Goblin Slayer

chương 03: tài nguyên ma thuật (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Thực sự phải tốn thời gian vào mấy việc như vậy à?”

“Nếu ta không kiểm tra từng phòng một, ta có thể đặt bản thân vào nguy hiểm.”

Họ đã tiêu diệt lũ goblin trong hai, ba căn phòng mai táng. Ở lăng tẩm này, đôi khi sẽ có một số phòng được liên kết với nhau, cách bố trí cũng đủ dễ để đi vào, nhưng nó có nghĩa là sẽ có rất nhiều phòng phải kiểm tra. Công việc liên tục tìm kiếm và tiêu diệt những con goblin này khiến họ phát ngán tới tận xương tủy.

Wizard Boy đập mạnh vào sàn đá một cách cáu kỉnh bằng cây trượng của mình. Priestess lấy giọng an ủi.

“Nhưng nghĩ về nó đi.” Cậu nhóc cau có nói. “Những người đang bị bắt có thể gặp nguy hiểm.”

Điều đó chắc chắn đúng. Priestess cũng thấy lo lắng về các mạo hiểm giả tới trước họ. Ở đây có dấu vết của máu khô và xác goblin, nhưng không còn gì hơn cả. Không có gì chắc chắn rằng tổ đội kia vẫn còn còn sống sót.

Nhưng… không hoàn toàn là không, một giọng nói lạnh lẽo thì thầm sâu thẳm trong trái tim cô.

Vẫn còn khả năng... Cô khẽ cắn môi mình. Không có lí do gì để từ bỏ hi vọng cả.

“Những phòng khác thế nào rồi ạ?” Priestess đẩy mớ suy nghĩ khó chịu về một góc trong tâm trí, rồi cất tiếng hỏi High Elf Archer.

Nữ cung thủ áp tai lên cánh cửa gỗ để lắng nghe âm thanh phía sau. Sau đó, cô nhìn qua lỗ khóa và kết luận. “Không khóa và trống rỗng.” Tuy nhiên, cô lập tức chỉ lên mép phía trên cánh cửa với ngón tay thon gọn của mình. “Nhưng nhìn này.”

Thứ xuất hiện trên đó dường như là một đoạn dây mắc vào khe cửa. Nếu họ mở cánh cửa ra, sợi dây sẽ tuột xuống, và có thể sẽ có thứ gì đó ập xuống họ.

“Bẫy à?’ Goblin Slayer hỏi.

“Có vẻ thế.” Cô trả lời.

Goblin Slayer hump nhẹ một tiếng. Anh quẳng cây đuốc trên tay, thay nó bằng một cái mới được thắp sáng bằng đá lửa. Tiếp theo, anh rút ra ngọn giáo cắm trên xác con goblin, kiểm tra phần đầu giáo rồi lại vứt nó đi. Con dao găm phía hông sinh vật đó hữu ích hơn nhiều.

Người mạo hiểm giả nhặt thứ vũ khí lên và cho nó vào vỏ kiếm của mình. Nó có chút rỉ sét nhưng vẫn có thể dùng để đâm được. Dù sao anh cũng chỉ coi nó là hàng dùng một lần.

Cuối cùng, anh đi về phía đống chiến lợi phẩm bị lũ goblin đánh cắp và tìm được một chiếc rìu chiến trông khá tốt. Nó là loại vũ khí một tay, nhưng lại nặng đến đáng kinh ngạc.

“Vướng víu thật.” Goblin Slayer xác nhận, ngay cả khi anh đang vác cả cây rìu chiến trên vai.

“Chả hiểu cậu kiểu gì.” High Elf Archer nói với cái nhún vai tao nhã.

Priestess đi bên cạnh hai người họ, kiễng chân lên để nhìn chỗ phía trên cánh cửa. Sợi dây không quá dày và cấu tạo khá đơn giản, nhưng như thế không có nghĩa là họ có thể thả lỏng. Nó có thể sẽ nối với một thứ gì đó thô sơ như là một chiếc đinh gỉ. Tuy nhiên, nếu chiếc đinh đó tình cờ đâm vào mặt họ, họ sẽ chết vì nó, hoặc có thể vì thứ chất độc tẩm trong đó.

Priestess nhíu đôi lông mày quyến rũ của mình. Cô nghĩ có thể có một số khả năng.

