Dịch: Elise - Biên tập: Bút Lông
Nếu quan sát kỹ thì người phụ nữ kia có vẻ khá lớn tuổi. Có lẽ chưa tới 40, nhưng nhìn vào những nếp nhăn thấp thoáng trên mặt thì cô ta chắc cũng khoảng ba mấy.
Nhưng làm thế nào mà cô ta biết tôi?
Tôi có chút hoảng, nhưng rồi tôi quyết định cố gắng giữ bình tĩnh, và nhìn thẳng vào người phụ nữ kia.
“Chắc là có chút hiểu nhầm gì đó ở đây, tên tôi là Yoo Junghyuk. Kim Dokja là tên của kẻ mà tôi ghét nhất.”
“…Yoo Junghyuk?”
“Đúng vậy. Cho nên hãy đi báo lại cho kẻ bỏ ngang ở kia đi. Đừng có động vào tôi. Nếu như cô không hiểu tôi đang nói gì, thì cứ nói cho bà ta biết là được rồi.”
Tôi liếc sang bên cạnh thì thấy Han Sooyoung đang trưng ra biểu cảm ngàn dấu hỏi chấm. Tôi dùng mắt ra hiệu. Nếu là Han Sooyoung, cô ấy sẽ biết từ giờ phải làm gì tiếp theo. Người phụ nữ nói:
“Tôi biết thừa cậu là Kim Dokja rồi. Đừng ba xạo vớ vẩn nữa.”
[Han Sooyoung đã xác nhận lời cô ta nói là sự thật.]
Han Sooyoung hướng về phía tôi, gật đầu. Người này đến đây bởi vì cô ta biết thân phận thật sự của tôi.
“Nhà vua nói rằng, “Tôi sẽ giao thiên thạch này cho cậu.”
Đây đúng là một điều ngoài dự đoán. Cô ta không những biết tôi là ai mà còn muốn trao mảnh thiên thạch cho tôi...
“Các người là ai?”
“Chúng tôi là người của Lưu Lãng Vương[note39624].”
“Người phụ nữ đeo mặt nạ đằng kia là vua của chị?”
Cô ta gật đầu. Tôi nhìn về phía người phụ nữ đeo mặt nạ ở phía xa. Càng nhìn kỹ tôi càng có một cảm giác quen thuộc. Thế nhưng dường như có điều gì đó rất lạ.
“Mấy người có vua… nhưng lại không có cờ?”
“Nhà vua không chấp nhất với những thứ phù phiếm đó.”
...Phù phiếm?
Người phụ nữ tiếp tục nói, “Nhà vua gửi lời tới cậu, “Chúng tôi sẽ lo liệu tai ương ở phía Bắc. Nhưng ta sẽ giao 4 cái còn lại cho cậu phụ trách.”
Trước khi tôi kịp hỏi thêm gì thì người phụ nữ đó đã quay đi ngay khi vừa dứt lời.
Han Sooyoung gọi to, “Này! Tự nhiên cô lại nói cái mô tê gì thế? Lẽ ra cô phải giải thích ngọn ngành chứ?”
Cô ta vẫn đi tiếp, mặc kệ tiếng hét của Han Sooyoung. Cô ấy nhìn tôi và hỏi, “Cái quái gì vậy, anh quen cô ta à?”
“Làm sao có thể thế được?”
Tôi lập tức mở danh sách nhân vật ra.
[Nhân vật này không được đăng ký trong “Danh sách nhân vật”.]
[Bạn sẽ xem được thông tin của người này nếu cập nhật Danh sách nhân vật. Xác nhận cập nhật?]
Có vẻ như chu kỳ cập nhật đã quay trở lại. Tôi gật đầu.
[Cập nhật hoàn tất.]
[Một số nhân vật đã được thêm vào danh sách.]
Một giao diện cửa sổ hiện ra.
+
[Thông tin nhân vật]
Tên: Jo Youngran
Tuổi: 37
Tinh tọa bảo trợ: Thuật sĩ đầu tiên của Joseon
Thuộc tính: Tù nhân vượt ngục (Thường), Đao phủ công lý (Hiếm)
Kỹ năng: Vượt ngục (Cấp 3), Kiên nhẫn (Cấp 6), Thời khắc hành hình (Cấp 3), Bắn tỉa (Cấp 4)...
Tinh ấn: Thuật độn giáp (Cấp 2)
Chỉ số tổng quát: Thể chất (Cấp 30), Sức mạnh (Cấp 34), Nhanh nhẹn (Cấp 36), Ma lực (Cấp 28).
Đánh giá tổng quan:
Đánh giá hiện đang được tiến hành.
* Đang áp dụng “Gói Tân thủ”.
* Đang áp dụng “Gói Tăng trưởng”.
