[Makihara Taiga]
Vào kì lễ hội văn hóa lần này, Fuuko-san đã dựng một chiếc mái vòm to đùng ở trước cổng chính của trường. Phải công nhận nó nhìn như một tuyệt tác nghệ thuật vậy, chiếc vòm cao 4 mét và được trang trí xung quanh bằng hoa giấy nhìn khá là sặc sỡ.
Rất đông người đến dự lễ hội ngày hôm nay, đó là nhờ công quảng bá trên mạng của Mitsuri-san cũng như nỗ lực phân phát tờ rơi của Ai-san cả.
Tâm điểm của lễ hội lần này chính là vở kịch có sự góp mặt của Mahime-san.
Kì lễ hội văn hóa năm nay tổ chức thành công cũng là nhờ một tay của Konoe R.Chika, lần này sức hấp dẫn của chị ấy trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Trong khi đó, Mitsuri-san và tôi đã cùng nhau dạo quanh khuôn viên trường. Cái cách mà chúng tôi nắm tay nhau đi trên đường thật sự khiến ai nhìn vào cũng phải ghen tị
- Chó thật, hội trưởng đã có bồ rồi à.
- Nhưng trông họ hợp nhau thật.
Có lẽ là nhờ tôi luôn trau chuốt vẻ ngoài của mình, cho nên so với ngày đầu đến trường thì bây giờ người ta đã bớt có ác cảm với tôi hơn rồi, thậm chí còn có vài tên còn coi tôi là người hùng nữa chứ, “Vị anh hùng đã sảy chân vào vũng bùn và sa xuống đáy của ngôi trường vì điểm kém, nhưng không hề bỏ cuộc và đã chiếm được hội trưởng”. Chỉ cần không bỏ cuộc thì giấc mơ sẽ trở thành hiện thực ngay ấy mà.
Dù cho có được người đời tán dương, tôi vẫn sẽ không thả lỏng đâu. Để thực hiện giấc mộng harem, tôi không cho phép mình lơ là bất cứ giây nào cho đến khi thành công.
Tôi có mua cho Mitsuri-san chiếc mặt nạ Tengu, cả takoyaki và kẹo táo nữa, coi nó như lời cảm ơn vì đã mời tôi dùng bữa ở nhà hàng hôm trước…
Nhờ mấy tấm hình cosplay mà hôm bữa Fuuko-san có chụp, tôi có thể kiếm được một khoản thu kha khá cho việc này đây.
Bây giờ tôi mới biết là mấy ông chú độ 30, 40 sở hữu khá nhiều tiền đấy.
- Mọi người đứng sát lại nào ✩ Mị chuẩn bị chụp ảnh đây!!
Mitsuri-san đang tự sướng với những người khác ngoài trại. Trông chị ấy có vẻ đang vui hết mình, nhìn chị ấy như vậy cũng khiến tôi vui theo.
Đột nhiên hai mắt Mitsuri-san bừng sáng lên. Mắt chị ấy dán chặt vào tấm bảng “Câu lạc bộ bói toán” ở gần đó. Chị ấy nắm lấy tay tôi và kéo tôi đến chỗ đấy.
- Nào nào, Taiga-kun, đi xem bói vui lắm đấy cậu không biết sao? Mị nghe người ta đồn là ở đây họ bói chuẩn lắm đấy.
- Xem bói ấy
ạ?
- Đúng đúng, bói tình yêu cho cặp đôi đó.
Được chị ấy nói vậy làm tôi sướng chết mất.
Bọn tôi tiến vào căn phòng. Toàn bộ xung quanh được bao phủ bởi một lớp màn đen, ngay khi chúng tôi bước vào thì những cây nến trên đèn chùm lập tức sáng rực lên. Người bói toán đang trùm lên người tấm áo choàng đen kịt cùng với chiếc khăn trùm đầu điển hình.
- Xin chào, Ara, không phải thành viên hội Quý tộc đây sao?
- Chao xìn! Mị muốn xem bói tình duyên. Cậu muốn hỏi những gì nào?
- Nói cho mình biết ngày sinh đi ạ.
Mitsuri-san đứng hình. Nếu là ngày sinh thì kết quả sẽ bị trùng lên cả các chị em khác nữa. Mà, vì tôi muốn hốt cả năm chị em nên cũng khá tò mò đấy chứ.
Mitsuri-san bắt đầu lúng túng.
- Ừm, bộ không còn cách nào khác hả?