“Nghĩ lại thì… người quản đốc đã nói là lũ goblin đã trộm vài thứ dụng cụ đúng không?”

“Không phải là ta muốn nghĩ về những gì bọn goblin sẽ làm với dụng cụ của người thợ mộc.” Dwarf Shaman làu bàu, cánh tay ông bắt chéo lại. Ông đặt tay lên phần tóc vuốt ngược của

mình rồi kiểm tra sợi dây. “Đừng nhìn ta như thể cái này nối với cái gì đó nặng nề như vậy. Bất kể nó có nối với thứ gì đi chăng nữa thì đó cũng không phải thứ phức tạp.”

“Ta có thể cân nhắc việc chọn một lối khác.” Lizard Priest đập đuôi xuống nền đá. “Vả lại vẫn còn hai cánh cửa cũng dẫn ta tới chỗ này. Lũ goblin có vẻ vẫn chưa biết ta đang ở đây.”

“Hmm…”

Phải làm gì? Đi đường nào?

Đối diện với ánh nhìn của cả nhóm , Priestess lục tung túi xách của mình và lấy ra tấm bản đồ. Đó là một tấm bản đồ đơn giản, được vẽ tay bằng bút lông trên da cừu. Tổ đội này không có người nào chuyên vẽ bản đồ. Nếu họ không may đi qua những căn buồng bị niêm phong rồi dẫn đến những căn phòng đầy bẫy chông thì…

Suy nghĩ của cô bị cắt ngang bởi tiếng hét của cậu nhóc. “Arrrgh! Tôi hết chịu nổi rồi!!” Wizard Boy không còn cố gắng kiềm chế cơn khó chịu của mình nữa, cậu chỉ cây trượng của mình về phía cánh cửa. “Đây là chỗ của bọn goblin đúng không?! Chúng thậm chí còn không biết cách đặt một cái bẫy!”

“Oh! Không, đợi đã! Đừng-“

“Tránh ra! Tôi sẽ mở cửa!”

High Elf Archer có thể là một mạo hiểm giả rank Bạc nhưng cô vẫn dễ dàng bị cậu nhóc đẩy qua một bên.

“Cái-? Oh, uh, ummm-!”

Cô phải cản cậu ta lại. Tuy nhiên, bất chấp suy nghĩ vô vọng

đấy, Priestess dường như không nói lên lời. Cô nên nói gì và nên nói như thế nào? Bây giờ cô mới nghĩ về nó, cô nhận ra mọi người đều nghe theo mọi chỉ thị của cô từ đầu đến giờ. Cô không biết phải xử lí thế nào với một người từ chối nghe theo.

“…”

Priestess tuyệt vọng nhìn Goblin Slayer nhưng anh không nói gì cả. Cô không thể biết được biểu cảm gì đang giấu dưới chiếc mũ thép đấy. Liệu anh đang tỏ vẻ không quan tâm? Hay…

Nếu… Nếu anh ấy thất vọng về mình…!

Ý nghĩ đấy là quá đủ để khiến Priestess dao động. Một giọng nói trầm lặng, lạnh lùng từ trong tâm trí bắt đầu chế nhạo cô.

Mình nên làm gì? Mình nên làm gì? Mình nên làm gìMìnhnênlàmgìMìnhnênlàmgì …?

Mọi thứ trong đầu cô như đang chạy loạn lên nhưng cô chẳng thể nói được gì. Cô đưa tay ra với hi vọng có thể giữ cậu nhóc kia lại. Nhưng, cánh cửa đã được mở…

“Eeyaaaahhhhhh?!” Wizard Boy hét lên khi trông thấy một vật gì đó rơi từ trên xuống.

Tiếng hét của cậu vang vọng xung quanh căn phòng, nó đủ lớn để chạm tới nơi sâu nhất của lăng tẩm. Cậu ngã ngửa về phía sau, cố gắng bò khỏi thứ trước mặt.

“Cái-cái-cá-cá-cái-cá-cái quái gì thế này…?!”

Nó là một bàn tay và một cánh tay. Chúng đã bị xé nát thô bạo đến mức như thể bị bỏ vào một cái máy xay thịt. Chủ nhân của chúng là một người phụ nữ.

Những thứ này từng là một cánh tay đẹp đẽ với cơ bắp săn chắc, nhưng bây giờ nhìn chúng thật kinh khủng. Gần như không thể tưởng tượng nổi điều gì đã xảy ra với người chủ cũ.

