"Nương!" Là giọng A Đường.
Nàng dựa vào ván cửa đứng thẳng lên, giương giọng nói: "Sao vậy?"
"Huynh ấy lại đổ máu!"
Hắn... Đan Dật Trần?!
Nguyễn Mặc chấn kinh, vội vàng trở lại buồng trong, thấy Đan Dật Trần vẫn ngồi không nhúc nhích như cũ, sắc mặt bình tĩnh, nhưng cánh tay đặt trên mặt bàn đã nổi gân xanh, nắm thật chặt tay, vẫn luôn cố căng người.
Lòng nàng hơi nhói, cảm thấy không ổn, lập tức cúi người đem cánh tay trái hắn đặt lên bả vai mình, cố hết sức mà đỡ hắn trở lại giường, giúp hắn nằm ổn định, mới bắt đầu bỏ đi xiêm y nhiễm máu trên người hắn.
Cổ áo bị gấp vào, cúc áo cũng cài sai hai cái, vạt áo còn mặc một đoạn ở lưng quần... Là do mặc vội, mới làm mọi thư hỗn độn bất kham như vậy... Nhìn một cái, là cử động mạnh, miệng vết thường đều hơi nứt ra rồi, mảnh vải dùng thấm máu đã loang lổ, không còn chỗ nào dùng được nữa...
Đan Dật Trần mất quá nhiều máu, thần trí có vài phần mệt mỏi, nhưng vẫn chưa hôn mê, biết Nguyễn Mặc đang xử lý vết thương của hắn, nên an tâm nhắm mắt dưỡng thần, bỗng dưng cảm thấy có vài giọt nước ấm áp rơi xuống eo bụng... Xuất phát từ kinh nghiệm nhiều năm, hắn nghĩ rằng đó là máu, khẩn trương mở mắt nhìn nàng.
May mà không thấy màu đỏ tươi dự kiến, hắn nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt di chuyển, lại thấy nàng... khóc.
Nước mặt không ngừng trào ra, chảy qua khuôn mặt trắng nõn non mềm, lưu lại từng vệt trong suốt, nàng lại như không hề biết, vẫn đang tìm nút thắt của mảnh vải, tìm được, tay lại như không nghe lời, không làm sao tháo ra được.
Khuôn mặt nhỏ luôn có ý cười ôn nhu, giờ lại tràn ngập hoảng loạn cũng mê man.
"Nguyễn Mặc." Đan Dật Trần nâng cánh tay bị thương nhẹ hơn kia, nắm lấy cổ tay nàng, thấp giọng gọi nàng một tiếng.
"..." Nàng không trả lời, vẫn cúi đầu đau khổ đấu tranh.
"Nguyễn Mặc." Hắn lại gọi, nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.
Thấy nàng không bị thương, không chảy máu, tâm hắn buông lỏng.
Nhưng thấy nàng rơi lệ, ngực hắn lại thấy đau từng trận, khó chịu hơn cả vêt thương trên người.
Không thể ngăn chặn, không thể cắt đứt.
Chỉ nghĩ đem nàng ôm vào lòng, gắt gao không buông tay.
Cổ tay dùng một lực, người ngồi ở mép giường không hề phòng bị, liền bị kéo đến nhào vào trên người hắn, đụng mạnh vào vết thương trên ngực, cả hai đều phát ra một tiếng kêu trầm trọng.
Nguyễn Mặc đau đầu muốn ngất đi, có thể thấy nàng vừa làm việc tàn nhẫn thế nào, vội giãy giụa nói: "Ngươi... Sẽ áp vào miệng vết thương... Mau buông ra..."
"Không buông." Ngực đau bỏng rát, Đan Dật Trần lại không hề để ý chút nào, cánh tay trên lưng nàng lại ép chặt hơn, hoàn toàn không có ý định cho nàng rời đi, "Ta không nghĩ, là ngươi sẽ khóc."
Khóc... Nàng khóc?
Nguyễn Mặc giãy giụa sờ tay lên mặt, ướt một chút, mới phát hiện mình đã chảy nước mắt giàn giụa.
