Có thể trong văn phòng của người đàn ông kia có đường hầm bí mật, giống như trong phim truyền hình. Lúc này, ông kia đang đưa Mạch đi theo con đường bí mật vào phòng ngủ. Trong đó có một cái giường, trên giường có thảm len trắng. Ông ta đặt Mạch nằm xuống, sau đấy, cởi quần áo của cô. Có thể cô nói, để em tự cởi, giống như buổi tối hôm nào.
Mạch
Hôm sau, chúng tôi đi ngoài phố, tôi hỏi, Anh trông thấy gì không?
Không.
Vậy anh nhìn gì?
Chỉ nhìn thế thôi.
Nhìn thế thôi, anh nhìn thấy gì?
Không thấy gì.
Không thấy gì, tại sao anh còn nhìn?
Vậy anh nhắm mắt lại nhé?
Cuối cùng tôi bực mình, nói, Bọn chúng có, em không có à?
Bỗng Bob đỏ mặt, nói, Anh chỉ nhìn thế thôi, em đừng như thế.
Nắng mùa đông chiếu trên khuôn mặt anh, chúng tôi vào nhà hàng McDonald’s. Tôi tìm một chỗ trống, ngồi xuống, Bob đi mua thức ăn.
Tôi lặng lẽ nhìn anh.
Anh vừa xếp hàng, vừa nhìn cô gái cắt tóc ngắn. Cô cái có cặp mông căng tròn, cô ta cũng nhìn Bob.
Bob đưa thức ăn đến, tôi không sao nuốt nổi.
Ăn đi, ăn xong em còn đi tìm việc.
Tôi nhìn Bob, nói, Vừa rồi anh nhìn cô gái kia, cô ấy không để ý anh nhìn cô ấy chứ?
Bob cười, Vừa rồi em nhìn anh à?
Tại sao đàn ông vẫn vậy?
Đàn ông vẫn thế nào?
Như anh.
Anh làm sao?
Anh nghĩ sao?
Vậy đấy, anh rất quan tâm, em bảo anh thế nào?
Thế nào thì anh biết.
Có phải em ghen vì anh nhìn cố gái kia?
Mẹ kiếp nhà anh!
Anh nhìn tôi hồi lâu mới nói, Thật dễ sợ cho một cô gái nói tiếng phổ thông chuẩn.
Tôi quát, Ăn đi!
Nếu em còn như vậy, anh sẽ ngạt thở mất.
Tôi ném cái bánh hamburger xuống đất, nói, Em ngạt thở lắm rồi.
Tôi bỏ ra khỏi nhà hàng McDonald’s.
Bob nhìn đoàn người qua lại một lúc lâu. Trước mắt, anh chỉ cần có một người con gái trẻ cũng làm anh lặng lẽ, thương cảm. Cái lặng lẽ và thương cảm rơi trên người những cô gái, tưởng như anh là kẻ đói khát không chốn nương thân. Nắng mùa đông lạnh lẽo tưởng như có tuyết bay trên đường phố lạnh như lòng tôi. Tôi đang nghĩ, làm cách nào để Bob không nhìn những cô gái khác?
Bỗng tôi cảm nhận được đôi chân của những người đàn ông khác đang nằm trong chăn với mẹ tôi, đó là sự phản kháng lặng lẽ của mẹ. Nghĩ đến đây tôi bật khóc, lần đầu tiên tôi khóc vì hiểu mẹ.
Bob
Bob đuổi kịp Mạch ở góc phố. Anh ta nói, Không làm gì, anh có làm gì đâu. Mạch nói, Anh còn định làm gì nữa?
Phải chăng em thấy chán ghét?
Đấy là anh, tại sao phụ nữ vừa bắt đầu thì đàn ông đã kết thúc?
Bob có phần khó hiểu câu nói của Mạch. Anh hỏi, Về mặt nào? Em có thể nói rõ được không?
Anh thông minh, trí tuệ, còn hỏi em mặt nào nữa à?
Bob nhìn xa xa, ánh mắt mơ màng, anh lẩm bẩm, Phụ nữ vừa bắt đầu, đàn ông đã kết thúc.
Hai người cùng đi. Anh đưa cái bánh hamburger cho Mạch, nói, Em ăn đi, còn nóng đấy. Mạch cầm cái bánh, cắn ăn. Bob nói, Phụ nữ vừa bắt đầu, đàn ông đã kết thúc.
Mạch đưa cái bánh cho Bob để anh cùng ăn, cô nói, Vẫn chưa hiểu à?
Mắt Bob sáng lên, nói, Hiểu rồi, có phải em nói chuyện cao trào làm tình?
Mạch cười. Lúc cô cười to, anh ôm cô, hai người cùng bước nhanh về phía trước.