“Trò đùa nho nhỏ của lũ goblin.” Goblin Slayer nói với một cú chậc lưỡi. “Chúng muốn làm ta hoảng sợ.”

“U-ugh…” Priestess bất giác rên rỉ. Cô cảm thấy có gì đó chua đắng trào lên cổ họng mình. Với đôi mắt ngấn lệ, cô nuốt ngược nó trở lại.

Đây không phải là lúc mất bình tĩnh. Không phải cô đã nhìn thấy quá nhiều thứ tương tự trước đây sao?”

Nữ tư tế tuyệt vọng tự nhủ bản thân phải giữ bình tĩnh. Cô nắm chặt cây trượng của mình tới mức có thể cảm thấy tay mình đang run rẩy.

“Tôi có dự cảm xấu về điều này.” High Elf Archer nói, vỗ một cú động viên vào lưng Priestess, mặc dù cô cũng không hơn gì trưởng nhóm của mình là bao. Che đi khuôn mặt và đôi môi nhợt nhạt của bản thân, cô kéo cổ áo mình lên. “Với tiếng hét vừa rồi, lũ goblin chắc hẳn sẽ được báo động về sự hiện diện của chúng ta.”

“Ý tưởng khá hay.” Goblin Slayer lẩm bẩm mà không có biểu hiện lo lắng gì. Chợt, anh chuyển người sang tư thế sẵn sàng chiến đấu. “Ta sắp có khách rồi đấy.”

“Tôi không chắc nữa, nhưng-“

“-GY-GYAAAH…!!”

High Elf Archer đang ngoeo nguẩy đôi tai dài của mình thì chợt một tiếng hét the thé của một người phụ nữ vang vọng khắp lăng tẩm.

Tất cả các mạo hiểm giả đứng hình, nhưng chỉ một giây sau, họ ngay lập tức ở trong trạng thái sẵn sàng.

Trừ một người duy nhất, Wizrd Boy.

“…Nó phát ra từ chỗ này!”

“Không! Cậu không được đi-“

Cậu nhóc kia lao đi, không thèm để ý đến giọng nói đang cố gắng ngăn mình lại. Cậu đạp bay cánh cửa

rồi hướng vào trong căn phòng, quay hết hướng này tới hướng khác cho đến khi thấy được thứ cậu đang tìm.

“Chắc hẳn là đây rồi…”

Cậu dùng vai húc vào cánh cửa kế tiếp, buộc cho nó phải mở ra. Ngay khoảnh khắc cậu làm vậy, một mùi hôi thối, ẩm ướt đến nghẹt thở xộc vào mũi cậu. Một phần là do chất thải của lũ goblin ở khắp nơi, một phần là từ máu và chất dịch nôn mửa.

Sau đó cậu thấy họ.

Một con goblin.

Và một người phụ nữ.

Người phụ nữ, bị trói chặt trên ghế bằng những sợi dây kẽm - đang cứa vào bắp thịt cũng như làn da mềm mại và nhợt nhạt của cô.

Đôi mắt cô mở rộng ra hết mức có thể, nước mắt cô chảy ròng ròng.

Cây rìu trên tay của con goblin dính đầy những vết màu đỏ sẫm.

Và sau cùng là đôi bàn tay nhuốm máu của người phụ nữ.

Thứ chất lỏng màu đỏ chảy dọc theo tay vịn của ghế thành một vũng máu.

Trong vũng máu đó, một vài thứ nhợt nhạt, xinh xắn cuất hiện…

“Ee-yaaaaaaaaaaaahhhhhhhhh!!” Cậu nhóc hét lên.

Ngay cả khi lao vào tấn công con goblin bằng cách đập cây trượng của mình vào nó, cậu vẫn không ngừng la hét[note33104]. Trái tim và tâm trí cậu bừng bừng cơn thịnh nộ, ngọn lửa căm giận tự phát đã khiến những từ ngữ của sức mạnh thoát ra khỏi miệng của Wizard Boy.

“Carbunculus… Crescunt… Iacta!! Bay đi, hỡi hỏa cầu!”

Quả cầu lửa bay xẹt qua không khí, kèm theo một vệt cháy kéo dài. Được bắn đi một cách chuẩn xác, nó đâm thẳng vào hộp sọ của con goblin. Não, máu và xác mảnh xương bị vỡ vụn văng ra khắp nơi. Sau đó, con goblin không đầu ngã gục xuống mặt đất.

