Lúc ấy, điện thoại của Bob đổ chuông, anh nhìn viên cảnh sát, hỏi xem mình có thể nghe điện thoại được không.
Bob nói, Đem cho anh năm ngàn, cứu anh. Anh đang ở đồn công an.
Mạch rất ngạc nhiên, tại sao lại ở đấy?
Bob nói, Anh, anh, tối hôm qua anh đến tiệm cắt tóc, bị bắt!
ở đâu? Tiệm cắt tóc? Anh đến đấy làm gì?
Bob
Bob rất thích thú với những ngọn đèn đỏ trước mắt. Anh đi nhanh đến, tất cả như mọi khi. Hai cái ô tô nhỏ đỗ bên đường, trong xe có mấy người. Bob nhìn họ, họ đang ngả nghiêng, hút thuốc, không để ý gì đến anh, anh cho rằng họ cũng như mình đến tìm gái.
Bob nghĩ đến một cô gái rất dịu dàng ở tiệm “ Mộng Đô”. Anh vào tiệm cắt tóc Mộng Đô. Chủ nhà hình như rất căng thẳng, nói với anh, cô gái kia đi nơi khác rồi, anh nhìn một cô trẻ hơn. Chủ nói, hôm nay cô này người không được khỏe. Bob tỏ ra không vui, nói, các cô ấy tại sao không nghĩ đến bạn cũ? Tôi mới không đến một tháng, các cô ấy đã tỏ ra không quen biết. Bà chủ không quan tâm. Bob bực lắm. Không còn cách nào khác, bà chủ đành gật đầu. Bob ngã giá, sau đấy cùng với cô gái vào khu dân cư ở phía sau.
Vào cửa, lên tầng ba, vào phòng.
Hai người vừa cởi quần áo, bỗng có tiếng gõ cửa.
Cô gái ra mở cửa, ba người đàn ông xông vào, Bob nhận ra đấy là những người ngồi trong xe con đỗ ngoài đường. Họ quát to, Cảnh sát đây, mặc quần áo theo chúng tôi.
Trước mắt Bob tối sầm lại, thế là hết. Anh biết sẽ bị phạt tiền, nhưng trên người anh chỉ có hai trăm đồng.
Cảnh sát nói, giơ tay lên!
Bob giơ tay.
Anh bị áp giải xuống nhà, đưa lên ô tô. Bà chủ đứng đằng xa nhìn anh bằng ánh mắt đồng cảm. Lúc này anh mới nhớ ra, vừa rồi bà bảo vệ cho anh, nhưng anh lại bảo bà ta không giữ kahcsh. Anh biết minh đã trách nhầm bà ta, thấy xấu hổ vô cùng.
Anh bị đưa về đồn. Sau khi thẩm vấn xong, cảnh sát nói, phạt tiền, Năm ngàn đồng!
Đầu óc Bob choáng váng, anh nói, Tôi không có tiền, trên người chỉ có hai trăm.
Viên cảnh sát nói, Bảo bố mẹ anh đưa tiền đến.
Bob nói, Họ đều ở nước ngoài.
Cảnh sát nói, Bảo cơ quan của anh.
Tôi không có cơ quan nào.
Cảnh sát nói, vậy anh làm gì?
Bob nói, Nhà văn, viết văn kiếm sống.
Cảnh sát cười, nói, nhà văn? Anh viết văn, nhưng trông giống họa sĩ, không giống người viết văn. Người viết văn ai cũng có học vấn, không đến những nơi này, còn anh lại đến đây. Ở Bắc Kinh này anh còn người thân nào không?
Lúc này Bob nhớ đến Mạch.
Trái tim anh đang run rẩy, lúc này anh không thể tìm Mạch. Mạch sẽ nói gì? Mạch nhìn anh, cô sẽ đối với anh như thế nào?
Anh ngôi xổm xuống sàn nhà, cúi đầu.
Mạch
Ông chủ muốn làm bộ phim truyền hình quảng cáo chất Inler. Nội dung nói về hai chị em vì bầu vú lớn bé khác nhau nên dẫn đến số phận tình yêu khác nhau. Cô em vì gầy gò nên bị bạn trai bỏ rơi, một hôm cô khác trong phòng, cô chị trông thấy. cô chị biết nguyên nhân sự việc đã lặng lẽ mách với cô em về những bí mật. Cô ta bảo mới mấy hôm trước đã đi nâng ngực, tiêm Inler vào bầu vú, bạn trai không hề hay biết, cho rằng cô ta chạy bộ hàng ngày đã đem lại kết quả. Đấy là toàn bộ nội dung kịch bản gốc.
