Dịch: Komo - Biên tập: Bút Lông
Kế hoạch của tôi rất rõ ràng.
Đệ nhất Tông đồ - kẻ đạo văn, hắn sở hữu những thông tin về "lần hồi quy thứ ba và thứ tư", hay cũng chính là phần mở đầu của Bí kíp sinh tồn. Và cũng như những kẻ nắm được tình báo khác, hắn độc chiếm và giấu nhẹm những thông tin khỏi các ngôn sứ. Mặt khác, Bạo Quân Vương - một trong Seoul Thất Vương cũng đã lợi dụng "Sách Khải huyền" khi gã biết đến sự tồn tại của Ngôn sứ. Một kẻ thì muốn giấu càng kỹ càng tốt, một kẻ thì lại muốn đào tất cả lên. Vậy nên khi hai kẻ này đối mặt, chuyện gì xảy ra chắc ai cũng biết rõ.
Lee Sungkook hỏi, "... Nghĩa là, ngài sẽ làm bản text cho bộ truyện?"
"Đúng vậy."
Bản thân kế hoạch này rất đơn giản. Chúng tôi sẽ tự tạo ra một bản text của bộ truyện đạo, sau đó phát tán nó tới tất cả các ga tàu.
Ờm, nói chung chính là kiểu cảm giác như thế này đấy.
– Một phần Sách Khải huyền của Ngôn sứ bị lộ ra rồi!
Cái kết đã được ấn định.
Nhờ có kỹ năng khống chế bình luận của Han Donghoon, những thông tin về các Ngôn sứ đã được lan truyền khắp Internet. Giờ mà tung thêm việc bản text bị lộ nữa thì thể nào cũng thành bão luôn. Kiểu gì thì những tên Ngôn sứ hiếm hoi còn sót lại cũng sẽ vội vã chạy đi tìm mảnh ẩn, và kẻ đang quản lý bọn chúng - Bạo Quân Vương dĩ nhiên sẽ phải hành động.
"Nhưng... Tôi quên gần hết nội dung của "Hồi quy giả Vô hạn Đẳng cấp SSSSS" rồi. Làm sao mà làm bản text được đây?"
"Chúng ta cần nội dung của đạo phẩm làm gì đâu?"
"Hả?"
"Chúng ta nhớ bản gốc cơ mà."
"A...!"
Mặt Jung Minseob lập tức hiện lên sự thán phục, tuy rằng sau đó lại bị sự u ám bao trùm.
"Ừm... nhưng vẫn còn chút vấn đề. Mấy mảnh ẩn chúng tôi biết từ Bí kíp sinh tồn đều đã bị dùng sạch hết rồi..."
"Tôi sẽ cho anh thông tin về các mảnh ẩn. Chỉ cần đưa những thông tin mà tôi cung cấp kết hợp với những gì mà các anh biết từ đầu là được. Tôi sẽ đưa ra những thông tin phù hợp với từng giai đoạn."
Và hơn hết, nó phải là thứ có thể thu hút được sự chú ý của tên đạo văn hay là Bạo Quân Vương mới được.
Lee Sungkook cười ngượng nghịu. "Hài thật, giờ đến lượt tôi phải làm bản text à, trước tôi chỉ biết đọc thôi."
Tên này... hắn chuyên gia tải truyện lậu à?
Jung Minseob cũng nói.
"Nhưng nếu mình làm vậy thì có khác gì tên đó đâu? Xét cho cùng thì bộ truyện của chúng ta cũng chỉ là xào lại từ tác phẩm gốc..."
Cũng có lý. Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói.
"Vậy thì như này đi. Đạo văn tức là không muốn ai biết về tác phẩm gốc, bản chế thì nếu ai xem được bản gốc rồi sẽ thấy hài hước hơn, và bản homage[note39606] sẽ khiến mọi người muốn đi tìm hiểu về tác phẩm gốc."
"Ồ, được đấy."
"Vậy thì từ giờ, chúng ta sẽ cùng nhau làm một bản homage."
Chính xác là vậy. Tôi mong sao có càng nhiều người biết tới"Hồi quy giả Vô hạn Đẳng cấp SSSSS" càng tốt, như vậy thì tên đó càng sớm bị tiêu diệt. Chúng tôi mượn laptop của Gong Pildu để viết truyện. Vì không có kinh nghiệm viết lách nên cả đám phải chụm đầu lại cùng làm.
