Goblin Slayer

chương 03: tài nguyên ma thuật (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đầu tiên, ta sẽ làm rõ những sai lầm mà họ mắc phải.

Họ được trang bị đầy đủ. Tổ đội hoàn toàn cân bằng.

Họ luôn cảnh giác, đầy quyết tâm và giữ vững vị trí đội hình.

Tuy nhiêm, nhóm của họ bị hủy diệt hoàn toàn.

Tại sao?

Vị Thần của Sự Thật, Truth, ngồi yên vị phía trên thiên đàng, chắc chắn sẽ mỉm cười và nói:

“Đơn giản là vì ta đã quyết định sẽ tiêu diệt tổ đội này vào ngày hôm nay.”

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nhiệm vụ mà họ nhận được là dọn dẹp lũ quái vật xung quanh khu vực mà cơ sở huấn luyện chuẩn bị xây dựng.

Trận chiến với các sinh vật bên phe Hỗn Mang chưa bao giờ kết thúc, nó đã kéo dài từ Thời Đại của Các Vị Thần cho đến nay. Phần lớn các pháo đài và thành trì được xây dựng vào thời đấy, hiện tại không hơn gì một đống tàn tích.

Năm người bọn họ đã thử thách bản thân tại một trong số các tàn tích đó.

Họ là các mạo hiểm giả rank chín Hắc Thạch và rank mười Sứ, tất cả đều là tân binh. Tổ đội này đã hoàn thành một số chuyến mạo hiểm, và lần này, họ đến đây do yêu cầu của nhiệm vụ.

Họ đang tấn công lũ goblin làm tổ ở chỗ này.

Dàn dựng thế trận của mình, niệm sẵn phép và đạp cửa xông vào. Lưỡi kiếm lóe lên, các tia sét và cầu lửa bay về phía trước, những cái xác bị dẫm nát và các rương kho báu được mở ra. Những chuyện này không khác gì một quyển sách giáo khoa cả.

“Heh! Tôi nói rồi mà, lũ goblin chả có gì hay cả.” Mạo hiểm giả người lizardman nói, cất thanh kiếm răng cá mập của mình vào bao và thở ra một hơi. Cơ bắp rắn chắc, được rèn luyện cẩn thận của anh căng phồng dưới lớp vảy, thể hiện rõ cơ thể của một chiến binh. “Miễn không để chúng đánh lén phía sau thì không đời nào có thể thua được.”

“Oh?” Tiếng cười lớn đến từ một cô gái trẻ loài người. “Tôi thấy vui đấy chứ.” Một cô gái trông khá là mạnh khỏe và gọn gàng nhưng lại vô cùng nữ tính. Cô mặc một bộ giáp khó có thể coi là gì ngoài bikini. Chiếc rìu chiến khổng lồ dưới chân cô cho thấy cô có nhiều thứ cần để ý hơn là vẻ bề ngoài. Một chiến binh tư tế và là bầy tôi của Valkyrie, cô dường như cảm thấy thích thú với việc phô bày cơ thể của mình.

Một thành viên trong nhóm liếc nhìn cô và thở dài. Ông là một pháp sư trung niên loài người. Đặt tay lên mái tóc vuốt ngược về sau của mình, ông hướng đôi mắt của mình về phía người phụ nữ trẻ.

“Tôi vui là cô thích nhưng làm ơn đừng lao vào giữa kẻ địch như thế. Làm thế thì sao mà tôi bắn phép chuẩn xác được.

“Aw, chiến lược gia yêu quý của chúng ta không vui rồi à?” Warrior-Priest dường như không bị lay chuyển trước cái nhìn trách cứ của người pháp sư, nụ cười của cô không nhỏ lại chút nào. “Có vấn đề gì đâu nào? Anh có thể tiết kiệm phép của bản thân, còn tôi thì vẫn có thể làm việc mình giỏi nhất.”

“Đó không phải là vấn- mà thôi, sao cũng được. Tôi sẽ để dành ‘bài tế’ này cho lúc sau vậy. Quan trọng hơn là tình hình chúng ta hiện giờ thế nào rồi?”

“Chờ đã.”

