Tiếng hót của một chú chim, chiếp-chiếp-chiếp. Những tia nắng chiếu xuyên qua ô cửa sổ. Một bầu không khí chỉ có thể thấy ở sâu trong một khu rừng.
Bất kỳ yếu tố nào trong số chúng cũng đủ để đánh thức Cow Girl khỏi giấc ngủ của mình, thế nhưng không cái nào là thực sự làm cô tỉnh giấc.
“Mmn, hggh-ahhh…”
Cô kéo tấm chăn lông sang một bên, vươn vai dài một cái. Cái lạnh buổi sớm khoan khoái, dễ chịu trên cơ thể trần như nhộng của cô.
Tuy nhiên, không có thời gian để tận hưởng nó.
Có một thứ đã kéo cô dậy khỏi cơn buồn ngủ.
Clank, clank. Đó là tiếng kim loại đang di chuyển có thể nghe thấy từ phòng nghỉ liền kề.
“… Được rồi!” Cow Girl tự cho mình một cái tát vào má để tiếp thêm sinh lực, rồi bắt đầu nhồi nhét thân hình đầy đặn của bản thân vào bộ quần áo. Cô khẩn trương kéo chiếc quần lót lên, cài lại cúc áo sơ mi, và…
Quần của mình! Quần của mình bị làm sao thế này…?
Không phải là cô mới tăng cân, nhưng bằng một cách nào đó thì cô không tài nào mặc nó vào được. Các ngón tay nữ nông dân trở nên trơn trượt, có lẽ là do sự vội vàng của cô.
“Ôi, không…!”
Cow Girl chậc lưỡi, và quyết định dù sao nó cũng không phải điều gì đó quan trọng. Thay vào đấy, cô đẩy qua tấm màn ngăn với căn phòng bên, trong khi chỉ mặc tạm chiếc áo sơ mi ra bên ngoài.
“C-chào buổi sáng!”
“Hrm…”
Đúng như cô mong đợi, anh đang ở đây.
Vẫn là người mạo hiểm giả với chiếc mũ thép rẻ tiền quen thuộc và chiếc áo giáp da cáu bẩn, bên cạnh là thanh gươm có độ dài kì lạ, cùng một chiếc khiên tròn nhỏ đính trên tay trái.
Anh cũng mang chiếc túi chứa những món đồ lặt vặt của bản thân, trông anh có vẻ như sẵn sàng khởi hành bất cứ lúc nào.
Cow Girl thầm thì “Umm” hoặc từ gì đó tương tự như để đánh lạc hướng anh, rồi khoanh tay lại. “… Cậu định đi bây giờ rồi à?”
“Tổ của lũ goblin khả năng rất cao là ở phía thượng nguồn.” Anh đáp, gật đầu quả quyết. “Nếu chúng đầu độc con sông, đó sẽ là dấu chấm hết.”
“Ừ, như thế sẽ rất tệ.” Cô nói, nở một nụ cười lẫn lộn. Trong đầu cô chứa đầy những thứ về thời tiết, mặt trời, và chú của cô. Tất cả cứ thế xoay quanh…
“Er, dù sao… Hãy cẩn thận, nhé?”
Những từ ngữ đó cuối cùng đã thoát ra khỏi đôi môi cô – những từ ngữ tầm thường, vô vị.
Anh gật đầu và trả lời. “Ừ.”
Rồi tiến thẳng về phía cánh cửa bằng những bước chân quyết đoán.
Dõi theo anh, Cow Girl khẽ mở miệng nhiều lần, nhưng cứ mỗi lần như vậy, cô lại đóng nó vào mà không phát ra bất kì từ nào.
“Cả cậu nữa…” Với bàn tay còn nắm trên cửa, anh lắc đầu nhẹ. “Cả hai người.”
Sau đó là âm thanh vang lên của tiếng cửa mở, và thêm một tiếng nữa khi nó đóng lại.
Cow Girl thở ra một hơi dài. Cô áp một tay lên má rồi dùng nó vuốt qua mái tóc của mình.
Ôi, vì… Tiếng tên rỉ nhỏ nhất thoát ra khỏi cô.
Đột nhiên, có tiếng sột soạt của quần áo và một giọng nói xuất hiện phía sau cô.
“… Anh ấy đã đi chưa?”
“… Rồi.” Cow Girl khẽ gật đầu, và xoa mặt. Cuối cùng, cô từ từ quay người lại. “Cô không muốn nhân cơ hội nói lời tạm biệt hay sao?”
Guild Girl, vẫn ở trong bộ đồ ngủ, lẩm bẩm, “Không hẳn,” và gãi má khó xử. Cô phô ra trước mặt một nụ cười yếu ớt. “Tôi không… muốn anh ấy thấy mình với khuôn mặt mộc thế này.”
“Khó mà nói tôi không thể thấy thông cảm được, nhưng…”
Guild Girl có thể bây giờ chưa trang điểm và chải tóc. Thế nhưng, theo như Cow Girl có thể nói, cô ấy vẫn toát lên một vẻ đẹp tự nhiên đầy hãnh diện.
Dù vậy, cả cô ấy và Cow Girl đều tầm tuổi nhau. Cow Girl biết nữ tiếp tân cảm thấy như thế nào và, thực tế, cô cũng cảm thấy buồn phiền về nó. Nhưng, cho dù có là thế…
“Tôi thích cậu ấy nhìn thấy vẻ ngoài bình thường của mình.”
“… … … Tôi ghen tị với sự can đảm của cô.” Guild Girl đáp lại, bằng một cách nào đó với vẻ buồn bã.
Cow Girl cố gắng gạt đi câu chuyện bằng cách xua tay. “Tôi chỉ cố gắng không nghĩ nhiều về nó thôi.”
Rốt cuộc, không ai trong số hai người nói lên điều mà họ đang cố không nghĩ tới, rằng: Mỗi câu tạm biệt đều có thể là lần cuối cùng.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Bến cảng của tộc elf: nằm phía trên một thảm cây – thứ mọc ra giữa sông như một con cầu. Là nơi mà các mạo hiểm giả tụ họp.
“Mm… Hmm…” High Elf Archer nheo mắt như một con mèo và ngáp dài, bản thân cô vẫn còn trong tình trạng mơ ngủ. Trái lại, các thành viên khác thì đang bận rộn với việc vận chuyển đống hành lí lên thuyền.
Những chiếc tàu thủy làm bởi tộc elf đều là những phương tiện có hình dáng giống với những giọt nước thanh nhã, và được chế tác từ phần gốc rễ óng bạc của cây bạch dương,
“Hò dô ta, hò dô ta!”
Dwarf Shaman, lúc này, đang bận bịu xếp các tấm ván gỗ dọc theo mép thuyền như các tấm lá chắn, biến con tàu nhỏ bé thành một chiếc thuyền chiến thô sơ.
“… Ngươi không thể khiến chúng… trông đẹp đẽ hơn một tí được à?” Nam elf với chiếc mũ trụ sáng bóng nhăn mặt, cất tiếng hỏi.
“Ăn xin thì đừng có đòi hỏi. Chúng ta không có nhiều vật liệu, chưa kể còn cần phải làm thật nhanh chóng. Không có thì giờ để mà lo xấu với cả đẹp.”
Dwarf Shaman khịt mũi một cách khó chịu và vuốt ve bộ râu trắng bạc của mình. “Dù sao ta cũng chả vui vẻ mấy khi mà dựng chúng lên sơ sài như thế này.”
Nó sẽ là một điều khả thi nếu họ có thêm thời gian, nhưng trong tình huống cấp bách bây giờ, đây là điều tốt nhất ông có thể làm. Người chiến binh high elf hẳn cũng đồng tình, bởi thay vì tiếp tục phàn nàn, anh giương bàn tay của mình ra trước gió.
“Hỡi các sylph, hỡi các thiếu nữ gió xinh đẹp, ban cho ta nụ hôn hiếm hoi nhất của các người – Ban phước cho con thuyền của chúng ta với những cơn gió thiện lành.”
Có tiếng rít khi một làn gió xuất hiện ngay sau lời cầu niệm của nam elf và bắt đầu thổi xung quanh thuyền.
“Tôi có mối quan hệ nhất định với các tinh linh vì là elf, nhưng sau cùng vai trò của tôi vẫn là một xạ thủ kiêm truy thủ. Xin mọi người đừng quá trông đợi nhiều vào khả năng sử dụng phép của tôi.”
“Đương nhiên là không rồi.” Dwarf Shaman đáp lại với một nụ cười tinh quái và liếc nhìn về phía High Elf Archer. “Mỗi người đều có sở trường ở một số thứ… và không ở những thứ khác.”
“…Ngáp…” High Elf Archer vẫn đang dụi mắt, đôi tai dài của cô rũ xuống đầy thảm thương, trông cô không hề giống như đã thức dậy được một lúc.
“Thế còn cô chị gái đâu rồi?”
“… Có vẻ như hai chị em họ đã trò chuyện với nhau cho tới tận khuya.”
“Vẫn còn trong vòng tay của Người Cát cơ à?”
Nam elf với chiếc mũ trụ sáng bóng thở dài, rồi cau mày như thể dính một cơn đau đầu. “Con người khá là chăm chỉ… Em dâu tôi có thể học hỏi được điều gì đó từ họ.”
Anh đang nhìn vào hai người giáo sĩ, những người đã ở trên thuyền và gửi lời cầu nguyện của họ tới các vị thần.
“Hỡi Đất Mẹ đầy nhân từ, bằng bàn tay tôn kính của người, xin hãy dẫn lối cho linh hồn của chúng con, những người đã từ trần khỏi thế gian này…”
“Hỡi đại miên dương sánh bước bên cạnh thủy tổ Cretaceous, ban cho chúng con một phần nhỏ thắng lợi trong chiến trận của người.”
Priestess nắm lấy cây quyền trượng của mình và cầu xin Đất Mẹ giữ cho họ an toàn trong suốt chuyến hành trình.
