Bên trong căn phòng đơn thân một mình với Leo Reche.
Tầng 17 Chi nhánh Phế Đô của Cơ quan Toà Huyền bí.
…Đúng như kì vọng,
Fay không thể làm gì khác ngoài việc cười khúc khích khi chứng kiến bản chất dân chơi của vị cựu Thần này. Cậu đã dần hiểu rằng bản thân vị Thần này thật sự rất yêu việc chơi Game.
Nói là vậy. Nhưng cậu không hề ngờ rằng, ngay cả trong thâm tâm điên rồ của mình, chuyện đó lại xảy ra ngay sau khi họ chỉ vừa gặp mặt, cậu đã bị buộc phải tham gia vào một trận Game đấu
“Mà được rồi, ta cũng nên nói đến tên mình trước; Chà, theo như Tòa Huyền bí này thì ta được gọi là ‘Leo Reche’.”
Cái tên ‘Leo Reche’ đó có hơi xa lạ với Fay.
Liệu đó có phải là một cái tên bình thường trong thời thịnh đạt nhất của nền Văn minh Ma thuật Cổ đại? Cũng bởi do nó chẳng hề phổ biến trong thế giới hiện nay.
“Vậy, từ giờ tôi cũng gọi người là Leo Reche-sama được chứ?”
“Ờ, cứ việc.”
“Đã hiểu.”
Fay đành lòng nở nụ cười gượng.
……Cái đồ Miranda trời đánh…
……Mặc dù tôi quay trở lại đây với chút hi vọng là sẽ có thể lại Chiến Game với các vị Thần, thế mà cổ lại gài tôi và ép đẩy tôi vào cái mớ hỗn độn này.
Công việc Fay thực chất bị áp đặt – là quan sát nhất cử nhất động của vị Thần đã giáng trần này, trong hình dáng thân thể người phàm.
Với tất cả chi tiết trên, việc chấp nhận công việc, yêu cầu công việc, những đề cập đến công việc cứ là quá dồn dập và thẳng thừng khiến cho Fay thực sự cũng khó lòng mà nói ‘Không’. Kể cả nếu là giờ đi chăng nữa.
“Ah, nhưng mà thưa Leo Reche-sama.”
“Chuyện gì?”
“Thực ra, mặc dù tôi rất yêu việc chơi game, nhưng chẳng phải chúng ta tìm hiểu lẫn nhau rồi bắt đầu chơi sẽ tốt hơn sao?”
(Trưởng Phòng) Miranda đã bảo tôi là phải để mắt tới cô nàng này.
Do đó, trước khi bắt đầu trận đấu của chúng ta, tôi phải ưu tiên việc quan trọng trước:
Thu thập thông tin.
Cũng bởi, nếu một người thậm chí còn không biết đến danh tính của người mà họ sắp phải điều tra; trong trường hợp này thì là vị cựu Thần này, thì cam đoan rằng chuyện giám sát họ sẽ chẳng đi đến đâu cả.
“Tôi sẽ chấp nhận trận game này. Nhưng trước khi tham gia vào game, vì tôi cũng là người hướng dẫn của người nên chẳng phải sẽ tốt hơn nếu tôi có thể hiểu đôi chút về người sao?”
Vị cựu Thần lấy ra một cọc bài và nói:
“Chúng ta sẽ… chúng ta đang sắp giới thiệu bản thân thông qua trò chơi này đây~“
Trước mắt Fay, Tám mươi lá bài được đặt ra.
Tám mươi lá bài có chữ viết tay trên ấy. Những lá bài này được sắp xếp khi vẫn đang mở trên mặt bàn để có thể đọc được nội dung trên đó và thông hiểu trước khi bắt đầu trò chơi.
“Hmm?”
“Tên, tuổi, quê quán, giới tính, sở thích…… (những thứ này dùng để làm gì?)”
“Ta đã làm ra trò chơi này do ta quá chán, nên đây cũng là cách tốt để khỏi phải lãng phí thời gian. Ta gọi nó là ‘Ghi nhớ bài thẻ Tự giới thiệu bản thân’.”
