“Chị không chắc nữa. Chị chỉ nghĩ với một người thì nó có hơi quá sức.”
“Oh, thì sao? Tôi biết các câu chuyện kể, như cách mà Đệ Nhị Anh Hùng[note42017] từng một mình chiến đấu với Quỷ Vương từng ấy năm về trước vậy!”
“Đúng thế, nhưng mà những người như vậy đều là những mạo hiểm giả được xếp vào rank Bạch Kim. Chị nghĩ em nên lập hoặc tìm và tham gia một tổ đội nào đó thì có lẽ sẽ tốt hơn.
“Không một mạo hiểm giả nào trên đời đáng để tôi tin tưởng cả!”
“…Hmmm, đây là một trường hợp khá là khó, được rồi.”
Guild Girl ngồi sau bàn tiếp tân ở trụ sở Guild trong khi vo tròn bím tóc của mình.
Mặt trời đã lặn từ lâu và không có mạo hiểm giả nào còn ở đây cả.
Bất kì ai không tham gia vào các nhiệm vụ thì cũng đã say giấc nồng hoặc đang tận hưởng thú vui của mình. Cô là nhân viên duy nhất còn lại ở đây.
Trong tình cảnh thông thường, cô có thể - và có lẽ - nên đơn giản là đuổi cậu nhóc mạo hiểm giả đang đứng tìm nhiệm vụ với ánh mắt chăm chú kia ra khỏi Guild.
“... Mình đoán không còn gì để làm rồi nhỉ.” Cô ấy nói
Sao mình lại lâm vào tình huống như này vậy?
Guild Girl đứng dậy khỏi chỗ ngồi trong khi thở dài một tiếng.
“Chị sẽ đi pha chút trà.” Cô nháy mắt với cậu nhóc kia một cái và bước vào phòng bếp. “Dù sao chị cũng đang phải đợi mà.”------------------------------------------------------------------------------------------
Màn đêm đã buông xuống từ lâu, cùng lúc đó, Goblin Slayer và những người khác đang đi qua cánh cổng của thị trấn vùng biên giới.
Ánh sáng biến mất khỏi những con đường vắng vẻ, các mặt trăng và vì sao là những nguồn sáng duy nhất còn sót lại.
“…Oh, uh, ah, C-chúng ta về đến nơi rồi à…?”
“Chúng ta đến rồi, Tai Dài, chúng ta đến rồi.”
“Quý cô Tư Tế, có vẻ tất cả chúng ta đều đã kiệt quệ lắm rồi.”
“Hnn… Ughhh…”
Cả năm người họ đều rất mệt mỏi. Tai của High Elf Archer cụp xuống, đó là tất cả những gì cô có thể làm để giữ cho đôi mắt nặng nề của mình không khép lại.
Về phía Priestess, cô thực tế đã ngủ gật trên vai của Lizard Priest trong suốt chuyến về.
Ba người còn lại, khắp người là máu, đất bùn và mồ hôi trong suốt mấy ngày, lần lượt nhìn nhau và gật đầu.
“Có thể để tại hạ lo cho quý cô đây không, thưa Goblin Slayer-dono?”
‘Được rồi, Còn cô ấy thì ông ?”
“Ta đang lo việc đấy đây. Thôi nào, Tai Dài, tỉnh táo lại đi cái.”
“Mmph…Buồnnnn ngủ quá…. Tôi sẽ chỉ… chợp mắt một chút thôi…”
“Đợi khi nào về đến phòng đã. Giữa đường không phải chỗ dể ngủ đâu.”
Dwarf Shaman dồn hết sức lực trong cơ thể nhỏ bé của mình để kéo con elf đang nằm ườn kia lên.
Họ đang trên đường hướng tới tầng hai của Guild – nơi được xây thêm như một nhà trọ. Hiếm có mạo hiểm giả nào có nhà để về. Một số thì ở lữ quán, số còn lại thì thuê phòng ở Guild.
“Hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai.” Lizard Priest nói với cử chỉ kì lạ ở tay của mình.
“Được rồi.” Goblin Slayer gật đầu.
Dáng người to lớn rời đi, theo sau những người đồng hành còn lại, cô bé nhỏ nhắn kia thì vẫn đang nằm trên lưng ông.
“…Oh. Chúc…chúc…ngủ…ngon”, cô nói với giọng mơ màng, đúng hơn là cô đang thì thầm từng tiếng. Goblin Slayer lắc chiếc mũ của mình.
“Hrm.”
Đồng đội
Một từ ngữ xuất hiện bất ngờ và tự nhiên trong tâm trí anh. Anh không phải là không thích nó.
Không có mấy người mà anh biết vào năm ngoái. Khó mà tin được anh có thể quen được nhiều người như vậy trong suốt một năm.
Nếu là anh của trước đây thì sẽ làm gì trong một tình huống như này?
Dụng cụ của anh sẽ như thế nào? Chiến thuật sẽ ra sao? Còn vấn đề thời gian? Tài nguyên? Mọi thứ sẽ thay đổi thế nào nếu không có bốn người họ?”
Thiếu họ - một điều nhỏ bé cũng có thể tạo nên sự khác biệt – các phương án, kế hoạch của anh sẽ bị thu hẹp lại rất nhiều.
Mọi thứ sẽ rất khác.
Đó chỉ là những dòng suy nghĩ chạy qua đầu của Goblin Slayer khi anh đẩy cánh cửa của Guild.
“Erk…”
Có gì đó không đúng.
Ánh đèn.
Đáng lẽ không có nhân viên nào còn ở đây, mặc dù anh tới để nộp báo cáo.
Goblin?
Theo phản xạ, tay của Goblin Slayer di chuyển tới cây rìu bổ nhỏ mà anh giắt vào bao kiếm của mình. Anh trầm tư một lúc rồi bước vào tòa nhà một cách im lặng. Cánh cửa đóng lại sau lưng anh.
Nhìn nó có vẻ nực cười nhưng anh không nghĩ như vậy. Ai dám chắc lũ goblin sẽ không xuất hiện trong thị trấn?
Ánh nhìn của Goblin Slayer hướng tới chiếc ghế dài trong khu vực chờ, bởi vì anh nghĩ bản thân đã thấy có chuyển động từ một bóng dáng đang cuộn tròn trên đấy.
Không – Nó không phải anh đang tưởng tượng.
Thứ gì đó đang vặn vẹo ở đó, nó giống như một người đang cuộn tròn trong một chiếc chăn vậy.
Goblin Slayer tiến một bước về phía trước, gây nên một tiếng rít trên sàn.
“Hr…Hrm?”
Sau đó, cái chăn được kéo sang một bên, cái bóng đấy từ từ quay lại.
Nó dụi mắt và ngáp một cái. Đó là một cậu nhóc với mái tóc đỏ.
Trong lúc quay người, cậu đánh rơi cây trượng của mình, thứ đang dựa vào thành ghế, khiến cho nó gây ra tiếng động dưới đất.
“…N-này, chị gái… Chỉ năm phút nữa thôi- Huh?’
Cậu chớp chớp mắt mình rồi nhìn vào bóng hình trước mặt. Bây giờ mắt cậu đã mở to, cậu có thể thấy Goblin Slayer đang đứng đó ngay trong bóng tối.
Đập vào mắt cậu là một người dính đầy bùn và máu, trên đầu là chiếc mũ trụ rẻ tiền bận cùng chiếc áo giáp da, trên tay đang cầm một chiếc rìu bổ rỉ sét.
“Ah.” Miệng cậu nhóc co giật rồi méo lại, sau cùng cậu hét lên, “Eeeeeyaahhh!”
“Hrm…”
Huh, Ra không phải là goblin.
Đó là suy nghĩ duy nhất mà Goblin Slayer luận được từ tiếng hét kia.
“Eek?!” Cùng lúc đó, Guild Girl kêu lên một tiếng nho nhỏ dễ thương, ngay sau là tiếng ghế đổ. Goblin Slayer quay ra và thấy sự xuất hiện của cô trong phòng.
“Oh, uh, ah! G-Goblin Slayer-san? Không phải em vừa ngủ gật hay gì đâu, em nói thật đấy, em không hề ngủ gật!”
Cô vội vàng duỗi thẳng mái tóc mình, vuốt phẳng những nếp nhăn trên váy và đỏ mặt dữ dội, trước khi họ nhẹ một tiếng. Tuy nhiên, nụ cười của cô không phải là biểu cảm thường ngày cô hay thể hiện mà là một nụ cười chân thật, tự nhiên.
“E hèm. Hôm nay anh đã vất vả rồi.”
Goblin Slayer thả lỏng ngón tay của mình và cất chiếc rìu đi.
-------------------------------------------------------------------------------------------
Không phát ra tiếng động, Goblin Slayer nhấc chén trà lên và uống nó trong một ngụm,
Anh có lẽ còn không thưởng thức nó một tí gì khi uống như thế - nhưng Guild Girl vẫn mỉm cười.
Như thói quen, cô lặp lại công việc quen thuộc: chuẩn bị sẵn một vài tờ giấy, một chiếc bút lông, mở trước lọ mực và sẵn sàng ghi chú lại.
“Vậy mọi chuyện như thế nào?
Lần này có còn nhiều goblin không ạ?”
“Có.” Goblin Slayer nói với một cú gật đầu chắc chắn. “Lần này là goblin.”
“Bao nhiêu ạ?” Guild Girl hỏi, chiếc bút của cô vẫn liên tục di chuyển trên trang giấy, “Oh, và xin hãy giải thích chi tiết về chúng theo từng nhiệm vụ ạ.”
“Ba mươi tư con trong nhiệm vụ đầu.”
Anh ấy đột nhiên im lặng, Guild Girl ngưng viết và ngước lên, Goblin Slayer tiếp tục, “Có thể có thêm mười hoặc ít hơn.”
“Là sao ạ?”
“Chúng tôi đã tiến vào giải cứu con tin và đánh chìm cái hang. Dù đã xác nhận có ba mươi tư cái xác nhưng có thể vẫn còn tầm dưới mười con trong đấy.
“A…”
Guild Girl dịu đôi má xuống và nở một nụ cười.
