Dịch: Elise - Biên tập: Bút Lông
Lúc tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng. Han Sooyoung nhìn thấy tôi ngồi dậy liền bĩu môi. Hình như đêm qua cô ấy là người gác kíp cuối cùng.
“Anh gặp ác mộng?”
“Gần như vậy.”
Đống than củi cháy suốt cả đêm giờ đã trở nên bạc phếch. Tôi khều khều điều chỉnh đống lửa, rồi chạm vào cái trán đang đau như búa bổ của mình. Cảnh tượng mà tôi thấy thông qua “Góc nhìn độc giả toàn tri” lúc đó...
Gilyoung, không biết em ấy có ổn không.
“Cô Yoo Sangah đâu?”
“Đi do thám.” Han Sooyoung đáp lại một cách cục cằn, tay vẫn lướt điện thoại.
“Cô đang xem gì thế?”
“Tiểu thuyết.”
“Của cô hả?”
“Không của tôi thì của ai?”
Cũng phải, thế giới đã như này rồi mà còn đi đọc tiểu thuyết của người khác mới là lạ ấy.
“Tôi cứ luôn thắc mắc, khi tác giả đọc lại tác phẩm của chính mình, họ có còn thấy nó thú vị không?”
“Có chứ.”
“Kể cả khi cô đã biết hết tình tiết trong đó?”
Thật ra thì tôi chỉ hỏi thế thôi nhưng Han Sooyoung, người đang xoa thái dương, lại cho tôi câu trả lời ngoài dự kiến.
“Có những lúc dù đọc cùng một câu chuyện, ta vẫn cảm thấy nó rất khác.”
“Gì cơ?”
“Tác giả cũng không thể kiểm soát toàn bộ tác phẩm của mình. Cứ mỗi khi đọc lại thì anh sẽ lại phát hiện ra những lỗ hổng mới, chỗ này một chút chỗ kia một chút. Suy cho cùng, đọc là một quá trình kết nối những lỗ hổng bất quy tắc đó theo cách riêng của chúng.”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì cả.”
“...Nghĩa là qua một khoảng thời gian, tôi có thể đọc những thứ mình viết như thể nó là tác phẩm của một người khác. Cuối cùng thì con người cũng chính là một kẻ lạ[note39841] với chính mình.”
Đây là những thứ tôi hoàn toàn không nghĩ tới, cho nên tôi cảm thấy có chút thán phục. Tôi không biết Han Sooyoung cũng nói được mấy câu triết lý thâm sâu như vầy đấy.
“Thật ra nếu ngẫm lại thì cô cũng giống vậy. Cô chả đi viết lại nguyên cái tiểu thuyết của người khác luôn còn gì.”
Han Sooyoung bắt đầu rít lên nên tôi phải bịt tai lại một lúc. Ai bảo cô ta đạo văn làm chi?
Han Sooyoung tắt điện thoại, quay sang nhìn tôi và hỏi, “Mà này, tiếp theo anh định làm gì?”
“Làm gì ư? Tôi sẽ chờ tới khi kịch bản bắt đầu.”
“Ai thèm nghe mấy câu vớ vẩn đó? Hẳn là anh đã có một kế hoạch tử tế rồi chứ.”
Cô ấy có vẻ còn muốn nói gì đó nên tôi để cho cổ nói hết. Mà dù sao thì cô ấy cũng tự nói luôn rồi.
“Để xem, Yoo Junghyuk đang phụ trách phía tây, người phụ nữ là Lưu Lãng Vương hay gì đó thì lo phía bắc. Thế còn vùng trung tâm anh tính sao?”
“Chúng ta sẽ cùng nhau ngăn chặn nó.”
“Có một cách dễ hơn nhiều. Chẳng nhẽ anh quên rồi à?”
Tôi dừng lại một chút và nhìn Han Sooyoung, “Cô đạo cả đoạn đó nữa hả?”
“...Tôi làm vậy hồi nào? Tôi chỉ chợt nghĩ ra khi đọc lại truyện của mình thôi.”
