Goblin Slayer

chương 06: đối với trận chiến của mỗi người (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Các mạo hiểm giả trong tòa nhà văn phòng xây dở bắt đầu thư giãn khi âm thanh xuất phát từ chiến trận ngày càng xa dần. “… Đó là tiếng từ cuộc chiến của họ à?”

“Có vẻ thế.”

Sau cùng thì có lẽ chúng ta sẽ được giải cứu. Mẹ ơi, bố ơi, có lẽ chúng con sẽ sống sót.

Họ nhìn nhau và thì thầm, mỗi từ ngữ phát ra đều là sự than vãn hoặc sợ hãi.

Thế này thì vô dụng rồi.

Heavy Warrior thở dài với bản thân khi đứng ở ngưỡng cửa và nhìn ra ngoài. Anh đang cảm thấy mất hết can đảm và anh ghét nó.

Không phải là anh không thông cảm với các tân binh.

Khi gặp thất bại, khó khăn hoặc đau khổ thì bất cứ ai cũng có thể tự thu mình lại và trở nên khủng khoảng.

Trên tất cả, những đứa trẻ này không hề muốn bị giết bởi lũ goblin. Không một ai.

Nhưng cái kiểu mạo hiểm giả gì mà lại không bao giờ tham gia mạo hiểm? Mà cứ cho là có đi, thì một mạo hiểm giả thực thụ sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến chết.

Kể cả khi lượt lăn xúc xắc tiếp theo của các vị thần có là án tử.

Vậy đấy…

Fwump.

Có tiếng bước chân nặng nề xuất hiện khiến cho mặt đất rung nhẹ.

Những người mới

bắt đầu run rẩy, nuốt nước bọt một cách lo lắng. Họ ngậm miệng mình lại và ngưng phát ra lời nói.

Đó là một cái bóng đen.

Một cái bóng đen lững thững đi qua, trong khi trên tay nắm chặt một cây chùy khổng lồ.

Heavy Warrior không cần phải có kiến thức sâu rộng về quái vật cũng biết nó là gì.

“Xem vị khách to lớn, xấu xí của chúng ta này. Một con hob.”

Một con hob. Một con hobgoblin.

Một dạng biến thể cao cấp hơn của goblin đôi lúc hay xuất hiện. Mặc dù chúng cực kì thiếu sự thông minh và đặc biệt không phải là những chiến binh tài giỏi, nhưng chúng lại có một sức mạnh thể chất vô hạn. Trong nhiều cái tổ, chúng đóng vai trò như con trùm, hoặc thỉnh thoảng là đám vệ sĩ được thuê.

“Này, lũ nhóc. Muốn xem cái gì đó thú vị không?” Heavy Warrior nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, bôi lên cán thanh đại kiếm, và nắm chặt lấy vũ khí. “Tôi không biết mấy người khác đã dạy các cô cậu những gì, nhưng tôi chỉ có duy nhất một bài học.”

Nói đoạn, anh thản nhiên phóng mình ra khỏi cửa.

“HHOOOORRB!!”

Một bước, hai bước, ba bước. Anh hướng thẳng về phía con goblin khổng lồ.

Nó chỉ là một con goblin. Dù sao nó cũng chỉ là một con goblin.

Nó không có tuổi khi so sánh với goblin champion mà anh đã chiến đấu trước đó.

Nhưng ăn một cú trực diện từ cái đống cơ bắp đó thì cũng không vui chút nào. Thậm chí còn có thể dẫn đến tử vong, nếu đen.

“Không cần biết các cô cậu đang phải đối mặt với một tảng thịt phát triển quá cỡ như thế nào, miễn là các cô cậu có đủ kiến thức về nó-“

Liệu ai có thể tin được rằng một người có thể xoay vòng tròn món vũ khí khổng lồ như vậy?

Heavy Warrior giẵm mạnh xuống đất.

Anh để cho động lượng của cơ thể mang mình đi, Nếu không đủ khỏe thì việc đó là không thể nào. Cơ thể người chiến binh nghiêng về một phía.

Thanh kiếm thép này đối với anh có giá trị hơn bất kỳ trang bị nào khác của anh. Sức mạnh của nó đã đặt nó ở một vị trí khác hẳn. Và Heavy Warrior-

“– thì đấy, mấy cô cậu có thể giết được tất cả mọi thứ, kể cả thánh thần!”

– bắt đầu xoay.

---------------------------------------------------------------------------------------

Trong đầu lũ goblin chỉ toàn sự ranh ma và độc ác.

