Dịch: Vim | Biên tập: Bút Lông, Lily
Một lớp da bằng thép bao bọc lấy toàn thân Lee Hyunsung. Cơ thể của anh biến đổi hoàn toàn, như thể đang tái sinh thành một giống loài mới.
Cương thiết hóa.
Dù mới chỉ kích hoạt Bậc 1 “Áo giáp”, nhưng đây vẫn là một sức mạnh phi thường. Lee Hyunsung mà làm chủ được Bậc 1 thì sẽ mạnh hơn cả “Pháo đài Võ trang” của Gong Pildu, và thậm chí chặn được cả thanh Chấn Thiên Bội Đao của Yoo Junghyuk.
“Tôi….Tôi vẫn còn sống…”
Tuy thế, Bậc 1 vẫn chưa được kích hoạt hoàn toàn.
―Đây chính là tinh ấn mà anh Lee Hyunsung phải học đấy.
Lee Hyunsung nhanh chóng hiểu được tình hình, anh nhanh chóng lấy lại tư thế và lùi lại.
[Cương thiết hóa chưa được hoàn tất.]
[Tinh ấn này chỉ có thể được sử dụng bởi những người đã hoàn thành một giai thoại.]
Mọi nhà bảo trợ đều sẽ trao cho hóa thân của họ một tinh ấn. Một số tinh ấn được thể hiện như một món quà tới hóa thân, trong khi một số khác lại cần đáp ứng những điều kiện nghiêm ngặt khi sử dụng. “Cương thiết hóa” của “Cương thiết Đại sư” lại là một trong những tinh ấn yêu cầu cao ấy.
[Truyền thuyết “Bằng chứng Thép” đã bắt đầu.]
Bởi vì tinh ấn này đòi hỏi hóa thân phải gián tiếp trải nghiệm “Bằng chứng” mà tinh tọa đó đã từng trải qua.
+
[Bằng chứng Thép]
「Chất thép chân chính chỉ có thể sinh ra sau hàng vạn lần tôi luyện.」
+
Giữa tình huống này, đây là những lời không hề dễ chịu chút nào.
Lee Hyunsung có vẻ bối rối, “Vậy nghĩa là sao?”
―Tôi luyện nghĩa là nung nóng tới nhiệt độ cao thích hợp và sau đó làm nguội.
“Chẳng lẽ là…”
―Đúng thế đấy. Anh hãy chuẩn bị tinh thần đi.
Ở một khía cạnh nào đó, có lẽ việc Jung Heewon trở thành đối thủ của Lee Hyunsung lại là một điều may mắn.
Lee Hyunsung tái mặt.
[Tinh tọa “Tù nhân của vòng Kim Cô” đang rất quan tâm tới giai thoại của thế giới này.]
[Tinh tọa “Phòng vệ đại sư” đang so sánh với sức mạnh của mình.]
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa diệm Phán quan” đan tay vào nhau đầy lo lắng.]
Luồng lửa địa ngục hừng hực chuyển sang màu xanh sau tin nhắn của các tinh tọa.
Phừng phừng!
Có lẽ [Địa Ngục Viêm Hỏa] của Jung Heewon đã mạnh lên một cấp, lửa cháy dữ dội và nóng rát hơn rất nhiều. Nhựa đường bị nung chảy trong ngọn hỏa ngục, trộn lẫn với các mảnh vụn và biến thành thứ vũ khí chết người. Lớp áo giáp màu bạc của Lee Hyunsung lập tức tan chảy, các vật thể bị nung nóng bắn ra như những viên đạn, xuyên thủng áo giáp và xuyên cả vào nội tạng của Lee Hyunsung. Thép mới lại được tạo ra từ những vết thương, nhưng vẫn không thể bù đắp kịp cho những thương tổn anh phải chịu.
“Hự…!”
Máu chảy ra từ miệng Lee Hyunsung.
Anh ấy sẽ có thể chống chịu được Địa Ngục Viêm Hỏa nếu như anh sử dụng hoàn toàn được [Cương thiết hóa], nhưng nó lại chưa hoàn thiện. Dù sao thì [Địa ngục viêm hỏa] vẫn là tinh ấn cấp cao nhất của thuộc tính Lửa. Việc Lee Hyunsung vẫn còn đứng vững được đã rất đáng kinh ngạc rồi.
Lee Hyunsung lùi lại và hét lên.
Tôi cũng rất đau lòng khi thấy anh ấy phải chịu đau đớn như vậy, nhưng chưa đến lúc.
Thân thể bằng thép của Lee Hyunsung đã nóng đỏ lên.
