“Geez… Toàn mùi ẩm mốc…” High Elf Archer cất tiếng phàn nàn. Cái tổ của lũ goblin lẫn lộn mùi hương của tàn tích cổ với mùi hôi thối đặc trưng trong môi trường sống của chúng.
“À thì, dù sao nó cũng là một kiến trúc lâu đời… Đây, để em thắp đuốc.” Priestess nói. “Hup!” Cô rên rỉ một tiếng dễ thương khi đánh viên đá lửa và đốt sáng một ngọn đuốc.
Họ đang ở giữa khu chống hỏa mà các elf xây lên trong công trình này, bởi thế ánh sáng khá nhỏ và yếu. Dẫu vậy, nó vẫn đủ để cả tổ đội nhìn được khoảng cách gần xung quanh. Priestess quét mắt qua từng khuôn mặt của từng thành viên một, trước khi thở phào nhẹ nhõm.
Hành lang phía bên kia cổng thành chật hẹp đến mức đáng sợ. Mặc dù nó không nhỏ tới mức khiến họ phải trườn bò, nhưng cũng làm cho họ không thể tản ra mà thiết lập chiến tuyến. Nó có thể có kích thước phù hợp với lũ goblin, nhưng với những người khác thì…
“Urg, tôi không thích điều này!” High Elf Archer nói. “Một cái bẫy chông có thể quét sạch tất cả chúng ta ngay lập tức.”
“Tại hạ có phần lo lắng về khả năng tiếp tục của mình.” Lizard Priest bổ sung.
“Đúng đấy, khả năng cao là lão dwarf sẽ bị mắc kẹt!”
Dwarf Shaman dù có vẻ bực tức nhưng vẫn khôn khéo không đưa ra lời phản biện gì thêm.
“Đi thôi.” Goblin Slayer nói cộc lốc, rồi cả nhóm dàn đội hình và bắt đầu tiến bước.
High Elf Archer đi đầu, Goblin Slayer phía sau cô, theo sau cả hai là Lizard Priest: xét về mặt chuyên môn thì họ là tuyến đầu. Ở tuyến sau là Priestess, đang lo lắng nắm chặt cây quyền trượng của cô, và Dwarf Shaman, ở dưới cuối của đội hình.
Căn hành lang eo hẹp dần trở nên sâu hơn và sâu hơn, uốn cong nhẹ nhàng lúc trái lúc phải xuyên suốt đường vào. Tiếng vọng âm vang dội mà họ nghe được hẳn là tiếng nước chảy va vào con đập.
Mình ghét mấy cái đường hầm chật hẹp kiểu này, Priestess nghĩ. Nếu lũ goblin xuất hiện phía trước, họ sẽ không thể rút lui. Còn nếu chúng xuất hiện phía sau, cả tổ đội sẽ đồng thời bị kẹt lại.
Một bầu không khí hôi hám. Một cảm giác sợ hãi đeo bám dai dẳng. Một hương thơm ngọt ngào mà cô biết quá rõ nó đến từ đâu, từ khi nào. Nữ tư tế vội vã nhìn quanh với ý thức rằng, nếu không để ý kĩ thì cô sẽ mất dấu vị trí nơi mình đang đứng.
“Ít nhất thì chúng ta không cần phải lo lắng về chuyện dấu chân,” High Elf Archer khẽ nói nhỏ. Chắc hẳn lời nhận xét đó là một phần lí do tại sao Priestess lại thở phào nhẹ nhõm. Bầu không khí trong hang dường như đột nhiên trở nên dịu nhẹ hơn.
“Trông có vẻ chúng ta không cần phải để tâm việc chúng sẽ đục phá bức tường phía sau.” Dwarf Shaman lưu ý nhắc nhở.
“Đó là nếu không có cánh cửa ẩn nào ở đây,” Goblin Slayer nói.
“Cũng như nếu chúng không tìm thấy mấy cái xác bên ngoài,” Lizard Priest tiếp lời.
“Xin hãy cứ tiếp tục,” Priestess cất tiếng với giọng run rẩy, nuốt khan một tiếng rõ ràng. “Một cách cẩn thận ạ.”
“Ừ. Đặc biệt là khi xét tới… Nó gọi là gì nhỉ?”
“Mokele Mubenbe.” High Elf Archer phụ lời khi đang căn đo bước đi tiếp theo. “Phải không?”
“Ừ, thứ đó.” Goblin Slayer gật đầu tiếp tục. “Một thứ gì đấy đã có khả năng thuần phục được thứ đó. Chúng ta không được mất cảnh giác.”
Lizard Priest nắm chặt lấy cây Long Đao của mình hơn, nhìn quanh. “Ngài có nghĩ nó là một trong số lũ quỷ nhỏ?”
“Ai đời lại đi giao một con rồng cho lũ goblin, ngoài một con goblin khác ra cơ chứ?” Dwarf Shaman đưa tay nhẹ nhàng lần dọc theo bờ tường của hành lang. “Ta đã biết rõ ngu dốt là như thế nào, nhưng lũ goblin còn thiết lập nó lên cả một tầm cao mới.” Ông nói với một cái lắc đầu bất lực. “Nhìn xem. Trước từng có những bức họa ở ngay đây, và giờ chúng-”
Những bức tranh minh họa, hoặc có thể là mô tả lại lịch sử của khu tàn tích này, hoặc có thể là lời cảnh báo tới những kẻ xâm nhập. Bất kể chúng có từng là gì đi chăng nữa thì giờ đây đều đã bị bôi bẩn và nứt vỡ bởi những trò hề của đám goblin. Hơn nữa, có thể thấy rằng sự xúc phạm này không phải là hành động cố ý định báng bổ thần thánh của lũ quỷ nhỏ. Bởi nếu chúng thực sự là những bầy tôi của Hỗn Mang đang cố gắng lăng mạ các dấu ấn của phe Trật Tự, chúng sẽ làm chuyện đó một cách kĩ càng hơn.
Thay vào đấy, khung cảnh tan tác chỗ này, lem nhem chỗ kia, đổ nát chỗ khác, và bị bỏ lại bơ vơ ở một xó…
“…Giống hệt đám trẻ con đã chán ngấy với món đồ chơi của mình.” Priestess thầm thì, ớn lạnh. Và cô buộc phải làm vậy: nó quá rõ ràng rằng hành động hủy hoại thành tựu lao động nơi đây, đơn thuần là chỉ vì mục đích giải trí.
Nữ tư tế quá hiểu sự bốc đồng này sẽ như thế nào nếu nó chuyển mục tiêu sang các sinh vật sống.
“…”
Có thể là vì sợ hãi hoặc lo lắng mà bàn tay phải đang run rẩy của cô cứng chặt lại trên cây quyền trượng, trong khi bàn tay tráí điều chỉnh lại tay cầm ngọn đuốc. Cô liên tục lặp đi lặp lại tên của Đất Mẹ trong từng hơi thở của mình.
Đó cũng có thể là lí do tại sao cô là người đầu tiên chú ý tới nó, khi nó cuốn theo làn gió nhẹ thổi qua khu di tích, hòa lẫn vào âm thanh của dòng nước.
“Một giọng nói …?” Nữ mạo hiểm giả khựng lại, đột ngột lên tiếng.
“Có chuyện gì?” Goblin Slayer chú ý hỏi. Chỉ riêng chuyện đó thôi đã giải tỏa rất nhiều căng thẳng cho Priestess. Nó gợi nhắc rằng anh vẫn đang để ý tới cô. Tất cả bọn họ đều vậy.
Priestess nhận ra bản thân đang vô thức so sánh tổ đội của mình, liền cúi gằm mặt xấu hổ.
“Em chỉ… Có một giọng nói…”
“Em nghe thấy một giọng nói?”
“Từ phía trước, em nghĩ vậy…”
Goblin Slayer phản ứng trước những từ ngữ không rõ ràng của cô với tiếng lầm bầm. “Hmm. Mọi người nghĩ thế nào?”
“Khoan, chờ đó một giây. Tôi đang tập trung vào căn tầng này…” High Elf Archer lùng kiếm, dựng thẳng đứng đôi tai mình lên, cố gắng thu nhặt bất kỳ âm thanh nào nghe được.
Fwip, fwip. Tiếng rung rinh nhẹ nhàng.
“...Đúng rồi. Tôi cũng nghe thấy nó. Giọng nói của một người nào đấy. Nhưng tôi không chắc là nam hay nữ.”
“Vậy ra vẫn còn thứ sống ở đây ngoại trừ lũ goblin.” Dwarf Shaman cau mày kinh ngạc. “Ta cho rằng chúng ta nên vui mừng, nhưng sẽ có thêm khó khăn nếu tính tới chuyện giải cứu.”
“Không có gì đảm bảo đó là một con tin.” Lizard Priest nói thêm, đảo mắt, thè lưỡi chạm vào đầu mũi của mình.
“Nhưng nếu đó là một nạn nhân bị bắt ở đây…” Priestess giơ cây đuốc đang cầm lên cao hết sức có thể, như thể xua đi nỗi sợ hãi và sự chần chừ. “Thì chúng ta… chúng ta cần phải giúp người đó…!”
“Ừ.” Goblin Slayer trả lời mà không một khắc do dự. Anh kiểm tra lại chiếc khiên đính trên tay trái mình, rồi xoay cổ tay phải và điều chỉnh chuôi cầm kiếm. “Nó không thay đổi gì việc chúng ta phải làm. Đi thôi.”
Chốc sau, cả nhóm đi tới một cây cầu thang xoắn ốc kéo dài từ dưới cùng lên trên tận đỉnh của tàn tích. Vô số những mạng lưới đường hầm dày dặc cách xa nó từ mọi hướng.