Lời đáp lại không đến từ Warrior-Priest mà đến từ một người đàn ông mặc trang phục màu đen – người đang cúi xuống một cái rương kho báu mà bọn goblin bỏ lại trong khi cất một âm giọng trầm và ảm đạm.

“Mấy con quỷ nhỏ này có đặt bẫy ở trong.” Thief lên tiếng. Khắp người anh đều được che kín mít từ đầu tới chân, cộng thêm kĩ năng phá khóa thì có thế thấy anh là một đạo tặc.

Kĩ năng của Thief thực sự hơn người - chính xác thì anh ấy không phải người. Đôi tai đen dài ló ra khỏi mũ trùm đầu. Anh là một dark elf nhưng lại theo phe Trật Tự.

“Cậu có mở được nó không?” Thủ lĩnh của nhóm hỏi.

“Đừng coi thường tôi thế.” Mạo hiểm giả dark elf khịt mũi. “So với trình của tôi thì cái này chỉ là trò trẻ con.”

“Chà, hi vọng nó nhiều hơn chỗ tiền trợ cấp của bọn trẻ con.”

Một tiếng click nhẹ nhàng và chiếc rương mở ra. Nữ giáo sĩ với bộ ngực bự nhìn vào trong[note32716]. Đeo trên cổ cô là một sợi dây chuyền với bánh xe vàng ở giữa, đó là biểu tượng của Thần Trade – vị thần bảo hộ cho du hành giả và thương nhân.

Người phụ lễ cau mày không vui trong khi đặt một tay lên má tỏ vẻ chán nản.

Trong rương là các đồng tiền cổ. Sẽ không dễ gì để có thể mang chúng ra ngoài.

“Nếu tất cả mấy người không mang nhiều vũ khí và trang bị với nhu yếu phẩm như vậy thì việc lấy chỗ tiền này đâu phải là vấn đề gì lớn.”

“Này, chỉ có kẻ ngốc mới không quan tâm nhu yếu phẩm thôi.” Một bàn tay to lớn đầy vảy đặt lên vai cô. “Bụng rỗng thì ta chiến thế nào được?”

“Vâng. Em hiểu rõ mà.” Acolyte nói, đặt tay lên người Lizardman với một nụ cười thân mật. “Đó chính xác là lí do ta cần kiếm nhiều hơn những gì ta có thể làm mà.”

“Gawd, lại cẩu lương…” Warrior-Priest làm một vẻ mặt kinh tởm rồi nói. “Thôi nào, cái tiếp theo thôi. Vẫn còn ba cánh cửa trong lăng mộ này đấy.”

“Đây rồi.” Vị pháp sư nói. “Thôi nào, kiểm tra mấy cánh cửa đi. Bắt đầu từ cái phía Bắc.”

“Không có bẫy.” Mạo hiểm giả dark elf đáp lại, nhanh chóng áp tai vào cánh cửa và cảm nhận nó với ngón tay của mình. Anh không cần phải quá chăm chú để có thể nghe được tiếng thở gai người phía bên kia. “Mục tiêu tiếp theo ở ngay trong này.”

Mọi ánh mắt xung quanh lấp lánh vì điều đó..

Chiến đấu, quái vật, chiến lợi phẩm, chiến thắng. Tất cả mọi thứ họ muốn từ một chuyến mạo hiểm. Không có một nghề nào trên thế giới tuyệt vời hơn nghề này.

Nhóm đã đứng sẵn các vị trí quen thuộc của họ. Lizardman và Warrior-Priest đứng tuyến đầu, General và Acolyte đứng tuyến giữa, Thief thủ sẵn phía sau, sẵn sàng cho bất kỳ đòn tấn công lén lút nào.

“Lên nào!” Với một tiếng hét lớn, Lizardman đạp bay cánh cửa cũ nát rồi xông vào, cả nhóm đổ dồn vào ngay phía sau.

Một cái bóng khổng lồ thấp thoáng giữa căn phòng mờ mịt trong phòng của lăng tẩm. Một con quái vật chưa xác định nào đó.

