“Xong rồi đó! Em làm tốt lắm!”
Đó là tiếng Guild Girl dập giấy vang vọng khắp phòng. Cô mỉm cười rạng rỡ và dựng thẳng tập giấy lên, báo hiệu cuộc phỏng vấn đã kết thúc.
Phew! Bộ ngực nhỏ bé của Priestess chùng xuống khi cô thở ra.
Đúng là cô và Guild Girl có quen biết nhau, nhưng nó vẫn gần như là bất khả thi để mà không lo lắng lúc tham gia cuộc phỏng vấn thăng cấp. Đặc biệt là khi Inspector, bầy tôi của Đấng Tối Cao, sử dụng phép Sense Lie trong suốt toàn bộ thời gian đó…
“Làm tốt lắm.” Inspector cất lời. “Đừng lo lắng, không có vấn đề gì cả. Chị biết là em không hề nói dối điều gì.”
“V-vâng, cảm ơn ạ. Nhưng nó vẫn khiến tim em đập thình thịch…”
“Chị nghĩ chỉ người nào không có mạch thì mới không đập thôi!” Inspector đáp lại, xua đi sự lo âu của Priestess.
Bên cạnh cô, Guild Girl nở một nụ cười thường trực và khúc khích. “Có hai thứ mà em nên sợ một chút nếu muốn sống sót trong thế giới này: những con quái vật và cấp trên của em.”
Tốt nhất là nên lo lắng trước rồi hẵng hành động. Bất cứ ai cư xử hấp tấp trong khi không biết mình đang phải đối mặt với điều gì thì thật là ngu xuẩn. Như anh ấy đã nói.
“Điều duy nhất mà em phải vượt qua là màn thể hiện khả năng độc lập của mình. Làm ơn hãy đợi một chút.” Guild Girl lấy ra một chiếc thẻ kim loại mới tinh từ một chiếc hộp. Sau đó, cô lấy một cây bút lông và bắt đầu viết lên tấm thẻ những nét chữ nắn nót.
Tên, độ tuổi, chức nghiệp, kĩ năng,...
Một bản sao chính xác với hồ sơ đăng kí mạo hiểm giả của Priestess, thứ xác minh thân phận của cô .
Một năm.
Đã một năm trôi qua kể từ lần cô thực hiện cái nhiệm vụ tiêu diệt goblin đó, rồi rơi vào tình thế nguy hiểm, và được cứu bởi anh ấy.
Cô đã có những người bạn mà cô vô cùng yêu quý, chiến đấu với một con orge trong khu tàn tích cổ.
Cô đã chạy qua cả một khu đất trong đêm tối để phục kích Goblin Lord, kẻ đã chỉ huy cả một đội quân goblin.
Khi ở trong cống ngầm bên dưới Thị Trấn Nước, cô và tổ đội của mình đã có một trận đánh kinh hoàng với con goblin champion ở đó.
Rồi kế đến là đối phó với quái vật nhãn cầu tại căn phòng phía trong cùng, sau đó lại là trận tái đấu với con goblin champion, và cuối cùng bằng một kế hoạch táo bạo, họ đã sống sót.
Cô đã mặc lễ phục cho lễ hội mùa thu và nhảy một điệu cầu khấn tới các vị thần. Và ngay sau đó, cô đã phải đối mặt với một dark elf trong một trận chiến.
Khi mùa đông đến, cô lại cùng tổ đội đi về phía Bắc, tiêu diệt lũ goblin đang tấn công một ngôi làng từ pháo đài của chúng. Ở đó, cô đã gặp được Noble Fencer, hạ gục con goblin paladin, và đón chào năm mới cùng anh ấy.
Và sau đó… sau đó…
“…”
Priestess nhắm mắt mình lại. Từng kí ức, từng sự kiện, từng trải nghiệm lần lượt vụt qua tâm trí cô.
Tất cả đều được xảy ra từ khi cô còn ở rank Sứ - hồi còn là tân binh, rồi rank Hắc Thạch.
Và…
“Phải rồi…”
Ngay cả bây giờ, dù đã là lần thứ hai được thăng cấp, nó vẫn không có cảm giác gì với cô.
Liệu cô có thực sự đã đạt đến rank Tám?
Liệu cô có thực sự đủ năng lực đến như vậy?Cô sẽ không nói rằng tất cả thực chất chỉ là một sai lầm, nhưng cô sợ là bản chất thật của mình sẽ sớm lộ diện.