Những câu chuyện cổ tích đã kể cho chúng ta như vậy, nhưng cơ hội để thấy chúng tận mắt là không nhiều.

“GROB! GROORB!!”

“GORROOR!!”

Làm thế nào mà chuyện này lại xảy ra được?

Tâm trí cậu quay cuồng hoạt động. Bộ áo giáp da của cậu vẫn còn mới. Đáng nhẽ hiện giờ trên tay cậu phải có một thanh kiếm, nhưng cậu hẳn là đã đánh rơi nó ở đâu đấy khi đang chạy. Cứ mỗi bước đi, bao kiếm lại đập vào chân cậu, nhắc nhở rằng đầu óc cậu hiện giờ đang trống rỗng như vỏ kiếm.

Bóng tối buổi đêm dường như đã bị bao trùm hoàn toàn bởi những cười khúc khích của lũ goblin.

Những bóng cây chiếu xuống dưới bởi ánh trăng lờ mờ một cách kì quái. Trong khi đó, một đám đông con mắt màu vàng đang sáng rực như những vì sao trong đêm.

Đây chính xác là thứ mà hầu hết chỉ được thấy trong các cơn ác mộng. Có lẽ, những tân binh này – những người thậm chí còn chưa có cơ hội hoàn thành khóa đào tạo của mình – không bao giờ có thể tưởng tượng nổi điều này.

Không một ai trong số họ.

Phần lớn bọn họ, mỗi khi thử tưởng tượng mình đang ở trong một tình thế ngặt nghèo, thì cũng đều ảo tưởng mình sẽ thoát khỏi nó một cách cực kỳ ngầu. Bị bao vây bởi một đàn goblin phía sâu trong hang động? Họ sẽ nghĩ ra một cách thông minh nào đó để lật cái bàn.

Nhưng riêng việc bị vây hãm bởi một đống goblin ở giữa vùng đồng bằng vào ban đêm là điều mà họ chưa bao giờ nghĩ tới.

“…C-chết tiệt!”

“Lối này, nhanh lên!” Có ai đó hét lên, và cả đám nhanh chóng chạy thẳng vào rừng.

Họ nghĩ rằng việc này sẽ mang lại lợi thế hơn so với việc bị mắc kẹt ở khu đất bằng phẳng.

Ban đầu, có lẽ, họ có khoảng mười lăm người. Khoảng mười lăm mạo hiểm giả đang bước đi trên con đường trở về thị trấn, sau buổi huấn luyện ở sân tập.

Vào ngày mai sẽ có nhiều bài huấn luyện hơn hôm nay, nhưng họ lại rất muốn sớm được đi mạo hiểm. Đó là chủ đề chính cuộc trò chuyện của họ.

Vậy thì có vấn đề gì?

Một tiếng hét phát ra từ phía cuối nhóm của họ. Và khi tất cả quay lại, họ thấy một cô gái trong nhóm đang bị kéo lấy bởi một đám các sinh vật hắc ám.

“Khôngggg! Đừng mà, dừng lại đi, st-ahhh! Gghh… Hrrgh… ?!”

Toàn bộ những mạo hiểm giả ở đây vẫn có thể nghe thấy tiếng hét của cô cho đến giây phút cuối đời, âm giọng của cô gái trẻ trở nên lè nhè, lì nhì khi cô bật khóc gọi mẹ.

Khi cậu lao tới và cố gắng kéo cô ra thì mọi chuyện đã kết thúc. Khắp người cô chỉ toàn những vết cắt sâu, quần áo thì bị rách toạc, và xương thì lộ ra khỏi lớp da thịt bị xé nát. Đương nhiên là cô không còn sống. Làm sao mà có thể được?

Sau cùng, mọi thứ đã trở nên hỗn loạn.

“Goblin!”

Một vài người hét lên và bỏ chạy, trong khi một số thì cố gắng đối đầu với những con quái vật, nhưng khi một người biến mất thì những người còn lại cũng đều chia năm xẻ bảy…

Giờ chỉ còn năm, sáu người bọn họ.

“Tôi tưởng lũ goblin thì phải ở trong hang động…!”

“Nhưng giờ chúng đang ở đây, vì thế hãy ngậm mồm vào đi!” Người chiến binh chạy bên cạnh hét lên, trong khi cởi chiếc mũ bảo vệ của mình ra vì quá nóng. “Lúc này chúng ta chỉ cần quay trở lại-“

Và anh không bao giờ cần phải quay trở lại.