Tiếng nói vang vọng có thể được nghe thấy từ tít bên dưới – xa, xa rất xa, như thể phát lên từ sâu thẳm của địa ngục.
---------------------------------------------------------------------------------------
“…Mùi như một cái tổ goblin vậy. Được rồi.”
Cả tổ đội quyết định chậm rãi đi xuống bên dưới chân cầu thang, theo sự chỉ dẫn của các giác quan của High Elf Archer.
Cây cầu thang cuốn lấy vách tường đá, uốn lượn vòng quanh xuống dưới chân vực sâu. Các bậc thang khá chật hẹp và không có lan can, nên mỗi người trong nhóm tựa một tay lên tường rồi chậm chạp bước đi từng bước.
“Giống như một cái tổ kiến vậy, phải không?” Lizard Priest cất lời, quan sát các đường hầm dẫn lỗi vào sâu bên trong pháo đài.
“Mmm, bọn họ xây được tòa tháp tốt phết đấy nhỉ?” Dwarf Shaman đáp lại.
Các con đê và công sự ven sông đã đứng vững trước các cuộc chiến trong vòng ít nhất cả một kỷ nguyên. Và họ thì đang cố gắng nhanh chóng đánh sụp tất cả chúng chỉ với năm mạo hiểm giả. Khó mà trách được việc họ cảm thấy có chút căng thẳng.
“Eep!” Priestess nhắm chặt mắt lại và áp người vào vách khi một luồng gió mạnh đột ngột thổi qua khu vực cầu thang. Sức gió của nó đã đủ tồi tệ, nhưng nó còn mang theo một thứ mùi hôi thối cực kỳ nặng nề, ám chỉ những điều ác nghiệt phía trước.
“C-có lẽ chúng ta nên thắt sẵn dây bảo hiểm trên người để-”
“Không.” Goblin Slayer nói, từ chối thẳng thừng ý tưởng của Prietess. “Chúng ta đang xếp thành một hàng. Ta không biết được liệu lũ goblin sẽ xuất hiện từ đằng trước hay đằng sau.”
“Đúng vậy, nó chỉ có thêm nguy hiểm nếu các chuyển động của chúng ta bị hạn chế hơn nữa.”
Lizard Priest, đang đứng phía sau đội hình, đảo mắt và vỗ chiếc đuôi của mình xuống mặt đất. “Nhưng đừng bao giờ sợ hãi, nếu ngã, hãy cứ bám lấy đuôi của tại hạ và tiếp tục.”
“Em thực sự không muốn ngã chút nào, nhưng… Được rồi, em sẽ cố gắng hết sức có thể.” Priestess gật đầu, bảo đảm bản thân đang giữ chặt cây quyền trượng và ngọn đuốc để không làm rơi chúng.
Vào lúc đó, đôi tai của High Elf Archer co giật.
“Goblin?”
“Không thì có thể là gì khác?” Cả tổ đội lập tức dừng lại sau lưng cô và chuẩn bị trang bị. “Chúng ta có ánh đuốc. Chúng sẽ để ý tới ta khi ta tới gần.”
“Chúng ta không được để nó sống sót chạy thoát.”
“Goblin Slayer-san, giờ chúng ta phải làm gì ạ?”
“Bất kể có ai bị bắt ở dưới hay không, chúng ta cần phải xuống được dưới chân cầu thang.” Goblin Slayer nói một cách tăm tối. “Và sau đó, bắt buộc quay trở lại lên trên.”
“Cậu biết họ nói thế nào về mê cung rồi đấy.” Dwarf Shaman chen lời, thực hiện một giai điệu bài ca. “Vào trong là dễ ăn, nhưng tiến ra là khó khăn.”
“Mm.” Lizard Priest ậm ừ, gật đầu.
“Chúng ta không thể tránh khỏi việc phải giao tranh,” Priestess nói, “Và nếu chúng ta bị phát hiện-”
-thì chuyện gì sẽ xảy ra? Khuôn mặt cô cắt không còn một giọt máu, và nữ tư tế đột nhiên cảm thấy bước chân của mình không còn vững vàng.
Những bộ trang phục rách nát. Tiếng hét của chiến trận. Từng âm giọng reo la. Cảnh tượng kinh khủng của cô gái elf bị bắt. Những người phụ nữ bị cắm cọc.
Tất cả những kí ức này chợt lướt qua trong tâm trí cô, khiến cho cô thở gấp gáp. Cô cảm thấy hai hàm răng mình đang đánh vào nhau run lập cập.
Priestess cố gắng giữ cho chúng ở yên và ổn định lại nhịp thở của bản thân. Cô buộc đôi chân của mình, thứ mà như thể chuẩn bị chạy khỏi người cô bất cứ lúc nào, đứng thẳng im một chỗ.
“Em sẽ thử thỉnh cầu phép Silence thêm lần nữa.”
Nữ tư tế sẽ sử dụng một lời cầu nguyện quý giá khác của mình. Goblin Slayer làm một vài phép tính toán nhanh trong đầu.
“Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì chúng ta có thể nghỉ ngơi một khi xuống được dưới.” Dwarf Shaman nói trong khi thò tay vào túi ma cụ, giương ánh nhìn cẩn trọng xuống những bậc thang tưởng chừng không bao giờ kết thúc. “Nơi này quá lớn để có thể kiểm sát khắp mọi nơi cùng một lúc, ngay cả là với goblin.”
“Theo ngài thì số lượng goblin mà chúng ta sẽ phải đối đầu là bao nhiêu, Goblin Slayer-dono, dựa trện những gì mà chúng đã đánh cắp?”
“Chúng thậm chí còn có cả sói.” Goblin Slayer đáp lại. “Không nghi ngờ gì việc chúng đang hoạt động với quy mô lớn.”
“Dù vậy, chắc chắn là không đủ để duy trì cả pháo đài này.”
“Rất có thể.”
“Chà, quyết định thế đi.” High Elf Archer mỉm cười rạng rỡ, vươn tay ra vỗ vào vai Priestess. “Đến lượt em rồi đấy!”
“Vâng!” Priestess gật đầu và mím môi. Cô biết những gì sẽ xảy ra nếu họ không làm vậy. Cô lắc đầu đầy mạnh mẽ, rũ bỏ những mảnh ký ức bay đi quanh đầu như mái tóc của cô, rồi hít vào một hơi thật sâu.
Nữ tư tế đặt cả hai tay lên cây quyền trượng của bản thân, kết nối linh hồn của cô tới Đất Mẹ ngự trị trên thiên đàng.
“Còn về cái xác?” Lizard Priest hỏi.
“Vứt đi.” Goblin Slayer lập tức trả lời một cách tàn nhẫn. “Không có gì lạ nếu một con goblin bất cẩn ngã khỏi cầu thang.”
“Em làm đây ạ!” Priestess giữ lấy cây quyền trượng của mình, thả lỏng trước hơi ấm của ngọn đuốc, trong khi dâng lên những lời cầu nguyện. “Hỡi Đất Mẹ đầy nhân từ, xin hãy ban cho chúng con bình an để chấp nhận mọi sự.”
Và rồi tất cả âm thanh, tiếng ồn đều biến mất.
Con goblin đi lên từ dưới hành lang mở to mắt nhìn chằm chằm tổ đội mạo hiểm giả đang đến gần mà không phát ra dấu hiệu gì ngoài ánh sáng của cây đuốc.
Mũi tên của High Elf Archer liền cắm xuyên qua cổ họng nó trước khi con quái vật có thể kêu gọi đồng bọn của mình. Nó khua khoắng đôi tay như thể đang bơi trong không khí và ngã nhào về phía trước. Goblin Slayer mạnh mẽ đá cho nó một cú.
Con goblin rơi xuống, biến mất vào bóng đen sâu thẳm, vô tận.
Trong khi họ tiếp tục bước xuống cầu thang, High Elf Archer ngoeo nguẩy đôi tai của bản thân để nghe ngóng. Nó rất khó để xác định được những gì mà cô đang nghe bây giờ. Nữ cung thủ mở to mắt chăm chú, cố gắng phát hiện bất cứ con goblin nào có thể đang đi về phía họ.
Đằng đó.
Cô vội vàng giơ ba ngón tay lên, trước khi rút ra một mũi tên rừ trong giỏ, kéo căng nó trên dây cung, và khai hỏa.
Mũi tên thầm lặng bay đi, cắm phập vào mắt của con goblin lính gác cầm thương và nằm lại bên trong chiếc mũ trụ của nó. Con quái vật xoay vòng và ngã nhào khỏi bậc thang.
Tên hộ vệ đồng bọn của nó liền chỉ trỏ và bật cười, trước khi ngẩng đầu ngạc nhiên vì nhận ra âm giọng của mình không hề có tiếng. High Elf Archer phóng nhanh qua người nó, trong khi từ đằng sau, Goblin Slayer chẻ đôi hộp sọ của sinh vật này như thể chẻ đôi một khúc gỗ.
Cái đầu nó mở banh và não bộ phọt ra ngoài. Người chiến binh đơn cử là tiễn con goblin thứ hai xuống vực sâu, rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Con goblin thứ ba, mặc dù sửng sốt trước diễn biến đột ngột này, vẫn giữ vững ngọn giáo đang cầm trên tay. Nó đang phải đối mặt với một tên dwarf và một đứa con gái loài nguời. Chỉ mất một khắc để con quỷ nhỏ lao tới đứa con gái, nhưng nó chợt nhận thấy đường đi của mình đang bị chặn lại bởi bàn tay của tên dwarf kia. Trước khi nó biết được chuyện gì đang diễn ra, một nắm bụi đột ngột văng vào mắt nó, và ngay lập tức, chiếc đuôi của Lizard Priest quét qua chân của con goblin.