Jung Minseob giật giật tóc, than thở. "Viết truyện khó vch... Mấy ông tác giả đúng là tài thật..."
"Viết đại đại thôi. Hay dở quan trọng gì đâu, chỉ cần có thông tin để dụ bọn chúng là được rồi. Với lại, một cuốn sách Khải huyền không hoàn chỉnh sẽ càng dễ lừa tụi Ngôn sứ hơn, thật thật giả giả lẫn lộn."
Tôi vừa đọc những thứ mà Jung Minseob gõ ra, vừa thêm thắt thông tin.
"Xong đổi hết tên nhân vật trong truyện đi. Tôi thấy không ổn lắm."
Nếu Lee Hyunsung và Lee Jihye mà biết về bộ truyện này, chắc hẳn họ sẽ sốc lắm. Dù tôi có muốn hay không thì trước sau gì họ cũng sẽ biết được rằng, thế giới này là một bộ "tiểu thuyết". Nhưng ít nhất không phải bây giờ.
Nhưng, Jung Minseob bỗng nhiên nói.
"Ờ thì, tôi nghĩ là ngài không phải lo về chuyện đó đâu."
"Gì?"
"Thật ra tôi đã thử vài người bằng cách nói họ là nhân vật trong một bộ tiểu thuyết rồi. Nhưng mà đám người ấy bị làm sao ấy, tôi chẳng hiểu, cứ như thể là NPC... Tôi cố nói chuyện nghiêm túc rồi, thế mà họ cứ bảo là đùa."
Chuyện này đúng là bất ngờ thật.
Nghĩ lại thì, Jung Minseob và các Ngôn sứ đã từng nói với các nhân vật rất nhiều lần rằng, họ chỉ là "nhân vật phụ". Giờ khi nhớ lại phản ứng của họ lúc đó... đúng là có gì đó kỳ lạ thật.
Jung Minseob nói tiếp.
"Vậy nên Đệ nhất Tông đồ mới nhanh chóng tìm được các Ngôn sứ như vậy. Các "nhân vật" hoặc là chẳng thèm nghe chúng tôi nói hoặc là sẽ tỏ ra cực kỳ phản cảm với cụm từ "đây là tiểu thuyết". Chắc đây cũng là lý do khiến các Tông đồ phải dùng thuật ngữ "Khải huyền"."
Nghe tới đây, trong tôi bỗng dâng lên một sự khó chịu bất an. Tôi mở miệng. "... Điểm khác nhau giữa các nhân vật và chúng ta là gì?"
"Hả? Ờ thì... Chúng ta là người từ hiện thực, còn nhân vật là từ trong truyện? Không phải thế à?"
"Vậy... Thế giới được chia thành hiện thực và tiểu thuyết từ khi nào?"
"Hừm, thì... lúc kịch bản thứ nhất bắt đầu?"
Câu trả lời Jung Minseob đưa ra chưa giải quyết được vấn đề của tôi.
Jung Minseob và Lee Sungkook chỉ là những người đứng ngoài tiểu thuyết, giống như tôi. Vậy nên ban đầu tôi không thể xem thông tin của họ được. Tuy nhiên sau một khoảng thời gian, thông tin đã được cập nhật, và giờ tôi có thể xem thông tin của họ qua Danh sách nhân vật.
Vậy, lúc này họ là "người thật" hay "nhân vật"? Nếu dần dần, tất cả đều biến thành "nhân vật"... Tôi quay sang nhìn Yoo Sangah và Lee Gilyoung phía đằng xa.
[Kỹ năng đặc biệt "Danh sách nhân vật" đã được kích hoạt.]
[Nhân vật này không được đăng ký trong "Danh sách nhân vật".]
Thật may mắn biết bao, tôi vẫn không xem được thông tin của hai người họ. Yoo Sangah đột nhiên xoay người lại và gửi một nụ cười tới tôi. Lee Gilyoung cũng quay lại nhìn tôi.
"Sao vậy anh?"
"Không có gì."
Không biết tại sao, tôi cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.
***
Sau một lúc hí hoáy thì chúng tôi cũng đã hoàn thiện được sơ sơ. Cái văn này mà được đăng lên Textpia thì kiểu gì cũng sẽ bị tổng sỉ vả, nhưng mà giờ chuyện đó không quan trọng.
"Đầu tiên chúng ta sẽ thả ra tin tức rằng "Sách Khải huyền" đã bị rò rỉ."