“Hộc, hộc, hộc… Nhận…lấy…!”

Nó… chả là gì cả. Chả là gì cả.

Cậu đã giết một sinh vật khác mà không cần chạm một ngón tay vào nó. Nó không có cảm giác thực chút nào.

Wizard Boy đã tiễn con goblin đi bán muối chỉ với một chiêu, đúng như ý muốn của cậu – nhưng nó có gì đó kì quái.

Toàn bộ căn phòng tra tấn cũng như khung cảnh kinh khủng này đang quay cuồng xung quanh cậu, cậu không thể nào nắm bắt được tình hình.

“Dù sao thì mình phải giúp cô ấy… Này, cô ổn chứ?!”

Đáng lẽ ra cậu nên chú ý hơn tới hành động mình vừa làm.

Cậu chỉ có thể sử dụng duy nhất phép Hỏa Cầu và cậu chỉ sử dụng được nó mỗi một lần một ngày.[note33108]

Đáng lẽ ra cậu nên nhớ tới tiếng hét báo động lúc nãy của mình. Thực tế thì đây là một tổ goblin.

“Ahhh…hhh… Errr…g…”

“Chờ một chút! Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây!”

Cậu hoàn toàn tập trung vào việc cắt sợi dây trói chặt người phụ nữ trên ghế.

Đó là lí do tại sao cậu không để ý. Cậu nhóc này không nhận thức được thực tế rằng, có một thứ gì đó đã xóa sổ nhóm mạo hiểm giả đến trước.

“…Errgh… Nngh… Ah…”

“-?!”

Không hề có chút kĩ năng nào mà chỉ đơn thuần là sự may mắn, cậu ngã nhào về phía sau, đủ để tránh cây chùy đang lao đến trong tức khắc.

“Wh-whoa-?!”

Máu chảy ra từ đầu cậu. Wizard Boy nhận ra, vào những lúc hoảng loạn thực sự, đôi chân sẽ không còn trở nên đáng tin cậy.

“OLRLLT…?”

Ngay trước mặt cậu, một dáng hình to lớn đầy khối u với những vết sẹo. Cậu ngửi thấy một mùi cơ thể đủ kinh tởm để khiến cậu buồn nôn.

Cái đầu hói của sinh vật này trông như hiện thân của sự ngu ngốc. Khuôn mặt của nó nở một nụ cười thiểu năng không thể kiềm chế được.

Cái thứ này có cánh tay to bằng cả một thân cây và trên tay nó là cả một cây chùy khổng lồ. Trên cây chùy đó là vô số chiếc đinh dùng để xé và róc thịt – tất cả đã nói lên sự sát nhân ăn vào máu của con quái vật.

Một con troll.

Nó nhấc cây chùy lên như thể không hiểu tại sao đòn đánh của mình lại trượt. Wizard Boy nhìn thấy một số vết bẩn đỏ sẫm trên đó, cùng với một vài sợi tóc trông giống của một người phụ nữ…

“Errg… Ugghh…!”

Cậu ngậm chặt hàm lại để ngăn không cho răng mình đập vào nhau. Giữ chặt cây trượng của mình, cậu đứng im.

Phía sau cậu là một người phụ nữ bị trói chặt trong khi thương nặng và gần như không còn tỉnh táo.

Cậu không thể bỏ chạy. Kể cả có muốn thì cậu cũng không thể. Dẫu thế, cậu phải làm gì?

Là một pháp sư được đào tạo từ học viện, cậu đã quá quen thuộc với những con troll qua kiến thức được học. Đương nhiên là thế rồi.

Chúng to lớn. Mạnh không tưởng. Ngu ngốc. Và có năng lực hồi phục – đối phó với chúng tốt nhất là nên dùng lửa hoặc axit.

Dù vậy, có một vấn đề.

Cậu đã dùng hết phép của mình.

“GRORB!”

“GRB!GROBRORO!!”

Chính xác thì không phải chỉ MỘT vấn đề.

Cậu nghe thấy những tiếng cười lớn của lũ goblin lan ra khắp căn phòng mai táng và cậu biết mọi thứ vừa trở nên tệ hơn. Chúng đã đặt bẫy và cậu đã mắc vào.

