Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

tập 21: những điều chẳng thể nào thay đổi (3).

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Kin - Biên tập: Bút Lông

Tôi nào có định kiểm soát thân xác của một tai ương, kế hoạch ban đầu của tôi là khác cơ. Nhưng ngay khi bước vào tâm trí của Shin Yoosung, tôi đã quyết định thay đổi toàn bộ kế hoạch.

[Kỹ năng đặc biệt “Góc nhìn của độc giả toàn tri” Bậc 3 đã được kích hoạt.]

["Góc nhìn thứ nhất của nhân vật phụ" đã được kích hoạt.]

Nói chính xác hơn thì, tôi buộc phải thay đổi kế hoạch.

「… Mình không thể thừa nhận chuyện đó.」

「Nếu thế thì mình là ai? Khoảng thời gian mình đã sống là gì?」

「Liệu có gì bồi thường cho kiếp sống của mình không?」

Đương lúc nỗi thống khổ bủa vây lấy Shin Yoosung. Tôi nhìn thế gian bằng đôi mắt của Shin Yoosung, tôi hít thở bằng mũi của Shin Yoosung, tôi giết người bằng đôi tay của Shin Yoosung, tôi nghe thấy tiếng lòng phát ra từ nội tâm của Shin Yoosung.

Khi ấy, tôi chính là Shin Yoosung.

[Kỹ năng đặc biệt “Bức tường thứ tư” đang lung lay dữ dội.]

Và rồi tôi chạm trán với Lee Jihye. Tôi ngay lập tức nhận ra rằng cô nhóc sẽ phải bỏ mạng tại đây. Vậy nên, tôi đã làm một việc mà trước đây tôi chưa từng thử qua.

[Sử dụng "Góc nhìn thứ nhất của nhân vật phụ" để can thiệp vào hành vi của nhân vật.]

[Kỹ năng đặc biệt “Bức tường thứ tư” đang lung lay dữ dội.]

Một luồng điện chạy giật vào đầu tôi, kéo theo một cơn đau như búa bổ. Bất chấp tất cả, ngay vào lúc Shin Yoosung tung đòn kết liễu, tôi cố gắng kéo tay phải của cô ấy lại. Đó là một sự điều chỉnh rất nhẹ nên Shin Yoosung không phát hiện ra, nhưng tôi đã thành công.

Lee Jihye vẫn còn sống.

[Độ hiểu biết của bạn về nhân vật “Shin Yoosung” đã tăng.]

Tình huống tương tự cũng đã xảy ra với Lee Hyunsung. Tâm trí tôi bắt đầu trở nên rệu rã nhưng tôi nghĩ rằng mình vẫn có thể tiếp tục gắng gượng. Tôi rót từ từ luồng sức mạnh tinh thần và tăng dần sự kiểm soát của mình với cơ thể Shin Yoosung.

Và cuối cùng, thời cơ đã đến khi Shin Yoosung siết cổ Lee Gilyoung.

"N-Ngươi là cái quái gì vậy hả?"

Tôi đã có thể điều khiển được tay phải của Shin Yoosung.

[Độ hiểu biết của bạn về nhân vật "Shin Yoosung" rất cao.]

Điều khiển được tay người khác theo ý muốn của mình đúng là một trải nghiệm tuyệt vời.

"... Chú ơi?" Shin Yoosung nhỏ hỏi.

"Mau cút khỏi cơ thể ta!"

Cánh tay phải của Shin Yoosung, vốn đang nằm trong sự kiểm soát của tôi lại bắt đầu co giật. Cánh tay bị vặn biến dạng tới mức thâm tái, sưng tấy, những mạch máu nổi phồng lên như sắp vỡ ra.

Shin Yoosung nhỏ vội vàng lao đến chỗ tôi, "Chú ơi, chú có ở đấy không? Chú ơi!"

Cô bé nắm lấy tay tôi. Và ngay trong khoảnh khắc đó, một quầng sáng chói mắt hệt như cơn bão độ hợp lý bừng lên xung quanh cánh tay ấy. Đám người hoảng hốt xung quanh chưa kịp chạy thì đã bị quầng sáng hung hãn kia thổi bay.

Shin Yoosung tai ương và Shin Yoosung nhỏ mặt đối mặt. Những làn sóng hồi ức đang ập tới.

