Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem

chương 14: bạn trai tiêu chuẩn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Loveyoumore

Thi xong Triết học Mác Lê-nin, đi ra khỏi phòng thi ở tòa nhà Văn Sử, Tảo Tảo hít một hơi thật sâu không khí lành lạnh bên ngoài phòng học, vì sau khi đầu óc hoạt động hết công suất thiếu dưỡng khí vô cùng dẫn tới hoa mắt chóng mặt, cô rùng mình một cái, tinh thần tỉnh táo nghĩ, mùa đông ở Thượng Hải thật là lạnh quá mà.

Đi đến dưới ký túc xá nữ sinh Hà Đông, cô tinh mắt nhìn thấy Tiểu Dã đang lấy chiếc áo khoác trên người khoác cho một nữ sinh, nữ sinh kia thân thiết dựa vào trong lòng anh, Tiểu Dã này, không biết người bạn gái này có thể duy trì bao lâu, cô lắc đầu, lúc đi ngang qua Tiểu Dã cô còn cười hì hì nháy mắt với anh vài cái, dường như Tiểu Dã có chút xấu hổ, buông cô gái kia ra, Tảo Tảo ngạc nhiên phát hiện mặt Tiểu Dã có chút đỏ, thì ra người này cũng biết thẹn thùng.

Tảo Tảo đến canteen lấy cơm, đi tới phòng học xuyên đêm Tiểu Dã và cô hay ngồi như thường lệ, tìm thấy bài ghi chép và đồ ăn vặt ở chỗ ngồi quen thuộc bên cạnh cửa sổ, cô ăn đồ ăn vặt rồi nhanh chóng vùi đầu vào tập trung ôn tập, cô hăng hái dâng cao bắt đầu làm bài tập, không ngừng hà hơi vào lòng bàn tay. Lúc cô đang tập trung học tập quên mình, không hiểu sao lỗ tai lại bắt đầu thấy ngứa ngứa, cô tùy tiện đưa tay lên gãi, lại nghe tiếng người nào đó cười bên tai, Tảo Tảo tức giận ngẩng đầu, lại là Tiểu Dã, "Anh làm trò gì vậy, không phải nói đi với bạn gái sao, sao lại đến đây quấy rầy em?"

Tiểu Dã không trả lời câu hỏi của cô, lại lấy một túi chườm nóng nho nhỏ từ trong lòng ra đưa cho Tảo Tảo, bên ngoài túi chườm nóng vẫn còn được bọc một lớp lông mềm như nhung, thật đáng yêu, có thể duỗi tay vào trong vỏ bọc, "Anh thấy những cô gái đó đều rất thích loại túi chườm nóng nhỏ này, liền đi mua một cái."

Tảo Tảo thích thú lấy qua, "Đáng yêu quá, anh định đưa cho cô gái hồi trưa đúng không, cho em mượn dùng trước một chút nhá, tay của em đông cứng đến nơi rồi."

Tiểu Dã cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Tảo Tảo, ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, để tay phía sau lưng Tảo Tảo khẽ gõ gõ lưng ghế, "Thời gian này chăm chỉ quen rồi, bỗng nhiên lại không còn việc gì làm nữa, vẫn là ngồi ở chỗ này thoải mái."

"Thật là có bệnh mà." Tảo Tảo liếc Tiểu Dã. "Anh thích ngồi thì ngồi, em đây muốn ôn tập, đừng quấy rầy em nữa."

Buổi chiều, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu trên mái tóc đuôi ngựa của Tảo Tảo, mái tóc đen tuyền tỏa sáng mềm mại dưới ánh mặt trời buông xuống trên lưng Tảo Tảo, có một lọn tóc nhẹ nhàng trượt qua vai Tảo Tảo, buông xuống trước ngực cô, Tiểu Dã không kìm được vươn tay vuốt lọn tóc không nghe lời kia ra sau đầu Tảo Tảo, Tảo Tảo đang học vô cùng chăm chú, hoàn toàn không chú ý đến động tác mờ ám của anh, tay Tiểu Dã cầm lọn tóc kia, anh nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc Tảo Tảo, trong lòng càng lúc càng vui sướng.

"Tiểu Dã, anh muốn làm gì vậy, xoa tới xoa lui, ngứa chết được." Rốt cục Tảo Tảo cảm giác trên lưng ngứa khác thường, tức giận quở mắng, "Anh trở về nhanh cho em, em thấy anh thật sự là quá rảnh rồi, muốn sờ thì đi mà sờ tóc bạn gái của anh ấy, ngày mai em còn phải thi."