Chính xác thì đó không phải là bất lực – đó chỉ đơn giản là điều không thể tránh khỏi. Bất kể chuyện gì, cô sẽ luôn thầm hài lòng khi thấy anh là chính con người mình.
“Vậy còn nhiệm vụ thứ hai ạ?”
“Có goblin ở đó.” Anh báo cáo. “Hai mươi ba tất cả…”
Và nó cứ thế diễn ra – cuộc trò chuyện vô vị về việc hạ gục goblin. Dìm chết chúng, đốt cháy chúng, chôn sống chúng hoặc đơn giản là xông vào và chém chúng thành từng mảnh. Những vũ khí ném, đâm, nhặt lấy hay trao đổi, đều được miễn cưỡng kết hợp sử dụng cùng với các trang bị mà họ đã chuẩn bị từ trước.
“… …”
Cậu nhóc kia, mặc dù quay lưng về phía bọn họ, nhưng có vẻ cậu đang chăm chú ghi nhớ đến từng chữ trong cuộc hội thoại.
Cậu ta chắc hẳn mười lăm tuổi hoặc hơn. Mái tóc của cậu đỏ tới mức tưởng chừng đang bốc cháy – nhưng đã được cắt tỉa gọn gàng. Chiếc áo choàng của cậu nhìn mới toanh nhưng cây trượng trên tay cậu lại không có viên ngọc chứng nhận tốt nghiệp nào cả. Điều này chứng tỏ, cậu là một pháp sư đã rời khỏi học viện trước khi hoàn thành chương trình học.
Bất chợt, cậu lục tung đồ đạc của mình như thể vừa nghĩ ra điều gì đó. Sau đó, cậu lấy ra một cuốn sổ tay và một cây bút chì. Cậu ta định ghi chép lại? Hẳn là một sinh viên giỏi.
Nhưng Goblin Slayer, lúc này không hề nhìn vào cậu ta, ra lệnh, “Đừng có ghi lại”.
“?!”
Wizard Boy gần như nhảy khỏi chỗ của mình. Cậu ta không hoàn toàn sửng cồ lên nhưng ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào Goblin Slayer trong khi càu nhàu, “Ủa, làm sao? Tôi biết mọi người toàn nói bọn goblin chả là cái gì nhưng ghi chép lại một chút thì có chết ai-?”
“Có đấy.”
Goblin Slayer chạm mắt với cậu nhóc giống như một con chó rên rỉ kia, cùng một phản ứng thẳng thừng, lạnh lùng và lặng lẽ.
“Sẽ ra sao nếu những ghi chép của cậu rơi vào tay lũ goblin?”
Thái dương cậu nhói lên, cái cau mày của cậu hiện rõ lên ngay cả dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn.
“Ý anh là tôi sẽ thua bọn goblin sao?”
“Tôi cho là vậy.”
“Sao anh dám-?!”
Cậu nhóc nhảy dựng khỏi ghế mà không suy nghĩ một phút nào. Goblin Slayer quay về phía cậu với vẻ khó chịu, bực tức.
Có lẽ là lúc này?
Guild Girl miễn cưỡng nở một nụ cười và đưa cho cậu trai trẻ một chén trà.
“Em có muốn thêm tách trà không?”
“Oh, uh, không, tôi…” Kiềm chế lại cơn giận của bản thân, cậu ta gãi má mình một cách hối lỗi. “Tôi đoán tôi… tôi có.”
“Của em đây.” Đó là tiếng chảy của chất lỏng khi Guild Girl rót thêm trà vào cốc của cậu nhóc. Trong khi cậu pháp sư trẻ tuổi chăm chú nhìn cô, cô bây giờ có thể thấy rõ: cậu ta khoảng mười lăm tuổi hoặc hơn.
Chà, mình đoán cậu nhóc đang định trở thành mạo hiểm giả.
Liệu là vì giấc mơ hay hi vọng? Tiền tài hay danh tiếng? Số ít lí do là chính đáng nhưng đa phần còn lai là tham lam và khoe khoang.
Guild Girl rót thêm trà vào chiếc cốc rỗng của Goblin Slayer.
“Cảm ơn”
“Không có gì ạ!♪ Không cần phải cảm ơn em đâu.”
Wizard Boy chớp mắt trước vẻ mặt rạng rỡ của cô. Đó là vẻ mặt giống như lúc cô chào đón gã mạo hiểm giả mặc bộ giáp kì lạ này. Cậu không thể diễn tả được điều này nhưng nó rất khác so với nụ cười mà cô dành cho cậu khi cậu đến đăng kí đầu tiên.
Cậu nuốt nước bọt môt cách nặng nề rồi ngập ngừng mở miệng.
“Vậy anh là… người mà người ta gọi là… Goblin Slayer?”
“Vài người gọi tôi như vậy.” Anh gật đầu. Wizard Boy tiến lại gần một chút nữa. Phía sau mắt kính, con ngươi cậu sáng lên và mở to ra, phản chiếu lại với khuôn mặt của Goblin Slayer.
Hồi hộp, căng thẳng, phấn khích, mong đợi và lo lắng - đó là tất cả những gi hiện rõ trên mặt Wizard Boy và giọng nói của cậu. “Vậy hãy dạy tôi cách tiêu diệt goblin!”
“Không.” Goblin Slayer trả lời thẳng thắn.
“Tại sao lại không?!”
“Nếu cậu không tự có kế hoạch của chính mình mà chỉ trông chờ vào việc được chỉ bảo thì dù có dạy cũng chẳng thay đổi được gì.”
“Huh?!”
Với đó, Goblin Slayer nhấc chén trà lên và uống nó trong một ngụm. Gulp.
Anh đặt chén trà xuống với một tiếng clink
và quay về phía Guild Girl. Anh thậm chí còn không nhìn vào cậu nhóc đang bối rối kia trong khi cầm mấy tờ giấy mà Guild Girl đưa cho anh. Báo cáo đã xong, Goblin Slayer chỉ cần kí vào.
Anh cầm lấy chiếc bút lông rồi điền tên mình vào. Sau đó anh đưa cho Guild Girl môt cái nhìn phức tạp. Tại sao muộn rồi cô ấy vẫn còn ở đây? Nó khiến anh mất hai, ba giây để tìm ra câu trả lời.
“Xin lỗi. Cảm ơn vì đã giúp.”
“Đừng bận tâm mà. Anh lúc nào cũng chăm chỉ cả. A, đây là phần thưởng nhiệm vụ cua anh…”
“Chia ra năm phần bằng nhau. Tôi sẽ lấy phần của mình. “
“Chắc chắn rồi!”
Guild Girl quay đi hoạt bát như chưa từng buồn ngủ hay mệt mỏi. Cô mở két sắt ra, lấy một túi đầy các đồng tiền xu và chia đều bằng một chiếc cân. Goblin Slayer nhìn những bím tóc bật ra sau lưng cô và lầm bầm. “À. Có một tổ đội mới được đăng kí gần đây.” Anh nghĩ một lúc rồi nói thêm. “Có một cô bé Rhea trong đó.”
“Oh, họ ạ?” Một nụ cười âm thầm thoát ra khỏi đôi môi cô. Cô mừng vì anh không thể thấy nét mặt của cô. “Họ vẫn ổn. Chà, dù họ phải chịu một, hai vết cắn từ chuột cống khổng lồ nhưng họ có mang thuốc giải độc.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Anh thấy an tâm?”
“Đúng vậy.”
Guild Girl quay lại với một cái nhìn vui vẻ trên mặt và đặt một khay nhỏ có một túi da đựng đầy tiền xu trước mặt Goblin Slayer. Anh cầm lấy chiếc túi mà không bận tâm tới những gì trong đó . Chiếc túi phát ra những tiếng kêu lách cách nặng nề từ những đồng tiền bên trong.
Tiêu diệt goblin không kiếm được nhiều, thậm chí còn ít hơn nữa khi được chia ra năm phần. Nhưng nếu số tiền đấy được nhân lên mười lần?
Đó là số tiền bằng hai cái nhiệm vụ diệt goblin. Hai lần số tiền mà tất cả người dân trong mỗi ngôi làng phía biên giới cố gắng tiết kiệm bằng cả mồ hôi và công sức của họ.
Nhét chiếc túi vào giữa các món vật cụ của mình, Goblin Slayer hất cằm ra hiệu. “Cậu ta là ai?”
“Cậu ấy vừa mới đăng kí làm mạo hiểm giả.”
“Sao cậu ta lại ở đây?”
“Chà, cậu ấy…” Guild Girl nhìn quanh, dướn người lên quầy, ghé sát tai vào chiếc mũ sắt như thể đang nói một điều gì đó bí mật. Phần vải trên bộ đồng phục của cô dãn ra, làm biến dạng một chút vùng xung quanh ngực. “Cậu ấy nói cậu ấy chỉ muốn giết goblin chứ không hứng thú gì khác cả.”
“Cậu ta có tổ đội chưa?”
Các bím tóc tung từ bên này qua bên kia khi Guild Girl lắc đầu.
“Có vẻ là chưa.”
“Ngu ngốc.”
Guild Girl nhìn anh như thể không chắc phải nói gì hơn. Anh là người có tư cách nói câu đấy à? Cô xoa xoa thái dương của mình.
“Vậy ta nên làm gì giờ , Goblin Slayer-san?”
“Hrm…”
Ánh nhìn van xin, giọng nói cầu khẩn.
Tòa sảnh Guild chìm vào im lặng. Chỉ có những tiếng thở nhẹ và tiếng sột soạt của bộ áo giáp thỉnh thoảng vang lên. Sợi bấc trong lồng đèn cháy nhẹ nhàng. Phía trên tầng phát ra âm thanh cót két yếu ớt của sàn nhà. Tiếng hét trước đó đã làm ai đó tỉnh giấc hay chỉ đơn giản là ai đó đang canh gác vào ban đêm? Dù có trường hợp nào chăng nữa thì bất cứ điều gì gián đoạn giấc ngủ của mạo hiểm giả thì nó phải là thứ gì đó cực kì khẩn cấp hoặc cực kì ngu ngốc.
