Dịch: Blink - Biên tập: Bút Lông
Tình hình đã rõ như ban ngày. Bây giờ mà tin Yoo Junghyuk thì cả lũ sẽ ăn cám hết.
Tôi hét lên về phía Lee Seolhwa, "Lee Seolhwa! Cô đưa mấy đứa nhóc thoát khỏi hòn đảo này ngay. Đây không phải Tai ương Lũ lụt của quá khứ đâu. Mọi người phải cùng hợp lực chống lại cô ta. Nếu không..."
"Kim Dokja, nếu anh chưa chán sống thì đừng có mà cản trở tôi." Yoo Junghyuk bỗng xuất hiện từ phía sau và chộp lấy cổ tôi. Đột nhiên, cơ thể tôi như mất đi hết sức lực, buộc tôi phải khuỵu gối xuống đất.
Tôi cắn môi la lên: "Yoo Junghyuk, nghe tôi nói này! Shin Yoosung đang thức tỉnh bây giờ không phải Shin Yoosung mà anh biết đâu. Một khi anh gặp cô ta..."
Tôi muốn nói thêm nữa nhưng thứ phát ra chỉ là âm thanh the thé. Chết tiệt. Tôi sử dụng [Điểm huyệt] để từ từ giảm bớt năng lượng của Yoo Junghyuk đang làm tắc nghẽn mạch máu mình.
Bây giờ tôi không còn cách nào khác ngoài bắt hắn phải khuất phục...
Nhưng tất nhiên là không một ai ở Seoul có thể khuất phục được Yoo Junghyuk. À không, có một người. Và người đó đang trên đường đến đây.
Vù vù vù.
[Tai ương Lũ lụt đang thức tỉnh.]
Ngay khi thông báo hiện lên, một vầng sáng màu xanh lá phát ra từ viên thiên thạch. Cuối cùng thì nó cũng chuẩn bị nở rồi.
Giọng con dokkaebi trung cấp vang lên.
[Hóa thân ở Seoul có vẻ thiếu kiên nhẫn ghê ha. Mấy khu vực khác còn đang lo tránh tai ương như tránh tà chứ hơi đâu mà hớn ha hớn hở thức tỉnh chúng như các ngươi...]
Bihyung không thể câu thêm giờ cho chúng tôi được nữa.
[Chắc các ngươi vẫn còn nhớ những người đồng đội đầu tiên của mình ha? Vậy giờ hãy mau chuẩn bị mà đối mặt với tai ương đi. Đồng đội của ngươi đang chờ ở kiếp sau đó.]
[Kịch bản chính bắt đầu!]
+
[Kịch bản chính #5 – Tai ương Lũ lụt]
Phân loại: Chính
Độ khó: SS
Điều kiện hoàn thành: Giết Tai ương Lũ lụt, Shin Yoosung.
Thời gian: ―
Phần thưởng: 100,000 xu, ???
Thất bại: Sự diệt vong của Seoul.
+
Viên thiên thạch khổng lồ nứt ra và để lộ phần bên trong mang dáng dấp một cái tử cung. Bên trong nó có một người phụ nữ khỏa thân đang co tròn, trông cô ta tựa như mảnh hóa thạch. Cô gái ấy toát lên vẻ huyền bí với nước da trắng và bóng nhẫy một cách lạ kỳ. Mái tóc xinh đẹp được buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa dài đến mức che phủ cả thân hình cô. Đó chính là diện mạo của Shin Yoosung lúc trưởng thành.
"Một cô gái?"
"Cái gì đây? Đây mà là một tai ương á?"
Có lẽ Lee Jihye và Lee Hyunsung cũng không thể ngăn cản hết được, nên một số hóa thân vẫn có thể len lén thấy được cô gái ấy. Có lẽ là họ không cảm nhận được sự chênh lệch sức mạnh quá mức khổng lồ này.
[Kỹ năng đặc biệt "Bức tường thứ tư" đã làm giảm cú sốc tinh thần của bạn.]
Tai ương Lũ lụt rất khác so với những tai ương còn lại. Các tai ương khác đều bị suy yếu do nở quá sớm, nhưng Tai ương Lũ lụt thì không. Càng thức tỉnh sớm, cô ta càng mạnh.
Khoảnh khắc Shin Yoosung mở mắt, một lớp lông trắng lập tức phủ khắp cơ thể cô. Nó gợi người ta nhớ đến một bộ da thú bao phủ lấy thân hình cô như thể quần áo.
Rắc rắc.
Shin Yoosung chậm rãi ra khỏi viên thiên thạch và chạm chân xuống nền đất, tựa một đứa bé đang chập chững những bước đầu tiên. Chỉ với một bước chân, cô đã làm tất cả mọi người xung quanh đông cứng lại. Một chủng loài với sức mạnh phi thường. Kể cả một trong những hóa thân mạnh nhất nơi đây - Lee Seolhwa cũng không dám nhúc nhích dù chỉ một chút. Duy chỉ có một người là chẳng hề hấn gì trước áp lực đáng kinh sợ của cô.
