Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

tập 20: tai ương lũ lụt (4).

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Komo - Biên tập: Lily, Bút Lông

Nữ hoàng ngư long bơi cắt dòng chảy. Dường như cả dòng sông Hán đã bị bao trùm bởi sự quyền uy phát ra từ cơ thể khổng lồ đó, khiến đám hóa thân hoảng hốt vội chạy xa ra khỏi mép sông Hàn.

Gràooo!

“Oaaaaa, ôi vãi!”

“Cái đếch gì vậy!"

Chỉ mới chạm mắt nó thôi mà tôi đã cảm nhận được một uy thế tột cùng. Mặt đối mặt với kẻ đứng đầu của cả một chủng loài như thế này làm tôi lại một lần nữa cảm thán sự bá đạo của Shin Yoosung và Lee Gilyoung.

"Cúi xuống."

Nữ hoàng vẫy vẫy râu, chẳng thèm để tâm tới những gì tôi nói. Quả là thế, nếu hai người xài cùng một kỹ năng mà lại ra cùng một hiệu quả thì lại phi lý quá. Ngẫm lại thì nó cũng tựa tựa như lúc tôi mượn “Con đường của Gió” của Lycaon vậy. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải lại gần rồi bấu vào vảy nó để leo lên.

Grừuuu.

Nữ hoàng quẫy bành bạch như thể đang từ chối tiếp xúc với tôi. Có vẻ tôi đã tới giới hạn của ngày hôm nay rồi. Bởi nói thật thì nội việc đồng bộ hóa với Nữ hoàng thôi đã làm thùy trán tôi nóng bừng như lửa đốt rồi.

Bỏ lại đám hóa thân đang mất hồn mất vía ra sau lưng, tôi nói với Nữ hoàng, “Đi thôi.”

Sau đó, cuộc vật lộn giữa tôi và nữ hoàng chính thức bắt đầu. Nữ hoàng ngụp lặn xuyên qua làn nước như thể đang chơi đùa với tôi, chẳng hề để tâm tới chuyện đang cõng một sinh vật cần hít thở trên lưng.

"Phụttt!" Tôi phun phì phì ra liên tục, lòng thòng trên lưng con quái như một con chuột ướt sũng, “Này..!”

Gràooo.

Như thể đang chơi vui lắm, lũ ngư long xung quanh nức nở cười vào mặt tôi.

[Tinh tọa "Tù nhân của vòng Kim Cô" nhìn bạn cười khúc khích.]

Mặc dù tôi điều khiển loạn xì ngậu, nhưng Nữ hoàng vẫn di chuyển dần dần về hướng tôi muốn - phía tây nam quận Yongsan. Ở đó có đảo Nodeul - một trong số ít các hòn đảo nhỏ trên khu vực sông Hán.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì khả năng cao là Tai ương Lũ lụt sẽ nở trên hòn đảo này.

「Tai ương thứ năm nở ra tại một hòn đảo nhân tạo trên sông Hán.」

“Bí kíp sinh tồn” là một bộ truyện không bao giờ nêu cụ thể ngày tháng. Vậy nên là tôi cũng không biết chính xác được bối cảnh của nó đặt ở năm nào. Tôi lờ mờ đoán rằng nó cũng nằm gần với năm mà tôi đang sống, nhưng bởi truyện đã được phát hành dài kỳ trong suốt 10 năm, những thứ như tiến trình phát triển công nghệ có thể không được phù hợp lắm. Vậy nên “Bí kíp sinh tồn” rất hiếm khi đề cập đến các thiết bị điện tử hiện đại, cũng như đôi lúc sẽ không nêu tên địa danh cụ thể.

Tình huống hiện tại chính là vậy.

“Một hòn đảo nhân tạo trên sông Hán”... là chỗ quái quỷ nào cơ chứ?

Tuy vậy, dựa vào mô tả và kích thước của thiên thạch trong truyện, tôi có thể xác định được đó là đảo Nodeul.

