Dịch: Kin - Biên tập: Bút Lông
Quả nhiên, không một ai dám lên tiếng dị nghị. Đối với hắn, việc tuyển chọn này chỉ mang tính chất thông báo, chứ không phải để thương lượng.
"Nếu ai có ý kiến gì thì nói ngay đi."
Nào có ai dám bất mãn trước cái khí thế khủng bố như vậy đâu chứ? Các vị vua đang có mặt ở đây đều biết Yoo Junghyuk mạnh đến mức nào, chỉ nghĩ thôi đã khiến họ run sợ chứ đừng nói gì đến phản kháng. À, dĩ nhiên là trừ có một tên.
"C-Cút ra! Nhấc chân mày khỏi người tao ngay!"
Khá xui cho cái tên tổng thống tự xưng của Yeouido kia khi mà gã chưa từng nghe đến danh tiếng của Bá Vương. Quả là đám chính trị gia không có nhanh nhạy với tin đồn gì hết.
"Mày chui từ đâu ra vậy…!"
Rắc!
"Aaaa!!" Tay Yoo Hyunho bị dập nát, gã gào thảm thiết, "Tay tao!!"
Rắc!
"Khốn kiếp!! Vệ sĩ! Vệ sĩ của tao đâu?!"
Yoo Hyunho với tứ chi gãy nát ra sức giãy dụa kêu cứu, nhưng chẳng ai có thể cứu gã. Yoo Junghyuk đưa chân giậm mạnh lên lưng gã, Yoo Hyunho hộc ra một búng máu rồi ngất đi.
Bầu không khí dần lắng xuống, Yoo Junghyuk mở miệng. "Không ai ý kiến gì. Vậy thì tôi sẽ công bố danh sách tham gia."
Gương mặt của các vị vua để lộ vẻ căng thẳng. Quả nhiên, Yoo Junghyuk đúng là đỉnh của chóp, hắn thâu tóm quyền lực dễ như trở bàn tay. Các vị vua lập tức bị giáng từ vị trí “được chọn lựa” thành “bị chọn lựa” chỉ trong chớp nhoáng. Tôi xé một miếng khô bò trên bàn và đợi Yoo Junghyuk nói tiếp.
Min Jiwon bên cạnh ngơ ngác nhìn tôi.
「Sao anh có thể bình tĩnh vậy?」
Xin lỗi, nhưng mà tôi không có giống mấy người. Thân thể này là thân thể được Yoo Junghyuk công nhận là “đồng đội” đấy nhé. Mặc dù hắn có hăm doạ tôi rằng lời thề đã hết hiệu lực, nhưng việc hắn đã thừa nhận tôi vẫn là thật.
Yoo Jungkyuk mở miệng, "Người đầu tiên dĩ nhiên là tôi."
… Ồ, đương nhiên rồi. Làm sao mà danh sách do hắn lập lại thiếu tên hắn được? Những người còn lại trong nhóm của hắn - Lee Jiyhe và Lee Seolhwa cũng đã tới, họ xuất hiện phía sau lưng Yoo Junghyuk.
Lee Hyunsung và Jung Heewon cũng ngó ngó vào trong lều, nom họ có vẻ lo lắng. Nhất là Jung Heewon, trông cô như sắp xông vào đây tới nơi, tôi vội trấn an cô bằng một cái nháy mắt.
Yoo Junghyuk tiếp tục, "Người thứ hai là Lee Jihye."
Lần này đến lượt tôi hoang mang, tôi cứ tưởng rằng người tiếp theo hẳn sẽ là mình. Thôi được rồi, vốn dĩ tôi không phải đồng đội của hắn nên những người khác có thể sẽ không thoải mái nếu hắn gọi tôi trước họ. Trông hắn lạnh lùng thế thôi chứ cũng hay thầm quan tâm đến người xung quanh. Tôi hiểu mà người anh em.
Lee Jihye hả hê nhìn tôi, nở nụ cười đắc ý.
… Ừ thì hơi quạu một tí.
"Người thứ ba là Lee Seolhwa." Cô ấy gật đầu và tiến lên trước.
Sau mỗi một cái tên được gọi, vẻ mặt của các vị vua lại càng nặng nề hơn. Dường như họ có dự cảm rằng, danh sách của Yoo Junghyuk cũng sẽ là danh sách chốt cuối cùng.