- Vậy cho mình xem tướng nha.
Xem mặt hay không thì kết quả vẫn vậy thôi, không phải là phương án tốt. Chị ấy chỉ biết lắc đầu với đầy sự tiếc nuối “Mị xin lỗi”...
- Vậy thì bạn dùng họ và tên cũng được.
- Được đó, hoàn hảo luôn. Xem nào, Makihara Taiga và Konoe… Ưm, Konoe…
Mitsuri-san cứ ngập ngừng mãi… Chị không thể nói là “Konoe L.Mitsuri” được, làm vậy sẽ lộ mất. Vị thầy bói kia đáp lại.
- Konoe R.Chika đúng không ạ? Vậy mình bắt đầu bói nha.
Chị ta viết tên lên tờ giấy và bắt đầu ngồi nhẩm số nét.
- Vâng.
Vâng cái gì cơ? Cả tôi và Mitsuri-san đều ngả người về phía trước.
- Thật là trời sinh một cặp, Makihara Taiga và Konoe R.Chika, không thể hoàn hảo hơn được đâu ạ.
Chị thầy bói mỉm cười với Mitsuri-san.
- Chúc mừng bạn nhé, Konoe-san.
- Ừ…
- Sao trông bạn thất vọng vậy?
Chị bói toán ngạc nhiên và rồi quay sang lườm lườm tôi.
- Sao bạn lại ủ rũ như vậy khi hai người hợp nhau vậy chứ… Lẽ nào, bạn đang bị ép phải hẹn hò với hắn chỉ vì hắn thích bạn đúng không?
Nay hơi quá rồi nha, dù đúng là tình yêu mãnh liệt của tôi chính là điểm yếu của chị ấy. Mitsuri-san thì trông vẫn không hài lòng. Chỉ một lúc sau, chị ấy lôi điện thoại ra gõ “Konoe L. Mitsuri” và đưa cho chị bói toán kia xem.
- Mị cũng muốn kiểm tra tương thích giữa cái tên này với Makihara Taiga.
- Konoe L. Mitsuri? Ai vậy?
- À...
Mitsuri-san quay đi chỗ khác.
- Tên con gái của mị sau này chăng?
- Bạn với Makihara tính xa vậy rồi hả?
Chị bói toán kia phải há hốc mồm, rồi cũng bói duyên cho tôi và Konoe L. Mitsuri. Và kết quả là…
- Hoàn hảo ạ.
- Yayy! Vui quá đi!
Mitsuri-san ôm chầm lấy tôi, chị bói toán kia lại được phen há hốc thêm lần nữa. Trông bọn tôi chắc giống cặp đôi đang sung sướng khi xem bói cho con gái tương lai lắm.
Mitsuri-san rời khỏi căn phòng câu lạc bộ với tâm trạng cực tốt. Chị ấy cứ thế vừa ngân nga vừa tung tăng rảo bước.
Đột nhiên chị ấy bị gì đó và dừng lại. Sau khoảng mười giây sau… chị ấy bắt đầu chạy đi. Tôi nhanh chóng đuổi theo chị ấy, bọn tôi dừng chân ở trước cửa văn phòng của hội Quý tộc. Ngồi bên trong là một cô gái đang đang rầu rĩ xỉu cả mặt xuống.
Cậu ấy nhìn thấy bọn tôi và nở nụ cười nhẹ nhõm.
- Konoe-san, Makihara-san. Em là Saionji từ câu lạc bộ Thiên văn ạ.
- Có vấn đề gì không? Vào tay hội trưởng là sẽ xong hết!
- A, hội trưởng… Chị thật xinh đẹp...
Câu lạc bộ thiên văn đang có vẻ rất hưng phấn, họ đưa bọn tôi tờ gấp. Trên đó có ghi “Những chòm sao có thể nhìn thấy ở Học viện”.
- Thực ra bọn em in lỡ nhiều tấm booklet quá. Ban đầu chỉ dự định là in 20 bản thôi, nhưng bọn em in quá tay lên 100 bản mất rồi… Bọn em đang bày bán ở trong phòng sinh hoạt nhưng tình hình có hơi ế ẩm. Chị giúp em có được không ạ?
Một yêu cầu khá đơn giản. Bọn tôi chỉ cần tìm cách xoay sở là được. Mitsuri-san đập tay và đưa ra một ý tưởng tuyệt vời.
- Hay là cứ mua 5 bản thì được bắt tay mị?
