Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi

quyển 4 chương 9: giấc mộng thứ tư (9)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Đàm Nhật Vy

Beta: Chanh

Hắn nói... Hai người sẽ thành thân.

Dọc theo đường đi, Nguyễn Mặc đắm chìm trong kinh ngạc, thật lâu không hoàn hồn, lúc tới cửa nhà còn suýt nữa vấp ngạch cửa bị ngã, Đan Dật Trần từ phía sau duỗi tay ra đỡ, mới may mắn thoát nạn.

Hắn nâng eo nàng nhấc lên, trực tiếp xách vào trong nhà mới buông ra, ngồi xuống bên cạnh bàn.

"Không chú ý đi đường, suy nghĩ cái gì?"

Nàng mím môi, cầm lấy ấm trà, tự nhiên châm trà cho hắn, rũ mắt hỏi: "Ngươi... Sao lại nói với thôn trưởng, chúng ta thành thân?"

Mộng cảnh chưa kết thúc, nghĩa là lúc này hắn không có chân chính thích nàng, như vậy hắn "thừa nhận" quan hệ với thôn trưởng, tất nhiên không phải có tình ý với nàng, muốn cưới nàng làm vợ... Vì sao lại làm vậy?

"Không nói vậy, làm sao giữ được ngươi." Đan Dật Trần nâng chén trà lên thôi nhẹ, sau khi ngửa đầu uống hết, nhàn nhạt nói, "Hay là, ngươi hy vọng ta giết cả thôn?"

"... Đương nhiên không phải." Nàng tuy đã bước vào giang hồ, nhưng bởi vì sư phụ có võ công, thật chưa từng đối diện với cảnh chém giết, đừng nói là đồ thôn... Chỉ bằng tưởng tượng liền có cảm giác lo sợ, mặc dù biết đây là mộng, cũng không muốn phát sinh trước mặt mình.

Hắn buông chén trà, nhìn thấy nàng lại bắt đầu thất thần, giữa mày nhíu lại, liền muốn hỏi sao nàng cứ thất thần mãi: "Ngươi không muốn phu thê tương xứng cùng với ta sao?"

Nàng nghe hai chữ "Phu thê", chợt hoàn hồn nói: "Cái gì?"

"Nếu ngươi không muốn, ta có thể mang người rời nơi này, khỏi bị trách phạt. Khi ra ngoài, ta đưa ngươi tới chỗ ngươi muốn đến, liền để ngươi tự do."

Nghe xong lời nay, Nguyễn Mặc liền hiểu rõ.

Đối với hiểu biết của nàng về hắn, nếu hắn thích, sẽ chặt chẽ chiếm cứ ở bên người, tuyệt không dễ buông tay. Hắn nói sẽ để nàng tự do, nhiều nhất cũng chỉ là đồng cảm với tình cảnh của nàng, lại niệm tình nàng đã cứu hắn, muốn bảo vệ nàng một chút thôi.

Tình hình này, nàng càng không thể đi rồi, nếu chính hắn đã mở miệng nói thành thân, vậy liền diễn cho thật tốt, hai người cùng ở dưới một mái hiền, còn sợ không có cơ hội tiếp xúc với hắn hay sao?

Đan Dật Trần thấy nàng không trả lời, tưởng đã đồng ý, lập tức đứng dậy: "Nếu không muốn, ta đi thuê xe ngựa, ngày mai..."

"Từ từ!" Nguyễn Mặc kéo tay áo hắn, bị hắn vô cảm nhìn lướt qua, nhưng không rút tay ra, thấp giọng nói, "Ta... Ta chỉ sợ là người vì cứu ta, mới miễn cưỡng phải thành thân."

"Không có miễn cưỡng." Thanh âm hắn trầm thấp mà kiên định, mắt đen thâm thuý có điểm khác thường, lẳng lặng nhìn nàng, "Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ lấy ngươi."

Nàng ngẩng đầu, đột nhìn cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, giống như bị lốc xoáy hút vào vực sâu không đấy, ma xui quỷ khiến mà gật đầu.

"Được, ta đồng ý."

Bởi vì lúc trước đã thoái thác với trưởng thôn là họ "đã" thành thân, cho nên lòng hai người đã sáng tỏ, cũng không làm đại hỉ sự, cũng không có cái gọi là... đêm động phòng hoa chúc.

Không chỉ vậy, ban đêm khi đi nghỉ, hai người cũng ngủ riêng, nguyên nhân chủ yếu là sau khi thành thân, Đan Dật Trần nói với nàng, A Đường còn nhỏ, quen ngủ cùng mẫu thân, một mình hắn hắn ngủ ở gian ngoài là được. Nàng không có khả năng mặt dày đi chủ động đề xuất, liền thuận nước đầy thuyền theo lời hắn nói.

Bất quá, nàng lại nhẹ nhàng thở ra, trải qua ba tràng mộng đã nếm tư vị đau khổ qua sâu sắc, mà thân thể này lại là tấm thân xử nữ, nếu không cần thiết, sẽ không muốn trải qua nữa.