「 “Chú.” 」

「 “Đội trưởng.” 」

Không thể thế được. Nếu như “thuyết nối phim” đúng, thì kể cả khi hai tồn tại gốc vẫn tồn tại, lịch sử vẫn sẽ không thể tiếp diễn.

「 “Ưm… Chú có thể giết con. Con sẵn sàng rồi.” 」

「 “Tôi cũng muốn được sống sót.” 」

Ngẫm lại thì “thuyết nối phim” chỉ áp dụng cho “nhân vật”, mà tôi lại đến từ bên ngoài tiểu thuyết. Có khi nào sự “tồn tại” của tôi đã giúp liên kết ký ức của hai người họ? Chuyện gì sẽ xảy ra khi hai cuộn phim đáng ra không được nối lại bị nối vào với nhau?

Nhắm mắt lại, tôi có thể cảm nhận được cả hai Shin Yoosung đang nắm tay mình.

Shin Yoosung của vòng 3 và Shin Yoosung của vòng 41. Hai con người đến từ hai khoảng thời gian khác biệt đang đối mặt với nhau.

「 "Để con sống tiếp liệu có đáng không chú?" 」

「 “Rốt cuộc thì cuộc sống này có ý nghĩa gì?” 」

"Không! Đây là.. những ký ức này..."

Shin Yoosung tai ương đang chìm trong hoảng loạn, cô lẩm bẩm, cắn chặt môi tới mức tím tái. Một nguồn năng lượng khổng lồ đang trỗi dậy trong cơ thể cô. Có tiếng của thứ gì đó bị xé toạc, Shin Yoosung nhỏ bị hất văng ra khỏi cánh tay phải.

Shin Yoosung đang tự làm tổn thương chính mình để buộc tôi phải rút lui.

Phụt phụt!

Máu úa ra từ thất khiếu, khả năng chiến đấu của cô bắt đầu tụt giảm một cách rõ rệt. Thể xác và linh hồn dần dần sụp đổ trước sự lạm dụng ma lực quá mức.

「 Shin Yoosung! Dừng lại đi! 」

"Aaaaaaaaa!"

Cô ôm chặt lấy đầu mình, chật vật tìm cách tống tôi ra ngoài. Còn tôi - người đang sở hữu các giác quan của Shin Yoosung cũng đang khốn khổ với những trận nôn thốc nôn tháo và cơn đau đớn tột cùng này. Tóc Shin Yoosung đã trở nên bạc trắng.

Tôi có chút lo lắng. Nếu cứ như thế này, Shin Yoosung tai ương sẽ...

… Chết tiệt!

.

.

Khoảnh khắc ý thức tôi rời khỏi Shin Yoosung, cả năm giác quan đều biến mất.

[Lỗi xung đột kỹ năng đã được giải quyết.]

[Đặc quyền bị tạm hoãn của “Bất Sát Vương” đã được kích hoạt lại.]

[Cơ thể của bạn đã được khởi tử hồi sinh.]

…..

Có lẽ đây là một lựa chọn không hợp lý lắm. Nhưng tôi vẫn muốn thử xem sao.

[Tinh toạ thích thay đổi giới tính đang cảm thấy tiếc nuối.]

Nếu không, tôi sẽ mãi mãi hối hận.

[Bắt đầu quá trình tái tạo lại cơ thể.]

[Kỹ năng đặc biệt “Bức tường thứ tư” đã làm giảm cú sốc tinh thần do tử vong của bạn.]

[Đang chuẩn bị khoản bồi thường cho "Góc nhìn của độc giả toàn tri" Bậc 3.]

Đây là lần hồi sinh thứ hai của tôi sau cái lần bị con hỏa long thiêu chết. Cái cảm giác tái tạo từng dây thần kinh một lại làm tôi vật vã thêm lần nữa. Không khí bắt đầu trào vào trong buồng phổi vừa tái sinh, các dây các dây thần kinh thị giác bắt đầu kết tụ lại giúp tầm nhìn của tôi rõ ràng hơn, phần vỏ não mềm điều khiển hoạt động và suy nghĩ trừu tượng cũng đã được tái ghép hoàn chỉnh.

[Đặc quyền của Bất Sát Vương đã được kích hoạt.]