"Được, được, Tảo Tảo, anh không làm gì nữa, để anh ngồi thêm một lát." Tiểu Dã tội nghiệp nói, "Thi xong rồi, chỗ nào anh cũng không muốn đi, chỉ có ngồi ở chỗ này mới ổn định."

"Không được cử động nữa, còn động nữa, anh không đi thì em đi." Tảo Tảo hừ mũi hai tiếng, bắt đầu ôn tập một lần nữa, không để ý tới Tiểu Dã, chờ cô đọc bản ghi chép từ đầu tới cuối một lần, đã là giờ phút chiều, cô duỗi cái lưng mỏi vô cùng, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tiểu Dã nằm úp sấp trên bàn, ngủ thiếp đi, tên này, phòng ngủ thì không ngủ, chạy tới phòng học ngủ, thật là não bị úng nước rồi.

Tảo Tảo kéo một lọn tóc rồi cũng nằm úp sấp trên bàn, quét lọn tóc qua mũi anh, lông mi Tiểu Dã lập tức nhíu lại, lông mi thật dài giật giật, cô vội vàng vèo một cái ngồi lại như ban đầu. Đợi một lúc, Tiểu Dã không có động tĩnh gì, Tảo Tảo lại ghé vào bên cạnh đầu Tiểu Dã dốc lòng quét quét mũi anh, không chờ cô để lọn tóc quét qua mũi, đôi mắt đen tuyền tỏa sáng mang theo ý cười đã mở ra.

"A." Tảo Tảo kêu to một tiếng, rước lấy những cái liếc xéo tới tấp của các bạn học khác trong phòng, cô xấu hổ lè lười, ngồi thẳng người, đánh anh một cái, "Tiểu Dã, bỗng dưng anh mở to mắt ra như thế làm gì hả, em bị anh dọa hết hồn."

"Đã ổn hơn chưa." Tinh thần Tiểu Dã phấn chấn ngồi ngay ngắn, "Chúng ta đi ăn cơm đi."

"Được, nhưng anh không cần theo bạn gái anh sao?" Tảo Tảo thu dọn giáo trình trên bàn, thuận miệng hỏi, "Đúng rồi, chẳng phải hôm qua anh bảo bạn gái tìm anh có việc sao, sao cuối cùng lại chạy tới đây ngủ, cãi nhau rồi à?"

Tiểu Dã lóng ngóng lên tiếng, túm Tảo Tảo dậy đi, "Em đừng quản nhiều như vậy, anh dẫn em đi ăn ngon."

Tảo Tảo bị anh kéo ra khỏi phòng học, vừa đi lại vừa càm ràm, "Đám nam sinh các anh, ỷ vào bộ dáng mình đẹp trai, làm tổn thương trái tim thiếu nữ khắp nơi, dù có xinh đẹp hay không, chân tình của người ta, dù không thích, ít nhất cũng phải tôn trọng người ta một chút chứ."

Càng nói Tảo Tảo càng nhập tâm, càng nói càng tức giận, căm phẫn dâng trào mà ra sức đấm Tiểu Dã một cú, "Nhất là anh, anh xem anh đi, không nói trước kia, một học kỳ từ lúc em vào Sư Đại, anh đã làm tổn thương biết bao nữ sinh, mỗi lần em gặp anh, nữ sinh anh ôm đều khác nhau. Gặp một người, yêu một người, yêu một người, bỏ một người, nữ sinh người ta cũng sẽ đau lòng. Em cực khinh thường kiểu đa tình như anh, chẳng phải là đẹp trai chút thôi sao? Tiêu Dương còn đẹp trai hơn anh, người ta lại chung thủy, không thích là không thích, chẳng kết giao lung tung như anh."

"Tảo Tảo, sao sức của em lại mạnh như vậy, cú đấm này cứ như là của nam sinh vậy." Tiểu Dã xoa nắn cánh tay bị đánh trúng, ấm ức mở miệng, "Tiêu Dương đẹp trai hơn anh? Tảo Tảo, mắt em có vấn đề."

Nhìn thấy Tảo Tảo khinh thường bĩu môi, lại muốn bắt đầu thao thao bất tuyệt, Tiểu Dã vội vàng nói, "Được được, sau này anh sửa lại, học tập theo Tiêu Dương, chỉ yêu một người."

Tảo Tảo vừa lòng gật đầu, cũng không sai biệt lắm, "Tối anh đừng tới quấy rầy em, ngày mai em thi môn cuối rồi, em muốn học cả đêm nay. Anh đi tìm bạn gái anh đi, đối xử với người ta tốt một chút."