Lee Sungkook hỏi. "Liệu mình có đủ thời gian để truyền tin không?"
"Tôi sẽ hỏi Donghun thử xem. Nếu biết cách tận dụng thuộc tính Hikikomori thì việc truyền tin sẽ đơn giản như trở bàn tay."
"Ồ, Donghun... À ra thế. Nhưng đâu phải ga nào cũng có mạng, mấy ga đó thì biết phải làm sao?"
"Ta sẽ cử người qua đó."
Tôi ngoái nhìn về phía sau. Kang Ilhun gật đầu, tựa như đã chờ câu này từ lâu.
Lee Sungkook lập tức đồng ý. "À, đúng rồi. Nếu là anh Ilhun thì... Tôi quên béng mất."
Kang Ilhun, phó đại diện của ga Dongdaemun. Cố tình cứu sống gã đúng là một ý hay. Kang Ilhun lo lắng hỏi lại.
"Cứ để tôi lo. Lĩnh vực gì chứ mồm mép thì nghề của tôi rồi. Chỉ cần lan truyền tin đồn là được phải không?"
[Nhân vật "Kang Ilhun" sẽ tuân theo mệnh lệnh của bạn.]
[Độ hiểu biết của bạn về người này đã tăng.]
Kang Ilhun. Cuối cùng thì cũng đến lúc cho Chuyên gia tung tin đồn lên sân khấu rồi. Thời gian còn lại cho đến khi kịch bản kết thúc là 44 tiếng.
Ngày mai, trò chơi sẽ bắt đầu.
***
–Donghun, cảm ơn em.
–Em chỉ đang trả nợ thôi, anh không phải khách sáo đâu.
[Nhân vật "Han Donghun" tin tưởng bạn hơn một chút.]
Từ sau lần gặp gỡ lần trước, "Hikikomori Vương" Han Donghun đã phần nào mở lòng với tôi. Có vẻ như việc cứu cậu nhóc khỏi đám Ngôn sứ có hiệu quả tốt hơn tôi tưởng.
–Em có cảm giác anh rất thân thuộc.
–Thân thuộc?
–Như thể một người mà em đã quen từ lâu rồi vậy... anh cũng từng là hikikomori à?
–Ừm, anh không. Mặc dù anh cũng khá là nhát.
–Vậy sao? Mỗi khi nói chuyện với anh, em lại cảm thấy như có một bức tường bí ẩn. Không biết phải diễn tả thế nào, nhưng mà em thích cảm giác đó.
–Không phải là cảm nhận được bức tường thì sẽ là tệ à?
–Em chỉ tin tưởng những người có bức tường thôi. Theo em thì, để thấu hiểu được một người, cần cần phải đối mặt với bức tường đó trước.
Thằng nhóc này mới 17 nhưng lại nói năng như một ông cụ vậy. Với lại, về chuyện bức tường. Tôi nghĩ nó nói cũng có phần đúng. Có những bức tường không thể vượt qua dù cho người ta quyết tâm cỡ nào.
–À, em truyền tin đồn đi rồi đấy. Nhưng anh định tung Khải huyền ra bằng cách nào? Lại dùng Internet à?
–Không, nếu tung lên mạng thì những kẻ không nên đọc cũng sẽ đọc được. Anh định bán nó.
–Bán á? Làm sao bán?
Tôi bắt đầu giải thích cho Han Donghun.
***
Còn 40 tiếng nữa là kịch bản này kết thúc. Tôi triệu tập các thành viên của nhóm Chungmuro.
"Hành trình này sẽ không hề dễ dàng. Nếu ta không thể chiếm được ga Changsin trong 40 tiếng tới, thì tất cả sẽ chết hết. Thế nhưng, thế lực đang chiếm đóng nó lại không dễ ăn chút nào."
"Mà, có ngày nào là dễ ăn đâu? Đối thủ là thằng nào vậy?"
Tôi trả lời câu hỏi của Jung Heewon. "Gã được gọi là Bạo Quân Vương. Một trong Seoul Thất Vương và cũng là kẻ sở hữu vùng lãnh thổ lớn nhất Bắc Hàn."
Lần này tới lượt Lee Hyunsung hỏi, "Gã là người như thế nào?"
"Gã bắt đầu từ khu Dobong-gu, đánh chiếm dần về phía nam rồi sau đó tự dựng lên một "vương quốc". Gã tuyên bố tất cả mỹ nam mỹ nữ đều là thê thiếp của gã, còn đám xấu xí sẽ bị giết hoặc trở thành nô lệ."