“Cậu.” Chàng trai trẻ, người đang đứng im trên sàn nhà, bắt đầu nhìn lên khi Goblin Slayer nói chuyện với cậu ta. “ Cậu có chỗ ở chưa?”
“Er, uh…” Cậu ta có vẻ không biết phải trả lời như nào. Miệng cậu cứ mở ra đóng vào liên tục, khiến cho đôi kính cậu tuột xuống mũi.
Goblin Slayer vẫn đợi câu trả lời.
“…Tôi không thấy cái đấy thì có liên quan gì cả.” cậu nhóc cuối cùng cũng trả lời.
“Tôi hiểu rồi.”
Đó là toàn bộ phản ứng của anh trước câu nói khó chịu của cậu nhóc. Sau đó, anh quay sang Guild Girl. Cô bắt chéo hai ngón trỏ của mình lại thành hình chữ X và lắc đầu. Nó đủ rõ ràng cho thấy cô muốn nói gì.
“Hết phòng à?”
“…”
“Bây giờ đang là mùa xuân. Cậu ấy sẽ không bị cảm, nhưng…”
Goblin Slayer đứng dậy. Wizard Boy đưa mắt nhìn theo người mạo hiểm giả đang rời đi với bước chân quả quyết. Tuy nhiên, Goblin Slayer vẫn không để ý đến cậu khi anh đẩy chiếc cửa bước ra.
“Theo tôi.”
Chỉ một câu lệnh ngắn ngủi, Goblin Slayer đi vào thị trấn đang ngập chìm trong bóng tối, bỏ lại cậu pháp sư trẻ tuổi phía sau.
Wizard Boy đưa mắt nhanh về phía cánh cửa rồi phía Guild Girl. Sau đó, cậu vội vàng tiến tới lối ra.
“N-này, đợi tôi! Anh ta nghĩ anh ta đang làm cái quái gì vậy, bảo tôi đi theo như thế…?!”
Chợt cậu dừng chân, quay đầu lại và gửi một cái cúi đầu nhẹ tới Guild Girl.
“…Cảm ơn. Vì tách trà.”
Sau đó cậu phóng đi. Cánh cửa phát ra âm thanh cót két khi nó đung đưa, đón làn gió mát lành thổi vào.
“…Phew.” Guild Girl thở dài một tiếng và đứng dậy. Cô thu lượm chỗ giấy tờ công việc và đảm bảo chiếc két đã được đóng và khóa cẩn thận. Đúng vậy, nhân viên quán bar tầng một ở đây và người canh gác ở trên, nhưng cô là người cuối cùng trong số các nhân viên bàn.
Điều này có nghĩa là làm thêm giờ. Dù vậy cô không hề cảm thấy muốn phàn nàn chút nào. Cô cầm chiếc áo khoác ngoài lên và cho đồ đạc vào trong túi xách của mình.
“Em đoán là anh lúc nào cũng làm khổ em nhỉ.”
Cô cười khúc khích và thổi vào lồng đèn như thể đang hôn nó vậy.
------------------------------------------------------------------------------------------
Nó gần như là có một vùng biển ở ngoài cửa vậy. Những cơn gió nhẹ gờn gợn qua những ngọn cỏ, những vì sao cùng hai mặt trăng chiếu sáng trên bầu trời đêm.
“Hmph.”
Goblin Slayer liếc nhìn lên vầng trăng xanh rồi nhanh chóng bước đi. Còn cậu nhóc vội vàng bước theo sau.
“N-này, cái quái gì vậy? Anh đang định đưa tôi đi đâu đấy…?” Giọng nói cậu nghe có chút căng thẳng – có lẽ là do sự sợ hãi hoặc lo lắng.
“Theo tôi và cậu sẽ thấy.” Goblin Slayer bước đi dọc theo con đường, không để ý nhiều đến cảnh vật xung quanh mặc dù ánh sao và quang cảnh bên đường tương đối tuyệt vời, khá ấn tượng khi anh không hề đi chậm lại một chút nào.
Còn cậu trai trẻ, có vẻ bực mình trong khi đá một vài hòn đá nhỏ gần đấy gây ra những tiếng ồn khó chịu.
Cuối cùng, họ đã thấy nó.
Nếu nông trường này là biển, thì kia sẽ là ngọn hải đăng, một điểm sáng ở phía xa dần dần lại gần. Các vật đủ hình dạng khác nhau bắt đầu tự thoát ra khỏi bóng tối. Một cánh cổng nhỏ. Một dàn hàng rào, hẳn là được làm bằng gỗ. Một số căn nhà có thể được thấy dưới dạng bóng mờ ảo. Wizard Boy, đôi mắt cậu giờ đã điều chỉnh để nhìn được trong bóng tối, có cảm tưởng vừa nghe thấy tiếng bò kêu yếu ớt.
“Đây là… một nông trại?”
“Còn có thể là gì khác?”
“Này, tôi chỉ nghĩ… Ý tôi là, cái cách mà anh nói làm tôi tưởng chúng ta sẽ đến nhà trọ hay gì đó.”
“Không.” Goblin Slayer mở cửa trong khi nói. Có một tiếng động mạnh phát ra từ thanh gỗ cũ.
“Oh! Cậu đã về!” Bất chấp màn đêm sâu thẳm, giọng nói chào đón họ tỏa nắng như là ánh mặt trời vậy.
“Whoa?!” Wizard Boy bất ngờ, cậu quay đầu xung quanh để tìm ra chủ nhân của giọng nói.
Đó là một người phụ nữ trẻ với thân hình gợi cảm được quấn lấy bởi bộ quần áo lao động. Cô chắc là đã chạy bộ từ đâu đó đến đây.
Cow Girl vỗ vai Goblin Slayer một cách thân thiện, sau đó cô thở ra một chút nặng nề.
“Mừng cậu về nhà.” Cô nói.
“Ừ” Goblin Slayer đáp với một cái gật đầu. “Tôi về rồi.”
Những từ ngữ đó cho thấy là mọi thứ vẫn ‘Tốt’. Một cái gật đầu rạng rỡ từ Cow Girl. “Lần này, cậu đã ra ngoài một thời gian rồi nhỉ.” cô nói tiếp “Mọi chuyện thế nào? Cậu có bị thương không?”
“Có goblin, nhưng không có vấn đề nào khác cả.” Sau đó, anh nghiêng chiếc mũ của mình một chút. “Cậu vẫn còn thức à?”
“Heh – heh. Mình thành cú đêm mấy ngày hôm nay rồi.” Cô nói với một chút tự hào. Bộ ngực của cô giật nảy lên khiến cậu pháp sư trẻ tuổi nuốt nước bọt một cách nặng nề.
“Whoa, to quá…”
“Hmm?”
Wizard Boy bất cẩn phát ra tiếng nói khỏi miệng. Cow Girl nghe thấy tiếng lẩm bẩm, nghiêng người về phía trước để nhìn thật kỹ.
“Chà, đây là ai vậy?”
“Ee – yipes!” Cậu nhóc loạng choạng lùi lại rồi ngã về phía sau. Cậu cảm thấy có hơi nóng phả ra từ mặt mình, Miệng cậu mở ra rồi lại đóng vào.
“T-tôi là mạo hiểm giả!”
Khuôn mặt của người phụ nữ kia tiến sát vào khuôn mặt cậu. Mùi mồ hôi ngọt ngào hòa quyện với mùi thơm của cỏ cây.
“Người mới.” Goblin Slayer nói ngắn gọn, thay cho lời cậu – người thậm chí không thể nói nổi tên của mình. “Có vẻ cậu ta không có chỗ ở.”
“Oh, ra là vậy à?” Cow Girl nói. “Hiểu rồi, hiểu rồi.” Cô gật đầu vài lần như thể thấy vui về điều gì đó. “Chà, tớ không phiền đâu.”
“Cảm ơn.” Goblin Slayer gật đầu. “Nó giúp ích rất nhiều.”
“Nghiêm túc đấy, đừng bận tâm về nó quá. Chả qua đó là cậu thôi.”
“Tôi muốn nói chuyện này với chú cậu. Chú ấy còn thức không?”
“Có lẽ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Goblin Slayer né Cow Girl sang một bên rồi bước về phía ngôi nhà. Anh ấy thực sự đã về.
Chỉ còn lại cậu trai kia. Cậu nhìn từ Cow Girl đến cánh cổng trang trại và phía sau nhiều lần.
“…Và cô là ai, có phải là vợ anh ấy không?”
“Đúng đấy!”
“Không phải.” Một giọng nói phủ nhận từ phía sau Cow Girl.
Cô lè lưỡi như thể thất vọng vì bị nghe thấy trong khi Wizard Boy liếc nhìn cô đầy nghi ngờ.
“Vậy, mọi chuyện là như thế nào?”
“Cậu không hiểu à?” Cow Giirl cười. “Anh ấy muốn để cậu ở lại đây.”
“Tôi chả hiểu gì cả!”
“Aw, đừng bận tâm về nó. Nào, vào thôi.”
“Dừng lại. Này, bỏ tôi xuống!”
“Thôi nào, không cần phải cứng nhắc đâu.”
Một pháp sư nghiệp dư với một nông dân kì cựu: trong một cuộc tỉ thí về sức mạnh, rõ ràng quy luật chiến thắng đã được xác định.
-----------------------------------------------------------------------------------------
“Không.”
Nó còn rõ ràng hơn nữa nếu là một người nông dân lớn tuổi và nhiều kinh nghiệm.
Một người đàn ông mạnh khỏe, cường tráng đang ngồi trên bàn trong phòng ăn ở ngôi nhà chính, từ chối yêu cầu của người ở trọ với một từ duy nhất.
Trước mặt ông là Goblin Slayer với một bên là cậu nhóc tóc đỏ, một bên là cháu gái mình.
Cow Girl mím môi lại trong khi lên tiếng phản bác. "Oh, thôi nào chú, chỉ một đêm thôi mà. Sao không để cậu ta ở lại?”
“Nghe này…” Những đường nét sạm nắng của người đàn ông như bị nhúm lại khi ông nhìn cô cháu gái đang không có chút lo lắng gì. Sao con bé có thể hành động trẻ con như vậy? Không, ông tự đính chính lại, tuổi thơ con bé đã bị cướp mất. Ông thở dài thườn thượt. “Một tên mạo hiểm giả mới đến chả khác gì mấy kẻ lưu manh lang thang ngoài kia cả.”
