Dịch: Vim - Biên tập: Bút Lông
Nội dung của kịch bản cũng xuất hiện cùng với thông báo kia.
+
Phân loại: Chính
Độ khó: ???
Điều kiện hoàn thành: ???
Thời gian: ???
Phần thưởng: ???
Thất bại: ―
+
“Hả? Sao độ khó và điều kiện hoàn thành đều trống trơn cả vậy?”
“... Rốt cuộc thì các người muốn chúng tôi làm cái gì thế? Tất cả đều là dấu chấm hỏi mà?”
Mọi người bối rối đọc đi đọc lại cửa sổ thông báo, nhưng nội dung của kịch bản vẫn toàn dấu chấm hỏi. Tôi thì đã biết trước rồi nên cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm. Bởi vì kịch bản lần này…
“Chỉ có một số người được tham gia vào kịch bản này.”
Giọng nói ấy đến từ một người đàn ông trung niên cao lớn đứng gần đó.
“Ngài là…”
“Đã lâu không gặp, Kim Dokja. Hình như đây là lần đầu tiên tôi chào hỏi ngài một cách hẳn hoi nhỉ.”
… Ra là ông ta cũng ở đây à. Ngay khi tôi định đáp lời thì ông ta đưa tay ra bắt tay tôi.
“Tôi là Jeon Ildo, hay còn được gọi là “Trung Lập Vương”.”
“Tôi là Kim Dokja.”
Trung Lập Vương Jeon Ildo. Ông ta là một trong số ít những vị vua của Seoul còn sống sót sau trận chiến giành Ngai vàng Tối thượng, cùng với Di Lặc Vương Cha Sangkyung và Mỹ Hý Vương Min Jiwon. Tôi cũng có ấn tượng sâu sắc với Jeon Ildo. Trong trận chiến giành Ngai vàng ấy, ông ta là vị vua duy nhất tự nguyện từ bỏ ngai vàng của mình.
“Trong cuộc chiến giành Ngai vàng và cả lần này nữa, tôi thật sự bị ấn tượng bởi ngài đấy ngài Dokja ạ. Ngài không biết nhà bảo trợ của tôi nhắc đến ngài nhiều thế nào đâu. Chắc hơn nửa đều là nói về ngài.” Jeon Ildo nở một nụ cười thân thiện.
Nói mới nhớ, nhà bảo trợ của ông ta là ai nhỉ? Tôi lập tức kích hoạt kỹ năng của mình.
[Kỹ năng đặc biệt “Danh sách nhân vật” đã được kích hoạt.]
Với chế độ khái quát nhân vật chỉ bao gồm thuộc tính và nhà bảo trợ.
[Cài đặt của “Khái quát nhân vật” đã được thay đổi.]
+
Họ tên: Jeon Ildo
Kỹ năng: Nhà trí thức Vụng về (Thường), Trung Lập Vương (Anh hùng)
Tinh tọa bảo trợ: Chuyên gia Ba phải
+
… Đọc xong khái quát nhân vật, tôi tự hỏi tại sao tôi lại xem làm gì. Nếu là ông ta thì dĩ nhiên sẽ là tinh tọa này bảo trợ rồi. Nhìn thoáng qua thì
“Chuyên gia Ba phải” có vẻ là một tinh tọa cổ hủ với những mối quan hệ phức tạp, nhưng thực ra đây lại là danh xưng của một vị “vua”.
[Một tinh tọa ủng hộ những chính sách ngoại giao trung lập đã tiết lộ danh xưng của mình.]
[Tinh tọa “Chuyên gia Ba phải” thể hiện thiện chí với bạn.]
“Chuyên gia Ba phải” là danh xưng của “Quang Hải Quân[note41040]” - một vị vua thời Joseon nổi tiếng với chính sách ngoại giao trung lập. Chẳng phải ngẫu nhiên mà Jeon Ildo có danh hiệu “Trung Lập Vương” đâu.
“Tôi muốn nghe thêm về chuyện ngài vừa nói. Chỉ có một số người được tham gia vào kịch bản này là sao?”
“À, ra ngài cũng không biết.”