"Tôi chờ cô đã lâu, Shin Yoosung."
Shin Yoosung chầm chậm quay đầu về phía người đàn ông vừa cất lên câu nói ấy.
"... Đội trưởng?" Tuy mới gặp nhau trong giây lát, Shin Yoosung đã ngay lập tức nhận ra. "Đội trưởng chờ em đã lâu... đây hẳn không phải lần đầu tiên anh gặp em chứ, đúng không?"
Yoo Junghyuk gật đầu. "Tôi cần cô giúp."
"Trước tiên thì, anh đang ở lượt hồi quy thứ mấy?"
"Cô hỏi để làm gì?"
"Em cần biết điều đó."
Yoo Junghyuk do dự một lúc rồi mới trả lời. "Lần thứ ba."
"À, em hiểu rồi... Vậy là chắc anh đã gặp em ở vòng hồi quy thứ hai?"
"Đúng vậy."
Yoo Junghyuk có thể đến được tận kịch bản thứ 46 trong vòng hồi quy thứ hai, tất cả là nhờ Tai ương Lũ lụt đang đứng trước mặt chúng tôi.
Tai ương Lũ lụt chính là Shin Yoosung từ vòng hồi quy thứ 41. Cô trở về quá khứ cũng là vì Yoo Junghyuk ở vòng hồi quy đó. Sau khi bị thế giới của hắn bỏ rơi, cô lưu lạc khắp các chiều không gian trong nhiều năm và cuối cùng dừng chân ở một kịch bản tại Trái đất trong quá khứ.
"Đây đã là vòng hồi quy thứ ba rồi. Em cung cấp cho anh nhiều thông tin đến vậy nhưng anh vẫn thất bại sao?"
"Vậy nên tôi mới cần thêm thông tin nữa."
Ở vòng hồi quy thứ hai, Shin Yoosung nói cho Yoo Junghyuk tất cả mọi thông tin cô biết, rồi tự vẫn ngay sau đó. Đó là sự quan tâm cuối cùng đối với một Yoo Junghyuk mà cô từng biết. Và tức là nó chỉ dành cho vòng hồi quy thứ hai thôi.
Shin Yoosung mở miệng. "... Mất tận hàng ngàn năm."
Tôi có thể cảm nhận được sự mệt mỏi chồng chất suốt bao năm qua trên gương mặt của Shin Yoosung. Những thứ Yoo Junghyuk ở vòng 41 đã làm còn kinh khủng hơn cả tội giết người. Hàng ngàn năm. Một khoảng thời gian đủ để người ta suy sụp và hao mòn bản ngã. Shin Yoosung đã phải chống chọi qua suốt quãng thời gian và cuối cùng trở thành một tai ương.
"Đội trưởng, anh có biết em đau khổ đến mức nào không? Vì để hoàn thành sự phó thác của anh, mà em đã phải chịu đựng suốt từng ấy năm."
"... Ý cô là sao?"
"Em nhớ Đội trưởng lắm."
Yoo Junghyuk đã không nhận thấy sự tuyệt vọng chôn vùi sau nụ cười của Shin Yoosung. Hắn mở miệng một cách thờ ơ. "Đưa cho tôi tất cả thông tin từ vòng hồi quy thứ 41. Tôi ở tương lai có nói gì không?"
Tôi muốn mắng vào mặt hắn rằng đừng có nên nói như vậy, nhưng giọng nói lại chẳng thể nào phát ra. Đôi mắt của Shin Yoosung tĩnh lặng tựa mắt của một cơn bão. Chỉ có tôi mới có thể đọc được những xúc cảm hỗn loạn ẩn giấu trong đôi mắt ấy.
「Chẳng có gì thay đổi.」
Làm theo kế hoạch của Yoo Junghyuk, Shin Yoosung đã lang thang một mình giữa mê cung của các thế giới trong suốt hơn một thiên niên kỷ. Cô tận tụy hết mình suốt 200 năm vì lợi ích nhân loại. Cô giữ lời hứa bảo vệ thế giới này thêm 200 năm nữa. Và 200 năm khác, cô nghĩ về Yoo Junghyuk và đồng đội của mình.
Năm tháng trôi qua, để bảo vệ tâm trí đang dần mai một, Shin Yoosung cố nhớ lại những kí ức xưa cũ. Tuy nhiên, càng nhớ, những câu hỏi trong đầu lại càng tra tấn cô.
「Tất cả những thứ này có nghĩa lý gì chứ?」
Thời gian xóa sạch đại nghĩa và tước đi công lý. Khi đại nghĩa tan biến, chỉ còn lại thứ sự thật xấu xí về con người.