Tất cả những gì còn lại là một cú ngã.
Căn đường hầm xoắn ốc này cứ thế tiếp diễn và tiếp diễn. Ai cũng có thể mờ nhạt cảm nhận được mức độ của nó thế nào.
Tất cả âm thanh đều biến mất, thứ duy nhất họ có thể nhìn thấy là ánh đuốc mà họ đang mang. Họ cũng chỉ cảm nhận được những đợt nước sủi bọt và từng giọt mồ hôi của chính họ.
Priestess loạng choạng, dính phải một cơn choáng váng. Ngay cả khi cô đã dự liệu những gì đang xảy ra, nữ tư tế vẫn thấy cơ thể không vững vàng của mình đang được quấn lấy bởi chiếc đuôi của Lizard Priest.
Cô vội vàng ngoảnh lại. Tu sĩ thằn lằn đảo mắt và chạm lưỡi vào đầu mũi. Ông dường như đang nói, Đừng lo về nó.
Priestess lắc đầu, rồi lại lần nữa quay về phía trước, với ngọn đuốc và cây quyền trượng trên tay, bắt đầu cần mẫn theo sau bóng lưng trước mặt. Dwarf Shaman tử tế giảm tốc lại đợi cô. Goblin Slayer và High Elf Archer vẫn giữ cảnh giác như thường.
Mình cần phải tiếp tục cầu nguyện…!
Cô hít vào thở ra một cách rõ rệt, cùng lúc gạt đi tất cả những suy nghĩ không liên quan rời khỏi tâm trí rồi duy trì việc cầu nguyện tới Đất Mẹ.
Priestess chỉ đang đứng sau những người đồng đội của mình và cầu khẩn. Cô bắt đầu nghi ngờ rằng liệu việc này có thực sự giúp ích gì hay không.
Nhưng hoài nghi sẽ dẫn tới cái chết vào những thời điểm như bây giờ, còn nữ tư tế thì sẽ không để nó vượt trên đức tin của cô tới các vị thần.
Mọi người đều đang ở đây, và mình đang ở với mọi người. Họ bảo vệ mình, và mình bảo vệ họ.
Cô hít vào một hơi thở sâu khác.
Ngay cả tại chốn vực thẳm tăm tối như này, cô vẫn có những người bạn đồng hành bên mình, và linh hồn cô còn có liên kết với Đất Mẹ ngự trị trên thiên đàng.
Chắc chắn chẳng có gì phải sợ cả.
---------------------------------------------------------------------------------------
Bộp, bộp. Năm, sáu cái xác goblin trôi dạt trên mặt nước.
Ở phía dưới của cây cầu thang rộng lớn là một con kênh nước. Liệu nó là phép Silence, hay khoảng cách xa vời đã ngăn không cho các mạo hiểm giả nghe thấy bất kì âm thanh nào khi lũ goblin đánh động bề mặt?
Chặn đập rồi lưu trữ, những gì còn lại của dòng sông tiếp tục đổ về phía hạ nguồn.
“Có thể đám quỷ nhỏ đang định đầu độc dòng nước,” Lizard Priest thì thầm, ngay khi âm thanh vừa quay trở lại thế giới vật chất. Dựa trên việc chúng xây đập ngăn chặn con sông, đó hiển nhiên sẽ là bước kế tiếp. Phía hạ nguồn không chỉ có mỗi làng elf, mà còn có cả Thủy Trấn.
“Goblin thì vẫn cứ là goblin, có thể tên đầu đàn của chúng đang lên kế hoạch nào đó.” Dwarf Shaman tán thành.
“Suy nghĩ suốt về mấy cái mà lũ goblin nghĩ như thế thì có ích lợi gì?” High Elf Archer nói, cau mày bực bội. Cô tặng cho chiếc mũ trụ của Goblin Slayer một vài cú gõ. “Mấy người kiểu gì rồi cũng sẽ giống như cậu ta.”
“Ta có linh cảm như vậy. Ngươi có thể suy nghĩ rộng hơn một chút.” Dwarf Shaman nói. “Sau cùng, đây vẫn là quê nhà ngươi,” ông nói thêm, gợi lên một sự tức giận “Lại nữa?!” từ nữ xạ thủ. Dù vậy, họ vẫn kiềm chế giữ cho âm giọng của bản thân đủ thấp để Lizard Priest không cảm thấy ông bắt buộc phải can thiệp vào cuộc trò chuyện.
Goblin Slayer, hoàn toàn ở yên một chỗ, lấy ra chiếc túi da đựng nước từ túi đồ và mở nút. Anh uống vài hớp qua tấm che mặt của mình rồi đưa nó cho Priestess đang thu mình gần đó. Cô lơ đãng cầm lấy, khuôn mặt nữ tư tế tái nhợt khi đang cố gắng điều chế lại cảm xúc trong tuyệt vọng.
“Uống đi.”
“Uh, v-vâng, cảm ơn anh…”
“Không.” Goblin Slayer lắc đầu, nói. “Em đã giúp chúng ta.”
Priestess cầm lấy cái túi da đựng nước bằng cả hai tay, đưa nó lên gần môi với chút ngượng ngùng. Cô nở một nụ cười dịu nhẹ nhất, bẽn lẽn nhất trên khuôn mặt. Giờ cô không còn căng thẳng nữa, và điều đó không hẳn là điều tồi tệ.
Họ đã vượt qua được một chướng ngại. Một chướng ngại trong cùng một lúc.
Nữ giáo sĩ uống một cách ồn ã, liền tù tì hai ngụm, ba ngụm. Rồi cô thở ra một hơi đầy thỏa mãn, và đóng nút trở lại chiếc túi da.
“Cảm ơn anh nhiều ạ.” Cô nói, đưa trả lại anh, người chiến binh lặng lẽ nhận lấy nó và cất trở lại túi đựng của mình.
Goblin Slayer sử dụng cây rìu bổ, kéo một trong số những cái xác nhấp nhô lại gần, đoạt lấy thanh gươm giắt bên thắt lưng nó. Anh tra lưỡi gươm ngược trở vào bao, nhét cây rìu bổ vào thắt lưng con goblin, rồi một lần nữa đạp nó trôi đi.
“Giọng nói đó dừng lại rồi.” Anh lẩm bẩm
High Elf Archer phe phẩy đôi tai. “Ừ.” Cô gật đầu. “Tôi không chắc lắm trong lúc đi xuống, nhưng giờ thì tôi có cảm giác mình không còn nghe thấy được nó nữa.”
“Chúng ta đã quá trễ.”
High Elf Archer, hiểu được ngụ ý của anh, cau mày. Cô nhanh chóng kiểm tra lại trạng thái dây cung, chỉnh lại nó, rồi đảm bảo rằng mình đã có một số mũi tên trong ống khi đang đứng dậy. “…Không có lí do gì để chậm chạp thêm nữa, đúng chứ?”
“Quả thực, ngay cả vậy,” Lizard Priest đồng thuận, rũ mạnh thanh Long Đao của ông. “Chúng ta đến đây để chiến đấu, và kẻ địch đã mất hết tinh thần trước cả chúng ta. Không có nguyên do gì mà chúng ta lại không tận dụng lợi thế của mình.”
Ông chìa ra một bàn tay thô ráp, đầy vảy tới Priestess.
“Em ổn ạ.” Cô nói với nụ cười thoáng chốc, rồi nhấc mình dậy, chống người vào cây quyền trượng. “Oh, cây đuốc…”
“…Mm,” Goblin Slayer cất tiếng, chậm rãi quay đầu từ bên này sang bên kia. “Tôi sẽ để em xử lí nó.”
Priestess lén thở dài khi một lần nữa thấy anh mạnh bạo sải bước phía trên đầu hàng. Nhưng sau đó, nhận ra rằng mình đã được giao trách nhiệm chuyện đèn đuốc, cô gật đầu đầy quyết tâm.
“Làm ơn giữ cái này giúp em một lúc ạ.” Cô nói, đưa cây đuốc cho Dwarf Shaman. Nữ tư tế lấy một cái đèn lồng ra khỏi hành lí, rồi thắp sáng cho nó.
“Chà, cô bé chuẩn bị kĩ lưỡng thật!”
“Một cây đèn lồng là thứ phải có trong mỗi chuyến mạo hiểm mà.” Cô đáp, ưỡn bộ ngực của mình lên với một chút tự hào.
Bộ dụng cụ mạo hiểm giả là một gói trang bị mà mặc dù không phải lúc nào cũng tiện dụng như tên gọi của nó, nhưng lần này nó đang chứng tỏ được giá trị của mình. Cô đóng cái cửa của lồng đèn lại để tránh phát ra quá nhiều ánh sáng không cần thiết, rồi ném ngọn đuốc xuống kênh với một tiếng “Yah!” nhỏ. Một tiếng xèo xèo cùng một làn khói trắng xuất hiện, và sau đó ngọn đuốc không còn nữa.
“…Được rồi. Đi thôi.”
Phần còn lại của tổ đội gật đầu, rồi tất cả cất bước theo sau Goblin Slayer một cách nhẹ nhàng hết mức có thể.
Tạ ơn thánh thần, tiếng nước chảy của dòng sông đã giúp họ che đậy rất nhiều.
Goblin Slayer nhẹ nhàng nói với High Elf Archer trong cái bóng tối mù mờ. “Phía trước thế nào rồi?”
“Chúng ở đó.” Cô hạ thấp hông xuống như một con thỏ chuẩn bị bỏ chạy, nhưng nữ xạ thủ vẫn tiếp tục tiến nhanh về phía trước. “Dường như có một vài tiếng… cối xay hoặc cối giã? Cùng với năm… có thể là sáu con, đang ăn chơi nhảy múa.”