Tuy nhiên, khi thấy nó từ từ đứng dậy, với cây trượng trên tay, General nhận ra nó là thứ gì. Với đôi mắt mở to, nguời đàn ông vốn ít nói hét lên một tiếng cảnh báo to nhất có thể:

“Trolllllll!!!”

Một con troll. Con quái vật này là một con troll. Ngu ngốc, nhưng cực kì khỏe. Chậm, nhưng cực kì mạnh mẽ. Nó không có vảy hay vỏ cứng bao quanh nhưng bất kì thương tổn nào nó nhận được - trừ những thứ liên quan đến lửa, đều nhanh chóng hồi phục.

Sao lại có troll ở chỗ này…?!

Trong một khoảnh khắc, General không thể bình tĩnh suy nghĩ. Ông chợt nhớ, đôi lúc, goblin cũng thuê những sinh vật khác như hộ vệ của chúng. Đây có phải là trường hợp như vậy?

Liệu chúng ta có thể đánh bại nó?

Troll chả là cái thá gì khi so với ogre – những sinh vật có thể sử dụng ma thuật, nhưng nó cũng không phải là một đối thủ dễ nhằn.

Không - chúng ta có thể thắng và chúng ta sẽ thắng!

General gạt nỗi sợ hãi và kinh ngạc qua một bên và bắt đầu đưa ra chỉ thị như bao trận chiến khác.

“Tuyến trước, cầm chân nó lại. Acolyte, hỗ trợ họ. Thief, phục kích nó. Còn tôi sẽ chuẩn bị phép hệ lửa.”

“Ông không cần tôi canh chừng phía sau à?”

“Nếu ta không dồn toàn bộ chiến lực vào nó thì chúng ta sẽ phải trả giá!”

“Hiểu rồi.” Thief

biến mất vào bóng tối trong khi Warrior-Priest gào lên, “Tôi vào đâyyyyyy!” và cuộc chiến bắt đầu.

“Chiến thắng cho chúng ta!”

“OLRLLLLRT?!”

Đòn thổi bay từ chiếc rìu chiến, được tăng cường bởi phép Holy Smite, tấn công vào ống chân con quái vật khiến nó loạng choạng như cây trước bão.

“Heh! Thích cái này chứ?”

“Yaaaaaaah!” Lizardman không bỏ lỡ cơ hội với thanh kiếm của mình. Được chế tác từ răng nanh của những con quái vật biển, lưỡi kiếm găm vào lớp da xám xịt của con troll, Nhưng-

“H-huh?! Thứ này quá cứng!” Một cơn tê liệt chạy dọc cánh tay của Lizardman, giống như cảm giác lúc anh chém thanh kiếm gỗ vào một tảng đá vậy.

“Sao anh lúc nào cũng lao lên trước em vậy?” Acolyte phàn nàn.

“Đó là lỗi của em vì quá chậm,” Lizardman nói ngược lại khi ngã

về sau. Cây chùy của con troll đập nát mặt đất nơi anh vừa mới đứng chỉ một lúc trước.

“TOOOORLLL!!”

Lăng tẩm này đã đứng vững cả nghìn năm, bây giờ bắt đầu có dấu hiệu đổ sập, căn phòng rung chuyển và những cơn mưa bụi đá rơi từ trên trần xuống.

“Hrh… Thứ này toàn là cơ bắp!” Acolyte nói. Lẫn lộn cảm xúc chán nản với khó chịu, cô đưa hai tay lại với nhau và nhắm mắt lại. Điều này sẽ lấy đi một phần linh hồn của người cầu nguyện, nhưng bù lại nó cho phép người đó có thể cầu xin trực tiếp một phép màu từ các vị thần trên thiên đường.

“Hỡi vị thần của gió đến rồi đi, liệu nụ cười may mắn sẽ nở trên con đường của chúng con!”

Có một tiếng vù vù khi cơn gió thần của phép màu lướt qua căn phòng. Lưỡi kiếm của Lizardman được mài sắc bởi làn gió thuần khiết và sức mạnh của các vị thần.

“Tuyệt vời hơn rồi đấy! Hỡi tổ tiên Yinlong, hãy chứng kiến trận chiến này của con!”