Một chút nữa, một chút nữa thôi…
[Nhiệt độ đã cao vượt ngưỡng bình thường!]
Đây rồi.
[Quá trình tôi luyện bắt đầu.]
Cơ sở để tạo ra thép là quá trình tôi luyện. Cốt lõi của giai thoại này là phải trải qua nhiệt độ cực cao cho đến khi toàn bộ cơ thể được luyện hóa thành thép hoàn hảo.
―Cố lên! Anh làm được mà!
May mắn là Lee Hyunsung không thuộc phe “ác”.
Tinh ấn Địa ngục viêm hỏa có thuộc tính Lửa và Thánh. Nếu Lee Hyunsung bị nhận định là “ác”, thì có lẽ bây giờ anh ấy đã bị ngọn lửa ấy thiêu cháy thành tro rồi.
Tôi tranh thủ đọc qua thông tin về Jung Heewon.
[Nhân vật “Jung Heewon” đang phải chịu ảnh hưởng của “Xâm nhập Tâm trí”.]
[Nhân vật “Jung Heewon” đang lạc lối.]
[Những chấn thương tâm lý của "Jung Heewon" đang được phơi bày hoàn toàn.]
…
…Tên chó chết đó, hắn dám biến tâm trí con người thành mớ hỗn độn như thế này.
「Ta không thể tha thứ cho chúng.」
[Xâm nhập Tâm trí] của Nirvana sẽ đào bới tất cả những góc tối trong tâm trí một người lên,
để buộc họ phải hoàn toàn sống ở “hiện tại”.
「Ta sẽ giết chúng.」
Khi phải đối mặt với một hiện thực tàn bạo không còn có tương lai, con người sẽ rơi vào tuyệt vọng. Một số người sẽ suy sụp và gục ngã. Một số sẽ đánh mất nhân tính, biến thành những con quái thú tràn đầy dục vọng. Một số khác sẽ kháng cự, đánh mất dần lý trí trong cơn giận dữ. Dần dần, những kẻ này sẽ tìm ra một “vị cứu tinh” để an ủi chính mình. Họ sẽ trở thành những kẻ “tử vì đạo”, sẵn sàng hi sinh cho “hiện thực” này.
「Giết hết bọn đàn ông đi.」
Có lẽ tôi đã hiểu chấn thương tâm lý của cô ấy là gì rồi.
Thuộc tính “Kẻ ẩn dật” ban đầu của cô ấy tồn tại là do một cú sốc tinh thần. Nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, không có gì lạ khi cô thù ghét “bọn đàn ông” đến vậy.
“Đây… Đây là tiếng lòng của cô Heewon ư?” Lee Hyunsung, người đang đứng giữa luồng hỏa ngục rừng rực, cất tiếng hỏi.
―Anh nghe thấy tôi ư?
“Một chút…”
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Lee Hyunsung có thể nghe được “Góc nhìn của độc giả toàn tri”. Liệu có phải do tôi đang quá đắm chìm vào góc nhìn thứ nhất không? Lee Hyunsung cũng cảm nhận được tôi như tôi cảm nhận được anh ấy sao?
Lee Hyunsung hỏi như thể đã quên đi sức nóng quanh mình.
“Đây là năng lực thật sự của anh Dokja ư?”
―Phải. Đây là năng lực của tôi.
Nói dối không còn ích gì nữa. Tôi phải thú nhận thôi.
―Tôi xin lỗi vì đã giấu nó đến tận bây giờ.
Thế nhưng Lee Hyunsung không hề giận dữ trước lời thú nhận của tôi. “Tôi khá là xấu hổ. Chắc những suy nghĩ của tôi…”
Cơn bão lửa thứ hai ập đến trước khi anh kịp nói hết câu. Sức nóng càng lúc càng dữ dội, đun cháy da thịt những cái xác xung quanh và nhấn chìm mọi thứ trong dung nham. Ngọn lửa ngục nung chảy cả mặt đất, dìm những tòa nhà cao tầng vào lòng địa ngục.
Tôi phải đưa ra một quyết định.
―Anh hãy trấn áp cô ấy đi đã.
“Tôi sợ tôi sẽ làm cô ấy bị thương.”
Dù chính mình đang phải chịu đau đớn, Lee Hyunsung vẫn luôn lo lắng cho người khác. Nhưng anh ấy nói cũng không sai.
―Tâm hồn cô ấy đang tổn thương.