“Này.” Điều đó đã kích động Wizard Boy. Cậu đập mạnh tay lên bàn khiến cho đồ đạc phía trên nhảy dựng lên và rơi xuống, rồi nói, “Cái quái gì với ông vậy, ông già?! Ông đang nói tôi chỉ là một tên đầu đường xó chợ thôi à?”
“Im lặng.”
Chỉ với hai từ, được nói một cách nhẹ nhàng và đều đều, nhưng chúng chứa một sức mạnh áp đảo. Nó đủ để áp lực một người đàn ông đã từng trải qua và trở về từ địa ngục nơi chiến trường.
Đây chỉ là một người đàn ông bán mặt cho đất, bán lưng cho trời ngày này qua ngày khác, không quan tâm bất cứ thứ gì ngoài gia đình và công việc của mình. Dù vậy, lời nói của ông mang uy thế của một người đã làm điều này trong suốt nhiều năm.
“Er…” Cậu con trai kia nuốt nước bọt. Người chủ trang trại nhìn cậu như thể là một con quạ với một con cáo.
“Cái thái độ kiểu đấy là lí do ta không thể chấp nhận cũng như tin tưởng cậu.”
Mục tiêu của hệ thống mạo hiểm giả và Guild chính xác là như thế này : đa phần các mạo hiểm giả bản chất đều là thô lỗ, cho nên Guild đã tạo cho họ một thước đo độ tin cậy, đồng thời ngăn họ phạm phải bất kỳ tội ác nào. Nó được làm ra với mục đích bảo vệ trật tự công cộng.
Đúng vậy, mục tiêu đặt ra của họ là tiêu diệt quái vật, nhưng giữ những kẻ đầu đường xó chợ này ở tại một nơi cũng là một ý kiến hay, nó cũng giúp hạn chế những lời đàm tiếu ra vào.
Dù vậy, nếu những mạo hiểm giả có thể tuân thủ pháp luật hay thậm chí đạt được danh tiếng và uy tín thì ai có thể phàn nàn? Không giống như bao nghề, nguy hiểm luôn bủa vây công việc này, mặc dù nỗ lực bỏ ra được đền đáp tương ứng với tiền thưởng.
Thế còn những tân binh, những người mới đến và những người rank Sứ - những người ở dưới đáy của hệ thống xếp hạng? Ta khó mà tin tưởng được họ, hay đúng hơn là họ khó mà được tin tưởng.
Đó là điều tự nhiên khi mà những người này chưa nhận được lòng tin của mọi người. Là mạo hiểm giả không có nghĩa là những kẻ vô pháp luật, nhưng bất cứ ai cũng biết rằng cách cư xử tạo nên sự khác biệt. Làm sao mà ta có thể không ngờ vực một thằng trẻ trâu nóng máu như vậy?
Và còn một thứ nữa trong tâm trí của người chủ trang trại.
“Ta còn có một cô cháu gái nhỏ. Ta sẽ làm gì nếu có chuyện xảy ra với con bé?”
“Chú, cháu nói rồi mà, chú lo nhiều quá đấy…”
“Cháu cũng trật tự đi.” Ông ra lệnh. Cow Girl chỉ còn biết ngậm chặt miệng để không phát ra tiếng nào. Aww, nhưng-! Ôi, thôi nào-!
Không thể nào những lời nói và hành động không đi đôi với nhau như vậy có thể thuyết phục được người chủ trang trại.
“Trong trường hợp đó.” Goblin Slayer xen vào. Với một cử chỉ có phần mệt mỏi, anh chỉ tay ra căn nhà nhỏ bên ngoài, bây giờ đã được che lấp bởi màn đêm. Nó là một nhà kho cũ mà người chú cho phép anh ở. “Còn cái lán mà cháu đang thuê thì sao?”
“Nếu có gì xảy ra với con bé.” Người đàn ông nói trong khi đưa ngón tay về cô cháu gái. “Cậu có chịu trách nhiệm được không?”
Không, Goblin Slayer đáp trong khi lắc nhẹ chiếc mũ sắt của mình. Sau đó, anh nói một cách điềm tĩnh “Do đó cháu sẽ canh chừng suốt đêm.”
Người nông dân già phát ra một tiếng than thở qua hàm răng nghiến chặt của mình.
Có cái quái gì mà khiến cậu ta phải nói vậy?
Rốt cuộc chàng trai này – cậu nhóc buồn bã, thiếu tình thương này đã làm và trải qua những gì? Người chủ trang trại không thể tự nhận mình là người chả biết gì được.
Cow Girl nhẹ nhàng đặt tay lên trên nắm đấm mà người nông dân vô tình nắm chặt rồi nói nhỏ với ông.
“Chú…”
“… Ta hiểu rồi.”
Cuối cùng, ông đã phải chịu nhượng bộ. Đó là điều khó tránh khỏi. Ông có thể làm gì? Quẳng thằng nhóc này ra giữa màn sương đêm? Ép một đứa trẻ kiệt sức rời đi trong khi nó đang thiếu ngủ?
Người chủ trang trại không đủ nhẫn tâm để làm như vậy.
Ông rời tay khỏi tay cháu gái mình và đặt cả hai tay lên trán như thể đang cầu nguyện.
“Để trả ơn tôi, hãy ngủ một giấc đầy đủ. Tất cả cô cậu.”
“Xin lỗi chú.”
“Không cần phải xin lỗi. Với một mạo hiểm giả thì sức khỏe là tài sản quan trọng nhất phải không?”
“Vâng. Cảm ơn chú rất nhiều.” Goblin Slayer gật đầu biết ơn. Anh hoàn toàn hiểu rằng cả lời xin lỗi và lòng biết ơn của anh không đem lại niềm vui cho người đàn ông này. Nhưng anh không muốn trở thành một người vô phép tắc tới mức không biết mở mồm xin phép một lời.
“Ah. Một điều nữa.” Đó chính xác là lí do Goblin Slayer đưa tay lục lọi mớ vật cụ của mình, lấy ra một túi tiền vàng và đặt chúng lên trên bàn. Nó tạo ra một âm thanh lạch cạch nặng nề khi những đồng xu bên trong va đập. “Đây là tiền tháng này.”
“Uh – huh…”
Tiền là một thứ đơn giản. Nó đáng tin cậy hơn nhiều so với lòng tốt của bất kỳ người nào. Nhưng liệu nó có đáng ngưỡng mộ khi thể hiện bản thân bằng tiền? Đó là một câu hỏi khó trả lời.
Người nông dân, không chắc phải nói gì, thở dài và cầm lấy chiếc túi. Goblin Slayer vẫn nhìn ông.
“Được rồi.” Goblin Slayer thông báo trong khi đứng dậy khỏi ghế. “Đi thôi.”
“Huh? Oh, y-yeah.” Wizard Boy nhận thấy cậu không còn lựa chọn nào ngoài việc ngoan ngoãn đi theo.
Cow Girl cũng đứng dậy, kéo mạnh tay Goblin Slayer.
“Này.” Cô ấy nói, “Cậu định làm gì vào ngày mai?”
“Nó còn phụ thuộc vào nhiệm vụ nhưng chúng tôi chỉ vừa mới trở về. Tôi nghĩ mọi người sẽ muốn nghỉ ngơi.”
“Tớ không hỏi về mọi người, tớ hỏi cậu cơ mà.”
Sheesh. Cow Girl đã quen với điều này, cô gãi má mình và không cố hỏi thêm anh điều gì.
“Chà, sao cũng được.” Cô lẩm bẩm trong khi nở một nụ cười và thả tay anh ra. Cô không buồn nhấc tay lên trong khi vẫy chào. “Tớ sẽ làm bữa sáng cho cậu vào ngày mai. Ngủ ngon nhé!”
“Ừ.” Goblin Slayer gật đầu. “Ngủ ngon.”
Sau đó, anh mở cánh cửa. Cả anh và cậu nhóc kia rời khỏi căn nhà.
Căn nhà kho của Goblin Slayer được xây phía sau nông trại. Nó khá là tồi tàn nhưng anh đã sửa lại nhứng thứ cần thiết.
“Vậy rốt cục có cái quái gì với họ vậy?” Wizard Boy hỏi một cách ủ rũ.
“Ý cậu là sao?”
Cậu nhóc tân binh nhìn quanh chỗ mình sẽ ở tối nay. Một ngọn đèn đầy bụi tỏa ra ánh sáng đỏ rực trong một căn phòng cực kì bừa bộn. Các kệ chứa đầy những thứ linh tinh mà cậu không thể biết được, không khí đầy bụi bặm và còn thoang thoảng mùi dược liệu. Nó giống như căn phòng của một trong số những giảng viên ở học viện mà cậu đã từng thấy. Và cậu ghét nó.
Thêm vào đó, cậu thực sự thấy không hài lòng khi được đề nghị ngủ trên một đống rơm thay cho một chiếc giường. Khi cậu hỏi làm thế nào có thể ngủ được trên một thứ như vậy, Goblin Slayer chỉ nói: “Phủ áo choàng lên.”
Wizard Boy càu nhàu làm thế sẽ khiến chiếc áo choàng dính đầy rơm, nhưng cuối cùng cậu vẫn phủ nó lên.
“Vậy cô ấy không phải vợ anh. Cô ấy cũng không phải gia đình của anh, đúng không?”
“…Đúng.”
Cậu nhóc nằm lên đống rơm và thấy nó thoải mái một cách bất ngờ.
Trước sự ngạc nhiên của cậu, Goblin Slayer chỉ đơn giản ngồi gục xuống trước cửa.
“Dù vậy tôi không thể đoán được những gì cô ấy nghĩ.”
“Anh thậm chí đang nói về cái gì vậy?”’
“Họ là người quen cũ của tôi. Chủ nhà và cháu của ông ấy. Khách quan mà nói, đó là mối quan hệ của chúng tôi.”
