Goblin Slayer

chương 03: tài nguyên ma thuật (5)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Truyện được dịch và cập nhật tại: ln.hako.re

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Chỉ có duy nhất một cánh cửa trong căn phòng mai táng mà các mạo hiểm giả chạy vào. Ba mặt còn lại của căn phòng là ba bức tường. Tất cả những gì có trong đó chỉ là đống gạch đá rải rác ra khắp nơi.

Căn phòng này hoàn toàn toàn chẳng có bóng dáng gì của lũ goblin cả - những con quái vật không nghĩ gì ngoài tận dụng chính xác những lợi thế mình có tại bất cứ thời điểm nào.

Khi họ đặt người phụ nữ - vẫn đang bị trói trên ghế xuống, Wizard Boy đột ngột kêu lên. “Chúng ta đang để chúng dồn vào chân tường đấy-”

“Oh, trường hợp này thì không hẳn là vậy.” Lizard Priest nói, trong khi đứng cạnh lối vào với thái độ đầy cảnh giác. Ông nắm chặt thanh Long Nha mà ông đã mài nhọn bằng phép Sharp Tooth. Vị tư tế của nhóm đang chảy máu, ông đã bán máu cho tổ đội mình chạy thoát theo đúng nghĩa đen.

“Nhưng Goblin Slayer-san và - ?” Về phần mình, Priestess dựa người vào bức tường phía trong cùng, thở dốc. Với việc duy trì phép Holy Light, kể cả khi họ đã đi rất nhanh qua mê cung thì nó cũng đòi hỏi rất nhiều về năng lực thể chất của người thi triển. Khuôn mặt cô gái trẻ trắng bệch vì kiệt sức.

Dwarf Shaman đưa bàn tay dính đầy máu của mình vào trong túi đồ, rồi lấy ra một lọ dược.

“Ta tin chắc là Tai Dài và Beard-cutter sẽ sớm bắt kịp thôi. Này.”

“Cảm ơn ạ…”

Giữ lấy lọ thuốc bằng cả hai tay, Priestess mở ra và uống một cách chầm chậm, để từng ngụm làm ẩm môi cô. Mỗi lần nuốt một hớp, cô lại cảm thấy một phần ấm áp trong cơ thể mình. Mặc dù nó không có khả năng hồi phục mạnh như phép màu của thần thánh, nhưng tác dụng mà nó đem lại không tệ chút nào.

Nhắm đôi mắt của bản thân lại và thở ra một hơi, Priestess cảm thấy tốt hơn một chút, cô điều chỉnh lại lực nắm của mình lên cây trượng.

“…Chúng ta cần phải trị thương cho người phụ nữ này ngay…” Vừa nói, cô vừa chuẩn bị niệm phép Minor Heal. Nhưng lúc gần niệm xong, Dwarf Shaman đã ngăn cô lại.

“Cứ bình tĩnh đã. Cô bé cần phải nghỉ ngơi đi. Cô ấy sẽ không chết vị những vết thương như này đâu.”

Nữ tư tế nhỏ nhắn chao đảo một chút rồi trượt xuống tường và sàn nhà với một tiếng bịch.

“Cảm ơn ông.” Priestess hít thở một lần nữa. Dwarf Shaman vẩy vẩy tay về phía cô. “Chả có gì đâu mà.”

Dù sao thì, Priestess cũng khó có thể gắn các ngón tay bị đứt lại với năng lực hiện giờ của cô. Thế nghĩa là sẽ tốt hơn nhiều nếu giữ một phép này lại.

“Ổn không, cậu nhóc?”

“Yeah, không vấn-!”

“Tốt.” Dwarf Shaman nói với giọng bằng phẳng. Không nghi ngờ gì, ông có thể nhìn thấu rằng cậu nhóc chỉ đang ra vẻ. Đôi mắt ông nheo lại. “Chỉ là một lời khuyên nhỏ thôi.” Ông nói thêm. “Không ai có thể sẽ giúp được nếu chút nữa cậu có chuyện gì, đơn giản là vì cậu đã quá kiệt sức.”

“…Tôi không có kiệt sức!”

Không giống như cô bé đằng kia, cậu nhóc này có vẻ đang nói thật- nhưng thực chất là cậu còn chẳng đủ sức để mà hét to.