Tại sao chúng lại cố gắng tra tấn tù nhân ở một nơi như thế này? Tại sao lại là ngay sau khi những kẻ xâm nhập ngu ngốc kia phát ra tiếng hét?

Những cánh cửa ở mỗi bên căn phòng mở ra. Những con goblin tràn vào, miệng liên tục cười khúc khích.Đáng nhẽ ra mình nên lắng nghe khi cái cô người elf đó đề nghị đi đường khác…!

Bây giờ đã quá muộn để hối hận.

Đây là một cái bẫy được thiết kế để bắt các mạo hiểm giả xâm nhập.

Vào lúc này, cậu nhận ra, kẻ không còn chút phép thuật nào như cậu chỉ còn một hành động duy nhất.

Wizard Boy liếm đôi môi khô khốc của mình. Cậu lấy một hơi thật sâu rồi dồn hết sức vào tiếng hét:

“Lùi lại! Đó là bẫy-!”

Đây sẽ là hành động cuối cùng của cậu.

Ngay sau đó, một chiếc rìu bay tới, một mũi tên xẹt qua không khí, và một thanh Long Nha lóe lên.

“GRBRR?!” Những con goblin gào lên rồi đổ rạp xuống như lúa bị gặt vậy.

“Có hai mươi con. Còn mười bảy.”

Với giọng nói bình thản như gió thổi dưới đất, Goblin Slayer lao vào trận chiến. Bàn tay phải trống không của anh di chuyển chính xác như một cái máy, anh nhanh chóng rút con dao găm ra và tung đòn tấn công tức khắc vào cổ một con goblin đang bối rối.

“GROORORB!!”

“Hmph… Bốn. Còn mười sáu.”

Lưỡi dao rỉ sét, không thể chịu được lực va chạm đã vỡ vụn và bay đi. Nhưng nó cũng đủ để gây một đòn chí mạng vào xương sườn của con goblin.

Goblin Slayer chậc một tiếng, quăng cái chuôi sang một bên rồi cầm lấy thanh gươm của con goblin vừa ngã xuống. Anh lấy nó ra bằng cách cho con quái vật này một cú đá ngay cả khi nó đã chết. Sau đó, anh xoay cổ tay mình và lấy lại tư thế chiến đấu.

“Còn sống không?”

Wizard Boy gật đầu lia lịa. “Uh, y-yeah… Tôi-“

“Không phải cậu.” Goblin Slayer cắt lời với giọng nói lạnh lùng.

“Tại hạ tin rằng ngài ấy đang lo cho quý cô trẻ đằng kia.” Lizard Priest nói, cùng lúc lao tới và thủ thế trước mặt cậu nhóc - lúc này đang cảm thấy nhẹ nhõm.

“Yeah!” Cậu nhóc thốt lên, nuốt nước bọt một cách nặng nề. “Cô ấy còn sống! Đương nhiên là cô ấy còn sống!”

“Hiểu rồi.” Goblin Slayer nói và từ phía sau chiếc mũ giáp, anh hướng một ánh nhìn quở trách thẳng vào Wizard Boy. Wizard Boy không chắc chắn lắm về ánh nhìn của người đàn ông kia, nhưng cậu nghĩ cậu đã cảm nhận được nó. Cậu nhắm mắt lại và cố gắng kiếm cho mình một cái cớ.

“Tôi chỉ… Tôi muốn giúp cô ấy sớm nhất có thể-“

“Tổ đội của chúng ta cũng có phụ nữ.” Goblin Slayer nói, giọng anh vẫn đầy sắc nhọn và lạnh lùng. “Hai người.”

Điều này khiến cậu nhóc thở gấp và nhìn về phía những người phụ nữ.

“Ugh. Đây chính là lí do mà tôi ghét lũ goblin…”

“…Hrk…”

High Elf Archer tái mặt khi nhìn vào căn phòng tra tấn, nhưng cô vẫn không quên bắn liên tiếp các mũi tên để ngăn chặn con troll.

Bên cạnh cô, Priestess chỉ có thể thở hổn hển, đôi tay cô đang nắm chặt quyền trượng nhẹ nhàng run rẩy.

“Nhưng…!” Wizard Boy định đưa ra lời thanh minh nhưng Dwarf Shaman xuất hiện và hét lên giận dữ. “Giờ không phải lúc để nói! Vác cả cô gái và cái ghế kia lên rồi nhanh chóng rời khỏi đây!”

