Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

tập 27: điều không thể đọc (2).

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Elise | Biên tập: Lily, Bút Lông

Mỗi người đều có một vài từ ngữ nhất định có thể gây ảnh hưởng mạnh tới họ. Và Lee Hyunsung cũng vậy. Ví dụ như hồi vẫn còn là sinh viên, Lee Hyunsung thường hay nghe những lời này từ giáo viên:

‘Các em hãy sáng tạo lên!’

‘Hãy nghĩ về những việc người khác không làm được!’

‘Ở đây, các em phải biết cách đứng trên chính đôi chân của mình!’

Lúc đó, Lee Hyunsung đã nghĩ, “Vậy mình cần làm gì nhỉ?”

Những yêu cầu kia của xã hội dường như quá mức đường đột với Lee Hyunsung - người vốn đã quen với việc một ngày chỉ gồm đến trường, ăn uống và đi ngủ từ khi còn nhỏ.

Từ trước tới giờ, anh chỉ cần làm đúng theo những gì đã được sắp xếp là được, sao giờ đây giáo viên lại buộc anh phải làm những việc mà trước giờ anh chưa từng làm?

Nghĩ đến những việc người khác không làm được là sao?

Tại sao thế giới này lại đột nhiên biến thành nơi yêu cầu anh làm những chuyện như thế?

Vậy thì từ trước đến nay anh vẫn luôn làm gì?

Lee Hyunsung vẫn cứ lạc lối như thế cho tới tận khi học xong đại học, và theo lẽ tự nhiên, anh nhập ngũ.

‘Cậu có tố chất của một người lính đấy. Hãy nộp đơn làm sĩ quan.’

Nếu lúc đó không nghe theo của quản lý nọ, cuộc đời anh sẽ ra sao nhỉ?

Đó là một bí ẩn.

Anh sẽ không cách nào biết được tương lai mà bản thân đã không lựa chọn mang vẻ gì.

Dù sao thì anh cũng đã là một quân nhân, và anh muốn sống mà không có bất kỳ tiếc nuối nào về lựa chọn của mình. Đối với một người khó hòa nhập xã hội như Lee Hyunsung, quân đội là nơi tương đối thoải mái.

Khi vị quản lý nọ chúc mừng Lee Hyunsung đã đỗ kỳ thi lên làm sĩ quan, người đó đã nói.

‘Thiếu úy Lee, nếu có gì cậu còn chưa chắc chắn, hãy

cứ làm theo sách hướng dẫn. Ít nhất khi ấy người ta sẽ không bắt cậu chịu trách nhiệm.’

Đó là lời khuyên anh nhận được thay cho một ly rượu mừng. Ký ức đó giờ đã trở nên mơ hồ như bữa trưa mà anh vừa ăn tuần trước. Tuy nhiên, nếu được gặp vị quản lý ấy thêm lần nữa, Lee Hyunsung rất muốn hỏi ông một câu.

“Thưa quản lý, bây giờ tôi nên làm gì?” Lee Hyunsung nhìn “Địa ngục viêm hỏa” đang tới gần và cắn môi, “Đâu có hướng dẫn cho những trường hợp như thế này.”

Lee Hyunsung nghĩ với tình huống này, thì hô điều lệnh quân đội sẽ giúp mình thoải mái hơn, và thế là anh ấy nói to, “Cô Jung Heewon! Xin hãy tỉnh táo lại! Làm ơn mà!”

Song, cũng như việc điều lệnh quân đội chẳng thể lay động trái tim người lính, lời nói của anh cũng không thể chạm tới Jung Heewon.

Roạt!

Khi anh vừa kịp chạy ra nấp sau một tòa nhà để né, thì “Địa ngục viêm hỏa” đã bao phủ mặt đất và thiêu sống các hóa thân khác trong cơn đau đớn quằn quại.

“Aaaaaaa!”

“Cứu tôi với!”