Giữ khoảng cách với Priestess, Wizard Boy bước tới một bức tường và dựa vào nó. Cậu hướng đôi mắt xuống dưới tay mình. Máu đã khô trên đó và tạo thành những vệt đỏ thẫm. Cậu xoa hai bàn tay vào nhau, cố gắng xóa đi vết bẩn.

Giáo sĩ thì nên ở yên phía sau mà cầu nguyện.

Bây giờ cậu nhóc này mới nhận ra những gì cậu nói ngu ngốc như thế nào. Cô ấy đã đưa ra chỉ đạo, giơ cao cây trượng lên để tạo cho họ ánh sáng, và chạy hết sức như bất kỳ ai trong nhóm.

Nhìn liếc sang một bên, Wizard Boy có thể nhìn thấy Priestess vẫn còn thở dốc trong khi uống lọ thuốc. Cậu hiểu rằng cô đang cố gắng hồi lại sức để sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo.

Đôi môi cậu mở ra rồi khép lại. Cậu cảm thấy lưỡi cậu quá lớn với miệng của mình. Cậu nuốt một một ít nước bọt rồi thử lại.

“Tôi… xin-“

“Họ đây rồi!” Giọng nói sắc bén của Lizard Priest cắt ngang lời cậu.

Wizard Boy quay lại, chớp mắt nhiều lần, nhìn chằm chằm vào bóng tối chỗ sảnh họ vừa đi qua. Cậu nhanh chóng nhận ra ánh sáng từ ngọn đuốc đang đến gần họ.

“Chết tiệt, Orcbolg. Nó vẫn còn sống.”

“Có vẻ nó trâu hơn tôi tưởng.”

High Elf Archer lướt nhảy về hướng căn phòng đầy tao nhã như một con nai vậy. Goblin Slayer chạy ngay phía sau cô.

Và sau lưng họ… “OOOLRTTTTR!!”

Một con troll khổng lồ, bốc đầy khói, đang vung vẩy cây chùy.

Trọng lượng nhẹ đã tạo lợi thế về tốc độ cho các mạo hiểm giả. Nhưng, nếu một trong hai người trượt chân và ngã, đó sẽ là dấu chấm hết.

Goblin Slayer và High Elf Archer chạy như thể chỉ có họ là những người nghe thấy tiếng chùy đập vào tường và sàn nhà phía sau họ.

“Tôi mệt mỏi với điều này lắm rồi!” High Elf Archer kêu lên khi cô xông vào trong căn phòng mai táng. “Cái thứ đó là cái thứ quái quỷ gì vậy? Tôi phát ốm với nó mất! Tôi muốn ít nhất một lần được chiến đấu với con quái vật nào ngầu ngầu cơ!”

“Ta nghĩ mấy con quái vật ngầu hơn con này cũng đều mạnh hơn nó hết đấy.” Dwarf Shaman nói thêm.

“Nếu được, bản thân tại hạ muốn một con rồng hơn.” Lizard Priest đề xuất.

Dwarf Shaman hiểu, miễn là họ còn đang đùa cợt hoặc kêu ca thì tức là chưa có gì phải lo lắng cả. Ông thở ra một hơi. “Vậy thì chúng ta làm gì giờ, Beard-cutter?”

“Tôi đang nghĩ.” Goblin Slayer đáp lại, nhìn quanh căn phòng và tổ đội của mình.

Lizard Priest, Dwarf Shaman và cậu nhóc tóc đỏ trông khá ổn. High Elf Archer đang thở dốc, còn Priestess đã kiệt sức.

Goblin Slayer lục túi mình và lấy ra hai lọ dược qua cảm nhận của ngón tay, rồi đưa cho hai cô gái.

“Uống đi.”

“Cái…? Ah…”

“Thuốc thể lực à? Thanks.”

Priestess dường như có chút bối rối, nhưng High Elf Archer thì vui vẻ mà mở nắp chai và uống sạch.

Mỗi người đều có các lọ dược của riêng mình, nhưng tại thời điểm đó thì không có thời gian mà phân biệt của ai với ai.

“V-vâng, vậy… Cảm ơn anh…” Priestess do dự nhiều hơn High Elf Archer nhưng cuối cùng cô cũng đưa lọ thuốc lên môi. Đây là lọ thể lực thứ hai của cô. Đôi má ngày càng hồng hào, khỏe mạnh tương phản với vẻ u tối đọng lại trên gương mặt nữ mạo hiểm giả.