Cô oán giận Yoo Junghyuk, kẻ đã biến cô và đồng đội của cô thành một công cụ "hồi quy". Khi sự cô độc và vô vọng vì bị tước đoạt khỏi thế giới của mình đang len lỏi trong xương tủy, Shin Yoosung càng ghét cay ghét đắng Yoo Junghyuk đã khiến mình ra nông nỗi này.
"Đội trưởng chưa bao giờ thay đổi cả."
"Đừng nói linh tinh nữa và đưa thông tin đây. Tôi không có nhiều thời gian đâu."
"Đối với đội trưởng thì "chúng tôi" là gì vậy?"
"... Hả?"
"Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Tôi đã cho anh một cơ hội. Thế mà, đội trưởng vẫn như vậy." Cô đã giúp đỡ Yoo Junghyuk trong vòng hồi quy thứ hai chu đáo nhất có thể. "Anh vẫn sẽ bước tiếp. Anh vẫn sẽ biến những con người như tôi thành công cụ để anh đạt được mục đích của mình, và rồi bỏ mặc tôi giữa cái mê cung khủng khiếp của các thế giới. Tất cả chỉ vì thứ lẽ phải chết dẫm đó. Tôi ghét nhất là cái loại sống mà chỉ biết có mình mình như anh.”
Giờ đây, cô đang đối mặt với Yoo Junghyuk của vòng hồi quy thứ ba.
"Nên tôi chỉ có thể nói với anh một câu thôi. Đội trưởng không thể cứu bất cứ ai cả." Shin Yoosung bật cười.
"Lần hồi quy thứ ba của anh sẽ kết thúc tại đây."
Ánh sáng lóe ra từ tay Shin Yoosung đúng lúc tôi vừa kịp thời giải thoát bản thân bằng cách điểm huyệt. Tôi chạy thục mạng về phía trước, cơn bão aether bừng sáng ngay trước mắt tôi.
"Tránh ra, Yoo Junghyuk!"
Phần bụng dưới của tôi bị xé toạc và đầu óc trở nên trống rỗng. Vụ nổ hình thành nên một cái hố ngay giữa trung tâm hòn đảo. Tôi và Yoo Junghyuk bị dư chấn đánh văng lên không trung và lăn lóc trên mặt đất một hồi lâu.
Đau lắm. Chết tiệt. Đau vãi luôn.
"… Kim Dokja?" Yoo Junghyuk kinh ngạc nhìn xuống thân thể đang nằm sõng soài của tôi.
Hơi thở tôi trở nên gấp gáp và bầu trời như chuyển sang màu vàng. Tôi chợt nhận ra là suốt thời gian qua mình đã may mắn như thế nào. Chứ thế giới này vốn dĩ đã như vậy. Chỉ cần một sai sót nhỏ cũng đủ để tất cả bị diệt vong.
"Kim Dokja!"
Tên khốn này nay làm màu quá vậy. Tôi mỉm cười với Yoo Junghyuk và bảo hắn, “Ê, giết tôi đi. Thường ngày anh muốn giết tôi lắm mà."
“... Anh nói gì vậy?”
"Còn một phút nữa thôi nên tôi cho phép anh giết tôi đấy. Giết tôi đi."
Yoo Junghyuk nhìn vào bụng tôi. Tôi muốn chạm vào bụng mình lắm nhưng cảm giác như dưới đó trống rỗng vậy. Máu liên tục trào ra từ miệng và tôi choáng váng chực nôn mửa tới nơi. Tôi gắng gượng để có thể hít thở.
[Kỹ năng đặc biệt "Bức tường thứ tư" đã làm giảm bớt phần nào đau đớn.]
Nếu không nhờ [Bức tường thứ tư] thì chắc tôi sẽ khóc mất. Lần trước chết ngay và luôn nên không cảm thấy gì chứ lần này...
“Khoan đã Kim Dokja! Vẫn chưa quá trễ đâu."
"Đã trễ rồi, anh bạn ạ."
"Chưa đâu!"
“Nếu giờ anh giết tôi thì anh sẽ được thêm xu đó tên khốn. Tôi sắp chết rồi. Cứ giết tôi đi."
Nét mặt này của Yoo Junghyuk đã lâu rồi tôi chưa được chiêm ngưỡng. Đó là nét mặt của anh ta khi lần đầu tiên nhìn thấy tôi trên ga tàu.
"Tôi không thể."
Và rồi tầm nhìn của tôi nhòe dần đi. Tôi có thể thấy cảnh Yoo Junghyuk đang cố gắng cầm máu nhưng tôi đã mất máu quá nhiều rồi. Và hơn hết thì… nửa phần nội tạng dưới của tôi đã bị phá hủy hết. Không đời nào tôi có thể sống sót qua cú này, đến cả Lee Seolhwa cũng sẽ bó tay thôi. Ý thức của tôi từ từ tan biến trong không khí như thể một tòa lâu đài cát đang sụp đổ.