“Nếu anh định hét lên tên ai thì đó phải là tên của thần Trade!”

Một cú chém ngang từ những cơ bắp được cường hóa của Lizardman đỡ lấy cây chùy đang vung xuống của con troll.

“OLLLT?!”

“Aw, yeah!”

Hai thứ vũ khí va vào nhau một tiếng rắc, phản lực tạo ra khiến cả hai bật ngửa ra phía sau. Vào thời điểm con troll sẩy chân, một luồng sáng xẹt qua mắt cá chân của nó: một đòn tấn công lén lút được thực hiện bởi người đạo tặc dark elf.

Có một tiếng rắc khó chịu khi đòn đánh làm đứt dây chằng của nó. Trong đa số các trường hợp, một đòn tất sát sẽ kết thúc cuộc chiến.

“TOORRRRROO!!”

“Yikes! Cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận! Tôi nghĩ ta vừa chọc nó điên lên rồi!”

Tuy nhiên, họ đang đối đầu với một con troll.

Warrior-Priest ngã xuống và lăn đi với một tiếng hét trong gang tấc trước khi cây chùy kia lao xuống cô.

Lớp da con quái vật nổi bọt, các vết thương tự động liền lại. Đó là một viễn cảnh khiến nữ chiến binh vô cùng sợ hãi. Bao nhiêu đòn tấn công của họ như thế thực chất lại chẳng có tác dụng gì cả? Đấy là họ còn có một phép ban phước của thánh thần bên cạnh – một phép không kéo dài lâu.

“Phép của anh đâu rồi?” Acolyte hỏi, mồ hôi cô đổ xuống trán.

“Tôi đang cố tạo đây!” General hét ngược rồi tập trung lại ý thức của mình.

Ông niệm chú những từ ngữ của sức mạnh đã khắc sâu trong tâm trí mình, sử dụng chúng để ghi đè lên và thay đổi lại cấu trúc của thế giới.

“Carbunculus… Crscunt… Iacta!!”

Và ông là người chết đầu tiên trong số họ.

Quả cầu lửa ông tạo ra bay vào một khoảng không vô định, thiêu đốt tường đá và biến mất sau một cơn mưa tia lửa. Liệu trước lúc chết, General có nhận ra nguồn gốc của thứ âm thanh trong cú đánh đã đập thẳng vào phía sau đầu của ông?

Chiếc rìu đá của con goblin đã khiến cho bộ não thiên tài của người thủ lĩnh vung vãi ra khắp sàn nhà của căn phòng.

“GROORB!!”

“GORR!”

“Một đòn đánh lén?!”

Ai là người đã hét lên tiếng đó?

Giờ họ thấy một lũ goblin đang tràn qua cánh cửa phía sau. Đã quá muộn để trách các vị thần. Đóng cửa thì cũng đồng nghĩa với việc chặn đường thoát của chính họ. Vậy có thể có kết quả nào khác không?

“GORBBBO!!!”

“OOOTLLTL!!”

Lizardman, nhanh chóng nhận thấy tình thế đã thay đổi, đẩy ngược lại cây chùy của con troll và hét lên, “Hai bọn tôi sẽ xử lí nó. Rút xuống đi!”

Thay cho câu trả lời, anh thấy một bóng đen lướt qua. Thief từ phía sau con troll lướt lại về phía Acolyte để bảo vệ cô.

“Cô cũng lùi lại đi! Với cái bộ giáp đó thì cô đang tự sát đấy”

“Không đời nào! Tôi không thể, tôi không thể, tôi không thể!” Warrior-Priest nói liên tục. Cô đang cố hết sức có thể nhưng tình hình hiện tại có vẻ không ổn.

Nhóm chiến đấu với con quái vật từ ba người nay chỉ còn có hai.

Lũ goblin đã để con troll đánh lạc hướng các mạo hiểm giả rồi sau đó phục kích họ từ các căn phòng khác trong lăng tẩm. Thât thông minh và tàn nhẫn.

Đôi lúc và đôi lúc, nó là điều tự nhiên.