- Nhưng như thế thì người ta đâu mua vì nội dung đâu.
Kể cả khi đã bán hết đống tờ gấp đó, người ta cũng sẽ nhanh chóng vứt nó đi thôi. Nếu là tôi thì tôi vẫn muốn người mua đọc nó hẳn hoi và thấy hứng thú với nó.
- Vậy thì mở rộng khu vực kinh doanh thì sao?
- Nhưng ở đâu mới được, Taiga-kun?
- Những quầy thức ăn và mấy câu lạc bộ khác từng nhờ vả hội Quý tộc ý, đến lượt mình nhờ vả lại bọn họ rồi.
Bọn tôi bắt đầu liên lạc với câu lạc bộ của Misaki Horaiki, cô gái đã đến văn phòng để xin tư vấn tình yêu, đến câu lạc bộ bóng rổ, rồi cả câu lạc bộ kịch mà Maihime-san đang tham gia nữa.
Ai cũng sẵn sàng giúp một tay hết. Kiểu này chắc chắn bán được rồi. Bên cạnh đó…
- Vậy để mình đi bán rong cho.
- Thật ạ? Cảm ơn cậu rất nhiều!
Saionji-san từ câu lạc bộ thiên văn cúi đầu cảm ơn tôi.
Nếu giúp họ rao bán, thì độ thiện cảm của chị em nhà Konoe dành cho tôi sẽ càng tăng lên. Một tình huống hoàn toàn có lợi cho tôi. Đặc biệt, mấy kiểu “mở lòng” như thế này chắc chắn sẽ làm rung động Ai-san.
Sau khi đã bàn giao số tờ gấp cho tôi và Mitsuri-san, câu lạc bộ thiên văn tiếp tục cúi đầu cảm ơn lia lịa rồi rời đi.
- Taiga-kun, cậu thật giỏi. Mị biết là luôn nhờ cậy cậu được mà.
Mitsuri-san ngả vào vai tôi và đưa điện thoại lên nhìn.
- A! Sắp đến giờ lên sân khấu rồi! Mị phải chuyển qua Maihime đi diễn đây!
Chị ấy thơm nhẹ vào má tôi và chạy đi… Kiểu tạm biệt này khiến tôi khó đỡ quá . Sướng chết mất.
Nghĩ lại thì, sau khi bọn tôi bước ra khỏi chỗ xem bói… Mitsuri-san đột nhiên đứng hình rồi chạy một mạch tới đây. Lẽ nào có gì kết nối không dây
à? Chắc hẳn phải là Chika-san.
Kể cả vậy thì làm sao Chika-san lại biết được nhỉ…?
Với lượng khách đông nghịt ra vào khuôn viên trường như thế này, camera an ninh phục vụ lễ hội đã được lắp đặt ở vô số nơi khác nhau. Khu vực gần phòng câu lạc bộ bói toán cũng nằm trong số đó.
Lẽ nào Chika-san đang theo dõi qua camera và liên lạc cho Mitsuri-san? Chị ấy chắc đang ở trên căn gác mái, có nghĩa là chị ấy đang quan sát camera an ninh toàn trường luôn à…
Hừm, tôi cũng phải cố gắng trông thật tử tế mới được! Tôi bắt tay vào bố trí quầy thức ăn, giải tán đám đông, thu gom rác, và treo tấm biển quảng cáo câu lạc bộ thiên văn qua cổ cùng với mớ tờ gấp.
Hôm nào tôi cũng tập squat với chạy 10 cây số lận mà, tôi có thể thoải mái chạy quanh sân trường mà không hề thấy mỏi. Tôi cứ làm hết cái này đến cái khác…
Và tôi bắt gặp được điều gì đó khá lạ ở góc sân….
[Ai - em út]
Mình tìm thấy một đứa trẻ đang bị lạc. Cậu bé cứ khóc mãi thôi, nhưng rồi bé lại mắt sáng lên nói.
- A, mẹ kìa.
Bé cứ thế chạy thẳng về phía mẹ mình. Bé sau đó quay lại chào mình.
- Cảm ơn nhé gấu-san.
Từ sáng đến giờ mình vẫn đang mặc bộ đồ gấu bông này, nên chẳng ai thấy mặt mình được. Thêm một “Konoe R.Chika” khác đang dõi theo từ trong bộ đồ chẳng chết ai cả.
Ngay sau khi hai mẹ con vừa rời đi, mình nghe được tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên từ trong nhà thể chất.