Jung Heewon nhíu mày. "Nếu bị bắt thì anh Dokja sẽ thành nô lệ mất."
"... Ừm, tôi nghĩ là cô Heewon cũng sẽ gặp nguy hiểm đấy."
"Làm thiếp thì rách chuyện lắm... Sao không xông thẳng vào rồi giết quách gã đi?"
"Khoai đấy, bởi vì nhà bảo trợ của gã là một kẻ khá mạnh. Bây giờ ta có hai con đường. Một là cướp được cờ của gã, hai là chiếm lấy bản doanh - ga Dobong."
Cả hai con đường đều không hề dễ dàng, bầu không khí trong nhóm cũng vì thế mà nặng nề hơn. Tôi quyết định vào thẳng vấn đề.
"Chúng ta sẽ đến Gwanghwanun."
"Hả? Anh vừa bảo sẽ mình đánh nhau với bọn chúng mà?"
"Bởi vì bọn chúng sẽ đi tới đó."
"Tại sao?"
"Tôi đã cố ý thả ra một ít thông tin. Tính cả thời gian di chuyển từ phía gã thì chúng ta sẽ xuất phát muộn một chút. Mọi người mau chuẩn bị... Ơ?"
"... Có chuyện gì vậy?"
Tôi mỉm cười đầy ẩn ý trước câu hỏi của Yoo Sangah.
"Không có gì. Chỉ là mọi chuyện diễn ra nhanh hơn tôi dự tính."
Tin nhắn của Han Donghun hiện ra trên màn hình điện thoại.
–Em đã tung tin rằng có thể tìm thấy nó trên sàn đấu giá rồi, vậy là xong rồi ạ?
–Ừ, thế là được rồi nha. Làm tốt lắm.
Và ngay lập tức, các thông báo hệ thống lũ lượt hiện lên.
[Vật phẩm trong sàn đấu giá đã được bán.]
[Vật phẩm trong sàn đấu giá đã được bán.]
Một giọng nói méo mó chợt vang lên trong thinh không.
[...Bộ ngươi là trùm lừa đảo?]
"Các tinh tọa phản ứng thế nào?"
[Bọn họ đang vô cùng phấn khích. Hệ thống kiểm duyệt đang dần được dỡ bỏ, có nhiều kẻ còn tặng quà cho hóa thân của họ nữa. Nhưng ngươi làm như thế này thì sợ rằng sẽ lại tăng thêm sự chú ý mất thôi. Rồi những thông tin mà ngươi đã tung ra nữa, liệu nó có gây bất lợi cho ngươi không?]
"Không bất lợi gì đâu."
Tôi vẫn giữ lại những thông tin cho riêng mình. Những thứ mà tôi tung ra không phải là thứ mà tôi cần. Nói đúng hơn thì, đó là loại thông tin hại nhiều hơn lợi.
"Đưa xu ra đây."
[Đây anh zai.]
[16 bộ Hồi quy giả Vô hạn Đẳng cấp SSSSS đã được bán trên sàn đấu giá.]
[Đã kiếm được 16,000 xu.]
Dĩ nhiên, tôi đâu ngu đến mức đem thông tin đi cho không. Những kẻ cần thông tin đều có một nhà bảo trợ giàu có chống lưng, vậy nên đem thông tin lên sàn đấu giá sẽ tốt hơn là tung thẳng lên mạng. Tự dưng đem Sách Khải huyền - chứa đầy những thông tin quan trọng đi cho thì ai mà chẳng nghi ngờ. Nhưng nếu như bán thì sao? Dĩ nhiên là bọn chúng sẽ mua thôi, bởi vì chúng bị nhầm lẫn giữa giá trị của "thông tin" với giá trị của cuốn sách.
Do thường thì người ta đánh giá chất lượng thông qua giá tiền hơn là nội dung.
Nhưng mà tận 16,000 xu lận. Quá lời rồi.
Tôi nói với mọi người. "Xin lỗi, tôi đi ngủ một lát đây."
"... Sao anh có thể thoải mái tới vậy?"
"Có một số chuyện, mà chỉ khi ngủ tôi mới có thể làm được."
Tôi ngả lưng xuống. Yoo Sangah đắp cho tôi một cái chăn mỏng. Jung Heewon tặc lưỡi đầy khó chịu. Và ngay lập tức, tôi chìm vào giấc ngủ.