“Không phép.” Goblin Slayer bổ sung, chuyển kiếm sang tay phải. “Chúng ta sẽ xử lý chúng.”
“Nhưng…” Lizard Priest đưa lưỡi liếm môi. “Ngài định tấn công như thế nào?”
“Lại Silence nữa à?” High Elf Archer đề xuất, nói thêm rằng tôi vẫn ổn với điều đó trong khi giương tên.
Goblin Slayer liếc nhìn Priestess - mặt đang trắng bệch, và lắc đầu. “Chúng ta sẽ làm cái khác.”
“Em ổ-ổn ạ…!”
“Tôi không muốn dùng một chiến thuật hai lần liên tiếp.” Anh nói, đưa tay với lấy túi. “Chúng ta có keo dính không?”
“Ngay đây luôn. Một đống. Chờ ta một giây.” Dwarf Shaman trả lời, lục lọi túi ma cụ. Cuối cùng, ông gật đầu và đưa ra một vài chai lọ nhỏ, được bịt kín.
“Tốt.” Goblin Slayer đột ngột nói. “Mọi người, đưa hết tất cho tôi.”
Priestess ấn tay lên đùi, lập tức đỏ mặt, High Elf Archer chỉ trông bối rối. “Cậu định làm gì với chúng?” Cô hỏi.
“Tôi sẽ sử dụng chúng.”[note42205]
Lizard Priest gật đầu u ám. “Cả của tại hạ nữa ạ?”
“Nếu ông có.”
---------------------------------------------------------------------------------------
Tên goblin đã hoàn thành xong công việc của mình và đang trong trạng thái hưng phấn cao độ. Bản thân hắn không thường hay say xỉn, nhưng hắn có cảm giác rằng đó chính là thứ mà mình đang cảm thấy hiện giờ.
Rượu lấy trộm được khá là hiếm hoi với hắn – những chai lọ luôn bị uống cạn từ lâu trước khi xuống được dưới đây. Hắn có nghi ngờ về việc liệu lũ đồng bọn tầng trên có phân chia chiến lợi phẩm một cách công bằng hay không. Nhưng đấy là goblin, chúng không bao giờ lo nghĩ gì cho đám đồng loại của mình - những kẻ xếp sau chúng cả. Mỗi tên cứ lấy cho riêng mình một ít, và đến cuối cùng trước khi ai đó nhận ra, tất cả đã hết sạch.
Tuy nhiên, con goblin rộng lượng bên dưới lòng đất này sẽ tha thứ cho chúng.
Không phải vì hắn biết mình cũng sẽ làm tương tự nếu hắn là một trong số những kẻ ở các tầng cao hơn – không hề hợp lí cho lắm. Hắn bằng lòng với việc tức điên trước lũ khốn mất não trên đấy, hoàn toàn lờ đi sự thật hắn chắc chắn cũng sẽ xử sự giống vậy.
Không, lí do mà hắn cảm thấy độ lượng là do làm việc ở tầng thấp nhất cũng có cái lợi của riêng nó.
Với một cử chỉ bình thản, tên goblin chỉnh lại món trang sức trên sợi dây chuyền đeo quanh cổ mình. Rồi, hắn nặng nề ngồi vào vòng tròn với đám bạn của bản thân, với lấy chỗ thức ăn ở giữa trung tâm của cả đám.
Hắn dứt một ngón tay ra khỏi cánh tay đã thối rữa và quẳng nó vào mồm nhai ngấu nghiến, trước khi lấy một hơi.
Làm việc dưới này là tồi tệ nhất, hắn nói, cố gắng tỏ vẻ ổn áp ngay cả khi phàn nàn.
Thế là một loạt các điệp khúc đồng tình đến từ đám còn lại, rồi một tên nào đó giựt lấy cái chân từ trong bữa ăn.
Một tên khác, không thể làm ngơ, cất tiếng ồn ào, cố gắng lấy lại cái chân đấy cho đến khi nó rách ra làm đôi, và bên tranh giành có được một phần cho mình. Trong khi nhai từng miếng thịt, lũ goblin than thở rằng lũ cấp trên chả hiểu gì cả.
Một trong số chúng nhổ ra một con mắt tuyệt đẹp với nhãn cầu màu hổ phách khỏi bữa ăn, bình luận, Lũ đó chắn chắn là đ*o, rồi nuốt chửng nó.
Đám quỷ nhỏ tiếp tục than vãn ngày càng lớn hơn, nhưng đương nhiên, công việc mà chúng được giao không phải là tất cả những gì mà chúng đề cập. Nó đơn thuần chỉ là cách mà một con goblin thuyết phục rằng lũ còn lại có cuộc sống dễ dàng hơn nó.
Sau bữa ăn chây lười, đám goblin đứng dậy. Chúng đồng tình với nhau rằng một con rhea thì không ngon bằng con elf, và một con elf thì không ngon bằng một con người.
Giờ mấy cái dạ dày của chúng đều đã được no đủ, và dường như không có việc gì cho chúng phải làm, ngoại trừ làm một giấc ngủ ngắn cho đến khi có nhiều thứ hơn phải hoàn thành.
Tên goblin ngáp to một tiếng, vào lúc-
“-?”
Chà, lúc này.
Cái thứ gì đang lăn đến trước bàn chân hắn như vậy? Một cây đuốc tắt ngúm?
Cái quái gì đây? Tên goblin nhìn nó một cách ngu ngốc.
“?!”
Một giây sau, có thứ gì đó nặng, ướt đập vào mặt hắn. Hắn cố kêu lên, nhưng thêm một phát nữa bay tới, lần này là miệng.
Hắn đưa tay lên để giật nó ra, nhưng bàn tay hắn dính chặt vào, và hắn không thể nào rút ra được.
“GROBB!!”
“GRB! GBBOROB!!”
Khi hắn ngã nhào xuống đất, những con goblin khác liền chỉ trỏ và cười cợt. Tương tự như cái lúc mà chúng chế nhạo mấy con goblin rơi xuống từ trên cao vào buổi sớm trong ngày.
“GBOROB?!”
Lần này, đến lượt lũ goblin đang cười. Thêm hai con nữa trong số chúng đang phải cào cấu khuôn mặt mình, quằn quại trong đau đớn. Tổng cộng ba con tất cả.
Cặp còn lại cuối cùng cũng nhận ra rằng bây giờ không phải lúc để làm trò hề và rút ra những thanh kiếm mà chúng trộm cắp được.
Một trong số chúng đặt một thứ gì đó giống như một cái còi báo động lên môi-
“Một.”
-và ngay lập tức nó nhận thấy cổ họng mình bị đâm thủng bởi một con dao găm bay ra từ trong bóng tối. Tiếng máu phun ra khỏi vết thương không khác gì tiếng huýt còi.
“GOBBRB?!”
Cắt ngang giữa dòng âm thanh, một mạo hiểm giả trong bộ áo giáp da bẩn thỉu, đang phóng nhanh về phía chúng từ dưới cửa sông. Trên tay phải anh là một thanh kiếm, còn tay trái là một chiếc khiên. Đôi mắt của con goblin mở rộng. Mạo hiểm giả! Đáng ghét! Là do hắn!
“GBRO! GGBORROB!”
Nó quên đi tất cả những suy nghĩ về việc kêu gọi lũ đồng bọn của mình lẫn giúp đỡ bọn chúng, thay vào đấy là xông vào chiến đấu. Thanh kiếm của nó là một món vũ khí được mài dũa sắc bén, thứ mà nó chỉ mới ăn cắp được gần đây từ một mạo hiểm giả chứ không phải một con dao rỉ sét đơn thuần.
“Hmph.”
Tuy nhiên, Goblin Slayer, dễ dàng chặn lại đòn đánh bằng chiếc khiên của anh. Thực tế là đánh bật lại nó. Người mạo hiểm giả bắt lấy cú chém nóng vội của con quái vật, thứ mà đang kẹt lại bên trong chiếc khiên. Anh lùi bước, rồi sau đó thực hiện một cú đánh quét.
“GOBBR?!”
Con goblin mất thăng bằng và ngã xuống, trước khi loạng choạng đứng dậy.
Ngay tức khắc, nó nhận thức được một tiếng thump mạnh. Và con goblin tắt thở, không hề hiểu lí do tại sao.
Nó sẽ không thể tưởng tượng nổi đó là bởi một mũi tên nhọn hoắt đã cắm phập vào đầu nó từ phía sau.
Sinh vật này ngã nhào ra đằng trước, đôi mắt vô hồn của nó không còn khả năng chứng kiến được những gì đang xảy ra với đám đồng bọn của mình.
“GOBB… GRB?!’
“GROBBR?!”
Lũ goblin còn lại, cuối cùng cũng lột được mấy quả cầu dính nhớp nháp ra khỏi mặt và miệng, nhưng gần như không thể nói lên được tiếng gì.
Nhanh chóng, thanh Long Nha Đao của Lizard Priest cắt phăng từng phần thân trên ra khỏi từng đôi chân, còn Goblin Slayer thì đâm thủng cuống cổ họng.
Việc xử lí năm con goblin chỉ mất có mười đến hai mươi giây. Tất cả đều là nhờ kinh nghiệm.
“Ba… Và bốn, và năm.” Goblin Slayer đếm lần lượt từng cái xác rồi quay trở vào bóng tối. “Đó là một cú ném ấn tượng.”
“Em đã luyện tập mà.” Priestess bước ra ngoài bóng tối, trên tay giữ lấy cây quyền trượng. Một biểu cảm ngại ngùng hiện lên trên khuôn mặt cô trước lời khen ngợi đơn giản của Goblin Slayer. Đúng, sinh vật đó đã bị phân tâm bởi ngọn đuốc, nhưng cô đã tự mình ném trúng nó một cách minh bạch và chính trực.