Hai chiến binh mạo hiểm giả cùng nữ cung thủ elf đã tạo một con đường, và ông lão ma thuật sư với nữ tư tế kia đã đi theo con đường đó.

“Chúng ta hết thời gian rồi!”

Và họ thực sự đã hết thời gian.

“GROROB! GROB! GROORB!!”

“OOOORLLLLT!!”

Con đường thoát hiểm của họ thế là hết.

Mười sáu con goblin. Một con troll. Nó không phải một số lượng quá lớn nhưng cả tổ đội đã bị chúng bao vây.

Chậm mà chắc, những con quái vật bước tới, vô số nụ cười gian ác nở ra – chúng hoàn toàn chắc chắn mình là kẻ chiến thắng.

Các mạo hiểm giả tạo thành một vòng tròn bảo vệ cậu nhóc pháp sư, nữ phụ lễ bị bắt và Priestess.

“Nhưng làm thế nào mà ta mang được cô ấy đi…?” Wizard Boy ngập ngừng đặt tay vào ghế, có những tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng người phụ nữ. Tay cậu dính đầy vết máu nhớp nháp – đủ để khiến ruột gan cậu xoắn lại. Cậu cảm thấy mình có thể nôn ra bất cứ lúc nào.

Lizard Priest quan sát cậu nhóc rồi đảo mắt một vòng, tầm nhìn rộng là một trong những đặc điểm nổi bật của ông. Lưỡi của vị tu sĩ trượt ra khỏi miệng.

“Đừng quên mấy ngón tay. Nếu suôn sẻ thì ta có thể nối nó lại cho cô ấy.”

“Oh…!”

Cậu nhóc nhanh chóng cúi mình xuống đất rồi tìm những thứ đó trong vũng chất lỏng màu đỏ.

Cây rìu rỉ sét đã chặt nát phần xương thịt đó với nhau một cách tàn nhẫn. Dù vậy, cậu không có thời gian chần chừ, không một chút nào. Mặc cho các ngón tay rất dễ bị bở sót nều nhìn sơ qua nhưng cậu vẫn cẩn thận tìm kiếm chúng, đếm số lại số lượng và bọc lại trong một miếng vải.

“Tôi nhặt được hết rồi!”

“Khá lắm! Mau di chuyển về hướng này – đúng, hướng này!” Lizard Priest ra lệnh. Có tiếng lạch cạch khi chiếc ghế được nhấc lên, hòa cùng tiếng rên rỉ của người phụ nữ.

High Elf Archer đặt hai người họ phía sau lưng mình và che chắn cho họ. Cây cung của cô không ngừng căng ra trong khi đôi tai cô cụp lên cụp xuống.

“Chúng vẫn liên tục xuất hiện!” Cô liếc nhìn Priestess. “Chúng ta làm gì giờ?”

“Oh-ah-!”

Priestess ngập ngừng. Với đôi bàn tay như đóng băng, cô nắm chặt cây trượng đến mức chính bản thân cô cũng cảm thấy đau và các khớp ngón tay của cô trở nên trắng bệch.

Phải làm gì bây giờ? Làm gì bây giờ thì mới đúng? Chiến đấu ngay tại đây? Hay cố gắng mở đường máu?

Cô cần phải đưa ra quyết định chính xác ngay lúc này. Đúng vậy, nhưng...

Chúng ta đã rơi vào một cái bẫy của goblin.

Không phải là rơi vào mà là chạy thẳng vào.

Chính cô là người đã nói, Hãy đuổi theo cậu ấy!

Không hề có chút hối hận nào. Đương nhiên là không, nhưng nó cũng đủ để khiến chân cô cảm thấy không còn vững.

Cô có thể thấy Female Wizard cùng con dao tẩm độc cắm trên người cô ấy.

Warrior bị xé xác thành nhiều mảnh bởi những con quỷ nhỏ.

Fighter, bị dính bẫy, bị đánh đập tàn bạo, bị cưỡng hiếp theo những cách tồi tệ nhất.

Bình tĩnh. Cứ mỗi lần cô cố gắng rũ bỏ một kí ức nào thì cô đơn giản lại tìm được một kí ức khác thay thế vào.

Cái lần con Goblin Champion gần như nghiền nát cô – nỗi kinh hoàng, sự đau dớn, niềm tuyệt vọng.