[Đã sử dụng 100 điểm nghiệp chướng.]

[Thể chất và ma lực sẽ được tăng 2 cấp.]

[Bạn đã vượt qua giới hạn tổng cấp độ của kịch bản.]

Haha….

Cũng may là lần thứ hai sống lại nên tôi cũng không bị lố nữa.

Ngó nhìn xung quanh, tôi phát hiện ra đống quần áo lẫn trang bị của mình vẫn còn rải rác ở đây, hên là chưa bị ai chôm đi mất. Tôi đang mặc đồ vào thì nghe được một giọng nói rợn hết cả người vang lên phía sau.

"... Kim Dokja?"

À... Hình như lúc đó tên khốn này ở ngay bên cạnh tôi thì phải. Tôi ngượng ngùng ngoảnh lại, Yoo Junghyuk đang nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt tràn đầy sự khó tin. Bờ vai đang bị Xác ướp lưu huỳnh giữ chặt của hắn run lên bần bật.

"Thế quái nào…?"

Tôi đáp lại bằng một tiếng thở dài. Tôi không thể giải thích về “Bất Sát Vương” ở đây được, "... Đừng nói với tôi là anh định cho tôi chim cút thêm lần nữa nhé, giờ là chết thật luôn đấy."

"Kim Dokja, anh...!"

"Có gì nói sau, còn bây giờ thì đi cùng tôi. Không còn thời gian đâu."

Tôi vung Kiếm Tín Niệm lên, giúp Yoo Junghyuk thoát khỏi mớ vải của đám Xác ướp lưu huỳnh. Ngay khi bọn chúng bắt đầu gào thét, chuyển hướng về phía tôi, tôi lập tức kích hoạt “Con đường của Gió” bằng “Thẻ dấu trang”.

Vút!

Vác Yoo Junghyuk trên vai, tôi băng thật nhanh qua mặt sông đã đóng băng. Ở phía xa xa, các hóa thân vẫn đang miệt mài chiến đấu với đám quái vật. Một dòng khí đen toả ra từ quận Yongsan. Chắc chắn Shin Yoosung tai ương đang ở đó.

"Chú?"

"Anh Dokja!"

Các thành viên nhìn thấy tôi liền vội vã chạy về phía này, tôi đặt Yoo Junghyuk xuống.

"Nghỉ một lát đi đã." Nói rồi tôi đi về phía Shin Yoosung tai ương.

"Nguy hiểm lắm đó anh Dokja."

"Sẽ không sao đâu." Tôi bỏ qua lời phản đối của Lee Hyunsung và tiếp tục tiến tới, "Shin Yoosung."

Tai ương Lũ lụt từng được coi là một nỗi kinh hoàng ấy, giờ đang ngồi co ro, tay ôm chặt lấy mái đầu bạc trắng. Máu từ thất khiếu chảy tong tong xuống nền đất. Xung quanh cô tỏa ra một luồng khí khủng khiếp, làm cho những hóa thân xung quanh vẫn chần chừ không dám tiếp cận. Nhưng tôi tin chắc rằng. Nếu như mọi người cùng nhau hợp sức, chúng tôi hoàn toàn có thể tiêu diệt được Tai ương Lũ lụt của hiện tại.

"Ngươi... là ai?" Shin Yoosung tai ương nhìn tôi bằng ánh mắt run rẩy, "Ngươi đã phá hỏng mọi thứ... Vì ngươi mà.. vòng này không còn là vòng mà ta biết."

Một linh hồn đã trôi dạt qua hàng nghìn năm đang run lên vì sợ hãi.

“Làm gì có, chuyện đó.”

Cái tôi cố chấp của cô đã bắt đầu lung lay trước sự thay đổi của Yoo Junghyuk, và đã hoàn toàn sụp đổ khi đối mặt với Shin Yoosung của quá khứ.

Sự thù ghét đối với Junghyuk.

Là một cơn phẫn nộ đã được tích tụ qua hàng ngàn năm. Vậy mà cô lại phải tận mắt chứng kiến những cảm xúc mãnh liệt ấy vỡ vụn ra trước những cơn sóng ký ức đang trào tới.

Có lẽ là, một hy vọng rằng thế giới này có thể thay đổi.