Nữ tư tế nhặt lên chiếc tất được cải tạo mà con goblin đã xé rách khỏi da mặt nó và ném sang một bên. “…Ugh. Em đoán rằng mình không thể sử dụng cái này thêm được nữa...” Cô nói với vẻ thất vọng. Có đầy nước dãi, nước mũi và máu dính trên nó. Kể cả khi đôi tất này có được giặt lại ba lần thì cô vẫn không muốn phải đi nó vào.
“Cho đá vào trong tất, bao phủ chúng với keo, rồi ném vào lũ goblin?” High Elf Archer, người cũng đã cung cấp đôi vớ của mình cho kế hoạch, đang thu hồi lại mũi tên từ một trong những cái xác. “Tôi thề, cậu có trí tưởng tượng y hệt một thằng nhóc nghịch ngợm.”
“Nhưng nó hiệu quả.” Goblin Slayer đáp lại ngay sau đó, quay mắt về hướng thi thể đã bị gặm thịt một nửa.
Nó là một đống máu me cực kì ghê rợn, đến nỗi không thể đoán được là ban đầu nạn nhân thuộc giới tính nào - cho đến khi người chiến binh nhặt lên một tấm thẻ thông tin màu lam ngọc. Đó là một người đàn ông.
“Không biết liệu cậu ta có gia đình.” Dwarf Shaman cất lời, lướt nhìn qua tấm thẻ sapphire màu xanh lam. “Hoặc tổ đội hay không… Ngờ rằng cậu ta là một người solo.”
“Rất có thể.” Goblin Slayer nói, quay đầu lại và dõi mắt theo từng món công cụ mà lũ goblin đã sử dụng cho “công việc” của chúng.
High Elf Archer, chen ngang vào giữa hai người họ với một câu hỏi “đang nhìn cái gì đấy”, trước khi nhận ra điều mà mình đang chứng kiến và giật lùi lại. “Eek?!”
Đó là một cái cối xay – hay chính xác hơn là một cái máy ép nghiền. Bằng cách quay cái bánh tay cầm, thiết bị này sẽ hoạt động và tạo áp lực lên bất cứ thứ gì bên trong nó. Đây vốn là thứ được sử dụng để lấy dầu từ ô liu, hoặc nước ép từ nho. Rốt cuộc lũ goblin đã dùng nó để nghiền ép thứ gì?(Trans: Cái máy ép của anh em đây)
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
“Ergh… Ah…!” Priestess khẽ cất tiếng thở hổn hển và gần như đánh rơi cây quyền trượng của mình.
Trong các kẽ hở của chiếc máy có thể nhìn thấy đôi bàn tay và bàn chân thon gọn, vẫn còn đang co quắp với những vết tích cuối cùng của sự sống. Chúng đã từng thuộc về một cô gái trẻ, người mà đôi mắt đẹp như pha lê của cô giờ đang trợn trừng nhìn chằm chằm lên trời, trong khi lưỡi thè ra khỏi miệng.
Điều khiến cho hình ảnh này trở nên thực sự kinh hãi chính là thứ mà lũ goblin đang gắng sức ra ép cùng với cách thức mà chúng thực hiện. Như một hình thức để tra tấn, nó quá ư man rợ. Như một phương tiện để hành quyết, nó vượt trên cả sự tàn ác.
Không.
Priestess nhanh chóng nắm bắt tất cả những gì đang được phơi bày.
Một đống những mảnh áo giáp nữ méo mó ngổn ngang ở trong góc phòng.
Thanh kiếm ngắn được mài sáng bóng mà Goblin Slayer nhặt được từ một trong số những con goblin.
Tấm thẻ rank lam ngọc đeo trên cổ của một trong số những xác chết.
Các bắp cơ ở cánh tay giờ đây đã trở nên mềm nhũn.
Tất cả chúng đều cho thấy cô gái trẻ này đã từng là một mạo hiểm giả.
Cũng như dẫn tới một lời kết luận không thể chối cãi: Lũ goblin đơn giản là làm việc này để mua vuí.
“…”
Đó là một khung cảnh ghê rợn đến buồn nôn, nhưng mặc dù tái nhợt, Priestess vẫn cố nuốt chỗ chất lỏng cay đắng đấy quay trở lại.
Có lẽ - thật không may – cô đã quen với những chuyện kiểu này. Có lẽ nó hoàn toàn là việc cô cần phải làm quen. Cô không biết nữa.
Nữ tư tế cúi mình, cầu nguyện tới Đất Mẹ, một thứ chất lỏng đặc sệt rơi xuống mặt đất, vấy bẩn đôi bốt trắng của cô.
Cái thứ màu đen xen lẫn màu đỏ mà lũ goblin đã ép ra bằng thiết bị của chúng chảy xuống một cái rãnh khoét dọc trên sàn nhà, từ đây, chảy tiếp vào dòng nước.
“Hmm.” Lizard Priest nói, đảo mắt. “Nếu chúng đang đổ cái này vào con sông, nó hẳn phải là một loại chất độc.”
“Rất có khả năng.” Goblin Slayer cúi người, quệt lấy một phần nhỏ của thứ dính dáp này, và di di nó giữa các ngón tay. Dù cho nó chỉ như muối bỏ bể khi so với cả dòng sông rộng lớn, nhưng vẫn có thể đủ để gây tử vong cho bất kỳ ai. “Nó như kiểu chúng đang nghĩ ‘cả đám lũ các ngươi đang uống, sống và tắm rửa bằng dòng nước ngập đầy máu và chất thải của đồng loại của chính mình’.”
“Hrr-ghh…” High Elf Archer lập tức nôn ọe. Priestess nhanh chóng đưa cho cô túi nước, nhưng cô đáp lại. “Không, cảm ơn.”
“Vậy thì tại hạ cho rằng chúng ta nên coi nó như một dạng lời nguyền.” Vị tu sĩ lizardman nói.
“Ông cũng nghĩ vậy à?” Goblin Slayer thở ra từng hơi. “Thứ… đó…”
“Ý ngài là Mokele Mubenbe?”
“Đúng, thứ đó.” Goblin Slayer gật đầu. “Điều này có nghĩa rằng kẻ đã bắt giữ nó là một spell-caster.”
“Một con goblin…” Priestess rùng mình.
Một hang động tối. Những người phụ nữ bị hủy hoại. Và một con goblin shaman đang gào mồm trên cái ngai vàng của nó.
Tất cả chúng đều trùng khớp với những kí ức đã khắc ghi sâu trong tấm trí cô. Nữ mạo hiểm giả nắm lấy cây quyền trượng của mình thêm chặt hơn.
“…shaman?”
“Bất kể nó là gì thì cũng không nên xem thường.” Dwarf Shaman lẩm bẩm, hướng tới Goblin Slayer và Lizard Priest. “Ta ngạc nhiên rằng cả hai người đều bình tĩnh tới vậy…”
“Tộc của tại hạ không có tục lệ giữ cho tù nhân sống sót để giải trí tiêu khiển, nhưng giết chết họ là thiên hướng của bọn hạ.” Lizard Priest chậm rãi lắc đầu từ bên này qua bên kia, gần như với vẻ suy tư. “Với bọn hạ, phong tục được coi là thích hợp nhất dành cho một chiến binh tối thượng chính là mổ bụng và ăn lấy trái tim của anh ta.”
“Me, ta nghĩ sẽ phải mất một vài ngày cho đến khi mình có cảm giác muốn ăn thịt trở lại.” Dwarf Shaman than vãn.
“Đúng là lũ dwarf.” High Elf Archer nói với một tiếng cười gan dạ.
Goblin Slayer nhìn về vị thuật sĩ và gật đầu. Rồi, anh bước đến bên Priestess với những bước chân táo bạo điển hình của mình và nhìn xuống cô bé.
“Goblin Slayer-san, uh…”
“Chúng ta sẽ dừng ở đây.” Anh nói bằng giọng từ tốn. “Một khi đã an táng cho cô ấy xong, chúng ta sẽ tạm nghỉ.”
---------------------------------------------------------------------------------------
Cuối cùng, cả tổ đội quyết định thực hiện nghi thức mai táng trên biển cho thi thể bị nghiền nát của nữ mạo hiểm giả xấu số.
Họ quấn lấy cái xác bằng một tấm vải để che đi những vết thương, rồi thả nó trôi đi trên một con kênh dẫn ra dòng sông.
“Hỡi Đất Mẹ đầy nhân từ, bằng bàn tay tôn kính của người, xin hãy dẫn lối cho linh hồn của những người đã cõi từ khỏi thế gian này”
Lời cầu khẩn của Priestess đưa linh hồn của cô gái trẻ tới thiên đàng, và lời thỉnh nguyện của Lizard Priest đảm bảo rằng cô có thể quay trở về vòng đời vĩ đại.
Cả nhóm không cho rằng sẽ có bất kì đám lính canh nào tới tận dưới đây của tòa tháp để kiểm tra (bởi goblin là một lũ lười), vậy nên họ đã chọn nơi sạch sẽ nhất mà mình có thể, trải một số tấm chăn ra và đi ngủ.
Ngủ… Cùng lắm họ có thể có được vài tiếng, nếu may mắn. Mặc dù nó không thực sự giúp họ hồi phục lại quá nhiều thể lực, nhưng quan trọng nhất vẫn là những người sử dụng phép của nhóm có thể lấy lại lượng linh lực đã tiêu hao.