Vậy là vở kịch của chị Maihime bắt đầu rồi. Điều đó đồng nghĩa là Konoe R. Chika hiện tại đang ở trên sân khấu rồi, và những người còn lại không được phép để bị phát hiện, trừ khi các chị cũng giả dạng như mình.
- Chika-neesan, giờ làm gì tiếp đây ạ?
Mình hỏi ý kiến của chị Chika thông qua bộ đàm. Chị ấy đang ngồi trên căn gác mái văn phòng, chăm chú giám sát tình hình mọi thứ qua camera an ninh.
- Gian thức ăn… được bố trí gọn gàng rồi. Mấy chỗ có biến cũng được dẹp yên trước cả khi chị…
- Sao lại vậy được ạ?
- Là Taiga-kun đó. Cậu ta cố quá rồi đó, giải quyết hết vụ này đến vụ kia...
Đột nhiên mình thấy giật mình, có giọng nói quen thuốc cất lên ở gần đây.
- “Những chòm sao có thể nhìn thấy ở Học viện”
của câu lạc bộ thiên văn đang được mở bán đây. Có ai muốn mua một tờ để xem trước trại lửa không ạ?
Đó là chàng trai nhân hậu luôn dang tay giúp đỡ người khác. Nhưng vẫn còn quá sớm để mừng thầm. Một vài cậu trai bắt đầu bâu lấy Taiga-kun với vẻ mặt khó chịu.
- Makihara, bán một cái đi.
- À… ừm, xin lỗi về vụ lần trước nhé.
Bạn cùng lớp của Taiga-kun hả? Vào cái ngày mà Taiga-kun vấp vào đống bùn đó, họ đâu có thèm giúp đâu, thậm chí còn cười vào mặt cậu ấy nữa chứ. Sao bây giờ lại xin lỗi là thế nào?
- À, hôm đó à… Tôi nhớ rồi.
Taiga-kun chỉ mỉm cười.
- Quan tâm gì nữa. Tôi trải qua nhiều chuyện rồi nên chẳng rỗi hơi ăn mày quá khứ nữa đâu.
- Makiharaaa!
Cả mình lẫn cậu bạn cùng lớp đều vô cùng cảm động. Cậu ấy có một trái tim nhân hậu sẵn sàng tha thứ cho lỗi lầm của người khác. Cậu ấy còn định làm mình mê mẩn đến mức nào nữa chứ?
Bất chợt ánh mắt của bọn mình chạm nhau… Cậu ấy đang lại gần đây? Tại sao vậy?
- Xin chào.
Taiga-kun cúi đầu thật sâu.
- Tôi là Makihara Taiga từ hội Quý tộc. Bạn đã vất vả kì lễ hội lần này rồi, cũng cảm ơn bạn luôn vì đã giúp các bé bị lạc ạ.
- À không không.
Mình đáp lại với giọng điệu khác hẳn thường ngày. Vì đang mặc đồ hóa trang, sẽ hợp lý nếu giọng mình phập phồng tí. Phải thật cẩn thận để không lộ giọng thật mới được.
- Bạn là học sinh trường này phải không? Sao bạn lại mặc đồ hóa trang vậy?
- …
- Nếu bạn đã không muốn trả lời thì thôi vậy.
Taiga-kun cười một tiếng.
- Bạn làm mình nhớ đến Ai-san thật đấy.
Tim mình nhảy một nhịp, mình hỏi trong lo sợ.
- A-Ai cơ?
Taiga-kun, mình yêu cậu từ tận đáy lòng.
- Là người không chỉ vô cùng xinh đẹp mà lại còn vô cùng tốt bụng, chỉ cần ở cạnh Ai-san thôi cũng thấy hạnh phúc rồi.
- !!!!
Ưưư… Taiga-kun đang khen mình mà không hề hay biết mình đang đứng ngay đây. Sao cậu bé này lại nguy hiểm đến thế! Bên trong bộ đồ càng ngày càng thấy ngốt.
Mình thấy bủn rủn cả chân tay nhưng rồi Taiga-kun bấu chặt lấy mình.
- Bạn có sao không vậy?
Giọng nói ngọt ngào ấy thổi tận vào óc. Trước mặt mình bây giờ hoàn toàn chỉ có khuôn mặt điển trai của Taiga-kun thôi. A, nhìn đôi mắt chất phác kia kìa!
Đây rồi, mình nhận ra cảm xúc của chính mình rồi, minh cũng thích cậu nhiều lắm Taiga-kun. Ngay sau khi nhận ra được điều đó, mình xấu hổ đến mức bỏ chạy mất dép.