Sau đó, Goblin Slayer chìm vào im lặng. Wizard Boy nhìn chằm chằm vào anh nhưng không thể nào biết được cái biểu cảm dưới chiếc mũ kim loại đấy.
Từ bỏ băn khoăn của mình và nhìn lên trần nhà, sau đó cậu quay lại lần nữa và nhìn vào những cái kệ chứa một lượng lớn các vật cụ lặt vặt. Hộp sọ của một số sinh vật không xác định, những chai thủy tinh chứa đầy các dung dịch dược và vài ba con dao phi thông thường. Anh ta sử dụng những thứ này để làm gì? Nó nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu.
Sau một lúc, cậu quay người lại một lần nữa và thấy Goblin Slayer vẫn không nhúc nhích tí gì so với lúc nãy. Wizard Boy thở một hơi.
“…Anh không đi ngủ à?”
Câu trả lời xuất hiện trong một sự im lặng khủng khiếp.
“Tôi có thể ngủ với một mắt mở.”
“Sheesh. Anh là người bảo tôi ở lại mà anh thậm chí còn nghi ngờ tôi.”
“Không.” Chiếc mũ kia có chút chuyển động, Cậu nhóc nhận ra anh ta đang lắc đầu. “Đó là đề phòng trường hợp goblin tới.”
“Cái gì cơ?”
“Tôi ngủ khá xa so với họ. Nó sẽ là vấn đề nếu tôi không thể phản ứng ngay lập tức.”
“…Cái quái gì vậy?”
“Nếu cậu muốn giết goblin, đó là cái tối thiểu cậu phải làm được.”
Wizard Boy chìm vào im lặng. Một lúc sau, cậu quay lưng lại. Chiếc đèn treo trên trần nhà phát ra ánh sáng yếu ớt và những âm thanh kẽo kẹt khi có gió thổi. Cậu nhắm mắt lại, nhưng ánh đèn đỏ cứ len lỏi qua mí mắt cậu. Mặc dù ánh đèn không phải quá sáng.
Nhìn trực tiếp lên ngọn lửa nhỏ kia, cậu mím môi mình lại. “Ngủ thì đâu cần cái này.”
“Hiểu rồi.” Goblin Slayer nói. “Vậy thì tôi sẽ tắt nó.”
“…”
“Ngủ đi. Tôi sẽ đưa cậu trở lại Guild vào ngày mai.”
Chỉ với nhiêu đó, người mạo hiểm giả kì lạ mặc một bộ áo giáp kì lạ chìm vào im lặng.
Anh ta đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy? Cậu nhóc nhìn một cách nghi ngờ vào chiếc mũ giáp bẩn thỉu kia, tâm trí cậu quay cuồng. Người mạo hiểm giả này đã gây ảnh hưởng tới mức khiến cậu bị cuốn theo mọi thứ đến tận bây giờ, nhưng mọi chuyện có vẻ rất kì quái. Ai lại đi mời một mạo hiểm giả chân ướt chân ráo mà họ chưa gặp bao giờ về nhà mình? Thậm chí còn đi xa tới mức tranh luận với vợ và gia đình hoặc bất cứ gì gì đó của họ về điều này?”
Nếu cậu ta là một tên quý tộc thiểu năng và có rất nhiều tiền hay một cô gái trẻ thì điều đó còn dễ hiểu, nhưng cho cậu ta ở lại đây thì họ nhận được gì?
Hoặc anh ta là kiểu người mà cậu thường nghe kể? Kiểu người dụ dỗ những mạo hiểm giả mới đến và giết họ để lấy trang bị?
Nhưng anh ta là rank Bạc…
Nó có vẻ không giống lắm khi Guild lại mạo hiểm danh tiếng của mình để âm mưu thu lợi như vậy. Cậu cũng từng nghe trước khi Guild được thành lập, các mạo hiểm giả đôi khi đơn giản là bị giết ngay khi họ đến thị trấn.
Nhìn vào bộ giáp của anh ta, nhất là cái mũ. Nó quá nhem nhuốc và đáng sợ.
Cậu lật người trên đống rơm như thể thoát khỏi ánh mắt trong chiếc mũ kim loại, ánh mắt như dán chặt vào cậu trong bóng tối.
Liệu một người như thế có thể… tốt bụng đến vậy?
“…Không đời nào.” Thế giới không vận hành như vậy. Wizard Boy tự gật đầu với chính mình rồi nhẹ nhàng đặt tay lên con dao cậu giấu trong người.
Chết tiệt! Nếu anh ta nghĩ mình dễ dàng tin anh ta như vậy…
Cậu tự cho rằng mình là một người luôn cẩn trọng. Bất kể gã mạo hiểm giả kia đang lên kế hoạch gì, cậu sẽ thấy nhục nhã vô cùng nếu để bản thân bị giết trong lúc ngủ.
Tự thuyết phục như vậy, cậu không nhận ra rằng, tâm trí mình đang chầm chậm trôi đi.
---------------------------------------------------------------------------------------------
“…Hng…Huh?”
Khi ý thức quay trở lại, Wizard Boy nghe thấy những tiếng phập, phập , phập – những âm thanh dứt khoát, không đều.
Điều đầu tiên mà cậu cảm nhận khi ngồi dậy là những sợi rơm đâm vào người. Căn phòng mờ mờ ảo ảo trong mắt cậu chắc chắn không phải là kí túc xá của học viện.
Trước hết là họ không có cái giường nào bằng rơm.
Cậu quờ tay xung quanh để tìm chiếc kính mà cậu hay đặt cạnh gối, hay đúng hơn là chỗ rơm gần đầu, và đeo nó vào.
Ánh sáng mặt trời đâm xuyên qua căn nhà kho chứa đầy vật cụ linh tinh, những đám bụi như đang nhảy múa trong những tia nắng vậy.
“Ahh… Đúng rồi…”
Oh yeah.
Cậu đã ngủ ở đây vì người tên Goblin Slayer hay gì đó.
Gã mạo hiểm giả kì quặc ngủ cạnh cửa đã biến đi đâu mất. Mặc dù, xét theo góc độ của ánh nắng thì bây giờ mới chỉ là bình minh.
“Sheesh. Gã đó chả có chút tinh tế tí gì cả. Aw, bực thật… Mình biết nó sẽ dính đầy rơm mà.”
Cậu tặc lưỡi rồi đứng dậy và cầm lên chiếc áo choàng mà cậu dùng thay cho chiếc chăn.
Cậu đảo mắt xung quanh và sau đó – không chút do dự - rũ mạnh chiếc áo choàng cho rơm rơi ra. Khi mặc lại, cậu vẫn cảm thấy gai gai trên người nhưng cậu chỉ cau mày và rời khỏi nhà kho.
“…Yikes. Ngoài này lạnh thật.”
Mùa xuân mới bắt đầu nhưng cái lạnh của mùa đông vẫn còn đó trong những buổi sáng sớm. Cậu nâng cổ chiếc áo choàng lên và rùng mình.
Một làn sương trắng mỏng lơ lửng trên mặt đất, trông như những dòng sữa trắng tràn ra khắp trang trại vậy. Cậụ gần như cảm thấy mình ở ngoài sương mù.
Đến đây vào lúc nửa đêm nên Wizard Boy không có cảm giác gì về vị trí địa lí của nông trại. Cậu bèn chọn bừa một con đường có vẻ đúng, rồi bắt đầu bước đi.
Đoán bừa cũng đúng, chẳng lâu sau, cậu bắt gặp một cái giếng với mái che trên đó. Một cây xà ngang được đặt trên đầu giếng, vắt ngang qua là một sợi dây với cái xô buộc ở một đầu, còn đầu kia thì buộc một hòn đá làm vật nặng. Một cây cần lấy nước giếng đơn giản.
Cậu dùng tay hạ cái xô xuống giếng, đì lại trọng lượng của hòn đá. Sau đó, cậu thả tay khỏi sợi dây, hòn đá bắt đầu kéo lấy cái cần và mang cái xô quay trở lại.
Cậu bỏ kính ra và vục mặt vào xô nước lạnh.
“Hrrrrrrr… Fwah!”
Sau khi ngâm mặt trong dòng nước lạnh đến run người, cậu ngẩng mặt lên và lắc đầu, những giọt nước văng tung tóe khắp nơi. Tiếp đến, cậu đưa cái gáo nước lại gần để xúc miệng mình rồi nhổ xuống đám cỏ dưới chân. Cuối cùng, cậu lau mặt mình với cái gấu áo choàng.
Nó không giúp cậu chỉnh tề hơn lắm vào buổi sáng nhưng có lẽ nó sẽ giúp ở một phần nào đó.
“…Hmm?”
Có tiếng ồn phía sau màn sương trắng xóa. Pound, pound.
Nghe không giống tiếng nấu nướng. Cũng không phải tiếng xây dựng hay tiếng chặt gỗ.
Để theo đuổi con đường của một pháp sư thì tính tò mò là điều cần có. Cậu quyết định sẽ đi theo âm thanh đó, nhưng lúc đấy cậu chợt nhận ra mình chỉ có tay không.
“Oh, khỉ thật!”
Cậu quay trở lại căn nhà kho và cầm lấy cây trượng vẫn còn nằm cạnh đống rơm của mình.
Âm thanh buồn tẻ đó vẫn tiếp tục, có vẻ nó không xa chỗ này.
Không lâu sau, cậu thấy một bóng đen đang di chuyển phía sau sương mù. Ánh nắng ban mai ngày càng rực rỡ và cậu không cần phải dùng đến ma thuật để nhìn rõ những gì đang diễn ra trước mắt.
“Oh…”
Đó là Goblin Slayer.
Anh ấy vẫn vận chiếc áo giáp bẩn thỉu và chiếc mũ giáp rẻ tiền của mình. Trong tư thế hạ trọng tâm xuống thấp, dường như anh đang luyện tập với một phần hàng rào gỗ bao quanh trang trại. Một bia mục tiêu được đặt tại một vị trí thấp bất thường.
Con dao dính chặt lấy bia tập có lẽ được phi bởii Goblin Slayer. Việc tìm ra nguồn gốc âm thanh còn dễ hơn việc giải các câu hỏi ở học viện.
“…Anh đang làm gì đấy?”