Một hòn đá bay từ trên cao xuống đầu anh và nghiền nát hộp sọ ngay lập tức.

“C-cái-?!”

Phía trên chúng ta?!

Các tân binh khác tuyệt vọng lau đi những phần của bộ não đang văng tung tóe lên người mình, rồi nhìn lên những cái cây – nơi mà họ thấy chúng: hàng loạt những đôi mắt vàng rực sáng của lũ goblin.

“Tôi chưa bao giờ nghe là chúng có thể trèo cây!!” Cậu có thể tự thấy bản thân may mắn như thế nào khi không bật khóc ngay tại đó.

Cậu chỉ mới mười lăm tuổi. Việc là người con trai khỏe nhất trong làng đã thuyết phục cậu rời đi và bỏ lại quê nhà phía sau.

Cậu biết cách vung kiếm. Có kĩ năng trinh sát cơ bản, biết cách dựng trại, vân vân và mây mây. Cậu thậm chí còn từng coi bản thân như là ‘chuyên gia’. Nhưng, chỉ đến khi quá muộn, cậu mới nhận ra mình đã lầm to đến mức nào.

Năm mạo hiểm giả còn sống tập hợp lại với nhau, trong khi cố gắng giữ cho đầu gối bản thân khỏi bị run.

Những bàn tay run rẩy trong khi cầm vũ khí, những chiếc lưỡi cứng đơ trong khi cố gắng niệm phép hoặc đọc lời cầu nguyện – họ đang cố gắng chế ngự nỗi sợ hãi của mình. Những tiếng hú kèm theo tiếng cười của đám goblin lại một lần nữa vang lên.

“GOORORB!!”

“GROORB! GRORB!!”

Chúng chỉ trỏ vào những tân binh đang khiếp hãi và tiến lại gần, cùng lúc la hét ầm ĩ.

Nếu bọn họ có thể hiểu ngôn ngữ của goblin thì nỗi sợ của họ sẽ còn lớn hơn nhiều.

Hai điểm cho cái tay. Ba điểm cho cái chân. Mười điểm cho cái đầu. Còn trúng người thì được năm.

Con trai thì không có điểm cộng, nhưng con gái nếu trúng thì được cộng thêm mười điểm.[note34998]

Một cách đáng sợ để quyết định xem ai là mục tiêu.

Mặc dù những vũ khí mà chúng sử dụng chỉ là giáo mác với ná bắn đá nên thực tế không thể phân biệt được rằng kẻ đã giết con mồi là ai với ai, và sau đó chúng chắc chắn sẽ chỉ đơn giản là tranh cãi với nhau về số điểm đạt được.

Nhưng lũ goblin lại nghĩ rằng đây là một trò chơi thú vị.

Chúng giơ vũ khí của mình lên một cách hứng hởi.

Liệu đây là kết thúc?

Những hàm răng của các mạo hiểm giả đánh vào nhau lập cập khi thấy những con goblin tiến tới.

Những thanh gươm rỉ sét, những mũi giáo thô sơ và những viên đá nham nhở lần lượt được giơ lên, không một chút dấu hiệu nhân từ-

“Hỡi Đất Mẹ đầy nhân từ, xin hãy ban ánh sáng thiêng liêng của Người cho chúng con, những người đang chìm trong bóng tối!”

Và đó là khi phép màu xảy ra.

Một luồng sáng rực lên như ánh mặt trời, áp chế lũ goblin với sức mạnh của nó.

“GROOROROB?!”

“GORRRB?!”

Đám goblin gầm rú lên và lùi lại. Ngay sau đó, một bóng hình xuất hiện ngay giữa chúng, không, là hai bóng hình.

“Nhận – lấy!!”

“Yaaaaahhh!!”

Rhea Fighter chém thanh kiếm bằng một tay, trong khi Rookie Warrior vung cây chùy của mình từ bên này sang bên khác.

Sức mạnh của họ không phải là lớn nhưng lại rất hiệu quả. Bash, bash, bash.

“GORB?!”

“GOROORB?!”

Có thể họ không chẻ được con goblin một cách chính xác ra làm đôi, nhưng miễn là chỉ cần chặt được từ phần vai xuống tới người, kẻ địch của họ chắc chắn sẽ chết.

Họ không nhất thiết phải tung những đòn đánh chí mạng đối với goblin.

“E-ergh, tớ thực sự vẫn chưa quen được với cảm giác này!” Rhea Fighter rên rỉ trong khi rút kiếm ra từ một trong số những con quái vật.