[Makihara Taiga]
Tôi chằm chằm nhìn theo chú gấu đang bỏ chạy. À, vậy chắc là Ai-san rồi. Trên trường chỉ được phép tồn tại duy nhất một Konoe R. Chika thôi. Có vẻ như bộ đồ hóa trang là giải pháp tạm thời.
Khi đang ba hoa về Ai-san, tôi có cảm nhận được sự xấu hổ của chị ấy qua cả lớp áo dày. Dễ thương thật đấy. Hơn nữa, hành động dung thứ cho đám bạn cùng lớp của tôi có vẻ đang chiếm được cảm tình của Ai-san?
Đương nhiên là đời nào tôi lại tha thứ cho chúng nó vậy chứ, tất cả chỉ là chiêu trò thôi.
Hmm?
Đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng reo réo. Một nhóm năm thanh niên đang bước qua cổng chính như mấy tên giang hồ vậy. Mấy tên đó áo thì là áo phông vàng chóe, quần thì rách rưới, cứ thế mà trừng trừng tiến vào khuôn viên trường.
Bọn chúng đang hướng đến phòng thể chất nơi Maihime-san đang trình diễn trên sân khấu. Có vẻ như chúng định xộc vào nơi này. Tôi nhanh chóng chạy ra trước bọn này chặn đường và nở nụ cười hiếu khách.
- Buổi biểu diễn đã bắt đầu rồi ạ cho hỏi các anh có vé không?
- Đ*o có.
- Không có vé thì các anh không được phép vào đâu ạ.
- B* m*y đ*o đến đây để chơi nhây, bọn tao đến đây là có chuyện với Konoe kia. Món nợ năm ngoái, bây giờ bọn tao sẽ trả.
Nhắc mới nhớ, trong phòng họp, đúng là Mitsuri-san có nói là đã một tay dẹp loạn đối đầu với lũ côn đồ vào lễ hội năm ngoái.
Vậy là mấy tên này muốn phục thù à… Mà, chúng làm gì thì làm, tôi vẫn cần phải ngăn chúng lại.
- Xin lỗi nhưng các anh không được vào-
Trước khi kịp nói hết câu, tôi đã lãnh nguyên một cú đấm vào mồm. Tôi bị tên cầm đầu tặng ngay một cú vào mặt. Sau đó lại một phát nữa, và rồi liên tiếp là những cú đấm được tung ra.
Không quan trọng là tôi có bị ra làm sao, tôi cũng không thể để đám côn đồ này tiến vào trong được. Thêm nữa, đây cũng là một nước đi để giành được cảm tình từ phía chị em nhà Konoe.
Ngay trong khoảnh khắc đó, tôi chợt nhớ lại về những gì mà Maihime-san đã nói với tôi: “đã trình diễn là phải cố hết sức mình”.
Sẽ thật là đáng thất vọng nếu như tất cả những nỗ lực chị ấy bỏ ra bị sụp đổ chỉ bởi mấy trò ăn thua nhảm nhí này. Tôi không muốn chị ấy phải trải qua những gì mà tôi đã từng.
Khi tôi vẫn đang cố theo đuổi ước mơ bóng chày, tôi đã nhận phải một chấn thương nghiêm trọng khiến bả vai của tôi bị hỏng. Dù vậy, tôi vẫn cố dưỡng sức và tập luyện để trở lại với bóng chày. Nhưng chúng đều vô ích hết, tất cả những gì tôi đạt được chỉ là có thể trở lại lối sống sinh hoạt hàng ngày.
Tôi sẽ không cho phép người mình yêu phải rơi vào tuyệt vọng giống như tôi đâu. Tôi cứ đứng đó như trời chồng, và hàng loạt những cú đấm bay vào bụng, vào mũi, vào cằm tôi.
Hựự. Sát thương tôi nhận phải bây giờ chắc cũng phải ngang một quả bóng lạc từ tay ném của đội đối phương… Đau, đau, đau, đau, đau, đau vãi… Hm?
- Dừng lại ngay.
Chỉ ngay trước khi tên cầm đầu kịp tung cú dứt điểm khi tôi đã bắt đầu loạng choạng… Nắm đấm của hắn bị khựng lại ngay giữa không trung.
Và người dừng nó lại chính là Fuuko-san.