Roạt!

Nữ hoàng đột ngột phanh gấp làm dòng suy nghĩ của tôi đứt phựt. Tôi lăn lông lốc xuống rồi bị vứt thẳng lên đảo Nodeul. Nữ hoàng Mirvad liếc tôi một cái rồi biến mất vào lòng sông Hán. Đúng là đồ máu lạnh.

[Kỹ năng đặc biệt "Dấu trang" đã kết thúc.]

"Ọeeee.”

Tôi nôn sạch đống nước sông mà tôi đã vô tình nuốt phải trên suốt quãng đường tới đảo, thế giới xung quanh như đang xoay mòng mòng. Tôi ngẩng đầu lên và cảnh quang đảo Nodeul đã hiện ra trước mắt.

Trước đây tôi chưa từng đến đảo Nodeul bao giờ, nhưng nó có cảm giác là lạ. Những hàng cây dài lặng lẽ trải dài, hệt như khi thế giới chưa bị hủy diệt.

Thấy lũ ngư long đã lặn đi mất, đám hóa thân bên kia bờ sông liền chuẩn bị băng qua sông. Một tiếng “soạt” vang lên, sau đó tôi thấy vài hóa thân bay trên trời.

Tôi vội nấp sau một cái cây, nín thở quan sát bọn chúng.

“Ở đâu chứ? Mày có chắc hắn ở đây không?”

U là trời, sao mới đây mà đã có nhiều kẻ học được [Bay cơ động] vậy. Mấy tên khốn này còn chẳng phải quy hoàn giả, bọn chúng thích nghi kiểu quái gì mà nhanh vậy?

Dăm ba tên đáp xuống đảo Nodeul và bắt đầu đi lục lọi xung quanh.

“Ê anh em, hay là mình cùng nhau bắt hắn rồi chia chiến lợi phẩm đi. Hắn trông mạnh vãi ấy, nên tôi thấy mình tôi khéo cũng chả xử được.”

“Tao cũng nghĩ thế. Nãy mày có thấy đống sao trên đầu hắn không? Cứ như quái vật ấy."

"Nhìn cái cách hắn xử lý lũ quái vật thì chí ít hắn cũng có thuộc tính bậc anh hùng á.”

"... Liệu hắn có mạnh bằng Bá Vương ở phía tây không nhỉ?"

Sao mấy cha này tới để đi giết người mà tám trời tám đất tùm lum vậy. Mà dù có so sánh tôi với Yoo Junghyuk thế nào đi nữa, tôi vẫn thấy rất khập khiễng.

Ban đầu tôi định trốn thêm một lúc nữa, đợi tới khi hết giờ. Nhưng chợt có một vị khách bước ra từ khu rừng trên đảo.

“Này mấy chú kia, khi tôi còn đang nói chuyện tử tế thì hãy mau cút khỏi đây đi.”

Giọng nói tràn đầy nội lực. Một cô bé mặc đồng phục học sinh, bên ngoài trùm hoodie đen, tay cầm thanh kiếm dài bước về phía người đàn ông nọ.

"Mày là ai?"

"Con nhóc này đéo biết sợ là gì..."

Xoẹt!

"Cái đệt, tay taooo!"

Xoẹt!

“Áaaaaaaa!”

Mỗi khi thanh kiếm của cô bé ấy vạch nên một đường trên không trung, là tiếng gào thét của những kẻ bỏ chạy lại ré lên.

Một hóa thân tương đối trẻ tuổi hét, “Là cô ta, Trung Võ Công đấy!"

"Hả? Sao nó lại ở đây?"

"Chạy! Chạy mau!"

Nhìn đám hóa thân đang vội vã dùng [Bay cơ động] để tháo chạy làm tôi nghĩ, quả nhiên người tài vẫn là tài. Không thể ngờ là mới tách ra có mấy ngày thôi mà cô nhóc đã mạnh tới mức này rồi. Đúng là không phải cứ là hậu duệ thì sẽ được Trung Võ Công chọn làm hóa thân.