[Bạn đã chết.]
.
.
Một lúc sau, một thông báo hệ thống hiện lên.
[Điểm nghiệp chướng hiện tại: 100/100]
[Bạn có đủ điểm nghiệp chướng để sử dụng đặc quyền.]
[Đặc quyền của Bất Sát Vương được kích hoạt.]
*
Quả nhiên, tôi thức dậy trong bóng tối tĩnh mịch. Lại là trạng thái này, cảm giác thật gớm ghiếc.
[Do xung đột với một kỹ năng đặc biệt khác, đặc quyền của Bất Sát chi Vương sẽ bị trì hoãn.]
[Sau khi chết, ý thức của bạn đã được hoàn toàn giải phóng khỏi sự kìm hãm của cơ thể.]
[Kỹ năng đặc biệt “Góc nhìn của độc giả toàn tri” Bậc 3 đã được kích hoạt.]
Trong bóng tối, tôi nghe được những thông báo quen thuộc. Ngay sau đó, một màn hình xuất hiện trước mặt tôi. Đó là góc nhìn của ngôi thứ ba.
「"Nhấn chìm tất cả."」
Đúng như những gì con dokkaebi trung cấp đã nói, Tai ương Lũ lụt mạnh hơn tất cả những tai ương khác cộng lại. Khi Shin Yoosung ra lệnh, không gian như thể bị bóp méo, khiến những đàn quái thú ào ra.
Cổng Quái thú, tính năng chính của thuộc tính cấp huyền thoại - Chúa tể Quái thú. Trong quãng thời gian phiêu bạt giữa các chiều không gian, cô đã thuần hóa vô số những con quái thú, thứ mà giờ đây đang ùa vào Trái Đất như những cơn ác mộng.
「"Cào xé, nghiền nát, phá hủy."」
Nhiều chủng quái thú hạng 7 và hạng 6 cũng xuất hiện. Có một số con thậm chí ngang hàng với chủng hỏa long hạng 5.
「"Đã tới lúc tai ương ập đến."」
Đảo Nodeul phát nổ, và khắp sông Hán bị bao trùm bởi những cơn sóng dữ. Những hóa thân còn đang hoang mang đã nhanh chóng trở thành thức ăn cho quái thú. Các vị "vua" của tiền kiếp lúc này mới đến nơi, khẩn trương ban lệnh cho đám thuộc hạ. Và rồi, tôi thấy một dáng dấp tỏa ra sát khí khủng khiếp đằng sau Shin Yoosung.
「"Tôi sẽ giết cô, Shin Yoosung."」
… Cái thằng điên này?
Với một tiếng vút, lưỡi đao aether của Yoo Junghyuk cắt ngang không khí.
Shin Yoosung nhẹ nhàng né đòn và mỉm cười.
「“Cấp độ ‘Phá Thiên Kiếm Đạo’ của anh đã cao đến vậy rồi ư? Nhưng mà, anh có cố cỡ nào cũng không đánh bại được tôi đâu. Cùng lắm là đến cấp này thôi chứ gì?"
"Cô sẽ chết ở vòng hồi quy này."
"Để xem đã. Bây giờ thì tôi vẫn chưa chết được đâu. 10 năm nữa thì có khi sẽ khác đó."
"Tôi sẽ giết cô."
"...Đội trưởng, anh có vẻ kích động nhỉ? Tại sao thế?"」
Tôi lặng lẽ chuẩn bị sử dụng [Góc nhìn thứ nhất của nhân vật chính]. Trong tình huống hiện tại, dịch chuyển đến cơ thể của Yoo Junghyuk là lựa chọn sáng suốt nhất. Tôi không thích cảm giác đó lắm nhưng tai ương sẽ dễ đối phó hơn nếu tôi nhập vào người hắn.
「"Thật kì lạ. Anh có đúng là đội trưởng không vậy?”"」Sau đó, ánh mắt của Shin Yoosung chuyển sang nhìn thi thể của tôi. 「"Tên đó là ai thế? Tôi chưa từng thấy hắn ta bao giờ."」
Yoo Junghyuk vẫn im lặng. Như thay cho lời nói, hắn chỉ tiếp tục vung, vung, và vung đao. Đó là câu trả lời duy nhất của hắn. Hắn đã vung đao như vậy được bao lâu rồi?
Yoo Junghyuk chậm rãi mở miệng.
「"…Tên đó."」
Ngờ vực và hoài nghi dần xâm chiếm biểu cảm của Shin Yoosung. Chấm dứt sự im lặng hồi lâu của mình, Yoo Junghyuk cuối cùng cũng lên tiếng.
「"Hắn là đồng đội của tôi."」