Vì Maihime-san đang cháy hết mình trên sân khấu kia, nên nếu Fuuko-san mà lộ mặt ây giờ, người ta sẽ phát hiện ra có hơn một Konoe R. Chika mất…
Hoặc là không. Fuuko-san đang đeo mặt Tengu trên mặt, có phải là cái tôi đã mua cho Mitsuri-san không? Và chưa kể là chị ấy không đội tóc giả nữa.
- Mày nghĩ mày đang làm cái gì đấ-
Một tên trong đám du côn to tiếng.
Nhưng trước cả khi nói hết câu, hắn bị Fuuko-san táng ngay một cú thiết quyền vào mặt. Nó mạnh đến mức mà hắn phải ngã ngửa ra đằng sau. Tội nghiệp thật…
Bốn tên còn lại đồng loạt lao vào Fuuko-san. Nhưng bằng nội công thâm hậu, chị ấy giải quyết nhanh gọn bọn chúng chỉ với một chưởng duy nhất.
Tôi chưa thấy ai võ nghệ cao cường như vậy. Xung quanh vang lên toàn những tiếng vô tay thán phục… đột nhiên, Fuuko-san kéo tôi lại và cõng tôi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
- Cảm ơn vì đã cứu em… ưm, chị là ai vậy ạ?
- À ừm...
Fuuko-san ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp.
- Ta là siêu nhân mặt nạ của chính nghĩa. Lòng dũng cảm dám đối đầu mấy lũ du côn đã đưa ta đến đây.
Không, chắc chắn là chị đã nhìn qua camera an ninh chứ gì. Camera an ninh cũng được lắp đặt trước nhà thể chất, nên là có khi chị em nhà họ đã phát hiện ra vụ việc và cân nhắc cử Fuuko-san đến chi viện cho tôi.
Có rất nhiều cách ngụy trang giúp họ không bị nhận ra trong đám đông, như Ai-san chẳng hạn. Nhưng tôi nghĩ Fuuko-san không làm vậy đâu.
Tôi được đưa đến phòng y tế và được cô phụ trách tiếp đón.
- Thôi chết chết...
Cô phụ trách hoàn toàn hoảng hốt trước tình trạng tồi tệ của tôi, cô ấy đỡ tôi ngồi lên ghế và sát trùng vết thương cho tôi. Fuuko-san thì đang đứng quan sát mọi thứ. Một cảnh tượng khá khó tin.
Chị ấy hỏi tôi trong đau đớn.
- Sao cậu không đánh trả? Ta chắc chắn là cậu có thể chống trả lại bọn chúng mà.
Tôi chỉ đang đơn giản là đợi đến thời điểm chính xác để được coi là tự vệ chính đáng thôi… Tôi nhìn Fuuko-san.
- Nếu một thành viên hội Quý tộc như em mà sử dụng bạo lực thì chắc chắn sẽ khiến lễ hội bị phá hoại mất đúng không? Sẽ rất đáng tiếc cho Konoe-san, người
đã rất nỗ lực trong kì lễ hội lần này được diễn ra trọn vẹn.
Fuuko-san có vẻ bất ngờ trước câu trả lời của tôi. Sau đó, cô phụ trách từ từ cởi áo tôi ra.
- Vậy bây giờ để cô băng bó cho em nhé… Ể?
Vết thương cũ lộ ra khiến cô phụ trách cũng phải rùng mình trước thứ kinh khủng trên người tôi kia.
Một vết sẹo dài và dày xiên chéo phần vai bên phải và cánh tay, như thể nó được khâu lại bằng máy khâu cỡ lớn vậy. Phần thịt đã bị biến dạng khá xấu xí.
- V- vết… thương đó… Vậy mà cậu vẫn chưa muốn từ bỏ bóng chày đúng không?
Ra đó là những gì Fuuko-san có trong đầu… Chị ấy ngồi bệt xuống co người lại và bắt đầu sụt sịt. Chiếc mũi của chiếc mặt nạ chạm xuống cả sàn nhà tạo ra âm thanh khá độc và lạ.
- C- cậu quả đúng là đại, đại trượng phu!
- Sao em lại đeo mặt nạ vậy?
Cô phụ trách khá tò mò.
Fuuko-san lấy khăn tay ra lau nước mắt trên chiếc mặt nạ Tengu và nói, “Makihara Taiga, tinh thần nghĩa hiệp của cậu đã khiến ta phải rung động”.
Đôi mắt biếc đằng sau lớp mặt nạ đang đắm đuối nhìn tôi...