Một lúc sau, tôi nghe thấy âm báo tin nhắn hệ thống trong luồng ý thức mờ mịt.
[Kỹ năng đặc biệt "Góc nhìn của độc giả toàn tri"(Bậc 3) đã được kích hoạt!]
Theo những gì tôi biết thì Góc nhìn của độc giả toàn tri được chia thành ba bậc.
Bậc 1, cho phép tôi nhìn thấu các chuyển động và cảm xúc cơ bản của nhân vật.
Bậc 2, cho phép tôi đọc được suy nghĩ sâu bên trong nhân vật.
Bậc 3, tôi có thể nhìn được khung cảnh xung quanh nhân vật và nhập tâm trực tiếp vào người đó.
Tôi đã dùng bậc 3 hai lần. Một lần trong giấc mơ, lần thứ hai là trong trạng thái linh hồn. Trong giấc mơ đó, tôi thấy Yoo Junghyuk rời ga Geumho. Còn khi là linh hồn, tôi được chứng kiến những gì đã diễn ra ở Chungmuro.
Hai trạng thái đó có một điểm tương đồng, ấy là lúc đó ý thức của tôi đều đang không ổn định và mơ hồ. Nhưng đó không phải là điều kiện duy nhất để kích hoạt bậc 3. Còn một điều kiện quan trọng nữa. Đó là...
["Ngài đại diện, ngài có thấy tôi không? Đậu má, chẳng biết thế này có đúng không nữa?"
Kang lhun vừa lẩm bẩm một mình vừa nhìn vào khoảng không.
"Tôi đã truyền tin đến tai Bạo Vương rồi, bọn chúng sẽ sớm hành động thôi. Cơ mà, ngài đang nghe tôi nói đúng không?"]
Khi đó, nhân vật và tôi đều phải đang nghĩ về nhau. Sau một lúc, tầm nhìn của tôi xoay chuyển, khung cảnh phía Kang Ilhun lại hiện lên.
["Gã đàn ông mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, đội một chiếc vương miện lộng lẫy được chế tác từ vàng. Gã chầm chậm đứng dậy khỏi chiếc ngai vàng, với sự hỗ trợ của những người phụ nữ đang kề cận xung quanh.
"Một cuốn sách Khải huyền mới?"
"Có vẻ thông tin này là chính xác. Thần phải dùng xu mới mua được thông tin này."
"Thông tin này từ đâu mà ra?"
"Dường như là một trong các Tông Đồ."
"Có đáng tin không?"
"Thần đã kiểm tra một vài mảnh ẩn theo như sách Khải huyền và chúng đều chính xác."
Người đàn ông cười rộ lên, để lộ hai hàm răng trắng.
"Khởi hành đến Gwanghwamun, chúng ta phải chiếm lấy nó trước khi những kẻ khác tới."]
Ngon. Bạo Quân Vương đã bắt đầu hành động rồi. Giờ vấn đề còn lại là phe bên kia. Tôi nghĩ về Jung Minseob.
["Ngài đại diện! Tôi đã tới nơi rồi."]
Canh giờ chuẩn lắm. Jung Minseob đã tới ngã tư Sejong-daero ở Gwanghwamun trước. Ngay lập tức, góc nhìn của tôi hòa thành một với Jung Minseob.
⸢"Mặc áo hoodie như bọn chuunibiyou thế kia chỉ có hắn thôi. Chắc chắn là hắn."⸥
Dưới toà nhà thấp thoáng mấy bóng người. Đúng như tôi nghĩ, tên đạo văn vẫn là kẻ nhanh chân nhất. Một trong những mảnh ẩn hữu ích nhất trong lần hồi quy thứ 3 được giấu ở Gwanghwamun. Khi mà thứ này còn đang ở đây, hắn không thể nào trốn đi được.
"Vấn đề là càng lúc càng có nhiều phe đến. Vua của Yeongdeungpo, Yongsan, Seongdong, rồi vua của các khu khác nữa cũng đang tới... Có phải là nhiều quá rồi không?"
Không, đây chính là thứ tôi mong muốn. Những kẻ đang náu mình cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện. Càng tốt, không phải mất công đi thăm từng người.
Cuối cùng thì kịch bản thứ tư cũng đi đến hồi kết. Trận chiến Vương vị sắp bắt đầu rồi.