Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

chương 41: 201 – 205

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

.

A Long là trợ lý của Trịnh Hòa, tuy vai của cậu chỉ chiếm nhiều lắm là từ trong cả quyển truyện nhưng điều đó không làm lu mờ được sự thật rằng: cậu đã ở bên Trịnh Hòa suốt năm.

Thế nhưng, từ khí Xuân Kiếp đóng máy, A Long chưa thấy Trịnh Hòa một lần nào.

A Long hậm hực.

Là một thanh niên tiểu biểu của thế kỷ – có khát vọng, có lý tưởng, bảo cậu không làm gì mà được nhận tiền lương đúng là dằn vặt và đau khổ. Vậy nên, A Long lại càng hậm hực.

Sự thật chứng minh, A Long là một tên M chính hiệu.

.

Bạch tiên sinh có một bí mật nho nhỏ.

Trước lúc làm tình, người khác sẽ mặc thứ gì đó dễ cởi che bớt thân thể của mình rồi mới bước ra khỏi phòng tắm, Bạch tiên sinh thì cứ trần như nhộng đi ra.

Lúc đấy, mặt Trịnh Hòa như thế này ∑[っ°д°;]っ

Trịnh Hòa: “Ông… ông… Sao ông không mặc quần áo?”

Bạch tiên sinh vừa lấy khăn lau đầu vừa hỏi: “Sao phải thế? Dáng tôi không đẹp à?”

Trịnh Hòa lén lút nhìn về phía cơ bụng của ông, nuốt nước miếng: “Không phải…”

“Thế sao tôi phải mặc quần áo đi ra? Đằng nào chút nữa cũng phải cởi.”

Khi Bạch tiên sinh nói đến đấy, một giọt nước lấp lánh từ ngọn tóc ông trượt xuống phần cơ bụng săn chắc. Trịnh Hòa không kìm lòng được, lại nhìn chăm chăm vào những cơ bụng đó. Lòng rộn ràng xao xuyến.

Vì thế… Hai người XXOO.

Từ nay về sau… thói quên tốt đẹp đó của Bạch tiên sinh được lưu giữ và bảo tồn.

.

Khi Vương Thư Hoa biết tin Bạch tiên sinh dưỡng bệnh ở thành phố H, gã bèn vui vẻ chạy đến thăm bệnh.

Gã từng mượn tòa sơn trang đó để tổ chức một bữa tiệc lửa trại, vậy nên, ỷ mình sảnh sỏi, gã không thèm mở GPS, cứ thế lao xe lên núi. Kết quả là, lúc đến sườn núi, do đường mỡ quá nên xe trượt sang một con đường nhỏ khác. Vương Thư Hoa dừng xe, nhìn xung quanh, thấy có vẻ như mình biết con đường này, gã tự tin có thể lần đến được sơn trang của Bạch tiên sinh, vậy nên, gã cứ thế đi theo con đường mòn.

Nửa tiếng sau.

Vương Thư Hoa quệt đám mồ hôi đầm đìa trên mặt: “Đây là chỗ nào thế?”

Bên cạnh xe, một gốc cây đại thụ che khuất hơn một nửa ánh nắng mặt trời, khiến cả khu rừng trở nên u ám. Một con côn trùng không tên lao đến trước cửa kính xe Vương Thư Hoa, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào gã.

Vương Thư Hoa giật mình hoảng sợ, đè nút bấm còi xuống, cái xe kêu “Píppppppp——–” một tiếng dài.

Côn trùng nghiêng đầu, chân sau gãi gãi, bình yên vô sự.

Vương Thư Hoa giận lắm. Đầu vốn không có nhiều tóc suýt chút nữa lại bị giật xuống mấy sợi. Gã cảm thấy tôn nghiêm của mình bị con côn trùng này xúc phạm! Tôn nghiêm là điều vô cùng quan trọng của một người đàn ông! Vậy nên, gã xuống xe, dự định dạy cho côn trùng kia một bài học!

“Mày! Chính mày đấy!” Vương Thư Hoa chỉ vào con côn trùng, “Mày đứng lên trên tấm kính của tao làm gì? Làm giá đấy hả?”

Côn trùng kêu vo vo.

“Còn dám nói dối?! Vo vo cái đầu nhà mày!”

Tiếng vo vo càng lớn hơn.

Vương Thư Hoa tức đến độ sắp phun ra lửa: “Con mẹ mày, đồ không biết trời cao đất rộng! Mày…”

Chưa nói xong, phía bên kia rừng cây chợt vang lên một giọng nam: “Giám đốc Vương? Sao ngài lại ở đây?”

Vương Thư Hoa khựng lại, quay đầu qua nhìn – Trịnh Hòa đang cầm rổ, nhìn y hệt như một thằng chăn dê.

Côn trùng nhìn Vương Thư Hoa một cái đầy khinh miệt, rồi vỗ cánh bay đi.