“Luyện tập.” Goblin Slayer tiến về phía mục tiêu và lấy lại vũ khí.
Với Wizard Boy, con dao đó không có vẻ thích hợp để phi, đó hoàn toàn là một con dao găm bình thường.
Khoan – không chỉ có mỗi dao găm. Bây giờ cậu đã tiến lại gần hơn và thấy nó còn có cả kiếm, giáo, dao phay và… đó là rìu bổ củi?
Tất cả những thứ đó, Gobin Slayer có thể dễ dàng tung ra như tung một hòn đá anh tìm thấy trên vườn vậy.
Phi.
Từ ngữ duy nhất lướt qua tâm trí anh.
Mình tưởng chiến binh thì sẽ vung vũ khí chứ không ném chúng.
“Sao anh có thể chiến đấu nếu quăng hết vũ khí của mình đi vậy? Ngu thật đấy.”
“Tôi sẽ lấy thêm.” Goblin Slayer lướt ngón tay qua lưỡi dao để kiểm tra nó. “Từ lũ goblin.” Anh nói thêm.
Wizard Boy lầm bầm trước câu trả lời đó. “…Thà dùng một vũ khí cao cấp ngay từ ban đầu còn tốt hơn.”
“Vậy à?”
“Dùng thêm một phép hỗ trợ nữa kiểu gì anh chả xử lí được một mớ goblin.”
“Vậy à?”
“Mà tôi tưởng hôm nay anh nghỉ cơ mà? Không phải hôm qua anh mới nói với cô nàng kia thế còn gì?”
“Tôi từng nghỉ một thời gian dài, nhưng nó đã khiến cho phản xạ của tôi bị chậm lại.”
Anh điềm tĩnh thả mấy món vũ khí xuống đất khi nói. Sau khi ổn định lại hơi thở của mình, anh quay lại về phía bia mục tiêu.
“Cậu sẽ không bao giờ biết liệu điều cậu làm có thể tiêu diệt được kẻ địch hay không.”
Ngay khi dút lời, anh xoay mình, chụp lấy một món vũ khí dưới chân rồi phi nó đi mà không cần nhắm.
Con dao găm bay xuyên qua không khí, xoay ngang một lần, và cắm thẳng vào tâm với một tiếng Bịch khô khốc.
“Hmph.”
Anh nhặt các vũ khí tiếp theo từng món một rồi phi chúng.
Yên ắng, không nói một lời nào, anh phi, rồi nhặt, và lặp lại một lần nữa.
Nhàm chán. Cậu nhóc kia ngồi xuống đám cỏ và ngáp. Cậu dụi mắt, cố tìm những hạt cát còn sót mà người cát để lại.[note32531]
“Liệu có ích gì nếu anh luyện tập với mục tiêu bất động như vậy không?”
“Tôi không biết.”
“Mà anh đặt chúng thấp quá.”
“Đó là độ cao cổ họng của một con goblin.”
Wizard Boy không nói gì nữa. Từ xa, một giọng nói ấm áp vang lên, “Bữa sáng xong rồi!”
Cậu để ý thấy sương mù đã tan, giờ cậu có thể thấy con đường tới ngôi nhà chính mà Cow Girl đang rướn người ra khỏi cửa sổ và vẫy tay.
Goblin Slayer dừng lại và nhìn về phía cô - với vẻ mặt rạng rỡ, và gật đầu.
“Được rồi.” Anh nói. Sau đó, chiếc mũ kim loại quay về phía cậu nhóc kia. “Đi thôi.”
Ugh. Chả mong chờ gì nhiều cái bữa ăn này.
Cậu nhóc miễn cưỡng gật đầu và đứng dậy đi theo Goblin Slayer.
Nếu nó tệ thì mình sẽ đập bàn luôn.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Có món hầm cho bữa sáng
Wizard Boy đã kết thúc bữa ăn sau khi xin tất cả là ba bát.
---------------------------------------------------------------------------------------------
“Ergggg…”
“No quá à?”
Họ đã rời nông trại và đang trên đường đến Guild, nhưng cậu nhóc bước đi một cách loạch choạng. Cậu bám lấy cây trượng của mình trong khi nỗ lực hết sức để di chuyển. Nhìn nó giống như cậu vừa phải trải qua một chuyến phiêu lưu mệt mỏi và chán nản vậy.
Có lẽ đây là cảm giác mà những mạo hiểm giả sau khi đi xuyên qua một vùng đất vô tận chỉ để nhìn thấy tòa lâu đài trải qua.
Cuối cùng, họ cũng bước qua cánh cửa kia và tiến vào khu vực chờ đầy ồn ào, Wizard Boy ngồi xuống một chỗ.
Một lần nữa, có rất nhiều mạo hiểm giả xuất hiện ở Guild. Một vài người đến đăng kí, trong khi số khác đang tìm kiếm nhiệm vụ như bao ngày.
“Tôi sẽ đi làm nhiệm vụ.” Goblin Slayer nói, nhìn xuống cậu nhóc đang rên rỉ trong khi chiếm gần hết diện tích ghế ngồi. “Cậu nên khởi đầu với cống ngầm. Tiêu diệt mấy con to to đó – Gọi là gì nhỉ? – Chuột cống khổng lồ.”
“Tôi… sẽ tiêu… d-diệt goblin…!”
“Hiểu rồi.”
Chỉ với thế, Goblin Slayer quay lưng về phía cậu nhóc pháp sư. Anh là ai mà có quyền can thiệp vào ý định của cậu chứ? Goblin Slayer bước đi một cách chắc chắn, hướng tới vị trí quen thuộc của mình, một băng ghế ở trong góc khu vực chờ của Guild.
Năm – à không, sáu năm trước, khi mới trở thành mạo hiểm giả, anh chỉ có một mình.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác biệt.
Đồng đội của anh ở đó, đôi lúc họ cùng làm nhiệm vụ với anh, đôi lúc họ chỉ muốn ghé qua chào hỏi.
Ngày hôm nay cũng vậy. Ngay đằng ấy, Lizard Priest đang ngoeo nguẩy chiếc đuôi của mình. High Elf Archer và Dwarf Shaman ngồi bên cạnh Priestess. Tuy nhiên….
“Goblin Slayer-sannnn….”
Có gì đó khác với bình thường. Là trung tâm ở giữa, Priestess đặt tay lên đầu gối, phát ra giọng nói yếu ớt.
“Sao thế?
“Về việc thăng hạng của em ấy.” High Elf Archer trả lời thay cho Priestess.
“À.” Goblin Slayer gật đầu. “Đến lúc rồi nhỉ.”
Mạo hiểm giả được chia làm mười bậc rank, từ Sứ đến Bạch Kim. Ngoại trừ các trường hợp rank Bạch Kim là đặc biệt thì các mức rank còn lại được phân chia dựa vào thứ mà nhiều người gọi là “điểm kinh nghiệm”. Nói cách khác, nó dựa vào các yếu tố như thành tích, năng suất làm nhiệm vụ và thái độ hành xử.
Đã được một năm kể từ lúc Priestess thăng lên rank Hắc Thạch vì đã góp công trong chiến tích đánh bại thứ-gì-gì-đó ở khu di tích cổ dưới lòng đất. Sau đó là con mắt khổng lồ mà họ chạm trán ở thị trấn nước và tên thủ lĩnh đội quân goblin tấn công vào thị trấn của họ.
Xa hơn là sống sót trong trận chiến với con Goblin Paladin ở phía Bắc, đáng lẽ cô nên được công nhận nhiều hơn về những thành tích và đóng góp xã hội. Hơn nữa, khả năng phối hợp với tổ đội của cô là không thể chê trách được.
Đúng vậy, việc thăng hạng cho cô bé hoàn toàn là hợp lí.
Nhưng nếu cô nhìn thất vọng như vậy, điều đó có nghĩa là…
“Không được à?”
“Tôi đoán là vậy.”
“Và em thậm chí còn có thư giới thiệu nữa đúng không?“ High Elf Archer thì thầm với Priestess. Cô bé đơn giản đáp lại. “Vâng”
Trông cô thảm thương như một chú cún bị bỏ lại giữa trời mưa và có vẻ như cô có thể sẽ bắt đầu khóc bất cứ lúc nào.
“Em đoán – họ nghĩ rằng – họ nói em chưa đủ đóng góp.”
“Taị hạ cho rằng điều này có thể hiểu được.” Lizard Priest nói. “Dù sao chúng ta cũng đều là rank Bạc.”
Dwarf Shaman khịt mũi với biểu hiện không hài lòng trong khi kéo mạnh bộ râu của mình. “Cái gì? Sao họ có thể nghĩ cô bé ăn bám chúng ta được? Ai lại đi tin cái điều đấy?” Mặc dù đây là một điều không hợp lí nhưng không phải là chưa từng xảy ra trong một nhóm có nhiều mạo hiểm giả có kinh nghiệm.
“Hrm.” Goblin Slayer khẽ phát ra tiếng.
Tổ đổi đầu tiên của Priestess không tồn tại được lâu. Những người đáng nhẽ sẽ đồng hành và trưởng thành cùng cô đều đã không còn ở đây.
Goblin Slayer liếc về phía Guild Girl nhưng cô đang bận rộn với các mạo hiểm giả khác, quay tới quay lui như một con chuột vậy. Nhận thấy ánh nhìn của anh, cô đặt đôi tay mình lên phía trước với cử chỉ tạ lỗi. Nó có nghĩa là việc này với cô cũng khó có thể làm được. Sau tất cả, cô không phải người điều hành Guild. Các cấp trên của cô cũng tham gia vào việc đánh giá cũng như việc giấy tờ, thanh tra và các thủ tục hành chính đầy phiền phức. Đây đơn giản là cách thế giới này vận hành. Nỗ lực của một cá nhân là cần thiết nhưng không phải lúc nào nó cũng đủ.
“Ư-ưm, làm ơn đừng lo lắng về nó ạ.” Priestess cứng rắn nói như để an ủi Goblin Slayer và những người khác – những người đang chìm vào suy tư. “Em tin rằng nếu em đủ chăm chỉ thì sau cùng họ sẽ thăng cấp cho em thôi...”