「Còn 7 người lận. Chúng ta vẫn có cơ hội.」
「Nhóm của Bá Vương chỉ có ba người, hắn sẽ phải chọn những người khác thôi.」
「Chúng ta đã là mạnh nhất so với mấy tên còn lại ở đây rồi..」
Những gì họ nghĩ hiện hết lên khuôn mặt luôn kìa. Còn tôi á? Đương nhiên là tôi không thấy lo lắng, chắc chắn tôi sẽ có mặt trong danh sách đó. Có lẽ người tiếp theo...
"Người thứ tư là Lee Hyunsung."
… Gì cơ? Mặt Lee Hyunsung trắng bệch khi anh ta được gọi.
"A- Anh gọi tôi hả?"
Yoo Junghyuk phớt lờ và chuyển sang đối tượng tiếp theo. "Người thứ năm là Jung Heewon."
"...Tôi?" Jung Heewon trố mắt đầy ngạc nhiên. Thật quá quắt, hắn gọi Jung Heewon trong khi chưa thèm đếm xỉa tới tôi. Tên khốn này đang đào người từ nhóm của tôi à?
"Người thứ sáu là Lee Gilyoung."
".... A? Vâng?”
Tiếp đó Yoo Junghyuk nhìn sang Shin Yoosung đang đứng bên cạnh Lee Gilyoung, khiến cô bé hoảng hốt trốn sau lưng Lee Gilyoung.
Lee Gilyoung trông có vẻ lúng túng, nhưng rồi cậu nhóc quả quyết bước lên che chắn cho Shin Yoosung. Yoo Junghyuk nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt sâu xa một lúc và quay đi.
"Và..." Tầm mắt của Yoo Junghyuk cuối cùng cũng dừng ở chỗ tôi.
Trời ạ, đợi mãi mới tới phiên mình.
Hắn cố ý đưa tôi xuống cuối phải không? Đúng là nhân vật chính, còn biết cả cách dẫn dắt cơ đấy.
"... Các người có thể quyết định những vị trí còn lại."
Tôi ho sặc sụa vì sặc miếng khô bò. Yoo Junghyuk nhìn quanh căn lều một lượt cuối, rồi ném cho tôi một ánh mắt ghét bỏ trước khi xoay người đi như thể không còn gì đáng bận tâm nữa.
Ủa gì, vậy thôi đó hả? Đùa à? Còn tôi thì sao? Hắn nhìn tôi như vậy là có ý gì?
Khi tôi sực tỉnh và đuổi theo thì Yoo Junghyuk đã biến mất rồi. Làm tôi đứng ngơ ngác cả buổi.
Jung Heewon lại gần dè dặt hỏi tôi, "Không phải hai người thân lắm à?"
Tôi cũng nghĩ thế mà.
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa Diệm Phán Quan” mỉm cười hạnh phúc.]
Lee Jihye chêm vào với giọng điệu khó hiểu, "Ông chú này, không phải đêm qua ông mới gặp sư phụ sao? Tôi cứ tưởng ông sẽ ở đầu danh sách cơ..."
"Em nói gì?"
"Đêm qua sư phụ nói là sẽ đi gặp ông đó."
"Đêm qua?"
"Tầm một hai giờ đêm gì đấy? Lúc đó ông đang ngủ hả?"
Tôi cẩn thận nhớ lại, một hai giờ sáng hình như là ngay trước khi tôi đến Địa phủ.
"Vẫn còn thức nhưng có thấy Yoo Junghyuk đến đâu."
"Lạ nhỉ, rõ ràng là sư phụ có tới chỗ ông mà. Lúc quay về hình như còn hơi tức giận gì đó nữa."
"Giận?"
"Ông cũng biết cái biểu cảm mà sư phụ làm khi tức giận ý, nhìn như đang khinh thường ai ấy..."
Tôi bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trước khi tới Địa phủ? À phải rồi, lúc ấy tôi đang uống rượu với Yoo Sangah, Dionysus còn làm đổ rượu và khiến bầu không khí trở nên lạ lẫm, rồi... ừm...
[Tinh tọa “Thần của Rượu vang và Hoan lạc” mang một vẻ mặt tinh nghịch.]
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa diệm Phán quan” đang mỉm cười hạnh phúc.]
[Đã nhận được 500 xu tài trợ.]
Tôi giải thích lại tất cả mọi chuyện cho cả nhóm bằng một tâm trạng rối bời. Tất cả đều tỏ ra ngạc nhiên.
Jung Heewon trừng mắt chất vấn tôi, "... Anh hôn cô Yoo Sangah?"
"Không phải thế… Cô không nghe tôi nói nãy giờ sao?"