Lizard Priest thì thực hiện một cử chỉ kì lạ với hai lòng bàn tay và cầu xin tổ tiên giúp đỡ trong chiến đấu.
Ngay cả khi đó không phải là những lời cầu nguyện có chứa sức mạnh phép màu, không nghi ngờ gì rằng sự bảo hộ của các vị thần sẽ ở bên họ.
“Phew…” Kết thúc lời cầu nguyện của bản thân vào lúc này, Priestess đứng dậy và lau đi từng giọt mồ hôi trong khi con thuyền rung lắc nhẹ nhàng theo dòng chảy. “Em không chắc chúng ta có nên cầu xin các vị thần những ân huệ như thế này hay không. Chúng ta nên tự mình cố gắng cho đến khi nhận ra bản thân thiếu sót ở chỗ nào.” Nữ tư tế trông như thể sẽ đổ nhào bất cứ lúc nào, lập tức một bàn tay da vảy đỡ lấy cô, và Lizard Priest gật đầu.
“Tại hạ không cho rằng nó có ảnh hưởng gì khi làm vậy. Tại sao lại phải cầu nguyện với một vị thần sẽ không ban cho ta chiến thắng ngay cả khi ta đã đặt tất cả mọi thứ cũng như dành toàn bộ nỗ lực vào một cuộc chiến kinh hoàng cơ chứ?”
“Em nghĩ điều đó có hơi quá so với những gì em đang nói.”
Một trong hai người họ là một giáo sĩ sùng đạo và là một bề tôi của Đất Mẹ.
Người còn lại là một tu sĩ thằn lằn tôn kính thủy tổ của mình - những tộc nhân naga đáng sợ.
Nhưng sự khác biệt này không có nghĩa là họ phải đối địch với nhau.
“Dù sao thì, hãy cùng cố gắng.” Priestess gật đầu với bản thân, nắm chặt lấy cây quyền trượng một cách đầy mạnh mẽ.
“Mọi người xong chưa?” Goblin Slayer lên tiếng hỏi khi đi ra từ boong tàu.
Hai cánh tay anh mang đầy lương thực thực phẩm và túi ngủ. Người mạo hiểm giả đưa mắt nhìn dọc theo những tấm chắn được dựng trên thành tàu.
“À vâng. Lá chắn đã chuẩn bị xong, bọn em cũng đã cầu nguyện, với cả chúng ta còn được chúc phúc bởi gió nữa ạ.”
“Vậy à.” Goblin Slayer lẩm bẩm. “Cảm ơn sự giúp đỡ của em.”
“Oh, không có gì đâu ạ!”
Priestess nở một nụ cười rạng rỡ trên mặt, Goblin Slayer gật đầu với cô rồi sau đó mạnh bạo leo lại lên bến tàu. Những chiếc lá lớn khẽ rung rinh dưới sức nặng của người chiến binh và bộ trang bị của anh, một gợn sóng lăn tăn chạy dài trên mặt nước.
“Tôi rất biết ơn sự hỗ trợ của anh.”
“Đừng nghĩ gì về nó.” Nam elf với chiếc mũ trụ sáng bóng trả lời bằng giọng đều đều. “Tuy nhiên,” Anh nói thêm, “nếu cậu muốn cảm ơn tôi, hãy đưa em dâu tôi quay trở về an toàn.”
“Được.” Goblin Slayer gật đầu mà không một chút do dự. Anh quay ánh mắt của mình về phía cô gái trong cuộc trò chuyện, người vẫn còn trong tình trạng vô cùng lảo đảo.
Priestess đang cố gắng giữ cho Dwarf Shaman im lặng, người mà đang đề xuất rằng một cú ngụp lặn dưới sông sẽ giúp ích cho nữ cung thủ.
“Tôi đồng ý.” Goblin Slayer trả lời.
“Hẳn rồi.” Nam elf đáp lại. Khuôn mặt anh dãn ra một cách nhẹ nhõm, nhưng rồi lại nhanh chóng trở về dáng vẻ căng thẳng ban đầu. Anh thò tay vào trong túi đựng ở hông và rút ra một chiếc lọ nhỏ chứa đựng mật ong vàng hổ phách.
“Đây là một loại thần dược.” Anh nói. “Một phương thuốc bí mật được truyền lại giữa các elf. Nó được cho là chế từ sự kết hợp của thảo dược, nhiều loại nhựa cây, cùng với nước hoa quả, và một nghi lễ của các tinh linh. Phần nắp lọ được bịt bằng lá cây kingsfoil, nên thuốc chỉ có thể uống được một lần duy nhất.”
Goblin Slayer cầm lấy bình tiên dược mà không nói một lời nào, anh đưa nó vào trong túi đựng của mình.
“Nếu tôi không quay lại, xin hay chăm sóc cho hai cô gái đó.”
“Tôi chấp nhận.”
“Và cả lũ goblin cũng vậy.”
“Tất nhiên.” Nam elf gật đầu và rồi, sau một thoáng suy ngẫm, ảm đạm thêm vào. “…Con bé có thể không hoàn hảo, nhưng con bé vẫn là em gái trên danh nghĩa của tôi. Chúng tôi cũng quen biết nhau khá lâu rồi. Hãy chăm sóc cho con bé.”
“Miễn là trong khả năng, tôi sẽ làm vậy.”
Ngay cả nam elf này, trong suốt cuộc đời trường tồn của mình, dường như cảm thấy bất ngờ trước phản ứng của Goblin Slayer. “Cậu không xem nhẹ bất cứ điều gì nhỉ?” Anh cất lời, biểu cảm thư giãn một chút – nhưng lời nói của anh nhỏ tới mức chỉ cây cối mới có thể nghe thấy được. Rồi anh tiếp tục. “Các bô lão đã nhận được một số tin tức từ Thị Trấn Nước.”
“…Nhưng kể cả tôi cũng chưa đủ trưởng thành theo quy chuẩn của các high elf. Tôi không thể dự đoán được họ đang có ý định thực hiện động thái gì.”
Trí tưởng tượng của các elf luôn trải dài trong một khoảng thời gian rộng lớn. Những điều tầm thuòng tưởng chừng nhỏ nhất và lớn nhất cũng có thể cách nhau hằng vô số năm.
Những hành động họ làm tại đây, vào lúc này, rất có thể không khác gì nhau. Nam elf với chiếc mũ trụ sáng bóng nghiến răng. Anh là người sẽ trở thành trưởng tộc đời kế tiếp, dù vậy, ngay cả anh cũng không được nghe kể gì về chuyện tin tức.
Đương nhiên là không phải anh không đoán được. Nhưng dự đoán thì vẫn chỉ là dự đoán. Nó không phải sự thật.
Chừng nào anh còn không biết hình dạng của những gợn sóng trên bề mặt, anh chỉ còn có thể biết giữ im lặng.
Goblin Slayer nhìn về phía tộc nhân high elf đang không nói lên lời và lầm bầm. Rồi chậm rãi, như không có gì xảy ra, anh mở miệng. “Thêm nữa, cẩn thận với con sông.”
“Các cậu mới là những người cần phải cẩn thận,” Nam elf nói nhẹ, cảm thấy hơi kì quặc trước lời nói của Goblin Slayer. “Tôi tin rằng sẽ có sương mù vào hôm nay.”
Đôi tai anh phe phẩy như những chiếc lá trong khi bản thân đón nhận từng âm thanh của gió, và nhìn lên làn ánh sáng nhàn nhạt của bầu trời buổi sớm.
“Lũ goblin không phải là mối nguy duy nhất trong khu rừng này. Nếu sai thời điểm, tự bản thân thiên nhiên cũng có thể trở thành kẻ địch của cậu. Khắc ghi nó vào trong đầu khi cậu đi.” Bởi vì sau cùng… Nam elf với chiếc mũ trụ sáng bóng và Goblin Slayer cùng nhau nhìn về phái khu rừng. “Cậu đang trong hành trình tiến thẳng vào bóng tối.”
“Thẳng vào bóng tối.” Goblin Slayer khẽ lặp lại.
Rừng cây bạt ngàn trải dài đến tận thượng nguồn ẩn giấu một màu đen thẳm không thể xuyên phá.
Ở đó tỏa ra một làn gió ấm mang theo màn không khí ẩm dày dặc. Giống hệt bên trong tổ goblin, Goblin Slayer nghĩ. Và đó là sự thật.
Vậy anh nên làm gì? Người mạo hiểm giả cân nhắc về không gian trong thoáng chốc rồi thiết lập kế hoạch.
“…Tôi có thêm một yêu cầu.”
“Nó là gì?” Nam elf nhìn anh đầy thắc mắc.
“Hãy chuẩn bị một chiếc thuyền nữa.”
“Tôi sẽ làm vậy.” Anh chàng chú rể gật đầu, làm một dấu hiệu của việc giữ lời theo truyền thống của tộc mình.
Chứng kiến việc này, Goblin Slayer nói, “Nhân tiện,” như thể anh chợt nghĩ tới một điều nào đó. “Tôi tự hỏi. Có thật là các elf không có khái niệm gì về việc “dọn dẹp” hay không?”
“Bọn tôi có.” Nam elf với chiếc mũ trụ bóng loáng trả lời, vẻ mặt trông đầy chán nản. “Nhưng trừ hai chị em nào đó thì không.”
“…Vậy à.”
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cơn sương mù đã biến thành một phước lành thực sự.
Nó chặn đi mặt trời, che đi mọi thứ bằng làn khói trắng, đến mức ngay cả có ở gần đi chăng nữa cũng chỉ có thể nhìn thấy một cách mơ hồ và không rõ ràng.
Lũ goblin không hề nghĩ rằng lớp sương trắng xóa chính là phép bảo hộ của thánh thần. Khi điều gì đó tốt đẹp đến với một con goblin, không có chuyện nó sẽ cảm thấy biết ơn. Bởi lũ goblin thường xuyên chịu dày vò, hành hạ tronng sự khốn khổ, nên hoàn toàn là lẽ tự nhiên khi đôi lúc có điều gì đó tử tế xảy ra với chúng.