Cách giải quyết tốt nhất là giết Nirvana, nhưng giờ đây lựa chọn này dĩ nhiên là bất khả thi. Cách thứ hai là xoa dịu những nỗi đau của Jung Heewon…
Nếu như Jung Heewon là nhân vật có vai trò lớn trong truyện, có lẽ tôi đã không phải lo lắng đến mức này. Nhưng Jung Heewon là một người mới hoàn toàn, và tôi không biết gì nhiều về cô ấy. Tôi chỉ có thể xoa dịu những triệu chứng, chứ không thể giải quyết hoàn toàn được nguyên nhân.
“Anh Dokja.”
―Bắt đầu nào.
Chúng tôi gật đầu và hòa làm một. Khoảng cách từ đây đến chỗ Jung Heewon khá xa bởi Lee Hyunsung đã lùi lại một chút. Để làm được điều này, tôi phải đến gần được cô ấy.
Crắc!
Lớp da bằng thép dần bao bọc toàn bộ khuôn mặt của Lee Hyunsung. Những thớ cơ mạnh mẽ khắp mình anh chuyển động. Thép phủ khắp người anh như áo giáp của một hiệp sĩ bạc.
Và vị hiệp sĩ ấy lao thẳng vào biển lửa.
Anh càng tiến sâu vào, bức tường lửa càng cao lên. Đó là một lời cảnh báo. Anh không được phép lại gần.
“Aaaaaa!”
Hệt như đang trong một buổi tập huấn, Lee Hyunsung hùng hục chạy thẳng vào trung tâm ngọn lửa. Lửa thiêu cháy anh không biết bao nhiêu lần. Những mảng thép trên người anh bị nung chảy và nhỏ giọt xuống đất. Sức nóng khủng khiếp như đốt cháy mắt anh, làm mờ tầm nhìn vốn đã bị giới hạn.
“Cô Heewon! Chúng tôi đến cứu cô đây!”
Một bước.
“Chúng tôi...sẽ…”
Một bước nữa.
“Cô Heewon…!”
Nhìn theo Lee Hyunsung, tôi chợt nghĩ, chạm đến trái tim của một người thực sự rất khó khăn và đau đớn. Tôi đã quên mất điều này bởi tôi có thể dễ dàng đọc được tiếng lòng của người khác.
Lee Hyunsung và tôi dù đang nhìn qua cùng một đôi mắt nhưng chúng tôi không nhìn thấy cùng một thứ. Trái tim đang vỡ òa cảm xúc của Lee Hyunsung là minh chứng cho điều đó. Cảm giác thật kì lạ. Những thứ đáng lẽ không thể kết nối với nhau đang được nối liền. Vì tôi, mọi chuyện đã thay đổi.
“Hự….Aaaaa!”
Lee Hyunsung khuỵu xuống khi chỉ còn tầm mười bước nữa.
[Nhân vật "Lee Hyunsung" đã đạt đến giới hạn của sức mạnh tinh thần.]
Nhìn qua đôi mắt mờ nhòe vì run rẩy của anh, tôi nhận ra một điều nữa.
Dù câu chuyện có thay đổi thế nào, cuối cùng, đây vẫn là thế giới của “Bí kíp sinh tồn”.
[Tinh tọa “Cương thiết Đại sư” nhìn hóa thân của mình với ánh mắt buồn rầu.]
Thế giới của “Bí kíp sinh tồn”. Nơi mà mọi nhân vật đều phải vật lộn chiến đấu trong tuyệt vọng.
―Anh Hyunsung.
Dù vậy, tôi vẫn tò mò khi đọc “Bí kíp sinh tồn”. Tác giả của nó liệu có hối hận với cái “kết” mình viết nên không?
―Hãy giao cho tôi một lúc nhé.
[Kỹ năng đặc biệt “Bức tường thứ tư” đang rung lên!]
[“Góc nhìn thứ nhất của nhân vật phụ” đang hoạt động mạnh mẽ!]
Ý thức của Lee Hyunsung lui lại trong tiềm thức, nhường chỗ cho ý thức của tôi điều khiển cơ thể anh. Mọi giác quan của tôi đều được kích hoạt mạnh mẽ. Nỗi đau đớn mà Lee Hyunsung đang phải chịu ngay lập tức truyền đến tôi, suýt làm tôi phát điên. Toàn bộ cơ thể tôi bị thiêu cháy, khớp xương và gân bị nung chảy khiến tôi cảm thấy tứ chi mình như sắp đứt ra.
Bằng giọng của Lee Hyunsung, tôi hét gọi Jung Heewon.
“Jung Heewon! Dừng lại đi, nếu không tất cả mọi người sẽ chết đấy!”
Jung Heewon không trả lời. Sức nóng khủng khiếp vẫn tiếp tục tỏa ra từ người cô.
“Lee Hyunsung sẽ chết đấy! Cô muốn giết anh ấy ư?”
