God is hungry for games. The ultimate brain battle of a boy who challenges the gods

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chi nhánh Phế Đô của Cơ sở Tòa Huyền bí.

Tầng 17 của tòa nhà mang hình elip này.

Trong khi họ vẫn đang tiến về phía trước, Fay lại chớp mắt ngạc nhiên.

“Chà, do cổ là một cựu Thần nên chúng tôi đã để cho cổ ngủ trong một phòng đặc biệt rồi.”

“Không phải cách đối đãi…… hơi khác so với những tông đồ sống ở ký túc xá sao?”

“Tất nhiên là không phải. Chà, đúng thật là chúng tôi không giao cho cậu tất cả các dãy phòng của khách sạn hạng nhất này, nhưng tôi chắc rằng cậu rồi cũng sẽ được giao cho một căn phòng thích hợp với những tiêu chuẩn tương tự. Dẫu sao thì tất cả các cậu cũng là trụ cột của Tòa Huyền bí này mà.”

Khi chúng tôi đa đến trước cánh cửa văn phòng, Trưởng Phòng Miranda lấy ra một chiếc Khóa Chủ màu hoàng kim ra từ túi của cô ấy.

Cánh cửa căn phòng đặc biệt trượt mở ra khi cô ấy đưa ra chiếc key-card ra trước máy cảm ứng của cánh cửa.

Umm…

“Cô ấy sẽ không nổi giận nếu chúng ta mở cửa phòng cô ấy mà không được sự cho phép chứ?”

“Không có việc gì cổ phải xấu hổ về sự hiện diện ở căn phòng này hết. ……Oh, tôi đoán là cổ đã ra ngoài rồi. Hãy đợi khoảng vài phút chờ cho cô ấy quay lại vậy.”

Bước vào bên trong phòng khách. Căn phòng này cũng có thể đảm nhiệm mục đích của một phòng hội họa. Fay bất giác gượng cười khi nhìn đống đồ chơi rải rác khắp căn phòng.

“Hể, vị Thần này thực sự rất yêu việc chơi game nhỉ…”

Những món hiện có trong đống đồ chơi đó bao gồm những mũi phi tiêu, cò quay roulette, bài và xúc xắc.

Đặc biệt là đối với xúc xắc, chúng lại bao gồm nhiều hình dạng khác nhau. Từ viên khối lục diện là tiêu chuẩn do đến viên thập diện và thậm chí còn có viên bách diện nữa.

Tất cả bọn chúng đều đang nằm dọc theo những vị trí khác nhau từ trên chiếc bàn làm việc, một số viên thậm chí vẫn còn đang chậm rãi lăn lóc trên sàn nhà.

……

Hmm…

“Chẳng phải người ta có câu tục ngữ là ‘Thần không tung xúc xác’ sao, nhưng dường như, họ vẫn tung nó như thường thôi nhở?”

Fay nhặt lấy hai viên xúc xắc trong số đống xúc xắc rơi vung vãi trên sàn và thảy chúng về phía tâm của chiếc bàn và nói lớn~

“Bốn và Sáu”

Khi hai viên xúc xắc lăn qua chiếc bàn và dừng lại…

Miranda tròn mắt lên vì ngạc nhiên. Hai viên xúc xắc dừng lại ngay chính xác vị trí số mà Fay đã vừa nói.

“Trùng hợp ngẫu nhiên sao?"

“Đơn giản thôi. Đơn giản thôi. Giữ lấy mặt đối diện của con xúc xắc mà cô muốn lăn về phía bản thân. Sau đó cô chỉ lăn nó đi từ đó và quay nó theo phương thẳng với lực vừa đủ để nó dừng lại sau khi lăn nửa vòng.”

“Nếu cô muốn ra được sáu, thì đầu tiên cứ giữ ba ở trên đỉnh rồi sau đó quay sao cho nó quay được nửa vòng thì thôi.”

……

“Đó là ba-một và nửa vòng. Khi cô đếm chính xác, cô sẽ thấy được kết quả cũng tương tự như khi ta lăn nửa vòng.”

“Kể cả hai xúc xắc một lần?”

“Kể cả ba hay bốn viên một lần thì kết quả cũng như vậy. Mặc dù mẹo nhỏ này chắc có lẽ sẽ vô dụng khi đấu với Thần thôi.”

Phải, bởi vì mẹo này không hề được phát triển để mà đối đầu chống lại một vị Thần.

Kĩ năng mà Fay thể hiện đã được mài dũa trong rất nhiều trận game để giành lấy chiến thắng trước con người và hơn thế nữa, họ đã học được cách để đánh bại một đối thủ duy nhất.