Tiểu Dã có vẻ đăm chiêu nhìn Tảo Tảo, "Tảo Tảo, có phải em thích Tiêu Dương vì cậu ấy chung thủy không?"

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tảo Tảo trầm xuống. "Đừng nhắc nữa có được không, em cảm thấy bản thân vô cùng thất bại."

Tiểu Dã lại bắt đầu hứng thú, "Nói một chút đi, anh trai đây giúp em tìm xem nguyên nhân thất bại là gì."

"Ừm, lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Dương là trên chuyến tàu đến trường, hôm đó sóng to gió lớn, em ở trên sàn tàu đứng cũng đứng không vững, bỗng ngã vào trong lòng anh ấy." Tảo Tảo bắt đầu hồi tưởng, cái ôm rắn chắc đáng tin giữa cơn sóng gió kia, thiếu niên nghiêng người dựa đầu thuyền trong ánh nắng chiều, trên gương mặt cô tỏa ra ánh sáng sáng rực, "Tiểu Dương liền giữ chặt lấy em, kiên định như tòa núi lớn giữa sóng gió, thực sự quá đẹp trai, chuyện sau khi tới trường thì anh biết hết rồi."

"Thì ra Tảo Tảo em là người thiếu cảm giác an toàn, bình thường nhìn không giống nha." Tiểu Dã nhìn vẻ mặt Tảo Tảo trở nên phấn chấn khi nói về Tiêu Dương thì vô cùng bực mình, trong lúc không để ý giọng nói có chút không được tốt, "Bởi vì người ta ôm em, em liền thích người ta, em có ngốc không vậy."

Tảo Tảo tức giận, "Anh nói gì vậy, là anh bảo em nói, bây giờ lại đả kích em, sau này đừng hòng em nói lời thật lòng với anh nữa."

Tiểu Dã vội vã giải thích, "Là anh không đúng, là anh không đúng, chẳng phải là anh ấm ức thay em sao, không có ý gì khác."

"Vậy cũng không thể nói như vậy." Tảo Tảo vẫn còn chút tức giận.

"Đúng đúng đúng, Tảo Tảo thông minh lanh lợi, có mắt nhìn người." Tiểu Dã cẩn thận, "Tảo Tảo, ngoại trừ cho em cảm giác an toàn, em còn thích nam sinh kiểu nào nữa?"

"Ừm,..." Tảo Tảo lặng im suy nghĩ, "Phải quan tâm em bảo vệ em, phải cẩn thận dịu dàng, còn nữa, điểm quan trọng nhất, phải chung thủy, tốt nhất là trước đây chưa từng yêu ai, nếu không chẳng phải là em chịu thiệt thòi lớn sao..."

Sắc mặt Tiểu Dã càng ngày càng tối tăm, kích động nói, "Tảo Tảo, như vậy là em không đúng rồi, trước đây từng yêu rồi thì sao chứ, không thể có quyền có bạn gái nữa sao, vậy là em đang kỳ thị."

"Tiểu Dã, anh nói gì thế, kích động như thế làm gì." Tảo Tảo khó hiểu nhìn Tiểu Dã, "À, đúng rồi, anh nghĩ đến bản thân anh chứ gì, em chỉ nói tiêu chuẩn tìm bạn trai của em thôi, mỗi người đều có một cách nghĩ khác nhau. Anh thì chắc chắn là bán chạy rồi, không cần phải gấp gáp đâu."

"Em." Tiểu Dã nghiến răng nghiến lợi nhìn vẻ mặt vô tội của Tảo Tảo trước mặt, "Đúng vậy, anh gấp cái gì chứ."

Dọc theo đường đi, Tiểu Dã luôn hầm hừ tức giận, Tảo Tảo rất không hiểu sự thay đổi sắc mặt của anh, gần đây người này có chút kỳ lạ, có điều từ lúc quen anh, mỗi việc người có suy nghĩ khác người này làm dường như cũng chưa từng bình thường, Tảo Tảo ngẫm lại cũng bình thường trở lại, tự mình vui tươi hớn hở ăn no nê. Ăn cơm chiều, Tảo Tảo tiếp tục đi đến phòng học chăm chỉ học tập, lần này Tiểu Dã cũng không đi theo cô như trước, mà buồn bực trở về phòng ký túc.