Nó không có gì khác ngay cả bây giờ.
Con goblin được giao nhiệm vụ trông coi dòng sông chảy xuyên qua khu rừng đã chú ý tới nó ngay lập tức. Con quái nhỏ đã lơ là công việc của mình, liền kêu hét ra hiệu.
Lúc này đã là “buổi đêm”, khi mặt trời phía sau lớp sương mù chỉ mới bắt đầu mọc.
Hòa mình với dòng chảy róc rách, nó nghe thấy một tiếng kẽo kẹt đang tiến lại gần.
Đôi mắt xấu xí của con goblin canh gác trở nên rộng hơn, nó hết sức chăm chú vào màn sương và dỏng tai lên nghe hết sức có thể.
Đúng vậy, chính là nó.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt. Không cần phải thắc mắc: âm thanh đó đến từ hạ nguồn, từ hướng ngôi làng của bọn elf.
Bọn elf, cái bọn luôn luôn khinh thường đám goblin, tưởng rằng chúng có thể xuất hiện ngay trên con sông này!
“GROORB!”
Nhìn thấy dáng hình mảnh khảnh của một thủy thủ hiện ra qua màn sương, con goblin liếm mép.
Nếu nó là một nam elf, chúng có thể đánh chết và ăn thịt anh ta.
Nếu nó là một nữ elf, chúng có thể khiến cô ấy thành máy đẻ cho đám con non của chúng.
Dù bất cứ trường hợp nào, vì nó là đứa tìm thấy đầu tiên nên hiển nhiên nó sẽ có quyền thưởng thức trước, phải không?
Dù chỉ một giây nhưng nó không hề nghĩ rằng lí do duy nhất để hai trường hợp trên có thể khả thi là nhờ lũ đồng bọn của nó.
“GRORO! GROOBR!!”
Con goblin đưa ngón tay lên mồm và tạo ra một tiếng huýt sáo không mấy điệu nghệ.
“GROB?!”
“GOORBGROOR!”
Lũ goblin đang ngủ say, không hề cảm thấy hài lòng khi bị đánh thức sớm. Nhưng chúng bất thình lình tỉnh dậy khi nhìn thấy con thuyền của tộc elf.
Bọn elf! Đám mạo hiểm giả! Con mồi! Thức ăn! Đàn bà!
“GORBBR!”
“GOBGOROB!”
Lặng lẽ hết sức có thể, chúng thầm thì những ham muốn của mình với nhau, chuẩn bị trang bị và phi tới chỗ lũ thú cưỡi yêu quý của mình.
À, nói yêu quý thì không đúng lắm. Chúng không quan tâm tới lũ sói mà chúng đang cưỡi nhiều đến vậy
“GOROB!”
Tên lính canh, kẻ mà bây giờ đã tự cho mình là chỉ huy, đưa ra mệnh lệnh, và lũ goblin rider nhanh chóng phóng đi.
Không như ngựa, đám sói không gây ra tiếng ồn ào của móng khi chúng đến gần. Thêm nữa, miễn là chúng bị rọ mõm, chúng sẽ không gầm hú. Lũ goblin (ngoại trừ những con hobgoblin) mặc dù có thể cưỡi ngựa, nhưng sói thì thuận tiện hơn nhiều.
Chúng tàn nhẫn đánh đập hai bên bầy thú cưỡi của bản thân, thúc chúng lao về phía trước.
“GROOROGGR!!”
Đầu tiên, chúng sẽ xử lí tên thuyền trưởng. Rồi tên chèo thuyền. Kế đó chúng sẽ nhảy lên phía trên tàu và hoàn thành nốt công việc.
Những con quỷ nhỏ nhoẻn miệng và bật cười khanh khách, trong khi hình dung ra những khuôn mặt hoảng hốt của lũ elf. Cảnh tượng lũ người đầy kiêu hãnh của rừng xanh nôn mửa trên boong tàu quả thực sẽ rất thú vị.
Những hình ảnh tưởng tượng đen tối khiến đám goblin nắm chặt hơn các món vũ khí của mình. Chúng mang theo những mũi tên và giáo làm bằng đá thô sơ, cùng với ná ném đá. Mặc dù đó chỉ là những món vũ khí nguyên thủy nhưng vẫn quá đủ để lấy đi sinh mạng của một người.
“GGRO! GRBB!”
Con goblin lính canh hét rú lên đầy tai ương, những con goblin còn lại liền tặc lưỡi. Nó đã quá tự phụ về bản thân. Lát nữa chúng sẽ phải chấn chỉnh lại điều đó.
“GRORB!”
“GGGROORB!”
Lờ đi tên đồng bọn đang lảm nhảm một cách ngu ngốc, lũ goblin đưa vũ khí vào tư thế sẵn sàng, kéo căng dây cung.
Hăng say than phiền về điều này với sự thích thú, nhưng khi nhận ra không một ai đang lắng nghe mình, con goblin lính canh rầu rĩ giơ lên cây giáo của bản thân.
Thúc bầy thú cưỡi tiến lên phía trước, lũ goblin bắt đầu cuộc tấn công.
Chúng đồng thời nhắm vào xung quanh con thuyền kẽo kẹt, không có tên nào là thủ lĩnh trong đám quỷ nhỏ để lãnh đạo cuộc đột kích của chúng cả.
“GORB! GBRROR!”
Gần một nửa số mũi tên được bắn đi đơn giản là bay xuống mặt nước.
Tuy nhiên, một số, không chỉ những mũi tên mà cả những ngọn giáo và những viên đá được liệng đi, đã cắm thẳng vào người chèo thuyền.
“!”
Kẻ thù ác đã chết! Đó là suy nghĩ chung của mỗi con goblin gần đó.
Một số thậm chí còn ăn mừng.
Nhưng…
“---?”
Không có quá nhiều động đậy hay tiếng động, người chèo thuyền vẫn cứ tiếp tục chèo thuyền.
Có phải cuộc tấn công không đủ ác liệt? Hay tên thủy thủ, bằng vận may tuyệt đối, đã tránh được tất cả các vết thương chí tử?
Mặc dù đầy sửng sốt, tuy nhiên lũ goblin vẫn chuẩn bị cho một đợt công kích khác. Nhưng trong khoảnh khắc đó:
“Một…!”
Một chiến binh trong bộ áo giáp da bẩn thỉu nhảy vào giữa hàng ngũ của chúng và cắt đứt cổ con goblin canh gác.
“GBBOOROB?!”
Con quái vật hét lên và đổ gục, Goblin Slayer đá cái xác ra khỏi đường đi, rơi xuống dưới dòng nước.
Tiếng nước bắn tiếp theo chính là tín hiệu.
“Bbffah!”
Tín hiệu cho chiếc thuyền thứ hai đang được kéo phía sau chiếc thuyền thứ nhất.
Chiếc thuyền này, hai bên đều được che chắn bởi những lớp lá chắn phòng vệ và đồng thời có được sự bảo hộ từ những tinh linh của gió, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì bởi những mũi tên.
High Elf Archer vứt đi lớp lông thú dùng để che đậy con tàu và đứng dậy khỏi chỗ nấp của mình phía sau lớp giáp.
“Lũ bốc mùi, ngu ngốc, dơ bẩn -! Sao các ngươi dám bén mảng quê nhà của ta!”
Vẫn trong tư thế khuỵu một gối, cô giương cây đại cung của mình lên bằng một động tác tao nhã, phóng đi ba đầu mũi tên cùng một lúc, khiến chúng bay xuyên qua không khí với một tiếng xé gió.
“GOOB?!”
“GROBO?!”
Từng cây hỏa tiễn cắm xuyên qua mắt và cổ họng của lũ goblin rider, khiến chúng ngã nhào khỏi lưng sói như thể đang sặc chết. Kĩ năng hoàn hảo của High Elf Archer không bị ảnh hưởng chút nào bởi sự rung lắc của con thuyền hay sự che khuất tầm nhìn của sương mù.
Đôi tai dài của cô co giật, bắt lấy từng âm thanh phát ra trên chiến trường.
“Orcbolg! Chúng đang đến từ phía cánh phải!”
Thay cho câu trả lời, nữ cung thủ nghe thấy tiếng gào khóc của một con goblin, “GBOR?!” và cô gật đầu đầy hài lòng.
“Tuy nhiên, tại hạ đành phải nói, chuẩn bị cả một chiếc thuyền thứ hai chỉ để đánh lạc hướng chúng với những âm thanh tương tự dường như giống với một sự lãng phí thời gian…”
“Đúng vậy, nó cần các Long Nha Binh và nhiều thứ khác để hoạt động.” Dwarf Shaman càu nhàu, rút ra cây rìu bổ và đi ra khỏi phía sau lớp phòng hộ để quan sát rõ hơn.
Hai Long Nha Binh, trên người khoác trang phục kín mít ở con thuyền dẫn trước, tiếp tục chèo lái ngay cả khi đối mặt với các cuộc công kích. Những đầu mũi tên và giáo, hoặc bay xuyên qua các he khở trên cơ thể trống rỗng của chúng, hoặc thỉnh thoảng bị mắc lại trên các khúc xương.
“Oh, nhưng chúng ta cần phải giảm tốc…” Priestess đặt ngón trỏ lên môi ngay cả khi cúi xuống và nắm chặt lấy cây quyền trượng. “Goblin Slayer-san đang ở trên bờ.”
“Mm. Tại hạ cũng sẽ lên bờ, vậy nên làm ơn hãy khiến chúng chậm lại.”
Sẵn sàng với thanh Long Nha Đao trên tay, Lizard Priest gầm lên: “Hrrraaaaahhhahhhh!” và lao mình về phía những con goblin trên đất liền. Đuôi ông đập mạnh, nghiền nát cổ của con quái vật đầu tiên mà ông gặp phải.
Priestess khóc thét và bám lấy tấm lá chắn trên lớp phòng vệ trong khi con thuyền rung lắc dữ dội vì lực nhảy của ông.