Han Sooyoung bĩu môi, cay mày nói, “Nhưng tôi nói đúng phải không? Theo như tôi biết thì có một cách có thể dễ dàng ngăn chặn tai ương trung tâm.”
Cô ấy nói đúng. Nếu sử dụng cách đó, chúng tôi sẽ hoàn thành kịch bản thứ năm một cách đơn giản và ngăn chặn được tất cả tai ương. Han Sooyoung nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh, “Anh sẽ chọn đi đường dễ, nhỉ?”
“Chuyện đó… chúng ta vừa đi vừa bàn bạc.”
Lúc này Yoo Sangah đã quay lại từ chuyến do thám, đang vẫy tay ở đằng xa.
Han Sooyoung lầm bầm, “Sao thấy cô ta thôi mà anh vui thế?”
“Bởi vì cô ấy đáng tin cậy.”
“Xì. Vậy ra là những kẻ không được tin cậy thì sẽ phải thấy bản mặt xị ra suốt ngày chứ gì.”
Và chúng tôi lại lên đường. Còn năm ngày nữa trước khi kịch bản mới bắt đầu. Chúng tôi hướng về phía tây, đi dọc theo con sông Hán.
Việc này có hai mục đích. Một là tìm kiếm Gong Pildu hiện đang mất tích ở sông Hán và hai là cày xu từ bọn quái vật ven sông. Cái chính là bây giờ vẫn đang có hoạt động kiếm xu nên tôi phải tranh thủ kiếm càng nhiều càng tốt.
“Cô Yoo Sangah, sang bên trái! Han Sooyoung, cô bọc hậu!”
Chúng tôi săn sạch đám quái vật hạng 7 trong tầm mắt. Từ khi có sự trợ giúp của Yoo Sangah, không những chúng tôi có thể săn được đám quái vật hạng 7 mà còn diệt được cả quái vật hạng 6 nữa.
Tôi nhìn Yoo Sangah, lòng nghĩ ngợi.
Có lẽ đám thần ở Olympus cũng không biết rằng việc tôi ép họ ra mặt là hoàn toàn có chủ đích. Họ đã sử dụng hết độ hợp lý được ấn định, nên ít nhất là trong khoảng thời gian tới, họ sẽ không thể can thiệp vào Yoo Sangah được nữa.
Sau khi xử xong đám quái, tôi tiến về phía Yoo Sangah.
“Cô Yoo Sangah, sau này cô chỉ nên dùng mỗi lần một loại tinh ấn thôi.”
“A, xin lỗi. Có phải lần trước tôi đã gây rất nhiều phiền toái đúng không?”
“Không, đó không phải là lý do.”
Những người được tinh vân bảo trợ rất đặc biệt. Dĩ nhiên là được tinh vân bảo trợ không đồng nghĩa với việc được tất cả tinh tọa trong tinh vân đó bảo trợ. Bởi dù sao thì luật lệ của Tinh Hà cũng là dựa trên một tinh tọa với một hóa thân. Nên tinh tọa và hóa thân sẽ phải trả giá cho hành vi phạm pháp của mình. Dẫu phía tinh tọa có tìm được đường thoát thì phía hóa thân vẫn sẽ gặp rắc rối.
“Sử dụng nhiều tinh ấn cùng lúc sẽ gây áp lực lên cơ thể cô đó Yoo Sangah.”
Đám thần Olympus chết dẫm kia chắc vẫn chưa nói cho cô ấy biết, áp lực mà mỗi người có thể chịu đựng là có giới hạn. Mọi tinh ấn đều chứa đựng lịch sử của tinh tọa, và sự pha trộn ngẫu nhiên của lịch sử vào sẽ gây tổn hại cho linh hồn và thể xác của con người.
Nếu Yoo Sangah cứ tiếp tục vay mượn tinh ấn từ nhiều tinh tọa như bây giờ, tuổi thọ của cô ấy sẽ bị rút ngắn lại đáng kể. Và với cái đà này thì nhiều nhất là sau một năm nữa...
Yoo Sangah cười nhẹ, “Cảm ơn anh đã quan tâm.”
