“Hyaaahhh!”
Đó là một tiếng hét dữ dội.
Ngay lúc sau là một vụ nổ ánh sáng mặt trời, rồi tiếp đó là món vũ khí tối thượng – thánh kiếm, cắt xuyên qua khoảng không giữa các chiều không gian.
Những linh thể độc ác vô danh, bị cuốn vào sức mạnh của nó, phân ra thành từng mảnh tới cấp độ nhỏ nhất.
Điều này đã tạo nên một khái niệm cho từ Tan Rã.
Không còn thân xác hay linh hồn sót lại, chúng giờ đây không thể gây hại cho thế giới vật chất này thêm một lần nào nữa.
Vị anh hùng của nhóm, lợi dụng lực đà của cú chém, thực hiện một cú lộn nhào vào vùng không gian bốn chiều, và nhảy ra khỏi vết rách của không gian.
“Chúng ta tới rồi…!!”
Cô đáp xuống một vùng đất có cảm giác quen thuộc.
Một cơn gió nhẹ thổi qua dưới sắc trời trong xanh. Những tia nắng chói chang, những đám mây trắng xóa. Khắp tại nơi đây tỏa ra một mùi hương dễ chịu của đầu hè.
“Sheesh… Nó tốn thì giờ thật đấy.”
“… Nó chỉ có nghĩa rằng di chuyển xuyên không gian là điều gì đó ta phải đành nhiều thời gian.”
Từng người từng người một, các thành viên trung kiên của tổ đội anh hùng rời khỏi Không Gian Của Sự Diệt Vong và quay trở lại thế giới thực.
“Mấy cậu, lần này khó khăn quá. Tớ mệt hết cả người rồi.” Hero vặn mình một cái, rồi nheo mắt nhìn về phía mặt trời – thứ mà cô đã không thấy trong một khoảng thời gian.
Đi đến nơi nằm giữa các mặt phẳng thực thể để đối đầu với Hecatoncheir, và sau đó quay trở lại đây – quả là một chuyến mạo hiểm.
Đáng nhẽ họ có thể dễ dàng – đúng vậy, dễ dàng về thẳng nhà nếu họ muốn.
Nhưng ở đó đã xuất hiện rất nhiều kẻ địch khiến cho họ phải đặt câu hỏi rằng, liệu thế giới vật chất có vận hành và hoạt động khác biệt với thế giới ở đó hay không. Có quá nhiều người phải chịu đựng sự hành hạ và tra tấn.
Là những hiệp sĩ đã vượt qua vô số giông tố của ba nghìn thế giới, đó là điều mà họ không thể coi nhẹ.
Nếu họ có thể giúp đỡ điều gì thì họ chắc chắn sẽ dồn hết khả năng để làm. Đây chính là nguyên tắc mà họ luôn tuân thủ.
“Nhưng vui mà phải không?”
“Tớ không chắc ‘vui’ là từ mình sẽ đồng tình.” Sword Master nói với một nụ cười, trong khi đánh đùa một cái vào đầu nữ anh hùng.
“Eeyowch!” Hero la lên, ôm lấy đầu mình và bật cười khúc khích.
“…Dù thế nào thì tớ vẫn thấy lo cho thế giới này. Chúng ta cần phải xác định tình hình càng nhanh càng tốt.” Sage cất lời, nở một nụ cười mỏng. Hero gật đầu đồng ý.
Chà, dù có hay không có họ thì những giáo đoàn hắc ám vẫn sẽ hoạt động phía trong bóng tối và lũ quái vật vẫn sẽ hoành hành. Đó là cách mà thế giới vận động. Hiểu theo hướng đơn giản thì một cá nhân thì không thể tự mình làm được mọi thứ.
“Tớ cá là đức vua cũng đang gặp phải vấn đề của riêng mình. Liệu có ổn không nếu chúng ta cứ thế đột ngột xuất hiện tại lâu đài?”
“Có lẽ, nhưng trước tiên chúng ta cần phải biết được mình đang ở đâu trước đã. Tớ nghĩ chắc là một nơi nào đấy ở biên giới phía Tây…”
Vào lúc đó, Hero nhìn đi chỗ khác. Ở phía xa, cô có thể nhìn thấy một ngôi làng mới được xây dựng.
Những chàng trai và cô gái cùng lứa tuổi với cô đang cùng làm việc và cười đùa với nhau, những giọt mồ hôi lăn dài trên trán họ.
Bản thân cô chưa bao giờ trải nghiệm điều gì như vậy.
Cô chợt nảy ra suy nghĩ. Cuộc sống của cô sẽ thế nào nếu cô chỉ là một cô thôn nữ bình thường, hay một mạo hiểm giả điển hình?
Hẳn là cô sẽ không thành công một cách dễ dàng như hiện tại. Có lẽ cô cũng sẽ thất bại vài lần, hoặc thậm chí là có thể sẽ chết.
“Đương nhiên là mình đã có thể bị biến thành cát bụi lúc di chuyển giữa các chiều không gian…”
Cô sẽ tụ tập với bạn bè mình tại quán bar, tham gia các cuộc hành trình và các chuyến mạo hiểm, trải nghiệm niềm vui và nỗi buồn trong khi tiết kiệm từng đồng tiền lương mỗi ngày.
Có thể số phận hoặc cơ hội sẽ mang đến cho cô một cuộc gặp gỡ khó tin nào đó.
Những suy nghĩ tưởng tượng khiến mạch máu cô bắt đầu đập. Nhưng rồi, cô cười và lắc đầu.
Nhưng nếu tồn tại điều gì mà chỉ mình mới có thể làm thì tốt hơn hết mình nên là người làm nó.
“Được rồi, vậy thì tốt nhất là nên đi hỏi những người ở ngôi làng kia! Xin thứ lỗiiiiii!!”
Ngay khi nói xong, Hero chạy đi, vẫy tay thu hút sự chú ý. Các thành viên trong tổ đội – những người bạn cực cực kỳ đáng quý của cô – chỉ còn biết bật cười khúc khích, “Cậu ấy lại như vậy rồi,” và bám theo.
Điều này chân thực hơn nhiều: cô cũng có những cuộc gặp gỡ và những chuyến mạo hiểm. Có thể thấy hiện thực và trí tưởng tượng của cô giống hệt nhau.
Không có sự khác biệt nào giữa chúng. Ít nhất điều đó đã mang lại sự mãn nguyện cho Hero.
Những người trẻ nhận ra cô đang tiến gần, lau mồ hôi trên mặt trong khi ngước nhìn.
Đương nhiên, là với một khuôn mặt tươi cười.
“Xin chào! Chào mừng đến với khu huấn luyện của mạo hiểm giả!”