Cô bé nọ chĩa mũi kiếm sắc lẹm về phía tôi, "Sao chú không đi ra luôn đi? Trên đầu còn cái chữ “mục tiêu” to lù lù thế kia thì trốn làm gì?"

Nói mới nhớ, trên đầu tôi vẫn còn một cái mũi tên. Tôi thở dài, giơ tay đầu hàng bước ra ngoài, "Em cũng định giết anh à?"

"Tôi muốn lắm, nhưng mà làm thế thì sợ rằng sư phụ sẽ buồn." Lee Jihye vừa cười vừa tra kiếm vào vỏ. Mới mười ngày không gặp mà độ lươn lẹo của cô nhóc đã tăng lên đáng kể.

Lee Jihye dòm cánh tay bị thương của tôi và nói, "Dạo này chú thế nào? Trông có vẻ là không tốt lắm nhỉ."

"Biết rồi mà còn hỏi. Anh tưởng em về trung học Daepong rồi. Sao em lại ở đây?"

"Mấy hôm trước sư phụ tới đón tôi. Không biết sao mà sư phụ tìm được tôi nữa."

Yoo Junghyuk? Lee Jihye là một thành viên then chốt trong đội của Yoo Junghyuk nên tới tận đó tìm là đúng rồi, nhưng mà...

Tôi sử dụng [Bình tĩnh quan sát] để xem các chỉ số của Lee Jihye. Tổng chỉ số xấp xỉ 160. Sức mạnh và thể lực thì thấp hơn một chút, nhưng con bé đã chạm tới chỉ số giới hạn ở kịch bản thứ năm. Hơn nữa, [Diệt Ma] và [Rèn luyện kiếm thuật] cũng đã thăng cấp.

Chẳng biết vì sao mà hình như các nhân vật trong “Bí kíp sinh tồn” đều tiến bộ nhanh hơn khi không đi cùng tôi thì phải. Chẳng lẽ mấy người đều có Phòng tinh thần và thời gian[note40262] mà tôi không biết?

"Đội của chú thì sao? Chú gặp chị Heewon chưa?"

"Những người khác đang đợi ở quận Yongsan. Còn cô Heewon thì anh chưa gặp."

"Tiếc thế. Em muốn gặp chị ấy quá."

Nghĩ lại thì Jung Heewon và Lee Jihye đều có cùng chức vụ. Tôi cẩn trọng nhìn quanh rồi hỏi, "Em tới cùng Yoo Junghyuk à?"

"Hả? Sao cái gì chú cũng biết thế?"

Đúng lúc đó, một tiếng rầm rầm vang lên từ phía rìa đảo Nodeul.

Sau khi vật lộn xử được đám ngư long xong, đám hóa thân bắt đầu tiến vào hòn đảo. Một số người chèo thuyền vịt, số khác thì bơi sang. Có cả một vài người đi bằng du thuyền hoặc sử dụng các kỹ năng đặc biệt. Đó là một cảnh tượng độc nhất vô nhị, ai không biết tình hình có khi còn nhầm thành một đoàn khách du lịch cũng nên.

"Tìm đi! Hắn ở ngay đây thôi!"

Và có vẻ như thắng cảnh hút khách ở đây chính là tôi.

Lee Jihye đanh mặt lại khi nhìn thấy đám đông hóa thân.

"Sao lại kéo cả lũ đến thế này?"

"Sao á, anh kéo họ tới để bắt tai ương chứ còn gì."

Những hóa thân có ý chí kiên cường sẽ tự tạo dựng một lực lượng cho riêng mình để chuẩn bị nghênh đón tai ương, nhưng không phải ai cũng được như họ. Những kẻ không nơi nương tựa sẽ phải trốn chui trốn nhủi khắp nơi trong Seoul, chờ đợi người khác vượt qua kịch bản chính giùm mình, và kết quả là một nguồn lực khổng lồ sẽ bị bỏ phí.