“Tốt, tất cả đều sẵn sàng.” Goblin Slayer nói, nhận thấy sự thay đổi của cô gái trẻ qua khóe mắt của mình. “Tôi muốn nước. Ông tạo được không?”

Mặc dù câu hỏi không nhắm đến cậu một cách cụ thể nhưng Wizard Boy vẫn làm một âm thanh tỏ vẻ khó chịu. Hỏa Cầu là phép duy nhất cậu biết, và cậu đã sử dụng toàn bộ ma thuật của mình vào nó. Bằng một cách nào đó, cậu cảm thấy thật nhục nhã khi người đàn ông này biết tất cả những điều này.

“Chả có nghĩa lí gì mà lại đi học cái phép như thế cả…” Cậu nhóc cất tiếng, gần như là đang bĩu môi.

“Thế à?” Goblin Slayer trả lời.

Nắm bắt được tình hình, Dwarf Shaman nhanh chóng xen vào. “Nước? Nếu mưa là ổn thì ta có thể làm được. Tuy nhiên, nó sẽ yếu đi một chút do trần nhà ở đây.”

Tiếng gầm gừ và tiếng bước chân của con troll ngày một đến gần. “Sẵn sàng.” Lizard Priest thì thầm.

“Nhưng nghe này, Beard-cutter. Cậu không thể chỉ dùng mỗi mấy mánh thông thường của cậu vào lúc này đâu.”

“Không vấn đề gì.” Goblin Slayer nói một cách qua loa. “Cỡ một vòi hoa sen là đủ.”

“Được rồi.”

“Chúng ta sẽ cần phép Holy Light một lần nữa. Em làm được không?”

“Em…” Giọng của Priestess run rẩy, cô phải cắn chặt môi mình để có thể nói được. “Vâng, em… em có thể. Em sẽ làm!”

“Tốt.” Thế là ổn. Ngay khi Goblin Slayer vừa dứt lời thì kẻ địch của họ cũng vừa tới gần.

“OLTROOOR!!”

Các căn phòng và lối đi trong lăng tẩm này đủ rộng để cho một con troll có thể di chuyển dễ dàng. Cái kiểu khách mà những người thợ xây lên nơi này nghĩ là như thế nào vậy?

“Eeyah!”

“Cẩn thận-“

Priestess suýt chút nữa thì quá trễ cho việc cúi người lại. High Elf Archer đã nhanh chóng nhảy tới cứu cô.

Những chiếc gai kim loại của cây gậy sượt qua mái tóc của cô gái người elf, cắt xuyên qua những chiếc ruy băng mà cô dùng để buộc nó lại.

“Chị không sao chứ?” Priestess hỏi.

“Đừng có lo!” High Elf Archer hét lên, mái tóc cô rũ rượi.

“Cứ làm đi!”

“Hỡi Đất Mẹ đầy nhân từ, xin hãy ban ánh sáng thiêng liêng của Người cho chúng con, những người đang chìm trong bóng tối!”

Ngã bệt xuống đất, cô giơ cao quyền trượng của mình hết sức có thể, cầu xin Đất Mẹ nhân từ. Và đương nhiên, Đất Mẹ không thể nào làm ngơ trước lời thỉnh cầu từ con chiên tận tụy với linh hồn yếu đuối của mình được.

“RRLLRTTOOR?!”

Một vụ nổ ánh sáng trông không khác gì mặt trời xuất hiện. Các tia sáng bao chùm lên khắp căn phòng, khiến cho nó ngập đầy một màu trắng sáng.

Con troll mất thăng bằng, ngã

lùi về phía sau. Ngay lập tức, Goblin Slayer hét lên. “Nước.”

“Rõ rồi! Đi nào, kelpie[note33185], đến lúc bận rộn rồi! Từ đất tới sông và từ biển tới trời, khiến tất cả hưng phấn lên nào!” Dwarf Shaman chăm chú, nắm chặt lấy một bức tượng nhỏ hình con ngựa mà ông lấy từ trong túi ma cụ của mình. Ngay khi ông niệm xong, một tiếng ngựa hí the thé vang lên rồi một cơn gió ẩm ướt phi nước đại tới, sau đó nó nhanh chóng chuyển thành một cơn mưa phùn.