“Em sẽ ổn thôi.” Guild Girl cất tiếng, như thể cô có khả năng đọc được suy nghĩ của Priestess. Priestess nhận ra bản thân đã vô thức siết chặt tay lại như thế nào. Guild Girl vẫn đang chăm chú vào tấm thẻ tên, viết những dòng chữ ngay ngắn bằng bàn tay giàu kinh nghiệm của mình. “Đánh giá chỉ chứng minh năng lực, chứ không quyết định tương lai của em.”
Cây bút lông rung lên dữ dội khi Guild Girl viết, sau đó cô hà hơi lên tấm thẻ. Cuối cùng, cô cẩn thận cất chỗ dụng cụ của mình đi và cầm lên chiếc thẻ tên một cách lịch sự, bằng cả hai tay.
“Em rất có kĩ năng và mọi người đều nói tốt về em. Kể cả khi đây là một trò chơi may rủi thì ít nhất thế cũng có nghĩa là em rất là may mắn, phải không?”
Nói đoạn, cô giơ tấm thẻ mạo hiểm giả lên: một mảnh thép nhỏ thể hiện mức rank thứ Tám. Nó được luồn vào một sợi dây xích mảnh để có thể đeo ở cổ. Priestess nhận lấy một cách cung kính.
“Em đoán là… chị nói đúng.”
Tấm thẻ có vẻ quá nhẹ so với sự tin tưởng.
Priestess dùng một tay giữ mái tóc vàng của mình, trong khi tay còn lại đeo vào chiếc vòng cổ. Sau đó, cô nhẹ nhàng nhét nó vào bên dưới lễ phục và đặt tay lên ngực.
“Mặc dù chưa biết gì nhiều… Nhưng em sẽ cố gắng làm tất cả những gì có thể để tìm hiểu.”
“Đúng đấy!
Thế mới là tinh thần chứ!”
Priestess gật đầu trước sự khích lệ của Guild Girl.
Tuy là cô vẫn chưa biết liệu mình thực sự có khả năng hay không. Nhưng cô đã có những tin tưởng ở mình.
Và hiện tại chỉ cần như thế là đủ - cô chắc chắn về điều đó.
---------------------------------------------------------------------------------------
Chỉ một bước chân nữa là cô bước ra khỏi cánh cửa của Guild. Phía bên ngoài, những tia nắng mặt trời chiếu xuống từ bầu trời trong xanh một cách chói chang. Sự ấm áp mà chúng mang lại báo hiệu mùa xuân đã kết thúc và mùa hè bắt đầu đến. Priestess nheo mặt lại ngước lên nhìn sắc trời tươi sáng.
Giờ thì… làm gì đây?
Có lẽ cô nên đến Thần Điện và làm một bản báo cáo, nhưng…
Đó là lúc đôi mắt cô bắt gặp ánh mắt của một cô gái người elf đang ngồi bên lề đường.
Đôi tai của cô gái đó co giật đầy bất ngờ, trong khi bản thân cô ấy đứng dậy và vươn vai như một con mèo.
“Này, mọi chuyện đã xong hết chưa? Kết quả thế nào rồi?”
“Tốt ạ. Em đã được thăng cấp lần này.”
Priestess giơ sợi dây chuyền đeo quanh cổ lên để khoe tấm thẻ rank mới của mình – thứ đang lấp la lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. High Elf Archer tỏ vẻ hài lòng.
“Chà, tốt cho em rồi. Đây là, là gì nhỉ? A, mức rank thứ Tám đúng không? Giờ em đã là một nữ tư tế thực thụ rồi đấy!” Cô nắm lấy tay Priestess và lắc nó một cách mãnh liệt, như thể chính cô mới là người được thăng cấp vậy.
Đầu của Priestess gần như xoay tròn, nhưng đôi tai ngọ nguậy của nữ cung thủ khiến cô bật cười.
“Vâng. Nhưng –”
High Elf Archer dướn người về phía trước, nhận thấy sự bất thường trong dáng vẻ của Priestess.
“Có chuyện gì vậy? Em không vui về nó à?”
“Oh, không, không phải ạ…” Priestess xua tay bác bỏ ý kiến. Không phải là thế. “Chỉ là… lũ goblin đó, em…”
Em đã để chúng thoát.
