Tạm biệt Lục Phong và Lữ Lãng, Tảo Tảo mệt mỏi trở về ký túc xá, giờ cô mới ý thức được việc đêm qua mình không về, lúc đi lại đi ra cùng hai nam sinh trước mắt bao nhiêu người, không biết mấy người trong phòng sẽ xử cô thế nào đây. Thật may là lúc trở về không có ai trong phòng, trên bàn của cô có một tờ giấy, phía trên là nét chữ viết ngoáy của Lâm Tâm, Tảo Tảo phải vừa đọc vừa đoán hồi lâu mới hiểu được, "Tiểu Dã tìm cậu có việc, lúc nào trở lại thì liên lạc với anh ấy ngay nhé."
Không chờ Tảo Tảo thở ra một hơi, điện thoại trong phòng đã vang lên, Tảo Tảo nhận điện thoại, trong ống nghe truyền đến giọng nói tức giận của Tiểu Dã, "Tảo Tảo, em xuống đây cho anh."
Tảo Tảo than thở trong lòng, có yên nổi không đây, trước là Tiêu Dương, giờ lại Tiểu Dã, đợi lát nữa chắc là đám bạn cùng phòng. Cô đi dép lê loẹt xoẹt, tóc xù lộn xộn, chạy bình bịch xuống tầng, ở phía dưới, Tiểu Dã đang đi tới đi lui, vừa thấy cô, liền túm cô đến bên mình: "Đã xảy ra chuyện gì vậy, Tiêu Dương nói em đã có bạn trai, còn đi qua đêm với người ta?"
Tảo Tảo liếc anh một cái, xoa xoa cánh tay bị anh nắm phát đau, "Ông anh à, anh niết tay em đau quá, đâu có chuyện gì ghê gớm đâu, chẳng phải chỉ là đi chơi với bạn trai thôi sao."
"Hả? Vậy là em thật sự đi qua đêm với người khác." Tiểu Dã sững sờ tại chỗ, lập tức nổi giận, "Tảo Tảo, sao em có thể tùy tiện như vậy, đã nói với em muốn kết giao bạn trai thì dẫn đến cho anh gặp trước rồi mà, em, em có biết có rất nhiều nam sinh không tốt không hả, em không xinh đẹp, đó là người ta đùa giỡn với em, em có hiểu hay không?"
Nói gì vậy chứ, Tảo Tảo cũng tức giận, lạnh lùng nói: "Là kiểu đùa giỡn một tháng đổi một người bạn gái giống anh sao? Đúng vậy, em không xinh đẹp, không cần anh nhắc nhở em cũng tự biết rõ, người khác có đùa giỡn với em không cũng là chuyện của em, không cần anh lo lắng, anh đừng đùa giỡn với em là được."
Tiểu Dã cuống cuồng kéo Tảo Tảo lại, vội vàng giải thích, "Không phải, ý anh không phải vậy, em gặp Tiêu Dương đi."
Tảo Tảo thở phì phì cắt ngang lời anh, "Đừng nhắc tới anh ấy trước mặt em, anh ấy có việc thì tự anh ấy đến mà nói."
Tảo Tảo mặc kệ Tiểu Dã, xoay người đi vào ký túc xá nữ sinh, dù Tiểu Dã ở phía sau có kêu gào thế nào cũng không quay đầu lại, tức chết mất, tức chết mất, Tiểu Dã chết tiệt này, lại dám nói cô tùy tiện, nói cô không đẹp, nói cô bị người khác đùa giỡn, Tảo Tảo đóng cửa phòng "rầm" một tiếng, thở hồng hộc, cầm lấy một quả táo ngã xuống giường, hung hăng cắn một cái, "A a", cắn quá mạnh, lại cắn trúng đầu lưỡi, thật là xui xẻo, đến cắn quả táo thôi cũng có thể cắn trúng đầu lưỡi, đều do tên Tiểu Dã chết tiệt kia khiến cô bực bội, Tảo Tảo nhe răng trợn mắt mắng Tiểu Dã trong lòng.