“……À ừm, không phải hơi khá đơn điệu sao…”
Chà, có lẽ cũng là do đây là một biến thể khác từ trò chơi lật bài dựa trên việc ghi nhớ vị trí của những lá đã lật.
“Hai lượt một lần, đến lượt ngươi, ngươi sẽ được lật lên hai lá bài đang úp xuống, nếu chúng là một cặp, ngươi sẽ nhận được những lá đó. Đó cũng chỉ là một trò chơi ghi nhớ ngươi phải nhớ những con số và nơi đặt những lá úp.”
“Ah! Tôi hiểu rồi.”
“Khi lấy được những con số tương ứng với cặp tạo thành, đối phương sẽ phải tự giới thiệu bản thân. Đúng chứ?”
“Phải. Nó cũng là cùng một luật với trò chơi ghi nhớ thông thường thôi, mặc cho có hơi khác. Ví dụ vầy đi, nếu ta tạo thành một cặp ‘quê quán’, ngươi phải nói ngươi đến từ đâu. Nhưng, nếu ta không tạo thành được một cặp thì ngươi sẽ không cần phải trả lời.”
“Đã hiểu!”
“Nhưng mà, ngươi sẽ phải trả lời thành thật câu hỏi tương ứng với những cặp bài đó. Hứa chứ?”
“Không cần phải lo, tôi sẽ vậy.”
Tôi sẽ không nói dối.
Trò chơi này sẽ không thể diễn ra nếu thiếu đi những điều kiện hiển nhiên ấy. Nhưng đối với Fay, tới tư cách là một thủ vọng giả, đây sẽ là điều kiện tuyệt nhất cậu có thể đề cập tới.
Tự vị Thần này đã bảo là cô ấy sẽ không nói dối, vậy nên bất cứ thể loại câu hỏi giới thiệu gì cũng đều được chấp nhận.
“Okay~, chà, bởi vì ngươi đã thấy những câu hỏi được viết trên đống bài giới thiệu đó rồi nên ta hãy úp bài lại, rồi xốc bài, xếp chúng thành hàng và–“
“Ah, đợi một chút–“
“Hmm?”
“Việc xốc những lá bài đó~, tôi xin yêu cầu nên xáo trộn những lá bài thì hơn. Cảm ơn~”
Như cậu ấy đã nói, Fay gom lại những lá đã được lật và trải trên bài. Theo cách mà cậu không thể nào tìm ra, cậu xáo trộn hết tất thảy những lá bài đó và bắt đầu phát nó trên mặt bàn lần nữa.
“Người đặt chúng ngửa lên để có thể chỉ tôi luật và các câu hỏi trên những lá bài phải chứ?”
“Ờ. Nhưng mà ta đã úp chúng lại và trộn lên mà. Đợi đã… Không thể nào. ……”
Cô tròn mắt nhìn cậu.
“Trong khoảng thời gian đó, tôi đã nhớ toàn bộ vị trí sắp xếp của những lá bài. Tôi thậm chí còn truy ra được chính xác vị trí của những lá bài được úp xuống trên bài sau khi chúng được người xốc lên.”
“Chuyện này đã trở thành thói quen rồi. Hồi trước đây, có người nọ đã huấn luyện cho tôi chơi những trò chơi như này đến mức bán sống bán chết. Và kết quả là, tôi đã có thể ghi nhớ được vị trí của những 10 bộ bài tây 7 lần một ngày. Nó đã trở thành thói quen thường ngày của tôi khi chơi liên tục 7 lần một ngày.”
“……….”
Vị cựu Thần cũng không khỏi há hốc miệng mà kinh ngạc.
Dường như, ngay cả Thần cũng có những khuôn bậc cảm xúc ngạc nhiên như con người vậy.