Đêm đó, cô đã hành động như vậy để cứu những mạo hiểm giả tân binh khỏi mối nguy hiểm đang rình rập họ.
Nó khá tương tự với nhiệm vụ tiêu diệt goblin, nhưng cũng không hoàn toàn giống.
Cô biết điều gì sẽ xảy tiếp theo nếu lũ goblin trốn thoát. Cô đã được dạy về nó, được tận mắt chứng kiến…
“Nghe này.”
“Eep?!!”
High Elf Archer rũ bỏ những suy nghĩ u ám của Priestess bằng cách túm lấy mũi cô.
“Em không phải Orcbolg, được chứ? Vì thế, đừng có lo lắng về điều đó.”
“Phải rồi…” Priestess ấn một tay lên chiếc mũi đau rát của mình, đôi mắt cô rưng rưng theo phản xạ. Cô hướng ánh mắt về phía High Elf Archer.
Nữ cung thủ khịt mũi, ưỡn lên bộ ngực khiên tốn của mình, và tự tin tuyên bố. “Dù sao thì cậu ta cũng là một kẻ kì quặc!”
Một kẻ kì quặc, đúng vậy đấy, cô tự lặp lại lời nói với bản thân mình, trong khi vẽ ngón tay thành một vòng tròn trong không khí.
“Ví dụ nhé, em biết tại sao goblin không sử dụng lửa không? Cậu ta nói rằng ‘bởi vì chúng chưa nghĩ đến việc dùng lửa như một chiến thuật quân sự’!”
Và còn rất nhiều ví dụ khác.
Lửa, khí độc, phá hủy tàn tích, đào hố, gây ngập lụt khắp nơi. Yeesh!
High Elf Archer gần như tức đến tím mặt. Nói thật luôn! Chị thề! Đầu óc của Orcbolg không bình thường tí nào!
Dù sao thì…
“Em không thể so sánh bản thân với một người luôn suy nghĩ như vậy được.” Cô nói.
“Mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau theo những cách khác nhau. Đó là thứ khiến thế giới này trở thành một nơi thú vị.”
Em là em, cậu ta là cậu ta. Đó là lí do tại sao chúng ta có thể có những chuyến thám hiểm.
Trong con mắt của High Elf Archer, thế giới vô cùng đơn giản.
Priestess nhận thấy mình đang há hốc mồm trước những gì người đàn chị của mình nói. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến đôi tai của nữ cung thủ khẽ lắc lư.
Mình hiểu rồi…
Trong năm qua, Priestess đã cố gắng theo cách của riêng mình để bắt kịp Goblin Slayer và những người khác. Và bây giờ, cô đã được thăng cấp.
Không phải vì cô đã giết goblin, mà là vì cô đã dẫn dắt các tân binh trẻ chạy thoát.
Đó là những gì mọi người công nhận và đánh giá cao.
Vậy thì, nó ổn với mình.
Cô cảm thấy có gì đó trong tim mình đột ngột trở nên có ý nghĩa.
Mình chắc chắn là sẽ tiếp tục đồng hành cùng anh ấy.
Và điều đó hoàn toàn ổn.
Một cơn gió mạnh cuốn lấy tóc cô, và cô dùng một tay giữ nó lại...
Trước cảnh tượng này, High Elf Archer phải thốt lên, “Đúng vậy,” và gật đầu lia lịa. “Thế này thì cần phải ăn mừng! Để chị đãi bữa trưa. Em thích ăn gi?”
“Oh, uh, chị chắc chứ? Um, vậy thì…”
Cô nên làm gì? Cô nên chọn thứ gì? Chỉ riêng việc quyết định cũng đủ để khiến tim cô loạn nhịp.
Có thể… bởi vì High Elf Archer đang khao… có thể cô sẽ chọn món gì đó theo sở thích một chút. Các vị thần sẽ không để ý phải không?
“Này, còn Orcbolg thì sao?”
“Oh, đúng rồi!” Priestess đáp lại. Cô nở một nụ cười, đẹp như một bông hoa nở rộ, biểu hiện một điều gì đó mà những người khác sẽ không thể nào hiểu được. “Năm ngoái, anh ấy đã đối xử tốt với em … Nên có lẽ hôm nay anh ấy cũng như vậy.”
---------------------------------------------------------------------------------------
Tại cổng ra vào của thị trấn – ngay bên cạnh Guild, dọc trên một con phố, một cặp đôi với dáng vẻ không tương xứng đang cùng đi với nhau.