“……” Goblin Slayer dựa lưng vào bức tường của căn phòng tra tấn, ôm vào lòng thanh kiếm mà anh lấy được. Anh không muốn đốt lửa trại, một phần là vì những ngọn đèn elf ở nơi đây, nhưng phần lớn là do anh không muốn khói lửa báo hiệu về sự hiện diện của họ. Thay vào đấy, cả tổ đội quây quần lại bên cây đèn lồng, đóng cánh cửa chớp của nó lại và giữ cho ánh sáng ở mức tối thiểu.
Lizard Priest đang ngồi trong tư thế hoa sen, đôi tay của ông chắp vào nhau và đôi mắt ông nhắm lại, như thể thiền định. Dwarf Shaman thì uống một vài húp rượu, trước khi ngồi phịch xuống, gối tay lên đầu rồi nhanh chóng cất tiếng gáy khò khò.
Còn Priestess, cuộn tròn cơ thể nhỏ nhắn của bản thân trong chăn, nằm co ro tại một góc. Ngay cả khi nhìn từ khoảng cách này, khuôn mặt cô vẫn đầy tái nhợt và trắng bệch.
“…Sao cậu không ngủ đi?” Một giọng nói đột ngột hỏi anh.
“Tôi đang chợp mắt.” Goblin Slayer đáp lại bình thản.
Đó là High Elf Archer, trở lại sau ca trực gác của mình, đứng ngay trước mặt anh và tỏ vẻ cáu kỉnh.
Goblin Slayer chậm rãi ngước chiếc mũ trụ của mình lên, nhìn vào cô. “Với một mắt mở.”
“Này, sao mà tôi thấy được cậu có bao nhiêu con mắt trong đó cơ chứ.” Cô đáp lại một cách khó chịu. Nữ cung thủ đặt hai tay lên hông và khịt mũi, rồi nặng nề ngồi xuống bên cạnh anh, đôi tai dài của cô co giật. Đó là một hành động hết sức tự nhiên, cô không chờ đợi bất kỳ sự cho phép nào của người mạo hiểm giả.
“Con bé có vẻ không vui lắm nhỉ?” High Elf Archer nới lỏng cái dây cung của cô ra rồi tỉ mỉ thắt chỉnh nó lại.
“Tôi cho rằng.” Goblin Slayer nói từ phía bên cạnh. “Nếu chúng ta xem xét các hành động của mình, chúng ta giống y hệt lũ goblin.”
Anh đang nghiêm khắc liên hệ tới việc thả thi thể của những người đồng nghiệp của họ xuống sông.
Họ đã tới quá muộn – bất kể nó có là vài phút, vài tiếng hay là vài ngày. Nói cách khác, có khả năng một hoặc hai người trong số các mạo hiểm giả bị bắt giữ đã có thể sống sót.
Không bao giờ, không đời nào, chuyện này có thể xảy ra như những gì đã diễn ra tại điện thờ đó, với những nữ tu đó.
“Họ bỏ mạng, và chúng ta ném họ xuống sông. Nó như nhau.” Goblin Slayer đưa ra lời kết luận cụt ngủn.
High Elf Archer mím môi lại một lúc, không nói được lời nào, rồi lắc đầu phản đối. “…Nó không hề như nhau.”
Goblin Slayer khẽ phát ra một tiếng ậm ừ khó chịu.
“Chúng ta không giống với lũ goblin. Nếu cậu còn nói thể lần nữa là tôi sẽ tức điên lên đấy.” Cô trừng trừng nhìn anh với đôi mắt khép hờ.
“Tôi thậm chí có thể đá cậu đấy.” Cô lầm bầm, và giọng cô nghe có vẻ rất nghiêm túc.
Goblin Slayer nhớ lại lần đó, cái lần ở một tàn tích nào đấy, lần mà cô đã cho anh một cú đá thực sự. Nó đã hơn một năm trước đây. Anh cảm thấy có chút hoài niệm.
“Tôi hiểu rồi.” Goblin Slayer gật đầu, rồi thở dài một hơi. “…Cô nói đúng.”
“Cậu thử không đồng ý xem.”
Tới đó, hai người họ ngừng cuộc nói chuyện. Tiếng nước chảy róc rách đầy bình dị nghe có phần lạc lõng với khung cảnh xung quanh. Nhưng đôi lúc, lại có tiếng cười khúc khích của lũ goblin tầng trên, nhắc nhở họ về vị trí hiện tại.
Đôi tai của High Elf Archer phe phẩy. Goblin Slayer liếc nhìn cô, nhưng cô lắc đầu như thể nói rằng không có gì cả.
“Vậy à.” Goblin Slayer thì thào, rồi lại chìm vào im lặng một lần nữa.
“Hmm?” High Elf Archer nghiêng đầu thắc mắc, nhưng chiếc mũ trụ của anh gần như không di chuyển khi anh nói ra ba từ đáp lại.
“Tôi xin lỗi.”
High Elf Archer tự thấy bản thân đang chớp mắt.
Có phải Orcbolg vừa… hối lỗi?
Đó là một điều khác thường. Để giấu đi nụ cười bất chợt đang đe dọa sẽ xuất hiện trên khuôn mặt cô, nữ cung thủ cố gắng cau mày và hỏi một cách cộc cằn. “…Vì gì?”
“…Đến cuối cùng, tôi lại dính vào lũ goblin.”
Ngốc nghếch. High Elf Archer cười khúc khích. Như một dòng nước chảy xiết, nó có vẻ quá đỗi ngọt ngào so với nơi này.
“Cáaai giiiì cơơơ? Đó là thứ khiến cậu bận tâm đấy à?”
Không có câu trả lời.
Họ mới chỉ biết nhau được một năm rưỡi, nhưng từng đó là đủ để người kia thấu hiểu người còn lại.
Mình đoán chuẩn luôn rồi.
High Elf Archer bật cười với âm giọng trong trẻo như tiếng chuông ngân, rồi nhẹ nhàng hạ cây đại cung của bản thân xuống bên cạnh. Cô ôm lấy hai đầu gối vào ngực, sau đó tựa đầu lên vai Goblin Slayer.
“Cậu biết tôi mà… Tôi không hứng thú lắm với việc tiêu diệt goblin.”
Nó đơn giản là hợp lí.
Quay trở lại trước khi cô gặp Orcbolg, kể từ cái hồi mà cô mới chỉ là một rank Sứ, nữ cung thủ chưa từng đảm nhận một nhiệm vụ săn lùng goblin bao giờ. Dù thế, số lượng các công việc liên quan tới goblin mà cô thực hiện đã nhanh chóng gia tăng từ khi cô bắt đầu lập nhóm với anh.
Cô gái trẻ tộc elf không có vấn đề gì với việc khám phá hang động. Cả việc chiến đấu với quái vật cũng thế. Cả việc giải cứu tù nhân cũng vậy.
Tuy nhiên, riêng chuyện này thì khác.
Đối đầu với lũ quỷ nhỏ cùng Orcbolg bằng một cách nào đó không giống với việc thám hiểm. Không có ý nghĩa thành tựu nào trong chúng. High Elf Archer thậm chí khó có thể gọi chúng là những chuyến mạo hiểm.
Nhưng dẫu vậy.
“Quê nhà tôi đang gặp nguy hiểm.”
Nó hoàn toàn hiển nhiên, nhưng dù sao cô đã nói lên suy nghĩ của mình.
Cô cảm nhận được nhiều thứ hơn là chỉ thấy mỗi chiếc mũ thép của Goblin Slayer động đậy
High Elf Archer nhắm mắt lại một lúc. Mùi hương của dầu và máu. Nó đích thị là một thứ hôi thối khủng khiếp.
“Tôi ghét phải thấy chị mình tổ chức lễ cưới với lũ goblin luẩn quẩn xung quanh.”
“…Tôi hiểu.”
“Bình thường, tôi sẽ là người kêu ca tất cả mấy lời phàn nàn… Này, ý tôi là, không phải là tôi đang thực sự bực tức hay khó chịu gì đâu.”
“Không.” Goblin Sslayer lắc đầu. “Tôi không bận tâm tới nó.”
“Không á?” High Elf Archer nghiêng đầu bất ngờ. Đôi tai cô phe phẩy.
“Không.” Goblin Slayer nhanh chóng lặp lại. “Nó là vì tôi không biết làm thế nào để có một chuyến thám hiểm.”
“Hả.” High Elf Archer khẽ phát ra tiếng, và Goblin Slayer thở phào đáp lại. “Là vậy đấy.”
“Được rồi, vậy thì.” High Elf Archer bắt đầu nói với chất giọng tựa như lời hát. “Sao chúng ta không nói là cả hai đều đang thành thật nhỉ?” Cô giơ ngón trỏ của bản thân lên và vẽ một vòng tròn trong không khí.
“Tôi nghĩ –” Gobin Slayer định đáp lại, nhưng rồi do dự. Anh không bao giờ tìm được những câu từ mà mình muốn, cuối cùng, câu trả lời của anh vẫn thản nhiên như thường lệ. “Nó ổn.”
“Tuyệt!” High Elf Archer đứng bật dậy. Cô làm một cú ngáp thật lớn, như một con mèo, nhẹ nhàng vươn cơ thể mảnh mai của mình một cái.
Cô thở ra một hơi dài rồi hỏi. “Vậy tiếp đến thì chúng ta làm gì?”
Goblin Slayer lập tức đáp lại. “Chúng ta sẽ đặt một cái bẫy rồi đi lên trên.”
“Một cái bẫy?” Đôi mắt nữ xạ thủ lấp lánh, đôi tai cô ve vẩy.
“Cô sẽ sớm biết thôi.” Goblin Slayer khiến nó nghe có vẻ sẽ cực kì tồi tệ. High Elf Archer chỉ khịt mũi. Tốt thôi.
“Nhưng… chúng ta sẽ quay trở lại lên trên?”