Bob biết tuổi trẻ chỉ có thể xoay quanh mệt mỏi và tình cảm mãnh liệt, anh cũng biết, sở dĩ Mạch như thế là bởi đã lún sâu. Họ cùng đến một công ty quảng cáo.
Mạch nói, Để em lên lầu.
Bob gật đầu.
Mạch nói, Không hiểu tại sao hôm nay cảm thấy hơi căng thẳng. Thật ra em biết cần phải coi như không, vì người ta cần mình. Em viết lời giải thích cho quảng cáo; người ta không cần em, em sẽ đi chỗ khác, nhưng hôm nay lại có phần căng thẳng.
Bob nói, Nên trách anh, lẽ ra hôm nay anh không nhìn cô gái kia, làm em không vui. Bây giờ thì anh bảo đảm lúc em ở trên kia, anh quyết không nhìn bất cứ cô gái nào đi qua. Anh bảo đảm, để em ở trên ấy tập trung tư tưởng nói chuyện, được không?
Tôi cười, nói, Anh không nhìn mới là lạ.
Nói xong, Mạch đi vào.
Mạch
Tôi bước vào cao ốc Amica, vào thang máy. Cửa thang máy đóng lại, tôi nghĩ mình phải làm bạn với một người đàn ông khác. Tôi quay lại nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Bob đang được ánh nắng chiếu vào. Tôi chưa nhìn Bob bằng con mắt của người thứ ba. Tôi cảm thấy anh đã già, nhiều nếp nhăn đã xuất hiện khóe mắt. Anh thiếu hẳn màu sắc của một người đàn ông đang yêu, không có bộ đồ Tây của một vị thân sĩ. Tuy bên trong cái áo bò anh mặc là cái áo phông màu xanh tôi mua cho anh, nhưng trông anh giống như cây rau cải bị sương muối mùa đông. Anh không cạo râu, để hằn dấu vết của những năm tháng khô cằn. Thậm chí anh không bằng Bạch Trạch. Nghĩ đến đây, lòng tôi nhói đau. Tôi nghĩ lại lần đầu gặp nhau trong buổi họp mặt của Pilison, ánh mắt anh ta tỏa sáng, trong đầu anh ta có lắp động cơ tiên tiến, từ đấy liên tục phát ra những từ ngữ mới.
Lên đến tầng bảy, thư ký đưa tôi vào phòng giám đốc. Ngoài tôi ra còn ba bốn người khác nữa, tất cả đều là nữ. Để bày tỏ khát khao đối với công tác này và tôn trọng ông chủ trong tương lai, trong tay các cô đều cầm một cuốn sách nhỏ. Ông chủ ngồi sau cái bàn văn phòng rất to, trông như con kiến đang bò trên bàn. Cô thư ký giới thiệu với ông từng người một trong số chúng tôi. Ông gật đầu, hỏi, Các cô có biết trên thế giới có mấy cách làm ngực nở?
Tôi kinh ngạc nhìn ông ta, không ngờ ông đi thẳng vào đề. Những người ngồi cạnh tôi đều bật cười. Vậy là có người trả lời, có loại độn chết dẻo bên trong, có loại dùng mở của mình để làm cho to, có loại dùng thuốc đông y xoa bóp.
Ông chủ giơ tay bảo sai rồi, Những cách đó đều lạc hậu, bây giờ có một loại mới có thể giải phóng hoàn toàn phụ nữ. Đó là Inler, có biết Inler là gì không? Nó không cần dùng đến dao kéo, chỉ cần chích nhẹ vào là to ngay.
Ông dùng chữ to để miêu tả.
Ông ta lại nói, Nhưng chị em cùng giai cấp chúng ta không nên thử.
Mọi người cùng cười.
Chúng tôi đang viết lời quảng cáo cho sản phẩm này, các cô có ý tưởng gì hay không? Dành cho mỗi cô năm phút suy nghĩ.
Tôi chỉ nghĩ trong vài phút rồi nói trước.
Từ bé tôi đã muốn chóng lớn
Nhưng chẳng làm sao lớn nổi
Cho đến một hôm tôi gặp Inler
Không đau cũng không để lại sẹo
Giống như đôi bồ câu trắng
Bay vào lồng ngực tôi.
Tôi nghĩ, chắc chắn ông chủ sẽ vỗ bàn, đứng dậy đi tới.
Ông ta nói, Tuyệt, tuyệt lắm, ý tưởng bồ câu trắng hay lắm. Vậy là về hình ảnh sẽ vẽ một cô gái đứng bên bờ biển, trên bầu trời là đàn bồ câu bay lượn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Ông chủ không cao, cũng không béo. Mái tóc thưa thớt điểm bạc chải keo bóng loáng, bộ mặt húp lên có thể vì thiếu ngủ. Nghe giọng nói hình như ông là người Sơn Đông. Tôi nhớ lại, buổi chiều một năm trước gặp Bạch Trạch, tôi không nói nhiều. Ngay tối hôm ấy chúng tôi làm tình trên tấm thảm trong văn phòng của anh.
