Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

chương 40: 196 – 200

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

.

Đạo diễn Vương đang tự mình chỉ đạo quá trình biên tập. Một nhân viên trong lúc hết trò làm đã lục lại những vai diễn mà các diễn viên trong Xuân Kiếp từng đóng. Không biết người nọ làm thế nào mà lần đến được vai Tống Chí thu của Trịnh Hòa trong Xuân mệnh điện.

“Đạo diễn! Người này là Thừa Dương nè!”Người nọ hô.

Vương đạo híp mắt xem, nhìn mãi không thấy Trịnh Hòa đâu: “Chỗ nào? Sao tôi không thấy?”

“Chỗ này!” Người đó chỉ vào một người thanh niên rất đẹp trai, “Ông xem này, chẳng phải Trịnh Hòa sao?”

Đạo diễn Vương chăm chú nhìn một hồi, do dự: “Chắc là không phải… nhìn không giống.”

“Không giống chỗ nào chứ, cậu ta chính là Trịnh Hòa.”

Đạo diễn vẫn không tin.

Người nọ giận lắm, lật tới chỗ chạy phụ đề, chỉ vào dòng chữ “Tống Chí Chu — Trịnh Hòa” nói: “Đấy đấy thấy chưa! Không phải Trịnh Hòa thì là ai?”

Đạo diễn ngạc nhiên lắm, ông nhấc máy lên gọi cho Trịnh Hòa để hỏi, vì sao trong Xuân mệnh điện cậu đẹp trai thế mà sang Xuân Kiếp lại tàn tạ như vậy.

Trịnh Hòa nghe đạo diễn hỏi, mãi lúc sau mới đáp: “Hồi diễn Xuân mệnh điện tôi mới .”

“Ừ thì sao?” Đạo diễn hỏi.

“Hồi còn trẻ… tôi cũng đẹp trai lắm chứ bộ.”

Đạo diễn: “…”

.

Vì câu hỏi của đạo diễn Vương, Trịnh Hòa cảm thấy cực kỳ uể oải, cậu tìm tới Bạch tiên sinh, ông nằm trên ghế mây, cậu nằm sấp trên ngực ông, đầu dụi qua dụi lại.

Bạch tiên sinh bị Trịnh Hòa đè cho tỉnh, ông mở mắt, ôm lấy Trịnh Hòa, hỏi: “Em sao thế?”

“Em buồn.”

Bạch tiên sinh ‘à’ một tiếng rồi lại nhắm mắt, ngủ tiếp.

Trịnh Hòa đợi mãi không thấy ông hỏi gì, lay ông dậy: “Sao ông không hỏi vì sao em buồn?”

Bạch tiên sinh đành hỏi: “Được rồi, sao em lại buồn?”

Trịnh Hòa nghẹn họng, tự hỏi một hồi, cậu hỏi đầy bất an: “Bạch tiên sinh, ông thấy em có xấu không?”

Bạch tiên sinh nhướn mày, nhìn Trịnh Hòa từ đầu đến chân.

“Ông nhìn gì…”

Trịnh Hòa chưa nói xong, đôi môi cậu đã bị Bạch tiên sinh chiếm lấy. Trịnh Hòa cảm nhận được đầu lưỡi ông xâm nhập vào miệng mình, cuốn lấy, hút lấy… đầy mê đắm.

.

Tuy đến cuối tuần, Bạch tiên sinh sẽ quay lại làm việc nhưng Tang Bắc vẫn đưa những tài liệu trong khoảng thời gian gần đây đến như thường lệ.

Ở một mình quá chán, Trịnh Hòa ôm chó ngố ngồi xem phim.

“Oăng!” Husky bị Trịnh Hòa ôm vào lòng, cảm thấy khó chịu nên cứ cựa qua cựa lại.

“Im nào.” Trịnh Hòa lấy hai miếng khoai tây chiên, đút cho chó ngốc một miếng, mình ăn miếng còn lại.

Husky ăn xong khoai tây, chưa đầy s lại oăng oẳng kêu.

“Đã bảo im mà!” Trịnh Hòa tiện tay đút kẹo cao su cho nó, chó ngố không để ý, há miệng ăn ngon lành. Đút xong, Trịnh Hòa mới nhận ra chó ngố vừa ăn kẹo cao su, vội vàng bóp chặt cổ nó, lay qua lay lại: “Sao mày lại ăn? Nôn ra mau!!! Bạch tiên sinh! Trịnh Hòa sắp chết rồi!”