“Ngươi không bật nhẹ nhàng hơn một chút được à?!” Dwarf Shaman cất tiếng kêu ca, rồi hỏi han nữ tư tế. “Cô bé còn ở trên tàu chứ?”
‘E-em ổn ạ!”
Priestess và Dwarf Shaman chủ yếu dự định đứng ngoài vòng chiến, nên nhiệm vụ của họ sẽ là đối phó với bất kì con goblin nào tình cờ lẻn lên thuyền.
“Huh, đừng lo lắng. Chị sẽ không để chúng… tiến lại gần chúng ta đâu!” Điệu bộ của High Elf Archer không dao động dù chỉ một inch khi cô bắn thêm ba mũi tên khác.
Ba tiếng kêu hét vang theo. Cung thuật của cô phải sánh ngang với ma thuật.
“Chín… Mười!”
“GROOBOO?!”
Goblin Slayer đã nhảy vào trong đám sương mù, và giờ anh đang vung chiếc khiên của mình sang bên trái, tin tưởng rằng sẽ may mắn đập trúng một thứ gì đấy. Viền cạnh được mài sắc và đánh bóng của chiếc khiên xé toạc khuôn mặt của một con goblin.
Người mạo hiểm giả di chuyển lại lần nữa, dựa vào tiếng hét để phán đoán, rồi đâm thẳng thanh gươm của bản thân vào cổ họng con quái vật.
Sinh vật này vùng vẫy tay chân, cố gắng thoát khỏi thanh kiếm. Goblin Slayer liền đá nó ra và nhặt lấy con dao găm giắt trên thắt lưng của nó.
Anh xoay ngược con dao găm lại với lưỡi dao chĩa xuống dưới khi nghe thấy tiếng gầm hú của bầy sói đang tiến gần hơn. Đồng thời, bàn tay trái của anh cũng lùng sục túi đựng đồ và lấy ra một một dải dây da có buộc đá ở hai đầu.
“Hmph.”
Anh vung dải dây bay đi, khiến nó quay, lướt trên mặt đất, và từ đâu đó trong lớp sương mù vang lên tiếng kêu của một con sói.
“GORB?!”
Sau đó là âm thanh của thứ gì đó đổ sập xuống đất, và tiếng hét của một con goblin.
Cái bola đã quấn quanh chân của một trong số những con thú cưỡi.
Không dừng lại, Goblin Slayer nhảy về hướng đó, cắt đứt cổ họng con goblin đã ngã xuống.
Với anh, có rất ít sự khác biệt giữa bóng tối của hang động và sự hạn chế tầm nhìn của sương mù.
“Mười một.”
Chính vì thế, Goblin Slayer mới là người nắm giữ lợi thế khi lao vào giữa vòng xoáy của trận chiến.
Sau cùng, lũ goblin khó có thể phân biệt được đâu là bạn đâu là thù. Chỉ một cú tấn công bất cẩn cũng có khả năng đánh gục đồng đảng của nhau. Không giống như ở hang động, rất khó để áp đảo kẻ thù bằng cách lấy thịt đè người.
Không phải bất kỳ con quỷ nhỏ nào cũng đặc biệt quan tâm tới những gì xảy ra với đồng bọn của nó, nhưng chúng ghét việc mất đi một tấm khiên thịt để bảo vệ mình.
“…Một chuyến đi tuần, hoặc có lẽ một cuộc chạm trán tình cờ.”
“GOROOB?! GROBOR?!”
“Ý ngài thế nào?”
Lizard Priest đạp một con rider ra và tóm lấy con sói của nó, rồi xé toạc bộ hàm của con vật bằng sức mạnh tuyệt đối của mình.
Đươc tham gia chiến đấu khiến ông có vẻ hạnh phúc, nhưng chính đám máu xung quanh đã làm suy nghĩ của vị tu sĩ nhanh lẹ hơn.
“Nếu giả định đây là một cuộc phục kích,” Goblin Slayer nói, chẻ đôi xương sống của con rider vừa ngã xuống mặt đất và lẩm bẩm “Mười hai” khi một tiếng kêu như bị bóp nghẹt vang lên. “Thì chúng vẫn còn thiếu chiến lực.”
Nói rồi, anh đứng dậy, phi con dao găm của mình vào trong sương mù, khơi lên một tiếng thét đau đớn khác.
“Chúng ta không thể để bất kì con nào chạy thoát.”
“Ha-ha-ha-ha! Chuyện đó đã bao giờ xảy ra chưa?”
Lizard Priest quét qua chiếc đuôi của ông, đập mạnh con goblin đằng sau vào một cái cây, dập vỡ xương sườn nó
Mười ba. Còn sáu, có thể là bảy. Goblin Slayer nhặt lên cây giáo dưới chân.
“Trong trường hợp đấy…”
Anh nâng chiếc khiên của bản thân lên, giơ về phía trước, làm chệch hướng con dao găm tẩm độc ẩn trong sương mù, rồi phản công bằng cây giáo trên tay.
Anh có thể cảm thấy nó vẫn chưa đâm đủ sâu. Ngay lập tức, người chiến binh tận dụng thân giáo để ngăn không cho con quái vật di chuyển rồi dùng khiên đập vỡ mặt nó.
Sinh vật kia đổ gục, trán vỡ vụn, và Goblin Slayer tiến tới nghiền nát nốt cổ họng của nó.
Mười bốn. Goblin Slayer giải phóng cây giáo khỏi cái xác chết.
“… chúng ta nên hoàn thành việc này trước khi sương mù tan hết.”
Và đó chính xác là những gì họ làm.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
“… Em tự hỏi không biết có phải có hoa đang nở hay không?”
Tiếng lẩm bẩm đến từ Priestess, một lúc sau khi cả tổ đội đã đánh bại lũ goblin rider.
Chỉ có tiếng chảy xiết của nước, tiếng cót két của mái chèo, và tiếng thở gấp gáp của năm mạo hiểm giả.
Khi họ tiến xa hơn về phía thượng nguồn, ngay cả đám động vật sống trên cây dường như cũng đang nín thở.
Mặt trời đã lên cao và sương mù bắt đầu tan biến, nhưng thảm thực vật mọc rậm rạp xung quanh họ vẫn phủ đầy bóng đen. Ánh sáng không quay trở lại đây, và có thứ gì đó kì lạ về nó, như thể họ đang đi sâu vào trong một hang động.
Đấy có lẽ là lí do tại sao Priestess phản ứng lại trước hương thơm ngọt ngào, đầy bất ngờ và dễ gây chú ý xuất hiện vừa rồi trong không khí, theo cái cách như vậy.
Nữ tư tế nắm chắc cây quyền trượng, nhưng High Elf Archer chỉ lắc đầu.
“Chị chịu chết, nhưng… chị chưa giờ nghe kể về một loài hoa có mùi như này.”
“Đã tới gần lãnh thổ của chúng.” Goblin Slayer nói một cách điềm tĩnh, đặt tay lên món vũ khí mà anh cướp được của đám goblin. Nó là một cây chùy trông như một cái cây bị cạo sạch, và trên nó có những vệt đỏ sẫm màu ở nhiều chỗ khác nhau, vốn được sinh ra khi nó được sử dụng để nghiền nát sọ người – cũng như sọ lũ goblin.
Sau cùng, hơn hai mươi con goblin và thú cưỡi của chúng đã chết trên sông. Họ không thể để những cái xác lộ thiên như vậy, có quá nhiều khả năng chúng sẽ bị một đám goblin khác phát hiện ra. Hơn nữa, không có nhều thời gian để mà chôn chúng.
Dù sao thì, nếu đám xác chết trôi dọc xuống hạ nguồn, chúng sẽ không bị lũ quỷ nhỏ ở thượng nguồn để ý…
Và lũ cá ăn thịt trên sông hẳn là sẽ xử lí gọn gàng.
Điều này khiến cho Priestess có chút ngập ngừng, nhưng Lizard Priest đã nói với cô rằng đó cũng là một kiểu hình thức chôn cất.
“Sương mù đang bắt đầu tan. Có lẽ chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng.” Cùng lúc Lizard Priest giờ đang cố gắng nhìn xuyên qua lớp sương mù xa nhất có thể.
Với một cái xua tay, ông giải trừ một trong hai Long Nha Binh, con mà đang chèo lái chiếc thuyền. Người thủy thủ khô lâu kéo chiếc mái chèo lên và ngồi xuống, rồi ôm lấy nó.
“Nó sẽ là vấn đề không nhỏ nếu chúng phát hiện ra chúng ta qua tiếng chèo thuyền.”
“Oh, em có nên niệm phép Silence không…?” Priestess cất tiếng hỏi.
“Chưa phải lúc.” Goblin Slayer lắc đầu. “Chúng ta đã sử dụng hết hai phép Dragontooth Warrior và một phép Swordclaw.”
Chiếc mũ thép quay về phía Lizard Priest như đề tìm kiếm sự xác nhận, và vị tu sĩ gật đầu.
Nhóm của họ có tổng cộng bảy phép cầu nguyện. Hiện tại họ chỉ còn bốn, và nguồn tài nguyên ma thuật duy nhất khả dụng cho họ đều thuộc về Dwarf Shaman, người cũng có thể sử dụng bốn phép khác. Mặc dù, cả tổ đội đã được ban phước lành với một lượng ma thuật đáng kể, nhưng nó vẫn quan trọng để mà nắm rõ số lượng lời cầu nguyện và phép thuật họ có thể sử dụng.
Thêm nữa, không có gì đảm bảo rằng tự bản thân lời cầu nguyện Silence sẽ ngăn họ tránh khỏi việc phải giao chiến.
“Giữ lấy lời cầu nguyện của em.”
“Được rồi ạ.” Priestess, cảm thấy bản thân không có nhiều đóng góp trong trận chiến vừa rồi, gật đầu một cách bất đắc dĩ. “…?” Rồi cô chớp mắt, dụi mắt và ló ra ngoài qua các tấm chắn bảo vệ tàu.