Thế nhưng Lee Hyunsung lại không thể cứu được ai cả. Nhìn những sinh mạng bị hủy diệt trước mắt, Lee Hyunsung một lần nữa nhận ra “công lý” ngủ say trong lòng mình chỉ là thứ lý thuyết sáo rỗng.

Bóng dáng Jung Heewon lờ mờ tiến đến giữa biển lửa bỏng rất.

[Tinh tọa “Cương Thiết Đại Sư” đang quan sát bạn.]

Nhận được cái nhìn lặng lẽ đó, Lee Hyunsung cắn môi:

“Anh Dokja, tôi phải làm gì đây?”

Anh có nên chiến đấu? Liệu anh có cản nổi cô ấy không?

Nhìn thấy Jung Heewon đang tới dần, nắm đấm của Lee Hyunsung run lên bần bật. Lee Hyunsung không rõ sự run rẩy này mang ý nghĩa gì, hay vì sao anh lại do dự, hay tại sao bản thân anh lại không thể trốn thoát khỏi nơi này.

Có lẽ không phải là thế giới vốn dĩ đã khắc nghiệt, mà là do chính bản thân Lee Hyunsung cứ chật vật mãi.

“Anh Dokja, làm ơn hãy cho tôi câu trả lời đi!”

Dẫu biết chuyện này là bất khả thi, nhưng Lee Hyunsung vẫn cầu nguyện như một tay lính dự bị đang mong ngóng buổi huấn luyện bị hủy vì thời tiết xấu. Kỳ diệu thay, vào khoảnh khắc đó, anh lại nghe thấy âm thanh mà mình đang chờ đợi.

―Anh Lee Hyunsung.

Anh ta ngỡ mình vừa gặp ảo giác.

―Anh có nghe thấy tôi nói không?

Song, đây chẳng phải là ảo giác. Anh nhìn xung quanh nhưng không phát hiện được thanh âm kia phát ra từ chỗ nào. Nói cách khác, giọng nói ấy vang lên trong đầu anh.

“Anh Dokja!”

Đây có phải là bẫy rập của quân địch không? Cho dù nó có là cạm bẫy đi chăng nữa, anh vẫn muốn tin tưởng vào người đang nói.

―Bây giờ chúng ta hãy vừa chạy vừa nghĩ cách nào. Có hai phương án nhé.

Lee Hyunsung bật dậy và chạy theo phản xạ. Đây không phải là bẫy. Chỉ có một người duy nhất mở đầu lời nói theo kiểu này thôi.

Jung Heewon vẫn ráo riết đuổi theo phía sau, nhưng Lee Hyunsung đã không còn sợ hãi nữa. Hơi thở anh ổn định lại, sẵn sàng tiếp nhận mệnh lệnh mới. Cơ bắp anh bắt đầu căng ra và nóng lên.

―Cách đầu tiên là giết Jung Heewon.

“...Lựa chọn này quen thuộc thế.”

Kim Dokja lúc nào cũng chơi kiểu này. Anh ta đã luôn như thế kể từ lần đầu tiên họ gặp mặt. Đầu tiên anh ta sẽ đưa ra phương án an toàn và tàn bạo nhất. Rồi các thành viên trong đội sẽ từ chối.

“Cách thứ hai là cứ chạy như thế này?”

―...Chuẩn không cần chỉnh.

“Vậy thì như mọi khi, tôi chọn cách thứ ba.”

Kim Dokja luôn có phương án thứ ba. Bất kể là xảy ra chuyện gì, anh ta đều tính đến trường hợp ngoại lệ. Đó chính là con người Kim Dokja. Thế nên Lee Hyunsung rất tin tưởng cậu ấy.

Tuy nhiên...

- Anh Lee Hyunsung, lần này chúng ta không có lựa chọn thứ ba nào cả.

***

Tất nhiên là tôi có phương án thứ ba rồi. Cơ mà, tôi cần phải đợi thời cơ chín muồi đã.