Gần tới cuối kỳ, đám học sinh hời hợt cả một kỳ bắt đầu nước đến chân mới nhảy, các phòng học đèn đuốc sáng trưng, kín người hết chỗ, ngọn đèn trong các phòng học xuyên đêm lại càng sáng cả đêm không tắt, sau bữa cơm chiều, Tảo Tảo mang theo vài cuốn sách, thoải mái nhàn nhã đi tới phòng học xuyên đêm, phòng học trống vắng ngày thường giờ đã ngồi kín người từ lâu, chen chúc chật cứng, cô đứng ở cửa duỗi cổ quét nhìn phòng học một lần, chưa đợi cô quét xong, Tiểu Dã đã vươn tay ra vẫy cô, "Tảo Tảo, bên này."
Từ sau ngày làm mích lòng Tảo Tảo, Tiểu Dã cảm thấy bứt rứt vô cùng, để nhận lỗi, mỗi ngày anh đều chạy tới giữ chỗ giúp Tảo Tảo, dù sao có người giữ chỗ cho, Tảo Tảo vui vẻ nhàn nhã, mỗi ngày thong thả ăn cơm, rửa mặt chải đầu, lại nhởn nhơ vênh váo đi dạo đến phòng học. Ngồi bên cạnh Tiểu Dã, Tảo Tảo cảm thán, "Tiểu Dã, cuối cùng em cũng đã hiểu vì sao lại có nhiều nữ sinh thích anh như vậy."
"Vì sao?" Tiểu Dã khẽ đặt câu hỏi, trong giọng nói có chút chờ mong mà chính anh cũng không nhận ra.
"Anh rất biết chăm sóc người khác đó." Tảo Tảo nhai đồ ăn vặt Tiểu Dã mua cho cô rột rột, lật sách soàn soạt, "Anh xem, vì chút chuyện nhỏ của em, mỗi ngày anh đều giành chỗ cho em, còn chu đáo mua đồ ăn vặt em thích, chép bài hộ em lúc em không kịp ôn tập, nếu là theo đuổi con gái, không biết anh sẽ cưng chiều cô ấy đến mức nào nữa, có cô gái nào lại không cảm động chứ."
"Anh cũng chưa từng cố lấy lòng người khác như vậy đâu." Tiểu Dã buồn bực nói, anh đảo mắt, lại cười hì hì tiến lại gần bên Tảo Tảo, "Anh đối xử tốt với em như vậy, em có cảm động không?"
"Quá cảm động luôn." Miệng Tảo Tảo nhét đầy đồ ăn, nói không rõ ràng, "Bây giờ em không tức giận, Tiểu Dã vẫn là anh em tốt."
"Bốp", trán Tảo Tảo bị trúng một cái cốc đầu, sao Tiểu Dã lại tức giận chứ, "Chú ý chút đi, con gái thì tướng ăn nên nhã nhặn một chút, sao em lại ăn hùng hổ như vậy chứ."
"Đau lắm đó." Tảo Tảo bức xúc cãi lại, xoa xoa vài lần, lại nhớ tới chuyện Linh Lỵ giả vờ nhã nhặn trong buổi họp hội đồng hương, cười ha ha trả lời, "Ăn hùng hổ trước mặt Tiểu Dã một chút cũng không sao, anh không phải lo lắng không ai muốn em đâu, sau này trước mặt bạn trai, em sẽ tỏ ra đáng yêu vô cùng thục nữ vô cùng."
Tảo Tảo chuyên môn nước đến chân mới nhảy, học kỳ này vì bị đau chân nên cô đã bỏ lỡ rất nhiều tiết học, chương trình học của khoa Số học cũng không giống với bên Khoa học Xã hội, trước lúc thi chỉ cần học thuộc nội dung quan trọng là ok, còn bên Số học thì lại phải giải đề thực sự, đáp án đúng thì đúng, sai thì sai, đến cả giáo viên có muốn mắt nhắm mắt mở cho qua cũng vô cùng khó khăn, dù Tảo Tảo ham chơi, nhưng lúc cô ôn tập lại trái ngược, thực sự tập trung tinh thần, dốc hết sức lực, đọc sách, xem vở ghi, làm bài tập, không hiểu, lại đọc sách, xem vở ghi, vẫn không hiểu thì đi hỏi mấy người học giỏi, tràn đầy nghị lực, hăng hái vô cùng.