Đó là tia hy vọng nhỏ nhoi mà Shin Yoosung tai ương đã nhìn thấy. Dù là ánh sáng mong manh nhất cũng có thể lấn át được bóng đêm của sự tuyệt vọng.

Tôi đến gần Shin Yoosung và quỳ xuống cạnh cô. Ánh mắt Shin Yoosung nhìn tôi nóng bừng bừng.

"Thật đúng lúc."

Tôi vẫn luôn nghĩ xem điều cô ấy muốn nghe nhất là gì. Bởi vì chuyện này chưa từng xảy ra trong “Bí kíp sinh tồn”, vậy nên tôi chỉ có thể tự ứng biến thôi. Nếu tôi là Shin Yoosung, thì tôi…

"Tôi đã chờ cô từ rất lâu rồi."

Ánh mắt Shin Yoosung run rẩy, "... Ngươi chờ ta? Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Người cũng mong ước một thế giới giống cô."

Shin Yoosung trở nên mờ mịt trước câu trả lời của tôi, 「Ta…」

Yoo Sangah chậm rãi lại gần, rồi vỗ nhẹ vai tôi, "Anh Dokja."

Tôi gật đầu và đứng dậy. Các đồng đội đang nhìn tôi. Tôi lướt qua từng người trong số họ, rồi cất giọng, "Mọi người ơi."

Tôi rất thích tập mà có “Tai ương Lũ lụt”. Tôi yêu quý và trân trọng tất cả các nhân vật xuất hiện trong tập này. Nhưng cũng vì thế nên, tôi không mong rằng tập này nên tồn tại.

"Tôi sẽ không giết Tai ương Lũ lụt."

Tôi nhớ rằng, trong vòng hồi quy thứ ba của nguyên tác, khi Shin Yoosung nhỏ qua đời, thì kẻ được nối liền sinh mệnh với cô bé - “Tai ương Lũ lụt” cũng biến mất. Vậy nhưng, nếu như có một kết cục khác của tập này mà tôi chưa biết đến thì sao?

Một cái kết trước nay chưa từng được thử.

"Tôi sẽ không tiếp nhận bất cứ ý kiến phản đối nào. Tôi mong rằng lần này mọi người có thể nghe theo ý của tôi."

"Này chú nói nhăng nói cuội gì thế?"

Kịch bản thứ năm không có giới hạn thời gian. Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu “Tai ương Lũ lụt” từ bỏ vai trò “tai ương” và mọi người cũng không đi săn nó nữa? Chẳng lẽ màn này sẽ cứ “tiếp tục” mà không có thương vong nào?

Một số người có vẻ đã hiểu ra trong khi một số khác vẫn đang vô cùng bối rối. Người đầu tiên gật đầu đồng ý là Yoo Sangah, còn người đầu tiên phát biểu ý kiến lại là Lee Hyunsung, "Hẳn là anh đã có cách giải quyết rồi nhỉ. Tôi sẽ tuân theo ý muốn của anh Dokja."

"Được thôi, nếu đó là những gì anh muốn. Nhưng em có thể đánh cô ta như cách mà Titano bị cô ta vả không?"

"Đậu má, thôi tùy ông. Lần nào ông chú chả tự làm theo ý mình đấy thôi? Nhưng mà như này có ổn thật không đấy?"

Tôi lắng nghe ý kiện của mọi người, sau đó quay sang nhìn Shin Yoosung nhỏ.

"Con..." Cô bé rưng rưng nước mắt.

Có lẽ Shin Yoosung đã chứng kiến toàn bộ tương lai của bản thân. Nếu tôi hỏi cô bé về “Tai ương Lũ lụt” lúc này thì thật tàn nhẫn quá. Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô bé và nhìn về phía Shin Yoosung tai ương. Khuôn mặt cô nhăn nhó như một con thú bị thương.

"Ngươi tha cho ta? Đừng chọc ta cười. Ngươi có đủ tư cách để nói sao?"

Sau khi mất đi tất cả, thứ còn sót lại ở cô chỉ còn là tấm lòng tự trọng trơ trọi.

"Vòng hồi quy 41 nơi ta từng sống đã không còn nữa. Trong khắp vũ trụ này, trên tuyến thế giới này, chẳng còn một ai mà ta từng quen biết nữa. Làm sao mà ngươi hiểu được? Những năm tháng những khoảnh khắc đó, bảo ta quên đi tất cả ư, làm sao ta có thể...!"