“Ta đang phải đối phó với một bầy goblin biết tự thiết lập giai cấp của bản thân trong tòa tháp này. Tôi có một ý tưởng rõ ràng về những gì chúng đang nghĩ.”
“-?”
“Kẻ quyền lực nhất trong số chúng sẽ tự đặt bản thân hắn tại tầng thấp nhất hoặc tầng cao nhất.”
“À.”
Giờ thì nó khá hợp lí. High Elf Archer gật đầu mỉm cười. Kẻ phản diện độc ác nhất luôn thích ở những nơi cao nhất.
“Duy chỉ có vấn đề là… thứ đó.”
“Mokele Mubenbe?” High Elf Archer thở dài lần nũa. “Tôi không thể tin được rằng đến bây giờ cậu vẫn không thể nhớ nổi tên của nó.”
“…Kẻ có khả năng điều khiển con quái thú đó khả năng cao là một ma thuật sư.”
“Một ma thuật sư… Hmm.”
High Elf Archer bắt chéo hai tay lại, trông rất là High Elf Archer, nhưng cô nhanh chóng từ bỏ vẻ trầm ngâm của mình. Nghĩ về nó bây giờ sẽ không giúp họ có được bất cứ câu trả lời nào. Họ có thể nghĩ về nó khi thời điểm đó đến.
Dù sao thì, nó có là một con goblin shaman hay một con goblin gì đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ bắn nó.
“Không phải chúng ta sẽ biết một khi lên được trên đó à?”
“Không đâu.” Goblin Slayer nói với một cái lắc đầu quả quyết.
Nữ cung thủ cũng lắc đầu, như thể muốn nói, Cậu đúng là vô vọng. “Có chứ. Nhưng cậu là chuyên gia tuyến trước duy nhất của chúng ta. Ngay lúc này, điều quan trọng nhất là cậu phải ngủ một giấc, Orcbolg.”
“…Ừ.”
“Với cả hai mắt nhắm.”
“…Tôi sẽ cố.”
“Tôi sẽ gọi cậu dậy sớm.”
“Cảm ơn.”
“Ừ, chà, nói cách khác thì tôi sẽ không ngủ.”
“Được rồi.”
High Elf Archer xua tay trấn an anh rồi cầm lấy cây cung trên tay. Cô dễ dàng di chuyển từ phía người này sang người kia, kiểm tra lại họ, rồi cuối cùng ngồi xuống một góc của riêng mình trong căn phòng.
Bên cạnh cô là Priestess, đang cuộn tròn trong chiếc chăn. High Elf Archer vỗ về cô gái nhỏ một cách dịu dàng. Tấm chăn xê dịch, rồi rung lên, rồi ở yên một chỗ.
Bạn có thể che đậy bao nhiêu thoải mái, nhưng không đời nào có thể giấu đi cảm xúc của mình khỏi các giác quan của một tiên elf.
---------------------------------------------------------------------------------------
“Thánh thần ạ, tại sao mấy người cổ đại không thể lắp nổi một cái thang máy cơ chứ?”
Vài tiếng sau, sau khi đã lo xong một vài tiểu tiết, cả tổ đội bắt đầu leo lên cầu thang.
High Elf Archer có lí do hợp lí để phản nàn. Họ chỉ vừa mới đi xuống những bậc thang này một ngày trước đó, và giờ họ đang bị buộc phải đi ngược trở lại lên trên. Sự thay đổi trong hướng di chuyển không hơn gì một lời động viên vô nghĩa.
“C-cẩn thận đừng nói to quá ạ…!”
Giọng chị sẽ bị nghe thấy mất. Sự lo lắng của Priestess cũng tự nhiên không kém, và với việc không còn nơi nào để chạy trốn thì họ sẽ phải chiến đấu.
Cả nhóm vẫn chưa thay đổi đội hình của mình kể từ lúc trước khi nghỉ ngơi (Khi nào nhỉ - hôm qua? Cảm nhận về thời gian của cô khá mơ hồ), nhưng dù vậy…
“Dù sao thì.” Dwarf Shaman cất lời. “Đây là một pháo đài lớn. Hẳn là sẽ có một cái nếu chúng ta thử tìm.” Ông đang hít thở đầy nặng nề. Dường như hình thể nhỏ bé của bản thân đã gây ra nhiều khó khăn cho vị thuật sĩ. Ông cầm lấy bình rượu giắt ở bên thắt lưng, mở nó ra và làm vài hớp, sau đó ông lấy tay quệt đi mấy giọt còn sót trên bộ râu của mình. “Nhưng sau cùng, ta không nghĩ ngươi thực sự có hứng thú với việc đi loanh quanh khắp nơi đây để mà tìm nó.”
“Hơn nữa, nó có thể sẽ cần chìa khóa để kích hoạt. Một cái với dây đeo màu xanh chẳng hạn.”
“Aarrgh…!” High Elf Archer than khóc, phập phùng đôi tai một cách bực bội. Thêm lời nhận xét điềm tĩnh của Lizard Priest nữa là có ba người không đồng tình với cô. “Orcbolg, nói gì đi!”
“Nếu tìm thấy một cái thì chúng ta sẽ sử dụng, nhưng giờ thì không có thời gian.”
Vô ích. High Elf Archer, bị bỏ mặc hoàn toàn, chỉ còn biết xị mặt xuống và tiếp tục bước đi.
Mỗi người trong số họ đều cảnh giác cao độ. Ngay cả Priestess, đang
chăm chú nhìn vào cây quyền trượng của mình một cách bất an, cũng để mắt tới không gian xung quanh. Cô liên tục đảo mắt liếc nhìn về phía sau – không nghi ngờ đó là di chứng từ những kí ức tồi tệ nhất của cô.
Chúng có thể lao ra từ phía sau.
Chúng có thể phóng ra từ các bức tường khi ta mất cảnh giác nhất.
Liệu ở đó có những cánh cửa ẩn hay không? Họ đã không bỏ sót bất cứ cái nào đâu, đúng chứ?
“Ối…” High Elf Archer kêu lên, và Priestess giật mình.
“S- Sao thế ạ?”
“Bị thiếu mất mấy bậc thang.”
“Oh…” Cô có thể thấy High Elf Archer nói đúng. Phía trước họ, cây cầu thang xoắn ốc đang bị gián đoạn bởi một vài bậc thang đã hỏng hóc.
Họ có thể suy nghĩ tới việc nhảy qua khoảng cách đó - nhưng đấy là chỉ khi họ không mảy may nghĩ tới hậu quả sẽ xảy ra nếu chẳng may hụt bước. Cả nhóm có thể nghe thấy tiếng nước vang vọng lên từ rất xa, rất rất xa bên dưới.
Nếu họ nhảy được sang bậc thang phía bên kia, đó sẽ là một chuyện, nhưng nếu không, cú rơi chắc chắn sẽ giết chết kẻ xấu số. Giả sử may mắn bỏ mạng ngay lập tức thì đã tốt, còn nếu không, họ có thể đơn thuần là gẫy chân, gẫy tay và cuối cùng là nằm hấp hối chờ chết. Cho dù trường hợp nào có xảy ra thì đấy sẽ là dấu chấm hết cho chuyến hành trình của họ.
Liệu lũ goblin có một mánh nào đó để vượt qua khoảng cách này, hay bài kiểm tra thi gan vẫn ngày đêm được tiếp tục?
“Tôi không thấy con lính canh nào cả.” Goblin Slayer lẩm bẩm. “Nếu nó là giữa trưa thì tôi còn hiểu, nhưng tôi không thích tình hình thế này.”
“Tôi nghĩ vấn đề cần lo hơn hiện giờ là phải làm gì với cái đoạn thang ở đây này.” High Elf Archer cau mày nói. Cô giơ ngón cái của mình lên, cố gắng căn đo khoảng cách.
“Khoảng cách này thì tôi có thể nhảy được, nhưng tôi không nghĩ nó khả thi với tất cả chúng ta. Ví dụ như lão dwarf, tên dwarf, hoặc gã dwarf chẳng hạn.”
“Nghe này, ngươi…”
Dẫu vậy, đó là toàn bộ phản ứng của Dwarf Shaman. Nữ cung thủ bắt chéo tay và làm một tiếng trầm ngâm. “Hay là chúng ta có thể mắc một sợi dây thừng từ bên này sang bên kia.” Cô nói. “Mặc dù có thể đi con đường khác dài hơn, nhưng hiện giờ chúng ta làm gì có thời gian, đúng chứ?”
“Hoàn hảo ạ.” Priestess gật đầu, cất lời. “Em sẽ đi lấy dụng cụ!” Cô lục lọi túi đồ của mình, nhanh chóng lấy ra một cái móc neo. Bộ dụng cụ mạo hiểm giả. Cô gái trẻ này cảm thấy rất vui khi mà bộ trang bị mà cô vốn mang đi chỉ để đề phòng lại vô cùng hữu dụng. Hơn nữa, niềm động viên lớn nhất trong tất cả đối với cô chính là được biết bản thân cô đang trở nên hữu ích cho tổ đội.
“Mọi người nghĩ nó có tới không ạ?” Cô hỏi.
“Thử đi.” Goblin Slayer nói.
Đáp lại “Được rồi,” High Elf Archer nắm lấy sợi dây và thực hiện một cú bật nhẹ. Sự nhanh nhẹn của cô có thể sánh với một số padfoot hoặc dark elf nổi trội.
Nữ xạ thủ đáp xuống phía xa đầu bên kia, gợi lên một động tác của một con hươu đang bật nhảy, rồi khẽ kêu “Whoop” trong khi cẩn thận giữ thăng bằng. “Cậu chỉ cần tôi cố định thứ này lại thôi, phải không?”