Quả nhiên là những vị vua vốn nhanh nhạy thông tin đã biết được gì đó. Tất nhiên là tôi vẫn là người biết nhiều nhất, nhưng tôi cần phải lắng nghe. Biết đâu lại có những điểm khác với “Bí kíp sinh tồn” mà tôi biết thì sao.
“Theo như thông tin mà bọn dokkaebi hạ cấp tiết lộ sáng nay thì kịch bản này sẽ chọn ra các ứng cử viên riêng.”
“Ứng cử viên?”
“Đúng thế, kịch bản lần này không bắt buộc tất cả mọi người phải tham gia. Kể cả không tham gia cũng không có hình phạt nào. Thật khó tin nếu so với những kịch bản trước đây nhỉ.”
Quả nhiên đúng với những gì tôi biết.
Tôi chỉ vào màn hình và hỏi, “Các ứng cử viên sẽ phải đến đó à?”
“Tôi nghe nói vậy.”
Tôi nghe thấy những tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên khắp nơi, có lẽ họ cũng đang trộm nghe lời Jeon Ildo nói.
“Gì cơ? Không bắt buộc phải tham gia á?”
“Đù, may vãi. Nội nhìn đám quái kia mà tao đã hét ầm cả lên rồi… Sao có thể to vậy chứ?”
Vào lúc này, có thể chia những hóa thân trong vòm thành ba loại.
Loại đầu tiên là những người chỉ lén lút theo dõi mọi chuyện. Hầu hết họ đều không có đồng đội và cho rằng nếu trốn thật kỹ thì họ có thể sống sót.
Nhưng suy nghĩ đó là sai lầm.
Độ khó của các kịch bản của Tinh Hà sẽ tăng dần theo cấp số nhân. Và nếu cứ tiếp tục không tham gia vào kịch bản như vậy, có lẽ trong tương lai, họ sẽ phải đón nhận một hậu quả khủng khiếp.
“... Nghe hay đấy chứ?”
Đây là loại thứ hai. Họ đã phần nào thích nghi được với điều kiện khắc nghiệt của các kịch bản. Họ nhìn vào thông báo trên màn hình để củng cố quyết tâm và kiểm tra lại trang bị của mình cho thêm phần chắc chắn. Có lẽ họ sẽ sống sót được “trong một khoảng thời gian tới”.
Và cuối cùng, loại thứ ba là…
“Jeon Ildo, ngài ở đâu vậy?” Có tiếng gọi từ giữa đám đông.
Jeon Ildo nhìn đồng hồ và rên rỉ, “Đến giờ rồi à.”
“Ngài cứ đi đi. Tôi ổn mà.”
“Không, tôi không đi một mình được. Sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Ý ông là sao?”
“Kim Dokja, tôi đến đây là để tìm ngài.”
“Tôi ư?”
Jeon Ildo gật đầu, “Một thế giới không vua.” Ông nói và nhìn quanh một lát. Dù chỉ một lát thôi nhưng tôi đã cảm nhận được vô số những ánh mắt đang đổ dồn về phía chúng tôi.
Jeon Ildo nở một nụ cười bí ẩn như thể ông cũng nhận ra những ánh nhìn kia, “Những vị vua còn sót lại trong thế giới bất hạnh này đang chờ ngài đến đấy.”
Loại người thứ ba. Những kẻ lợi dụng người khác để tồn tại.
*
Tôi đi theo Jeon Ildo đến điểm tập kết của những vị vua.
Họ tập trung lại ở khu trung tâm nhà ga Yongsan, và phòng họp của họ nằm trong một cái lều khổng lồ. Xung quanh chiếc lều có hàng chục tên lính gác. Nhìn chúng có vẻ không hề dễ xơi. Chắc hẳn đây là lực lượng tinh nhuệ được đào tạo bởi các vị vua. Trong lúc chúng tôi bận chiến đấu với Shin Yoosung, có lẽ họ đã đi săn quái vật ở các khu vực khác.
“Xin lỗi nhưng chỉ có vua mới được phép đi vào.”
Lính canh ngăn chúng tôi lại, và tôi quay lại nhìn mọi người trong đội. Như đã hiểu được tình hình, Jung Heewon và Lee Hyunsung gật đầu. Tôi nhờ Lee Hyunsung cõng Yoo Sangah một lúc.