Tôi viết ngay kịch bản, ông chủ vốn là nhà báo, sửa chữa rất chi tiết kịch bản của tôi. Bóng ông in lên mặt bàn bống loáng, bên cạnh là cái bóng mở ảo của tôi. Tôi không những nghĩ đến con đường hầm bí mật trong phòng ông chủ mà Bob vừa nói, trong đường hầm dẫn đến một căn phòng, ông ta sẽ lột bỏ quần áo tôi… Anh nói điều ấy mắt sáng lên ánh ghen tuông và buồn đau, tưởng như có thật. Nghĩ đến đây tôi bất giác bật cười. Với ông chủ này? Chuyện thật buồn cười, đừng nói gì đến lột bỏ áo quần, ngay cả sờ mó cũng không thể. Tại sao Bob lại có thể nghĩ như thế, lẽ nào tôi như mấy cô gái trong các tiệm cắt tóc?
Ông chủ ngạc nhiên thấy tôi cười với ông. Ông nhìn tôi, hỏi, có chuyện gì khiến cô buồn cười?
Tôi vội không cười nữa, trở về nói chuyện Inler. Tôi hỏi, Đàn ông có thích cái của phụ nữ “to” không?
Ông ta nói, Cô không biết à? Bạn trai của cô không nói cho cô biết hay sao?
Tôi nói, Đàn ông với đàn ông cũng khác nhau.
Nhưng tại sao chỉ chú ý đến suy nghĩ của đàn ông?
Nếu không chú ý thì chuyện buôn bán chất Inler cũng không thành. Thật ra bạn trai của tôi hôm nay nhìn những người con gái khác.
Ông chủ cười, nhìn tôi rồi cúi xuống tiếp tục sửa chữa kịch bản. Tôi nghi ngờ cái văn phòng này. Căn phòng dài, cái bàn chiếm một phần ba không gian, đầu kia hình như trên tường có treo một bức hình. Trên đó là lời thầy thuốc giới thiệu quá trình thực hành tiêm chất Inler: đấy là bầu vú đã cho con bú, vú chảy xệ như trái mướp héo. Khi Mạch đứng trước tấm gương, ông chủ vô tình trông thấy bức họa, ông cười, nói, Thật dễ sợ.
Ông có yêu cầu rất cao đối với kịch bản, cho đến lúc trời tối lên đèn ông mới ngước lên khỏi bàn. Cô thư kí cầm kịch bản chuẩn bị đánh vào máy tính, ông ta hỏi, Phù Hiệu đến chưa nhỉ, đến rồi bảo cô ta cùng ăn cơm.
Ông ta không quen Phù Hiệu, Qua lời giới thiệu của cô thư ký, ông ta cho rằng tôi và Phù Hiệu diễn hai chị em là thích hợp nhất. Tôi trong vai cô chị, nó trong vai cô em.
Trong bữa ăn, Phù Hiệu chỉ im lặng. Ai cũng bảo nó thật thà, thích hợp với vai cô chị. Nhưng nó nốc rượu tới số. Trong khi tôi và ông chủ nói chuyện vui vẻ, nó nói, Số phận tôi thật bi thảm.
Ông chủ nói, Vậy chúng ta cạn ly vì số phận bi thảm của cô Phù Hiệu!
Phù Hiệu nói, Cánh con gái chúng ta vì đám đàn ông nên mới chịu cảnh bi thảm.
Ông chủ nói, Cảm ơn Inler, nó thỏa mãn nhu cầu của mỗi người. Mọi người cùng vui vẻ.
Họ nói như ra ám hiệu cho nhau, khiến mọi người trong bàn ăn đều khó hiểu. Lúc ấy, Phù Hiệu nói với tôi, đằng ấy đã xem “ Giới tính thứ hai” của Beauvoir() rồi chứ? Bà ấy nói thế nào? “Đàn bà không phải do ông trời tạo ra”, tức là nói do một số người đàn ông tạo ra.
Ông chủ nói, Trong thoại phim của tôi không có điều ấy. Cô em phải luôn nói với cô chị rằng ngực em không đủ to, nên bạn trai bỏ em rồi. Phù Hiệu, cô chưa có bạn trai à?
Phù Hiệu nói, Chưa.
() Simone de Beauvoir ( -) nhà văn Pháp. ND
Ông chủ nói. Vậy cô chưa phải là phụ nữ.
Phù Hiệu hỏi, Phụ nữ phải thế nào?