Tai ương cuối cùng không thể bị tiêu diệt với cái quyết tâm nửa vời này được. Nếu mọi người không cùng nhau chiến đấu...

"Làm thế để làm gì chứ? Chả có ích gì đâu."

“Hả?"

"Chú không cần phải giải quyết tai ương đâu. Sư phụ nói thế đấy."

Bắt gặp ánh mắt nhóc-đang-nói-gì-thế từ tôi, Lee Jihye tiếp tục.

"Tôi nghe bảo rằng tai ương cuối cùng sẽ chẳng nguy hiểm gì sất nếu như sư phụ ở đó đấy? Thay vào đó thì ông nên đi ngăn mấy tên vô dụng chạy lên đảo... Vãi, bọn chúng tới rồi kìa."

Lee Jihye lại rút kiếm khỏi vỏ và xông ra.

Ban nãy tôi còn tự hỏi sao cô nhóc phải kiểm soát hòn đảo, thì ra là do vậy.

Nhìn kỹ lại, tôi chợt nhận ra không chỉ có Lee Jihye đang làm nhiệm vụ kiểm soát đám đông. Một người đàn ông khổng lồ đang đứng vẫy tay với một chiếc tàu sắp cập bờ.

"Mọi người à, không ai được phép đến đây cả. Đây là khu vực nguy hiểm!"

"Hả? Mày là ai?"

“Cựu trung úy của Đơn vị 6502..."

"Nói cái quái gì đấy? Trung úy mẹ gì!"

Can dao phóng tới bị chụp lại trong tay anh trung úy.

"... Liều lĩnh chống lại người thi hành công vụ nguy hiểm lắm đấy."

"N-Này, thả ra mau!"

Trung úy mặc một bộ đồ nom như gấu khổng lồ, mặt mày lún phún râu.

"Tôi sẽ đưa anh tới nơi an toàn."

Anh ta nhẹ nhàng nhấc người đàn ông vừa rồi lên bằng một tay và ném hắn ta sang bên kia sông Hán.

Vút.

Gã đàn ông lập tức bay vèo qua sông Hán, rồi tiếp đất vang dội thành một cái hố bên kia bờ sông.

Anh trung úy hỏi, "Còn ai cần giúp đỡ nữa không?"

"Vãi! Đồ quái vật!"

Nhìn các hóa thân tháo chạy, anh trung úy trông rệu rã như thể bị cả ngọn núi đè lên vai. Đã rất lâu rồi tôi mới nhìn thấy khuôn mặt ấy.

「Mệt quá...」

「Mình chết mất thôi...」

「Anh Dokja, anh đang ở đâu thế?」

“Anh Lee Hyunsung.”

Nghe thấy mấy chữ ấy, Lee Hyunsung lập tức quay lại nhìn tôi. Anh ta nhìn như thể vừa tìm được ốc đảo giữa sa mạc khô khốc vậy.

"Anh... Anh Dokja?"

Lee Hyunsung tiến về phía tôi. Tôi bất giác lùi lại.

"Này, anh Dokja! Là tôi đây mà! Lee Hyunsung đây!"

Ngay khi tôi định lên tiếng, một nhóm hóa thân khác đổ xô tới.

"Mục tiêu ở kia kìa! Mau đuổi theo!"

Mặt Lee Hyunsung nhăn lại như giấy vò.

"Tôi đã nói rồi... đây là khu vực nguy hiểm!"

Tiếp đó, anh ta quay người lại theo phản xạ và dộng nắm đấm xuống đất.

[Nhân vật "Lee Hyunsung" sử dụng tinh ấn "Phá Thái Sơn (Cấp 5)"!]