Shin Yoosung bất chợt ngừng lại.

Bởi vì Yoo Junghyuk đang nhìn cô.

"......."

Vào lúc đó, Shin Yoosung chợt nhận ra ý nghĩa thực sự của những gì mình vừa nói.

Mất đi thế giới, mất đi những người mình thương yêu. Nhưng dù thế nào đi nữa, ngươi vẫn sẽ phải sống trong thế giới đó một lần nữa. Chỉ duy nhất một người có thể hiểu được nỗi niềm của cô.

"Mọi hồi quy giả đều mang theo một nỗi hận với ‘những điều còn chưa xảy ra’." Hồi quy giả Yoo Junghyuk nói, "Tôi giết tên đó vì trong tương lai hắn sẽ trở thành kẻ xấu. Tôi giết gã kia vì trong tương lai gã sẽ hại đồng đội của tôi. Tôi cứu người nọ vì trong tương lai cậu ấy sẽ là đồng đội của tôi."

Vào lúc ấy, tôi như thể đọc được những cảm xúc đang bập bùng trong mắt Yoo Junghyuk. Và cũng vì thế, mà tôi chợt cảm thấy Yoo Junghyuk này thật xa lạ. Tôi chưa từng thấy một Yoo Junghyuk thẳng thật tới vậy.

"Tôi biết là nó chưa xảy đến. Tôi biết là họ không hề nhớ tôi và cũng chưa làm gì sai, nhưng tôi vẫn tin và hành xử như thể họ sẽ làm những điều mà họ đã từng làm trong tương lai. Bởi vì tất cả còn lại trong tôi chỉ còn là “những điều chắc chắn sẽ xảy ra”, nếu phủ nhận nó thì tôi không thể sống nổi.”

Sự giận dữ một lần nữa nhuốm chìm ánh mắt Shin Yoosung, "Đúng vậy! Chính vì anh sống như thế nên các đồng đội của tôi..."

"Cô cũng nên sống như vậy, Shin Yoosung."

"... Hả?"

"Nếu cô muốn, tôi sẽ làm đối tượng cho sự “thù hận” của cô."

Tôi không thể thốt lên được chữ nào, bởi những gì Yoo Junghyuk nói làm tôi quá sức đau lòng.

"Ở trong vòng này, hãy cố sống để giết tôi."

Yoo Junghyuk quay đi, bỏ lại vài chữ ngắn ngủi như vậy. Có lẽ, đó là những gì ấm áp nhất mà Yoo Junghyuk có thể nói. Lần đầu tiên tôi nhận ra bóng lưng của Yoo Junghyuk lại rộng lớn tới nhường nào, trông nó cô đơn đến xót xa.

Shin Yoosung ngóng theo Yoo Junghyuk một hồi lâu, miệng vẫn mở như định nói gì đó. Trớ trêu thay, quãng thời gian du hành dài đằng đẵng lại giúp cô thấu hiểu người đàn ông mà cô ôm hận suốt bấy lâu nay.

"Đội trưởng... chờ đã. Đội trưởng!"

Tôi có thể cảm nhận được những gợn sóng tận sâu nơi trái tim Shin Yoosung.

「.... Anh có chắc là ổn không vậy?」

「Vì thế, mình vẫn sẽ tiếp tục.」

「Kể cả khi anh không từ bỏ thế giới này...」

Đôi chút oán giận vẫn còn đọng lại, một phần sầu bi vẫn chưa biến mất. Dẫu vậy, chỉ cần cô vẫn sống, sự cứu rỗi sẽ đến với cô vào một ngày nào đó.

Tôi nói với Shin Yoosung, "Shin Yoosung, đây là 'vòng' mới của cô."

Khi ấy với tư cách là một độc giả, tôi đã chẳng thể thay đổi được gì. Bây giờ với tư cách là một độc giả, tôi có thể thay đổi được nó. Tôi đã cho rằng mọi chuyện sẽ thật sự thay đổi.

Ít nhất là cho tới khi tôi nghe thấy giọng của con dokkaebi trung cấp vang lên.

Truyện Chữ Hay