- Chị yêu chú mất rồi...
Sau đó chị ấy lấy tay ôm mặt, nhưng chị ấy đang đeo mặt nạ nên làm vậy chả có nghĩa gì cả, và chuồn đi mất hút.
Trước một hiện tượng kì lạ như thế này, cô phụ trách chỉ biết nhìn tôi rồi nói.
- Em có người yêu lạ ghê ha.
Em cũng nghĩ giống cô vậy… Khoan, thế này thì còn phê hơn tôi tưởng! Độ thiện cảm với Fuuko-san tặng vọt lên kìa! Cảm ơn nhé mấy thằng ch* kia.
Tôi lại tiến thêm được một bước trên con đường harem của mình.
Sau khi đã sơ cứu vết thương cho tôi, cô phụ trách kê cho tôi mấy viên thuốc giảm đau, thứ hiện giờ đang khiến tôi mắt nhắm mắt mở vì tác dụng phụ đây. Tôi lên giường chợp mắt khoảng được nửa tiếng thì…
- Taiga-kun...
Maihime-san đang ngồi trong phòng y tế. Chị ấy chạy đến đây ngay sau khi vở kịch kết thúc, nên vẫn đang mặc bộ váy của Carmen trên người.
Tôi lấy cặp kính để ở đầu giường và nhìn Maihime-san, chưa bao giờ tôi thấy chị ấy u sầu như lúc này
- T- Tui có nghe rồi. Cậu đã một mình chịu trận để bảo vệ buổi biểu diễn.
- À vâng.
- Sao cậu lại liều như vậy?
- Vì em biết chị đã cố gắng rất nhiều cho ngày hôm nay.
Tuy là tôi có động cơ riêng, nhưng những lời đó đều là thật lòng.
- …!!!
Maihime-san rơm rớm nước mắt.
- Cảm ơn cậu nha Taiga-kun.
Tôi sẽ không bao giờ quên được nụ cười dễ thương này đâu. Nó dễ thương bởi vì hiếm lắm chị ấy mới cười như vậy.
- Cho tui ôm cậu cái nào.
Maihime-san trèo lên hẳn giường. Có thể là do thuốc, nhưng đúng là ở gần chị ấy sướng thật, thêm cả bộ ngực khủng kia đang áp vào người tôi nữa. Vậy mà mấy viên thuốc giảm đau lại đang làm suy yếu sự tự tỉnh táo của tôi, tôi vẫn muốn hưởng thụ cảm giác lâng lâng này thêm tí nữa.
[Chika - chị cả]
Konoe R. Chika tôi đang đi rà soát các quầy hàng. Taiga-kun bị thương và đang phải nằm trong phòng y tế nên tôi cũng phải cố gắng hết sức mới được,
Ai đã cố để giữ gìn trật tự cho lễ hội suốt nửa đầu rồi. Nếu như có thảm họa như hỏa hoạn xảy ra, mọi thứ sẽ sụp đổ ngay lập tức. Tôi không thể lơ là cảnh giác được.
Tôi ghé qua kiểm tra quầy yakisoba của câu lạc bộ bóng chày trước,..
- Ô, chị đã vất vả rồi, Hội trưởng!
Khi tôi chuẩn bị qua trại lửa kiểm tra sau khi đã chào lại thì…
- Nè nè, Hội trưởng, chị đang hẹn hò với tên Makihara đó phải không?
- Chuyện ấy thì quan trọng gì chứ.
- Chị không phải làm bộ đâu. Hai người đi coi bói tình yêu với nhau, Makihara còn dám xông pha ngăn cản đám côn đồ đó để vở kịch của chị được diễn ra thành công nữa. Đúng là hai người đang yêu nhau còn gì!
Đó là Mitsuri với Maihime, chứ có phải tớ đâu… Fuuko và Ai cũng có tiếp xúc với Taiga-kun. Chỉ có mình là…
Tôi cũng ngạc nhiên khi nghĩ về vấn đề này. Rốt cuộc là mình muốn ở bên Taiga-kun lâu đến mức nào?
Tôi cũng không thể hiểu nổi cảm xúc của chính mình nữa.
Trời tối cũng là lúc lễ hội trở nên náo nhiệt nhất
Trại lửa được thắp lên giữa sân trường, xung quanh nó là hàng hàng lớp lớp các cặp tình nhân. Trong khi đó… Taiga-kun thì vẫn lủi thủi ngồi một mình.