“Anh Dokja à, nếu gặp chuyện thì cứ hét thật to lên nhé.”
Nghe Jung Heewon nói vậy làm tôi yên tâm hẳn. Tôi mỉm cười rồi mở cửa lều.
[Kỹ năng “Ngăn chặn Sóng âm” đang được sử dụng ở khu vực này.]
Ồ, còn chặn sóng âm nữa cơ à? Nơi này có vẻ được trang bị ổn phết đấy.
Bước vào bên trong, tôi thấy được một cái bàn tròn lớn nằm giữa mảnh đất rộng. Trên bàn còn có một ít bò khô và bánh quy. Ghế họ ngồi thì muôn hình muôn dạng. Có ghế nhựa, ghế gỗ, và thậm chí ai đó còn vác cả sofa tới nữa. Nhưng dù đang ngồi trên thứ gì, nơi họ ngồi cũng sẽ được coi là một ngai vàng.
Đây chính là những vị vua còn sống sót.
“Ngài nói là nếu quân của ngài đi sẽ có lợi hơn đúng không? Hàn Quốc vốn đã đến muộn rồi. Ngài nghĩ ngài có thể cầm cự được với những kẻ đã đến trước sao? Nhưng nếu là đội của tôi đi thì mọi chuyện sẽ khác. Nếu tôi đi...!”
Giọng của người đàn ông trung niên đang ra rả bỗng nhỏ dần trước sự xuất hiện của chúng tôi. Tất cả những vị vua đều nhìn chằm chằm vào tôi.
“Vị vua cuối cùng đã đến”, Mỹ Hý Vương Min Jiwon lên tiếng.
Tôi chào cô ấy và lướt qua một lượt các vị vua.
Yoo Junghyuk… không có ở đây. Thực ra thì thế cũng phải.
Tổng cộng có 5 vị vua tham dự, không tính tôi.
Mỹ Hý Vương Min Jiwon.
Di Lặc Vương Cha Sangkyung.
Trung Lập Vương Jeon Ildo.
Lưu Lãng Vương.
Mới có 4 người, người còn lại là…
Ủa lạ. Con người này là ai?
“Cậu là ai?”
“Tôi là Kim Dokja.”
“À, ra là cậu… E hèm. Tôi là Yoo Hyunho, tổng thống của Yeouido.”
… Tổng thống của Yeouido?
Tổng thống hẳn đã chết rồi chứ? Ông này nói vớ vẩn gì vậy?
Min Jiwon chêm vào bằng một giọng khó chịu, “Ông Yoo Hyunho tuy không phải là vua, nhưng vì ông cũng đang lãnh đạo một lực lượng lớn, nên đã tham gia cuộc họp này.”
“Vua gì chứ? Mấy người thật sự nghĩ bây giờ là thời đại Joseon chắc? Chúng ta đang sống trong thời đại dân chủ tự do. Làm ơn tỉnh táo lại đi!”
Tôi kích hoạt phiên bản khái quát của [Danh sách nhân vật].
+
Họ tên: Yoo Hyunho
Thuộc tính: Chính khách tham nhũng (Hiếm)
Tinh tọa bảo trợ: Bậc thầy thao túng chính trị
Kỹ năng: Hối lộ (Cấp 5), Chỉ huy quân đội (Cấp 4), Tha hóa quyền lực (Cấp 6), Kiểm soát công chúng (Cấp 7),...
+
… Tôi nhớ ra rồi. Ông ta là một chính trị gia đã sống sót khỏi kịch bản đầu tiên ở Tòa nhà Quốc hội. Dĩ nhiên là trong một vài vòng hồi quy sẽ có những nhân vật như thế này rồi. Thường thì Yeouido sẽ bị xóa sổ trong cơn lũ quái vật của Shin Yoosung, nhưng có vẻ lần này ông ta đã gặp may.
[Tinh tọa “Hải quân Chiến thần” bày tỏ sự phẫn nộ với những quan chức tham nhũng thời Joseon.]
[Tinh tọa “Thủ lĩnh của Nghĩa quân trọc đầu” ghét hóa thân “Yoo Hyunho”.]