“…Hng-“

Acolyte tuyệt vọng rời mắt khỏi General, bộ não của ông vẫn còn rỉ trên sàn. Cô mím chặt môi lại tới mức chảy máu. Trong thời điểm đó, bi kịch thực sự là không còn ai có thể thi triển ma thuật. Cô phải tập trung suy nghĩ của mình vào trận chiến này. Nếu cô muốn sống sót, cô phải bỏ cái chết của người đồng đội ra khỏi tâm trí của mình vào lúc này.

Acolyte lặp đi lặp lại những điều đó với chính mình trong khi đặt hai tay lại và bắt đầu cầu nguyện.

“GRORORB…!”

Nhưng, bản thân cô vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Ngay phía sau cô là một vài con goblin-đúng hơn là gần một tá. Và lũ goblin thì chưa bao giờ khoan dung với tù nhân của mình.

Những con goblin chia thế giới này thành ba loại: đồ chơi, chiến lợi phẩm và kẻ địch. Như cái cách mạo hiểm giả tiêu diệt chúng, lũ goblin chắc chắn sẽ không để bất cứ mạo hiểm giả nào sống sót.

“Ah-Ahhh!” Acolyte loạng choạng ngã về phía trước, sau khi né một con dao rỉ sét.

“Tiếp tục hỗ trợ!” Thief nói trong khi lao tới tạo khoảng trống cho cô. Anh đánh chệch hướng vũ khí của con goblin rồi tung đòn cắt cổ nó. Có một tiếng khò khè và máu phun ra, người đạo tặc dark elf giáng cho sinh vật này một cú đá tàn nhẫn.

“Bọn tôi không trụ được lâu đâu!”

“Được rồi! Phép cầu nguyện xuất hiện ngay đây-!”

Acolyte nắm lấy biểu tượng của thánh thần giữa bộ ngực đang nảy tưng của mình, mồ hôi chảy dài trên đôi má trắng bệch không còn giọt máu nào của cô khi cô thực hiện phép cầu nguyện của mình một lần nữa. “Hỡi vị thần của gió đến rồi đi, liệu nụ cười may mắn sẽ nở trên con đường của chúng con!”

Tiền khiến cho thế giới vận hành, cũng như những du hành giả. Thần Trade trông nom cả hai. Ông gửi đi cơn gió trong lành vào bên trong căn phòng bên trong lăng tẩm, thổi đi thứ mùi hôi hám, ẩm mốc ở đây.

“H-hrraaahhh! Graaahhh!” Lizardman gầm lên.

“TOOTLOR!!”

Con troll nâng cây chùy của nó lên. Hai bên lại một lần nữa đối mặt.

Warrior-Priest với mái tóc rối bù, chuẩn bị chém cây rìu chiến của mình xuống chân con troll.

“N-nhận lấy! Cả hai cùng làm, nhanh!”

“Làm thôi!”

Cây rìu thánh và lưỡi kiếm răng cưa được ban phước xé nát da thịt con quái vật một cách không thương tiếc.

“TOORL?!”

Có một vài tia máu phun ra, sau đó là tiếng rít chói tai của con troll và tiếng hét của hai chiến binh vang ra khắp phòng.

Không điều gì trong số này thay đổi được sự thật rằng, tình hình hiện tại đang rất và cực kì thảm khốc.

Tất cả những vết thương họ gây ra cho con troll chả khác gì vết muỗi đốt cả. Và từ một trận ba đánh một đã giảm xuống còn hai đánh một - hay đúng hơn là, năm đánh một thành bốn đánh mười một.

Thiếu đi pháp sư, tổ đội này không có cách nào để tung đòn quyết định. Nhưng hiện giờ, lối thoát của họ cũng đã bị chặn đứng và họ không thể phản kháng lại. Liệu họ có thể hi vọng gì tình huống sẽ thay đổi?

“Khốn nạn… Khốn nạn! Khốn nạn!!”

Tuyệt vời, những giọt nước mắt ướt đẫm đọng trên đôi mắt của Warrior-Priest bắt đầu chảy dài xuống khuôn mặt của cô. Mặc dù cô và Lizardman đã chiến đấu như mãnh thú nhưng rồi họ sẽ đạt đến giới hạn của mình.