Tôi chợt nhận ra gì đó và hỏi, “Chẳng nhẽ cô biết rồi sao?”
Yoo Sangah nhìn xuống đất và nhẹ nhàng đáp, “Anh Dokja, có phải anh vẫn nghĩ tôi là một nhân viên văn phòng mẫn cán không?”
Yoo Sangah nói tiếp, “Tôi khác với anh Dokja. Tôi không thể làm gì trong cái thế giới đã đổi thay này. Đây là thế giới mà TOEIC, bằng cấp và điểm số đều đã trở nên vô dụng.”
“Cô nghĩ rằng chỉ cần mạnh lên thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa?”
“Một chút.”
Cô ấy nói đúng. Trên thực tế, sức mạnh chỉ có thể giải quyết một chút ít những vấn đề trên thế giới này.
“Tôi định tích lũy một số kinh nghiệm hữu ích cho thế giới này. Đây là chuyện duy nhất tôi có thể làm.”
Có rất nhiều vết thương trên mu bàn tay Yoo Sangah. Đối với tôi, chúng như thể những lỗ hổng khổng lồ. Han Sooyoung đã nói, “Đọc là quá trình kết nối những lỗ hổng bất quy tắc đó theo một cách rất riêng.” Vậy nếu đó là công việc của một độc giả, có lẽ tôi vẫn cách việc “đọc tử tế” rất xa.
Vrrrr…
Tôi bỗng cảm nhận được rung động trong tay. Tôi mở điện thoại ra và có một thông báo màu vàng trên màn hình.
– Han Donghoon: Anh ơi, anh không sao chứ?
Là Hikikomori Vương, Han Donghoon. Tôi ngây ra một chốc, rồi tiếp tục đọc tin nhắn.
– Han Donghoon: Gần đây mạng lởm lắm nên kết nối cũng chậm. Dù em đã xài kỹ năng rồi nhưng vẫn khó...
Chắc mấy cái tin nhắn này đã được gửi từ lâu rồi, một lô các tin nhắn bị dồn đống lại. Có lẽ là do mạng lag nên giờ chúng tới cùng một lúc. Để thay đổi bầu không khí, tôi đưa tin nhắn cho Yoo Sangah xem. Nhìn nụ cười nở rộ trên gương mặt cô ấy, tôi nghĩ.
Dù sao thì mình cũng không hẳn là một độc giả kém cỏi.
***
Dù chỉ liên lạc được mỗi Han Donghoon qua tin nhắn, nhưng tôi vẫn nắm được tin tức về những người khác nhờ lời kể của cậu ấy.
– Han Donghoon: Em đang ở ga Yongsan. Gilyoung đang ở cùng bọn em.
– Kim Dokja: Gilyoung cũng ở đó sao?
– Han Donghoon: Dạ.
Tôi đã nắm được đại khái vị trí của các thành viên trong đội. Vị trí của Lee Hyunsung và Jung Heewon cũng được xác định thông qua “Góc nhìn của độc giả toàn tri”, vậy nên việc quan trọng nhất bây giờ là gom tất cả mọi người lại một chỗ.
Tôi hơi tò mò về tình hình Jung Minseob và Lee Sungkook nhưng cũng không còn hơi sức để để tâm tới họ. Dù sao thì họ cũng có một số kiến thức cần thiết nên sẽ ổn thôi. Còn Lee Jihye thì… Yoo Junghyuk sẽ lo phần đó vậy.
– Kim Dokja: Hãy ở lại Yongsan một thời gian. Anh sẽ tới đó sớm thôi. Nếu có thể, hãy thử liên lạc với những người khác nhé.
Không ai trả lời. Có lẽ cậu ấy lại bị đứt mạng nữa rồi. Tôi nhìn cả nhóm một lượt và nói, “Tôi nghĩ chúng ta phải từ từ vượt sông thôi.”
Bây giờ chúng tôi đang ở phía nam sông Hán. Phía bắc chính là ga Yongsan.
“Anh muốn vượt cái đó ấy hả?”