Bob
Bob bắt đầu hút thuốc, nhìn dòng xe qua lại, tưởng như Mạch ở trên lầu nhìn qua ô cửa trông thấy anh. Anh phải tỏ ra hoạt bát, có sức sống. Với lại, bất cứ người con gái nào đi qua, anh không thề quay lại, nhiều lắm cũng chỉ đưa ánh mắt liếc nhìn.
Anh cứ đi đi lại lại. Mùa đông năm nay ấm hơn, không khí thật dễ chịu, cảm giác như mùa xuân, hơi ấm từ lục địa không ngừng thổi tới.
Bob chợt buồn, không hiểu tại sao mình buồn. Dù sao thì lúc này anh đang buồn.
Anh biết không phải mình buồn vì Mạch, chỉ thấy vô cớ, là tuổi trẻ sợ hãi mùa xuân. Bỗng anh ý thức được “tuổi trẻ sợ hãi mùa xuân” câu nói ấy không xuất phát từ đầu óc mình, mà xuất phát từ một bài viết của Derrida. Ý nghĩ của nó hình như là họ từ thời trẻ không biết mình là người Do Thái hay người Pháp. Họ nói tiếng Pháp, nhưng không biết người Pháp và người Algerie có suy nghĩ gì đối với những người mất gốc như họ. Phải chăng Bob cũng giống như Derrida? Anh không suy nghĩ mình nên làm gì cho dân tộc, không cần như chính Derrida nhìn đồng bào mình gặp nạn mà không giúp được gì, thậm chí không phân tích nổi có phải mình đang sợ hãi. Khi những người Do Thái đang giãy giụa, nơi sâu thẳm của lòng ông liệu có thật sự đồng cảm.
Đúng là đáng thương, từ bi, căm thù những kẻ phản nhân văn, tất cả những cái đó anh có hay không? Derrida rất mâu thuẫn, Bob cũng cho rằng mình rất mâu thuẫn, anh khát khao tiền tài. Anh muốn mình trở thành người được mọi người chú ý, nhưng anh lặng lẽ không nói gì, là một con kiến, cho rằng mình không cần phải như Derrida, chỉ cần lòng đầy thương cảm là đã từ bi lắm rồi.
Mạch đang làm gì trên đó? Có phải vì công tác, vì công việc và mỗi tháng kiếm mấy ngàn tiền lương mà đang cười cợt với cấp trên tương lại?
Có thể trong văn phòng của người đàn ông kia có đường hầm bí mật, giống như trong phim truyền hình. Lúc này, ông kia đang đưa Mạch đi theo con đường bí mật vào phòng ngủ. Trong đó có một cái giường, trên giường có thảm len trắng. Ông ta đặt Mạch nằm xuống, sau đấy, cởi quần áo của cô. Có thể cô nói, để em tự cởi, giống như buổi tối hôm nào.
Nghĩ đến đây lòng Bob thoáng nỗi đau.
Chợt có người gọi anh, là Mạch. Cô đang phấn khởi khoe, Anh Bob, được rồi, họ rất thích em, em có thể đi làm ngay hôm nay. Em xuống bảo anh về trước, được không? Anh ờ nhà chờ em, xong việc em về.
Bob gật đầu.
Hình như anh không vui?
Anh vừa nghĩ đến Derrida.
Ông ấy đã về Pháp rồi cơ mà?
Chính vì ông ấy đã về Pháp nhưng anh vẫn nghĩ đến ông ấy.
Ông Derrida có thể phát lương cho chúng ta không?
Bob cười, nói, Anh nghĩ chuyện khác.
Mạch nói, Đừng làm phiền em, anh về trước đi, ông chủ đang chờ.
Bob nói, Anh đang nghĩ đến ông chủ ấy.
Mạch nói, Thế nào, có chuyện gì?
Bob nói, Torng tưởng tượng của anh, ông ấy có đường hầm thông vào phòng ngủ. Ông ấy đưa em vào đấy, muốn em cởi hết áo quần.
Mạch cười, nói, Anh nói dối, đúng không? Nói dối.
Bob nói rất nghiêm túc, ANh không nói dối. Trước khi em gọi, anh đang đau lòng vì chuyện ấy.
Ánh mắt Mạch dịu dàng, cô suy nghĩ rồi nói, Nói như vậy là anh thật lòng với em. Lúc tắm, trong mắt anh, em thấy anh tỏ ra mỏi mệt với em. Lúc ấy em nghĩ, tại sao đàn ông chóng hết như vậy, anh mới bắt đầu mà đã kết thúc...
Nói xong, cô quay vào, đi lên lầu, lúc bước vào cửa, vẫy tay với anh.