“Chúng vẫn đang đến!” Rookie Warrior hét lên, đá cái xác của con goblin sang một bên.

Cậu đang học theo Goblin Slayer. Nếu anh ấy đang ở trong trận chiến này, hẳn là anh sẽ vứt đi thanh kiếm của mình và cướp lấy một món vũ khí khác.

Còn Spearman thì hành động dứt khoát hơn, chắc chắn là anh sẽ tìm ra những mục tiêu trọng tâm và đâm chúng liên tục, trước khi chuyển sang những mục tiêu khác.

Vậy Heavy Warrior? Không nghi ngờ gì anh sẽ quét sạch lũ goblin chỉ với một cú xoay kiếm của mình.

Nhưng mình đoán là mình không thể làm được như bất kì ai trong số họ, vậy nên…!

Suy nghĩ về những đỉnh cao mà mình vẫn chưa thể đạt tới, Rookie Warrior cảm thấy tinh thần chiến đấu của bản thân đang được dâng lên.

“Được rồi, bọn quái vật chúng mày, bơi hết vào đây…!”

“Khoan, đợi đã-! Nếu cậu làm mất vũ khí thêm một lần nữa là lần tới nhịn đói cả đám đấy!” Apprentice Cleric hét vào Rookie Warrior, sau đó cô vội vã đi đến chỗ các mạo hiểm giả, trong khi giữ lấy vạt áo của mình cho dễ chạy. “Có ai bị thương không? Nói to lên! Lại đây, tôi sẽ chữa cho mọi người! Lời cầu nguyện trị thương sẽ được dùng cho những người bị thương nặng!”

Một vài trong họ lồm cồm bò tới chỗ cô. Nữ giáo sĩ không thấy có bất kỳ ai cần phải được cấp cứu khẩn cấp, cũng như không thấy bất kỳ ai bị dính độc.

Dù vậy, đây khó có thể là thời điểm cho việc Tạ ơn thánh thần, chúng ta đã tới kịp lúc.

Mười mạo hiểm giả trẻ tuổi đã bị sát hãi dã man giữa đường.

Apprentice Cleric cắn môi và lấy ra một vài miếng băng sơ cứu từ túi đựng vật phẩm của mình. Cô không có thời gian để niệm phép Minor Heal cho tất cả mọi người.

“C-các cậu…”

“Bọn tớ đến để - để giúp mấy cậu đây.”

Một giọng nói trong trẻo cất lên. Đó là một nữ tư tế trẻ, người đang giơ lên cây trượng tỏa ra ánh sáng từ phép Holy Light. Khuôn mặt mảnh mai của cô nhợt nhạt, lóng lánh những giọt mồ hôi. Và cô đang trừng mắt nhìn lũ goblin – chính niềm tin không gì lay chuyển của cô đã giúp lời cầu nguyện được tiếp tục.

“Mọi người, tập hợp lại!” Cô đưa ra lời chỉ huy. “Chúng ta sẽ di chuyển ra vùng đồng bằng! Ở một khu vực đầy hạn chế như thế này thì chúng ta sẽ là miếng mồi ngon cho lũ goblin!”

“Nhưng… nhưng nếu chúng ta bị bao vây…”

“Tớ sẽ giữ cho chúng ta được an toàn với phép Protection… Cứ đi đi!” Priestess hét lên, trong khi cân nhắc sử dụng các lời cầu nguyện của mình.

Có vẻ như, cô sẽ phải sử dụng cả hai lời cầu nguyện của mình để ngăn lũ goblin lại trong khi rút lui. Cô vẫn chỉ có thể sử dụng ba phép trong một ngày, vậy nên nó sẽ là một sai lầm nghiêm trọng nếu lãng phí dù chỉ một trong số chúng.

Lần này cũng không Minor Heal nhỉ?

Cô cảm thấy đau nhói khi nghĩ tới việc này, nhưng đây là lựa chọn tốt nhất để cô chiến đấu. Nếu cô kiên định với niềm tin đó, Đất Mẹ nhân từ sẽ tiếp tục soi sáng cho cô.

“………”

Trong số những mạo hiểm giả đến giải cứu, chỉ có duy nhất cậu nhóc với mái tóc đỏ là không nói một lời nào.

Tiếng ầm ĩ của chiến trận. Tiếng la hét từ hai chiến binh tuyến trước củu họ. Tiếng kêu gào của những con goblin. Lời khuyên bảo của hai nữ giáo sĩ. Lời đáp lại của những tân binh được cứu mạng.