Sau đó~
Vị Thần này cao giọng thích thú, khuôn mặt của cô cũng biểu hiện hết những niềm vui như vậy,
“Thật~ Tuyệt vời~”
“Ngươi đúng là phi thường! Ta thích đấy! Để nhìn thấy một con người yêu Game đến mức này, ta chỉ không thể ngừng yêu lấy bọn chúng. Trên hết, cái thái độ của ngươi đó, cứ phải gọi là Tuyệt Nhất!”
Vị Long Thần, Leo Reche, đã hiểu ra.
Lí do đằng sau đề xuất của Fay.
Fay sẽ không bao giờ sử dụng một mẹo cheat game như ghi nhớ tất cả các lá bài và vị trí của nó trong một trận đấu game, trò chơi phụ thuộc vào khả năng khi nhớ vị trí và diện dạng của lá bài.
Fay muốn một trận đấu công bằng với những vị Thần này. Một trận đấu đơn giản dù cho nó có là bất cứ thể loại game gì đi chăng nữa.
“Ta thích thái độ không hề lo sợ đó của ngưoi dù cho đang đối mặt với một vị Thần như ta. Nhưng mà…… cọi bộ trò này mà chơi trên cái bàn nhỏ và hẹp thế này thì sẽ không thuận tiện tí nào phải không~.”
……
“Eh?”
“Nếu không phải ở trên bàn thì, trên sàn tatami này sao?!”
Không lâu sau khi Fay bắt đầu tự hỏi liệu cô ấy định làm gì; vị Long Thần này, thiếu nữ này búm ngón tay. Và~
“Giờ Thì, Hãy Lơ Lửng Lên! Bắt Đầu Xáo Ngẫu Nhiên Đi!”
Đống tám mươi lá bài bắt đầu lơ lửng lên.
Những lá bài lật được bao phủ một màu đỏ nhạt, bắt đầu quay vòng trên đầu Fay và vị Thần ấy, giống như một bộ cò quay roulette quay ngẫu nhiên.
Dịch chuyển đồ vật bằng ý nghĩ[note31241] và Năng lực Ngoại cảm[note31242] – cả hai đều là năng lực siêu nhiên của các vị Thần.
Những lá bài liên tục xoay vòng hỗn độn trong không trung và không bao giờ dừng lại một chỗ dù chỉ là một giây.
Hơn nữa,
“Cái gì!? Quỹ đạo và tốc độ xoay chuyển của mỗi lá là độc nhất ư!?”
“Oh, ngươi cũng tinh ý đấy chứ!? Tốt. Tốt. Fufufu~”
Thiếu nữ đã từng là một vị Thần cất tiếng vui mừng.
“Thật là tốt khi ngươi nhận ra. Nói thật nhá, kể cả ta cũng không biết chúng sẽ xoay chuyển như thế nào đâu. Nhưng làm thế này sẽ vui hơn nhiều, ngươi không đồng tình sao~. Nói là vậy chớ ý tưởng này cũng mới nảy ra trong đầu ta~.”
“Giờ thì tôi đã hiểu rồi. Vậy nói cách khác…”
Game Ghi Nhớ Lật Bài Ba Chiều
Đối với một trò chơi ghi nhớ lật bài thông thường, một khi Fay đã biết hết tất cả vị trí của những lá bài, cậu sẽ không bao giờ quên đi.
Có lẽ đối với Leo Reche cũng vậy.
Vậy nên, nếu có một quy luật bổ xung vào như liên tục thay đổi vị trí sắp xếp những lá bài, chuyện người thường gắng ghi nhớ vị trí của chúng sẽ trở nên bất khả thi.
Ý tưởng như thế đột nhiên nảy lên trong đầu Leo Reche.
Bằng việc thêm vào một quy luật phù hợp như vậy vào trò chơi này. Cứ mỗi giây trôi qua, những lá bài đó sẽ bay trong không trung và đến một vị trí khác.
“Vậy, ngoài vị trí của chúng, bây giờ ta còn phải ghi nhớ được toàn bộ quỹ đạo những lá bài trong khi chúng thay đổi vị trí của mình hmm?”
“Phải~ Phải~ Vậy~”
“Ngươi đã sẵn sàng chưa?”