Tiểu Dã cảm thấy dẫn Tảo Tảo ôn tập là một chuyện cực kỳ vui vẻ, cô ở bên cạnh thực sự tiếp thêm tinh thần để hiệu suất của anh tăng gấp đôi, dù giữ chỗ sẽ bị người ta xem thường, chạy đi mua đồ ăn vặt phiền toái một chút, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tảo ảo ngồi bên cạnh vui vẻ ăn đồ ăn anh mua, trong lòng anh cũng tràn ngập cảm giác thỏa mãn, anh thích nhìn bộ dáng Tảo Tảo cười tít mắt, cũng thích nhìn bộ dáng cô bị trêu đùa đến mức kêu gào nhảy dựng lên đánh anh.
Ngày mai là ngày thi cuối cùng, chủ nhiệm lớp tìm Tiêu Dương có việc, lúc Tiêu Dương sắp đi ném quyển sách cho Tiểu Dã, "Gần đây cậu chạy tới phòng tự học sớm thật đấy, lát nữa cậu đến phòng học nào, giữ một chỗ cho tớ với."
Dường như Tảo Tảo rất không muốn gặp Tiêu Dương, Tiểu Dã nghĩ nghĩ rồi nói, "Tớ giữ chỗ cạnh cửa ở phòng Điện Hóa bên cạnh phòng học xuyên đêm cho cậu, cậu tự mình đi tìm nhá. Tớ còn có việc, đến phòng học khác."
Tiêu Dương hiểu rõ mà cười cười, "Lại tới gặp cô gái kia hả, gần đây cứ thần bí như vậy."
Tiểu Dã mất tự nhiên mở to mắt, "Không phải, chẳng lẽ tớ không được chăm chỉ học tập sao."
"Cậu lúc nào cũng chỉ biết chăm chỉ về mặt nữ sắc thôi, đây chẳng phải là lời của chính cậu sao." Tiêu Dương mấp máy miệng, vừa đi vừa nói chuyện, đi đến cửa phòng ký túc xá lại quay đầu dặn dò Tiểu Dã, "Đừng quên giữ chỗ giúp tớ đấy."
---
Trong phòng học xuyên đêm, Tiểu Dã hoàn thành kế hoạch ôn tập đã định của mình, đi ra khỏi phòng, lấy một điếu thuốc ra, tựa vào trên hành lang nhìn vào phòng học, Tảo Tảo ở trong phòng học, có lẽ đang gặp phải một bài khó, nhíu mày, miệng kêu gào, gạch tới gạch lui trên tờ giấy nháp, tính toán một lúc lại ngừng lại, bối rối gãi đầu, bứt tóc. Cô nhóc này, sao lại có nhiều động tác nhỏ như vậy, Tiểu Dã không nhịn được phì cười.
Phòng Điện Hóa bên cạnh cũng có một nam sinh đi ra, là Tiêu Dương, "Ơ, Tiểu Dã, sao cậu lại ở đây, không phải cậu có việc sao?"
Bỗng nhiên Tiểu Dã có chút kích động, "Một chút thôi, không có việc gì, lúc quay lại, chỗ bên cạnh cậu không còn nữa, nên qua phòng học xuyên đêm."
Tiêu Dương lắc đầu, ánh mắt tùy ý chuyển đến phòng học xuyên đêm, "Sao bây giờ lại đảo ngược rồi, trước đây chỗ trong phòng học Điện Hóa đâu đắt hàng bằng bên phòng xuyên đêm chứ."
Tiểu Dã vội vàng kéo Tiêu Dương đi đến chỗ ngoặt hành lang hút thuốc, "Bên này được, ít người."
Tiêu Dương mơ mơ hồ hồ nhìn Tiểu Dã, "Sao vậy, còn chọn chỗ hút thuốc."
