ở nhà nhỉ?”
“Không! Em không phải là biến thái! Em vẫn đang mặc quần nãy giờ mà!”
“Ngay cả việc cởi trần cũng không phải là điều mà Hội phó nên làm ở trong văn phòng này đâu, Dazai-kun.”
"Bất kỳ ai nhìn thấy cậu như vậy chắc chắn đều cảm thấy ghê tởm. À, tất nhiên là ngoại trừ Mari rồi.” Aya phụ họa thêm.
"Dù Ryuu-senpai có biến thái đến đâu, thì em vẫn sẽ luôn thích tiền bối."
Mari ngọt ngào nói.
“Anh không muốn! Em định dính lấy anh đến bao giờ, Abara?!”
“Được thôi, được thôi.”
Mari ngừng kéo áo Dazai và lùi lại.
"Tiếc ghê, Aya và hội trưởng đến rồi, cuộc vui của chúng mình kết thúc sớm quá. Hai ta sẽ tiếp tục sau nha."
“Không, sẽ không có lần sau đâu!”
Kể từ khi Mari gia nhập hội học sinh, những cuộc đối đầu kiểu này đã trở thành chuyện thường ngày. Ranko và Aya đi đến chỗ ngồi và ngồi xuống để chuẩn bị cho cuộc họp. Họ đã quá quen với những trò hề của Dazai và Mari. Ranko ngồi ở vị trí đứng đầu bàn, phía xa căn phòng. Aya, thư ký, ngồi bên phải, còn Ryuunosuke, phó hội trưởng, và trợ lý của anh, Mari, ngồi bên trái. Họ lấy ra sổ ghi chép và máy tính xách tay và bắt đầu làm việc.
"Isurugi, cậu có biết thủ quỹ của chúng ta ở đâu không?" Ryuunosuke hỏi, tay vô thức xoa nhẹ phần gốc ngón áp út bằng ngón trỏ của bàn tay còn lại.
"Owari không nói gì với tớ cả. Chẳng lẽ cậu ấy lại ốm sao?"
"Chắc là vậy rồi. Dạo này cậu ta ốm rất nhiều. Chúng ta đành phải tự xoay xở với sự thiếu vắng của cậu ấy thôi."
Ranko bước đến giá sách và lấy ra một tập hồ sơ. Sau đó, cô quay sang Ryuunosuke và mở lời.
"Dazai-kun, tôi có một câu hỏi."
Mặc dù chỉ hơn Dazai đúng một tuổi và trông hệt như học sinh tiểu học, Ranko vẫn quen gọi cậu là "Dazai-kun". Dù Ryuunosuke không thích lắm, nhưng cậu cho rằng đó là cách Ranko duy trì khoảng cách thoải mái với mình.
“Vâng, Hội trưởng hỏi đi ạ.”
"Tôi không tìm thấy hồ sơ về Lễ hội Cảm tạ Thiên nhiên ở đây. Tại sao vậy?"
"À, dự án đó đã hoàn thành rồi. Em định báo cáo với Chủ tịch sau."
"Nhưng chúng ta cần được văn phòng và Giáo sư Tazumi phê duyệt..."
"Em đã chủ động giải quyết xong xuôi rồi."
"Chà, có một cấp dưới chủ động như Hội phó đây quả nhiên khiến cuộc sống này trở nên dễ dàng hơn. Tuyển dụng cậu vào hội học sinh đúng là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời. Chỉ mất có mười phiếu ăn căng tin thôi mà cậu đã lo liệu hết mọi việc lằng nhằng rồi."
"Cảm ơn Chủ tịch đã tạo cơ hội cho em để xây dựng mối quan hệ tốt với hội học sinh. Em rất vui vì đã được làm chân sai vặt của Hội trưởng."
“Ch-hủ tịch! Điều đó không vi phạm quy tắc bầu cử hội học sinh sao…?”
Ranko liếc nhìn Aya một cách đầy đắc ý.
“Tôi đảm bảo mình không làm gì trái với luật lệ cả…”
Rồi cô nàng há miệng ngáp một cái thật to.
“Ngáp trong giờ họp…?”