Sau khi thành thân, trong nhà cũng nhiều thêm một người giúp đỡ, ngày tháng cũng dần tốt lên.

Đan Dật Trần không hề giết người nữa, ngày ngày kéo trâu cắt lúa, thi thoảng sẽ lên núi săn thú, không cần tốn bạc mua thịt, thi thoảng còn có thể mang da thú lên trấn bán. A Đường vẫn là tâm tính hài tử, rất nhanh liền có thể tiếp nhận người cha mới ngày ngày cho nó ăn thịt, cũng thường hay chạy quanh hắn, gọi cha còn nhiều hơn cả gọi nương, Nguyễn Mặc cũng không biết nói gì, chỉ có thể vỗ đầu nó.

"Cha, bọ ngựa hôm qua cha đan cho con hỏng rồi, có thể dạy con đan một cái không?"

Nguyễn Mặc mang trà ra sau nhà, vừa ra khỏi cửa liền nghe thanh âm hưng phấn của A Đường, lại bắt đầu ăn vạ cha nó.

Đan Dật Trần đung đưa đầu gối, đưa lưng về phía nàng, ngồi trên lúa nghỉ ngơi, thấy tiểu hài tử nói "được" rồi tìm chút lá trúc chạy tới, vỗ vỗ đất trông bên cạnh bảo nó ngồi xuống, lại không đan tiếp, ngược lại nói: "Đầu tiên nhớ bước này, nếu không, ta dạy lại."

"Nga." A Đường ngồi xếp bằng dưới đất, cúi đầu bắt đầu đan, thỉnh thoảng ngẩn đầu kêu cha một tiếng, Đan Dật Trần liền quay đầu qua xem, nói cho nó tiếp tục đan như thế nào, không nhìn ra nửa điểm không kiên nhẫn, Nguyễn Mặc từ xa nhìn, càng thấy hai người một lớn một nhỏ ngồi như vậy, thật giống cha con ruột.

Nghĩ đến sau này Đan Dật Trần làm cha, cũng sẽ đối xử giống như A Đường, kiên nhẫn giống như dạy A Đường, dạy rất nhiều rất nhiều...

"A, Mẫu thân!" A Đường thấy nàng, vẫy hai tay nhỏ kêu lên, "Nương, mau đến xem con đan bọ ngựa."

Nguyễn Mặc hôm nay mặc váy áo mới, mấy hôm trước, khi Đan Dât Trần lên trấn bán da lông, thuận tiện mua về cho nàng, bưng khay nhìn không thấy dưới chân, bước đi vừa nhỏ vừa chậm: "Tới đây."

"Nương, người xem, có giống nhau không?"

Nàng đặt khay ở một bên, khom lưng nhìn con vật xanh mượt trong tay nó, vừa rót trà vừa cười nói, "Rất giống, A Đường đan thật tốt, nếu bọ ngựa thấy, có thể tưởng là đồng bọn đấy."

"Vâng vâng, con cũng nghĩ vậy." A Đường vội vàng đùa nghịch, không rảnh nhận cái ly, nàng đành phải cúi người cầm cốc cho nó uống. Uống trà xong, hắn lại cúi đầu bận việc tiếp, thích thú mười phần.

Nguyễn Mặc bất đắc dĩ mà xoa cái đầu nấm nỏ, xoay người lại thấy vẫn còn một ly trà chưa động đến, vòng qua tiểu hài từ đến ngồi bên cạnh Đan Dật Trần, xem khuôn mặt lạnh lùng của hắn, nhìn không ra chút mệt mỏi nào, trán lại đầy mồ hôi, liền nâng tay áo lau cho hắn, ôn thanh nói: "Không khát sao? Sao không uống?"

Đan Dật Trần không nói một câu, nghiêng mắt liếc A Đường, lại quét mắt tới ly trà chưa uống, cuối cùng ánh mắt nhàn nhạt dừng trên người nàng, lại hoàn toàn không có ý muốn động tay.

... A?

Nguyễn Mặc ngơ ngác nhìn thẳng hắn trong chốc lát, đột nhiên nhanh trí, tay bưng chén trà lên, hơi hơi chúi người, thử đưa đến môi hắn. Đan Dật Trần quả nhiên thu mắt, cúi đầu, môi mỏng dán lên ly, chậm rãi uống hết ly trà trên tay nàng, vẫn không thoả mãn hỏi: "Còn không?"

Nàng liền đổ một ly nữa, dùng tư thế như vậy đút cho hắn uống, tới khi uống xong trà rồi, mới không nhịn được mà cười một tiếng.

Người nam nhân này... Thật ấu trĩ!

Nam nhân nào đó da mặt có thể so với vỏ cây Đại Nam lại không tự biết, còn nhấc mi hỏi nàng: "Cười gì vậy?"

Cười ngươi ấu trĩ nha.