Một người thì khoác trên mình một chiếc áo giáp da bẩn thỉu và đội một chiếc mũ thép rẻ tiền: Goblin Slayer .
Người còn lại là một cậu nhóc tóc đỏ, khoác trên mình chiếc áo choàng và mang trên tay một cây trượng.
Trên vai của cậu nhóc kia có một túi hành lí, rõ ràng cậu đang chuẩn bị đi du hành.
“Tôi nghĩ rằng mình sẽ quan sát thế giới một chút và cải thiện kĩ năng của mình.”
“Hiểu rồi.” Goblin Slayer đáp lại, khẽ gật đầu. “Cậu không định quay lại Học Viện Pháp Sư à?”
“Er… Không… Mặc dù tôi muốn đáp trả lại mấy thằng khốn đã chế nhạo chị gái tôi, thực sự là tôi rất muốn. Nhưng…” Wizard Boy nhẹ nhàng gãi má rồi nhún vai. Đôi vai cậu trông thật nhẹ nhàng, như thể chúng đã được tự do khỏi gánh nặng nào đó. “Tôi nghĩ rằng chúng vẫn sẽ tiếp tục, kể cả khi tôi có làm gì đi chăng nữa. Vậy nên… nó ổn.”
“…”
“Nếu chúng muốn, cứ để chúng cười, miễn là chúng còn sống,.”
“Quả thật.”
Chiếc mũ trụ của Goblin Slayer di chuyển một cách vô cảm. Cậu nhóc dừng lại và nhìn anh.
Chiếc mũ giáp đó thật bẩn thỉu. Và nó khiến cho việc biết được biểu cảm của khuôn mặt bên trong trở nên bất khả thi.”
Người đàn ông này hoàn toàn là kiểu phiền phức, thảm hại, và hoàn toàn ám ảnh về việc giết goblin. Anh ta dường như khó mà đủ tiêu chuẩn để được coi là một mạo hiểm giả thực thụ.
“Có vẻ như tôi vẫn không thật sự ưa nổi anh.”
“Vậy à.”
Ngay cả khi đối diện trực tiếp như vậy, câu trả lời của anh vẫn gợi lên sự bình thản, và cậu nhóc nở một nụ cười trái với ý mình. Mặc dù có một người luôn bướng bỉnh, phiền phúc, hay tự quan trọng hóa bản thân, tự cho mình là nhất. Nhưng, người đàn ông này không bao giờ nổi giận.
Vậy điều đó đã thay đổi thứ gì trong Wizard Boy? Một đứa trẻ thích nổi loạn chống lại người lớn?
“Tuy nhiên, tôi cũng đang nghĩ về nhiều thứ khác.’
Về những gì sau này.
Về những gì trước đây.
Về chị gái của mình.
Về tất cả mấy người, và những gì anh đã giúp tôi.
Về những thất bại của riêng mình.
Và những thành tích của riêng mình.
Hơn nữa… về thứ mình muốn trở thành.
“Tôi không thể làm được như những gì anh đang làm, vậy nên tôi sẽ làm một điều khác. Tôi-“
Đúng vậy, tôi.
Cậu nhóc hít vào một hơi, ưỡn ngực lên và tự hào tuyên bố: “Tôi sẽ trở thành Dragon Slayer!”
Những lời cậu nói thậm chí sẽ khiến một đứa trẻ cũng phải bật cười. Thể loại giấc mơ rẻ tiền, quá phổ biển. Cái kiểu ảo tưởng ‘trần tục’ mà cho dù có là người nghiêm túc khi nghĩ đến việc trở thành mạo hiểm giả thì cũng từng tưởng tượng ít nhất một lần. Săn rồng. Tiêu diệt loài wyrn mạnh nhất trên đất liền.
Nhưng, Goblin Slayer đương nhiên là chỉ gật đầu và đáp lại. “Hiểu rồi.”
“Vậy tớ sẽ đi cùng với cậu!” Một giọng nói rạng ngời xen vào từ bên cạnh. Một cô bé nào đó vừa xuất hiện bên cạnh họ với một chuyển động nhẹ nhàng và uyển chuyển.
Cô mặc trên người một bộ giáp nhẹ với độ linh động cao, cùng với đó là một thanh gươm và một tấm khiên. Một cô bé người rhea, với dáng vẻ sẵn sàng du hành một mình.