Đại khái là vì có quá nhiều khoa đã thi xong, trong phòng học chỉ còn thưa thớt vài người, Tảo Tảo mở giáo trình Anh văn ra, chép lại từ đơn, haiz, người này, luôn chập chạp, lúc đầu còn thề thốt trên tàu với Tiểu Dương nói phải học thật giỏi, nhưng sau khi đến đại học, đã không còn áp lực thi vào đại học, đã không còn sự dạy bảo ân cần của thầy giáo trung học, nên Tảo Tảo giống như mọi người, đến muộn, trốn học, chép bài tập người khác, lại càng không biết được mấy từ đơn Tiếng Anh đại học, điều duy nhất mà cô được hơn so với đám bạn trong phòng ký túc là, tràn đầy sức sống, trước cuộc thi có thể ra sức ứng phó mà nước tới chân mới nhảy, đối với cô, thức một đêm chỉ là một việc cỏn con.

Tảo Tảo chuẩn bị cả đêm hết sức đầy đủ, cầm chiếc cốc ấm thật to lên, trong cốc là cà phê đậm đặc, mặc một chiếc áo bành tô mềm mại rất dày, ôm túi chườm nóng nhỏ Tiểu Dã đã quên lấy. Tảo Tảo tập trung học thuộc từ đơn, ví dụ như "người trưởng thành" tiếng Anh là "adult", Tảo Tảo liền dựa vào cách đọc tưởng tượng thành "ai đao", người trưởng thành liền tiến vào xã hội, thân tại giang hồ, đương nhiên không tránh khỏi việc bị thương, người trưởng thành là ai đao, cứ như vậy mà nhớ từ này rất nhanh. Cứ thế, Tảo Tảo dốc sức phát huy trí tưởng tượng mà học thuộc từ đơn, cũng không nhàm chán, thỉnh thoảng còn có thể tự làm mình vui vẻ mà cười trộm.

(nguyên văn: 挨刀: chịu đao, bị thương)

Lúc Tiểu Dã đi tới phòng học xuyên đêm đã là đêm khuya, trong phòng học chỉ còn lại Tảo Tảo và một nam sinh khác, lúc Tiểu Dã đi vào phòng học liền nhìn thấy Tảo Tảo đang cười ngây ngô, anh đi tới bên người Tảo Tảo, gõ đầu cô, "Lại ngốc rồi?"

"Tiểu Dã?" Tảo Tảo ngạc nhiên ngẩng đầu, sờ sờ đầu bị anh gõ đau, không vừa lòng, "Còn không phải bị anh gõ cho ngốc sao."

Tiểu Dã phì cười, "Rốt cục em cũng thừa nhận mình ngốc."

Tảo Tảo trừng mắt lại trừng mắt, vẫn không nhịn được tò mò, hỏi, "Sao trễ thế này anh vẫn không ngủ, đi dạo khắp nơi?"

"Anh cũng muốn ngủ, nhưng không ngủ được, dứt khoát đứng lên." Tiểu Dã thở dài, "Người ta đến phòng học xuyên đêm đều có bạn trai đi cùng, không có bạn trai cũng rủ bạn mà đi, em xem em đi, một chút ý thức an toàn cũng không có, một thân một mình sao trễ thế này vẫn còn ở trong này, em có biết không, một tuần gần đây, trong trường chúng ta đã có hai nữ sinh bị xâm phạm trong phòng học, một người thì bị người ta rạch mặt khi ngủ gà ngủ gật trên bàn lúc đang ôn tập buổi trưa, một người thì bị đâm một dao khi đi toilet lúc ôn tập buổi tối."

"A." Tảo Tảo bắt đầu nghĩ mà sợ, ánh mắt quét về vị nam sinh ở trong góc phòng học sáng sủa kia, "Em không ngủ gà ngủ gật, nhưng vừa nãy em cũng đi WC, đèn bên trong còn bị hư mất, mà vừa rồi không biết, nếu không chắc em cũng không dám đi toilet."

"Trở về đi." Tiểu Dã bắt đầu thu thập sách vở giúp Tảo Tảo.

"Không được, sáng mai em phải thi rồi, vẫn chưa học thuộc hết từ đơn." Tảo Tảo mặt mày ủ ê nói, chẳng mấy chốc lại nhìn Tiểu Dã, "Nếu không, Tiểu Dã, anh ở lại giúp em đi, dù sao anh cũng không ngủ được, vậy giúp em đi."

Hiếm khi mới nhìn thấy vẻ sợ hãi lẫn cầu xin trên mặt Tảo Tảo, Tiểu Dã làm bộ như miễn cưỡng đồng ý, ha ha, chẳng phải là cảm giác an toàn thôi sao, sẽ có thôi.

Truyện Chữ Hay