Bất qua Nguyễn Mặc không dám đem lời này nói ra, tròng mắt vừa chuyển, giương khoé môi cười nói: "Ngươi đoán xem?"

"... Không đoán."

"Không đoán thì không đoán." Nàng bĩu môi, từ từ bưng khay đứng lên, thấy ánh mắt hắn như cũ không rời mình nửa phần, hơi mỉm cười, mũi chân nhẹ nhấc, dạo một vòng trước mặt hắn, "Đẹp không?"

Từ khi nàng tới, Đan Dật Trần liền nhận ra là xiêm y hắn mới mua về hôm qua, lúc ấy xem nó treo lên rất hút mắt, lúc này xem nàng mặc, lại thấy rất vừa người, so với trong tưởng tượng của hắn... còn đẹp hơn.

Hắn mặt lành, hai tròng mắt đen nhánh lại nhìn không chớp, nàng cũng không nói gì, tuỳ ý nhìn hắn là hiểu, đợi thật lâu sau, mới chờ được một cái "Ừ" bình đạm.

Aizzz, nam nhân này...

Thôi thôi, nàng sớm quen rồi, thật không nên trông cậy hắn nói lời nào dễ nghe.

"Sau này, chỉ nên mặc trong nhà, chớ có mặc ra cửa."

Nguyễn Mặc định rời đi bỗng ngừng bước chân, quay đầu nhìn lại, người chỉ còn lại một cái bóng, bên cạnh còn có A Đường thò lại gần hỏi đồng hỏi tây.

Thực sự... đẹp như vậy sao?

Còn bảo nàng không mặc ra ngoài cho người khác thấy, chỉ cho phép nàng mặc cho hắn xem?

Nguyễn Mặc không nói gì, bật cười lắc đầu.

Trong lòng bỗng có một tia vui vẻ, lại lặng yên nheo mắt, muốn giấu cũng không giấu được.

Lúc chạng vạng, hai người trở về.

Mùi đồ ăn tràn đầy dụ người không thôi, A Đường đem hàng mây tre mới lấy được cất ở tiêu phòng xong, liền tung tăng nhảy nhót ngồi trước bàn, chờ mẫu thân mang đồ ăn lên. Đan Dật Trần rửa sạch tay, tới nhà bếp cầm chén đũa, thuận tiện mang món cuối cùng ra.

Hắn xuất thân từ nhà nông bình thường, cũng không cảm thấy phu thê cần phải phân tôn ti, cũng không thấy nữ nhân nên hầu hạ nam nhân, việc nhà đều là hai người cùng chia sẻ, thậm chí hắn làm nhiều việc hơn một ít.

"Oa, là thịt xào tam đinh! Thơm quá!" A Đường cao hứng đến thiếu chút nữa muốn cầm thìa xúc một miếng ăn, bị Nguyễn Mặc hơi trừng mắt nhìn, mới kiềm chế bàn tay đang ngo ngoe rục rịch.

Mẫu thân đã dậy, phải đợi người lớn trước rồi mới động đũa, nhưng A Đường chờ không kịp, giương giọng kêu: "Cha, mau tới, con đói bụng... A!"

Đan Dật Trần mặt vô biểu cảm đem chiếc đũa gõ đầu nó, đặt ở trước mặt nó, xoay người đưa cho Nguyễn Mặc. A Đường trộm lè lười, lập tức thu lại, nhìn chằm chằm một bàn thức ăn phong phú chảy nước miếng, mặt trở nên phấn chấn.

Nguyễn Mặc ở một bên thu hết hành động của hai người vào đáy mắt, rũ mắt cười khẽ, ngực cảm thấy ấm áp ôn hoà.

Hắn đối tốt với nàng, với A Đường cũng vậy, hiểu được hai mẹ con đều thích ăn bắp, có lúc xào thịt tam đinh mở tiệc, hắn cũng sẽ không nói gì, chỉ là ngồi thật xa nó ra, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất ăn cơm, mặt không đổi sắc rời bàn ăn.

Nếu nàng không từng thấy ở những giấc mộng trước, thật sẽ không nhìn ra, hắn đối với bắp có "thâm thù đại hận" thế nào.

A Đường tự nhiên cũng không nhìn ra được, còn múc một thìa thật đầy vào bát hắn, muốn hắn cũng nếm thử... Nhớ tới khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành giờ đen như đáy nồi, nàng luôn không nhịn được cười, nếu không có nàng tới đoạt lấy trút vào bát mình, rồi lấy cho hắn một bát cơm trắng, sẽ không biết phải làm sao mới xong việc đâu.

Mặc kệ hắn thích nàng hay không, nhưng thật sự cùng sinh hoạt cũng không sao.

Nguyễn Mặc bỗng nhiên cảm thấy, nếu bọn họ vẫn luôn sống như vậy, cũng không có gì không thoả mãn.

Đáng tiếc, nàng vẫn không đoán được, yên ổn khiến người trầm mê này, vẫn bị hai vị khách không mời mà đến phá vỡ.

Truyện Chữ Hay