Khả năng di chuyển kín đáo và bất ngờ chính là một kĩ thuật đặc trưng của tộc rhea, và quả thực, Wizard Boy kinh ngạc nhìn chằm chằm trước sự xuất hiện đột ngột của cô.
“Ai – ai nói cậu sẽ đi cùng tôi?”
“Một pháp sư rank Sứ đòi đi solo? Không đời nào cậu trụ nổi năm phút!”
“…Đi mà nói với các rank Sứ khác ý, nữ chiến binh rank Mười!”
“Chính xác. Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm!”
“Tôi nói với cậu rồi, tôi sẽ tự đi một mình!”
“May mắn thật! Tớ cũng thế.”
Mỗi khi cậu đưa ra một điều là cô lại phản biện lại một điều. Mỗi khi cô thuyết phục cậu một ý, cậu lại phản đối lại một ý. Nhưng, hiếm có ai có thể đấu thắng được ‘võ mồm’ với một rhea.
“Arh! Đây chính là lí do tôi ghét mấy người tộc rhea…” Cậu nhóc bực bội kéo tóc mình.
Và có một điều xảy ra khiến cả hai bất chợt phải dừng bước.
Cả cậu và cô cùng nhau nhìn về phía thành viên thứ ba trong nhóm của họ như thể không tin nổi những gì vửa diễn ra.
Mặc dù nó khá mờ nhạt và yếu ớt nhưng họ chắc chắn mình đã nghe thấy nó…
“…”
Một tiếng cười nhẹ, không rõ ràng.
Nó có chút cót két , giống như một cánh cửa cũ kĩ đã không mở trong nhiều năm.
Nhưng Goblin Slayer đang cười.
Anh thực sự đang bật cười thành tiếng.
“Nếu cậu gặp một rhea nào đó được gọi là ‘Burglar’, hãy nhắc đến tên tôi.” Nếu lão già thô lỗ đó còn nhớ đến cậu nhóc mà lão đã chăm sóc… “Ông ấy có thể sẽ cho cậu một vài sự giúp đỡ.”
Điều đó khiến Wizard Boy gãi má mình một lần nữa. “Tôi sẽ nói với ông ấy nếu nhớ.” Cậu bật cười, biểu cảm của cậu giống như một thanh gươm sắc bén được cất giữ cẩn thận trong vỏ.
Sigh. Được rồi, ổn thôi. Một người đồng hành trên đường và lòng trắc ẩn với thế giới này, như những gì họ nói. Cậu gật đầu với nữ chiến binh người rhea.
“Chà, vậy thì, đi thôi… cùng nhau.”
“Được!” Rhea Fighter gật đầu trong khi mỉm cười rạng rỡ. Gương mặt cô tươi tắn như một bông hoa hướng dương.
“Gặp lại anh sau, Goblin Slayer!”
“Ừ.”
Cậu nhóc và cô bé
- không, hai mạo hiểm giả - vẫy tay trong khi vui vẻ bước đi.
Với hành lí trên lưng, khi họ đi trên con đường của mình, họ cười nói rôm rả, thúc khuỷu tay vào nhau.
Nó không chính xác là bởi vì họ là bạn bè, như Goblin Slayer nghĩ.
Nó hẳn là phải bắt đầu với điều gì đó.
Có thể là tình bạn, có thể là sự tin tưởng, hoặc có thể là một thứ nào đấy khác. Dù tốt hay xấu.Goblin Slayer không biết liệu những lời nói của mình có thể giúp gì cho họ hay không. Anh không chắc chắn. Dù sao, anh biết quá rõ lão già rhea gắt gỏng đó.
Nhưng sẽ không có nhiều sự giúp đỡ trong hành trình này. Như cách mọi thứ vận hành.
Goblin Slayer hơi nheo mắt bên dưới chiếc mũ trụ, sau đó anh từ từ quay gót lại trước khi sải bước táo bạo như thường lệ.
Việc này sẽ không thay đổi những gì anh định làm.
Ngày mai, có lẽ, anh sẽ giết goblin.
Và ngày kia. Và ngày kìa.
Mỗi ngày.
Thời gian nghỉ ngơi của anh, sự luyên tập của anh, những chi phí cho trang bị của anh, tất cả đều phục vụ cho việc tiêu diệt goblin.
Tại sao? Tại vì anh là Goblin Slayer.