.

Chiều qua, Trịnh Hòa dắt chó ngố lên núi dạo thì thấy nó cứ đi một đoạn lại cúi xuống đào đào bới bới gì đó. Lúc đầu cậu còn tưởng nó muốn đào hầm, sau lại phát hiện, chỉ trong vòng nửa giờ, nó đã đào - chỗ. Chẳng nhẽ chó ngố đã học được cách đào theo công đoạn?

Trịnh Hòa bắt đầu chú ý đến hành động của nó.

Chó ngố đi vài bước lại cúi xuống đào. Trịnh Hòa cầm thứ nó đào được lên: một cây rau dại đáng thương phất phơ trong gió.

Tối đó về, Trịnh Hòa bỏ gốc rau dại đáng thương đó vào bồn cho Bạch tiên sinh ngắm, tiện thể cáo trạng hành vi ngớ ngẩn của chó ngố.

“Đây là rau? Nó gọi là gì?” Bạch tiên sinh sờ phần lá cuộn tròn của nó.

“Chắc là dương xỉ…”

“Cũng đáng yêu đấy.” Bạch tiên sinh bóp mạnh một phát, gốc dương xỉ bé bỏng tẽ ra làm hai.

Trịnh Hòa giả vờ như không thấy gốc dương xỉ đáng thương trong tay ông, lên lầu tắm rửa đi ngủ.

Hôm sau tỉnh lại, cậu đột nhiên nhớ tới gốc cây dương xỉ hôm qua, lẩn thẩn thế nào lại nghĩ: hẳn dương xỉ có thể dùng để ăn.

Trầm tư một lát, Trịnh Hòa nấu xong hết mọi thứ rồi mặc quần áo chống nắng, đội mũ rơm, xách rổ đi tìm dương xỉ.

Ai ngờ, mới hái được mấy cây dương xỉ thì lại nhặt được Vương Thư Hoa đang lạc đường.

.

Trịnh Hòa nhìn thấy Vương Thư Hoa đúng lúc gã đang chỉ tay thẳng mặt con côn trùng, mắng té tát. Chập mạch thế nào mà cậu lại buột miệng: “Giám đốc Vương, sao ngài lại đến đây ?”

Vừa nói xong cậu liền thấy hối hận. Sao lại đột nhiên nhỡ mồm chứ? Quay lén cảnh vừa rồi về cho Bạch tiên sinh xem, hai người cười thầm là được rồi.

Vương Thư Hoa lau mồ hôi trên mặt, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh: “À, cậu đấy à. Cậu qua đây làm gì?”

Trịnh Hoa chìa rổ cho Vương Thư Hoa thấy rõ mấy cọng rau bên trong: “Tôi đi tìm dương xỉ.”

Vương Thư Hoa: “…”

Vương Thư Hoa bắt đầu hoài nghi không biết có phải lão Bạch làm ăn thua lỗ, lấy cớ bị bệnh để trốn không. Nếu không phải, sao lại để tình nhân đang bao dưỡng đi hái rau cho đỡ đói chứ?

Trịnh Hòa thấy Vương Thư Hoa đứng đờ ra đó, cũng kệ. Cậu cúi xuống cắt dương xỉ tiếp.

“Này, cậu này…” Vương Thư Hoa mới nói một nửa, trầm tư một hồi vẫn không nhớ được tên Trịnh Hòa.

“Sao?” Trịnh Hòa bỏ đám dương xỉ trong tay vào rổ hỏi.

Vương Thư Hoa nhìn nhìn bốn phía, hỏi: “Làm sao để lên sơn trang ấy nhỉ?”

“Đi về phía Tây, đến chỗ cây hòe thì đi về hướng Nam.”

Trong đầu Vương Thư Hoa đầy dấu chấm hỏi: “Hướng Tây là hướng nào?”

Trịnh Hòa chỉ một phía.

“Thế Nam?”

Trịnh Hòa lại chỉ một phía khác.

“Cây hòe trông như thế nào?”

Trịnh Hòa nhìn Vương Thư Hoa, thở dài. Ánh mắt cậu cứ như đang nhìn một đứa ngốc. Vương Thư Hoa cảm thấy tôn nghiêm của mình lại bị xúc phạm.

Trịnh Hòa nói: “Được rồi, để tôi đưa ngài về đi, một mình ngài không tìm được đường.”

“Vậy cậu mau dẫn đường đi.”

“Tôi đang phải cắt dương xỉ mà, ngài cứ vào xe chờ đi, cắt xong tôi sẽ dẫn về.”

“Dương xỉ còn quan trọng hơn tôi sao?” Vương Thư Hoa không tin nổi.

Trịnh Hòa không hiểu sao ông phải giật mình như thế: “Dương xỉ ăn được, ngài thì sao? Có ăn được không?”

Truyện Chữ Hay