Nàng... Khóc cái gì?
Có gì đáng khóc?
Bị thương nặng không hải nàng, bị đánh đến nứt vết thương cũng không phải nàng, còn có bạc ngoài ý muốn, đã lâu rồi mới được ăn thụt, trừ bị hai đại nương mắng vài câu, có gì đáng giá để uỷ khuất? Làm sao lại khóc?
"Muốn khóc thì khóc đi. Không khóc xong thì đừng đứng lên."
Tiếng nói trầm hậy từ đỉnh đầu truyền đến, kiên cố hữu lực, lòng nàng đau xót, nước mắt lại lần nữa chảy ra.
Thấy hắn bị nàng hạ dược nên áy náy, thấy hắn vì che chở A Đường bị người ta đánh mà đau lòng, hai đại nương kia lật ngược phải trái bôi nhọ nàng nên uỷ khuất... Hắn nói một câu, khổ sở nghẹn dưới đáy lòng, liền giống như thuỷ triều che trời lấp đất ập đến, trong khoảnh khắc làm ngập tâm trí.
"Ô ô... Đều do ta... Ngươi mới bị thương như vậy... Còn bị người ta mắng... Ô ô... Thực xin lỗi..."
Nàng khóc đến nỗi thở hổn hển, dường như nói rất nhiều, nhưng Đan Dật Trần một chữa cũng chưa nghe rõ, chỉ biết người trong lòng ngực rất uỷ khuất, khổ sở trong lòng, yên lặng ẩn nhẫn lâu như vậy, mới khóc lên, lòng như có kim châm, đau nhói, chỉ có thể dùng sức ôm lấy nàng.
Vừa nãy khi đám người kia xông tới, hắn rất muốn làm một việc, đó là chắn trước mặt nàng, bảo vệ thật tốt, không cho người khi dễ.
Nhưng ngay cả sức lực đứng lên hắn cũng không có, chỉ có thể ngồi yên, trơ mắt nhìn bọn họ ngang ngược vô lý mà vũ nhục nàng, công khai lên án nàng. Thật bất lực, thật giống... kẻ nhu nhược.
Giờ phút này, trong lòng Đan Dật Trần đột nhiên sinh ra một ý niệm, trước nay chưa từng có.
Hắn không muốn nàng bị tổn thương, hắn không muốn nàng chịu uỷ khuất mà rơi lệ.
Hắn phải bảo vệ nàng.
Thôn trưởng không cho nàng nhiều thời gian, sáng sớm hôm sau, Thanh Mộc đã đến, thỉnh nàng đến nhà thôn trưởng một chuyến.
"Ta đi cùng nàng."
Nguyễn Mặc quay đầu lại, là nam nhân bị thương cả người nằm trên giường hôm qua, hôm nay đã có thể thẳng lưng bước ra, may mắn hôm qua nàng đã dàng hai canh giờ, tìm trong sách của tổ phụ, thấy được giải dược cho phương thuốc kia. Thân thể hắn giờ rất tốt, vết thương cùng mau lành hơn, trước kia khôi phục chậm có lẽ là dược lực quấy nhiễu.
Chỉ là xiêm y của cha A Đường mặc trên người hắn, cực kì ngắn, lộ ra một đoạn trên cổ tay, mắt cá chân cũng vậy, nói khoa trương một chút, thật giống người lớn mặc trộm xiêm y của trẻ con, thực có chút... buồn cười.
Nàng nhịn cười một lát, mới nói: "Ngươi chưa dưỡng thương xong, ở lại nghỉ ngơi chẳng phải tốt hơn sao? Nhà thôn trưởng không xa, ta đi một chút sẽ về."
Đan Dật Trần hành tẩu giang hồ, không câu nệ tiểu tiết, nên không biết nàng cười cái gì, nhưng cũng không để ý, cũng không uổng miệng cự tuyệt nàng, trực tiếp nói với Thanh Mộc đang chờ ở ngoài: "Dẫn đường."
Thanh Mộc gật đầu, cất bước đi trước, Nguyễn Mặc không lay chuyển được hắn. đành phải dặn dò A Đường ngoan ngoãn ở nhà đợi, sau đó cùng hắn sóng vai ra cửa.