[Kỹ năng đặc biệt, “Góc nhìn của Độc giả Toàn tri” (Bậc 3) đã được kích hoạt.]

[“Góc nhìn thứ nhất của Vai phụ” vẫn chưa hoàn thiện.]

Hiện tại đối thủ là Jung Heewon - người nắm trong tay “Địa ngục viêm hỏa.” Cho dù kẻ thù có là đồ dỏm đi chăng nữa thì nội chiêu đó thôi cũng đủ kinh khủng rồi. Thật ra thì ai mà chả vậy chứ?

“...Sao anh lúc nào cũng như này thế?” Lee Hyunsung vừa thở hồng hộc vừa kêu.

Phừng phừng!

Từ góc nhìn thứ nhất, tôi có thể cảm nhận được sức nóng của “Địa ngục viêm hỏa.”

Jung Heewon vung kiếm như thể muốn biến cả Seoul thành một biển lửa. Thực tế ra nghiêm túc mà nói, thì phương án thứ nhất và thứ hai của tôi đều sẽ dẫn đến cùng một kết quả.

Dù là Lee Hyunsung giết Jung Heewon hay bỏ trốn thành công đi chăng nữa. Thì nếu cứ để mặc như vậy, Jung Heewon cũng sẽ chết vì cạn kiệt ma lực. Hay nói cách khác, kiểu gì một trong hai người họ cũng sẽ phải bỏ mạng. Đây chính là thứ kịch bản chó má mà Nirvana bày ra.

“Giết cô Heewon? Anh đến chỉ để cho tôi lời khuyên như vậy thôi à?”

Jung Heewon đang tới gần. Trước đây lúc còn làm đồng minh với cô ấy thì tôi vẫn còn hơi mù mờ, nhưng giờ đây, khi phải đối mặt với nhau như kẻ địch thì tôi có thể chắc chắn một điều. Jung Heewon, Thẩm phán của Sự hủy diệt, vô cùng mạnh. Kể cả khi không sử dụng “Giờ phán quyết”, cô ấy vẫn là chủ nhân của kỹ năng “Diệt Ma.” Thêm vào đó, cô còn có tinh ấn “Địa ngục viêm hỏa" của Uriel.

Cô ấy chính là thành viên mạnh nhất trong đội của tôi. Ngăn cản cơn cuồng nộ của Jung Heewon mà không phải giết cô ấy gần như là một việc bất khả thi, kể cả người ra tay có là Yoo Junghyuk đi nữa.

“Tôi không thể chấp nhận phương án này được.”

Anh ta đào đâu ra dũng khí đó vậy?

Lee Hyunsung bắt đầu tiếp cận Jung Heewon.

―Chờ đã, anh Lee Hyunsung!

“Cô Jung Heewon! Tỉnh lại đi!”

Lee Hyunsung cứ cắm đầu chạy về phía Jung Heewon. Anh ta lao đi như thể đang giận tôi và giận cả chính mình vì chỉ biết nghe theo “sách hướng dẫn.”

Uỳnh!

“Lực đẩy Thái Sơn” của Lee Hyunsung và “Địa ngục viêm hỏa” của Jung Heewon đập thẳng vào nhau.

Tuy nhiên, bàn tay dịch chuyển được cả thái sơn ấy lại khó mà vượt qua được ngọn lửa của tổng lãnh thiên thần. Rất nhanh sau đó, tay phải của Lee Hyunsung bị vầng sáng trắng bao phủ và bắt đầu tan chảy.

“Cô Jung Heewon!”

Tiếng thét của Lee Hyunsung tràn đầy đau đớn và tuyệt vọng. Anh ta mất đi cánh tay phải, lại tiếp tục dùng đến tay trái. Tôi vội vàng kêu lên:

―Anh Lee Hyunsung, nếu anh bỏ chạy thì ít nhất một trong hai người sẽ sống sót đấy.

“Tôi không muốn.”