“Mọi chuyện xong hết chưa?”
Anh dừng lại bên đường, gần chỗ ngã ba dẫn đến trang trại.
Đó là người bạn thửa nhỏ của anh, đang thơ thẩn dưới bóng râm của một lùm cây non.
“Ừ.” Anh trả lời. Cùng lúc, cô bật dậy khỏi gốc cây mình đang dựa vào trong lúc đợi anh.
Hãy về nhà cùng nhau. Cô không cần phải nói điều đó bởi vì cả hai đều hiểu.
Cow Girl hăng hái khởi hành, và Goblin Slayer theo sau với những bước chân nhịp nhàng, cẩn thận để không vượt qua cô cũng như tụt lại phía sau.
“Dường như hai người họ sẽ đi du hành cùng nhau.”
“Thật sao?”
“Thật vậy.”
“…Tớ nghe nói nước hồ mới bị cạn.”
“Ừ.” Anh đáp lại. Sau một hồi suy nghĩ, anh nói thêm. “…Tôi xin lỗi.”
“…Mm.”
Đó là toàn bộ cuộc nói chuyện của họ về những sự việc xảy ra.
Cô và anh không nói thêm điều gì cả.
Không có câu nào nói về thực tế rằng khu huấn luyện đã được xây dựng trên nấm mồ ngôi làng của họ, cũng như sự sống động đang dần có ở nơi đó.
Không một từ nào kể về việc anh đã tiêu diệt lũ goblin có ý định tấn công cơ sở huấn luyện ra sao.
Không một lời nào nhắc đến chuyện mặt đất bây giờ đã trở nên mềm và ẩm như thế nào, sau khi anh đổ cả một cái hồ xuống cái đường hầm bên dưới nó.
Cũng như chuyện hiện tại rất khó để xây dựng bất kỳ công trình nào xung quanh khu vực chỗ cái hồ đó.
Họ không đề cập đến bất cứ điều gì trong số chúng cả – không hề.
Bầu trời trong xanh, những tán cây bừng lên một màu lục đầy sức sống. Gió xào xạc qua từng ngọn cỏ, và ánh nắng mặt trời nóng đến mức đổ mồ hôi.
Con đường này vốn hướng tới thị trấn, nhưng họ đã đi theo ngã ba dẫn về nông trường. Một khoảng cách quá ngắn đề trò chuyện nhưng lại quá dài để trái tim của họ có thể nghe thấy nhau.
“Này…” Cô đột ngột lên tiếng, chạy lên phía trước Goblin Slayer. Hai tay cô đan vào nhau, và cô xoay tròn một vòng. “Cậu có vẻ khá là … vui.”
“…Hrm.” Anh ậm ừ trong cổ họng. Anh không để ý đến điều đó. “Tôi có à?”
“Tớ thấy rõ ràng mà. Cậu nên tin đi.”
“Tôi hiểu rồi…”
Cow Girl khúc khích cười một cách đắc thắng và ưỡn ngực mình ra. “Tớ hiểu cậu mà. Tớ luôn luôn hiểu.”
Trông cô có vẻ tự hào, và cũng rất vui vẻ – như những gì họ đã từng làm kể từ khi cùng nhau lướt qua cánh đồng hoa nở rộ đó.
“Có chuyện gì tốt à?” Cô hỏi.
“…Ừ.” Goblin Slayer gật đầu trả lời, rồi quay lại nhìn.
Hình ảnh con đường trải dài miên man dưới bầu trời xanh hiện ra trước mắt anh. Và anh có thể thấy hai bóng người đang nhỏ dần từ phía xa.
Có lẽ một ngày nào đó – có thể là ngày mai, năm sau, một thập kỉ sau, thậm chí một thế kỉ sau – sẽ có một câu chuyện về một đại pháp sư diệt rồng với mái tóc đỏ.
Có thể những chiến công hiển hách của hai Dragon Slayer nào đấy sẽ sớm trở thành huyền thoại vào nay mai.
Quá dễ để coi nó là một điều không thể, một giấc mơ trẻ con.
Nhưng nếu nó thực sự xảy ra thì sao?
Nếu một ngày nào đấy, họ thực sự làm được, thì đó –
“Đó là một điều cực kỳ tốt.”
“Vậy sao?” Cow Girl thì thầm và mỉm cười.
Rồi, cả hai cùng nhau dạo bước trên con đường về nhà.