Trong số các quan chức Joseon, ai là “bậc thầy thao túng chính trị” nhỉ… Nếu có Yoo Sangah ở đây để hỏi thì tốt quá.
“Và bà Lee Sookyung đây cũng được tham dự vì lý do tương tự. Không biết ngài đã nghe qua chưa, nhưng bà ấy được gọi là “Lưu Lãng Vương””.
Lưu Lãng Vương nhìn sang tôi. Bà ấy vẫn đeo trên mình chiếc mặt nạ. Tôi nhìn chằm chằm chiếc mặt nạ đó một lát rồi quay về phía những người còn lại.
“Giới thiệu thế là đủ rồi nhỉ, giờ tôi muốn biết lý do tại sao các ngài gọi tôi đến đây.”
Nghe tôi nói xong, Jeon Ildo đang ngồi ở ghế chính giữa bàn lập tức mở miệng, “Chúng tôi dự định sẽ bầu ra những người sẽ đại diện để tham gia vào kịch bản thứ sáu.”
Ra đây là mục đích của họ.
Yoo Hyunho tiếp lời Jeon Ildo, “Những người đang tập trung ở đây hiện đều là những người mạnh nhất vòm Seoul. Dù lực lượng của anh Kim Dokja không lớn, nhưng chúng tôi vẫn rất vinh dự gửi đến anh một lời mời đặc biệt bởi anh đã có đóng góp rất lớn cho kịch vừa rồi.”
“Ồ… ra là vậy hả?”
Lời mời đặc biệt? Vinh dự? Đúng là một trò hề. Chính lão đã trốn tiệt đi đâu đấy để rình mò tìm cơ hội trong khi chúng tôi vất vả hoàn thành kịch bản vừa rồi… và giờ lão mở mồm nói mấy câu này ư?
Hyunho nhìn mọi người và nói tiếp, “Đã đến lúc để loài người một lần nữa thoát khỏi cái lối sống man rợ này. Chúng ta đã quay ngược trở lại thời nguyên thủy, quay trở lại cái thời “tất cả chống lại tất cả”[note41041], nhưng bản chất của chúng ta là những công dân văn minh, tuân thủ pháp luật và hành động đúng theo thuyết Khế ước xã hội[note41042]! Như vậy, nếu theo quy tắc dân chủ, chẳng phải sẽ tốt nhất khi chúng ta bầu ra đại diện tham gia sao?”
Toàn là những lời nhảm nhí cứt chó, nhưng nghe qua thì mấy lời cứt chó này vẫn có vẻ hợp lý bởi lão đã cố nhét một vài từ hợp lý vào.
Min Jiwon trả lời, “Ngài đang nói đến quy tắc dân chủ nào vậy?”
“Như tôi đã nói từ trước, tôi nghĩ rằng ta nên phân bổ số lượng người tham gia dựa theo quy mô lực lượng.”
Jeon Ildo phản bác ngay lập tức, “Tôi biết lực lượng của Yeouido hiện giờ là lớn nhất. Đề xuất của ngài như thế không công bằng.”
“Anh Jeon Ildo đừng nói vậy. Rốt cuộc chúng ta đều là người Hàn Quốc mà? Việc chọn ai từ phe nào cũng đâu có quan trọng. Khi bắt đầu kịch bản này, chúng ta sẽ phải đối đầu với những quốc gia khác, và khi đấy thì việc chúng ta thuộc phe nhóm nào cũng đâu còn quan trọng nữa? Kẻ thù đang ở ngay trước mắt mà chúng ta lại cãi nhau thế này sao?”
Quả là chính trị gia, lươn lẹo khiếp. Nhưng Jeon Ildo cũng không phải tay vừa.
“Nếu việc ai được chọn không quan trọng, thì không có lý do gì để chọn nhiều người từ một phe như thế cả.”
“Theo quy tắc dân chủ, chúng ta có rất nhiều người có thế lực…”
Tôi nghe đã phát bực nên phải xen vào.
“Chúng ta ở đây chỉ để nói những chuyện này thôi à? Tôi không hiểu tại sao ta phải bầu ra đại diện tham gia kịch bản nữa. Cứ cử những ai muốn đi là được mà.”
“Ban đầu chúng tôi cũng dự định thế, nhưng tình hình đã có thay đổi.”