“Ừ.” Goblin Slayer gật đầu và nhặt lên đầu dây thừng phía bên anh. “Vậy chúng ta sẽ thắt cái này vào thắt lưng và nhảy…?”
“Nếu ta có ngã thì ta sẽ phải sử dụng mất một phép đấy.” Dwarf Shaman nói, nhìn xuống hố vực với một biểu cảm lo ngại. “Mặc dù ta ghét phải làm việc này, nhưng cân nhắc trước yêu cầu kế hoạch của chúng ta… Thế ngươi thì sao, Da Vảy?”
“À, miễn là vẫn còn chỗ bám trên tường thì tại hạ vẫn có thể đi qua được.” Lizard Priest trưng ra các móng vuốt sắc nhọn trên tay và chân của ông, xoay vòng mấy ngón tay đầy chủ ý. “Thưa bậc thầy ma pháp, tại hạ cho rằng nên lo lắng hơn về việc quý cô tư tế của chúng ta sẽ nhảy qua. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tại hạ cõng quý cô ấy.”
“Từng người một lượt.” Goblin Slayer nói. “Em sẽ ổn chứ?”
“Ồ vâng!” Priestess là người đầu tiên cầm lấy sợi dây. Với một tiếng kêu nho nhỏ, cô buộc chặt nó cẩn thận quanh hông mình, rồi buộc lấy cây quyền trượng vào giữa sợi dây và tấm lưng nhỏ bé của bản thân để tránh làm rơi nó.
“R-rồi ạ. Làm ơn đ-đừng làm rơi em…!”
“Mm. Quý cô khá là nhẹ. Một, hai…”
Lizard Priest với Priestess bám trên lưng, cắm lấy móng vuốt của ông vào bức tường đá và nâng người lên.
“Ế?!”
“Giữ chặt vào. Hỡi thủy tổ Velociraptor, xin hãy chứng kiến hành động của con.”
Những gì xảy ra tiếp theo quả thực là đáng để theo dõi. Sử dụng móng vuốt trên các chi của mình để bám vào các khe nứt giữa những viên đá, Lizard Priest bắt đầu khéo léo bò sang bên kia.
Mặc dù khá là ấn tượng, nhưng chuyển động của ông không nhanh tới vậy, nếu có một cung thủ bất kỳ đang chờ sẵn ở đâu đó trên cây cầu thang xoắn ốc này thì vị tu sĩ hiển nhiên sẽ trở thành một mục tiêu dễ dàng. Goblin Slayer và High Elf Archer, cả hai cùng nhìn sâu vào trong bóng tối, giữ vững cảnh giác cho những mối đe dọa như vậy.
Một lúc sau, khi đã đặt chân sang phía cầu thang bên kia, Priestess gửi tới Lizard Priest một cái gật đầu kính trọng. “X-xin lỗi vì đã gây rắc rối. Và cảm ơn ông ạ…”
“Không cần phải cảm ơn tại hạ. Thực sự, tại hạ tin rằng quý cô có thể bổ sung thêm chút thịt cho bộ xương của mình.”
“E-em sẽ cố…” Cô nói, khẽ xấu hổ. Vị tu sĩ cười toe toét trước lời xác nhận, rồi tháo lấy sợi dây ra khỏi người cô và làm một chuyến trở lại. Sau đó, ông cõng theo Dwarf Shaman. Cuối cùng, khi ông cảm thấy hài lòng rằng gần như cả nhóm đã vượt qua được sang bên, Goblin Slayer thực hiện cú nhảy vượt khoảng cách. Dựa trên bộ giáp vũ trang toàn thân và tấm giáp lưới của anh, không nghi ngờ gì anh là người mang nhiều trọng tải nhất trong số họ, nhưng anh vẫn mặc kệ nó mà không hề để tâm.
Dù vậy, khi người chiến binh chao đảo tiếp đất, Priestess đã nhanh chóng tóm lấy cánh tay anh để giữ vững anh lại. “A-anh ổn chứ ạ?”
“Ừ.” Goblin Slayer gật đầu đáp, lúc sau anh nói thêm. “Tôi ổn.”
“Ứơc gì tôi cũng được cõng sang như thế.” High Elf Archer cất lời.
“Ha! Ha! Ha! Chà, có lẽ là vào lần tới.” Lizard Priest khúc khích.
“Tôi sẽ ghim ông câu đó đấy nhé!” High Elf Archer nói, nhưng rồi cô đột ngột khựng lại. “Này, nhìn kìa, đằng kia! Có một cái cầu thang máy kìa!”
“Hmm.” Goblin Slayer trông có vẻ tương đối hứng thú khi anh chậm rãi lướt qua để kiểm tra thiết bị này.
Nó có một cặp cửa đôi được gắn trên tường, với một thứ gì đó trông như bảng điều khiển được lắp bên cạnh. Anh nhận ra rằng mấy thứ kiểu vậy thường được thấy ở những khu tàn tích kiểu này.
“Không biết liệu lũ goblin có từng sử dụng nó chưa?” Anh nói to thắc mắc.
“Hỏi hay đấy.” Dwarf Shaman đáp. “Không thể nói chắc được gì…”
“Nó dường như vẫn còn hoạt động. Nhưng… Hừm, cái gì đây?” Lizard Priest thăm dò tấm bảng điều khiển, phát hiện ra một bảng mã mở khóa. Nó bao gồm các ô chữ số nhỏ ở trên, rõ ràng là đang chờ để được nhấn nút.
“Vậy ra nó không khởi động bằng chìa khóa mà là bằng mã khóa.”
“A!” Priestess, nhìn thấy bảng mã, vỗ hai tay lại với nhau và bắt đầu lục lọi túi hành lí.
Cô lấy ra chiếc chìa khóa mà cô có được từ con goblin chỗ cổng ra vào của pháo đài. Nó là một tấm thẻ màu vàng với những con số khắc bên trên, trong khi được xâu bên trong một sợi dây trông như một chiếc vòng cổ.
“Đây thì sao ạ? Ban đầu em cứ tưởng các chìa khóa đơn giản là được phân loại bằng cách đánh số, nhưng…”
“Ừ, lũ goblin chẳng bao giờ lại đi đánh số ghi nhớ như vậy.” High Elf Archer nói với một cái nhún vai, còn Goblin Slayer cũng đồng tình. Do đó, không có thêm câu hỏi nào xuất hiện.
“Thử đi.”
“Vâng ạ!” Nắm giữ chiếc chìa khóa vàng trên tay, Priestess cẩn thận nhập ba chữ số vào bảng điều khiển.
Cả nhóm cảm thấy một cơn rung động nhẹ như thể một thứ gì đó xâu thẳm xa xăm đang vọng lại, và sau đó, có một tiếng két khi cỗ máy này dừng lại.
Cửa thang máy lặng lẽ mở ra. “Có vẻ ý tưởng của em đã đúng.” Priestess nói, vuốt tay lên ngực với một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Bên trong cái cầu thang là một cái hộp đá giống như bên ngoài. Không rõ liệu thiết bị này di chuyển dựa trên ma thuật hay cơ học, nhưng…
“Ít nhất thì ở đây không có gì đơn giản tới mức đám goblin có thể tự mình vận hành.” Goblin Slayer trả lời, quan sát xung quanh bên trong, cùng lúc sử dụng thanh kiếm của mình như một cây gậy để chọc và thúc. “Tuy nhiên, tôi đã từng thấy chúng sử dụng nguyên lí ròng rọc với xô trong giếng.”
“Nghe cái đó làm tôi rùng mình đấy.” Ngừng lại đi. High Elf Archer xua tay. Cô không muốn phải tưởng tượng viễn cảnh cả nhóm đang ở trong cầu thang và rồi sợi dây cáp treo bị cắt đứt, tiễn thẳng họ rơi xuống dưới đáy vực.
“…Đi thôi ạ.” Priestess thúc giục, có sự quả quyết trong âm giọng của cô, nữ tư tế nắm chắc lấy cây quyền trượng. Bất chấp nét mặt xanh xao, sự căng cứng không thể nhầm lẫn trên khuôn mặt, và sự run rẩy trên đôi bàn tay của cô. “Chúng ta cần phải… ngăn chặn lũ goblin…”
Một lời tuyên bố được phản hồi lại ngay lập tức từ Goblin Slayer. “Ừ.’
Biểu cảm của Priestess dịu đi đôi chút.
Người chiến binh nhìn quanh tổ đội của anh.
High Elf Archer đang ưỡn bộ ngực khiên tốn của mình lên như thể nói rằng đương nhiên là cô đã sẵn sàng.
Dwarf Shaman thản nhiên kiểm kê lại chỗ ma cụ của ông.
Lizard Priest làm một cử chỉ kỳ lạ với hai lòng bàn tay úp vào nhau và đảo mắt.
Goblin Slayer lướt qua từng khuôn mặt rồi kiểm tra lại khiên chắn, mũ trụ, áo giáp và thanh kiếm của bản thân.
Không có vấn đề gì cả.
Kế hoạch của họ vẫn đang đi đúng hướng.
Chỉ có duy nhất một việc phải làm.
“Chúng ta sẽ giết chết hết lũ goblin.”
Các mạo hiểm giả gật đầu với nhau rồi sau đó bước vào thang máy.
“Tôi cho rằng khi thứ này đi lên.” High Elf Archer nói. “Chỉ là nó có thể sẽ nhanh chóng trở nên tồi tệ.”
“Nó có thể.” Goblin Slayer khẽ gật.
Khóe môi của cô gái trẻ high elf nhếch lên, và cô thầm thì một cách mỉa móc.
“Chết tiệt, đúng là chết tiệt mà… Yeah, chắc chắn rồi.”
Và rồi, cánh cửa yên lặng đóng lại.