Diệp Tiểu Ý nằm mơ mình đứng trên vách đá chuẩn bị rơi xuống, tiếng gió không ngừng gào thét bên tai cô. Cô nỗ lực hết sức vám vào sợi dây leo trên mỏm đá, ngẩng mặt lên nhìn Ôn Nam cầu cứu.
Ôn Nam dường như không nghe thấy, lạnh lùng hờ hững nhìn cô.
“Nam...cứu em...mau cứu em...”
Ôn Nam chậm rãi ngồi xuống chìa tay ra. Diệp Tiểu Ý mừng rỡ nghĩ hắn sẽ kéo cô lên, nhưng Ôn Nam đột nhiên nói: “Diệp Tiểu Ý, cô chết đi.”
Nói rồi, thình lình trong tay hắn xuất hiện một con dao, cắt đứt sợi dây cứu mạng của cô.
“Nam, đừng... đừng mà...”
Nhưng bất luận cố có gào khóc cầu xin thế nào đi chăng nữa, Ôn Nam đều lạnh lùng, ngoảnh mặt làm ngơ.
Dây leo từ từ bị cắt đứt, Diệp Tiểu Ý rơi xuống vực thẳm.
“Không...không...!” Diệp Tiểu Ý hét lớn, giật mình tỉnh giấc.
Diệp Tiểu Ý sợ hãi mãi không thôi. Phát hiện mình đang nằm trong lòng Quý Bạc Như, cô liền vội vã ngồi dậy nói lời xin lỗi: “Quý đại ca, làm phiền anh rồi...”
“Tiểu Ý, em đừng khách sáo với anh như vậy được không? Để anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra, sắc mặt của em không được tốt.” – Quý Bạc Như nói.
“Không, Quý đại ca, em bây giờ không muốn đi bệnh viện, phiền anh đưa em đến chỗ Ôn Nam, em mất tích nhiều ngày như vậy rồi, chắc anh ấy lo lắng chết mất.” Diệp Tiểu Ý ưu tư nói.
Quý Bạc Như nhíu chặt lông mày, nhìn Diệp Tiểu Ý đầy thương tiếc. Đột nhiên hắn nắm lấy tay cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Tiểu Ý, em theo anh có được không, anh cả đời này sẽ đối tốt với em, đối tốt với đứa bé trong bụng em...Anh thề!”
Diệp Tiểu Ý hốt hoảng rút tay lại, lắc đầu nói: “Quý Đại ca, không được...Em...Em không yêu anh...em...em chỉ coi anh là anh trai mà thôi. Suốt bao năm nay, người trong lòng em chỉ có Ôn Nam, chưa bao giờ thay đổi.”
“Hắn không cần em nữa! Em còn nhớ đến hắn ta làm gì? Diệp Tiểu Ý, em đúng là đồ ngốc!” Quý Bạc Như vừa lắc lắc vai cô vừa hét: “Hôm nay là đám cưới của hắn và em họ anh!”
Diệp Tiểu Ý lắc đầu: “Không thể!”
“Không tin sao? Anh dẫn em đi xem!” Nói xong, hắn dặn dò lái xe không đi bệnh viện nữa, đến hôn lễ trước.
Trước khi đến khách sạn nơi cử hành hôn lễ, Diệp Tiểu Ý vẫn luôn một mực tin rằng Ôn Nam sẽ nhất định không vứt bỏ cô. Hắn từng nói sẽ hủy hôn ước với Quý Tư Lâm, sẽ cùng cô và con mãi mãi ở bên nhau.
Nhưng người đang mặc vest đứng ở cửa phòng tiệc đang tiếp khách kia khồng phải Ôn Nam thì là ai?
Diệp Tiểu Ý chần chừ tiến lên trước, chỉ nhìn thấy Quý Tư Lâm mặc chiếc váy trắng tinh khôi, hạnh phúc nắm lấy cánh tay của Ôn Nam, nét cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
Tại sao hắn có thể làm như thế!
“A! Anh, chị!” Quý Tư Lâm bỗng nhiên nhìn thấy Quý Bạc Như và Diệp Tiểu Ý từ đằng xa, vui mừn chào đón.
Ôn Nam nghe thấy chữ “Diệp Tiểu Ý” liền cấp tốc quay lại. Tại sao cô lại ở đây?!
Ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Tiểu Ý muốn trốn cũng không thể trốn được.
Quý Bạc Như ôm lấy vai cô, khích lệ: “Tiểu Ý, đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Diệp Tiểu Ý chỉ muốn lập tức rời đi!
Nhưng Quý Tư Lâm đã tiến đến gần, cười tít mắt nói: “Anh, không phải anh nói sẽ không đến sao? Hứ, lại còn mang cả chị dâu đến nữa!”
Quý Bạc Như mở miệng: “Tư Lâm, anh có lời muốn nói với em!”
“Gì ạ?”
“Em không thể...”
Quý Bạc Như vừa mở miệng liền bị Diệp Tiểu Ý ngăn lại. Lúc này Ôn Nam cũng đã đến bên cạnh Quý Tư Lâm, ánh mắt rơi vào người Diệp Tiểu Ý.