+
Ái chà chà, tinh tọa Thuật sĩ đầu tiên của Joseon sao?
[Tinh tọa “Thuật sĩ đầu tiên của Joseon” đang nhìn bạn đầy cảnh giác.]
Phải rồi, kiểu gì cũng phải có một người phụ nữ được Jeon Woochi[note39625] bảo trợ.
Hơn nữa, dù không thể sánh với "“Thẩm phán” nhưng thuộc tính “Đao phủ” của cô ta cũng đã khá ngon rồi. Nếu tùy tùng đã xịn thế này thì “nhà vua” sẽ như thế nào nhỉ? Tôi ngay lập tức nhìn về phía người phụ nữ cao lớn xa xa kia.
[Không thể đọc thông tin của nhân vật này trong “Danh sách nhân vật.”]
[Nhân vật này không được đăng ký trong “Danh sách nhân vật.”]
Khoảnh khắc ánh mắt của tôi và người phụ nữ đeo mặt nạ chạm nhau, đầu tôi đột nhiên đau nhói. Tôi theo phản xạ dời mắt khỏi bà ta. Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Bức tường thứ tư không có phản ứng, nhưng bản năng tôi mách bảo một điều: Nếu tôi tiếp tục nhìn người phụ nữ này, bức tường sẽ bị chấn động mạnh hơn cả lần chạm trán Song Minwoo. Dù giờ tôi đã có "Tự hợp lý hóa", nhưng tôi vẫn không muốn liều khi còn chưa rõ hiệu quả của nó.
Han Sooyoung lo lắng hỏi tôi, “Này, anh sao thế?”
"... Không có gì.”
Bức tường thứ tư sẽ phản ứng với những người có ảnh hưởng quan trọng đến tôi trong đời thực. Nói cách khác, người phụ nữ đó là một người tôi quen biết. Thế nhưng, trên thế gian này chỉ có duy nhất một người có thể tổn thương tâm lý tôi nhiều hơn Song Minwoo.
Đúng vậy… Sau cùng thì bà ấy vẫn còn sống.
Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng bà ấy lại ở Seoul.
Vì sao có thể xây dựng một thế lực lớn mạnh như vậy?
Vì sao những người đó đều mặc quần áo tù nhân?
Nếu là người đó thì chuyện này cũng dễ hiểu.
Những kẻ lang thang bắt đầu di chuyển. Họ xếp thành hàng rồi quay lại hướng mà họ vừa đến. Một cuộc hành quân không chút do dự. Trong sự đồng bộ được thể hiện rõ như ban ngày, tôi cảm giác được một lòng trung thành chưa từng thấy ở bất kỳ nhóm nào trước đây.
Ở phía đầu hàng, nhà vua đang dẫn đường cho bọn họ.
Một người phụ nữ không có vương miện như Bạo Quân Vương, cũng không có rồng áo bào như Mỹ Hý Vương.
Tôi nhìn thấy những tàn tích mà đoàn quân lang thang quét qua. Những trại cày xu bị tàn phá và những người sống sót được họ cứu giúp. Chăn và nhu yếu phẩm cũng được họ tận tay đặt bên cạnh những người đó. Những người sống sót nhìn đoàn quân lang thang đang dần rời đi đầy cảm kích .
Tôi đã quên mất.
Một người không cần phải có cờ hay ngồi trên ngai vàng mới có thể làm vua. Trong thế giới không có vua này, vẫn tồn tại một vị vua.
***
Một lát sau, tôi bắt đầu kiểm tra mảnh thiên thạch vàng mà họ bỏ lại.
Thiên thạch vàng.
Thiên thạch, hay còn được gọi là đá mặt trăng, chính là một ngôi sao vệ tinh lưu lạc giữa các chiều không gian.
Nó y hệt như những gì tôi đọc trong tiểu thuyết.
Tôi cảm nhận được một luồng ma lực kỳ lạ mỗi khi chạm vào nó. Ánh sáng yếu ớt phát ra từ phần lõi mờ đục và những sọc trắng tỏa ra bao khắp mảnh thiên thạch. Thiên thạch vàng chắc chắn có sức mạnh để chống lại tai ương.
Một lát sau, tiếng thông báo của hệ thống vang lên.
["Đá mặt trăng" muốn cung cấp cho bạn năng lượng để tiến hóa.]
Tôi từ chối lời đề nghị và nguồn năng lượng quay trở lại mảnh thiên thạch.
Về cơ bản thì đá mặt trăng có ma lực của bóng tối, cho nên hẳn là đám chủng biến dị đã nhận được sức mạnh này. Có lẽ những kẻ ăn thịt người kia sau khi thừa hưởng năng lượng sẽ tiến hóa thành chủng biến dị bậc cao: Người sói.
["Đá mặt trăng" cảm nhận được sự thân thuộc lạ lùng từ bạn.]