“Ho, cẩn thận đấy.” Dwarf Shaman nói, giữ lấy eo cô gái nhỏ để hỗ trợ cô.
“Đương nhiên rồi ạ.” Nữ tư tế đáp lại, mở to mắt nhìn quanh.
Cô đã thấy một bóng đen mảnh khảnh phía sau sương mù.
Nó không phải một cái cây. Bóng hình nó quá khác xa so với một loài thực vật.
Đứng dọc theo bờ sông, thứ kì dị đó trông gần giống như con mồi bị xiên trên cành cây của một con chim đồ tể xám…
“… Đó có phải là… một cái totem?!” Một tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi cổ họng của Priestess.
Nó là một cái xác chết. Những phần cơ thể còn lại của một người nào đó, bị một cây cọc đâm xuyên qua người từ giữa hai chân lên đến miệng.
Bị bỏ lại ở một nơi nóng ẩm như này, thi thể đã bắt đầu thối rữa, nước dịch chảy ra ngoài khiến nó trông gần như không còn chút gì giống người. Mặc dù cái xác đã bị hủy hoại vô cùng nặng nề bởi côn trùng, đến mức không thể xác định rõ ban đầu nạn nhân thuộc chủng tộc nào, nhưng đánh giá qua bộ giáp đã rỉ sét, đó là thi thể của một cô gái.
“Ugh…!” High Elf Archer cảm thấy sắp sửa nôn ra một bãi, nhưng buộc bản thân phải kìm nén nỗi khiếp sợ sắp xuất hiện này lại.
Nó rõ ràng hiển nhiên tại sao lũ goblin lại treo cái xác lên.
Sự tàn độc.
Một lời tuyên bố mạnh bạo tới thế giới rằng đây là lãnh thổ của chúng, và cũng là một lời chế nhạo hung ác tới bất cứ kẻ nào dám xâm phậm tới nơi này.
Chúng đơn giản là muốn được nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng, hoảng sợ, phát điên vì sợ hãi hoặc ít nhất là vì căm giận của những vị khách không mời .
Tại sao chúng không dựng chiến tích của mình ở một chỗ khác mà lại là ở lối ra vào như vậy, trong khi nó còn chẳng có chút chức năng phòng thủ nào?
“Liệu cô ấy bị xiên sống, hay là bị cắm vào cây cọc đấy sau khi chết…?” Lizard Priest lên tiếng hỏi, liếc mắt nhìn xung quanh trong khi chắp tay cầu nguyện. “…Ít nhất, cô ấy cũng may mắn khi được tiếp tục tồn tại như là một phần của vòng tuần hoàn tự nhiên.”
Lí do cho cử chỉ phóng khoáng của ông rất rõ ràng: ở đó có nhiều hơn một cái totem.
Có một rừng totem trong số chúng.
Những xác chết cắm trên cọc được xếp dọc hai bên bờ sông như những hàng cây ven đường.
Một số chỉ còn mỗi xương, trong khi một số vẫn chưa bắt đầu phân hủy.
Một số vẫn còn mang những vết thương chưa lành, trong khi số khác trương phình lên một cách tức cười vì khí.
Một số có vẻ là thương gia, trong khi số còn lại khoác trên mình những món trang bị giống như mạo hiểm giả.
Có bao nhiêu người đã bị lũ goblin giết chết?
Có bao nhiêu người đã trở thành đồ chơi của chúng?
“Ergh…” Priestess đưa tay lên miệng, và ai có thể trách cô ấy?
Nữ tư tế khuỵu xuống, khuôn mặt cô trắng nhợt, trong khi cây quyền trượng của cô rơi xuống sàn tàu.
“Hrrrgh…!” Bám vào mạn thuyền, cô trút đi những thứ bên trong dạ dày của mình xuống dưới sông. Cuối cùng, nữ mạo hiểm giả trẻ tuổi cũng nhận ra cái hương thơm ngọt ngào mà cô đang thắc mắc ấy, chính là mùi hôi thối của xác thịt đang phân hủy.
Trong suốt một năm rưỡi cho đến nay, Priestess đã chứng kiến vô số hành động tàn ác của lũ goblin và dần trở nên quen dần với chúng, nhưng ngay cả vậy thì cô vẫn không thể nào chịu đựng được chuyện này.
Một loạt những tia nước bị bắn tung tóe khi cô nôn mửa xuống sông.
“Đây, nhai cái này rồi uống ngụm nước đi.” Dwarf Shaman nhẹ nhàng xoa lưng cô.
“…Ur…urgh. C-cảm ơn ạ…” Giọng cô yếu ớt hẳn đi còn cổ họng thì bỏng rát.
Với cả hai tay, cô nhận lấy thảo dược và nước từ vị thuật sĩ, rồi nhai một cách nhỏ nhẹ.
“…Vậy đây là cái giá phải trả nếu chúng ta thất bại nhiệm vụ này?” High Elf Archer hẳn phải cũng cảm thấy tồi tệ như Priestess, bởi lớp da trắng nhợt thông thường của cô giờ đây đã hoàn toàn trở nên trắng bệch, cắt không còn một giọt máu. Nữ xạ thủ quát to một câu chửi thề. “Đây không phải là trò đùa.”
“Tôi đồng ý.” Goblin Slayer nói. “Đây không phải trò đùa.”
Chiếc mũ thép trông rẻ tiền hướng thẳng về phía trước.
Ở đó, sau lớp sương mù, một bóng hình kì lạ nhấp nhô lên như một ngọn núi.
Thứ đó hiện ra như một bóng đen giữa màn sương trắng.
Bất ngờ, một cơn gió dữ nổi lên, cuốn đi làn sương mờ mịt.
“…Huh.” High Elf Archer thốt lên, mặc dù môi cô vẫn đang mím chặt nhưng giọng điệu cô cực kì đều đều. “Vậy ra đấy là nơi ở của Kẻ Chặn Đứng Dòng Nước…”
Làm thể nào để mô tả thứ này?
Nó được làm từ những khối đá vôi lớn, có thể là một đền thờ hoặc một lăng tẩm – hay thậm chí là một pháo đài.
Một kiến trúc thanh nhã tồn tại từ tận Thời Đại của Các Vị Thần, giờ đã bị sờn mòn, phủ đầy những rêu và dây leo. Dù thế, công trình được xây dựng với vai trò là đập ngăn nước của con sông này, dường như không giống với kiểu tàn tích mà lũ goblin sẽ tôn thờ.
“Nó ở ngay bên phải lối vào, cô gái trẻ. Ngươi thực sự không biết gì về nó à?”
“Này, đây là lãnh thổ của Mokele Mubenbe.” High Elf Archer mím môi và phẩy tai như thể đáp trả lại Dwarf Shaman. “Có lẽ mấy người già trong làng đều biết về nó. Có lẽ chị gái tôi đã thậm chí từng nghe về nó.”
“Vậy ngươi thực sự không biết gì về nó?” Dwarf Shaman chọc ngoáy, khơi lên một tiếng tức giận xì xì từ nữ cung thủ.
Cuộc cãi nhau giữa họ vẫn diễn ra náo nhiệt như mọi khi, và có thể là một sự chủ ý. Sau cảnh tượng khủng khiếp mà họ nhìn thấy vừa rồi, bất kỳ ai cũng muốn nhanh chóng thay đổi lại bầu tâm trạng.
“Điều mà ta cần lo lắng bây giờ là pháo đài của lũ goblin.” Goblin Slayer nói to, nhìn quanh. “Dừng thuyền lại. Sương mù đang tan.”
“Được, được.” Lizard Priest đáp, ra hiện nhanh cho Long Nha Binh. Con chiến binh khô lâu tấp chiếc tàu nhỏ vào gần bờ.
Goblin Slayer đặt tay lên cây chùy giắt ở thắt lưng và quỳ xuống bên cạnh Priestess.
“Em nghĩ sao?”
“Er… E-em nghĩ sao ạ?” Những giọt máu đã đi hết khỏi mặt Priestess, và cô đang lắc đầu bơ phờ hết bên này sang bên khác. “Chúng ta cần phải… làm… gì đó…”
“Đúng vậy.”
“Nếu chúng ta… b-bỏ mặc chuyện này…”
“Đúng.” Âm giọng anh cũng khẽ khàng như cô, nhưng không hề yếu đuối. “Chúng ta sẽ không chỉ bỏ mặc nó.”
Priestess nuốt vào đầy nặng nề. Goblin Slayer nhìn thấy bàn tay cô
đưa về phía bộ giáp của anh, và nhặt lấy cây quyền trượng vừa rơi xuống đất. Nữ giáo sĩ nắm chặt nó trong ngực bằng cả hai tay như thể một cái ôm, rồi đứng dậy một cách loạch choạng.
Cô buộc bản thân phải thả lỏng khuôn mặt đang căng cứng, trong khi liếc nhìn qua tấm che mặt của anh.
“…Bởi vì… chúng là goblin.”
“Đúng.” Anh gật đầu. “Chúng là goblin.”
“Chờ đã, Beard-cutter.” Dwarf Shaman kéo mình lên bờ khi con thuyền elf cập bến đầy lặng lẽ. Ông khéo léo buộc chiếc thuyền lại, cố định nó vào một cái cây gần đó. “Như cậu đã nói, sương mù đang tan, và trời cũng sắp tối. Lẻn vào trong nơi này không phải việc dễ dàng gì.”
“Nếu thế thì-“ High Elf Archer cố gắng búng ngón tay mình hai, ba lần liên tiếp, nhưng cuối cùng đành phải chậc lưỡi chấp nhận những tiếng tách tách thảm thương mà bản thân nhận được. “…Nếu thế thì, tôi có một ý tưởng!”
---------------------------------------------------------------------------------------
Một lúc sau.
Cả nhóm hiện đang len lỏi thành một hàng bóng đen dưới sự chiếu rọi của hai mặt trăng.
Xuyên qua lớp bụi rậm, gạt đi đống cành lá, năm mạo hiểm giả hạ thấp người, di chuyển nhanh nhất có thể.
Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy từ họ là tiếng thì thầm cầu nguyền của Priestess. “Hỡi Đất Mẹ đầy nhân từ, xin hãy ban cho chúng con bình an để chấp nhận mọi sự.”
Cô đang cố hết sức chạy nhanh qua một cách im lặng tuyệt đối, mồ hôi nữ tư tế tuôn rơi trên trán, đôi bàn tay cô nắm chặt cây quyền trượng.
Khi tổ đội tới gần hơn, con đê và pháo đài của lũ goblin lờ mờ hiện ra trước mắt họ với vẻ lạ kỳ.
Cái cách mà những tảng đá được chạm khắc và xếp đặt chính là tác phẩm của tộc dwarf.
Trong khi đó, phong cách xây dựng công trình mà không làm ảnh hưởng tới thiên nhiên xung quanh lại là thành quả của loài elf.
Các sự chuẩn bị chống lại những cuộc tấn công hẳn là phải đến từ tri thức của các lizardman hoặc con người.
Ở những chỗ khác nhau, một số hòn đá bị di dời bởi đám goblin, làm xấu đi hình ảnh của nơi này.
Mục đích xây dựng lên nơi này có thể là gì nhỉ? Priestess đột nhiên thắc mắc.
Một lăng tẩm, một ngôi đền, một tòa tháp, một tòa lâu đài, một pháo đài, một cây cầu… Nó trông có vẻ như là tất cả, nhưng thực tế không phải cái nào trong số chúng.
Bất kể nó là gì thì hiện tại nó là một cái tổ goblin, và để giải quyết nó sẽ tốn không chỉ mỗi một phép cầu nguyện của Đất Mẹ, bất kể bà có rộng lượng đến mức nào.
Đấy là lí do tại sao các mạo hiểm giả có phương án khác để tự bảo vệ mình.
Một làn sương trắng dường như đang bốc lên theo một cách riêng biệt.
Và nó vô cùng nóng.
Ở một mức nào đó thì điều này đã được dự đoán trước – dù sao thì họ cũng đang ở trong một khu rừng mưa – tuy thế nó vẫn ẩm ướt cực kỳ kinh khủng. Bộ lễ phục của Priestess thấm đẫm nước tới mức trở nên nặng nề, và mồ hôi của cô khiến quần áo bám dính vào người một cách khó chịu. Nữ tư tế xắn tay áo lên như một điều tất yếu, nhưng vẫn không ngừng cầu nguyện.
Có một người khác nữa cũng đang duy trì công việc của mình – Dwarf Shaman.
Ông giữ một viên đá đỏ rực trên bàn tay thô ráp của mình. Nguồn gốc nhiệt lượng của sương mù là từ hòn đá này – từ con salamander nằm trong nó.
Hỏa vũ, uy danh của salamender. Ban cho ta cùng một sự sẻ chia.
Hỏa tinh linh được triệu hồi từ phép Kindle đã làm bốc hơi lượng nước mà các tinh linh không khí chứa đựng. Kết quả là cả tổ đội được giấu đi dưới lớp sương mù.
Dwarf Shaman đưa mắt nhìn High Elf Archer đầy nghi ngờ trong khi cô nàng thì khịt mũi đầy tự mãn.
Cô ta ngày càng xấu nết giống Beard-cutter.
Dù sao Lizard Priest đến từ phía Nam, High Elf Archer đến từ khu rừng này, còn Dwarf Shaman khá thân quen với lửa. Hơi nóng dày dặc khiến chuyển động của họ nhanh lẹ hơn là đằng khác.
Priestess vừa đi vừa thở nặng nhọc, còn biểu cảm của Goblin Slayer vẫn không thể nhìn thấy.
Lizard Priest ngước lên tòa tháp canh trên pháo đài của goblin. Bằng đôi mắt cảm nhiệt của mình, ông phát hiện ra một con goblin cầm giáo đang vui vẻ chợp mắt.
Không vấn đề gì. Vị tu sĩ gật đầu với Goblin Slayer, người sau đó lần nữa dẫn dắt cả tổ đội tiến lên phía trước.
Lối vào của pháo đài lúc này gần như đã ở ngay trước mắt họ.
Cánh cổng to dày, mang tính đặc trưng của elf tộc, được làm từ loại gỗ cổ cứng cáp. Mặc dù không có dấu hiệu của kim loại trên đây nhưng độ bền của nó thì không cần phải bàn cãi.
Nếu nhìn thoáng qua, nó có vẻ là một khối tổng thể nhưng để ý kĩ góc phải thì có thể thấy một bóng hình chữ nhật nho nhỏ - một cánh cửa bé hơn bên trong, có lẽ là một lỗ phá dây.
Goblin Slayer ra hiệu cho đồng đội của mình đợi trong bụi cỏ rồi rút cây chùy dưới thắt lưng ra. High Elf Archer leo lên một cái cây, đôi tai dài của cô co giật, cô với lấy một cành cây và ngồi trên đấy mà không làm rơi một chiếc lá nào. Đặt một mũi tên lên cây đại cung, nữ xạ thủ kéo dây một cách im lặng. Cùng lúc ở bên dưới, Lizard Priest điều chỉnh lại tay nắm thanh Long Đao của ông.
Còn với Priestess và Dwarf Shaman, cả hai lại tiếp tục chuẩn bị các phép cầu nguyện cùng ma thuật tương ứng. Sự yên ắng kéo dài, và sương mù vẫn tiếp tục tan.
Đôi môi của Priestess thoáng chốc hình thành những từ ngữ Hãy cẩn thận ạ. Goblin Slayer gật đầu.
Ngay khi anh phá vỡ bong bóng của sự im lặng, tiếng kêu gào báo động của sinh mệnh đột nhiên quay trở lại khu rừng. Âm thanh của lá xào xạc khi gió thổi qua. Tiếng dòng sông chảy róc rách. Anh có thể nghe thấy hơi thở của mình ở bên trong chiếc mũ trụ.
“Hmm.” Người mạo hiểm giả đứng một lúc trước cánh cổng thành trước khi đập ầm ầm vào nó. Rồi, bằng sự nhanh nhẹn trái ngược với bộ giáp toàn thân nặng nề, anh đưa các ngón tay bám chặt lấy thanh gỗ của cổng, và kéo cả cơ thể mình lên.
Có phản ứng xuất hiện ngay sau đó.
“GROB?”
Lỗ phá dây mở ra và một con goblin, khả năng cao là lính canh, ló mặt ra ngoài.
High Elf Archer đã chuẩn bị bắn đi mũi tên của bản thân ngay lập tức, nhưng Goblin Slayer không hề di chuyển. Con goblin thứ hai, rồi con thứ ba chen chúc đi ra khỏi cánh cửa nhỏ.
Tiếng chậc lưỡi của nữ cung thủ vang lên, nhưng bị át đi bời tiếng cầu nguyện của Priestess nên không ai nghe thấy.
Con quái vật thứ tư xuất hiện, và rồi đúng năm giây sau, Goblin Slayer hành động.
“GORAB?!”
Nhảy thẳng từ trên cao, anh đáp xuống lưng con goblin cuối cùng bước ra. Cú va chạm đã tước đi lượng không khí trong lá phổi của sinh vật này, và nó không thể nào gây ra tiếng ồn được nữa.
Goblin Slayer vung cây chùy của mình.
Một âm thanh khô khốc của thứ gì đó bị gẫy vang lên, và hộp sọ của con goblin quay về một hướng không tưởng bằng một góc không tưởng.
Goblin Slayer sau đó rút ra thanh gươm đang giắt trên thắt lưng của cái xác chết co giật. “Một.”
“GBBR?”
Con goblin đi đầu, bất ngờ về tiếng hét bất chợt, liền quay đầu lại-
“GORB?!”
Một mũi tên nhọn hoắt bay rít qua màn đêm, cắm xuyên qua tai phải và tai trái của nó. Con quỷ nhỏ khuỵu xuống như một con rối bị cắt dây - con goblin thứ hai đã chết.
Mặc cho bị sốc trước cuộc phục kích vừa rồi, hai con quái vật còn lại đã bắt đầu phản kháng.
Thế nhưng, các mạo hiểm giả quá nhanh so với chúng.
Một con quay về phía sau và nhận thấy mặt mình bị đập mạnh vào một cái chùy.
“Hai, và…”
“GRRB…” Sinh vật này ngã ngửa, ôm chầm lấy chiếc mũi bị dập nát của mình. Goblin Slayer lập tức nhảy lên người nó. Anh đã vứt đi cây chùy của mình, giờ đang rút ra khỏi bao thanh kiếm mới lấy được. Người chiến binh dùng tay trái bịt lấy mồm con goblin, còn tay phải tàn nhẫn đâm lưỡi gươm vào cổ họng nó rồi chém một cú không thương tiếc.
“Thế là ba…”
Cũng có nghĩa chỉ còn một con nữa.
Con goblin cuối cùng thông minh hơn một chút so với những con khác. Nó ít nhất cũng xác định được rằng hai người đồng bọn của mình đã chết. Sinh vật này hít vào một hơi thật sâu, há to mồm để kêu gọi tiếp viện, nhưng trước khi nó kịp lên tiếng, con quái vật đã nhận thấy một mũi tên găm chặt vào cổ họng bản thân.
Cả cơ thể nó đổ nhào về phía trước vì lực đẩy của phát bắn.
“…Bốn.”
Goblin Slayer xác nhận cả bốn con goblin đều đã ngừng thở bằng chính mắt mình, rồi liếc nhìn nhanh bên trong cái lỗ phá dây. Mặc dù trời đã tối, nhưng vẫn còn đó hai mặt trăng trên cao.
Phía sau cánh cổng là một quảng trường rộng mở. Không có dấu hiệu cho thấy có goblin ở đó.
Tuy rằng lũ goblin bất cẩn là vậy, nhưng sự vắng mặt của đám canh gác sẽ không che giấu được lâu.
Goblin Slayer chống cho cánh cổng nhỏ mở ra bằng một cái cọc rồi ra dấu cho bụi cây.