Vết thương cô từng bị cắn đau nhói trên cổ.

“Uh… Um… um…!”

Lũ goblin đang lại gần. Con troll khổng lồ đó.

Priestess cần phải lên tiếng nhưng lưỡi cô lại từ chối di chuyển.

Những giọt lệ bắt đầu trào ra nơi khóe mắt, hàm răng cô không còn nằm yên mà tạo ra một tiếng ồn khủng khiếp.

Và cũng như bất kỳ ai, cô biết giờ không phải lúc cho những thứ như vậy…!

“Goblin Slayer-dono!”

Cô đã được cứu rỗi bởi Lizard Priest, người nhanh chóng xác định tình hình và quyết định gọi to.

“Được rồi.” Goblin Slayer trả lời đầy thản nhiên. “Thế nào?”

Ngay cả bây giờ thì anh vẫn chờ sự đồng thuận của cô. Priestess gật đầu một cách yếu ớt. Cô không còn biết mình có thể làm gì khác.

Goblin Slayer chỉ đạo một cách nhanh gọn. “Sử dụng Holy Light. Chúng ta sẽ xông vào trong. Tôi sẽ để cho mấy người tuyến trước. Còn tôi xử lí tuyến sau và cái thứ to lớn gầm gừ kia.”

“Xuất sắc!” Lizard Priest nhanh lẹ trả lời.

“Đ-Được!” Mặt khác, Priestess đã đấu tranh đẩy lùi ý thức rằng cô thảm hại như thế nào.

Wizard Boy, đang cố hết sức để vác cái ghế, giật mình. Anh ta định đối đầu với nó?

“Anh là chiến binh đúng không? Cái thứ đó là troll đấy!”

“Ngu ngốc.” High Elf Archer nói trong khi ưỡn ngực tỏ vẻ hiểu biết. “Đây là lúc mà Orcbolg giỏi nhất đấy.”

Lizard Priest cười khúc khích. Người đàn ông này sẽ không bị đánh bại bởi lũ goblin.

Tuy nhiên Priestess không cười. Nếu không thể làm được gì thì ít nhất cô cũng phải thực hiện được nghĩa vụ mà mình được giao phó.

Cô nắm chặt quyền trượng của mình bằng cả hai tay. Nâng cao ý thức bản thân, cô cầu xin trực tiếp tới các vị thần trên thiên đàng.

“Hỡi Đất Mẹ đầy nhân từ, xin hãy ban ánh sáng thiêng liêng của Người cho chúng con, những người đang chìm trong bóng tối!”

Và như vậy, cô được ban cho một phép màu.

“GGRORRRROROOB?!”

“TOOLR?!OORTT?!”

Một tia sáng xanh trắng lóe lên như mặt trời đang nổ tung vậy. Nó đâm thẳng vào mắt lũ goblin và con troll.

Priestess, với bộ ngực nhỏ phập phồng khi cố gắng thỉnh cầu, hét lên, tạo dũng khí cho cả cô và những người khác. “Tiến lên!”

Giơ cao quyền trượng của mình, cô bắt đầu chạy, Lizard Priest xuất hiện bên cạnh cô.

Lũ goblin tràn vào từ các căn phòng mai táng, che khuất tầm nhìn của họ. Nhưng, chúng đã bị Lizard Priest dùng cả vuốt, nanh và đuôi quét sạch sang một bên không thương tiếc.

Theo sau ông là Dward Shaman và Wizard Boy đang mang theo Acolyte. Họ không có khoảng trống để niệm phép.

High Elf Archer luôn trong tư thế sẵn sàng, những mũi tên của cô bắn xuyên qua con đường phía trước với một hỏa lực lớn ngay cả khi cô đang chạy.

Và-

“Troll à?” Goblin Slayer, đi cuối cùng phía sau, lẩm bẩm. “Vậy là không phải goblin.’

“OOOORLLT!!”

Những chiếc đinh trên cây chùy của con quái vật lóe lên khi con troll đập món vũ khí của nó xuống. Nhưng với đôi mắt mù lòa của mình, sức mạnh không đem lại được cho nó quá nhiều lợi ích. Không một chút hoảng loạn hay vội vàng, Goblin Slayer giật lùi lại. Anh lục trong túi của mình, lấy ra một cái lọ nhỏ và ném vào thứ to lớn kia.