Cậu nhóc lắng nghe hết tất cả. Cậu ngậm kín miệng, nắm chặt cây trượng của mình đến mức ngón tay trở nên trắng bệch.

Tại sao? Bởi vì trong tổ đội năm người này thì cậu là người có hỏa lực mạnh nhất.

Mình không thể sử dụng ma thuật một cách bất cẩn được.

Cậu sẽ không mắc lại sai lầm như lần trước.

Hiện tại có rất nhiều goblin. Nếu tính cả cậu thì chỉ có ba người là có thể chiến đấu, còn kẻ địch thì hơn cả chục con.

Liệu cậu có thể xử lí được tất cả bọn chúng chỉ với một phép Hỏa Cầu? Không, không thể nào. Kẻ địch cách quá xa nhau để có thể tiêu diệt được nhiều con trong một phát bắn.

Nhưng nếu sử dụng cả một phép chủ lực chỉ để tiêu diệt một con goblin thì nó không ổn lắm. Tuy nhiên, Wizard Boy không có thời gian để suy nghĩ về nó. Goblin nhan nhản ở khắp nơi, và việc đứng yên khiến cậu trở thành một mục tiêu dễ dàng.

Cũng giống như nữ phụ lễ mà họ đã giải cứu.

Điều gì sẽ xảy ra với những cô gái ở đây?

Điều gì đã xảy ra với chị của cậu…?

Đột nhiên, Wizard Boy cảm thấy tầm nhìn của mình nóng như lửa đốt, nhưng cậu vẫn hoàn toàn bình tĩnh.

Gã mạo hiểm giả lập dị đó – Goblin Slayer, mặc dù Wizard Boy ghét phải thừa nhận, nhưng anh ta lúc nào cũng điềm tĩnh. Nếu lần này cậu lại để cơn giận quyết định cách sử dụng phép thuật của mình, cậu thực sự sẽ là một kẻ yếu kém hơn gã mạo hiểm đó.

Không – không cần Goblin Slayer nói bất cứ điều gì, tự bản thân cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.

Mình phải làm gì đây?

Có quá nhiều điều mà một pháp sư phải lưu ý hơn là bắn ra những cầu lửa hay là triệu hồi những tia sét bằng ma thuật.

Vậy phải làm sao bây giờ-?

Ngay lúc đó, một ý nghĩ chớp nhoáng xẹt qua đầu cậu.

“Mọi người, bịt tai lại!”

“Gì?! Bọn tôi - đang bận – một chút, ở đây-!”

“Nhanh lên!”

“Aw, thôi nào!”

Rookie Warrior và Rhea Fighter dường như không vui vẻ lắm về lời chỉ đạo đột ngột này, nhưng họ cũng không phản đối.

Không có thời gian để lãng phí.

Wizard Boy liếc qua Priestess – người đang nghiêm nghị gật đầu với cậu.

“Nhờ cậu xử lí mọi việc!”

Nó giống như lúc Goblin Slayer đã trao cho cô cơ hội trong trận chiến sau lễ hội, và cả lần trên ngọn núi tuyết.

Việc sử dụng phép thuật, giống như nhiều thứ, yêu cầu phải có cả mệnh lệnh và sự tin tưởng của người lãnh đạo tổ đội.

Và người mà cô đã tin tưởng – cậu nhóc tóc đỏ - gật đầu và giơ lên cây trượng của mình.

“Cả mấy người nữa! Làm theo những gì cậu ta nói và bịt tai lại!” Apprentice Cleric hét vào mặt những tân binh đang được cô chữa trị.

Rookie Warrior và Rhea Fighter nhanh chóng xử lí lũ goblin trước mặt và vội vàng lùi lại giữ khoảng cách.

Mình chỉ có duy nhất một cơ hội.

Từ miệng của cậu nhóc, những từ ngữ chứa đựng sức mạnh thoát ra, thay đổi lại quy tắc của thế giới.

“Crescunt! Crescunt! Crescunt!”

Chỉ duy nhất ba từ. Một thứ sức mạnh vô hình trào ra, lơ lửng trong không khí, trôi nổi xung quanh cậu.

Kèm theo đó là một âm thanh duy nhất.

HRRRRRRRRRAAAA AAAAAAAAAAAAA AAH HHHH!!!!

Không khí đột ngột rung chuyển.

Truyện Chữ Hay