Tiểu Dã chột dạ cúi đầu, không yên lòng hút thuốc.
Cuối cùng cũng kết thúc một buổi tối ôn tập, trên đường trở về phòng, bỗng nhiên Tảo Tảo hơi nhíu mày, gương mặt đau khổ, "À mà, Tiểu Dã, ngày mai anh thi xong rồi à, em..."
Chưa đợi cô nói xong, Tiểu Dã đã tiếp lời, "Đừng buồn, anh vẫn ở trong trường vài ngày, dù sao cũng nhàn rỗi, anh vẫn giữ chỗ giúp em. Không phải em vẫn có bài chưa xong sao, ngày mai anh không bận, sẽ giúp em."
"Òa, Tiểu Dã, anh thực sự là quá tốt." Tảo Tảo hưng phấn huýt sáo như nam sinh, cầm cánh tay Tiểu Dã lắc trái lắc phải, "Em đang lo bài đó đó, còn nghĩ phải làm suốt đêm, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, thi xong mời anh ăn cơm."
Dưới ánh đèn đường, gương mặt nhỏ nhắn sáng bừng, đôi mắt Tảo Tảo lấp lánh, nhìn anh tha thiết, Tiểu Dã cảm thấy trái tim mình đập mạnh hai cái, dòng nhiệt xa lạ ùa vào trong lòng, khiến trái tim anh có phần rối bời.
Đây là, đây là, chẳng lẽ anh thích cô nhóc này rồi? Tiểu Dã kháng cự lại đáp án lờ mờ hiện lên ở sâu trong nội tâm, sẽ không, cô ấy bình thường như vậy, anh luôn thích những cô gái quyến rũ, mẫu con gái thanh thuần này là mẫu mà Tiêu Dương yêu thích, nghĩ đến Tiêu Dương, anh càng thêm hoang mang, Tiêu Dương thích Tảo Tảo, sao anh có thể chặn ngang đòn gánh chứ.
Chắc chắn là vì dạo này hay giữ chỗ giúp cô nhóc này, lâu ngày không gần nữ sắc, chắc chắn là như vậy. Anh thở phào nhẹ nhõm, ngày mai sẽ đi hẹn Xảo Xảo, hôm trước gặp cô cô còn oán hận hỏi anh có niềm vui mới à, trách anh đã lâu không đến tìm cô.
Tiểu Dã quay đầu về phía Tảo Tảo, có chút hối lỗi mở miệng, "Tảo Tảo, ngại quá, vừa nãy anh quên mất, ngày mai bạn gái anh tìm anh có việc, không thể giúp em tự học rồi."
"Không được, Tiểu Dã, tên trọng sắc khinh bạn này." Tảo Tảo đang vui mừng bị hắt cho gáo nước lạnh này trong lòng chán nản, vẻ mặt chán chường bắt đầu tính toán thời gian còn lại, "Còn có hai buổi chiều, hai buổi tối, xế chiều ngày mai ôn tập, buổi tối chép bài..."
"Ôi, vẫn không đủ, Tiểu Dã, không được, lần này nhất định anh phải giúp em." Tảo Tảo bắt đầu làm nũng, cộng thêm cả uy hiếp.
Vừa rồi thấy Tảo Tảo cúi gằm đầu ủ rũ, Tiểu Dã liền dao động, bây giờ đôi mắt Tảo Tảo sáng trong nhìn anh tràn ngập mong đợi, lòng anh mềm nhũn, "Thế này đi, anh vẫn đi giữ chỗ giúp em, buổi chiều em tự đi tự học, vở ghi của em giao cho anh, ngày mai thi xong anh sẽ chép giúp em, chép xong sẽ để ở chỗ ngồi của em."
"Quá tuyệt, Tiểu Dã, yêu anh chết mất. Ngày mai nhớ giữ lời đó." Tảo Tảo reo hò, hôn gió một cái, xoay người hớn hở chạy vào ký túc xá nữ, để lại một mình Tiểu Dã đứng ngây người tại chỗ.