Han Sooyoung nhìn tôi như thể tôi đang tấu hài. Nhưng cô ấy hỏi thế cũng không có gì lạ. Tôi cùng nhìn về phía sông Hán với Han Sooyoung.
Gràoooo!
Những bóng đen thấp thoáng giữa dòng nước chảy siết. Đám ngư long gần cầu Dongho hồi trước giờ đã chiếm lĩnh sông Hán. Chính vì sự hiện diện của chúng nó mà nhóm tôi chỉ dám đi dọc bờ sông chứ chưa từng nghĩ tới chuyện băng qua.
“Anh không thấy cầu Cheonho sao? Nó gãy rồi.”
Ngư long là một loại quái vật hạng 7. Săn chúng thì không thành vấn đề, nhưng vấn đề là ở số lượng. Chúng đâu phải chỉ có một hay hai con, mà với số lượng này thì vài ngày cũng không thể dọn hết được. Định bơi vượt sông Hàn trong tình cảnh đó ấy hả? Cứ mơ đi nhé.
“Chúng ta sẽ đi dọc bờ sông trước. Có thể vẫn còn đoạn cầu nào đó chưa bị hư.”
Chúng tôi di chuyển xuống hạ du con sông trong vài giờ nhưng vẫn không tìm được cây cầu nào dùng được. Thay vào đó, chúng tôi gặp một nhóm kẻ lang thang. Han Sooyoung vừa định rút vũ khí thì Yoo Sangah đã hành động trước. Nhìn thấy Yoo Sangah lấy thịt từ trong túi ra, Han Sooyoung liền tỏ ra tức giận:
“Cô làm gì thế?”
“Họ đang đói.”
“Vậy thì sao? Cô muốn chia cho họ sao? Cô bị điên à? Bộ cô không biết khi tận thế thì con người là thứ nguy hiểm nhất ư?”
“Tôi có thể giết bọn họ nếu tôi muốn.” Trong phút chốc, gương mặt Yoo Sangah hiện lên sát khí khiến Han Sooyoung phải ngậm miệng, “Thế nên tôi cũng có thể cứu bọn họ nếu tôi muốn.”
Yoo Sangah lặng lẽ lấy thịt quái vật chia cho đám người kia. Một số người cúi đầu cảm tạ cô ấy.
“A, cái này…”
“Dù sao chỗ thức ăn này cũng bị thừa lại, có tặng cho mọi người cũng không sao đâu.”
Tôi mặc kệ Han Sooyoung nổi đóa và lấy ra trong túi một thân cây yanaspleta. Không phải ai cũng có thể trở thành “thợ săn” trong thế giới này. Hiện tại việc nghiên cứu toàn bộ các loại quái vật cũng đang bước vào thời kỳ hưng thịnh.
Người nhận vội cúi người liên tục:
“A! Cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm…”
“Không có gì. Lá lành đùm lá rách là chuyện đương nhiên.”
Tất nhiên là tôi khác với Yoo Sangah. Mọi lòng tốt của tôi cũng đều là hành động kinh doanh có chủ đích.
[Một số người đã có cảm tình với bạn.]
[Hiểu biết của bạn về nhân vật “Shin Yooin” đã tăng lên.]
[Hiểu biết của bạn về nhân vật “Ma Kangcheol” đã tăng lên.]
[Nhân vật mới đã được thêm vào thẻ dấu trang.]
Han Sooyoung châm biếm nói, “Anh đúng là đồ giả tạo.”
“... Đôi khi tôi cũng làm việc tốt chứ bộ.”
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa Diệm Phán Quan” cảm động trước lòng tốt của bạn.]
[Đã nhận được 400 xu tài trợ.]
Han Sooyoung nhìn Yoo Sangah, cằn nhằn, “Má ơi, tôi cứ tưởng con gái như cô ta chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thôi chứ.”
Tôi đồng ý với cô ấy. Dù là trước khi tận thế, Yoo Sangah cũng giống như một nữ chính trong tiểu thuyết hơn là người trần mắt thịt. Và giờ đây khi thế giới thực tại lại biến thành tiểu thuyết, hình tượng của cô ấy cũng không khác biệt lắm...