Priestess thở ra một hơi dài rồi phóng nhanh đến chỗ anh.
“…Anh ổn không ạ? Có bị thương hay-?”
“Không, tôi không sao.”
Lúc đó, lồng ngực bé nhỏ của cô mới bớt căng thẳng và thư giãn.
Lizard Priest nhanh chóng nhô lên, gần như bò dọc theo mặt đất, còn Dwarf Shaman chậm rãi theo sau. Cuối cúng là High Elf Archer, nhảy từ trên cây xuống và tiến về phía cánh cổng lẹ tới mức gần như không để lại bóng người. Sẽ không có gì là vui vẻ nếu người được cho là đảm bảo mọi người đến được đích an toàn, lại để bản thân bị phát hiện ra cả.
“Mặc dù được coi là một trinh sát nhưng hiện giờ tôi cảm thấy mình giống một sát thủ hơn thì phải.” Cô nói.
“Vậy làm gì tiếp theo?”
“Tôi không thích nó, nhưng chúng ta sẽ phải tổ chức một cuộc tấn công trực diện.” Goblin Slayer lau đi lưỡi kiếm bằng mớ giẻ rách của con goblin rồi tra nó lại trong vỏ. Tiếp đó, anh nhặt lấy cây rìu bổ từ một trong số những con quái vật và giắt nó vào thắt lưng. “Tôi xin lỗi,” anh nói, “nhưng có vẻ không có thời gian nghỉ ngơi. Tôi cần ông ở hàng tuyến đầu.”
“Được mà, được mà.” Lizard Priest rít lên. “Tại hạ chưa bao giờ là người làm việc gì ít hơn việc nổi bật trên tiền tuyến cả.”
Ông chỉ còn một lời cầu nguyện duy nhất, con Long Nha Binh thì được để lại để bảo vệ thuyền. Vì vậy thanh Long Đao và sức mạnh thuần túy của ông là tất cả những gì họ có thể trông cậy vào.
Nhưng với vị tu sĩ, thế là đủ.
“Ta thì còn ba phép nữa.” Dwarf Shaman vuốt râu nói.
“Còn em thì, uh-“ Priestess đếm ngón tay mình. “Hai ạ.”
“Được rồi.”
Thế nghĩa là sáu phép tất cả.
Đó sẽ là một số lượng thực sự với một tổ đội mạo hiểm trung bình. Nhưng liệu nó có đủ để tấn công pháo đài này?
Họ khởi đầu với mười một phép và đã sử dụng gần một nửa cho đến nay.
“…” Priestess lắc đầu, cố gắng rũ bỏ những ý nghĩ tồi tệ bất chợt xuất hiện. Những gì đã xảy ra trong chuyến mạo hiểm đầu tiên của cô không liên quan gì đến lần này. Ngay cả những xác chết mà cô đã nhìn thấy trên đường tới đây cũng không còn quan trọng.
“Um, về chuyện đèn đuốc thì sao ạ…?”
“Không làm gì cho đến khi vào trong,”
Lũ goblin có thể nhìn rõ trong bóng tối, chúng không cần phái có ánh lửa để di chuyển vào ban đêm. Bước vào sân trong của pháo đài với một ngọn đuốc rực cháy chẳng khác nào đang cầu xin đám quỷ nhỏ tìm đến mình cả.
“Một khi đã đột nhập, hành động như lúc ta ở trong hang.” Goblin Slayer nói.
“Vâng. Vậy thì em sẽ chuẩn bị sẵn một vài cây đuốc.” Priestess đáp lại.
“Vui lòng làm vậy.”
Vừa nói, Goblin Slayer vừa rút con dao găm của anh ra.
“Er.” Priestess thở dài. Cô trùng mặt xuống, rồi lại thở ra một tiếng cam chịu. “Chúng ta có cần phải…?”
“Có.” Người chiến binh xoay con dao găm trên tay và bước tới chỗ con goblin có khuôn mặt bị đập nát.
High Elf Archer, cuối cùng cũng hiểu ra, lập tức vỗ về bộ trang phục của mình, đảm bảo rằng mọi thứ đã được sẵn sàng. Khuôn mặt cô cắt không còn giọt máu, còn đôi tai thì rũ xuống đầy thảm thương. “…Aw, nghiêm túc đấy à?”
“Trừ khi cô có cái túi khử mùi.”
“N-này, tôi đâu nghĩ một chuyến thăm nhà lại thành đ-đi săn goblin đâu...”
“Nó là một phần của công việc.”
Goblin Slayer không hề bận tâm tới lời thanh minh của nữ cung thủ trong khi rạch bụng con goblin.
Anh rút ruột của nó ra, và Priestess quấn chúng trong một khăn tay mà cô mang tới. Nữ tư tế lúc này đang biểu lộ một khuôn mặt không cảm xúc.
High Elf Archer giật lùi lại với một tiếng nghẹt thở, Dwarf Shaman nhanh chóng tóm lấy tay cô.
“Ngươi cần phải biết khi nào thì nên ‘bỏ bài’.”
“Chỉ là một tí gan dạ thôi mà.” Lizard Priest đề nghị từ vị trí mà ông vừa mới di chuyển tới để ngăn cô tẩu thoát, đôi mắt vị tu sĩ đảo qua một vòng.
“Huh-? Không, không đời nào, hẳn là phải còn cách nào đó mà chúng ra có thể-!”
“Trật tự.”
Có lẽ, cuối cùng, chỉ có những trải nghiệm trước đây của High Elf Archer mới giúp cô khỏi việc la hét.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Các mạo hiểm giả đi dọc theo bức tường với High Elf Archer đi đầu do thám.
Tòa tháp đang trong tình trạng đổ nát, cánh cổng bị tàn phá, bản thân thiên nhiên đã lấy lại công trình này cho chính nó, và ở đấy không thiếu những chỗ tối tăm để ẩn náu.
Và như lẽ tương tự, những góc khuất ở đấy có thể che giấu vài thứ gì đó.
High Elf Archer liếm môi, cố gắng quyết định nơi cô có thể đặt chân mà không dẫm lên đám bụi cỏ bên dưới. Nếu bất kỳ con goblin nào phát hiện ra, nó cũng đồng nghĩa với việc bật công tắc báo động, và như thế thì không vui tí gì cả.
“Cảm ơn.”
Trời đất thánh thần ơi. High Elf Archer chớp mắt. Orcbolg, vừa cảm ơn cô?
Con người không được trang bị khả năng di chuyển giữa màn đêm chỉ với sự dẫn dắt của những vì sao và ánh trăng mù mờ.
“Con người có thể man rợ moi ruột một thứ ra như vậy, hả?”
“E-em xin lỗi…” Priestess luống cuống trả lời.
“Không vấn đề gì. Đừng lo về nó.” Nữ cung thủ xua tay mà không ngoảnh đầu lại. “…Ooh.” Vào thời điểm đó, đôi tai nhọn hoắt của cô co giật, như thể bị thổi đi bởi gió.
Cô nheo mắt lại, nhìn về phía một con goblin đang đi loanh quanh, một ngọn giáo đặt trên vai của nó.
Giữa cả hai có một khoảng cách nhất định.. Nhưng các mạo hiểm giả vẫn chưa bị chú ý. Dù thế, con quỷ nhỏ đang đi về hướng này. Là một tên lính canh.
High Elf Archer rút ra một mũi tên và đặt nó lên cây đại cung của mình.
“Tôi nên làm gì giờ?”
“Bắn đi.”
Cây cung của cô buông phựt một cái, gần như trước khi anh kịp hoàn thành câu nói của mình. Con goblin, bị đâm xuyên qua cổ họng, vung vẩy tay đầy khó hiểu trong khi ngã xuống. Có tiếng đổ rạp nhẹ của cỏ, và đó là tất cả. Không có con lính canh nào khác nhận thấy điều gì đã xảy ra.
High Elf Archer thở ra một hơi mà mình đã kìm nén nãy giờ rồi bắt đầu di chuyển tiếp. Goblin Slayer và những người còn lại đi theo sau. Nữ xạ thủ rút lấy mũi tên của mình ra khỏi xác con goblin khi họ đi ngang qua nó.
“Ugh…” Cô nhăn mặt trước dòng máu đen của con goblin, cẩn thận rũ mạnh mũi tên. “Tôi không muốn đã bẩn rồi còn bẩn hơn nữa đâu…”
“Thật sự là vậy ạ.” Priestess đồng tình bằng một âm giọng cực kì đáng thương. High Elf Archer gật đầu đồng cảm. Hai cô gái trẻ ngọt ngào này đang bị phủ đầy từ đầu tới chân thứ chất bẩn không thể nói nên lời. Nó dính dáp và bốc mùi, ngay cả khi hai người họ đã quen với nó thì nó vẫn khiến họ phát bệnh. Mặc dù, nó là điều cần thiết, nhưng không bao giờ là điều vui vẻ.
“Arg, đầu tên gẫy rồi… Đây là điều tệ nhất.”
“Chà chà, nếu điều đấy là tệ nhất, vậy thì có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ bị phát hiện.”
Lizard Priest, bỏ lên phía trước, ngóc đầu lên như một con rắn. “Tại hạ nghi rằng mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn khi chúng ta vào được trong tháp.”
Đôi mắt ông tập trung về phía trước, về phía cánh cổng gổ to lớn chặn ngang lối vào tháp. Nó rõ ràng là vô cùng dày, và không phải là cánh cổng duy nhất như vậy. Có một loạt những cánh cổng như thế sừng sững bao quang lớp tường bên ngoài của công trình.
“Tại hạ nghe rằng các ngôi mộ hoàng gia đôi lúc thường được xây với các lối vào giả.” Lizard Priest nói thêm. “Có thể điều đó ứng với trường hợp lần này.”