Tuy nhiên, mục đích chính của thiên thạch không phải là để giúp chủng biến dị tiến hóa. Cho dù có tạo ra hàng trăm người sói thì cũng không thể ngăn được tai ương xảy ra. Dĩ nhiên là nếu có vài ngàn người sói thì chắc sẽ có hi vọng, nhưng sau đó sẽ lại có một tai ương khác diễn ra bởi sức mạnh của các quỷ vương và số lượng chủng biến dị tăng đột biến.
“Tôi có cảm giác như mình đang làm tình nguyện ấy… Này, anh tìm thấy gì chưa?”
Trong lúc tôi nghiên cứu mảnh thiên thạch thì Han Sooyoung chăm sóc cho những người sống sót nằm gần đó. Tôi khá bất ngờ vì hành động này chẳng giống cô ta chút nào, nhưng có lẽ cô ta làm vậy là để gạt tinh tọa thêm ít xu.
[Các tinh tọa của hệ thống Chí Thiện cảm động trước lòng tốt của Han Sooyoung.]
Đây vốn là địa bàn của đám gia quyến Quỷ vương nên số tiền được tài trợ cũng sẽ nhiều hơn bình thường.
Quả nhiên lòng người là một thứ luôn đầy mâu thuẫn.
Có lẽ là trong những tinh tọa thuộc hệ thống Chí Thiện có một gã cũng giống như Thâm Uyên Hắc Diễm Long. Đợt "Lựa chọn nhà bảo trợ" thứ hai sắp diễn ra, và trong thời gian đó Han Sooyoung sẽ cẩn thận quan sát gã. Tôi nhìn xung quanh và nói:
“Đám avatar hữu ích nhỉ.”
Hàng tá avatar đang nhanh nhẹn thu xếp khu vực xung quanh. Thi thể của đám chủng biến dị được đem đi hỏa thiêu, trong khi đó, những lồng giam kinh tởm cùng quầy bán thịt người cũng bị tiêu hủy. Tôi tự hỏi liệu mình có thể hy sinh máu mũi để đổi lấy mấy đồng xu đó không nữa…
Han Sooyoung, người đang máu mũi chảy ròng ròng, hỏi tôi, “Thế chừng nào anh mới chịu nói cho tôi biết?”
“Gì cơ?”
“Về vụ hồi nãy.”
Tôi nhận ra câu hỏi của cô ấy không liên quan tới mảnh thiên thạch, “Cô vẫn lo chuyện đó à?”
“Bộ anh không lo hả?”
Có tận hai “kẻ bỏ ngang” mà cô ấy hoàn toàn không hề biết tới. Mà dường như hai kẻ này còn có liên hệ với nhau nữa. Hiển nhiên là “kẻ bỏ ngang cuối cùng” như Han Sooyoung sẽ phải thấy lo lắng rồi.
“Có thể tôi biết người đó.”
"... Lúc nãy anh nói không biết mà?”
“Không biết người tới nói chuyện thôi, còn ý tôi là thủ lĩnh của đám người đó cơ.”
“Lưu Lãng Vương ấy hả?”
Tôi gật đầu, “Người đó không phải là kẻ bỏ ngang đâu. Nói chính xác hơn thì bà ta còn chưa từng đọc bộ tiểu thuyết này nữa.”
“Hả? Thế làm sao mà bà ta biết nội dung truyện?”
“Chính miệng tôi nói cho bà ta.”
Mặt Han Sooyoung nghệt ra như thể vừa bị đập búa vào đầu, “Anh nói cho người khác cốt truyện? Tại sao chứ?”
“Tôi cần có cái gì đó để nói khi gặp bà ta.” Tôi ngừng lại một chút, “Vì tôi không còn gì khác để nói cả.”
Có lẽ vì bầu không khí đang dần trở nên nặng nề hơn nên Han Sooyoung, người vốn đang định chất vấn tôi, cũng dừng trong chốc lát. Chắc hẳn cô ta có nhiều điều muốn hỏi lắm. Người phụ nữ đó là ai và giữa chúng tôi có quan hệ gì.
Han Sooyoung im lặng một lát rồi nói, “Tôi không biết anh và bà ta có quan hệ gì, nhưng để bà ta đi như thế có ổn không? Nếu có ai khác ngoài chúng ta biết trước tương lai thì…”
Tôi hiểu điều cô ấy lo lắng nhưng không sao hết. Ít ra, người phụ nữ kia là một người nguyên tắc và bà ta sẽ không dùng thông tin về tương lai một cách cẩu thả.
Tôi gõ gõ lên viên đá mặt trăng và nói:
“Dù sao thì có thứ còn quan trọng hơn để nói này. Kể từ giờ, chúng ta sẽ đánh thức nó.”