"Có thật là do Dionysus sao? Không phải anh giả vờ say đó chứ?"
"Tất cả là do tên đó làm và chẳng có cái quái gì xảy ra cả."
Jung Heewon nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
…. Sao tự dưng tôi lại kể chuyện này ra làm gì chứ?
"Hmm… Có lẽ Yoo Junghyuk đã thấy được cảnh đó? Và đã hiểu nhầm bầu không khí…?"
"Anh ta đâu phải loại người như thế."
"Kể cả khi Yoo Junghyuk nhìn thấy cảnh hôn của anh Dokja thì cũng chẳng có lý do gì để khó chịu cả..."
"Có hôn đâu mà." Tôi phàn nàn.
Lee Jihye đáp lại bằng một nụ cười mờ ám, "A! Tôi nghĩ tôi biết tại sao rồi..."
[Tinh toạ “Ma tính Hỏa Diệm Phán Quan” nói rằng đó là tình đồng chí.]
Jung Heewon bối rối nghiêng đầu, "... Tình đồng chí?"
Lee Jihye cười ngặt nghẽo, "Nhà bảo trợ của chị nói thế hả? Nói là tình đồng chí ý?"
"Ý em là sao?"
"Nếu là tình đồng chí thì chắc tôi biết đó." Lee Hyunsung đột ngột chen ngang. "Ngẫm lại thì tôi cũng sẽ thấy không vui nếu chứng kiến anh Dokja làm như vậy."
[Tinh toạ “Ma tính Hỏa diệm Phán quan” khịt mũi trước nhận xét bất ngờ này.]
"... Hả? Tại sao chú Hyunsung lại thấy khó chịu vậy?" Lee Jihye tỏ ra hưng phấn như sắp chảy máu cam tới nơi.
Biểu cảm của Lee Hyunsung nghiêm túc đến mức tôi sợ rằng anh ta sẽ nói cái gì đó rất kinh hãi.
"Chúng ta vẫn luôn phải liều mạng để đối phó với các kịch bản. Tôi và anh Yoo Junghyuk rèn luyện cơ thể vào mỗi buổi sáng để chuẩn bị nghênh chiến với kịch bản tiếp theo. Vì quyết tâm muốn bảo vệ đồng đội, hằng ngày chúng tôi đều sống trong sự huấn luyện khắc nghiệt.”
"... Hả?" Mặt Lee Jihye cứng đờ trước câu trả lời ngoài ý muốn. Jung Heewon thì tỏ ra bối rối, không biết lời Lee Hyunsung có đúng không..
"Trong cái tình cảnh cam go như bây giờ, nếu người đồng đội vào sinh ra tử cùng tôi bị chi phối và gục ngã trước dục vọng và khoái lạc thì tôi không giận mới là lạ. Yoo Junghyuk theo tôi thấy thì là một người rất nghiêm khắc, mặc dù không phải là một người lính nhưng tinh thần quân nhân của anh ấy rất mạnh mẽ. Mà vậy thì Yoo Junghyuk chắc hẳn sẽ thấy phản cảm với mấy người tác phong không đàng hoàng. Cảm giác như tình đồng chí bị rạn nứt vậy.”
"Ừm... cũng có lý." Jung Heewon gật gù.
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa diệm Phán quan” thất vọng về hoá thân của mình.]
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa diệm Phán quan” phản đối định nghĩa sai lệch về tình đồng chí của Lee Hyunsung.]
Những lời Lee Hyunsung nói làm tôi có chút bất ngờ, vì hình như chuyện đúng là như vậy thật. Theo tôi nhớ thì quả thật có một phân đoạn trong “Bí kíp sinh tồn” nhắc đến chuyện này. Mở tệp truyện lên, tôi tìm được đoạn đó ở vòng hồi quy thứ ba.
「Đúng là một kẻ thảm hại. Đánh mất bản thân chỉ vì một cái liếc mắt của phụ nữ.」
「Một kẻ ham sắc dục như vậy không thể coi là đồng đội được. Kiểu gì cũng gây chuyện.」
Vậy là hắn hiểu nhầm tai hại luôn, tôi đúng là oan không tả nổi. Ít ra hôn rồi còn đỡ, đằng này tôi còn chưa có hôn hít gì hết luôn ấy? Chết tiệt, giờ thì không kịp để giải thích nữa rồi...
"Anh Kim Dokja? Chúng tôi muốn xem xét lựa chọn những người còn lại." Min Jiwon bất thình lình bắt chuyện với tôi.
Tôi ngoảnh đầu lại và thấy các vị vua khác đang quan sát mình.