Dường như cả hòn đảo Nodeul đang rung lên, phần rìa đảo rúng động và nổ tung. Tôi như người mất hồn nhìn các hóa thân bị hất tung lên trời.

Cái thằng cha Yoo Junghyuk này, thế quái nào lại rèn người ta thành ra như này thế...

Tôi cất tiếng hỏi Lee Hyunsung, người đang tiến lại gần tôi với vẻ suy tư, "Yoo Junghyuk đâu rồi?"

Vẻ mặt Lee Hyungsung thoáng chút buồn bã.

"À, anh ta ở trung tâm hòn đảo ấy. Tôi..."

"Tôi sẽ sớm quay lại thôi. Lúc đó hẵng nói nhé."

Tôi quay lưng lại với ánh mắt tha thiết của Lee Hyunsung và chạy về trung tâm hòn đảo. Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi Lee Hyunsung, nhưng bây giờ không phải thời điểm để dông dài hóng gió. Có một vài thứ tôi cần phải nhanh chóng kiểm tra.

Không biết tôi đã đi trong rừng bao nhiêu lâu, tới khi thấy được một tảng thiên thạch khổng lồ hiện ra giữa một công viên, to hơn hẳn mọi thiên thạch tôi từng gặp. Luồng năng lượng đỏ quạch phủ lấy bề mặt thiên thạch, ngụ ý về sự hủy diệt không thể tránh khỏi.

Một người phụ nữ đang đứng trước khối thiên thạch.

"A, cô là..."

Ngay khi vẻ mặt Lee Seolhwa chợt đổi, cái gã tôi đang tìm bước ra từ đằng sau thiên thạch.

"Yoo Junghyuk."

Yoo Junghyuk đứng đó, mặt mày vô cảm, để lộ hoàn toàn sự hiện diện của hắn.

"Anh đang làm gì vậy?"

"Anh có thấy được tương lai cơ mà, anh phải biết chứ."

Tôi câm nín trước câu trả lời bình thản của hắn. Một tảng [Thiên thạch vàng] kẹt ngay giữa [Thiên thạch tai ương] khổng lồ. Tôi lập tức nhận ra vì sao hắn muốn đến đây sớm thế.

"Anh cho tai ương hấp thụ thiên thạch của người chỉ dẫn sao?"

"Đằng nào thì lát nữa người chỉ dẫn cũng chỉ tổ vướng chân thôi. Tốt nhất là giết phứt nó đi khi còn kiểm soát được."

Y như tôi nghĩ, điềm gở luôn luôn thành sự thật. Đúng là tên khốn này đang cố tình ấp cho tai ương nở sớm. Chuẩn bồ Lee Seolhwa.

"Không, sao lại thế? Dẫu vậy thì anh đánh thức tai ương sớm hơn dự định làm gì? Anh điên luôn rồi đấy à?

Một tia thất vọng lóe lên trong mắt Yoo Junghyuk, "Có vẻ lần này anh chẳng biết gì nhiều rồi."

"Gì cơ?"

"Tai ương này là đồng đội của tôi trong lần hồi quy trước."

Không, cái đó ai mà chẳng biết?

Yoo Junghyuk tuyên bố với vẻ mặt ngạo mạn điển hình của mình, "Vậy nên tai ương này an toàn."

… An toàn?

Đột nhiên, vô số suy nghĩ chạy xoẹt qua đầu tôi.

À... Junghuyk. Phải rồi.

Chẳng hiểu sao tôi lại có thể cho rằng anh đang làm rất tốt trong vòng hồi quy này.

["Tai ương Lũ lụt" đang chuẩn bị nở.]

Được giúp đỡ vài lần làm tôi quên khoắng mất. Rằng, con cá mặt trăng trước mặt mình là một gã chỉ tiến thêm được vài bước về phía kết cục sau khi chết đi chết lại cả trăm lần trong tương lai.

Đảo Nodeul - Hòn đảo nhân tạo nằm giữa sông Hán.

Truyện Chữ Hay