“Tinh thần phải thế chứ.” Dwarf Shaman nói. “Cô bé có rất nhiều kĩ năng, thậm chí còn đóng góp vượt mức so với vai trò của mình. Vấn đề là họ cần phải hiểu và biết được điều đó.”
“Mm.” Lizard Priest rít lên, suy nghĩ trong tư thế khoanh tay dựa lưng vào tường. Đuôi ông chuyển động gây ra những tiếng sột soạt. “Ở bộ tộc của tại hạ, mọi người luôn đề cao tầm quan trọng của việc truyền đạt kĩ năng chiến đấu cho thế hệ tiếp theo.”
“Chính nó!” High Elf Archer nói, cố gắng búng mạnh ngón tay của mình… Nhưng cô chỉ tạo được một tiếng click nhỏ. Mím chặt môi, cô quay mặt về phía Dwarf Shaman, ngươi đang cố nén cười trước khung cảnh vừa rồi của cô. “…Làm sao?”
“Oh, không có gì. Ta chỉ tự hỏi ngươi định nói gì thôi.” Ông đáp lại, hoàn toàn không quan tâm ánh nhìn như xuyên thấu của High Elf Archer.
“Nhớ mặt ta đấy.” cô nàng elf tiếp tục nói, sau khi khi ông lão dwarf ngưng cười và dừng vuốt bộ râu của mình. “Dù sao thì, nếu mức rank là vấn đề, sao em không thử bắt cặp với vài người rank Sứ và Hắc Thạch?”
“Đấy cũng là điều ta muốn nói.” Dwarf Shaman nói. “Dù thế nào thì đây cũng là Guild, cho họ thấy cô bé đang hướng dẫn một ai đó, cô bé hiểu không?”.
‘Um…” Priestess nhìn quanh các thành viên tổ đội đầy bối rối. Đôi mắt hơi ươn ướt. Cô liếm nhẹ đôi môi khô khốc của mình rồi giơ ngón trỏ lên như để chắc chắn rằng cô đang lắng nghe. “Ý chị là… đi thám hiểm mà không có mọi người ạ?”
“Đúng.” Goblin Slayer nói thẳng thừng.
“Nghe cũng không tệ lắm.” Lizard Priest nói thêm vào.
“Chà, thế thì chốt nhé.” High Elf Archer nói. Đôi tai cô giật giật một cách vui vẻ. Thực tế thì cô là elf và elf thì bất tử, những thứ phức tạp liên quan đến hậu cần không khiến cô để ý lắm. “Cứ chọn ngẫu nhiên một ai rank Sứ đi – chà, có lẽ ngẫu nhiên nghe không đúng lắm, nhưng-”
Mọi chuyện có vẻ chuẩn bị thảo luận xong thì có một giọng nói khiêu khích vang lên.
“Này! Tôi biết là cô ở tuyến sau nhưng không đời nào một đứa khóc lóc sướt mướt như cô lại được thăng hạng đâu.”
Điều này khiến cho tai của High Elf Archer dựng thẳng lên, cô bắt đầu tìm kiếm kẻ phản diện vừa rồi. Chủ nhân của giọng nói loạng choạng đứng dậy từ chiếc ghế dài.
Đó là một cậu nhóc tóc đỏ - khoác trên người chiếc áo choàng, tay cầm quyền trượng, mắt đeo kính. Là cậu nhóc pháp sư lúc trước.
Trong phút chốc, Priestess há hốc mồm, không nói lên lời vì sốc. Rồi, ánh mắt cô khép lại giận dữ.
“Tôi – tôi không có khóc lóc!”
“Tôi không biết. Tôi chỉ biết lũ tư tế mấy người chỉ có khóc bù lu bù loa là giỏi.” Cậu ta khịt mũi một cái và thậm chí không thèm mở mắt khi nhìn về phía Priestess. Có lẽ cậu ta nghĩ những lời giễu cợt vừa nãy khiến cậu ta trông cool ngầu.
Dường như cậu ta không nhận ra nó chỉ khiến cậu ta không khác gì một thằng đểu giả gian xảo.
“Bất cứ khi nào có chuyện thì chắc cô lại kiểu Ôi thần linh ơi, làm ơn, cứu con với! Hu-hu-hu-hu!Đúng không?”
“Này-!” Priestess gần như không biết phải nói gì trước sự ác ý bất ngờ này, nhưng gương mặt nhợt nhạt của cô trở nên đỏ bừng rõ rệt. Cô không còn giữ được bình tĩnh nữa – nó là điều dễ hiểu – cô đang kích động. “Nó không phải như thế! Tôi có tất cả các-”Tất cả các cái gì? Liệu có cách nào mà cô có thể đủ tự tin để nói hết câu đó một cách tự hào không?”
Cô nghe theo những lời hướng dẫn và sử dụng phép màu được ban, cô cầu nguyện cho mọi người được an toàn, cô cầu nguyện với Đất Mẹ. Nhưng cô có thể tự mình làm được một điều gì không? Nếu có thì đó là gì?”
Priestess cứng họng, nhìn xuống mặt đất, nắm chặt tay run rẩy.
Cậu trai trẻ ưỡn ngực đắc thắng. Nhưng cậu chợt ngập ngừng lùi lại một bước, rồi hai bước, khi thấy Lizard Priest hùng hổ tiến lại gần. “Trước khi đánh giá người khác thì nên tự nhìn lại mình đi đã.” Tu sĩ người Lizardman nói. “Nếu cậu sỉ nhục một tư tế thì tức là cậu đã sỉ nhục toàn bộ linh mục ở đây.”
Lizard Priest làm một cử chỉ với đầu của mình. Wizard Boy nhìn quanh và chỉ lúc sau, cậu nhận ra, những mạo hiểm giả từ tân binh cho đến kỳ cựu đều đang nhìn vào cậu và Priestess - người đang đỏ mặt giận dữ.
“Tôi nghĩ cậu sẽ nhận thấy thế giới này là một nơi rất khó để sống sót nếu không có sự giúp đỡ của các vị thần.” Lizard Priest tiếp tục. Không có gì lạ nếu những tiếng rên rỉ thoát ra từ mồm cậu nhóc này sau đó. Cậu ta đã to tiếng như thế trước mặt tất cả mọi người ở đây một cách thiếu suy nghĩ như thể muốn vứt bỏ tương lai vậy.
“Này, tên kia! Sao không thử nhìn thẳng trực tiếp vào mặt ta và nói như thế xem nào?”
“Bỏ đi, đồ ngốc. Chúng ta còn phải đi săn mấy con chuột cống nữa. Đến đấy rồi cậu tha hồ trút giận.”
“Bỏ ra! Bỏ tớ ra! Tớ phải cho tên đó một bài học! Bỏ! Tớ! Ra!”
Apprentice Cleric vùng vẫy, vung vẩy quyền trượng của mình trong khi được Rookie Warrior lôi đi.
Phản ứng của nữ tu sĩ tập sự có phần gay gắt nhưng xung quanh khắp phòng, phản ứng những người còn lại cũng không khác gì. Có thể một số người ủng hộ Priestess vì cô ấy là con gái, một số khác thì lại là người quen của cô. Nhưng hầu hết những ánh mắt khó chịu
dành cho Wizard Boy không chỉ đơn giản là thế.
Mặc dù có một vài mạo hiểm giả chế nhạo các linh mục, những người đứng ở tuyến sau chả là gì ngoài những bình máu di động. Nhưng rất nhiều người đã được cứu chữa bởi chính những linh mục đó. Luôn có một lúc nào đó chấn thương sẽ xảy ra. Quằn quại vì đau đớn, vì độc dược, vì dính lời nguyền, bị đồng đội bỏ rơi: không thứ nào trong số chúng dễ chịu cả.
Nếu bạn có một mục sư trong tổ đội thì bạn hoàn toàn có thể yên tâm trong suốt chuyến mạo hiểm của mình. Ngoài ra, bất kỳ ai chăm chỉ cúng dường đều có thể được tận tâm chữa bệnh tại nhà thờ. Làm sao lại có ai có thể coi thường những người chữa trị cho họ, cầu nguyện cho họ và khiến phép màu xảy ra với họ?
“N-này, Tôi-”. Không mạo hiểm giả nào thay đổi thái độ của mình. “Tôi cũng là một mạo hiểm giả!”
Wizard Boy lớn tiếng tuyên bố, dù biết hiện giờ mình đang trong trạng thái bất lợi. Cảm xúc mạnh mẽ của cậu đã khiến một số người mở to mắt ngưỡng mộ.
Công việc của các mạo hiểm giả, sau cùng luôn là công việc mà mỗi ngươi phải tự chịu trách nghiệm với bản thân mình. Vì vậy, nếu một người thực sự có đủ khả năng tự mình làm tất cả thì họ hoàn toàn có thể giễu cợt các linh mục mà khó bị chỉ trích vì điều đó.
“Goblin? Hah! Chúng chẳng là cái thá gì cả! Thế thì cái danh Goblin Slayer có cái quái gì ghê gớm?”
Cậu giơ cây trượng của mình về phía Goblin Slayer như thể cậu đang định niệm phép lên mạo hiểm giả đó vậy – một tư thế khinh thường của các pháp sư dành cho người khác.
“Đừng có ghi chú lại! Tôi sẽ không dạy cậu bí quyết tiêu diệt goblin của tôi! Thay vào đó hãy thử săn mấy con chuột khổng lồ! Toàn mấy thứ nhảm nhí!
Tất cả xúc cảm cậu giữ trong người đều được tuôn hết ra ngoài.
“Tôi chắc chắn sẽ tiêu diệt lũ goblin!”
Đối mặt với tất cả những tiếng la hét hung hăng vừa rồi, Goblin Slayer chỉ hơi nghiêng đầu một chút, trông như đang thách thức cậu ta vậy. Bên cạnh, High Elf Archer giật giật đôi tai của mình và khoanh tay lại trong khi nhìn Goblin Slayer. “Ai đây, Orcbolg? Em trai cậu à?”
“Không.” Goblin Slayer nói một cách chắc chắn. “Tôi chỉ có một chị gái thôi.”