Ông chủ nói, Một động vật nhuyễn thể, đấy là sau khi tiếp xúc với đàn ông, bất luận về sinh lý hay về tư tưởng. Giống như hình trên các tạp chí phụ nữ, tôi thấy hình ảnh của các cô ấy thật đáng yêu. Cô có biết tại sao đàn ông thích đến các hộp đêm để tìm gái không? Vì qua ánh mắt của các cô ấy, tôi biết mình là đàn ông.
Phù Hiệu nói, Ông có hay đi tìm gái không? Vợ ông không biết ông đi tìm gái à?
Ông chủ đáp, Tôi không biết bà xã có biết không, nhưng chắc chắn bà ấy là người vợ cực kì hiện đại, một bà vợ tiên phong đấy.
Mọi người cùng cười.
Ông ta tiếp tục nói. Vì bà ấy thường xuyên bỏ bao cao su vào túi tôi, để tôi dùng mỗi lần quan hệ với gái.
Khi tôi về đến nhà thì đã muộn lắm rồi. Bob không có nhà. Tôi gọi điện nhưng anh ấy không nghe máy. Anh không nghe máy làm tôi bực mình. Tôi lại gọi lại một lần nữa, vẫn không có người nghe.
Bob
Viên cảnh sát nhìn Bob, nói, Thế nào, không có tiền à?
Bob buồn bã không biết trả lời thế nào, tưởng như anh trông thấy nước mắt và vẻ mặt thất vọng của Mạch. Mạch không còn biết nói gì với anh. Lúc ấy điện thoại của Bob đổ chuông, anh nhìn viên cảnh sát, hỏi xem mình có thể nghe điện được không?
Viên cảnh sát trả lời, Được.
Bob nhìn máy, là điện thoại của Kha. Anh nói, anh Kha đấy à? Tôi Bob đây, anh có thể cho tôi vay tiền được không? tôi đang cần gấp.
Kha nói, anh điên rồi à? Vậy mà còn là tác giả nữa đấy? Mấy hôm trước tôi vừa cho anh vay rồi cơ mà? Anh vẫn chưa sửa chữa đề cương cho tôi, lúc này anh đang ở đâu?
Tôi đang có việc rất gấp.
Bao nhiêu?
Năm ngàn.
Mẹ kiếp! anh đừng vớ vẩn, sửa chữa đề cương ngay cho tôi, để ngày mai tôi lấy. có người đầu tư mới rồi, bà Thẩm Xán đấy.
Tôi đang rất cần tiền.
Anh đi mà vay mẹ anh.
Kha tắt máy. Bob nhìn viên cảnh sát.
Viên cảnh sát nói, nếu anh không có tiền, buộc chúng tôi phải giữ anh lại.
Bob nói, Hãy chờ tôi, để tôi nghĩ cách.
Viên cảnh sát đưa Bob vaò một căn phòng nhỏ ở sân sau, nói, Tối nay anh chịu khó ở đây, suy nghĩ việc mình làm.
Về đêm, điện thoại của Bob đổ liên tục. anh nhìn, tất cả đều của Mạch. Âm thanh ấy nhói vào tim anh, cuối cùng, anh quyết tâm chỉnh máy sang chế độ câm. Tưởng chừng anh trông thấy Mạch đang đi tìm mình. Nhưng anh không dám nhận điện, chừng như anh cảm nhận được hơi thở của Mạch. Mái tóc Mạch mơn man trên khuôn mặt anh. bỗng anh cảm thấy buồn, lần đầu tiên thấy mình có lỗi với Mạch, anh muốn khóc, nhưng không có nước mắt.
Lâu dần, điện thoại của anh không còn tín hiệu. chứng tỏ Mạch đã mệt, mất hết cảm giác, tuyệt vọng, đã ngủ.
Bob ngồi trong tối, lầm nhẩm, Anh xin lỗi em!
Trời sáng, căn phòng này không có ánh sáng, anh nhìn vào bức tường để cảm nhận trời đã sáng. Tờ báo dán trên tường vẫn là sự kiện tháng và Bin Laden, đây là đâu? Chợt Bob nhận ra, mình đang ở đồn công an, cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
Cửa mở, cảnh sát vào, nói, vẫn không kiếm được tiền à? Không nhờ được ai hay sao? Nhà văn, đúng là kẻ lang bạt, xem ra phải đưa anh đến một nơi khác, tạm thời giữ mười lăm ngày rồi nói sau.
Lúc ấy, viên cảnh sát gọi điện thoại, nói, Cậu Trương, đánh xe đến đây. Anh này nghèo, không có tiền, cứ giam lại một tháng rồi nói sau. Để anh ta và cô kia đi xúc đất một tháng, được chứ?
Bob cuống lên, nói, Tại sao các ông bắt tôi đi xúc đất? các ông sai rồi.