Fay vẫn còn nhớ~

……viên xúc xắc đó và kể cả cò quay roulette đó.

……cậu vẫn nhớ cảm giác khi thua ‘người mà ai cũng biết’ đó mỗi ngày cho đến vô số lần vì ám ảnh người, cậu đã luyện tập đến bán sống bán chết vì nỗi thất vọng đó.

Để có thể giành lấy chiến thắng

Hoài niệm làm sao

……

“Oh, là Miranda à!”

Vào lúc đó, một giọng nói vô tư phát ra từ phía sau của căn phòng.

Khi Fay quay người lại, cậu đã nhìn thấy mái tóc sắc đỏ son, mái tóc sáng chói như thể nó được thắp sáng lên bởi ngọn lửa hừng hực những tia lửa – dường như nó đã tự mình chính là ngọn lửa rực cháy. Nó quả thật là một hiện thân của liệt diễm.

“Ara, Lady Leo Reche. Cô vừa đi tắm sao?”

“Ờ. Cái thân thể phàm nhân này dễ bị bẩn quá. Tốt hơn hết là nên rửa ráy đàng hoàng, phải chứ?”

Một mỹ nhân với mái tóc sắc đỏ son.

Mái tóc dài, rực lửa tựa như đang bùng cháy mãnh liệt; lại tựa như đang tự hỏa thiêu.

Lúc này cô đang mặc trên mình một bộ áo tank top. Đôi tay mảnh khảnh với đôi chân thanh mảnh của cô cứ phơi bày lồ lộ ra khỏi bộ áo khiến cô trông cực kì quyến rũ. Cặp mắt sáng ngời màu hổ phách lóa sáng lên tựa như tràn ngập tính hiếu kỳ và kiên cường, chiếc mũi hơi hếch của cô tạo cho cô một một vẻ dễ thương và đáng yêu nhưng cũng không kém phần khiến người khác cảm thấy chút ‘Gợi cảm’.

Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy cô ây…

Fay tự nhận thấy bản thân mình dường như đã bị mê hoặc trước vẻ đẹp đó, cậu cứ đờ mặt ra tiếp tục nhìn lấy cô ấy mà không hề chớp mắt. Choáng ngợp đến mức dường như đã quên đi cách thở.

“Này Miranda? Lẽ nào… Người đằng kia là…?

“Phải thưa Lady Leo Reche. Đó là người mà cô đã yêu cầu. Fay Theophils, tôi không chắc liệu cô có nghe về cậu ta hay chưa; nhưng, cậu ta là một tông đồ đầy hứa hẹn, cậu ta đã bất ngờ đạt được ba chiến thắng liên tiếp trong Trò chơi của các vị Thần ngay trong trận ra mắt tân binh sáu tháng trước…”

“Từ này trở về sau, cậu ta sẽ đảm nhận vai trò cố vấn của cô, Lady Leo Reche. Thôi nào, Fay-kun, nói Xin chào đi.”

……

“Umm… Fay-kun~”

……

“Fay-kun… xin chào?”

Cô ấy vỗ lấy vai cậu và réo tên cậu hết lần này đến lần khác.

“Này… Fay-kun~!”

……

“…………ah……”Cuối cùng cậu cũng hoàn hồn lại.

Thiếu nữ đó, vị cựu Thần được gọi là Leo Reche đó tò mò quan sát lấy khuôn mặt của Fay từ các góc độ khác nhau như để đánh giá cậu.

“Con người? Có chuyện gì sao?”

“……Fay-kun~, mặc dù tôi cũng hiểu sự đáng yêu của Lady Leo Reche, nhưng chuyện đó không cho phép cậu yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên đâu~. Điều đó sẽ khiến cậu hoàn toàn không còn đủ tư cách để làm một người hướng dẫn luôn đấy~.”

“Không, không, không. Cô đang hiểu lầm rồi thưa trưởng phòng!”

Nhận thức trước tình hình hiện tại, Fay hoãn loạn quay khuôn mặt ửng đỏ đi chỗ khác.

Phải rồi, cứ cho là tôi đã bị mê hoặc đi.

Đúng là tôi đã dán mắt vào cô nàng mang tên Leo Reche này.

Nhưng… nó chắc chắn không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Mà là theo một hướng khác.

Đây có lẽ không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy. Nói đúng hơn là, đã từng nhìn thấy một người trông giống cô ấy.