Bob đi ra đường một mình, anh nhìn lên lầu, tưởng như trong mỗi ô cửa sổ có một người đàn ông đàn làm tình với một cô gái.
Cô gái ấy là Mạch, người đàn ông là ông chủ.
Vẻ mặt người con gái rất rõ, vẻ mặt người đàn ông trông mơ hồ, không rõ nét.
Bob về đến nhà, ngắm nhìn mọi thứ trước mắt, thấy rằng nếu căn hộ này nếu vĩnh viễn là của anh và Mạch thì hay biết mấy. Đáng tiếc đó là nhà đi thuê, của người đàn ông tên là Bạch Trạch thuê. Còn bao lâu nữa? Anh bấm đốt ngón tay, còn ba tháng sáu ngày. Xem ra những ngày tốt đẹp chỉ là tạm thời, nhà đẹp vĩnh viễn là của người khác.
Bob nhìn tấm ảnh của Mạch. Mạch đang cười, nụ cười trong sáng, đáng yêu, có ánh trăng, có nắng, có sao trời, hoa tuyết... Tất cả những thứ hữu hình ấy tràn về phía anh, chỉ cần không cùng với Mạch, Mạch trở nên đáng yêu.
Nhưng lúc này Mạch đang làm gì?
Anh muốn nắm rõ mà cũng không nắm được.
Bob nhớ lại những điều sáng nay Mạch nói: đàn ông các anh chỉ đi tìm gái, không có người tình cũng đi tìm gái làm tiền. Nhưng khi có một người con gái ngày nào cũng ở bên, các anh lại nói làm tình hại sức khỏe.
Anh thấy mạch rất thông minh, nói rất đúng, đàn ông đều thế cả. Một lần nữa anh dồn ánh mắt vào khuôn mặt Mạch, nói với cô, Em đúng là không giống với đám gái làm tiền, vì em có thể biểu đạt bằng một câu rất đúng những điều mà em đã hiểu.
Bob ngồi nhà rất buồn, anh không biết phải làm gì. Vậy là anh gọi điện cho Mạch, điện thoại của Mạch không nằm trong vùng phủ sóng. Lòng Bob trở nên trống trải, anh ngồi ngủ gật trên sofa.
Lúc anh tỉnh dậy, Mạch vẫn chưa về, anh lại gọi điện, vẫn không có người nghe, anh gọi nhiều lần. Ban đầu máy báo không nằm trong vùng phủ sóng, sau lại báo đối phương đã tắt máy.
Bob bắt đầu nghi ngờ, anh hút liền mấy điếu thuốc cũng không yên lòng, liền mặc áo đi tìm Mạch.
Trong cầu thang máy anh thấy có dán một tờ giấy: Hỡi các chủ hộ đoàn kết lại, đấu tranh với chủ khu chung cư, đúng hai giờ chiều thứ bảy tuần này họp tại hội trường để bầu Hội đồng chủ hộ mới.
Bob bước ra khỏi thang máy, trời đêm mát mẻ, anh muốn đến công ty để tìm Mạch. Nhưng khi anh ngồi lên xe buýt mới nghĩ ra, mình thật ngốc, tại sao muộn thế này rồi mà Mạch còn đi đâu, chắc chắn đi ăn tối ở đâu đó rồi.
Anh xuống xe ở một bến bất kì, đi không mục đích, bỗng mắt sáng lên, phát hiện đây là Tây Tứ, dãy đèn của những tiệm cắt tóc đang vẫy chào anh. Đây là nơi hai năm nay anh vẫn thường xuyên lui tới. Trong mỗi tiệm cắt tóc có mấy cô gái, họ đến từ Đông Bắc, Tứ Xuyên... Bob mất ít tiền, theo các cô ấy đến mội ngôi nhà nào đấy trong khu chung cư. Sau khi xong việc, toàn thân lạnh toát, lủi thủi ra về. Bob đã từng chán ghét lối sống ấy. Đấy không phải là điều cấm kị về mặt đạo đức đối với anh, mà vì anh không được thỏa mãn ở những người con gái kia.
Chàng thanh niên trí thức Bob thích giao du với những cô gái có trí tuệ. Anh thích quyến rũ các cô gái bằng phương thức của một trí thức mà không phải của dân buôn, tôi trả tiền, cô nằm xuống, như thế khiến anh rùng mình. Không giao lưu tình dục không giải quyết nổi vấn đề trong lòng, xưa nay Bob vẫn cho là như thế. Anh tìm gái làm tiền là bởi không còn cách nào khác, là bởi cô gái trí thức bên mình đã đi tìm đại gia, còn ở anh, chỉ có thể tìm gái làm tiền. Từ sau ngày quen Mạch, anh đã từng tự nhủ, tuyệt đối không trở lại con đường kia.