Một đứa trẻ lách từ trong đám đông đến chỗ tôi. Đó là một cô bé tầm tuổi Gilyoung.
“Chuyện gì thế?”
Hai má phúng phính, đôi mắt giống người phương Tây, sáng ngời và đỏ thẫm. Cô bé ấy có gương mặt dễ thương đến kỳ lạ. Cô bé tiến thẳng đến trước mặt tôi và gập người hẳn 90 độ:
“Cảm ơn anh.”
Đúng là một đứa trẻ lịch sự. Tôi nhìn quanh nhưng không thấy ai trông giống ba mẹ của em ấy. Cô bé hiểu ngay ánh nhìn của tôi và nói, “Họ không còn nữa ạ.”
“Cả hai người luôn sao?”
Cô bé gật nhẹ đầu.
Tôi có chút giật mình. Một đứa trẻ không có sự bảo hộ mà lại sống sót đến tận kịch bản thứ năm. Chuyện này gần như là bất khả thi trong “Bí kíp sinh tồn”.
...Chờ chút đã, chẳng lẽ?
Ngay lúc tôi định sử dụng “Danh sách nhân vật” thì cô bé lại nói tiếp, “Vậy em đi nhé.”
Có thật là em tới để chào hỏi thôi sao? Tôi cố giữ cô bé lại và theo phản xạ nhìn về Han Sooyoung, người đang đứng cạnh tôi lúc này. Thế nhưng cô ấy lại đang nhìn chỗ nào khác.
“...Đi cẩn thận nhé.”
Trời nhanh chóng chuyển về tối. Sau khi suy nghĩ một chút, tôi triệu tập các thành viên trong đội lại:
“Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ chân tại đây.”
Chúng tôi đi tìm một nơi để qua đêm. Dù có đốt lửa thì xung quanh sông Hán vẫn rất lạnh, vậy nên chúng tôi quyết định tá túc ở một tòa nhà đã bị đổ sập mất một nửa.
Han Sooyoung tỏ ra kiên quyết và cảnh báo Yoo Sangah.
“Cứ chờ mà xem. Những kẻ lúc nãy sẽ quay trở lại. Cô không thấy chúng thèm khát vũ khí của chúng ta sao? Kiểu gì cũng sẽ lấy oán trả ân?”
Han Sooyoung tuyên bố rằng con người là một sinh vật xảo quyệt, rác rưởi và chỉ biết lấy oán báo ân. Tôi cẩn thận quan sát biểu cảm của Yoo Sangah, người đang lên tiếng.
“Tận thế không có nghĩa ai cũng là người xấu.”
“Không, họ đều là người xấu. Hầu như tất cả mọi người đều là người xấu.”
Một tiếng trôi qua.
“Bọn chúng sẽ tới sớm thôi. Khéo đang vừa nhỏ dãi vừa chạy tới ấy chứ.”
Hai tiếng trôi qua.
“Ờm, bọn chúng đúng là kiên nhẫn.”
Ba tiếng trôi qua.
“... Không thể thế được?”
Cuối cùng, sau bốn tiếng đồng hồ, bên ngoài cũng truyền đến tiếng động. Biểu cảm trên mặt Yoo Sangah tối đi và Han Sooyoung nở một nụ cười mãn nguyện:
“Thấy chưa, tôi đã nói gì hả?”
Han Sooyoung vừa lấy vũ khí ra thì có ai đó đã bước vào trong tòa nhà.
“Ưm… Các cô chú có ở đây không ạ?”
Han Sooyoung đang định đứng dậy cứng đờ tại chỗ. Người đến là một bé gái. Đó chính là cô bé đã cảm ơn tôi lúc chiều. Cô bé có cặp má phiếm hồng ấy chìa thứ gì đó ra.
“C-cái này…”
Không biết từ chỗ nào, cô bé lấy ra một tấm chăn. Nhất định là em ấy đã đem từ khu kia sang vì sợ chúng tôi lạnh. Han Sooyoung bày ra vẻ mặt ngạc nhiên còn Yoo Sangah thì lại ngây ra. Trong thế giới lụi tàn này, hóa ra không phải lúc nào làm ơn cũng mắc oán.