Bạch tiên sinh đang trong thư phòng, nghe Trịnh Hòa kêu thế, giật hết cả mình.

Đóng máy tính, xóa hết văn kiện bí mật, Bạch tiên sinh tháo kính xuống, mở cửa xuống lầu: “Sao lại bảo mình chết cơ chứ?”

Trong phòng khách, Trịnh Hòa dùng cặp mắt rưng rưng nhìn con chó, chó bị Trịnh Hòa bóp cổ đến thập tử nhất sinh. Xung quanh một người một chó là một đống đồ ăn vặt, TV còn đang chiếu phim.

Bạch tiên sinh đột nhiên thấy đau đầu.

“Bạch tiên sinh… Trịnh Hòa sắp chết rồi…” Trịnh Hòa thút thít nói.

Bạch tiên sinh giờ mới nhớ ra con chó kia cũng tên Trịnh Hòa, thở phào: “Có chuyện gì?”

“Nó, nó ăn kẹo cao su… là lỗi của em…” Trịnh Hòa ôm Husky, lòng đầy hối hận.

Bạch tiên sinh dừng một chút, kéo tay Trịnh Hòa ra, nói: “Không sao, em cứ buông nó ra đi.”

Trịnh Hòa không hiểu sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo: “Em buông… sau đó làm gì? Đưa nó đi rửa ruột?”

“Không cần.”

“Chẳng nhẽ nó chỉ còn đường chết?” Hốc mắt Trịnh Hòa đã đỏ hoe.

“Không phải, ý tôi là – chó không chết nếu ăn nhầm kẹo cao su.” Bạch tiên sinh vỗ vai Trịnh Hòa như vỗ một cậu bé tiểu học “Về sau em phải học tập thêm.”

Hỏi: Chó ăn kẹo cao su có chết không?

Đáp: Cậu cứ gẩy phân nó ra, sẽ thấy miếng kẹo cao su chí mạng đó.

— Bách khoa toàn thư.

.

Bạch tiên sinh làm việc, Husky thấy Trịnh Hòa tới, vội trốn nhanh.

Trịnh Hòa đáng thương bị cả hai người thân bỏ rơi, đành thui thủi một mình xem phim. Sau thấy đã đến giờ tắm rửa đi ngủ bèn hớn hở chạy lên tầng tìm Bạch tiên sinh.

“Cốc cốc”

“Vào đi.”

Trịnh Hòa đẩy cửa ra, cười hì hì: “Đi ngủ thôi.”

Bạch tiên sinh lật tài liệu, nói: “Em ngủ đi, lát tôi ngủ sau.”

Trịnh Hòa rầu rĩ đóng cửa lại.

Một lát sau, lại có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Trịnh Hòa bưng một ly sữa đến, nói: “Cho ông, đồ ăn khuya.”

“Tôi nghĩ em nên cho tôi một ly cà phê thì đúng hơn.” Bạch tiên sinh cười nói.

“Em từng pha cho ông rồi, nhưng ông chê khó uống…” Nhớ lại chuyện đó, Trịnh Hòa lại thầm oán.

“Em bảo tôi nói thật mà.” Bạch tiên sinh thở dài.

Trịnh Hòa chu môi: “Ông không cho em pha cà phê hòa tan.”

“Thứ đó không tốt cho sức khỏe.”

“…Dù sao em cũng không nói nổi ông.” Trịnh Hòa phồng mặt, thấy dưới xe lăn của Bạch tiên sinh được lót thảm cậu ngồi bệt xuống, ngửa cổ lên nhìn ông.

Bạch tiên sinh thấy Trịnh Hòa không có ý định ra ngoài, nói: “Trịnh Hòa, em ra ngoài trước đi, tôi còn phải làm việc.”

“Em nhìn ông làm việc là được.” Trịnh Hòa dỗi, gác cằm lên đùi Bạch tiên sinh, ý muốn nói ‘ông làm gì được em nào’. Thực đáng đánh đòn.

“Em sẽ quấy rầy tôi, được chưa?” Bạch tiên sinh cúi đầu, đưa tay vuốt lấy mặt Trịnh Hòa, nhìn ông thực cấm dục.

Trịnh Hòa rung động, cậu ngậm lấy ngón cái của Bạch tiên sinh, liếm nuốt, còn khẽ rên rỉ.

Bạch tiên sinh mỉm cười, rút tay ra khỏi miệng Trịnh Hòa: “Định bắt tôi làm theo ý em bằng cách này sao? Em muốn gì nào?”

