“Quý tiểu thư, Ôn tiên sinh, chúc hai người đám cưới hạnh phúc!” Diệp Tiểu Ý kìm nén nước mắt, nói: “Hôn lễ long trọng như vậy thật khiến người khác ngưỡng mộ!”
Cô cũng từng ao ước có một hôn lễ long trọng như thế này.
“Cảm ơn chị dâu.” Quý Tư Lâm ngọt ngào nói.
“Mấy ngày trước mới biết tin hai người đính hôn, thật không nghĩ rằng lại kết hôn nhanh đến thế...Cô xem, tôi còn không kịp chuẩn bị quà cáp gì!” Diệp Tiểu Ý siết chặt lòng bàn tay, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói.
“En cũng nghĩ rằng anh ấy muốn đợi em trở thành bà cô già rồi mới cưới em cơ.” -Quý Tư Lâm thẹn thùng liếc nhìn Ôn Nam – Thật không ngờ, anh ấy lại là người nóng lòng nhất.”
Trái tim Diệp Tiểu Ý đập mạnh.
Ha ha, nói rõ sẽ hủy hôn mà?!
Thì ra chỉ là lừa dối cô.
“Ôn tiên sinh quả là có phúc khí lớn mới cưới được một người vợ như vậy, phải không?” Khóe miệng Diệp Tiểu Ý ngầm cười khổ, nhìn chằm chằm vào Ôn Nam.
Ôn Nam muốn nói rằng không phải. Nhưng lúc này, thư ký Lương đẩy mẹ Ôn xuất hiện ở chỗ rẽ, bà đang nhìn hắn.
Lời của mẹ hắn vẫn còn ở bên tai: “Nếu như con dám làm loạn ở hôn lễ, Diệp Tiểu Ý chỉ còn con đường chết!”
Ôn Nam khó khăn mở miệng: “Đúng vậy, cưới được cô ấy là diễm phúc của tôi.”
Diệp Tiểu Ý như nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn, nước mắt không kiềm được mà lăn xuống. Nhưng cho dù như thế, cô vẫn phải nở một nụ cười miễn cưỡng: “Vậy thì tôi xin chúc Ôn tiên sinh và Quý tiểu thư bách niên giai lão!”
Từng câu từng chữ như con dao cứa vào trái tim hắn.
“Cảm ơn chị, chị dâu!” Quý Tư Lâm cười híp mắt nói: “Không biết khi nào anhem cưới chị về đây?”
Quý Bạc Như khoác lấy cánh tay Diệp Tiểu Ý, trịnh trọng nói: “Chỉ cần cô ấy đồng ý, anh lúc nào cưới cũng được!”
Diệp Tiểu Ý cố ý nắm lấy tay Quý Bạc Như, cười cười với anh.
Trái tim Ôn Nam như đang nhỏ máu!
Nhưng bây giờ hắn không làm được gì hết...
Lúc này, người điều hành hôn lễ thông báo thời gian sắp đến rồi, cô dâu chú rể phải đi chuẩn bị một chút.
Quý Tư Lâm và Ôn Nam rời đi.
Ôn Nam quay người lại, Diệp Tiểu Ý cố sức chống đỡ nhưng không được, suýt chút nữa ngã xuống, cũng may có Quý Bạc Như đỡ cô: Tiểu Ý, em không sao chứ?”
“Quý đại ca, xin anh mang em rời khỏi nơi này...” Nước mắt Diệp Tiểu Ý tuôn như mưa.
Cô vừa nói xong lời này liền lập tức ngất đi.
...
Lễ cưới kết thúc, Ôn Nam tìm kiếm bóng dáng Diệp Tiểu Ý và Quý Bạc Như khắp nơi nhưng đều không tìm thấy.
Trợ lý vội vàng chạy đến báo cáo: “Ôn tổng, trước khi cử hành hôn lễ, Diệp tiểu thư được Quý tiên sinh đưa tới bệnh viện rồi! Hình như vì Diệp tiểu thư hôn mê bất tỉnh.
“Bệnh viện nào!” Tay hắn nắm chặt lại thành quyền.
“Nhân Hòa.”
“Chuẩn bị xe, tôi lập tức tới!” Ôn Nam lạnh giọng ra lệnh.
Trợ lý vội vàng rời đi.
Ôn Nam tháo nơ trên cổ ra ném xuống đất, sải bước rời đi. Nhưng hắn vừa mở cửa, thư ký Lương đẩy mẹ Ôn chặn ngay ở cửa.
Mẹ Ôn mặt không chút biểu cảm: “Đêm tân hôn con muốn bỏ Tư Lâm đi đâu?”
“Mẹ, mục đích của mẹ đã đạt được, mẹ còn muốn thế nào nữa?!” Ôn Nam không nhịn được mà nổi giận!
“Ta muốn con và con tiện nhân kia phân rõ gianh giới! Mẹ Ôn cười lạnh: “Bây giờ con đi tìm cô ta, chẳng phải là đã lãng phí công sức của ta khi thả cô ta ra sớm để tham dự hôn lễ của con sao?”
Ôn Nam nhíu chặt lông mày: “Thì ra cô ấy xuất hiện ở đây đều đã có sự sắp đặt từ trước!”
“Hừm, là mẹ muốn giúp con thôi. Lần này con tiện nhân kia sẽ không đeo bám con nữa.” Mẹ Ôn cười lạnh.