Tuy nói cách không xa, nhưng trên đùi Đan Dật Trần có thương tích, đường núi vốn gập ghềnh, bước đi có chút không vững, nàng sợ người không cẩn thận ngã xuống, vết thương sẽ nặng thêm, không hề nghĩ ngợi liền đi tới đỡ cánh tay hắn.
Đan Dật Trần tự thấy mình chưa cần phải đỡ, vô thanh vô tức mà rũ mắt liếc một cái, lại không mở miệng ngăn cản, một lát sau mới thu hồi tầm mắt, nhìn phía trước bước đi.
Nàng nhẹ nhàng ôm cánh tay hắn như vậy, ở gần đến nỗi có thể nghe thấy một hương thơm thanh đạm... Cảm giác cũng không tồi.
Vì thế, Nguyễn Mặc luôn duy trì tư thế này, tới khi ở trước cửa nhà trưởng thôn, mới ngưng mắt nhìn Thanh Mộc... Buông lỏng tay.
Ngạch... Nàng vừa nói nàng không liên quan với Đan Dật Trần, quay lại đã thấy nàng dựa gần hắn như vậy, còn ôm cánh tay hắn đi đường... Không phải là đang tự vả miệng sao?
May mắn khi nãy không có người trên đường, tính tình Thanh Mộc lại rất trầm, chưa bao giờ tuỳ ý bình luận người khác, chỉ nói: "Mời hai vị vào."
Nàng mỉm cười đa ta, liền cùng Đan Dật Trần đi vào trong, vừa vào cửa đã thấy thôn trưởng đang ngồi ở ghế chủ nhà, chống cằm tủm tỉm cười nhìn bọn họ, hiển nhiên đã chờ rất lâu.
"Tới rồi. Aizz, sao lại mang theo hắn?"
Không đợi trả lời, bà lại chậm rì rì xua tay nói: "Thôi, tới cũng tốt, ta tiện nói chuyện này luôn."
Nghĩ đến chuyện bà muốn nói, trong lòng Nguyễn Mặc nhảy dựng, liếc mắt nhìn người ngôi bên cạnh một cái.
Mặt vô cảm, mắt lạnh lùng, bình tĩnh như hoàn toàn không dao động... Bỗng nhiễn cảm thấy không đáng sợ nữa. Hắn không phải người thích xem náo nhiệt, hôm nay lại chủ động đi cùng nàng đến nhà thôn trưởng, chỉ có thể là vì nàng. Như thế, dù họ có đối mặt với nghi vấn hay trừng phạt, chỉ cần hắn ở đây, liền không có gì đáng sợ nữa...
Hắn sẽ bảo vệ nàng.
Không rõ lí do, nhưng nàng có cảm giác này, chắc chắn lạ thường.
"A Mặc, ngươi gả tới Lạc Vân thôn của chúng ta bao nhiêu năm rồi?"
"Hai năm."
"Chu gia đã đi bao nhiêu năm rồi?"
"... Hai năm."
"Tuổi còn trẻ như vậy, đã thủ tiết hai năm, thật khổ cho ngươi... Nhưng nguơi cũng biết, thôn chúng ta có quy định, trong nhà quả phụ không thể chứa ngoại nam, nếu không sẽ giống tội không giữa đạo làm mẹ, phải kéo đi trầm mình."
Nguyễn Mặc không có một chút ký ức gì về chuyện này, nghĩ đến chuyện sau khi nguyên chủ gả đến đây, cũng chưa từng nghe người ta nói qua, lòng không khỏi có chút khiếp sợ. Lúc trước từng nghĩ nàng là một quả phụ không nên để nam nhân trong nhà, nhưng chưa từng đoán được Lạc Vân thôn lại có quy củ như vậy... Không giữ đạo làm mẹ?
"Xin hỏi thôn trưởng, như thế nào là... Trầm mình?" Nàng áp xuống bất an, nhẹ giọng hỏi.