Không có sợ hãi. Chỉ có hối hận.

Nếu họ để trinh sát dark elf của nhóm canh chừng phía sau, có lẽ họ sẽ không lâm vào tình huống hiện giờ. Nhưng nếu họ làm thế, họ sẽ khó mà cầm chân được con troll. Warrior-Priest nghi ngờ rằng kết quả vẫn sẽ như vậy.

Nữ chiến binh hiểu rằng không có NẾU NHƯ trong một trận chiến. Nhưng bằng cách nào đó, điều này chỉ càng khiến sự hối hận thêm nhức nhối. Rốt cuộc họ đã sai ở đâu? Tại sao nó lại thành ra như thế này? Cô ghét tất cả các câu hỏi mà cô không thể trả lời.

“Grr…!”

Người thứ hai gục ngã trong trận chiến là Thief. Anh cản bước con goblin đầu tiên, giết chết con thứ hai, tiễn con thứ ba về suối vàng - nhưng một con dao găm đã cứa qua má anh. Thực tế là anh đã nhận ra thứ chất lỏng trên lưỡi dao đó là chất độc – bằng chứng cho thấy anh là một dark elf.

Với một tay trống, anh đưa nó về phía sau để lấy một lọ thuốc từ thắt lưng của mình. Thuốc giải độc.

“GGRORB!”

“GROB! GRRRORB!!”

Lũ goblin, đương nhiên, không cho anh thời gian để uống nó. Dựa vào số lượng của mình, chúng lao vào anh không ngừng . Chuyển động của đạo tặc dark elf đã bắt đầu chậm dần, và…

“Grgh-hagh!”

Choáng ngợp trước chúng, anh ngã xuống mặt đất và những con goblin đã chém anh liên tục cho đến khi không còn chút sự sống nào trong anh.

“Ahhh!” Lizardman nghe thấy tiếng hét mất kiểm soát của Acolyte. Bất hạnh thay.

“Này, em ổn không đấy?!”

Đó là là một sơ suất bất cẩn. Nhưng, ai có thể trách anh? Tinh thần chiến đấu của Lizardman được nâng cao bởi nữ phụ lễ xinh đẹp đó.

Ngay sau đấy, anh nhận thấy cây chùy kia đang nâng lên và hạ xuống, không có cách nào có thể tránh được nó.

Một con troll được sinh ra có sức mạnh đủ để làm xấu hổ một cái cây, năng lực tái tạo của chúng cũng đáng kinh ngạc. Khi vũ khí của nó phang xuống, dù là một cây chùy thô sơ nhưng cũng chứa trong đấy cực kì nhiều sức mạnh.

Sinh vật này mạnh tới mức khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Như vậy chưa đủ sao? Chúng có thể là một đồng minh đáng mơ ước nhưng cũng có thể là một kẻ địch đầy ác mộng.

Liệu con troll có cho anh một ân huệ là ăn trái tim của anh?

Đó là nỗi thất vọng duy nhất của anh. Nhưng ngay cả khi không thì một ngày nào đó, thi thể của anh sẽ thối rữa và quay lại vòng đời vĩ đại.

Anh còn có thể nói gì nhỉ, lúc này, lúc cuối cuộc đời?

“-Hay lắm!”

Hộp sọ của người chiến binh lizardman nát bét bên trong bộ giáp của anh, và anh đã chết. Nó trông gần giống như cơ thể bị chặt đầu nhưng không có nhiều máu. Vũ khí của Lizardman tuột khỏi tay và rơi xuống đất.

“N-“

Acolyte đã thấy tất cả. Cô đứng như trời chồng với đôi mắt mở to, và với tất cả ý chí còn sót lại, cô hét lên một tiếng như bị bóp nghẹt ở cổ. “Khônggggggg! Nó không phải sự thật! Nó không thể nào…!” Cô lao tới vị trí người bạn đồng hành vừa ngã xuống.

“Đừng làm thế, đồ ngốc! Quá muộn rồi!”

Làm thế cũng có nghĩa là cô đang lao tới vị trí của con troll.