Như Dwarf Shaman đã nói, hành động triệu hồi con kepie để tạo mưa không khác gì phép Call Rain cả.

“Của cậu đấy, Beard-cutter!”

“Tiếp theo… Đây.” Trong khi nói, Goblin Slayer lấy ra một chiếc túi da từ túi đựng vật phẩm của mình và ném nó vào con troll.

“ORLTLRRLR?!”

Con quái vật ngay lập tức gầm lên. Lớp da sần sùi màu xám của nó bắt đầu nứt và vỡ ra, bắt đầu từ những phần bị cháy từ trước.

Bình thường, khi có ý định dọn dẹp một khu đất nào đó và cần phải loại bỏ một tảng đá lớn, người ta thường đun nóng tảng đá đó lên rồi dội nước lạnh vào. Điều này sẽ làm cho tảng đá bị nứt, sau đó người ta có thể dễ dàng dùng búa

đập vỡ nó ra.

Vậy nếu thay vào đó là con troll? Cơ thể của nó được làm bằng đá, hơn nữa nó sẽ biến thành đá hoàn toàn nếu tiếp xúc phải ánh sáng mặt trời. Nói tóm lại, kết cục của sinh vật này sẽ không khác gì tảng đá ở trên cả.

“TLRORL?!”

Dù vậy, con troll không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

“TTLLOOTTTTTL?!”

“Đơn giản, nhưng hiệu quả bất ngờ.” Goblin Slayer nhận xét, quan sát con troll trong khi nó đang ôm chặt mặt và khua khuắng xung quanh.

Không chắc là anh có hiểu nguyên lí khoa học phía sau những gì anh vừa làm hay không, nhưng quan trọng vẫn là kết quả mà nó mang lại.

Bột lửa – thứ mà các nhà giả kim gọi là kali nitrat (KNO3) – đã hấp thụ nước và hơi nóng từ con troll, đẩy nhanh quá trình làm lạnh.

“…Cậu ta học cái trò đó ở đâu vậy?” High Elf Archer hỏi với một chút khó chịu.

“…Oh!” Priestess nghĩ về chuyến đi của họ tới Thị Trấn Nước.

Mình nhớ là anh ý có hỏi cách làm đá bào…

“ORLT?! TOORLRLOT?!”

Đây có lẽ sẽ là dẫn chứng cho thấy khả năng hồi phục của con troll… hoặc không. Bị hạ nhiệt đột ngột ngay sau khi bị đun nóng là quá sức để chịu đựng. Con quái vật này, khốn khổ vì vết thương không có dấu hiệu lành lại, bắt đầu vung vẩy cây chùy của mình một cách điên cuồng.

Từ một nụ cười thầm, Lizard Priest vặn quai hàm của mình thành một nụ cười của quái thú. “Đúng là bất lịch sự mà. Chúng ta nên giúp nó được giải thoát khỏi sự khổ sở này chứ nhỉ?” Ông nhảy lên người con quái vật, ngay sau đó là một mũi tên từ High Elf Archer.

“Bất kể sinh vật to lớn đó là gì.” Goblin Slayer nói, quăng vũ khí trên tay mình đi nhưng ngay lập tức nhặt một thanh kiếm từ trong đống đổ nát. “Một khi tiêu diệt nó xong, chúng ta sẽ đi giết hết lũ goblin.”

Số phận của con troll chính là số phận của những con goblin còn lại. Tuy nhiên, giữa tất cả những chuyện đó, Wizard Boy, đứng ở phía sau, đang dõi theo Goblin Slayer với một sự tập trung tuyệt đối.

Giờ mình hiểu rồi. Anh ấy nói đúng – những gì mình đã nói với cô gái đó thật tồi tệ.

Nhưng người đàn ông này là ai? Người mà coi con troll không hơn gì một chút phiền toái nhưng lại hứng hởi khi săn lùng lũ goblin?

Phải, cậu đã quá bất cẩn và hành động như một tân binh. Cậu có một phần trách nhiệm và đáng trách.

Nhưng mình không thể nào thừa nhận rằng gã đàn ông này đã đúng…!

Truyện Chữ Hay