"Bá Vương đã chọn sáu người nên chúng ta còn bốn vị trí."
"Tức là chúng ta phải bầu ra bốn người."
Thế lực của Yeouido đã bị tiêu diệt nên giờ chỉ còn lại năm vị vua. Di Lặc Vương Cha Sangkyung là người đầu tiên lên tiếng.
"Hừm, chỉ có bốn vị trí và số người còn lại là..."
"Sao ta không quyết định bằng một trận đấu?" Tôi lập tức đưa ra lời đề nghị. "Cãi nhau chỉ tổ tốn thời gian với nước bọt mà thôi. Vị nào cũng muốn đưa người của mình vào, nếu thế thì chi bằng dùng sức mạnh để giải quyết. Người thắng cuộc sẽ có quyền định đoạt các chỗ còn trống."
Các vị vua đồng loạt nhìn nhau trao đổi. Một lúc sau họ đưa ra câu trả lời.
"Được thôi."
*
Trung Lập Vương một lần nữa bày tỏ rằng ông sẽ không tham gia.
"Tôi tình nguyện ở lại hậu phương. Nơi đây cần ai đó trông coi và lãnh đạo..."
Đó là một quyết định khôn ngoan.
Nếu không thể dẫn đầu trong kịch bản thì xây dựng thế lực ở đây cũng là một lựa chọn không tồi. Và, mặc dù là mọi người chưa biết, nhưng sẽ có một kịch bản dành cho những người ở lại. Cái tụi dokkaebi khoái kích thích kia có đời nào để các hoá thân sống yên ổn đâu.
Lưu Lãng Vương ra hiệu bằng tay, thể hiện ý định rút lui của mình. Các vị vua khác trông có vẻ ngạc nhiên, có lẽ là mừng thầm vì ít đi một đối thủ. Min Jiwon nhìn tôi, tự tin nói.
"Anh không thắng được bằng cách lúc trước đâu."
Chắc cô ta đã biết tôi giành được Ngai vàng Tối thượng bằng mớ xu của mình.
… Trông tôi nông cạn đến thế ư?
Chúng tôi bắt đầu so chiêu. Và trận chiến này kéo dài chưa đầy năm phút.
Ai đã thắng? Không cần phải hỏi nhỉ.
"Không thể tin nổi... Ta cứ tưởng rằng chỉ có mỗi Bá Vương là quái vật, hoá ra mà anh cũng không kém cạnh gì. Sao lại có thể mạnh đến vậy chứ…”
Cha Sangkyung máu me đầy mình ngã sập xuống, Min Jiwon thì bầm tím khắp cả người, thở hồng hộc chất vấn. Đáng ra nên làm thế này ngay từ đầu luôn cho đỡ rách việc.
Tôi nhún vai và nói, "Mười người là chỉ tiêu của đợt một nên mọi người hãy cứ kiên nhẫn chờ đợi. Đợt hai sẽ bắt đầu sớm thôi."
"... Hah, ta bất lực rồi. Quyền lựa chọn là của anh, anh muốn chọn những ai?"
"Một là tôi và hai là cô bé kia."
Nom Shin Yoosung rạng rỡ hẳn lên khi nghe tôi nói, chắc hẳn cô bé đã lo sợ bị bỏ lại một mình.
"Hai người còn lại... Tôi cũng đã cân nhắc xong rồi."
"Không phải ta ư?"
"Đúng vậy, không phải là cô Min Jiwon."
"Chậc.. ta biết rồi."
Min Jiwon phủi bụi đất rồi đứng dậy, các vị vua thất tha thất thểu rời đi từng người một. Tôi nói với nhóm của mình. "Mọi người hãy đi trước, tôi có việc cần làm. Chút nữa gặp tôi trước ga tàu nhé."
Thành viên trong nhóm gật đầu và rời khỏi căn lều, không gian đông đúc trở nên trống trơn trong phút chốc.
…
Một lúc sau, chỉ còn một người còn lại trong lều với tôi, đó là người phụ nữ đeo mặt nạ. Cuối cùng thì bà ấy cũng mở miệng.
"Có vẻ như con đã có rất nhiều bạn bè."
Tôi đã nao núng cho đến tận giây phút cuối cùng. Tôi không muốn nói chuyện với người này. Nhưng tôi cần bà cho phép tôi dẫn theo người của bà đến kịch bản tiếp theo.
Hít sâu một hơi, tôi nói với Lưu Lãng Vương. "Đã lâu không gặp, mẹ."