Tiếng hét là quá đủ để thu hút sự chú ý của con quái vật và cả lũ goblin. Những nụ cười kinh tởm trên khuôn mặt của những con quái vật này đã lộ rõ những ý định dơ bẩn trong cái đầu bệnh hoạn của chúng.

“L-lũ khốn khiếp-!”

Warrior-Priest lắp bắp trước khi lao vào giữa tất cả.

Nếu cô có bất cứ suy nghĩ nào về việc bỏ chạy, cô có thể chạy ngay bây giờ. Nếu cô có ý định bỏ mặc Acolyte, cô có thể trở về nhà an toàn.

Thay vào đó, tất cả sẽ trở nên vô nghĩa: Mọi thứ, từ khoảnh khắc cô sinh ra cho đến bây giờ. Tất cả sự luyện tập. Tất cả bạn bè. Giấc mơ của cô. Tương lai của cô.

Cô hiểu rất rõ điều đó. Trong tâm trí cô, lựa chọn không làm gì không tồn tại.

“Tránh ra!”

“Ah”

Cô đẩy Acolyte ra một bên. Biểu cảm cuối cùng mà người phụ nữ trẻ thấy được trên mặt Warrior-Priest là của một cô gái đã kiệt quệ sức lực.

Sau đó, âm thanh của một vật bị nghiền nát vang lên, Warrior-Priest biến mất, những gì còn lại của cô bắn tung tóe ra khắp sàn nhà và lên mặt của Acolyte. Từ phía dưới của cây chùy, có thể thấy vài đoạn tóc và

cánh tay đang co giật.

Khi cái chùy được nhấc lên, một đám máu đặc sệt bám vào nó, những gì còn lại chỉ là đống thịt bầy nhầy và một vài phần cơ thể đang run rẩy.

“Ah-ahh-ahh-ah-”

Đôi chân của Acolyte run rẩy theo và sức lực của cô biến mất. Cô khó có thể đứng dậy được nữa. Nữ phụ lễ cảm thấy một thứ gì đó ấm nóng và ẩm ướt chảy dọc chân cô.[note32717]

“GRRROR…!”

“GROB! GROB!”

Từng con từng con một, từng bước từng bước một, lũ goblin tiến tới gần hơn với vẻ chậm chạp. Đôi mắt vàng bẩn thỉu của chúng bùng cháy những ham muốn ác quỷ, những ánh nhìn tởm lợm của chúng di chuyển lên xuống cơ thể của Acolyte. Acolyte ngã về phía sau, chỉ có thể vung vẩy hai tay về hướng những sinh vật kia đang lao tới.

“K-không! Dừng-dừng lại đi, làm ơn…!”

Cô cố gắng vùng vẫy.

Một trong những con goblin vẫy tay khó chịu với vệ sĩ của chúng, con troll.

“GROB!”

“TOOOORLL!”

Vụt. Một cú vung chùy. Nó dễ như bẻ gẫy một cành cây vậy.

Một tiếng rắc khô khốc vang lên từ chiếc chân gẫy đang chĩa về một hướng không tự nhiên của Acolyte.

“Eeeyyaaaarrrrrghhh!!?!?”

Tiếng la hét thảm thiết của cô vang khắp lăng mộ.

Chỉ một lúc trước khi nữ phụ lễ biến mất sau bức tường của lũ goblin.

Buồn thay, cho cả cô và những người bạn của cô, chuyến thám hiểm đến đây là kết thúc.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ta tự nhắc điều này với bản thân, nhưng nó chỉ đơn giản là mang tính lặp lại. Ta nên làm rõ những sai lầm mà họ đã mắc sai lầm.

Họ được trang bị đầy đủ. Tổ đội hoàn toàn cân bằng.

Họ luôn cảnh giác, đầy quyết tâm và giữ vững vị trí đội hình.

Tuy nhiêm, nhóm của họ bị hủy diệt hoàn toàn.

Tại sao?

Vị Thần của Sự Thật, Truth, ngồi yên vị phía trên thiên đàng, không nghi ngờ gì sẽ mỉm cười và nói:

“Đơn giản là vì ta đã quyết định sẽ tiêu diệt tổ đội này vào ngày hôm nay.”

Truyện Chữ Hay