Viên cảnh sát cười nói, Nghe anh nói giống như một trí thức, nhưng anh đi chơi gái, có đúng không? Đi chơi gái là sai, thầy giáo có dạy anh như thế không? anh không hiểu pháp luật à?
Tôi không đi đâu sất, chỉ ở đây thôi. Các ông không có quyền làm như thế đối với tôi.
Cảnh sát nói, thế này nhé, dưới bàn kia có mấy gói mì ăn liền, anh đi lấy nước sôi ngâm mì, ăn xong rồi chúng ta đi, không phải là chúng tôi muốn vậy. Nói thật nhé, với những người như anh, nghe nói anh là nhà văn, đối với anh như vậy là đã khách khí lắm rồi.
Bob không còn cách nào khác, anh suy nghĩ, nói, Các ông biết k, năm kia tôi viết kịch bản phim “ Tình yêu cảnh sát”, các ông xem đấy rồi thả tôi ra.
Cảnh sát nhìn Bob hồi lâu rồi nói, Dù ông có viết kịch bản ấy cũng không được.
Bob ngồi xỉu trên nền nhà.
Cảnh sát khóa cửa lại rồi bỏ đi.
Bob tiếp tục ngồi trong bóng tối, chừng một tiếng đồng hồ sau, bỗng anh ta cảm thấy nếu cứ như thế này mình sẽ điên mất,chắc chắn sẽ phát điên.
Anh gào to, Cho tôi ra, đồng chí cảnh sát! Tôi sai rồi, cho tôi ra! Tôi van các ông, tôi biết mình là đồ thối ta, không phải là người, các ông thả tôi ra!
Lát sau,cửa mở, hai viên cảnh sát bước vào, nói, Đi, đưa anh lên quận, sau đấy mời anh đi Đại Hưng.
Hai mắt Bob nhìn thẳng vào viên Cảnh sát, hỏi, các ông đưa tôi đi thật đấy à?
Đi, không nói một hai gì nữa.
Bob nói, Vậy để tôi nghĩ cách kiếm tiền, được không?
Cảnh sát nói, Đừng nói đến tiền nữa, nói đến tiền làm tôi nổi nóng, anh nghĩ tội của anh đưa tiền ra là có thể giải quyết đấy à? Vừa rồi là chuyện của đồn chúng tôi, bây giờ là chuyện của quận, anh có đưa tiền ra cũng không xong.
Bob vã mồ hôi trán, hoa cả mắt, tranh cãi, Đừng đối xử với tôi như thế, tôi không muốn đi xúc đất, tôi sai rồi. Để tôi bảo bạn gái của tôi bỏ tiền ra chuộc, được không?
Viên cảnh sát nói, Không được, bây giờ thì ai cũng không thể làm gì.
Bob nói, Ông Lâm Ca ở cục công an thành phố là bạn tôi, cá ông không tin cứ gọi điện hỏi xem.
Cảnh sát nói, Chúng tôi không quen ông Lâm Ca ở trên cục, anh bảo, anh chờ, có thẻ có tiền à?
Bob nói, Để tôi thử xem.
Cảnh sát nói, Được, anh gọi điện đi, chúng tôi ra ngoài. Tôi biết, chuyện này thật khó nói với bạn gái nhưng khó nói cũng phải nói.
Còn lại một mình, Bob bắt đầu gọi điện.
Trong máy có tiếng Mạch, Anh đấy à? Anh Bob, có đúng là anh không? anh còn sống hay đang ở đâu? Đang làm gì?
Bob nói, Đem cho anh năm ngàn, cứu anh. Anh đang ở đồn cảnh sát.
Mạch rất ngạc nhiên, tại sao lại ở đấy?
Bob nói, Anh, anh, tối hôm qua anh đến tiệm cắt tóc, bị bắt!
ở đâu? Tiệm cắt tóc? Anh đến đấy làm gì?
Đừng hỏi nưa, em có đến không?
Mạch khóc trong điện thoại, nói, tại sao anh lại thế, anh đồng ý với em rồi cơ mà? Anh đã nói, trong thời gian này sẽ không đi tìm gái nữa mà?
Bob không biết nói gì.
Cả hai người cùng im lặng, một lúc sau Mạch mới nói, Anh chờ em, em nghĩ cách, sẽ đi vay tiền, được không?
Anh chờ nhé, anh nói với họ, chắc chắn em sẽ kiếm được tiền. bất kể anh làm gì, đừng thất vọng, anh nhé. Anh đợi em, em nghĩ cách.
Bob vẫn không nói được gì, điện thoại đã bị ngắt.