Cái lọ nhanh chóng bị vỡ ra khi đập vào làn da bẩn thỉu của con troll khiến cho những gì chứa trong đó văng ra khắp nơi… Nó chẳng gây hại gì với con quái vật cả.

Đương nhiên là thế, dù sao vai trò của cái lọ cũng không phải là vậy.

Thứ quan trọng chính là cái thứ ở trong nó.

“TOORL?! TOORRL?!”

Một loại chất lỏng không thể xác định, màu đen, đặc sền sệt bám đầy vào cơ thể con troll, tỏa ra một thứ mùi cay xè mũi. Sinh vật to lớn này chạy vòng quanh, cố gắng vẩy sạch chỗ chất lỏng bám trên người khiến nó bắn tung tóe ra xung quanh.

Con quái vật không biết rằng đây là Dầu của Medea, hay còn gọi là xăng làm từ dầu hỏa.[note33105]

“Tạm-biệt.”

Không do dự, Goblin Slayer quăng cây đuốc của mình vào sinh vật đó và quay đi trong cùng một chuyển động.

“TOOOOROOOOROOOOOORRRT?!?!”

“GROROOB?!”

Tiếng hú và tiếng rống phát ra từ con troll, lúc này đang bị bao trùm bởi lửa và những con goblin bị vạ lây gần đó.

Goblin Slayer lúc này đã chạy ra chỗ khác. Trong lúc đi, anh không quên nhặt lấy một món vũ khí từ một trong những con goblin đã chết. Đó là một ngọn giáo cầm tay. Với kiếm tay trái và giáo tay phải, anh cúi thấp người, di chuyển đầy nhanh chóng.

“Vừa rồi có lẽ đã xử được một nửa. Thế nghĩa là…”

Ngọn giáo bay đi, đâm thẳng vào bụng con goblin đang cháy ngập trong lửa.

“GGRORR?!”

“Mười năm con.”

Goblin Slayer quay người lại một cách gọn gàng, di chuyển ngay sau đồng đội mình một lần nữa.

Không đời nào có chuyện nhầm đường. Cánh cửa mở toang, xác goblin rải rác khắp nơi. Anh chỉ còn cách nghe theo nhịp độ của trận chiến. Vấn đề thực sự với anh là những con goblin đang liên tục lao ra từ các cánh cửa.

“GBGOR?!”

“GRORB! GORORRB?!”

Các mũi tên lao tới từ đằng xa, dứt điểm bọn chúng. Thêm ba con nữa nằm xuống. Tất cả là mười tám.

Goblin Slayer chạy về phía trước, nhảy qua những cơ thể đang lao vòng tới trước mặt anh.

Ngay sau đó, anh để ý thấy High Elf Archer với mái tóc tung bay về phía sau.

“Orcbolg, cái gì đang diễn ra vậy? Tôi nghe thấy mấy tiếng kiểu fwoosh từ phía sau!”

“Đây là trường hợp khẩn cấp.”

“Ít nhất cậu phải cảnh bảo trước chứ!”

“Tôi không nghĩ xa đến thế.” Trong lúc chạy, Goblin Slayer quay lại, như thể nhận ra một cú đột kich từ đằng sau. “Mười chín.”

Con goblin phía sau đang chuẩn bị bắt kịp anh đã mất cảnh giác. Một thanh kiếm ngay lập tức cắm sâu vào trong cổ họng của nó. Khi thanh kiếm được vặn xoắn lại, con goblin sủi bọt máu rồi chết. Một cú đá không khoan nhượng thẳng vào ngực con quái vật giúp giải phóng lưỡi kiếm thêm một lần nữa.

“Phía trước thế nào rồi?”

“Vẫn như mọi khi! Yargh! Blargh! Đủ các thứ điên rồ.” High Elf Archer bắn ra hai, ba mũi tên trong khi nói, tin tưởng mình sẽ may mắn bắn trúng. Ba con goblin ngã gục xuống đất, quằn quại trong đau đớn, những mũi tên lòi ra giữa hốc mắt chúng.

“Thế cậu có kế hoạch nào không?” Nữ cung thủ hỏi.

“Đương nhiên.” Goblin Slayer đã hoàn thành việc thay đổi vị trí trong thời gian cô nàng người elf giết ba con quái vật đó, giờ anh đang chạy cùng cô. “Tôi luôn luôn có.”

Truyện Chữ Hay