―Anh có bỏ chạy thì cũng chẳng có ai truy cứu đâu.

“Tôi không muốn!”

―Không phải anh xem tôi như một quyển sách hướng dẫn sao? Vậy làm ơn hãy nghe tôi đi!

“Tôi không thể trông chờ vào kiểu hướng dẫn như thế được!”

Câu trả lời của Lee Hyunsung hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Song lúc này đây, đó là câu trả lời hoàn hảo nhất dành cho anh.

Con người ai cũng mâu thuẫn. Người luôn nghe theo hướng dẫn chính là người ghét chúng hơn bất kỳ ai. Người có óc sáng tạo lại cố chấp với tính hệ thống hơn hẳn những người khác. Và khoảnh khắc một người vượt qua được sự mâu thuẫn này, “giai thoại” của họ sẽ bắt đầu.

Ahhhhh!

“Tôi không thể bỏ cuộc! Kể cả nếu kết quả có cực kỳ tệ đi chăng nữa, ngay cả khi tôi bỏ mạng tại đây!”

Dẫu cho Lee Hyunsung có bền bỉ tới đâu, thì việc chống lại thứ có thể thiêu trụi cả Shin Yoosung như "Địa ngục viêm hỏa" cũng là điều quá sức với anh. Rồi thì cả cánh tay trái và chân phải của anh ta cũng bắt đầu bị nung chảy.

Thế nhưng Lee Hyunsung vẫn kiên trì kháng cự. Hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, anh ta cứ cố gắng chạm tới Jung Heewon. Khi anh loạng choạng mất thăng bằng do mất đi cánh chân phải, tôi lại lên tiếng.

―Tôi hiểu rồi. Anh đã làm rất tốt.

Lee Hyunsung không trả lời. Tôi mỉm cười cay đắng.

―Đây là phương án thứ ba.

Phương án này không phải là thứ tôi cứ nói ra là được. Nó phụ thuộc vào lựa chọn của Lee Hyunsung. Thành công hay thất bại, chính tôi còn không chắc chắn nữa. Dù vậy, tôi vẫn chọn con đường này, bởi vì khoảnh khắc mà Lee Hyunsung nhìn thấy Jung Heewon, tôi đã cảm nhận được sự đau buồn mơ hồ trong tâm trí anh ấy.

―Anh đã tự tìm được con đường cho mình mà không cần hướng dẫn đấy.

Lee Hyunsung mỉm cười, ngã gục xuống trước ngọn lửa trắng, “Anh Dokja, cảm ơn anh vì thời gian qua.”

Giây phút đó, tôi cùng Lee Hyunsung đều cảm nhận được sự vui vẻ đang ngập tràn trong cơ thể anh. Đó là cảm xúc khi con người vượt qua mâu thuẫn của bản thân và nhận được câu trả lời từ cõi chết.

Có lẽ đây chính là cái cảm giác được tồn tại mà Nirvana khao khát đạt được. Giá như y có thể thấy được cảnh tượng lúc này đây thì tốt biết bao. Jung Heewon là người bị xâm nhập tâm trí, nhưng Lee Hyunsung mới là người sống với hiện tại hơn bất kỳ ai.

―Cảm ơn anh. Bây giờ mới là bắt đầu thật sự này..

Phần mở đầu của giai thoại đã được hoàn thành. Tuy nhiên, tùy thuộc vào quyết định của khán giả mà câu chuyện này có được tiếp tục hay không. Có một người đang dõi theo câu chuyện của Lee Hyunsung với ánh mắt tận tâm hơn ai hết.

―Cương Thiết Đại Sư, một trong những tồn tại vững chắc nhất trong “Hệ thống Tinh Hà.”

Tôi chậm rãi nói.

―Chẳng phải đã đến lúc để hành động rồi sao?

[Tinh tọa “Cương Thiết Đại Sư” đang lắng nghe bạn.]