"Sau thôn có sông Tịnh hà, khi thuỷ triều xuống, đem người trói ở cọc gỗ trong nước, tới khi nước sông lên một trượng, gọi là "trầm mình"." Thôn trưởng không đành lòng, dừng một chút, mới chậm rãi nói, "Nhưng người chịu trừng phạt, phần lớn... Chết đuối khi thuỷ triều lên."
Nguyễn Mặc vừa nghe, nhịn không được nuốt xuống một ngụm khí lạnh.
Trừng phạt thật nặng... Là muốn làm người ta chết đuối giữa sông!
"Nhưng ta cũng với hắn... Chuyện gì cũng chưa làm..."
Nàng định biện giải, thôn trưởng lại ngắt lời: "Nói miệng không bằng chứng. Mặc dù ta tin ngươi, nhưng chung quy ngươi đã phạm quy củ, sẽ luôn có người nắm không bỏ."
"Vậy..." Nguyễn Mặc đột nhiên dừng lại, nháy mắt tiếp theo đã bị một tay Đan Dật Trần ngăn lại, dùng sức đến nỗi nàng suýt nữa nghe trên đất, còn chưa đứng vững, lại nghe ngữ khí âm trầm đến cực điểm: "Dám động vào nàng, ta liền giết cả thôn."
Hai chữ cuối cùng nhấn cực mạnh, cả người hắn lộ ra sát khí lạnh thấu xương, mặc dù Nguyễn Mặc biết không phải nhằm vào nàng, vẫn rùng mình một cái, giống như thời gian trôi ngược về, lại gặp kẻ đã một kiếm lấy mạng tên trộm tiền kia.
Sắc bén ngoan tuyệt, máu lạnh vô tình.
Đúng vậy, thân phận Đan Dật Trần trong tràng mộng này, là sát thủ giết người không chớp mắt, hắn để ý nàng, đối với nàng là tốt, nhưng không ngờ sự để ý này liên quan đến sống chết của cả thôn, lời này lại không phải vui đùa đơn thuần.
Người nam nhân phía trước cao lớn đĩnh bạt, chiếm hết tầm mắt Nguyễn Mặc. Nàng không nhìn thấy thần sắc hắn, cũng không thấy mặt trưởng thôn, nhưng cũng không nghe được lời đáp lại, có lẽ lời nói của Đan Dật Trần đã khiến bà sợ hãi. Nhưng thật tâm, nàng thật không muốn bị lôi đi "trầm mình", người duy nhất bảo vệ được nàng, cũng chỉ có hắn, cho nên không lộn xộn, ngoan ngoãn tránh phía sau hắn, yên lặng chờ.
Bất quá là nàng đã đoán sai, thôn trưởng không hề kinh hoàng: "A ha... Người trẻ tuổi thật dễ động khí. Đừng vội đừng vội, ta còn có chuyện chưa nói."
Đan Dật Trần lại bất sở vị động (đứng yên), như cũ che chở nàng thật chặt chẽ, nhìn vị lão nhân đang mỉm cười, ánh mắt lạnh như băng.
"Trên quy củ ghi "ngoại nam", nếu A Mặc nhận người, liền không phải ngoại nam, sẽ không trái với quy củ."
Không phải ngoại nam...?
Thôn trưởng nói lời này có ý tứ gì?
"Nói cách khác, chỉ cần hai người thành thân, chuyện này sẽ tiện lợi xoá bỏ."
Hai chữ kia, giống như một đạo sấm sét nổ vang bên tai Nguyễn Mặc.
Thành thân?!
Bọn họ gặp nhau chưa tròn một tháng, sao có thể thành thân...
"Cho nên, A Mặc, còn cả vị công tử này, hai người các người có thành thân không?" Thôn trưởng hỏi.
Nàng bị điểm danh, theo bản nặng định bước ra đáp lời, Đan Dật Trần lại nâng cách tay chắn trước nàng.
Sau đó, tiếng nói quan thuộc nặng nề vang lên: "Được, chúng ta... thành thân."
Gằn từng chữ một, không chút hàm hồ.
Đem khả năng cho rằng nghe nhầm của Nguyễn Mặc, thổi bay không còn một mảnh.