“Ý ông rằng tất cả chỗ này… đều là giả?” Priestess ló đầu ra bên ngoài để nhìn, cẩn thận không để đám quỷ xanh chú ý. Cánh cổng đồ sộ, nặng nề đứng đó dưới ánh trăng nhàn nhạt, khó mà thấy được điểm gì kém hơn so với thực tế. “Nó chắc chắn trông không giống như…”
“Chúng ta tốt hơn hết nên đủ may mắn tới mức rằng nó chỉ là một kiến trúc bình thường.” Lizard Priest trả lời. “Nếu nó là một cái bẫy, tại hạ do dự khi nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra với chúng ta.”
“……”
Trong một vài giây, Priestess lặng lẽ nhìn chằm chằm cánh cổng giữa khu tàn tích. Có gì đó không đúng về nó, có một điều mà cô không thể giải thích nổi. Nữ tư tế cố gắng nhận ra nó…
“…Chà, em không nghĩ chúng ta cần phải lo lắng quá nhiều.” Cô nói với một tiếng cười khúc khích và rồi chỉ ngón tay nhợt nhạt mảnh khảnh của mình về phía cửa. “Mọi người nhìn xem đám cỏ dại đã bị dẵm lên thế nào.”
“Thánh thần ơi, quả thật…!”
Cánh cửa giả, đứa con tinh thần của một số elf cổ đại hoặc ai đó đại loại thế, giờ đã trở nên vô nghĩa bởi dòng chảy của thởi gian và sự ngu ngốc của lũ goblin. Lũ goblin đã sử dụng cánh cửa ra vào một cách bất cần, nên quả thực là đám cỏ dại gần đó đã bị dẫm nát đến bằng phẳng.
“Tôi đoán điều này để lại cho chúng ta cùng một vấn đề với vấn đề ban đầu.” High Elf Archer nói với giọng cáu kỉnh. “Lũ goblin.”
Một, hai con lính canh đang đi lại, trông đầy chán nản.
“Cách nhanh nhất sẽ là xử lí lũ canh gác và đánh cắp chìa khóa.”
“Đó là nếu goblin biết đường khóa cửa.” Dwarf Shaman cất lời, phủi đi một chiếc lá bám trên bộ râu của ông và thở dài một hơi trầm ngâm. “Ít nhất thì chúng ta phải giải quyết cả hai con bên trái và bên phải cùng lúc nếu không muốn bị phát hiện.”
“Chuyện nhỏ.” Goblin Slayer nói. “Tôi biết tám cách khác nhau để giết goblin trong thầm lặng.”
“Thật ạ?” Priestess chớp chớp mắt.
“Đùa thôi.” Goblin Slayer tiếp tục, lắc chiếc mũ trụ từ bên này qua bên kia. “Thực ra là nhiều hơn cơ.”
Cân nhắc trước ý kiến của High Elf Archer rằng các mũi tên đều vô cùng giá trị, nên kết quả là Goblin Slayer và Dwarf Shaman sẽ thực hiện cuộc tấn công.
Mỗi người trong số họ chuẩn bị một chiếc ná bắn đá, di chuyển tới khoảng cách gần, và rồi liệng đi những viên đá của bản thân gần như cùng một lúc.
Những đầu đạn bay vụt qua không khí, lao tới chính xác cổ họng của con goblin và đầu của một con khác.
“GRORB?!”
“GBBO?!”
Con đầu tiên đổ sụp xuống với khí quản bị nghiền nát một cách tàn nhẫn, còn con kia thì loạng choạng ôm lấy trán. Nhưng trước khi sinh vật này có thể kêu lên một tiếng, Lizard Priest đã lao đến nó, và như thể một vũ điệu, thanh Long Đao của ông cắt đứt cuống họng con quái vật.
Như vậy, lũ lính canh đã bỏ mạng mà không kịp gây ra tiếng ồn nào, sự yên lặng của sân trong trước cánh cổng tiếp tục không bị xáo trộn.
“…Em cũng đã học cách sử dụng ná, nhưng dường như nó không giúp ích gì nhiều.” Priestess thất vọng nói.
“Đừng lo lắng, luôn có thời khắc và địa điểm cho mỗi tài năng tỏa sáng.” High Elf Archer động viên, vỗ nhẹ vào lưng cô.
Lizard Priest rũ mạnh món vũ khí của mình cho sạch máu rồi bắt đầu kéo thi thể của những con goblin đi. “Ta phải làm những gì mà bản thân có thể.” Vị tu sĩ đồng thuận khi đang giấu xác của chúng vào các bụi cây. Trong lúc High Elf Archer đảm bảo mọi thứ đã đươc che đậy ổn thỏa, Dwarf Shaman lục soát chỗ trang bị của hai con goblin, chọn ra một ngọn giáo cầm tay.
Ông giơ nó lên dưới ánh trăng, đầu mũi sắt sắc bén, sáng lấp lánh. Đương nhiên là không hề bị gỉ.
“Các ngươi biết đấy, đối với một bầy goblin trong một pháo đài mục nát thì vũ trang của chúng khá tốt. Ta tự hỏi có phải chúng cướp được từ mạo hiểm giả hay không.”
“Có thể có một tay buôn vũ khí trong số những người bị giết.” Goblin Slayer nói. “Hoặc có lẽ ngay từ đầu nó đã ở đấy…”
“Hrm.” Dwarf Shaman lẩm bẩm, lắc đầu trước những suy nghĩ của người chiến binh. “Ai biết? Nhìn qua nó có vẻ là đồ cổ, nhưng đôi lúc một vài sản phẩm cũng được làm giả để trông như thể lâu đời.”
“Khả năng nó được rèn ở đây là bao nhiêu?”
“Cái đó ta có thể loại trừ.” Vị pháp sư nói một cách tự tin. “Không thể sử dụng lửa ở đây được. Việc rèn tác là bất khả thi nếu thiếu đi ma thuật đặc biệt của đám elf.”
“…Hrm.” Goblin Slayer ậm ừ. “Bất kể khả năng gì thì điều duy nhất mà ta chắc chắn là một con goblin đang sở hữu nó. Thế cô có tìm thấy chìa khóa không?”
“Có, đây.” High Elf Archer đáp, đưa nó cho anh. Nó là một chiếc chìa khóa cũ kỹ đeo trên cổ con goblin lúc một vài phút trước. Nó có hình dạng là một tấm thẻ với những con số khắc bên trên, được xâu chuỗi trên một sợi dây nham nhở, sờn màu.
“Tốt.” Goblin Slayer giữ chặt lấy chìa khóa, kiểm tra nó cẩn thận. “Chúng ta vào trong, rồi sau đó tiến sâu hết mức có thể.” Anh nói.
“Nó là, uh, chiến thuật của chúng ta ạ?”
“Ừ.”
Vẫn như mọi khi, Prietsess không thể làm gì khác ngoài mỉm cười trước thái độ của anh. Cô nhanh chóng quỳ gối và cầm lấy cây quyền trượng của bản thân. “Hỡi Đất Mẹ đầy nhân từ,” cô cầu nguyện cho những con goblin đã chết đến nay, và cả những nạn nhân đã bỏ mạng dưới tay chúng. “Làm ơn, bằng bàn tay tôn kính của người, xin hãy dẫn lối cho linh hồn của những sinh mệnh đã từ trần khỏi thế gian này…”
Cả nhóm yên tĩnh chờ đợi cho đến khi cô hoàn thành lời cầu nguyện của mình, rồi họ nhanh chóng tiền thẳng về phía cánh cổng.
Goblin Slayer tra chiếc chìa khóa vào ổ rồi vặn nó. Có một tiếng cạch cửa khô khốc.
“Nó không vừa.”
Điều đó tức là nó phải ứng với một cánh cửa nào khác ở đâu đấy. Anh chậc lưỡi và rút nó ra.
Priestess mở túi đồ, dành ra một vài chỗ trống. “Đây ạ, em có thể giữ nó.”
“Ừ, làm ơn.”
Cô nhận lấy cái chìa khóa, cất nó đi, và thở ra một hơi dài.
“Tôi đoán là giờ đến lượt mình nhỉ.” High Elf Archer lên tiếng, cúi người đầy tự tin trước ổ khóa. Kĩ năng tháo mở các thiết bị, thứ mà cô đã học chủ yếu để giải trí cho bản thân, đã chứng tỏ giá trị khá lớn với cả tổ đội.
Nữ mạo hiểm giả dùng một cái móc để chọc ngoáy ổ khóa, đôi tai cô co giật tìm kiếm một tiếng click nhẹ nhàng báo hiệu sự thành công của cô. Cuối cùng khi nó đến, cô đưa ra thông báo. “Ngon lành,” và ưỡn ngực tự hào. “Nó mở rồi đấy.”
“Được rồi, giờ thì trước khi ta mở nó ra…” Dwarf Shaman nói, cúi xuống bên cạnh cô và lục lọi túi ma cụ., lấy ra một tấm vải.
Priestess nghiêng đầu bối rối, ngập ngừng hỏi. “Ông làm gì vậy ạ?”
“Phải bôi chút dầu vào đó chứ.” Dwarf Shaman nháy mắt. “Không ai muốn nghe tiếng nó cót két đâu phải không?”
“Oh, em sẽ giúp ạ.”
‘Vậy thì ta bên phải, còn cô bé bên trái.”
Vị thuật sĩ ném cho Priestess một chiếc giẻ nhúng dầu, và cô bắt tay vào làm. Nữ tư tế đã thể hiện mình là một người lau dọn xuất sắc, nhờ vào kinh nghiệm chạy việc lâu năm trong Điện Thờ của mình. Chẳng lâu sau, cánh cửa đã được bôi trơn cẩn thận, và các mạo hiểm giả đẩy nó ra với một âm thanh nhỏ nhẹ.
Họ lặng lẽ đi qua như những bóng đen rồi đóng cánh cổng lại. Lũ goblin vẫn chưa nhận ra đồng bọn của mình đã bị giết.
Nếu chúng nhận ra điều đó, chúng chắc chắn sẽ không than khóc hay tiếc thương gì mà chỉ đơn thuần là sẽ tìm cách trừng trị các mạo hiểm giả.