Ranko vốn thường xuất hiện với vẻ ngoài thiếu năng lượng, nhưng hôm nay trông cô lại mệt mỏi một cách lạ thường. Thậm chí quầng thâm còn hiện rõ dưới đôi mắt cô.
"À, xin lỗi nhé. Dạo này mọi thứ với tôi hơi bận rộn một chút."
"Anou? Em cũng có chuyện quan trọng thật sự cần bàn đấy." Mari nói.
Một mình Mari không được phân công nhiệm vụ gì và đang nửa nằm nửa ngồi trên bàn.
"Em là trợ lý cho hội phó, nhưng chẳng có việc gì để làm cả. Tiền bối làm hết mọi thứ rồi, có để lại cho em cái gì đâu!"
"Nếu hội phó có thể xử lý một mình thì dĩ nhiên chẳng còn việc gì cho em rồi. Tiện thể, Dazai-kun này, phiền cậu hoàn thành nốt công việc của Owari nhé? Nó đang chất đống lên rồi kìa. Hôm nay tôi có việc, nên không ở lại lâu được. Mà, công việc này cũng quá nhàm chán."
“Lí do cuối cùng mới quan trọng hơn nhỉ…”
“Hmph.”
Mari hậm hực, cô liếc nhìn Ranko.
“Được rồi. Mình sẽ lo chuyện đó.”
"Cái gì? Tiền bối sẽ làm bất cứ việc gì nếu chỉ cần nhờ vả sao? Aya-senpai, tiền bối từ trước đến giờ vẫn luôn như thế à?" Mari hỏi
"À thì… Cậu ấy cũng giúp đỡ người khác ngay cả khi không cần tới..."
"Sao tiền bối cứ thích nhận thêm việc vất vả vậy?"
"Không sao cả. Nếu có chuyện gì có thể giúp người khác thì mình cứ làm thôi. Đối với anh thì nó hợp lý mà."
"Em thì chẳng thấy hợp lý chút nào," Mari bĩu môi.
"Vậy sao em không giúp Dazai hoàn thành nốt công việc của Owari nhỉ, Abara?" Ranko hỏi. "Cậu có thể dùng phòng này đến tối muộn. Tôi sẽ báo với thầy cô là cậu ở lại đây."
"Đừng hòng! Em cũng có cuộc sống riêng sau giờ học chứ!" Mari phản đối.
"Em đi làm thêm hay gì đó sao?"
"Cũng na ná vậy. Con gái có nhiều bí mật mà." Mari trả lời một cách mơ hồ, rồi đập cả hai tay xuống bàn.
"Tất cả những gì em muốn nói là, tiền bối đang hy sinh bản thân quá nhiều cho người khác đấy, Ryuunosuke Dazai-senpai! Sao tiền bối cứ phải bon chen đi giúp đỡ ngay cả khi nó không đáng vậy.
"Tôi thấy đó là đức tính tốt đẹp đấy chứ." Ranko nói. "Tuy nhiên, đôi khi Hội phó lại hơi quá đà, ví dụ như việc cho vay tiền một học sinh khác cho dù bản thân đang kẹt, hay thậm chí còn đi làm thêm để có tiền rồi đưa cho người cần chúng..."
"Em cũng chỉ mong cậu ấy... thỉnh thoảng cũng dựa dẫm vào mình một chút. Thôi thì, sao cũng được..."
"Em chưa bao giờ hỏi ý kiến ai về cách sống của mình!" Ryuunosuke hét lên. "Nó chỉ đơn giản là... sở thích thôi! Giúp đỡ người khác là niềm vui của em. Em tìm những người gặp khó khăn, giúp đỡ họ, và điều đó khiến tâm hồn em cảm thấy thanh thản. Em vừa đi làm tình nguyện, vừa đi làm thêm, nên ai cũng chú ý bởi vì em quá bận rộn để trở thành một công dân tốt. Chỉ đơn giản là mình thích thì mình làm thôi."
"Lý do cũ rích." Mari nói rồi chọc chọc ngón tay vào mặt cậu. "Haa… nếu cứ lo chuyện bao đồng như vậy, có ngày tiền bối sẽ tự rước họa vào thân đấy..."