“Thay đổi sao?”
Min Jiwon gật đầu, “Kịch bản này có giới hạn số người tham dự.”
… Giới hạn ư?
“Các nhà vua đều đã nhận được tin nhắn riêng từ dokkaebi, nhưng có vẻ ngài chưa nhận được.”
Như chỉ chờ đến lúc này, một thông báo lập tức xuất hiện trong đầu tôi.
[Tổng số vị trí được phân bổ cho Seoul là 10 người.]
[Số lượng vị trí bổ sung sẽ được điều chỉnh dựa trên tiến độ kịch bản của các hóa thân.]
À, ra đây là lý do vì sao mà họ lại cãi nhau.
Không như những hóa thân khác đều tỏ ra khiếp sợ kịch bản, các vị vua nhận thức rõ được tầm quan trọng của việc chiếm ưu thế sớm trong kịch bản. Họ cho rằng nếu đưa được lực lượng của mình vào 10 vị trí tham gia kia, thì có lẽ quyền lãnh đạo những kịch bản trong tương lai sẽ có thể về tay họ.
Rốt cuộc, đây cũng chỉ là một cuộc chiến tranh giành ngôi vương.
“Phe chúng tôi sẽ đi. Tôi nghe nói có rất nhiều người Nhật ở khu vực kịch bản thứ sáu. Vì vậy, với tư cách là hậu duệ của Silla, tôi nghĩ tôi nên dẫn đầu.”
“Không, tôi phải đi. Baekje từ xưa đã có kinh nghiệm nhiều lần giao chiến với Nhật Bản.”
“Đấy là Baekje, nhưng nhà bảo trợ của ngài là của thời Hậu Baekje cơ mà.”
“Mọi người đang nói về cái quái gì vậy? Chúng tôi mới là những người nên đi. Làm sao có thể tin vào những nhà bảo trợ cổ hủ của mấy người được chứ?”
“Từ từ đã nào mọi người, bình tĩnh lại chút đi…”
Jeon Ildo cố gắng hòa giải, nhưng mọi chuyện càng trở nên hỗn loạn.
Tôi thở dài nhìn quanh, và bắt gặp ánh mắt của Lưu Lãng Vương. Bà ta vẫn im lặng nhìn tôi từ đầu đến giờ. Phía sau mặt nạ của bà ta phảng phất một nụ cười nhàn nhạt.
Tôi phải giải quyết cái mớ bòng bong này thế nào đây?
Căng thẳng giữa các nhà vua ngày một leo thang, dường như sắp không thể tránh khỏi một cuộc chiến đổ máu.
“Chúng ta tranh luận ở đây chẳng có ích gì cả.”
Vừa dứt lời, những vị vua đồng loạt quay ra nhìn tôi. Ánh mắt của Yoo Hyunho như đang hỏi tôi nói vậy có nghĩa là gì. Tôi cảm nhận được sự rung động yếu ớt của mặt đất và cầm một cái bánh quy ở trên bàn lên.
Cuối cùng thì anh cũng sắp đến rồi đó hả? Sao lần nào cũng tới muộn hết vậy?
“Bởi vì vị vua cuối cùng vẫn chưa đến.”
Ngay khi tôi vừa cắn miếng bánh quy đầu tiên, thì một bên của chiếc lều phát nổ và vị Tổng thống tự xưng của Yeouido kia ngã phịch đất với một tiếng hét.
“Áaaaa!”
Một người đàn ông xuất hiện, hắn dẫm lên lưng của Yoo Hyunho đã ngã xuống để tiến vào. Đằng sau hắn là hàng chục lính canh đã đổ gục và hộc máu.
Quả nhiên, đó chính là vị hồi quy giả của chúng ta. Dù có hồi quy đến lần thứ mấy thì cái tính khí đó vẫn y nguyên.
Ánh mắt giận dữ của hắn quét qua những người trong phòng và rồi dán chặt vào tôi.
“B… Bá Vương….!” Vị vua nào đó khẽ thốt lên.
Cuối cùng thì Bá Vương - Yoo Junghyuk cũng đã lên tiếng.
“Ta sẽ thông báo những người sẽ tham gia vào kịch bản tiếp theo.”