Cậu ấy đang chăm chú gì đó trên tay… Cuốn sổ từ vựng? Cậu ấy vẫn học được trong lúc này hả?
Khi tôi tới chỗ cậu ấy, Taiga-kun nhanh chóng cất quyển sách đi. Bộ cậu ấy thấy xấu hổ hả?
- Taiga-kun, cậu thấy đỡ hơn rồi hả?
- À vâng.
- Thật tốt quá...
Đúng là tôi không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.
- Cậu vẫn đang học à. Sao lại chăm chỉ quá mức vậy?
- Vì em muốn trở thành bác sĩ… và muốn ở bên chị suốt đời!
- !
Để được nhận vào hội Quý tộc, bạn phải nằm trong top 3 học sinh có điểm số cao nhất toàn khối. Vì vậy nên... tớ không thể tin được là tình yêu của cậu lại mãnh liệt đến vậy. Taiga-kun sau đó lấy ra tấm tờ gấp từ trong túi.
“Những chòm sao có thể nhìn thấy ở Học viện”, đó là tấm tờ gấp mà cậu ấy đã đem đi bán giúp.
- Cái này từ câu lạc bộ thiên văn đấy ạ. Chị có muốn ngắm sao với em không?
- Được chứ.
Sướng thật đấy. Tại sao tôi lại thấy vui ư? Đương nhiên là tôi biết tại sao rồi. Khi nó đã rõ như ban ngày rồi thì tôi cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết. Tôi đã có thể bình tĩnh lại và nói:
- Tớ biết tất cả các chòm sao thấy được từ đây đấy.
- Ôi chà, quả không hổ danh là một trong năm học sinh xuất sắc nhất toàn quốc. Em thì vừa mua một tờ đây.
Tôi bật cười, Taiga-kun có vẻ như bị mê hoặc.
- Em chưa thấy Chika-san cười bao giờ đấy, đúng là đẹp hớp hồn mà.
- Mắc cỡ quá đi.Tôi cố gắng che giấu đi sự xấu hổ của bản thân. Đó là một tật xấu. Không biết Taiga-kun có thấy cụt hứng không, nhưng khi cậu ấy thấy tôi đang lấy tay nghịch tóc, cậu ấy trông khá hớn hở.
Nhìn cậu ấy cười như vậy quá ư là dễ chịu. Tuy vậy… tôi cũng đồng thời cảm thấy tội lỗi.
Tôi dành thời gian ngắm sao và tán gẫu cùng với Taiga-kun. Về những gì đã xảy ra trong lễ hội lần này, rồi thì là quê quán, khẩu vị các thứ… Và khi buổi trò chuyện đang thuận buồm xuôi gió, tôi bảo cậu ấy đợi ở đây, còn mình thì quay trở lại văn phòng.
Ngay khi tôi vừa leo lên căn gác mái, cả Fuuko, Mitsuri, Maihime và Ai đều đã túm tụm lại với nhau. Chúng nó đứa nào đứa nấy cũng mệt bở hơi tai nhưng trông có vẻ cũng rất thỏa mãn. Fuuko nhìn tôi.
- Ồ, Chika-neesan, chim chuột với Taiga-kun sướng quá nhỉ.
Vậy là chúng nó theo dõi hết qua camera ẩn trên người tôi rồi à. Sau khi đã nhìn mặt từng đứa một, tôi cất lời:
- Chị có đề nghị như thế này.
Chần chừ một hồi lâu, tôi lại nói tiếp.
- Hay là mình đừng lừa dối Taiga-kun nữa đi?
Mọi thứ hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng.
Fuuko là người đầu tiên lên tiếng.
- Vậy là tụi mình sẽ bỏ trò năm nhân cách ạ?
- Đúng rồi, chị muốn dứt điểm trò đa nhân cách này ngay lập tức… Nếu cứ lừa dối Taiga-kun mãi thì chị thấy đau lòng lắm. Cậu ấy ngây thơ tốt bụng vậy mà.
Lại một lần nữa, cả năm chị em đều chìm trong im lặng. Tôi nghĩ tụi nó cũng nghĩ giống như tôi vậy. Bọn tôi nhìn nhau một lượt rồi đồng thời gật đầu.
- Vậy quyết định thế nhé...
Không biết Taiga-kun sẽ phản ứng ra sao khi phát hiện ra cậu ấy đang bị chị em tôi lừa dối nữa. Tôi sợ lắm… Cậu ấy sẽ chọn ai đây?