“Oh?” Nữ cung thủ thở ra một hơi và nhún vai một cách duyên dáng mà chỉ elf mới làm được. “Tôi đoán là tôi đã nghe cái kiểu nói chuyện này nhiều đến mức mà nó còn chả làm tôi ngạc nhiên nổi.”
“Thế à?”
“Thế chính xác thì thằng nhóc này là ai?”
“Tân binh.” Goblin Slayer nói. “Có vẻ là pháp sư.”
Goblin Slayer không nhìn về phía cây trượng mà nhìn vào Priestess, vẫn cắm mặt xuống đất, đôi vai cứng đờ, hoàn toàn im lặng. Mặc dù cô đã mười lăm – không, mười sáu tuổi và làm mạo hiểm giả được một năm nhưng cô vẫn còn trẻ. Anh có thể nói gì với cô khi mà tất cả những công sức, nỗ lực mà cô bỏ ra trong suốt một năm qua đã bị phủ nhận như thể cô chả có gì quan trọng?
“Chà, thế thì đơn giản rồi, đúng không?” Một giọng nói tươi sáng, hăng hái vang lên. Mọi người liền quay về phía nơi phát ra giọng nói đó. “Tôi đã nghe hết tất cả, và vì là một hiệp sĩ đại diện cho pháp luật nên tôi không thể bỏ qua chuyện này được."
Female Knight đứng ngay đó, khịt
mũi một cách tự hào. Nụ cười của cô quá rõ ràng để thấy cô làm mấy chuyện này là để giải trí. Phía sau cô, Heavy Warrior lẩm bẩm, “Tôi đã cố cản cô ấy,” và giơ tay xin lỗi.
“Cái quái?!... Cô là ai? Chuyện này chả liên quan gì đến cô cả.”
“Này-này! Một ngày nào đó tôi sẽ trở thành một thánh hiệp sĩ nổi tiếng nhưng tôi sẽ không trách cậu vì đã không nhận ra bây giờ.” Sự nghi ngờ của Wizard Boy không làm nản lòng Female Knight, người đang ưỡn ngực ra vẻ quan trọng. “Nhưng nghe tôi nói đã, chàng trai trẻ. Tôi có một ý tưởng cực kỳ hay!”
Female Knight không phải là người lỗi lạc nhất trong này, cô tao nhã búng tay một tiếng, âm thanh vang khắp sảnh Guild. Dường như, cô không chú ý tới sự bất mãn trên mặt High Elf Archer. Thay vào đó, cô chỉ thẳng tay vào cậu nhóc. “Nếu cậu tự tin đến vậy, sao không đi săn lũ goblin nhỉ?”
“Đó chính xác là những gì tôi muốn làm!”
“Mọi người nghe thấy rồi đấy.” Female Knight nói, đôi mắt cô hiện rõ vẻ nguy hiểm. “Tuy nhiên!” Cô giơ ngón trỏ của mình lên như một thanh kiếm. “Nhóm trưởng của cậu sẽ là cô bé tu sĩ này.”
“Cái gìiii?!” Priestess, cứng người trước ngón tay đó, chỉ kịp hoảng hồn lại với tiếng kêu vừa rồi. Cô gần như không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra . Cô nhìn đi nhìn lại giữa ngón tay trỏ đang vươn ra và Wizard Boy. “E-e-em phải đưa ra–mệnh lệnh? Với–với cậu nhóc này?”
“Ý cô là sao khi nói ‘cậu nhóc’? Và này, không công bằng khi thêm mấy cái điều kiện như thế!”
“Đừng ngây thơ thế cậu nhóc. Các hiệp sĩ luôn biết nhiều hơn những gì họ thể hiện. Tốt hơn cậu nên tự trách bản thân vì bị kéo vào việc này.”
“U-um, em chưa nói là em sẽ đồng ý...”
“Đương nhiên là nhóc phải đồng ý rồi!”
Những nỗ lực cố gắng phản đối đến từ Priestess thực sự dễ thương tới mức đốn tim. Heavy Warrior ngước lên trên trần nhà mà không nói một lời nào. Không có tia sét nào đánh xuống. Rõ ràng Đấng Tối Cao đang thừa nhận Female Knight là người đại diện cho pháp luật. Vào một ngày đẹp trời thì ai cũng có thể được họ chọn làm sứ giả của lời chỉ dẫn...
“Hrm,” Goblin Slayer trầm ngâm trong khi giữ mình tránh xa khỏi cuộc náo loạn. “Ông nghĩ thế nào?”
“Tại hạ cho rằng sai lầm của cậu nhóc này là do sự non nớt về kinh nghiệm.” Lizard Priest đáp với một cái gật đầu sầu não. Ông đảo mắt một lượt. “Tại hạ không biết cậu ta có thể sử dụng bao nhiêu phép cũng như số lần sử dụng nhưng tại hạ thích cái tinh thần đấy.”
“Chúng ta đều không biết gì về các phép của cậu ta.” Goblin Slayer đồng ý và sau một khắc, anh nói tiếp, “Tôi đoán là một, hoặc có thể là hai.”
“Vậy ngài nghĩ sao, bậc thầy ma pháp?”
“Dù tốt hay xấu thì cậu nhóc đó chỉ là một hòn đá chưa hoàn thiện.” Dwarf Shaman trả lời không một chút do dự, vui vẻ vuốt bộ râu của mình.
Mải mê vào cuộc tranh luận, Wizard Boy không hề biết mình đang bị lôi ra đánh giá từ bên ngoài như thế này.
“Cậu ta vẫn còn quá thô.” ông lão dwarf tiếp tục. “Một viên đá mới được đào lên, vẫn còn dính đầy đất cát. Chúng ta sẽ không biết được gì cho đến khi cậu ta được mài dũa cẩn thận.”
“Cần làm tí quy củ không?”
“Ta cho là có.”
”Quyết định vậy đi.”
Một bàn tay rắn rỏi đặt lên vai Goblin Slayer. Đó là tay của một người đàn ông to lớn – Heavy Warrior.
“Thường thì cậu đâu phải kiểu ý kiến về mạo hiểm giả khác, Goblin Slayer.”
“Tôi không có ý khen chê gì cậu ta…” Khá là khó để biết anh đang mỉa mai hay đơn giản là thành thật. Goblin Slayer nghiêng đầu. “Tôi có à?”
“Có đấy.”
“Hiểu rồi… Và tôi nghĩ anh cũng đâu phải người hay lo cho người khác.”
“Này, không phải là tôi lo. Là cô ấy.” Heavy Warrior hất cằm về phía Female Knight đang tham gia với Priestess và Wizard Boy.
Nhìn thoáng qua thì có vẻ họ chỉ đơn giản là đang tranh luận. Nhưng cuối cùng, Goblin Slayer vẫn không thể nói một điều gì với cô bé.
Tại sao Priestess lại là một phần tổ đội của anh và những gì đã xảy ra với nhóm đầu tiên của cô: chỉ có cô và anh biết những điều này.
Song, là Lizard Priest đã lên tiếng can thiệp và Female Knight đã thay đổi bầu không khí.
Còn anh thì chẳng thể làm được bất cứ điều gì.
“…Xin lỗi vì vấn đề này. Cảm ơn vì đã giúp.”
“Không phải ngại.” Heavy Warior thẳng thắn đáp lại. Anh nhìn xuống dưới đất, gãi má. “Tôi nợ cậu nhiều hơn thế. Tôi chỉ trả lại một chút vào lúc này thôi.”
Điều này khiến Goblin Slayer chìm vào suy nghĩ. Anh không có chút kí ức về khoản nợ nào nhưng trông nó có vẻ quan trọng với Heavy Warrior.
“…Vậy sao?”
“Yeah, đúng vậy.”
“Tôi hiểu rồi.”
“…Vậy, cậu đang nghĩ gì?”
“Tôi đang nghĩ cách tiêu diệt goblin.”
Heavy Warrior dường như mắc kẹt giữa cái cau mày và nụ cười nhẹ của mình. “Đúng như dự đoán,” anh lẩm bẩm. Đó là phản ứng tự nhiên của bất kì mạo hiểm giả nào thân quen với người đàn ông này.
Người đàn ông mang cái tên Goblin Slayer.
Mọi ngươi gọi anh là một gã kì quặc vì luôn nói không ngừng nghỉ về lũ goblin, nhưng lời nói của họ luôn tràn đầy sự cảm kích vì họ biết rất rõ về anh.
“Tuy nhiên,” Goblin Slayer nói nhỏ trong khi nhìn quanh Guild.
Female Knight và cậu nhóc tân binh vẫn đang tranh cãi với nhau, trong khi High Elf Archer đã từ bỏ việc cố gắng búng ngón tay và thay vào đó là ngồi cằn nhằn.
Lizard Priest và Dwarf Shaman đang ngồi ngắm nhìn căn phòng và cười như thể họ đang lập ra kế hoạch nào đó.
Các mạo hiểm giả đang đứng thành các nhóm, thỉnh thoảng lại buông ra những lời cười nhạo.
Một thanh tra ở quầy tiếp tân đang cười sặc sụa trong khi Guild Girl cũng không thể kiềm chế được mà nở một nụ cười nhẹ.
Spearman vừa nhận được nhiệm vụ, thốt lên “Yahoo!” và lao đi trong khi để Witch phải đuổi theo.
Và trung tâm của tất cả, Priestess, trông có vẻ bối rối.
Cô đang nói, “Em cũng có thể làm nó,” và búng ngón tay của mình như để khai sáng cho High Elf Archer. Nữ tu sĩ này có vẻ có một chút hoảng hốt, một chút lúng túng, và hơn cả là một chút khó xử. Nhưng cô dường như đang tận hưởng - hay đúng hơn là hạnh phúc.
Đó là cách mà mọi thứ diễn ra ở đây. Những con người, những khuôn mặt có thể thay đổi nhưng quanh cảnh này vẫn sẽ tiếp diễn.
“Dù vậy.” Goblin Slayer nói một lần nữa. “Tốt nhất là mọi thứ vẫn đi đúng hướng.”
“Cậu nói đúng.” Heavy Warrior nói với một nụ cười trong khi vỗ vai Goblin Slayer một cách chân thành.