Tinh tọa “Cương Thiết Đại Sư”, chủ nhân của Orichalcum, hành tinh khắc nghiệt nhất trong vũ trụ, là nhà bảo trợ của Thiết Kiếm Lee Hyunsung. Tôi vào ngay ý chính.

―Xin hãy cho hóa thân của ngài một cơ hội.

[Tinh tọa “Cương Thiết Đại Sư” đang im lặng.]

―Tôi hiểu nỗi lo lắng của ngài. Ngài đang lo vấn đề gánh chịu độ hợp lý.

[Tinh tọa “Cương Thiết Đại Sư” nhắm nghiền mắt.]

―Ngài muốn dè chừng ánh mắt của các tinh vân xung quanh mình tới khi nào? Ngài định để yên như vậy cho tới phần kết của kịch bản hay sao?

Lee Hyunsung đã làm hết sức có thể. Bây giờ lựa chọn nằm ở nhà bảo trợ của anh ấy.

[Tinh tọa “Cương Thiết Đại Sư” ghi nhận lòng quả cảm của hóa thân “Lee Hyunsung.”]

[Tinh tọa “Cương Thiết Đại Sư” nói vẫn chưa đến lúc.]

Không ngoài dự kiến. Thật ra, Lee Hyunsung vẫn còn quá yếu để thức tỉnh.

[Tinh tọa “Cương Thiết Đại Sư” cho rằng hóa thân “Lee Hyunsung” không thể gánh chịu giai thoại của mình.]

Giai thoại của thép rất khắc nghiệt và nặng nề. Lee Hyunsung sẽ không thể trụ nổi. Nhưng chỉ khi anh ấy đơn độc mà thôi.

―Tôi sẽ gánh cùng anh ấy.

[Tinh tọa “Cương Thiết Đại Sư” đang nhìn bạn.]

Cương Thiết Đại Sư dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, một thông báo được gửi đến.

[Tinh tọa “Cương Thiết Đại Sư” gật đầu đồng ý.]

Sau đó, xung quanh bắt đầu xuất hiện những chùm tia sáng đến chấn động

[Nhân vật “Lee Hyunsung” đang chuẩn bị các đặc tính để thức tỉnh.]

[Để thức tỉnh nhân vật này, bạn cần có một “giai thoại.”]

[Tinh tọa “Cương Thiết Đại Sư” đã đặt giai thoại vào bài khảo nghiệm]

[Giai thoại “Bằng chứng Thép” đã bắt đầu!]

Một luồng sáng bạc phát ra từ cơ thể Lee Hyunsung. Nhìn chùm sáng đó, tôi nhớ đến một cảnh trong “Bí kíp sinh tồn.”

Đó là ai ấy nhỉ? Có một nhân vật đã hỏi Yoo Junghyuk câu này.

「”Tại sao Lee Hyunsung lại được gọi là Thiết Kiếm? Anh ấy có dùng kiếm đâu?”」

Lee Hyunsung chưa bao giờ dùng kiếm trong “Bí kíp sinh tồn.” Mặc dù vậy, anh ấy vẫn được đặt cho biệt danh Thiết Kiếm.

「”Lee Hyunsung không cần sở hữu một thanh kiếm.”」

Rắc rắc!

Thép trắng bắt đầu mọc ra từ phần tứ chi đã chảy mất của Lee Hyunsung. Sau đó, tựa như một lớp vảy, thép bắt đầu bao bọc khắp cơ thể anh ấy. Cả người Lee Hyunsung như đang biến đổi thành một thanh kiếm khổng lồ.

[Nhân vật “Lee Hyunsung” đã kích hoạt tinh ấn “Cương thiết hóa.”」

Dù có gặp phải khảo nghiệm nào, thanh kiếm này cũng không thể bị bẻ gãy. Nếu như Yoo Junghyuk có ở đây, anh ta chắc chắn sẽ nói.

「”Bởi vì bản thân anh ấy chính là một thanh kiếm.”」

Truyện Chữ Hay