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa Diệm Phán Quan” đang cười đầy yêu thương.]
[Đã nhận được 2,000 xu tài trợ.]
Yoo Sangah đứng đại diện thay chúng tôi, “Cảm ơn con, các cô sẽ sử dụng nó thật tốt.”
“Vâng ạ…”
“Con đi một mình sao? Trễ thế này mà ra ngoài thì nguy hiểm lắm đó.”
“Bây giờ chỗ nào cũng như nhau thôi cô ạ.”
Gương mặt Yoo Sangah tối lại, lo lắng hỏi, “Thế con ở lại với bọn cô nhé?”
“Sao ạ?”
“Con ở với bọn cô sẽ an toàn hơn.”
Yoo Sangah nhìn về phía tôi ngầm hỏi ý kiến. Thế nhưng cô bé lại nhanh miệng hơn, “Con không muốn gây phiền toái đâu ạ.”
Ngay khi cô bé cúi đầu định chạy đi thì một lá cờ bay đến cắm phập trước chân em. Đứa bé giật mình ngã xuống, giọng nói tràn ngập sát khí của Han Sooyoung vang lên.
“Chờ đã. Không được đi.”
“Cô đang làm gì vậy?” Yoo Sangah nhìn Han Sooyoung, lạnh giọng hỏi. Tuy nhiên, Han Sooyoung lại nhìn về phía tôi.
“Kim Dokja, anh biết mình cần làm gì mà phải không? Chẳng phải vì thế nên anh mới muốn qua đêm ở đây sao?”
Tôi chầm chậm nhắm mắt lại. Chết tiệt, tôi tưởng cô ta vẫn chưa phát hiện… Tính toán trật lất rồi. Làm sao một người có thể dùng “Phát hiện thuộc tính” lại có thể không biết được cơ chứ.
Han Sooyoung hỏi, “Ồ, thế hóa ra anh lại định giả nhân giả nghĩa nữa à? Vì đối phương là một đứa trẻ?”
“…”
“Vậy là lần này anh sẽ đóng vai người tốt chứ gì? Thế thì kẻ xấu này phải ra tay thôi.”
Han Sooyoung vừa bẻ tay vừa tiến tới, Yoo Sangah liền chắn đường.
“Dừng lại.”
“Tránh ra. Cô muốn tôi giết luôn cô không?”
“Sao bỗng dưng cô lại muốn giết một đứa trẻ bình thường?”
“Một đứa trẻ bình thường?” Han Sooyoung bật cười và chỉ vào đứa nhỏ.
“Tôi nói cô dừng lại.” Cùng lúc đó, con dao trong tay Yoo Sangah cũng kề sát cổ Han Sooyoung. Han Sooyoung liền triệu hồi hàng chục avatar, càu nhàu:
“Kim Dokja, giải thích nhanh lên, trước khi tôi điên lên và giết hết tất cả mọi người.”
Mọi chuyện đã đi đến nước này rồi. Tôi thở dài rồi nói, “Đứa trẻ này…”
Cô bé ngước lên nhìn tôi với đôi mắt vô tội, tôi cảm thấy vô cùng đau lòng:
“... Năm ngày nữa nó sẽ hủy diệt Seoul.”
Yoo Sangah trợn tròn mắt. Nếu Han Sooyoung không phát hiện, có lẽ tôi đã mặc kệ chuyện này, nhưng bây giờ thì không thể nữa. Cái kịch bản chết dẫm này không bao giờ cho chúng ta cái kết có hậu mà ta muốn.
[Tinh tọa “Thâm Uyên Hắc Diễm Long” đang mỉm cười.]
[Rất nhiều tinh tọa đang hứng thú với sự phát triển của kịch bản này.]
Lâu lắm rồi tôi mới thấy mấy thông báo về tinh tọa đáng ghét tới vậy.
“Đứa trẻ này là tai ương cuối cùng của kịch bản thứ năm.”