“Chắc chắn là rồi~”
“Vậy thì~. Ah! Còn một điều kiện cuối nữa. Ta cũng muốn thêm vào quy tắc nguyên gốc cho trò chơi này nữa. Một nguyên tắc độc nhất bởi vì chúng ta cần đến nó. Chỉ cho riêng trò chơi này. Ngươi có phiền không?”
Umm…
“……Nhân tiện thì, người đang định thêm vào nguyên tắc độc nhất gì?”
“Hệ thống một lượt tuyệt đối.”
Như cô ấy đã tuyên bố.
Reche lấy ra một cọc bài tây bình thường. Từ trong đó, cô rút ra hai lá đồng số.
[5 và 5].
Nói cách khác, giờ cô đã nắm trong tay mình một cặp đồng số. Cô ấy giơ nó cho Fay xem.
“Có một nguyên tắc cho phép người chơi nhận được một lượt khác khi họ có thể lấy lên được một cặp bài đồng trong trò này đúng chứ?”
“Ờ thì…… đó có lẽ là một trong những nguyên tắc chủ đạo của trò này.”
“Ờ, vậy nên giờ trò này sẽ không áp dụng luật đó nưa~.”
Kể cả nếu bạn rút được một đôi hay hụt đi chăng nữa, bạn sẽ chỉ có duy nhất một lượt.
Chỉ vậy thôi.
Điều này thực ra khá là ngạc nhiên đối với một vị Thần, ngay cả nếu một vị cựu thần thêm vào hay kể cả muốn thêm vào một điều luật mới, một ‘quy tắc nguyên gốc’ vào trong trò chơi này.
Chà, mặc dù nó cũng chẳng gây ra mấy khó khăn với Fay. Nhưng-
TRỜI Ạ… GIỜ THÌ NÓ ĐÃ THỰC SỰ CHẲNG ỔN TÍ NÀO RỒI!!!
Trái lại, nội tâm của Fay đang gào thét tột đỉnh lên khi nghe thấy nguyên tắc này.
Khi cậu ấy đã bình tĩnh lại và suy ngẫm lại những gì cậu đã tiếp thu~,
……Mình hiểu rồi.
……Thực ra, nếu để tâm tới trò này, cái quy tắc bổ sung này sẽ khá là phiền phức đây!
……
Trái tim Fay bắt đầu đập loạn nhịp lên. Sự căng thẳng, sự phấn khích, sự sợ hãi – cảm giác cậu đã quên đi từ lâu – đã dần trở lại với cậu.
Cậu không thể nào làm khác được. Cậu chẳng thể nào kiềm chế được sự phấn khích nữa khi thân nhiệt cậu cứ bắt đầu nóng lên.
“Chuyện đó ổn với ngươi không?”
“Ờ, nhào vô đây!”
Tới thiếu nữ đang mỉm cười, Fay đáp lại bằng một lời xác nhận táo bao.
Bây giờ Fay đã hiểu ra. Trò này đã không còn như ý nghĩa cái tên nó mang Ghi Nhớ Lật Bài nữa rồi.
Từ khoảnh khắc ‘Hệ thống một lượt tuyệt đối’ được thêm vào, trò chơi đã chuyển đổi thành một thể loại khác hoàn toàn rồi.
……Trò này đã không còn là trò chơi ghi nhớ thông thường nữa rồi.
……Tại giờ khắc này, nó đã trở thành trò chơi trao đổi và phân loại thông tin, nơi ta được yêu cầu phải đưa ra một lựa chọn ở mỗi lượt.
Những Tám mươi lá bài đó.
Bây giờ, không còn lá nào tương đồng với lá kia nữa rồi.
“Được rồi~. Vậy thì, Hãy bắt đầu trò chơi~.”
Vị Long Thần, Leo Reche vỗ tay với sự hân hoan và phấn khích.
Trong khi nói~
“Ah!!! Chuyện này thật là Thú vị!”
“Hay gắng hết sức để mà giải khuây cho ta đi~”
“Con người~”