“Ngủ cùng em đi, hồi trưa chúng ta chưa làm đến bước cuối.”

“Không được, tôi còn công việc đây này.” Giọng nói của Bạch tiên sinh thực dịu dàng, trầm ấm.

“Ở với em đi mà, Bạch tiên sinh.” Trịnh Hòa cọ qua cọ lại trên chân ông.

“Ngoan, em đi ngủ trước đi.”

Trịnh Hòa thấy không được, đành lưu luyến đứng lên, nhìn phía mặt nghiêng quyến rũ của ông, đột nhiên cậu nảy ra một ý: “Bạch tiên sinh, ngài thật sự không muốn cùng em xuống lầu?”

Người đàn ông nhìn laptop chăm chú, gật đầu.

Đột nhiên! Trịnh Hòa ôm lấy laptop của ông, chạy ra ngoài!

Bạch tiên sinh giật mình một lát, sau lại cười ngặt nghẽo.

Bởi vì cách mấy căn phòng trống, khi Bạch tiên sinh xuống lầu thì đã không thấy bóng dáng Trịnh Hòa đâu.

“Trịnh Hòa? Trịnh Hòa?” Bạch tiên sinh gọi thử hai tiếng, không có ai đáp lại.

Husky chui ra khỏi sofa, Bạch tiên sinh cúi đầu nhìn nó, nói: “Em chạy đi đâu thế…Trịnh Hòa, mày có thấy em ấy đâu không?”

Husky quay mặt ra phía phòng ngủ kêu.

Bạch tiên sinh cầm xúc xích trên bàn, quẳng cho Husky: “Ăn đi.”

Phòng ngủ, trên giường vẫn ngay ngắn, chứng tỏ chưa có người bò lên. Bạch tiên sinh đi qua phía rèm.

Trong tủ cạnh tấm rèm, Trịnh Hòa lặng lẽ hé ra một cái khe nhỏ, nhìn ra ngoài. Cậu lo đến toát mồ hôi hột, lại bị nhốt trong không gian hẹp, cả người cậu đều thấy nóng. Giờ cậu mới thấy hối hận, sao mình lại làm mấy trò dở hơi mất trí ấy chứ? Nhỡ đâu Bạch tiên sinh giận, không thích cậu, cậu phải tốn bao nhiêu công sức để theo đuổi ông lần nữa đây?

Bạch tiên sinh quơ tay vào rèm, Trịnh Hòa vừa thở phào, một tay kia của ông lại mở cửa tủ.

Trịnh Hòa sợ đến mức buông cả hai tay đang cầm laptop, che mặt.

Bạch tiên sinh bình tĩnh nhìn chiếc laptop đã vỡ đôi, ông không hề tức giận, chỉ cười tủm tìm nhìn Trịnh Hòa: “…Em không dám nhìn người khác đến thế sao?”

Trịnh Hòa: “…”

Em giật mình mà.

.

Quán bar yên ắng. Ly cocktail xanh thẫm bí ẩn và quyến rũ như biển xanh sâu thẳm. Vương Kiệt cầm chén rượu, thở dài thườn thượt.

Gần đây thần kinh y như bị suy nhược. Y luôn mơ thấy đêm đó, Bạch tiên sinh ngồi ở bàn ăn bên cạnh, mỉm cười, nhìn y chăm chú. Bộ âu phục trắng của người nọ như thứ màu sắc duy nhất tồn tại trong căn phòng hắc ám đó.

Khi y sắp cầm lấy được đôi tay ông, đột nhiên…

Tỉnh mộng.

Vương Kiệt không hiểu nổi vì sao mình đột nhiên lại yêu Bạch Ân, yêu phải vị ‘thái tuế’ trong giới này không ai dám dây vào. Dù y có nghĩ đến thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể nghĩ ra.

Lại là một tiếng thở dài.

Vương Kiệt đẩy cặp kính mắt Bạch tiên sinh đưa, trong lòng cảm thấy bức bối khó chịu, thực muốn dốc thẳng ly Cocktail đó vào mặt để cái đầu lạnh lại.

Bartender tò mò nhìn vị khách tuấn tú, dỏng tai lên nghe lén, rốt cuộc nghe được tiếng người đó thì thào.

“Thằng Cupid chết dẫm, rảnh sao mà đi bắn tên linh tinh! Con mẹ nó!”

Truyện Chữ Hay