“Cái gì cơ? Cái của nợ này á?” Han Sooyoung nhìn tôi như thể tôi bị điên, “Anh nói là anh muốn đánh thức một tai ương?”
“Cô ngạc nhiên cái gì? Không phải cô đã từng làm thế rồi sao?”
Trong "Đêm hội Ngôn sứ", Han Sooyoung đã bày cho họ đánh thức con hỏa long, Igneel Thứ cấp.
“Này! Đó chỉ là tiểu tai ương thôi. Còn cái này…”
“Nó không phải tai ương.”
“Thế nó là cái gì?”
“Coi bộ cô thiếu trách nhiệm với đạo phẩm của mình ghê. Cô không nhớ sao? Cô thật sự không biết chuyện gì sẽ diễn ra khi kịch bản bắt đầu hả?”
Sau khi nhìn chằm chằm tôi một lát, Han Sooyoung mở điện thoại lên, đọc lại chính tiểu thuyết của mình.
“A… Cái này, mong là…”
“Cô đã tìm thấy chưa? Đạo chuẩn phết ấy nhỉ.”
“Im mồm. Nhưng kịch bản chính còn chưa bắt đầu, liệu mình làm như thế này có vấn đề gì không? Nhỡ chúng ta bị quá tải độ bất hợp lý nữa thì sao?”
“Không có chuyện đó đâu.”
“Con dokkaebi trung cấp đó sẽ ghét anh lắm…”
“Vậy thì hãy nhanh chóng xử lý khi nó không ở đây.” Giờ này chắc nó vẫn còn đang ngồi ăn chửi trên Cục, “Bây giờ chúng ta sẽ truyền ma lực cho thiên thạch. Theo tôi tính thì ấp khoảng 10 tiếng là đủ rồi. Tôi thầu 4 tiếng còn cô thầu 6 tiếng.”
“Sao tôi phải ôm tận 6 tiếng?”
“Không phải cấp độ ma lực của cô cao hơn sao?” Lúc này, số lượng avatar đang lởn vởn xung quanh giảm xuống nhanh chóng. Tôi chợt nhận ra điều gì đó, “Nói thật cho tôi biết, ma lực của cô cấp bao nhiêu?”
“Sao tôi phải nói?”
“Đây là thông tin cần thiết để thông qua kịch bản.”
[Điều khoản của "Bản cam kết tạm thời" sẽ có hiệu lực.]
Biểu cảm trên khuôn mặt Han Sooyoung lập tức méo xẹo đi.
"... Cấp 55.”
Ngạc nhiên thật. Tôi nghĩ cũng phải hơn cấp 40 vì cô ấy có thể điều khiển hàng cả tá avatar như thế, nhưng cấp 55 thì… gần như chạm tới đỉnh của kịch bản này luôn rồi.
Chỉ số thể chất và sức mạnh của cô ta khá thấp nên chắc hẳn cô ta đã dốc hết vào ma lực rồi.
“Quay xe. Tôi thầu 2 tiếng, cô 8 tiếng.”
“Này! Thế là không công bằng! Bây giờ tôi còn đang cạn kiệt ma lực nữa.”
Tôi gọi Bihyung mở túi Dokkaebi ra và mua vài lọ "Hồi phục Ma lực trung cấp".
“Thế thì uống cái này.”
“Đây là gì?”
“Vật phẩm mua bằng xu.”
“... Nhà bảo trợ của anh giàu lắm à? Anh cho không tôi thế này cũng được luôn?”
“Tôi mới là người giàu ở đây.”
Han Sooyoung liếc tôi, “Anh có bỏ cái gì lạ vào không đấy?”
“Thế tôi bắt đầu trước đây.”
Tôi chạm vào đá mặt trăng và bắt đầu truyền ma lực, trong đầu nghĩ về thứ sẽ tỉnh giấc sau 10 tiếng nữa.
***
Tôi bừng tỉnh khi nghe thấy có tiếng người gọi. Không biết tôi đã thiếp đi được bao lâu nhỉ?
“Này, dậy nhanh lên! Nó động đậy rồi kìa!”
Han Sooyoung, người đang chạm vào thiên thạch, la lớn với vẻ mặt héo úa.
Rắc, rắc-
Thiên thạch bắt đầu nứt ra. Hiện tượng này giống với lúc mảnh thiên thạch đỏ chứa con hỏa long nở. Chúng tôi không còn kích động nhiều như hồi đó nữa, nhưng nếu tôi chỉ cần nói sai một chữ thôi… là cả hai chúng tôi có thể đi chầu ông bà ngay tại đây.
Gàooooo!
Một luồng sáng chói mắt lóe ra từ bên trong hòn đá mặt trăng, thắp sáng cả một mảnh trời đêm đen tối. Một sinh vật chỉ cần nhìn thôi cũng thấy rợn gáy, đã thức giấc.