Đó cũng chính là lí do tại sao tôi vẫn cứ tiếp tục trố mắt nhìn cô ấy.

Đó chủ yếu là bởi vì… cô ấy trông thật giống… giống với ‘người đó’.

……

Phải, đối với Fay mà nói, cậu đã và vẫn đang tìm kiếm một cô gái kể từ rất lâu rồi.

Vào lúc này, cậu không thể biết được liệu bây giờ cô ấy đang ở đâu, nhưng cô ấy có một đặc điểm xác thực riêng biệt nhất, chính là mái tóc sắc đỏ son tựa ánh diễm liệt như vị Thần đang đứng tại đây.

Chính vì vậy mà cậu đã vô thức nhìn chằm chằm vào cô ấy.

……

“……Không có vấn đề gì đâu. Tôi chỉ đang suy nghĩ thôi.”

“Hmm…”

Miranda nhấn cặp kính trên mũi của cô ấy lên và nói.

……

“Chà, nếu Fay-kun không sao thì, vậy thì tôi đành xử lí tiếp mớ công việc kinh doanh còn lại kia nữa đã~.”

“Vậy thì giờ, Lady Leo Reche, để đáp ứng yêu cầu của cô, đây là người chơi giỏi Game Battle nhất trong thời đại hiện nay. Luộc cậu ta, nướng cậu ta, cứ làm bất cứ thứ gì mà cô thích với cậu ta đi~”

“Coi bộ mình đã bị lờ đi rồi ha!?”

“Vậy thì, tôi sẽ trở lại văn phòng mình để mà làm nốt mấy cái công việc còn đang dang dở, trong thời gian đó ‘hai người’ có thể tận dụng thời gian này mà giới thiệu bản thân nhau đi. ……Fay-kun, hãy làm một cố vấn tốt nhé, ok~~?”

Miranda, Trưởng Phòng rời khỏi căn phòng sau khi vỗ vai Fay vài cái.

[Ráng mà cố thôi.]

……Tất nhiên, chủ ý lời nói đó không phải đối với vai trò là cố vấn, mà là nó đang nhắm tới trách nhiệm là một Thủ Vọng Thần Giả.

Và do vậy mà giờ tôi đang ở một mình với vị Thần này.

Nhưng mà liệu chuyên này có ổn không khi mà nói, ‘hai người’, ghép một Cựu Thần với mình, một con người?

Bản thân tôi sẽ không bao giờ dám tuôn ra những suy nghĩ như vậy. Chà, mà vì là trưởng phòng nên, chuyện này chắc sẽ không thô lỗ lắm đâu.

……

“Umm, Eeettttoo~”

“Oh, con người~, ờ thì… trong khoảng thời gian sắp tới, ta sẽ chào đón ngươi ở đây vậy.”

Với đường viền chiếc áo tank top phất phơ và mái tóc sắc đỏ son tựa ánh diễm vướng vơ trên chiếc sofa,

“Lại đây ngồi đi, ta sẽ chuẩn bị bàn trong lúc đó vậy.”

Chà, chính vì sự khác biệt về sự am hiểu nền văn hóa giữa con người và Thần khác nhau hay có lẽ là do nhận thức…

Vị Cựu Thần này, miệng thì nói là chuẩn bị bàn nhưng thực chất là chỉ đang dùng lấy cái sức mạnh kinh khủng đó quét sạch mấy thứ linh tinh vớ vẩn đang nằm trên bàn hay rơi rải rác khắp sàn nhà mà thôi.

Nhưng mà, cô ấy đã nói là cổ sẽ chuẩn bị bàn. Không biết cô ấy sẽ chuẩn bị gì? Hay là cô ấy định mời mình dung trà và đồ ngọt?

Những luồng ngẫm nghĩ của Fay đã hoàn toàn vỡ tan ngay sau khi nghe thấy những lời kế tiếp của cô ấy.

“Vậy thì~, chuyện này xảy ra hơi đột ngột, nhưng thôi, hãy bắt đầu thôi.”

Chuyện này quả là đột ngột thật…

“Bắt đầu cái gì?”

“Fufu… chẳng phải rõ rõ ràng ràng ra đó rồi sao?”

Khi cả hai ngồi vào hai chỗ đối diện của cái bàn,

Ngồi mặt đối mặt với đối phương,

Đôi mắt ánh lấp lánh khi cô dang rộng hai tay và nói:

“MỘT TRẬN GAME ĐẤU GIỮA TA VÀ NGƯƠI, MỘT VỊ THẦN VÀ MỘT CON NGƯỜI!”

Truyện Chữ Hay