Tôi dồn hết sức lực của mình tiến về phía trước. Ba bước nữa, hai bước nữa, và…
Chết tiệt. Nóng quá.
Đầu gối tôi khuỵu xuống vì đau. Ngay lúc ấy, một giọng nói vang lên bên tai tôi.
‘Anh Dokja. Tôi sẽ làm việc này.’
Giọng của Lee Hyunsung.
‘Tôi phải làm.’
[Ý chí Thép đã đáp lại bạn!]
Tôi gật đầu. Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một độc giả. Tôi không được phép quên điều đó.
Tôi nhường chỗ cho ý thức của Lee Hyunsung lấy lại quyền điều khiển. Cơ thể sáng lấp lánh của anh dần hồi phục trở lại hình hài bọc thép hoàn hảo như trước.
“Cô Heewon.”
Luồng lửa xanh của Địa Ngục Viêm Hỏa làm làn da cô ấy như tái xanh lại. Ngọn lửa này rồi cũng sẽ nuốt chửng chính cô. Những giọt nước mắt của cô bốc hơi ngay khi vừa rơi xuống.
“Thứ lỗi cho tôi.”
Lee Hyunsung hành động thật bất ngờ.
Lee Hyunsung tiến lên một bước cuối cùng và ôm lấy Jung Heewon.
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa diệm Phán quan” cảm thấy hoang mang trước tình đồng đội bất ngờ này.]
Thân hình nhỏ bé của Jung Heewon được ôm trọn trong vòng tay rộng lớn của Lee Hyunsung. Vòng tay anh rộng đến mức anh có thể chạm hai đầu ngón tay vào nhau mà không chạm vào cô. Jung Heewon không né tránh, nhưng ngọn lửa quanh cô bùng lên mãnh liệt hơn. Như thể ngọn lửa ấy chính là trái tim cô đang vỡ òa vậy.
Tiếng răng rắc vang lên, và một bức tường thép bắt đầu được tạo ra từ tay của Lee Hyunsung. Bức tường ngăn cách một người với thế giới.
Để dập tắt lửa, phải cắt nguồn oxy của ngọn lửa. Lee Hyunsung biết điều đó, và chấp nhận hy sinh bản thân để trở thành bức tường cho cô. Anh sẽ thay mặt cho cả thế giới gánh chịu cơn giận dữ của cô mãi mãi.
Lúc này, tôi chỉ có thể quan sát hai người họ.
Tôi chỉ cầu mong Lee Hyunsung có thể chạm đến trái tim của Jung Heewon, người không thể được thấu hiểu chỉ bằng lời nói.
Đã bao lâu trôi qua rồi?
[Truyền thuyết “Bằng chứng Thép” đã được hoàn thành.]
Ngọn lửa của Jung Heewon cuối cùng cũng được dập tắt.
***
Một giọng nói quen thuộc đánh thức Lee Hyunsung.
“Tôi không thở được…”
Anh nhìn xuống và trông thấy khuôn mặt của Jung Heewon. Anh nhìn quanh, một cảnh tượng kì lạ đập vào mắt anh. Một bức tường thép được tạo ra từ tay anh, bao bọc lấy Jung Heewon, tách biệt cô khỏi thế giới bên ngoài.
“Ấ-Ấ-Ấy! Tôi-tôi xin lỗi! Tôi buông ra ngay đây!”
Tuy vậy, không hiểu là do thép nóng chảy đã cứng lại, hay anh đã kiệt sức, mà bức tường thép phải mất một lúc lâu mới biến mất.
Trong lúc Lee Hyunsung còn đang bối rối, Jung Heewon ngả đầu mình vào ngực anh.
“Cảm ơn anh.”
Lee Hyunsung khẽ lắc đầu.
“Không có gì đâu.”
Một cử chỉ nhỏ, nhưng chỉ vậy là đủ. Anh đã thổ lộ hết lòng mình với cô rồi.
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa diệm Phán quan” ghét tình đồng đội này.]
“Mà anh Hyunsung này, có phải còn ai ở đây nữa không?”
“À, đó là…”
Jung Heewon có vẻ khó chịu trước cử chỉ bối rối của Lee Hyunsung. “Thôi, không có gì quan trọng đâu. Bây giờ phải giải quyết việc này càng nhanh càng tốt. Ta không còn thời gian nữa.”
“Chuyện gì vậy?”
Jung Heewon cắn môi, liếc nhìn Lee Hyunsung rồi hét lớn lên trời.
“Anh Dokja, anh có ở đấy không? Cô Yoo Sangah đang gặp nguy hiểm.”